4. "ngủ ngon"
Cửa căn hộ đóng chặt, đứng ngoài là nam nhân vẫn còn mặc vest chỉnh chu, có lẽ là vừa tan làm. Trên tay hắn còn xách theo hộp đồ ăn quen thuộc, dưới chân còn để một túi đồ.
"Ơ? Sao anh lại ở đây?"
Trương Gia Nguyên giật mình, đứng sững lại trước cửa thang máy, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Châu Kha Vũ đang đứng trước cửa nhà mình.
"Mang một ít món chua đến cho cậu. Không nghĩ là cậu tan làm muộn như vậy."
Châu Kha Vũ cười khẽ, lắc lắc túi đồ trên tay ra hiệu. Hình như hôm nay cậu đã nói chuyện vài câu với hắn, có nói rằng cậu thèm ăn chua nhỉ.
"A, để tôi mở cửa."
"Từ từ thôi."
Aish, sao tự dưng lại luống cuống hết cả tay cả chân vậy nè?!
"Anh ăn gì chưa?"
Được một tuần rồi, sau ngày đầu tiên hai người cùng ăn uống trong sự gượng gạo ấy thì Trương Gia Nguyên đã đề nghị rằng mình có thể tự túc trong việc ăn uống, hắn không cần để ý cậu như vậy. Thế nhưng mỗi ngày, Châu Kha Vũ đều đặn nhắn tin hỏi thăm cậu có mệt không hay thèm ăn món gì hay không. Một tuần rồi cậu mới gặp lại hắn.
"Tôi ăn rồi, về nhà lấy món ăn cho cậu rồi mới đến đây."
Châu Kha Vũ quen thuộc sắp xếp hộp thức ăn ra, giúp cậu lấy bát đũa. Không phải bữa chính, đây là mấy món ăn nhẹ để ăn đêm.
"Cậu, đừng nói là chưa ăn tối nhé?"
Là do cậu nhìn đồ ăn mà hai mắt phát sáng quá sao? Sao hắn lại nhìn ra cậu chưa ăn gì vậy?
Trương Gia Nguyên gượng cười, với lấy một cái bánh bao kim sa xé một miếng ra ăn.
"Ha, hộp đồ ăn giữ nhiệt tốt ghê, vẫn còn nóng lắm luôn này."
"Cậu không để ý cho mình thì cũng phải cho bé con ăn no chứ."
Châu Kha Vũ nhăn mày, hai tay chống trên bàn ăn, hơi cúi đầu nhìn vào Trương Gia Nguyên đang hơi nghẹn vì ăn nhanh.
"Biết rồi mà."
"Cậu đừng qua quýt như thế."
Trương Gia Nguyên khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Cơ thể mệt mỏi làm cậu đột nhiên muốn bộc phát.
"Tôi không muốn ăn sao? Cả một ngày tôi chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn là chạy đi nôn, tôi muốn thế sao? Ăn không ăn được là lỗi do tôi à?"
Hai mắt cậu rưng rưng, đuôi mắt nhanh chóng đỏ ửng lên. Trương Gia Nguyên co hai chân lên ghế, ngồi khoanh lại thành một bó, đồ ăn trước mặt bỗng nhiên chẳng còn ngon nữa, dù cho cậu cũng rất đói. Tự nhiên nghiêm túc với cậu như thế?
Châu Kha Vũ vẫn luôn nhìn cậu, thấy cậu tủi thân nói với hắn, rồi hai mắt cũng long lanh đầy ắp nước nhưng kiên cường không rơi xuống. Hắn chợt trở nên luống cuống, trong lòng không hiểu vì sao lại khó chịu.
"X-Xin lỗi. Tôi không biết rằng cậu đã mệt mỏi như thế. Xin lỗi cậu, Gia Nguyên."
Bao lâu rồi hắn không phải dùng đến từ này nhỉ? Châu Kha Vũ vòng qua bàn, xoay ghế cậu đối diện với mình, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cẩn thận gỡ đôi bàn tay đang vụng về lau nước mắt. Hắn lớn tiếng làm cho người ta khóc luôn rồi.
"Đừng giận nữa, nhé?"
Châu Kha Vũ chần chừ, bàn tay nâng lên lại hạ xuống, cuối cùng đặt lên đầu cậu, khẽ khàng xoa nhẹ. Đôi mắt vẫn nhìn vào từng cử chỉ của người kia, đợi chờ cậu ngẩng đầu lên khỏi cánh tay. Trương Gia Nguyên bây giờ giống như lần hắn gặp lại cậu ở bệnh viện vậy, ngồi bó gối khóc một trận lớn.
"Nghe anh Phó nói cậu thích ăn thịt chiên giòn, tôi gắp cho cậu nhé."
Hắn đứng luôn ở bên cạnh cậu, mùi hương thoang thoảng trên người hắn vương vấn bên mũi cậu. Trương Gia Nguyên dụi mặt vào khuỷu tay, ổn định lại nhịp thở đều đều mới ngẩng đầu lên, mím môi cầm lấy đũa. Cậu ngại quá đi!
"Xin... xin lỗi, lúc nãy tôi không kiểm soát được, doạ đến anh rồi."
Thật ngại ngùng mà! Trước giờ cậu chưa từng đột nhiên lớn tiếng lên với một ai cả, đây là lần đầu tiên, lại còn là đối với một người có mối quan hệ siêu siêu kì lạ với cậu nữa chứ.
"Là lỗi của tôi. Cậu ăn đi, tôi lấy ô mai ra cho cậu."
Châu Kha Vũ nâng tay định xoa tóc cậu, lại giật mình nhận ra điều này không đúng, vội thu tay lại, tránh né ánh mắt nhìn cậu. Tóc của Trương Gia Nguyên thật mềm...
"Ngày mai cậu có lịch trình gì không?"
Trương Gia Nguyên ăn cơm rất yên lặng, Châu Kha Vũ mấy lần ngoảnh lại đều thấy cậu như một chú mèo nhỏ, chậm chạp gắp từng món ăn, không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
"Tham gia một gameshow và đến một buổi đọc kịch bản, có lẽ chỉ có hai cái này thôi."
Phó Tư Siêu cũng dần hạn chế nhận thêm hợp đồng cho cậu. Tuy nhiên trước khi nghỉ dài hạn thì Phó Tư Siêu muốn để cậu sử dụng hết tài nguyên của mình, bởi nếu không thì những hợp đồng đó rất nhanh sẽ được chuyển đến cho nghệ sĩ khác trong công ty. Thế nên một ngày thường cậu sẽ làm hai công việc, một là tốn thời gian kha khá như quay chụp gì đó, hai là phỏng vấn ngắn, quay vlog hay đại loại những việc làm trong thời gian ngắn.
"Vậy trưa mai cậu muốn ăn gì?"
Buổi sáng hẳn là Phó Tư Siêu sẽ đến đón Trương Gia Nguyên nên cậu không thể không ăn uống gì được.
"Tôi cũng không biết nữa."
Cậu muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng khi mua về rồi thì cậu lại không muốn ăn, thậm chí còn buồn nôn. Thế nên cả ngày cậu chỉ được bữa sáng là tử tế, trong ngày ăn kẹo hoặc bây giờ có lẽ sẽ đổi thành ô mai, tối hoặc đêm về nhà nếu có hứng ăn mới ăn được, còn không thì cậu sẽ uống sữa. Dù sao cậu cũng không thể để bé con đói được mà đúng không?
"Hì, bé con khó nuôi."
Trương Gia Nguyên tự phì cười, bàn tay theo thói quen mà xoa bụng chào hỏi bé con.
Châu Kha Vũ vừa lúc xoay người, vừa vặn lọt vào mắt hắn là nụ cười của Trương Gia Nguyên.
.
"Ừm... Anh không bận việc gì sao?"
Người ta nói rằng tổng tài luôn bận rộn cơ mà, sao vị giám đốc này một tí vội vàng cũng không có vậy. Hai người ăn xong bữa khuya, Trương Gia Nguyên vừa ra phòng khách xem chương trình, Châu Kha Vũ cũng theo sau bước ra.
"Không có."
Nói rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, có hơi cách một khoảng nhỏ giữa hai người. Hắn không nhận ra được bầu không khí ngại ngùng giữa hai người ư?
"Cậu thích xem cái này à?"
Đây là một chương trình giải trí về lịch sử và văn hoá, nói thật là vô cùng nhàm chán, nhưng cậu khá thích xem.
"MC dẫn dắt tốt, tôi thích phong cách của MC này."
Trương Gia Nguyên gật gù, với lấy cái gối bên cạnh ôm vào lòng, tiện thể kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Bọn họ chưa thân quen đến mức có thể ngồi gần nhau cùng xem một chương trình như này. Nhưng cậu cũng không thể tiễn khách đi luôn được, người ta bận việc còn đến đây đưa đồ ăn cho cậu cơ mà.
"Khá hay. Mẹ tôi cũng thường xem chương trình này."
Khoé môi Châu Kha Vũ hơi cong, đuôi mắt liếc sang nhìn cậu đang căng thẳng ôm gối ngồi một bên. Hắn không nhịn được mà quay mặt đi mím môi cười, Trương Gia Nguyên đáng yêu thật đấy!
Cậu ậm ừ. Tự nhiên nói về mẹ hắn làm gì không biết, cậu cũng đâu có quen.
Chương trình này có một điểm mạnh đó là rất dễ giúp khán giả đi vào giấc ngủ. Cả một ngày Trương Gia Nguyên ở bên ngoài, quăng quật lên xuống vì mấy cảnh quay hỗn chiến ở phim trường, còn cả cơn mệt mỏi không rõ nguyên do ập đến, nghe MC giới thiệu các di tích được một lúc liền lim dim. Hai tay ôm gối hơi buông lỏng, cả khuôn mặt trắng bóc gật gù, cuối cùng ngả sang thành ghế, chép miệng ngủ ngon lành.
Châu Kha Vũ vẫn luôn để ý đến Trương Gia Nguyên, thấy cậu ngủ với dáng nằm có chút đau người, hắn thực sự muốn bế cậu vào giường nằm cho thoải mái. Nếu để cậu nằm như vậy cả đêm, ngày mai đảm bảo sẽ mỏi hết các cơ cho xem.
Hắn chần chừ, cuối cùng chậm chạp đứng dậy, bước lại gần cậu. Một bên má bị thành ghế đè trở nên bầu bĩnh, hàng mi cong nhẹ, môi nhỏ hồng hào chu ra. Châu Kha Vũ chống một tay lên thành ghế phía sau cậu, gương mặt ghé sát lại gần kẻ đang ngủ ngon.
Khi hai chóp mũi chạm vào nhau, Châu Kha Vũ giật mình sững lại, đứng thẳng người dậy, gương mặt ngại ngùng nhìn sang hướng khác. Hắn đã bị nốt ruồi bé xíu dưới mi mắt xinh đẹp của Trương Gia Nguyên thu hút, ban nãy hắn đã thực sự muốn chạm tay lên đó.
Không hiểu bản thân đã bị làm sao nữa!
Châu Kha Vũ một lần nữa cúi người, vòng tay qua người cậu muốn chỉnh lại tư thế nằm cho cậu. Ghế sofa nhà cậu rất rộng cũng rất mềm, nằm một đêm chắc cũng không sao, chứ hắn không muốn nhân lúc cậu ngủ mà đi loạn trong nhà cậu tìm phòng ngủ rồi bế cậu vào.
"A?"
Người trong lòng giật mình, hai mắt mơ màng nhìn sườn mặt tinh xảo của Châu Kha Vũ.
"Ngoan, ngủ tiếp đi."
Hắn rũ mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, khẽ khàng nói như muốn dỗ cậu ngủ lại. Thế nào mà động một chút đã tỉnh lại rồi.
Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt nhìn hắn một lúc, cuối cùng thật sự nhắm mắt lại đi ngủ. Có lẽ là do cậu quá mệt rồi chăng? Châu Kha Vũ phì cười, cẩn thận đặt cậu nằm xuống rồi chỉnh nhiệt độ điều hoà, lấy chăn mỏng bên cạnh đắp cho cậu. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, ngón tay cong lên chạm nhẹ lên chóp mũi xinh xắn, thì thầm :
"Ngủ ngon."
.
.
.
p.s: tôi không ổn rồi ;-; không chung phòng thì đôi ta có thể chung nhà vệ sinh nha 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro