Vợ
Không khí bàn ăn gia đình hôm nay trông ảm đạm vô cùng. Châu Kha Vũ cúi gằm mặt xuống, ăn vội chén cơm nóng đặng chấm bài tập của học sinh cho kịp. Còn Trương Gia Nguyên thì lại ngậm ngùi nhìn chén cơm đầy không nuốt trôi. Anh và em đã im lặng với nhau từ ban sáng, từ lúc ở nhà ông bà Châu cho đến khi anh đèo em trên chiếc mô-bai-lết(*) cũ để về nhà. Và cả lúc này nữa, lúc trời đã sập tối, lúc ta cùng nhau ăn chung một mâm cơm anh vẫn chẳng chịu nói lời nào với em.
Dọn dẹp bàn ăn xong, em lại lủi thủi một mình dưới bếp. Trương Gia Nguyên quẹt vội những giọt nước mắt bằng cổ tay áo, rồi tiếp tục rửa bát. Tâm trí của em lúc này vẫn còn đang trôi bồng bềnh nơi nào đó. Bởi em vẫn còn canh cánh trong lòng câu nói của bà Châu hồi sớm.
"Cưới thêm vợ lẽ đi Vũ à."
"Nguyên cũng đâu có nỡ nhìn nhà má không có con nít đâu đúng không?"
"Chẳng lẽ vợ chồng bây muốn cái nhà này tuyệt tử tuyệt tôn hả Vũ?"
Bà Châu muốn Châu Kha Vũ có thêm vợ. Muốn anh kết hôn với người có đủ khả năng làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ hơn em. Hơn bữa ông bà Châu ai cũng muốn có cháu để ẵm bồng, có tiếng cười đùa của trẻ con để vui nhà vui cửa. Thế mà Trương Gia Nguyên phận làm vợ anh, nhưng lại không đủ khả năng để làm tròn bổn phận của mình. Và điều này làm em cứ suy nghĩ mãi, rồi lại tự mình buồn bã.
Tắm rửa xong xuôi, Trương Gia Nguyên ra gian nhà trước ngồi sát vào một góc trên tấm phản. Hai tay vân vê vạt áo, nhìn Châu Kha Vũ chăm chú chấm bài. Chắc là anh giận em lắm, giận em từ lúc em gật đầu đồng ý thoả thuận với bà Châu. Vậy nên anh mới chẳng mảy may ngó ngàng gì đến em. Ăn chung một mâm cơm mà anh còn chẳng chịu liếc nhìn em đến một lần nữa là. Trương Gia Nguyên lại tủi thân, kéo ống tay áo lên lau nước mắt.
Ánh đèn vàng vọt hắt lên gương mặt thanh tú của Châu Kha Vũ, gọng kính vàng loé lên một tia sáng nhỏ nơi gian phòng. Hai hàng mày của anh cau lại, cố gắng tập trung nhìn vào những con chữ nguệch ngoạc trên mặt giấy. Nhưng anh cũng chẳng chấm bài vở được gì cho cam, lòng anh nhói lên từng đợt khi thấy người ta rơi nước mắt. Trương Gia Nguyên lại làm anh đau lòng vô cùng. Bởi vì em cứ hay nhận phần thiệt về cho mình, cứ hay mặc cảm về bản thân em. Muốn giận em thật lâu nhưng tim anh lại chẳng nỡ, chốc chốc lại liếc nhìn em. Bởi người ta mới hay nói giận thì giận, mà thương thì thương.
Trương Gia Nguyên chậm rãi tiến về nơi mà Châu Kha Vũ đang làm việc. E dè ngồi xuống bên cạnh anh, len lỏi cả người em vào trong vòng tay anh, rồi mếu máo với Châu Kha Vũ như một đứa trẻ.
"Mấy người hết thương tui rồi." - Trương Gia Nguyên nấc lên. "Mấy người muốn bỏ tui đi lấy vợ mới thiệt hả?"
"Mình đồng ý cho tui đi lấy mà. Sao giờ mình lại khóc." - Châu Kha Vũ giả vờ làm mặt bình thản với em.
"Tui sợ bà rầy mấy người chứ bộ." - Em vòng tay ôm lấy anh thật chặt. Gục đầu lên bả vai anh khóc nghẹn. "Tui dốt thiệt nhưng tui cũng biết giữ chồng mà."
"Tui thấy lấy thêm vợ để có con cũng được đó mình."
"Mấy người..." - Trương Gia Nguyên khóc lớn hơn, nắm tay lại đánh vào vai anh giận dỗi.
Vòng tay ôm lấy Trương Gia Nguyên vào lòng mình, Châu Kha Vũ hôn lên làn tóc rối. Xoa nhẹ vào tấm lưng thon dỗ dành người đang khóc lóc với anh. "Mình khờ quá. Tui thương có mỗi Nguyên thôi, không có lấy thêm ai nữa đâu."
Trương Gia Nguyên dùng ống tay áo chấm vội những giọt nước mắt, song liền ngước mặt lên nhìn Châu Kha Vũ. Em chủ động choàng tay lên cổ anh, đặt lên môi anh một cái hôn. Cuộc giận dỗi ngày hôm nay giống như chất xúc tác khiến cho cái hôn trở nên nồng nhiệt hơn. Hai phiến môi va chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh của tình ái. Đầu lưỡi đỏ hồng của em cũng mạnh bạo xâm nhập vào bên trong khoang miệng. Quét hết một lượt bên trong khoang miệng ấm nóng, rồi lại tìm đến đầu lưỡi của đối phương trêu đùa.
Chiếc áo sơ mi của Châu Kha Vũ rơi xuống nền đất trong phút chốc. Trương Gia Nguyên hôn lên phần vai rộng, mân mê nơi yết hầu gợi cảm một lúc lâu. Tay nhỏ lần tìm xuống đầu ngực, thích thú gảy vào đó. Chiếc bút đỏ được hạ xuống từ lúc nào chẳng rõ, tay anh lần tìm đến cặp mông tròn xoa nắn. Thông qua lớp quần vải mỏng, cặp đào căng mọng vẫn làm anh say mê. Vừa hôn lên môi em, vừa vỗ vào mông đúng là cảm giác sung sướng khó tả.
Cả anh và em đều đang hừng hực lửa tình, lào vào nhau như những con nghiện tình ái. Quần áo rơi vãi khắp sàn nhà, hai cơ thể trần trụi đắm chìm vào nhau chẳng nỡ rời. Da thịt mát lạnh va chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể làm cả căn phòng nóng dần. Tấm lưng thon của Trương Gia Nguyên cũng đã ướt đẫm mồ hôi trước phần dạo đầu mãnh liệt.
Côn thịt to tướng giương lên uy mãnh, em dùng nước bọt của mình làm ướt hết phần thân gậy anh. Chậm rãi tuốt lên xuống để tăng thêm cảm hứng cho cuộc mây mưa này. Khuôn miệng nhỏ ngậm lấy phần quy đầu đỏ hồng, đưa đầu lưỡi đùa nghịch vào đầu khấc nhạy cảm. Người được chăm sóc sung sướng đến tê dại, tay anh bấu chặt vào thành ghế, phát ra những âm thanh rên rỉ của khoái cảm. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một to hơn, tay còn lại bấu vào phần vai gầy đến đỏ cả lên.
Châu Kha Vũ chẳng muốn chần chờ lâu hơn nữa, trực tiếp kéo em dậy. Thô bạo tách hai cánh mông rộng ra, rồi để em ngồi xuống nuốt lấy hết cả gậy thịt. Bên trong hậu huyệt nóng hổi, bóp chặt lấy gậy thịt to. Mông nhỏ nhấp nhô lên xuống, chà sát vào dị vật giúp tăng thêm phần khoái cảm.
Cả anh và em đều đắm mình vào sự thăng hoa của tình dục. Tiếng rên rỉ của sự sung sướng, âm thanh va đập của da thịt là những thứ duy nhất phát ra nơi gian nhà trước. Châu Kha Vũ giúp nâng hai cánh mông lên xuống để cho em dễ dàng di chuyển. Mỗi lúc Trương Gia Nguyên ngồi xuống, dị vật cắm sâu vào bên trong cơ thể em. Cảm giác thoả mãn dâng lên đến đỉnh điểm, anh và em đều cùng nhau giải phóng. Tinh dịch của em nhiễu nhão xuống mặt sàn, còn dịch đặc của anh tuôn ào ạt trong hậu huyệt.
Dọn dẹp qua loa mớ quần áo, cùng với chất dịch nhớp nháp xong xuôi. Châu Kha Vũ liền đưa Trương Gia Nguyên đi tắm. Lấy nhau cũng gần cả năm trời, mà bữa nay là lần đầu tiên cả hai tắm cùng nhau. Anh đưa tay lần tìm xuống hậu huyệt, luồng tay vào bên trong để giúp em lấy phần dịch còn đọng lại bên trong ra ngoài. Còn người ta thì ngượng ngùng, giấu mặt lên vai anh. Bởi vì khi không còn khoái cảm của tình dục xâm chiếm nữa, em liền trở lại thành người hay xấu hổ như thường ngày.
"Mấy người móc tay hứa với tui đi." - Trương Gia Nguyên nói trong lúc đang được Châu Kha Vũ cọ lưng giúp.
"Hứa với mình chuyện gì?"
"Chuyện không được đi lấy thêm vợ đó."
"Mình đúng là con nít mà."
"Kệ tui." - Em xoay người lại ngồi đối diện với anh, chu môi lên giận dỗi. "Tui con nít vậy đó nhưng tui biết thương mấy người. Với lại con nít giữ đồ kỹ lắm đó."
"Vậy mà hồi sáng mình dám gật đầu với má."
"Đừng có chọc tui nữa."
"Không có lấy vợ thêm đâu, khờ quá." - Châu Kha Vũ kéo Trương Gia Nguyên sát lại gần mình, hôn lên môi em cưng chiều. "Nhưng mình đổi xưng hô với tui đi."
"Mình." - Trương Gia Nguyên thỏ thẻ gọi, sau lại híp mắt cười với anh. "Em gọi như vậy đúng chưa?"
Một tiếng gọi mình ngọt như mía lùi của Trương Gia Nguyên liền làm cho Châu Kha Vũ xiêu lòng. Ôm siết lấy em vào lòng, đặt cằm lên vai em làm nũng. Anh muốn nghe em gọi anh bằng tiếng mình từ lâu lắm rồi. Mà mãi đến tận bây giờ mới có cơ hội được nghe nó. Cũng không quá sớm, mà cũng chẳng quá muộn, vừa hay Châu Kha Vũ thích Trương Gia Nguyên gọi một tiếng mình ngay lúc này.
"Mà mình đừng có giận má nghe. Má không có ý gì đâu, tại má muốn cháu quá thôi."
"Em không có giận đâu."
"Cũng đừng có tủi thân rồi nghĩ lung tung nữa đó. Thấy mình khóc tui xót quá chừng."
"Em biết rồi mà."
Hơi nước bốc lên hoà cùng hơi nóng của nhịp thở va vào nhau. Cái hôn mãnh liệt được diễn ra một lần nữa. Cả anh và em đều bị cuốn lấy bởi sự hấp dẫn của thân thể. Vồ vập lấy thân người của đối phương, đặt những chiếc hôn cháy bỏng lên môi người còn lại. Nơi lồng ngực rực lửa, thắp lên sự mãnh liệt cho cuộc giao hoan. Châu Kha Vũ lại lao vào em một lần nữa, Trương Gia Nguyên lại cuốn lấy anh chẳng muốn rời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro