07
Châu Kha Vũ đang ngồi trên tàu điện ngầm, tay nghịch điện thoại, lật từng dòng chữ lớn nhỏ.
Kể từ khi Tiểu Phó xuất hiện bên cạnh, cậu chắc chắn lúc còn sống ít nhiều anh cũng có liên quan đến mình. Nhìn phản ứng hôm nay của Trương Gia Nguyên và Trương Đằng, bọn họ hẳn là nhận thức được sự tồn tại của người này, nhưng vì một số lý do mà họ không muốn thừa nhận.
Châu Kha Vũ lục lại ký ức từ nhỏ đến lớn của mình cũng không liên kết được sự hiện diện của Tiểu Phó, tâm trạng nôn nóng thiêu đốt cả đầu ngón tay, cậu nhập từ khóa "Trương Gia Nguyên Phó" và kiểm tra cẩn thận từng mục trên Baidu, Weibo và các diễn đàn trường đại học, cuối cùng đã tìm thấy manh mối trong một bài đăng ít người truy cập...
"Ban nhạc rót mật vào tai Quầng Thâm Mắt ương ngạnh hoành không xuất thế"
Đó là hai năm trước, một bài báo đã đưa tin về buổi liên hoan trường đại học của họ, bên dưới là ảnh chụp của bốn thành viên ban nhạc trên sân khấu, đứng phía ngoài cùng bên trái là một chàng trai mặc hoodie đỏ cầm bass, cậu phóng to bức ảnh, người đó rõ ràng có khuôn mặt y hệt Tiểu Phó, đôi tai to tròn y hệt, đeo headband màu đỏ, vài sợi râu mèo xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ trên mặt anh, nụ cười tùy ý và rạng rỡ.
Châu Kha Vũ cuống quýt lưu lại bức ảnh, xem kỹ dưới cùng của bức ảnh có dòng chữ in nhỏ: Ca sĩ chính Lâm Mặc, tay guitar Trương Gia Nguyên, tay trống Trương Đằng, tay bass...
Tim Châu Kha Vũ đập nhanh hơn, ngón tay run rẩy lướt qua từng cái tên một.
Phó Tư Siêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro