CHƯƠNG 5 - DỰ ÁN Z: SỰ KHỞI NGUYÊN CỦA HƯ VÔ
1. Reizel Empire – Nơi linh hồn được cân đo bằng những con số
Bầu trời phía trên thủ đô Reizel quanh năm phủ một màu xám chì đặc quánh, không phải do mây, mà do khói thải từ hàng nghìn ống khói của các khu công nghiệp sinh học. Ở đây, mặt trời là một thứ xa xỉ, và sự ấm áp là một khái niệm thừa thãi.
Nếu Phe Đồng Minh tôn thờ cảm xúc như ngọn lửa soi đường cho nhân loại, thì tại Reizel, cảm xúc bị xem là rác rưởi của quá trình tiến hóa—một gánh nặng làm chậm lại bánh răng của cỗ máy quốc gia.
Tại trung tâm của "Thành phố Thép", tòa nhà Cục Đánh Giá Tiềm Năng (Potential Assessment Bureau) hoạt động không ngừng nghỉ suốt 24 giờ.
— Bíp.
Tiếng máy quét vang lên khô khốc. Một đứa trẻ sơ sinh, chưa đầy một tháng tuổi, nằm trần trụi trên bàn cân kim loại lạnh buốt. Nó khóc thét lên vì lạnh, nhưng những nhân viên mặc đồ bảo hộ trắng xung quanh không ai mảy may quan tâm. Họ không nhìn đứa trẻ như một sinh linh, mà như một linh kiện vừa xuất xưởng.
"HVI sơ khởi: 28," một nhân viên đọc to, giọng đều đều như máy. "Biên độ dao động não bộ thấp. Tiềm năng phát triển cơ bắp cấp D."
Trên màn hình holographic, dữ liệu chạy dọc xuống. Một con dấu ảo màu xám lập tức được đóng vào hồ sơ điện tử của đứa bé.
"Phân loại: Lao động phổ thông. Đưa xuống Khu C."
Đứa trẻ bị bế đi, tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt hẳn sau cánh cửa tự động. Số phận của nó đã được định đoạt chỉ trong vòng mười giây. Tại Reizel, trẻ em sinh ra thường có chỉ số HVI dao động từ 10 đến 40. Sau một năm "ép khuôn" bằng các liệu pháp kích thích thần kinh, giá trị này sẽ tăng lên mức tiềm năng thực tế. Và đó là lúc cuộc sàng lọc tàn khốc bắt đầu.
Dưới 200 điểm: Phế phẩm. Chúng sẽ trở thành công nhân, thợ máy, hoặc những con ốc vít trong các nhà máy vũ khí, làm việc đến chết để phục vụ đế quốc.
Từ 200 đến 400 điểm: Công cụ. Được đào tạo nghề chuyên sâu, kỹ thuật viên, hoặc lính trơn.
Từ 500 đến 900 điểm: Ưu tú. Những kẻ này được tuyển thẳng vào quân đội chính quy hoặc các viện nghiên cứu, được hưởng đặc quyền sinh tồn cao hơn.
Và trên 1000 điểm: Tài Nguyên Chiến Lược. Những "vị thần" bằng xương bằng thịt. Nhưng tạo hóa trớ trêu thay, Đế Quốc càng khao khát sức mạnh, thì số lượng những đứa trẻ đạt ngưỡng này càng hiếm hoi. Trung bình mỗi năm, Reizel chỉ tìm ra được một hoặc hai cá thể. Quá ít để duy trì cuộc chiến tranh dai dẳng với Phe Đồng Minh.
Đế Quốc đang khát máu. Và cơn khát ấy đòi hỏi một giải pháp điên rồ hơn.
2. Căn phòng không ánh sáng và Tham vọng của Kurobane
Năm thứ 14 của cuộc chiến.
Tại tầng hầm sâu nhất của Tháp Xigmation 12—trụ sở Bộ Tư Lệnh Tối Cao Reizel—một cuộc họp kín đang diễn ra. Không khí trong phòng đặc quánh mùi thuốc lá và sự căng thẳng.
Kurobane khi ấy còn trẻ, chưa đầy 40 tuổi, nhưng đôi mắt đỏ sẫm của ông đã mang cái nhìn của một con sói già đầy tham vọng. Ông đứng đầu bàn họp, ném mạnh tập báo cáo xuống mặt bàn kim loại.
"Thất bại," giọng Kurobane vang lên, không lớn nhưng sắc lạnh, cắt đứt sự im lặng. "Dự án Alpha: Thất bại. Dự án Beta: Đối tượng phát điên và tự sát. Dự án Gamma: Chết trên bàn mổ vì xung đột gen."
Ông chống hai tay xuống bàn, quét ánh mắt qua hàng chục nhà khoa học hàng đầu của Đế Quốc đang cúi gằm mặt.
"Chúng ta đã đổ hàng nghìn tỷ Credit vào các người. Và các người trả lại cho quân đội cái gì? Những cái xác? Hay những con quái vật mất kiểm soát?"
Một giáo sư già, run rẩy đứng dậy, cố gắng biện minh: "Thưa Tư lệnh... cơ thể con người có giới hạn. Việc cưỡng ép nâng HVI lên trên 1000 bằng công nghệ sinh học sẽ phá hủy hệ thần kinh. Não bộ của chúng... không chịu nổi áp lực của cảm xúc khi sức mạnh tăng quá nhanh. Chúng sợ hãi, chúng đau đớn, và rồi chúng vỡ vụn."
"Cảm xúc..." Kurobane nhếch môi, một nụ cười khinh miệt. "Lại là cảm xúc. Thứ rác rưởi đó luôn là điểm yếu chí mạng."
Ông quay lưng lại, nhìn lên bản đồ chiến sự đang đỏ rực những điểm giao tranh. Phe Đồng Minh đang thắng thế nhờ những "Thiên tài cảm xúc" của họ. Những kẻ chiến đấu bằng niềm tin và tình yêu thương—thứ mà Reizel coi là nực cười nhưng lại hiệu quả đến mức đáng ghét.
"Chúng ta không thể thắng Đồng Minh bằng cách chơi trò chơi của họ," Kurobane lẩm bẩm. "Chúng ta không cần những anh hùng biết khóc hay biết yêu. Chúng ta cần vũ khí."
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ổn, điềm tĩnh vang lên từ góc tối nhất của căn phòng.
"Nếu ngài muốn một vũ khí không bao giờ vỡ vụn vì cảm xúc... thì tại sao ngài lại cố gắng tạo ra một con người?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía góc phòng. Một người đàn ông trung niên với trạc 60 tuổi mái tóc bạc và cặp kính dày bước ra ánh sáng.
Đó là Tiến sĩ Akabane Shun—bộ não điên rồ và thiên tài nhất của Viện Nghiên cứu Sinh học Reizel.
3. "Zero" – Sự ra đời của khái niệm Hư Vô
Kurobane nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt. "Ý ông là sao, Tiến sĩ Akabane?"
Tiến sĩ Akabane bước đến bảng điều khiển trung tâm. Ông gõ nhẹ vài phím lệnh, màn hình chiếu lên mô hình xoắn ốc DNA bị cắt gọt nham nhở.
"Thưa Tư lệnh," giọng ông bình thản đến mức vô cảm. "Chúng ta đã sai lầm ngay từ đầu. Chúng ta cố gắng tăng chỉ số HVI. Chúng ta cố nhồi nhét thêm sức mạnh vào một cái bình chứa vốn đã đầy ắp những tạp chất gọi là 'nhân tính'—nỗi sợ, lòng trắc ẩn, sự do dự."
Ông xoay người lại, đối diện với Hội đồng:
"Đế Quốc không cần một chiến binh HVI 1500 biết đau khổ khi giết chóc. Đế Quốc cần một sự tồn tại rỗng tuếch."
"Rỗng tuếch?" Kurobane hỏi lại, sự hứng thú bắt đầu nhen nhóm trong đáy mắt.
"Đúng vậy," Tiến sĩ Akabane gật đầu. "Một bản thể được thiết kế ngược. Thay vì cộng thêm, chúng ta sẽ trừ đi. Loại bỏ vùng não xử lý cảm xúc. Cắt đứt dây thần kinh sợ hãi. Xóa bỏ khái niệm về bản ngã."
Ông chỉ tay vào khoảng không, như đang vẽ ra một hình hài vô hình.
"Một đứa trẻ sinh ra không phải để trở thành 'con người'. Nó sẽ không có HVI 1000, 2000 hay bất cứ con số nào hệ thống có thể đo đếm. Nó sẽ là Số 0."
Cả phòng xôn xao.
"Số 0? Một phế vật sao?" Một nhà khoa học khác phản đối.
"Không," Akabane Shun cắt ngang, ánh mắt lóe lên tia sáng cuồng tín. "Không phải là 0 vì nó yếu kém. Mà là 0 vì hệ thống không thể đo lường được sự trống rỗng."
"Nó sẽ tiếp nhận dữ liệu chiến đấu như một máy tính. Nó sẽ phản xạ nhanh hơn bất kỳ sinh vật sống nào vì không bị cản trở bởi sự do dự của não bộ. Nó sẽ giết chóc mà không cần lý do, không cần thù hận, và quan trọng nhất—không bao giờ bị quá tải tâm lý."
Kurobane im lặng. Ông nhìn chằm chằm vào vị tiến sĩ điên rồ này. Ý tưởng đó thật tàn bạo, đi ngược lại mọi luân thường đạo lý của loài người, kể cả với tiêu chuẩn của Reizel.
Nhưng đó chính xác là thứ ông cần.
"Tỉ lệ thành công?" Kurobane hỏi ngắn gọn.
"Dưới 1%," Akabane Shun đáp, không hề giấu giếm. "Chúng ta sẽ cần hàng trăm phôi thai. Hàng ngàn cuộc phẫu thuật trên não bộ trẻ sơ sinh. Và có lẽ... chúng ta sẽ tạo ra hàng đống xác chết trước khi tìm thấy một kẻ sống sót."
Kurobane gõ ngón tay lên mặt bàn kim loại. Tiếng gõ nhịp nhàng, lạnh lùng như tiếng đồng hồ đếm ngược.
Ông nghĩ về những thất bại ngoài biên giới. Nghĩ về sự ngạo mạn của Phe Đồng Minh. Và ông đưa ra quyết định.
"Duyệt," Kurobane tuyên bố, giọng nói đóng băng cả căn phòng. "Dự án sẽ mang mật danh Z. Toàn bộ ngân sách đen của quân đội sẽ được chuyển cho ông, Tiến sĩ."
Ông bước tới gần Akabane Shun, thì thầm nhưng đủ để cả phòng nghe thấy:
"Hãy mang cho ta con quái vật đó. Một con quái vật không có linh hồn."
4. Trong bóng tối của phòng thí nghiệm
Ba tháng sau, Dự án ZT2141 chính thức khởi động tại khu vực cấm sâu dưới lòng đất.
Không ai biết có bao nhiêu đứa trẻ đã được đưa vào đó. Không ai biết có bao nhiêu tiếng khóc đã tắt lịm sau những bức tường cách âm.
Tiến sĩ Akabane Shun đứng trước lồng kính số 00A, nhìn vào bên trong. Một đứa bé trai sơ sinh đang nằm đó, dây nhợ chằng chịt nối vào hộp sọ nhỏ xíu.
Nó không khóc.
Đôi mắt nó mở to, đen láy, nhưng không phản chiếu bất kỳ tia sáng nào của sự sống hay sự tò mò. Nó nhìn ông, nhưng cũng như đang nhìn xuyên qua ông, vào hư vô.
"Con sẽ là kiệt tác của ta," Tiến sĩ lẩm bẩm, bàn tay đeo găng chạm nhẹ lên lớp kính lạnh lẽo.
Ông đặt tên cho nó là Arisu. Cái tên của đứa con trai ruột đã chết trong chiến tranh của ông. Một sự thay thế tàn nhẫn, hay một chút nhân tính cuối cùng còn sót lại? Không ai biết.
Chỉ biết rằng, vào ngày hôm đó, tại nơi tăm tối nhất của Đế Quốc, một "Kẻ Ngoại Lệ" đã ra đời. Một kẻ mang chỉ số HVI = 0.
Một con số không đại diện cho sự bắt đầu, mà đại diện cho sự hủy diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro