Chương 10: Có thể ôm ta một cái sao, Hiro...?
Chương 10: "Có thể ôm ta một cái sao, Hiro...?"
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, mọi người còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã thấy Furuya Rei bị kiềm chế.
"Zero?!"
Morofushi Hiromitsu là người đầu tiên phản ứng lại, ánh mắt chấn động, gần như không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, theo bản năng muốn tiến lên liền bị ánh mắt lãnh lẽo của Amuro Tooru chặn đứng lại.
"Rei!" Yanamyo Ryo hoảng hốt đứng dậy, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Sự việc dường như đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát.
"Đã xảy ra chuyện gì, Ryo.... Rei!?"
Đúng lúc này, cánh cửa phía sau Yanamyo Ryo mở ra, Hagiwara Kenji ló đầu ra ngoài dò hỏi liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Ai có thể nói cho hắn, ở đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sao. Kế hoạch vốn dĩ không phải là thế này a...
Nhìn thấy gương mặt của Hagiwara Kenji, Amuro Tooru nơi đáy mắt hơi gợn sóng, bàn tay nắm lấy khớp cằm Furuya Rei bất giác siết chặt. Hắn liếc nhìn mấy người ở đây rồi lại nhìn chằm chằm cánh cửa phía sau Yanamyo Ryo, giọng khàn khàn, lạnh lùng nói: "Bên trong còn có..."
Đến khi tất cả người trong phòng đều xuất hiện, đứng ở đối diện, Amuro Tooru mới hạ mi mắt, hơi cúi đầu cười khẽ. Thực xuất sắc... toàn là những gương mặt thật quen thuộc.
Amuro Tooru nheo mắt lại, ánh nhìn quét một lượt từng người đứng phía đối diện. Quyển mao đầu, la tử lan tròng mắt, ôn hòa mắt mèo... rút bỏ lớp dịch dung, từng khuôn mặt mà hắn đã khắc sâu vào trí nhớ liền hiện ra trước mắt.
Matsuda Jinpei.
Hagiwara Kenji.
Morofushi Hiromitsu.
Date Wataru.
Cùng với...
Amuro Tooru liếc nhìn người bị hắn kìm chặt...Tóc vàng da đen...Furuya Rei.
Cả người hắn khẽ run, tiếng cười mắc nghẹn ở trong cổ họng. Những gương mặt ấy... hắn từng tận mắt tiễn biệt từng người một. Amuro Tooru chậm rãi hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn vang lên trong không gian yên tĩnh: "Các ngươi... rốt cuộc là ai?"
Đối diện mấy người ánh mắt giao nhau, có chút do dự, không biết làm sao giải thích. Dù sao, xuyên qua hay thế giới song song mấy thứ này cũng thật không khoa học. Nói ra cũng chẳng ai tin.
Cuối cùng vẫn là Hagiwara Kenji đứng ra, nụ cười có phần cứng đờ.
"Cái này..." Hắn liếc nhìn Furuya Rei bị ấn nửa quỳ trên mặt đất "...có thể trước buông hắn ra rồi chúng ta vào phòng từ từ nói chuyện không? Nơi này không quá phương tiện."
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Amuro Tooru, âm thanh của Hagiwara Kenji càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt. Hắn quay đầu liếc sang Morofushi Hiromitsu cầu cứu.
Cứu mạng a, Morofushi-chan... Thế giới kia Furuya-chan hảo khó đối phó.
Morofushi Hiromitsu im lặng một lúc rồi giống như hạ quyết tâm, hắn bước lên một bước nhỏ, nhìn thẳng vào mắt Amuro Tooru.
"Zero...Chúng ta không phải là thế thân, cũng không phải là ảo ảnh..." Morofushi Hiromitsu chậm rãi nói từng chữ, "Chúng ta là ngươi bạn thân... một thế giới khác bạn thân."
Amuro Tooru cả người cứng đờ, mí mắt khẽ giật.
"Thế giới khác?" Hắn lặp lại như một cái máy, ánh mắt càng thêm tối tăm. "Các ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Morofushi Hiromitsu chậm rãi bước lên từng bước nhỏ, ánh mắt chân thành nhìn Amuro Tooru: "Hồi nhỏ ta bị thất ngữ chứng, Zero... ngươi còn nhớ rõ câu đầu tiên mà ta nói với ngươi sau khi khỏi bệnh là gì sao..."
"Zero, ngươi giống như thái dương giống nhau." x2
Giọng nói bất giác cùng trong ký ức trùng lặp, Amuro Tooru đôi tay khẽ run rẩy, môi mím chặt, gắt gao đè nén cảm xúc giống như sóng cuộn trong lòng.
Morofushi Hiromitsu không biết từ khi nào đã đứng trước mặt hắn, "Zero, chúng ta không biết đây là đâu, cũng không biết vì sao lại đến đây, nhưng mà chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi, vậy nên... làm ơn hãy tin tưởng chúng ta... Được không?"
Amuro Tooru khẽ căn môi, lồng ngực bắt đầu nóng lên, "Ta không biết các ngươi là thật... hay chỉ là do thứ thuốc đó khiến ta hoang tưởng." Hắn cúi đầu, thấp giọng giống như tự nhủ với bản thân: "Nhưng nếu đây là hoang tưởng... thì ta không muốn tỉnh lại."
Amuro Tooru buông lỏng tay, dùng lực đẩy Furuya Rei đến bên người Morofushi Hiromitsu, hắn mỉm cười, ôn nhu nhìn bọn họ: "Được, tin tưởng các ngươi một lần..."
Cảm giác được cảm xúc của người đối diện dần thả lỏng, Morofushi Hiromitsu mới dám phân tâm đi xem nhà mình osananajimi, thấy hắn tay trái buông thõng, lo lắng dò hỏi: "Thế nào, bị thương nặng sao?"
Furuya Rei lắc lắc đầu, dùng tay phải sờ soạng bờ vai, nhẹ nhàng đẩy 1 cái. Cạch một tiếng, khớp xương về lại vị trí, hắn chậm rãi cử động cánh tay trái, cảm nhận được hết thảy bình thường mới nhỏ giọng: "Không sao, chỉ là chật khớp."
"Được rồi, ngươi đi xem Ryo..." Morofushi Hiromitsu liếc nhìn Yanamyo Ryo "...nàng giống như bị dọa choáng váng. Còn lại để ta xử lý."
Nhìn Furuya Rei đi đến an ủi Yanamyo Ryo, Morofushi Hiromitsu mới lại lần nữa quay đầu nhìn sang Amuro Tooru, thấy hắn đang rất có hứng thú nhìn sang bên này liền dò hỏi: "Sao vậy?"
Amuro Tooru cười khẽ: "Thật hoài niệm đồng thời cũng thật mới lạ."
Morofushi Hiromitsu nhìn theo ánh mắt của Amuro Tooru giống như chợt hiểu ra: "Ngươi nói là Ryo sao? Là cái đáng yêu tiểu cô nương. Hai người bọn họ kết hôn cũng đã được một thời gian. Lại nói... ngươi bên kia có đối tượng sao, Zero?'
"Ngươi có thể gọi ta là Amuro như vậy dễ phân biệt hơn." Amuro Tooru nhạy bén phát hiện ra khi Morofushi Hiromitsu nhắc đến cái tên Zero thì người kia theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang bên này.
"Không được..." Morofushi Hiromitsu lập tức bác bỏ, "Ở chúng ta nơi này, ngươi là Furuya Rei, cũng là Zero... vậy nên, để tránh nhầm lẫn thì..." Morofushi Hiromitsu vuốt cằm hơi chút suy tư, "Gọi hắn là Rei... còn ngươi là Zero... được chứ!?"
Amuro Tooru thoáng sửng sốt, nhìn thấy Furuya Rei ánh mắt vọng lại đây mang theo chút bất mãn, hắn nở nụ cười: "Ngươi làm thế không sợ nhà ngươi osananajimi ghen tỵ sao?"
Làm lơ ánh mắt nóng rực đằng sau lưng, Morofushi Hiromitsu đôi mắt giống như cũng mang theo nụ cười: "Hắn sẽ không... Hơn nữa ngươi đồng dạng cũng là ta osananajimi nha."
Amuro Tooru bật cười: "Được..."
Tầm mắt hơi nhòe đi, Amuro Tooru nhìn Morofushi Hiromitsu, giọng nói hàm chứa một tia chờ mong: "Có thể ôm ta một cái sao, Hiro...?"
Morofushi Hiromitsu ôn nhu mỉm cười, lại gần ôm lấy Amuro Tooru, tay khẽ vuốt ve mái tóc kim sắc, hắn nhỏ giọng thầm thì: "Được, ta làm sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của Zero đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro