Chương 5

Cẩn thận ngẫm lại nội dung xuất hiện, trong lòng Sera không khỏi dâng lên cảm giác kỳ quái. Những nhân vật trước đó dù quan trọng hay không đều có một lượng thông tin tương đối đầy đủ. Nhưng Okiya Subaru thì khác.

Quá đơn giản!

Nếu từ đầu đến giờ, thông tin không gian này đưa ra hoàn toàn là thật thì khả năng gặp bug là rất nhỏ như vậy thì chỉ còn một khả năng khác là thông tin về người này cố tình bị che giấu.

Nghĩ đến đây, Sera hơi nheo mắt.

"Tuổi, nghề nghiệp, trạng thái còn sống... chỉ vậy?" Hattori Heiji gãi đầu, có chút bất mãn. "Ngay cả đặc điểm, tính cách cũng không có? Kỳ lạ."

Nhóm người thanh tra Megure cũng bắt đầu chú ý đến điểm bất thường này.

"Có thể đây là thân phận của Okiya-san không quá quan trọng nên hệ thống lược bỏ thông tin?" Takagi suy đoán.

"Không có khả năng?" Sato lắc đầu phủ định, giọng có chút nghiêm túc.

"Đúng vậy." Megure trầm giọng. "Đây không phải là hệ thống gặp bug, mà là một dạng bảo mật có chủ đích."

Okiya Subaru thực sự chỉ là một người bình thường như vẻ bề ngoài sao?

Ngồi hàng ghế phía sau, Jodie Starling khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình.

"Không có gì sao?" Cô nhíu mày. "Thế này rõ ràng là bất hợp lý. Nếu hắn chỉ là một nghiên cứu sinh bình thường, vậy thì lý do gì khiến hệ thống không dám hiển thị đầy đủ thông tin?"

Ngồi ở bên cạnh, James Black không nói gì chỉ có điều ánh mắt lập lòe không rõ.

Lúc này, Sera khoanh tay, chậm rãi nói ra suy nghĩ.

"Lúc trước, khi thẻ của Kudo Shinichi được lật lên, thông tin rất chi tiết, thậm chí còn tiết lộ cả quan hệ gia đình. Nhưng thẻ của Okiya Subaru thì không có bất cứ thứ gì ngoài nghề nghiệp, tuổi tác và trạng thái còn sống."

Cô híp mắt nhìn về phía Okiya Subaru.

"Nếu thông tin của một người bị che giấu..." Cô chậm rãi nói, "thì chỉ có thể có hai lý do."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, chờ đợi câu trả lời.

Sera giơ lên hai ngón tay.

"Một, người này không quan trọng đến mức không cần ghi lại thông tin chi tiết. Nhưng giả thuyết này đã bị loại bỏ, vì đã xuất hiện ở nơi này không có khả năng thân phận người này không quan trọng"

Cô chậm rãi thu một ngón tay lại, chỉ còn một ngón.

"Như vậy chỉ còn khả năng thứ hai, người này có một thân phận mà tại thời điểm này hệ thống không thể công khai."

Hattori Heiji lên tiếng: "Đúng vậy, người này có lẽ còn có danh tính khác ngoài cái tên Okiya Subaru?"

Sera không nói, chỉ khẽ cong khóe môi.

Là người trong cuộc nhưng Okiya Subaru cũng không tỏ thái độ, chỉ bình tĩnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt sau tròng kính vẫn mang vẻ ôn hòa như cũ.

"Thật thú vị." Okiya Subaru cười khẽ.

Trái ngược với Okiya Subaru bình tĩnh, Conan ngồi bên cạnh lại có chút lo lắng bởi vì đúng như Sera đã suy luận, thân phận của Okiya Subaru không thể để lộ ra.

Và quan trọng hơn, Conan liếc nhìn sang bên cạnh, Amuro-san đang im lặng quan sát toàn bộ sự việc, dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt sắc bén khiến Conan cảm thấy rất bất an.

Amuro-san, hắn đang nghi ngờ.

Hắn đã bắt đầu xâu chuỗi mọi manh mối.

Và nếu Amuro-san có thể tự mình xác nhận thân phận thật sự của Okiya Subaru, thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Mặc dù đã biết thân phận thật của Amuro Tooru nhưng Conan cũng không dám khẳng định. Đứng trên lập trường của Amuro, nếu biết Okiya Subaru chính ra Akai Shuichi thì hắn sẽ làm ra quyết định gì.

Nộp lên tổ chức, dựa vào đó để nâng cao địa vị của mình?

Hay sẽ giữ bí mật, sau đó sẽ hợp tác với FBI?

Dù là trường hợp nào cũng sẽ làm hỏng kế hoạch trước đó của hắn. Conan vò đầu, không biết phải làm sao?

"Boy, bình tĩnh." Okiya Subaru giống như người ngoài cuộc, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Hắn thậm trí còn dành thời gian để an ủi Conan. "Không cần lo lắng. Bình tĩnh quan sát."

[Tích...Tiến vào thời gian nghỉ ngơi 15p. Tất cả quyền hạn sử dụng như cũ, mọi người có thể tự do di chuyển trong phạm vi quy định.]

Giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên, kéo tất cả mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ.

"...Thời gian nghỉ ngơi?" Ran chớp mắt, có chút bất ngờ.

"Chậc, cái hệ thống này cũng biết cho người ta thời gian nghỉ ngơi à?" Hattori Heiji khoanh tay, giọng có chút chế giễu.

[Tích lũy năng lượng cảm xúc đã đạt đến giới hạn ban đầu. Để đảm bảo tiến trình quan sát không bị ảnh hưởng, hệ thống tạm ngừng để ổn định cảm xúc người tham gia.]

Conan lập tức nhíu mày. Năng lượng?

"Các ngươi hẳn là còn nhớ vị quản lý giả kia từng nhắc tới "Thế giới thụ", "Cảm xúc cộng hưởng" cùng với "Kỳ tích"

Haibara Ai lạnh nhạt lên tiếng:

"Hệ thống này không chỉ đơn thuần thu thập cảm xúc, mà có thể đang chuyển hóa dao động tâm lý thành một dạng năng lượng có thể lưu trữ và sử dụng. Nếu xem xét từ góc độ vật lý lượng tử, cảm xúc con người không chỉ là phản ứng sinh hóa trong não bộ mà còn có thể tạo ra dao động điện từ với tần số khác nhau. Nếu có một cơ chế thích hợp, hệ thống này hoàn toàn có thể chuyển hóa dao động đó thành một nguồn năng lượng hữu dụng."

Không gian lập tức rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Takagi chớp mắt, cảm thấy đầu óc có chút quá tải. "Chờ đã... cái gì cơ?"

"Dao động điện từ? Chuyển hóa năng lượng?" Sato nhíu mày. "Nghe có vẻ khá chuyên nghiệp..."

Không xong, lỡ lời. Haibara Ai cảm giác được vài cặp mắt dừng lại trên người, khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. Cả người co lại, cố gắng lợi dung thân hình to lớn của tiến sĩ Agasa để che giấu sự tồn tại.

Conan liếc nhìn Haibara một chút, có chút lo lắng nhưng không nói gì. Bây giờ chưa phải là lúc, Haibara.

Ở một góc khác, Amuro Tooru im lặng quan sát màn hình, tâm trạng có phần trầm xuống.

Hắn nhớ lại lời nói của Kurosawa Rika lúc trước - cô ta đã nói về việc tạo ra kỳ tích.

Kỳ tích.

Thứ này liệu có thực sự chỉ là một phép màu?

Hay là một can thiệp vào thực tại?

Cách một lớp sương mù, nhóm 5 người được dự định vì tương lai của cảnh sát Nhật Bản lúc này ánh mắt trầm trọng, cả người cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro