Chương 1

Chương 1:

Land of Light

Ngày hôm nay đội tuần tra mang về một khoang duy sinh, bên trong là một đứa bé đang ngủ say.

Đội trưởng đội tuần tra đưa khoang thuyền đến Silver Cross Aid. Sau khi kiểm tra cho thấy, đứa bé này khoảng 800 tuổi và có các đặc điểm của ngân tộc.

Bởi vị trí tìm thấy khoang thuyền là di tích chiến trường, đội cảnh vệ và Silver Cross đều cho rằng đứa bé này là con mồ côi của chiến tranh.

Vì vậy, đứa bé được quyết định đưa đến viện phúc lợi.

Dựa theo tên được khắc trên khoang thuyền, đứa bé được gọi là Mebius.

.

6000 năm sau

Tổng bộ đội cảnh vệ vũ trụ.

Taro đi qua đi lại trong phòng, đuôi áo choàng vung lên lại hạ xuống, làm người nhìn hoa mắt, cũng cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân nó.

Zoffy nhìn Taro không giấu nổi sầu lo trên mặt, rốt cuộc hỏi, "Sao thế?"

Taro nhìn đội trưởng, cũng là anh cả của mình, thở dài, "Thi vào đội có kết quả rồi."

"Cho nên?" Đây không phải rất bình thường sao?

"Mebius xin đi đóng ở trái đất."

Nghe được tên này, Zoffy hơi ngẩn ra.

Hắn đương nhiên biết Mebius.

Tuy rằng không gặp mặt thường xuyên, nhưng ấn tượng của Zoffy về Mebius rất tốt, là một bé con đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng cũng mạnh mẽ kiên cường không kém một người trưởng thành. Đồng thời bởi vì năng lực điều khiển lửa bẩm sinh, được Taro thu làm đồ đệ, sau đó chính là được cha mẹ nhận nuôi, trở thành em trai nhỏ nhất trong nhà.

"Thành tích của Mebius thế nào?" Zoffy hỏi.

Taro lần nữa thở dài, "Thực chiến và lý thuyết đều đứng thứ nhất."

Nghe đến đây Zoffy cũng hiểu, vì sao Taro lại lo lắng như vậy.

Thời gian này vũ trụ không yên ổn, các khu vực xuất hiện khác thường, cùng với năng lượng dao động không rõ nguồn gốc, nhưng mặc kệ bọn họ tìm kiếm cỡ nào, đều không có tin tức, làm người chỉ có thể bất an lo lắng suông.

Mà trái đất, hành tinh được bọn họ coi như quê hương thứ hai kia, nhiệm vụ canh gác không đơn thuần chỉ là đánh bại quái thú.

Nếu Mebius nhận nhiệm vụ lần này, cậu có thể học được rất nhiều, nhưng cũng nhất định phải chịu nhiều gian khổ.

Zoffy cười nhìn Taro, "Mebi rất có tiềm lực, không phải sao."

Tuy là câu hỏi, giọng điệu của Zoffy lại không giống như đang hỏi một chút nào.

Nhắc đến chuyện này, Taro cũng cười lên, "Đúng vậy, Mebius là học sinh tốt nhất em từng dạy."

Học một suy ba, sức mạnh không đủ kỹ thuật bổ sung, thêm một điểm làm Taro không biết nên vui hay nên buồn – Mebius tương đối bình tĩnh, hoặc phải nói, quá bình tĩnh so với bạn bè cùng lứa tuổi, cùng quyết tâm bảo vệ người khác. Quả thực chính là một mầm chiến sĩ trời sinh.

"Nhưng mà..."

"Trong số chiến sĩ mới, Mebius là thích hợp nhất. Hơn nữa em ấy là do em dạy ra, em không nên tin tưởng em ấy sao?" Zoffy từ từ nói.

Taro không thể không thừa nhận, Zoffy nói đúng, bản thân Taro cũng rõ ràng chuyện này, chỉ là có chút không nỡ mà thôi.

.

Thông báo chấp thuận được Taro mang đến, Mebius hoàn toàn không bất ngờ, bởi vì cậu cũng biết, trong những chiến sĩ mới của đội cảnh vệ, bản thân thích hợp nhất với nhiệm vụ lần này.

Mebius từng nghe được rất nhiều về trái đất từ các anh trong nhà, về con người và ràng buộc tình cảm giữa bọn họ và các chiến sĩ Ultra.

Mebius hâm mộ tình cảm ấy.

Nhưng đây không phải lý do làm cậu chấp nhất với nhiệm vụ lần này.

Mebius có một bí mật nhỏ - cậu có thể mơ hồ cảm nhận được tương lai. Đây là kết luận bản thân Mebius rút ra được sau khi trải qua mấy nghìn năm tháng.

Tuy rằng số lần nhìn thấy tương lai không thể tính là nhiều, nhưng mỗi lần có sự kiện lớn xảy ra, Mebius cơ bản đều có thể nhìn thấy trước một vài hình ảnh.

Khi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cho dù là một bé ngoan như Mebius, cũng bị những hình ảnh bản thân nhìn thấy dọa hết hồn, sợ đến phát khóc, các cô trong viện phúc lợi dỗ thế nào cũng không dừng được.

Phải đến 3000 tuổi, tình trạng mới tốt hơn một chút.

Mebius từng cố gắng nói việc này cho những người lớn, nhưng không có người tin. Land of Light là Utopia, đại đa số mọi người đều rất lạc quan tích cực, mà hình ảnh Mebius nhìn thấy quá vụn vặt, thậm chí có những lúc bản thân Mebius cũng không cách nào sử dụng vốn từ ngữ nghèo nàn của một đứa bé để miêu tả ra được.

Mebius lần lượt chứng kiến những chuyện khủng khiếp mình mơ thấy xảy ra trong hiện thực.

Từ ban đầu sợ hãi trốn tránh, đến hiện tại quyết tâm muốn thay đổi, mất gần 6000 năm.

Mà hiện tại, cảm giác gấp gáp xao động trong lòng thôi thúc, làm Mebius kiên quyết muốn nhận nhiệm vụ đóng ở trái đất lần này.

Vừa nhận được thông báo, Mebius bật người liền đi sắp xếp công việc, tạm biệt bạn bè và người thân.

Cách ngày xuất phát còn một thời gian, Mebius quyết định, trở về viện phúc lợi gặp một người.

Nhờ tính cách ôn hòa dễ thân, quan hệ giữa Mebius và những người khác trong viện cũng không tệ lắm. Có điều đây mới là chuyện của một hai nghìn năm nay, trước đó tuy rằng Mebius không bị bắt nạt hay cô lập, đại đa số thời gian cậu lại đều luôn ở một mình.

Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì Mebius trước đây không khống chế được năng lực của bản thân, cảm xúc dao động mạnh một chút là có thể bốc cháy, thậm chí có thể cháy lên không có chút báo trước. Bản thân Mebius là không có vấn đề gì, nhưng người và vật bên cạnh cậu lại không tránh khỏi gặp hại.

Cho nên, Mebius là chủ động cách xa mọi người.

Mà người Mebius muốn gặp kia, nhìn vào là một thái cực khác so với cậu, từ trong xương lại toát ra cô đơn như nhau.

Ngay cả tên cũng vậy.

Zero.

Zero nhỏ hơn Mebius khoảng 1000 tuổi, đối với bộ tộc có tuổi thọ lâu dài như tộc Ultra, 1000 năm cơ bản không đáng kể.

Nếu Mebius là bé ngoan trong mắt mọi người, Zero chính là một "vấn đề nhi đồng" đối với tất cả mọi người.

Nhờ nền giáo dục lý tưởng hóa, đương nhiên sẽ không có chuyện bắt nạt người khác hoặc bị bắt nạt, nhưng Zero từ nhỏ đến lớn có tinh lực như dùng không hết, trèo tường lột ngói đùa dai ùn ùn không dứt, hơn nữa Zero không chỉ bản thân gây chuyện, còn kéo những đứa trẻ khác cùng gây chuyện, làm người đau đầu không thôi.

Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Zero lật xe, chính là gặp phải Mebius.

Hai người tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lại kỳ tích trở thành bạn bè. Ngay cả sau này Mebius được nhận nuôi, liên tục bận rộn huấn luyện, hai người vẫn giữ liên lạc.

Hôm nay là ngày nghỉ, Mebius chào hỏi mọi người xong liền đến phòng tìm Zero, lại không thấy người trong phòng, suy nghĩ một chút liền quay về phòng mình.

Bởi vấn đề an toàn, Mebius là ở riêng một phòng tách biệt với những người khác. Nhưng cũng không bởi vậy mà các trưởng bối trong viện phúc lợi lơ là cậu.

Phòng của Mebius, chính xác phải nói là một căn nhà nhỏ, phía trước có sân, còn có bàn đu dây.

Mebius đến nơi, quả nhiên thấy Zero đang ngồi trên xích đu, tay cầm thiết bị đầu cuối không biết đang xem cái gì.

Zero nhìn thấy Mebius liền giơ hai ngón tay làm thủ thế "yo~", mông tự động dịch sang một bên nhường chỗ cho Mebius.

Mebius cười đi đến ngồi xuống.

Hai người bắt đầu chơi game.

Mebius là học sinh xuất sắc, nhưng không mấy người biết cậu chơi game cũng rất có tài năng.

Hai người bạn lâu ngày không gặp, vừa chơi vừa câu được câu không nói chuyện.

"Mình chuẩn bị nhận nhiệm vụ đi trái đất."

Zero nghe xong động tác trên tay hơi dừng một chút, lập tức lại tiếp tục, "Sẽ đi rất lâu sao?"

Mebius lắc đầu, lại chợt nhận ra đối phương đại khái không để ý đến, liền nói, "Không biết."

Zero cũng không quá để tâm, tuy rằng đi học không chú ý nhiều, Zero vẫn là biết chuyện đội cảnh vệ vũ trụ sẽ phái người đi trái đất, nếu nhiệm vụ lần này vẫn như các lần trước, nói vậy thời gian sẽ không quá dài.

Hơn nữa việc làm Zero chú ý hơn chính là, "Đừng bị người bắt nạt a. Đến lúc đó không ai bảo vệ cậu được đâu."

Zero nói câu này giọng điệu có chút kiêu ngạo, Mebius lại biết đối phương là đang lo lắng cho mình.

Land of Light có một xã hội lý tưởng, lại không phải mọi thứ đều là màu hồng.

Đám trẻ ở viện phúc lợi là không thiếu thốn vật chất, tình cảm lại không phải nói bù đắp là có thể bù đắp.

Mebius lúc nhỏ từng vì không khống chế được toát ra lửa làm một đứa bé khác bị thương, tuy rằng một phần nguyên nhân cũng bởi vì đứa bé kia tò mò nhất quyết muốn đến gần, Mebius tránh không kịp. Nhưng khi Mebius đi xin lỗi, lại bị đứa bé kia đẩy một cái, vừa vặn bị Zero nhìn thấy liền kéo người đi.

Trong tâm trí của Zero nhỏ lúc đó, Mebius vừa nhìn chính là bé ngoan, sự thực cũng chứng minh, Mebius tính tình mềm nhũn, đối với ai cũng là khuôn mặt cười rực rỡ, ngay cả bị trút giận cũng không phản kháng.

Từ lúc đó, Zero đã quyết định, về sau nhất định phải bảo vệ tốt Mebius.

Tuy rằng càng lớn Zero cũng dần nhận ra, không chỉ chiều cao tăng trưởng, tâm trí trưởng thành, Mebius còn "đen" dần đi.

Không phải nói Mebius trở nên xấu xa, mà là tính cách của cậu, nghĩ đến đây, Zero chậc một tiếng, có chút đau răng, Mebius hiện tại, nhìn vẫn mềm mại đáng yêu như khi còn bé, nhưng đã không dễ lừa, cũng không dễ chọc như trước.

Tục xưng, bụng đen.

Hoặc nếu vốn ngôn từ của Zero phong phú hơn, sẽ biết có một từ càng thích hợp Mebius hơn – đen tự nhiên (thiên nhiên hắc =))).

Trước khi Mebius rời đi, Zero chần chờ do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa cho Mebius một quả cầu nhỏ xíu.

Mebius nhìn những đốm sáng vàng nhạt thiên trắng hơi tỏa ra màu lam bên trong, giật mình nhìn Zero, "Đây là..."

Zero cọ mũi quay đầu đi, có chút mất tự nhiên, "Đừng làm mất."

Mebius nở một nụ cười thật to, ôm chầm lấy Zero, "Cảm ơn Zero, mình sẽ giữ cẩn thận."

.

Hôm nay là ngày xuất phát đi trái đất, tuy rằng đã nói trước không cần tiễn, vài người anh trai vẫn ra tận cảng vũ trụ nhìn theo bóng lưng Mebius rời đi.

Ultra Father nhìn con út, lại nhìn mấy đứa bé khác nhà mình, lắc đầu cười.

Nhiệm vụ lần này có lẽ có nguy hiểm, nhưng thân là chiến sĩ, nhất định phải trải qua gian khổ mới có thể trưởng thành.

Hơn nữa, chuyến đi này mang đến, không bao giờ chỉ là tiến bộ về kỹ năng chiến đấu.

.

Mebius bay nhanh trong vũ trụ, trong đầu không ngừng có một âm thanh kêu gào, phải nhanh, nhanh hơn một chút nữa.

Mebius không biết vì sao, nhưng trực giác từng nhiều lần giúp cậu vượt qua khó khăn, mà lần này, trong đầu cậu chỉ có một ý tưởng, phải nhanh lên một chút, bằng không sẽ tiếc nuối cả đời.

Vì vậy, Mebius dùng hết tốc lực, cũng không để ý không gian kỳ ảo chưa bao giờ thấy trước đây, một mạch lao thẳng về phía trước, thẳng đến nhìn thấy chiếc tàu không gian đang bị Ultra Zone hút vào.

Mebius vội vàng vươn tay.

Lực hút từ Ultra Zone vô cùng lớn, Mebius dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể duy trì tàu không gian không tiếp tục bị hút vào.

Cứ tiếp tục như vậy không phải cách, chờ Ultra Zone biến mất, tất cả mọi vật trên mặt cắt sẽ bị nghiền nát bấy, Mebius cũng không có năng lượng duy trì tình huống quá lâu.

Vì vậy, dựa theo trực giác mách bảo, Mebius cực nhanh quyết định, trực tiếp mượn lực hút, bay thẳng vào Ultra Zone.

Vòng xoáy không gian chớp mắt tiếp theo liền biến mất không thấy, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

.

Trên sườn núi, thiếu niên mặc đồng phục tàu không gian một mình đứng, mắt hướng về phía thành phố xa xa.

Làn gió nhè nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc bồng bềnh của thiếu niên.

"Đây chính là trái đất à?"

"Đây chính là trái đất a..."

Thiếu niên tên là Ban Hiroto, cũng là người vừa được Mebius cứu thoát khỏi Ultra Zone mang về trái đất.

Hiroto từ khi sinh ra đã sống ở sao Hỏa, so với Mebius, cậu cũng không biết nhiều hơn về trái đất bao nhiêu.

Hiroto vốn đã cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuy rằng khi quyết định hi sinh để cả con tàu Arandas có thể trở về, cậu là rất kiên định dứt khoát, nhưng khi chỉ còn một mình, Hiroto vẫn là sợ hãi.

Sau đó, Hiroto nhìn thấy vòng mobius màu vàng kim, lóe ánh sáng rực rỡ trong vũ trụ tối đen. Lúc ấy, Hiroto liền nghĩ, bản thân cho dù chết cũng đã mãn nguyện.

Cho nên hiện tại, ngay cả khi đã đứng vững vàng trên mặt đất, nhịp tim của cậu vẫn có chút điên cuồng. Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thật sự không hề dễ chịu.

Đợi cho tâm tình bình tĩnh lại, Hiroto mới thử mở miệng.

"Cái kia, vừa rồi rất cảm ơn cậu, Ultraman."

Bởi vì giọng nói vang lên trong đầu nghe vô cùng trẻ tuổi, Hiroto liền vô thức coi vị Ultraman này là bạn cùng lứa tuổi với bản thân.

Mebius thực ra cũng không khá hơn Hiroto bao nhiêu.

Trời biết trên đường đi cậu đã gấp gáp cỡ nào, cảm giác vội vàng như lửa đốt thực sự rất dằn vặt người.

Nhưng cũng may, cuối cùng là bắt được.

Mặc dù gặp phải chút vấn đề nho nhỏ, kết quả vẫn là tốt.

"Không cần cảm ơn. Gọi Mebius là được."

"Ừ, Mebius! Mình là Hiroto, Ban Hiroto."

"Hiroto này, mình có thể sử dụng hình dạng của Hiroto hành động ở trái đất được không?"

Tuy rằng nhất tâm đồng thể với một người trái đất không phải không được, nhưng Mebius vô thức không muốn làm như vậy.

"Đương nhiên là được rồi." Hiroto nghe xong, trả lời không chút do dự, chỉ là sau đó lại tò mò, "Mebius, Ultraman có thể biến thành hình dáng của một người bất kỳ, vậy Ultraman có thể biến thành những sinh vật khác không?"

Hiroto sinh ra và lớn lên ở sao Hỏa, nhưng cậu cũng được nghe rất nhiều chuyện về các Ultraman từng đến thăm trái đất. Lúc này lại đang có sẵn một vị chiến sĩ Ultra bên cạnh, Hiroto liền không nén được tò mò.

Nói thật, bản thân Mebius nghe câu hỏi này cũng có chút bất ngờ, bởi vì trước đây hình như chưa có người nào thử hoặc nghĩ đến việc biến thành chủng tộc khác?

Nhưng Mebius vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ sau đó trả lời, "Cơ thể tộc Ultra bọn mình được cấu tạo từ phân tử ánh sáng, theo lý mà nói là có thể biến thành sinh vật khác, chỉ cần cấu trúc lại sắp xếp của các hạt phân tử. Nhưng muốn làm như vậy thật sự rất khó."

"Vậy biến thành con người thì sao?"

"Con người là một trường hợp đặc biệt, bởi vì 30 vạn năm trước, bộ tộc Ultra vốn cũng là con người."

Sau khi mất đi mặt trời, bộ tộc Ultra tạo ra Plasma Spark Tower ngoài ý muốn tiến hóa và thu được sức mạnh hiện tại, nhưng xét về ngoại hình, bọn họ vẫn còn nhiều đặc điểm giống như con người, biến hóa một chút hiển nhiên là dễ dàng hơn việc thay đổi toàn bộ cấu trúc cơ thể rất nhiều.

Hiroto "oa" một tiếng, lại hỏi, giọng nói còn có chút phấn khích, "Mebius có hình dạng con người không? Ý mình là, không mô phỏng theo bất cứ ai, hình dạng của bản thân?"

Suy nghĩ của thiếu niên thiên mã hành không, nhưng rất khéo, lại còn thật sự có.

"Emmm... Có thì cũng có, nhưng tộc Ultra bọn mình rất ít sử dụng hình dáng kia."

Sức mạnh của bọn họ ban đầu là đến từ Plasma Spark Tower, tất cả nhu cầu năng lượng cũng đều được ánh sáng từ Plasma Spark Tower giải quyết. Nói một cách dễ hiểu, việc hấp thụ năng lượng ánh sáng ở Land of Light cũng vô thức và bản năng như việc con người cần hít thở vậy.

Dùng hình người ngược lại cần phân tâm khống chế bản thân không đi hấp thụ năng lượng, là một việc phí sức mà không có ích lợi gì.

Hiroto nghe được câu trả lời ánh mắt lập tức sáng lên, "Mình có thể xem hình người của Mebius không? Nói thật, một mình nói chuyện ít nhiều vẫn có chút là lạ."

Mebius hiển nhiên cũng cảm thấy có phần thất lễ, cho nên ban đầu cậu mới đề nghị được sử dụng ngoại hình của Hiroto.

Nhưng nếu Hiroto đã tò mò, Mebius cũng liền thỏa mãn cậu một chút, lại không phải yêu cầu gì quá đáng.

"Được rồi."

Mebius nói xong, một chùm sáng vàng nhạt từ trên người Hiroto bay ra đứng lại bên cạnh cậu. Chùm sáng lóe lên một cái thành vòng mobius, ánh sáng cũng không chói mắt, chỉ kéo dài một giây liền biến mất.

Vị trí vừa rồi còn là chùm sáng, hiện tại là một thiếu niên.

Mebius có chút mới lạ duỗi tay duỗi chân, lại kéo kéo quần áo trên người, có chút không quen dáng vẻ hiện tại.

Hiroto thì nhìn Mebius, ngạc nhiên trong mắt không chút che giấu.

Như dự đoán của cậu, Mebius quả thực rất trẻ tuổi, chỉ nhìn khuôn mặt, Hiroto cảm thấy Mebius tuyệt đối không thể lớn hơn bản thân.

Cái làm Hiroto ngạc nhiên là mái tóc dài đến đầu gối màu bạc chuyển dần sang đỏ có hai lọn light đỏ, cùng với cặp mắt bạc ánh kim như đang phát sáng của Mebius.

Không, đôi mắt kia thật sự đang phát sáng.

Hoặc phải nói, toàn thân Mebius đều đang phát sáng, cho dù cậu mô phỏng theo trang phục của Hiroto tạo cho mình một bộ quần áo giống y như vậy, cũng không chặn được ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra trên người.

Mebius hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, chớp chớp mắt, ánh sáng dần dần biến mất, hiện tại nhìn cậu bình thường hơn nhiều, ít nhất sẽ không làm người liếc mắt liền cảm thấy có vấn đề.

Hiroto tò mò xoay quanh Mebius, Mebius cũng đang ngạc nhiên với việc bản thân vừa cảm nhận được.

Hình dạng này hình như không tốn năng lượng ei?!

Trái đất không thể so với Land of Light. Ở Land of Light, bọn họ có Plasma Spark Tower cung cấp năng lượng mọi lúc, mà ở trái đất, năng lượng hằng tinh cung cấp chỉ đủ cho tộc Ultra trong hình dạng tiến hóa hoạt động ba phút đồng hồ, muốn khôi phục năng lượng thì cần thời gian.

Cho nên các chiến sĩ Ultra đến trái đất mới cần hóa thành hình dạng con người để hoạt động.

Nhất tâm đồng thể với con người hầu như đều bởi vì một trong hai hoặc cả hai bên đều bị thương tạm không nói đến, nhưng mượn hình dáng của một người khác để ngụy trang, thực ra cũng là tốn năng lượng, chỉ là tiêu hao rất ít không đáng kể mà thôi.

Nhưng Mebius vừa phát hiện ra, chân thân (cách bộ tộc Ultra gọi hình dạng khi chưa tiến hóa của bản thân) ở trái đất, là không cần năng lượng duy trì. Có điều suy nghĩ một chút, Mebius cũng hiểu vì sao.

Hiroto là không biết Mebius đang suy nghĩ gì, nhưng cậu đã nghĩ đến một vấn đề khác, "Tuy rằng Mebius nhìn như vậy rất giống con người, nhưng tuyệt đối sẽ bị vây xem."

Mebius cũng gật đầu, đồng ý quan điểm của Hiroto.

Cậu là không hiểu nhiều về con người và trái đất, nhưng một số kiến thức cơ bản vẫn phải có. Cho nên Mebius chỉ duy trì dáng vẻ này vài phút, liền biến thành hình dạng giống như Hiroto – nhưng đổi một bộ quần áo.

Hiroto ánh mắt phát sáng nhìn Mebius, "Nhìn thật là giống a~"

Mebius cười, "Đương nhiên phải giống, dù sao cũng là chiếu theo Hiroto biến mà."

"Đây là lần đầu tiên Mebius đến trái đất sao? Có muốn đến nhà mình chơi không... A!"

Hiroto nói đến cuối cùng mới chợt nghĩ đến, bản thân cậu cũng không biết nhà mình ở đâu - sợ hãi và hưng phấn qua đi, Hiroto rốt cuộc nhớ ra chuyện vẫn bị cậu theo bản năng xem nhẹ - cậu phải về nhà báo bình anh với ba.

Mebius bị dáng vẻ này của Hiroto chọc cười, trong lòng cảm thán Hiroto quả nhiên còn rất trẻ con, hoàn toàn không để ý rằng bản thân hình như cũng không trưởng thành bao nhiêu.

"Yên tâm, mình sẽ đưa Hiroto về nhà."

Đối với tộc Ultra có thể sử dụng niệm lực, tìm kiếm một người có hơi thở tương tự Hiroto không phải việc gì khó.

Mebius chỉ nhắm mắt cảm nhận một chút, liền xác định được mục tiêu.

Trong ánh mắt vừa vui vẻ lại lo lắng của Hiroto, Mebius đưa tay về phía cậu, nụ cười trên mặt rực rỡ như nắng, "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro