11. gương mặt lạ lẫm
Sáng sớm ở Hanwha Life Esports chưa bao giờ là yên lặng, những con người gần như ngang tuổi lúc nào cũng chào nhau bằng những lời tị nạnh khi Mặt Trời vừa lên cao được một chút. Vậy mà trong căn phòng nhỏ thuộc về adc và jungle của Hàn Hoa, có một con người vẫn nằm lì trên chiếc giường không thuộc về mình.
Choi Wooje đã tỉnh dậy từ bao giờ nhưng nó không chọn cách rời khỏi chiếc chăn ấm ngay. Tâm trạng nó hiện tại chẳng khác gì một mớ dây tơ hỗn độn chìm sâu trong những tán lá xanh tươi che khuất tầm nhìn.
Cũng chỉ vì lời nói mà Han Wangho nhắc nhở đã làm cho đứa trẻ vốn vô lo vô nghĩ trở nên phiền muộn hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc nó có thích Park Dohyeon không?
Nó không rõ.
Chỉ là mỗi lúc nhìn thấy nụ cười trong veo nhưng rực sáng như một ánh bình minh trôi trên bờ cát ở Namyeol hay Gyeongpo Beach, là tâm hồn nó lại xao xuyến đến khó hiểu. Mà, nói thế thì trừu tượng thật, đơn giản hơn một chút, Choi Wooje bị thu hút bởi khí chất nơi Park Dohyeon, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ thanh tao kì lạ.
Vươn tay bắt lấy chiếc điện thoại bên cạnh mình, Choi Wooje không tự chủ được mà gọi điện cho người đồng đội cũ. Dù rằng sau khi rời T1, mối quan hệ giữa nó và mọi người vẫn vô cùng tốt. Nhưng việc "tư vấn tình cảm" thế này, người đi đường trên chưa bao giờ thử.
"Mày thấy giống tình cảm mày từng dành cho Oner không?" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Quái Vật Thiên Tài. Mới sáng sớm đã bị làm phiền, em chưa nhai đầu đứa em thân thiết là may mắn lắm rồi.
Choi Wooje im lặng một lúc lâu.
Nó thích Moon Hyeonjoon đâu đó cũng được hai năm có lẻ, không phải là dạng một em bé chân ướt chân ráo chạm vào thứ cấm kị. Nó cũng hiểu một phần cảm xúc mình dành cho Park Dohyeon là như thế nào.
Chỉ khác ở một chỗ, đối với Moon Hyeonjoon là thứ tình yêu mãnh liệt, muốn để cho cả thế giới hiểu rằng trái tim nó thuộc về chàng Cận Vệ Ánh Trăng. Còn đối với chàng Thần Tiễn, Choi Wooje lại như hèn hạ đi đôi phần, nó chỉ muốn được anh che chở và bao bọc, không muốn phải nói rõ lời yêu với người kia.
Đứa trẻ ngây ngô và nhiệt huyết năm nào, bị ai đó vùi dập rồi chăng?
"À, nhắc cho mà nhớ. Oner nó có người yêu rồi."
"Em biết." - Tiếng cúp máy vang lên, Choi Wooje nhìn quanh căn phòng mà suốt mấy năm vừa qua, Park Dohyeon và anh người yêu cũ đã cùng nhau ở.
Cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng là không ít.
______________
Trời đã về khuya, nguyên cả ngày hôm nay Choi Wooje chẳng thấy bóng dáng anh nhà mình ở đâu cả. Cũng có mở lời để hỏi chàng mid laner nhưng đổi lại chỉ là câu hình như ra ngoài cùng Wangho hyung rồi.
Con vịt tròn ủm này giận muốn xì khói, suốt mấy tiếng vừa qua nó liên tục nhá máy rồi nhắn tin cho con rắn lạc đường kia. Thế mà ngay cả seen anh còn không đá động gì đến, nói gì là trả lời cho nó biết anh lạc trôi đến phương trời nào rồi.
Đã vậy còn là rời đi cùng Han Wangho nữa chứ, muốn làm nó nổ tung thành món vịt quay bắc kinh đúng không?
Chiếc bụng tròn vo ngồi bên ngoài kí túc xá, mặc cho mấy con muỗi cứ liên tục cắn nó đỏ hết cả chân thì chàng top laner vẫn nhất quyết không vào trong nhà. Nó muốn chờ anh của nó, muốn hỏi anh của nó rằng hôm nay đã đi đâu, có mệt lắm không.
Muốn nói với anh rằng dường như nó thích anh rồi...
Nhưng chờ mãi chờ mãi, từ phòng ngủ ra phòng livestream, từ hành lang ra ngoài cửa kí túc xá rộng lớn. Vẫn không thấy người đàn anh thân thuộc của nó quay trở về.
Có khi nào anh gặp nguy hiểm không? Anh có bị bắt cóc không?
Cái mỏ chu ra hết cỡ rồi gửi mấy dòng tin nhắn này cho Lee Minhyung, nào ngờ người kia chỉ cười rồi trả lời nó rằng:"Mày biết tương tư rồi đấy em ạ."
Tương tư?
Choi Wooje không biết nên thừa nhận hay không.
Thời gian nó tiếp xúc với anh không đủ dài, chỉ vừa dài tháng, trước đó nó còn không dám gọi tên người kia. Cái gì cũng e dè hỏi rằng tuyển thủ Viper nghĩ thế nào? Tuyển thủ Viper có dễ gần như Minhyungie nhà nó hay không? Mọi chuyện dần thay đổi sau khi nó đi nghĩa vụ. Dohyeonie của nó luôn ân cần, quan sát mọi hành động vụng về kia rồi từ một lúc nào đó đã veo một mầm non giống hệt vậy vào trí não nó, làm nó cũng để ý sát sao vào con người đi ad đó.
Đoạn, đôi mắt nó sáng rực lên khi nhìn thấy chiếc ô tô đang đỗ gần chỗ nó ngồi. Trên xe bước xuống là hai người đàn anh quen thuộc của đứa trẻ ấy, một trong hai hình như say, cứ nghiêng nghiêng ngã ngã, buộc Park Dohyeon phải giữ chặt lấy eo người kia. Sợ rằng lo là một chút, Han Wangho cũng có thể làm bạn với nền đất ẩm ướt do lớp tuyết tan gây nên.
Choi Wooje không nghe rõ hai người kia đang nói gì, khoảng cách không xa nhưng cả hai không nói to, làm nó khó chịu đôi chút.
Đôi chân to lớn hầm hố bước về phía đó, muốn nói với hai người họ rằng Choi Wooje đang có mặt ở đây.
Nào ngờ dưới những bông tuyết đang rơi che khuất tầm nhìn.
Han Wangho luồn tay vào mái tóc đen nháy của Park Dohyeon, kéo người chơi đường bot vào một nụ hôn thật sâu.
Điều quan trọng là, Park Dohyeon không hề bài xích hay nhẹ nhàng hơn là đẩy gã say xỉn kia ra.
Anh bình thản đến lạ.
Không đáp lại nụ hôn điên cuồng ấy.
Nhưng cũng không nhắc nhở người kia rằng, họ là người yêu cũ.
Choi Wooje đứng yên đó, hai bàn tay bấu chặt vào lớp da thịt mỏng dính. Ai cũng biết nó trắng lắm, chỉ mới vài giây thôi mà lòng bàn tay đã in hằn lên màu đỏ đặc trưng.
Trái tim đứa trẻ ấy nhói lên một nhịp thật đau, rồi lại thả ra như lời an ủi mơ hồ dành cho lý trí nó. Đến cả hơi thở cũng chừa đường lui cho lá phổi tội nghiệp, vậy mà, đại não lại đánh lừa nó rằng bên cạnh không còn bất kì nguồn oxi nào.
Ép Choi Wooje khó thở đến phát điên, không còn bất kì sức lực nào, buộc lòng đứng chôn chân tại vị trí đó.
Dường như ánh đèn đường cũng không nhìn nổi nữa, khẽ nhấp nháy, ánh sáng cũng trở nên mờ đi đôi phần.
Lúc này đây, Park Dohyeon mới chợt nhớ ra điều gì đó, bàn tay đẩy người kia ra cũng nhẹ nhàng đến đau lòng.
Nụ cười chua xót được tô điểm trên khuôn mặt điển trai của Han Wangho, y khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy. Rồi lại đau lòng gục đầu vào ngực người kia.
"W-Wooje?" - Khi đã nhìn rõ người đứng ngoài cửa, Park Dohyeon liền trở nên lúng túng đến đáng thương.
Choi Wooje đứng đó.
Không nói một lời.
Không một phản ứng.
Nó chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Park Dohyeon.
Rồi lại nhanh nhanh chóng chóng chạy khỏi nơi này, lướt qua cả hai người đàn anh, một trong hai còn đang liên tục gọi tên nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro