7. xinh đẹp của choi wooje

Cứ thế, cuộc sống hai con người - một top một bot của Hanwha Life Esports như đã bị buột chặt vào nhau. Hầu như khắp mọi nơi, chỉ cần có sự xuất hiện của một trong hai thì sẽ luôn có thêm một tệp đính kèm lon ton đi phía sau.

Ví dụ như hiện tại.

Park Dohyeon mỉm cười đầy vui vẻ, tay thả chiếc điện thoại vừa chợt tắt màn hình vào lại túi, tiếp tục cúi người ngắm nghía những loại trái cây mà họ đang có ý định mua.

"Ai nhắn cho anh thế?" - Một tay cầm hộp dâu tây đỏ mọng, một tay không biết nên mua hay đặt những quả nho về lại vị trí cũ. Nhìn thì có vẻ bận bịu như thế thôi chứ mỗi nhất cử nhất động của Park Dohyeon đều lọt vào tầm mắt nó, nhất là nụ cười có phần hạnh phúc kia càng làm tính tò mò của trẻ mới lớn nhảy lên một bậc.

"Wangho hyung, anh ấy nhờ anh mua giúp dâu tây. Em nghĩ loại nào ngon?" - Chất giọng trầm ổn thì cứ thế vang lên khi mãi mê lựa chọn trái cây cho bữa ăn nhẹ, hoàn toàn không để ý đến gương mặt đã hơi cúi xuống tỏ vẻ đầy khó chịu cùng cái má phụng phịu sắp chạm vào cổ kia.

Mặc kệ ánh mắt đang đầy chờ mong câu trả lời từ bản thân, Choi Wooje dứt khoát vứt hộp dâu tây về lại tủ, lẽ ra nó định ăn dâu tây thay vì nho, nhưng hiện tại nó có cảm giác dường như nho ngon hơn một chút:"Dâu tây hỏng rồi, không ngon nữa."

Park Dohyeon không giấu nổi nụ cười của mình mà bật thành tiếng, anh đưa tay ôm trọn lấy hai bên má sữa của nó, không kìm được mà dùng chóp mũi bản thân cọ vào mũi người kia - hình như đây đã trở thành hành động thân mật riêng của hai người:"Đây là cho Wangho hyung ăn, đâu phải em ăn?"

Nó cũng không chịu thua, hai đầu ngón tay vuốt dọc theo sống mũi Park Dohyeon như một lời thách thức:"Em không thích anh mua cho anh ấy."

"Vậy em mua thì sao?" - Người xạ thủ hỏi dò.

"Cũng không thích."

"Sao lại không thích?"

"..." - Choi Wooje nín họng.

Đành thở ngắn thở dài nhìn người nọ tiếp tục nhìn mấy quả màu đỏ rực kia.
_______________

Chàng thần tiễn kiểm kê lại số thức ăn mà mình vừa mua, quả nhiên là thiếu mất dâu tây. Trong trí nhớ dai dẳng của bản thân, anh chắc rằng cánh tay đã lén ném hộp dâu tây mọng nước nhất vào vỏ, thế nào khi tính tiền xong lại thiếu mất thứ Wangho nhờ. Đánh một ánh lườm đầy dịu dàng sang người đang vừa đi vừa vui vẻ ăn kem dưới cái lạnh âm độ của Hàn Quốc.

"Dohyeonie, tóc anh dính tuyết kìa." - Choi Wooje nắm lấy bàn tay dohyeon, ép anh đứng lại để nó dễ dàng gỡ đi những bông tuyết đang vui vẻ cư trú trên mái tóc bồng bềnh của anh. Chàng trai đường top nhớ rằng bản thân đã nhắc rất nhiều lần với anh rằng anh phải chú ý kĩ càng, khi ra ngoài ít nhiều cũng phải khoác mũ áo lên nhưng con người cứng đầu này chưa bao giờ làm điều đó. Phải biết anh của nó ốm yếu lắm, gió thổi một cái có khi bay từ Đại Hàn sang Trung Quốc luôn chứ không đùa.

Ngậm lấy que kem đã cắn dở trong miệng, nó vươn hai tay kéo mũ trùm đầu lên giúp anh. Và chính hành động này khiến đại não đang hoạt động có phần đơ cứng, hai cánh tay vẫn giữ nguyên trên cái mũ lông, còn Park Dohyeon đã nhướn mày lên nhìn nó tự bao giờ.

Dưới tác động của cái lạnh, chóp mũi anh phảng phất chút ửng hồng tựa lớp màu ngoài của hoa sen trong mùa chớm nở, đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào gương mặt bầu bĩnh của nó cũng trở nên rực sáng hơn do tác động phụ từ đèn đường, từng nhịp thở không nhanh không chậm bị nhiệt độ làm cho kết khí, phả nhẹ vào gương mặt Choi Wooje. Bản thiết kế hoàn hảo ấy lần lượt kết hợp với những bông tuyết đang không ngừng rơi hệt như những hạt mưa long lanh nhưng không vội vã, dịu dàng nhưng cũng đầy lạnh giá. Thật sự khiến nó có chút loạn máu huyết nơi trái tim.

Vội vã rút tay về, nó sờ loạn vào trong tóc mình để trấn an bản thân nhưng vô ích, gương mặt giờ đã ửng đỏ, ai mà không biết lại tưởng nó vừa đi nhậu say ở đâu đó rồi ra đường trong cái không khí này. Toàn bộ đều lọt vào mắt Park Dohyeon, chỉ là anh không rõ lý do nó hoảng loạn vì chuyện gì, que kem lạnh cóng trong miệng cũng chẳng thèm để tâm.

"Anh có thích tuyết không ạ?" - Để đánh trống lảng, chuyển dời sự chú ý của anh sang một nơi khác, nó đành ra mưu kế này.

"Anh hả? Chắc là không." - Park Dohyeon chỉ biết con vịt trước mặt đang nói năng lắp bắp, thật sự chẳng hề nhận ra gương mặt đã tô vẽ thêm một màu sắc mới. Có thể vì anh mãi chú tâm đến việc mình có nên đem Wooje ra làm bia đỡ đạn khi Wangho mắng mình không, dù gì chính cậu nhóc cũng là người đã bỏ hộp dâu tây ở lại.

Đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên hiếm có:"Tại sao vậy?"

"Anh ghét cái lạnh, nếu được thì nhiệt độ se mát khi trời mưa là được rồi."

Choi Wooje gật gù đầy đồng cảm, nhưng mà trái ngược với anh, nó lại thích cảm giác mát lạnh những ngày lập tuyết. Những cái ôm dỗ dành mà người thương dành cho mình không phải tốt hơn sao? Hơn nữa mưa thì rất ồn ào, còn tuyết thì không.

Bản chất giống nhau, lại là hai thái cực.

"Vậy Wooje, anh hỏi em cái này được không?" - Đàn anh rũ mắt xuống, đầy do dự.

"Anh cứ hỏi đi ạ."

"Em có ghét một đôi đồng tính yêu nhau không? Ví dụ như anh và Wangho?" - Giọng Park Dohyeon càng nói càng nhỏ, không khó để nhận ra anh khó xử đến nhường nào khi đưa ra câu hỏi vô nghĩa ấy. Anh sợ, sợ Choi Wooje sẽ ghét mình và thứ tình cảm này.

"Em không." - Bàn tay to lớn được bao bọc bởi bao tay bóp chặt lấy má người kia:"Anh nghĩ Guria là thật hay giả? Em đã sống bên cạnh họ lâu như vậy rồi. Hơn nữa, em giống họ mà."

Giống họ mà.

Ngay lập tức, hai lỗ tai Park Dohyeon ù đi, không rõ vì vui mừng hay cảm thấy bất an.

"Vậy ra Wooje nhà ta đã thích người nào đó rồi đúng không? Em đỏ mặt từ nãy đến giờ khi anh hỏi."

"E-em..." - Nó bị anh trêu thì càng đỏ mặt, hai cánh môi dính chặt vào nhau như để chứng minh bản thân uất ức đến muốn khóc. Không lẽ giờ nó phải nói rằng anh thật sự rất xinh đẹp, em đỏ mặt là vì những đường nét trên khuôn mặt anh và vì sợ bị anh phát hiện nên mới càng đỏ hơn:"Dohyeonie!"

"Giật mình, em gọi bé thôi."

Choi Wooje nắm lấy bàn tay người kia rồi ép chặt vào lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro