9. mối quan hệ vụng trộm
Park Dohyeon chưa follow Choi Wooje.
Tính ra thời gian nó về Hanwha Life Esports cũng được tính bằng tháng, chăm chỉ làm thân với anh, còn ngủ chung không biết bao nhiêu lần ấy vậy mà Park Dohyeon vẫn chưa đá động gì đến tài khoản instagram của Choi Wooje, anh còn tỏ ra hai người hoàn toàn không có chút gì thân thiết trên sóng truyền hình nữa chứ.
Với tâm tư của một đứa trẻ mới lớn, đương nhiên Choi Wooje cũng không chịu thua. Chỉ cần ngồi cạnh anh là nó liền ra vào instagram liên tục, chủ yếu để anh thấy tài khoản mình đang trong trạng thái chỉ cần anh ấn theo dõi thì nó sẽ theo dõi lại ngay. Và lần này cũng thế, nó đang nằm trên đùi anh đầy đắc ý, tay vuốt vuốt màn hình đã được bật sáng gần như hết cỡ.
"Sao anh không follow em?" - Giọng nói đầy nũng nịu vang lên khi con vịt nhận ra cánh tay mềm mại kia đang khẽ xoa đầu nó một cách đầy dịu dàng.
"Thế sao em không follow anh trước?"
"Ơ em bé hơn mà?"
"Anh lớn hơn thì phải kính lão đắc thọ chứ? Em đang ở insta thì bấm theo dõi anh đi." - Bàn tay đang mân mê loạn tóc ngắn cũn cỡn của nó chợt dừng lại. Park Dohyeon nhấc nhẹ chân lên, hành động này khiến Choi Wooje giật mình mà suýt nữa bật dậy. Lại chạm vào nụ cười tươi như hoa của anh trai cùng phòng tạm thời. Đôi má nó xị xuống thấy rõ, đã không được chiều chuộng thì đành, lại bị người ta trêu, ai mà không dỗi?
Top laner nhà Hanwha giận ra mặt nhưng tuyệt nhiên vẫn không nhúc nhích gì khỏi người anh. Bắt buộc adc nhà nó phải cúi mặt xuống, áp mũi lên trán đối phương mà cọ cọ.
"Tê chân anh quá, Wooje." - bình thường giọng của Park Dohyeon được mọi người nhận xét là khá trầm ổn, mang theo một chút cảm giác của một người đàn ông trưởng thành nhưng khi đối mặt với em trai nhỏ ấy, chất giọng anh lại như được pha cùng mật ong trong con suối nhỏ mà bầy ong mật thường lui tới, đầy ngọt ngào và trong lành.
Đúng lúc Choi Wooje là một chú gấu đầy ham ăn, nó nhướn người, cắn nhẹ lên một bên má căng tròn của anh đường dưới khiến người kia thoáng chốc đỏ bừng:"Em biết dỗi ấy."
Âm thanh thì vẫn vang lên nơi cuống họng chứ tay nó đã bắt đầu nghịch ngợm, thứ đầu tiên chịu cảnh khổ sở ấy lại là chiếc mắt kính trên mắt Park Dohyeon.
"Được rồi đừng dỗi nữa." - Nhìn hình ảnh chàng trai tuy to xác nhưng gương mặt đã điểm tô sự tinh nghịch vì chiếc mắt kính khiến anh không khỏi bật cười, mọi sự ngại ngùng vì hành động vừa rồi của nó cũng bay sạch đi.
"Không muốn em dỗi thì bế em nha?"
"..."
À, Park Dohyeon không hề tập gym, đến tập thể dục anh còn chỉ nghe lý thuyết chứ chưa bao giờ thực hành thì bế một kẻ to con cộng với việc đã tham gia vào quân sự kiểu gì?
Ngắm nhìn gương mặt vừa giận vừa ngượng mà chuyển sang màu khác của anh, nó vươn tay vò mạnh mái tóc được chải chuốt đàng hoàng ấy rồi mỉm cười đến híp cả mắt. Một tay còn lại di chuyển xuống môi anh, kéo lên làm hành động như đang cười:"Sao cứ mỗi lần ở cạnh em là anh lại đỏ mặt thế?"
"Cái thằng nhóc này!" - Sự ngượng ngùng càng được thể hiện trên vành tai đỏ ửng của Park Dohyeon, đúng thật khi yêu chẳng ai bình thường cả.
"Hai đứa có định đi ăn không?" - Han Wangho hắng giọng đầy uy nghiêm.
______________
Cả đội tối nay có một chuyến đi ăn haidilao dưới lời đề nghị mà Choi Wooje nhắn mấy ngày trước, không nói cũng biết thằng nhóc này vẫn giữ nguyên thói quen kì quặc này từ cái đội cà chua nào đó.
Trên cái bàn dài, Park Dohyeon và Choi Wooje chọn một góc kín, áp lưng vào trong bức tường lạnh tanh để tránh tầm mắt của mọi người, cả hai không muốn những hành động thân mật quá mức của bản thân sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích. Dù sao Choi Wooje vẫn chưa thoát khỏi sự nguyền rủa đi đêm từ cư dân mạng.
Chú vịt nhỏ nghiêng đầu, tựa hẳn vào cái vai to lớn của Park Dohyeon, nó thích cảm giác được anh xoa đầu làm mái tóc vừa được chải chuốt trở nên rối mù, thích cảm nhận sự phập phồng từ bả vai như một con sóng nhỏ dạt vào bờ biển, ôm trọn bãi cát, không hề ồn ào hay vội vã.
"Wooje, ăn nhanh lên." - Giọng Han Wangho vang lên đầy đanh thép. Thức ăn đã được dọn đầy đủ ra bàn, cũng đã chín rục cả rồi nhưng Choi Wooje vẫn chưa đụng đũa, nó cứ lướt điện thoại rồi chuyển qua càm ràm Park Dohyeon vì cứ liên tục gắp thức ăn làm nó không yên vị được. Hình ảnh đó có chút gai mắt đối với anh đội trưởng nhà HLE, nói đúng hơn là người yêu cũ Dohyeon.
Khi câu nói của Wangho vừa kết thúc, nó liền ngước mắt lên nhìn người cũng đang nhìn xuống mình. Một cái bĩu môi, úp cả mặt vào khung xương ấy rồi đầy nũng nịu:"Anh đút em đi."
"Em muốn anh nào?" - Nhìn chàng trai đã hai mươi tuổi mà vẫn trẻ con như thế khiến Dohyeon không kìm được mà trêu chọc, anh đưa tay lên để véo nhẹ vào cái má búng ra sữa.
Người ta đã nũng nịu đến mức này mà anh trai không hề an ủi hay chiều theo ý mình, Choi Wooje xị mặt rồi quay mặt sang làm bạn với bức tường bên cạnh, chẳng thèm nói câu nào nữa.
Bất lực vì biết mình đã chạm vào cái tôi đầy cao ngạo nơi nó, Park Dohyeon phải lựa kĩ càng miếng thịt đã chín đều trong nồi lẩu, thổi đến khi chắc chắn nó đã nguội mới đưa cho Wooje ăn. Nhìn đôi mắt híp lại vì hạnh phúc của đứa trẻ ấy không khỏi làm cho Dohyeon cảm thấy hạnh phúc đang tràn lan một cách mất kiểm soát trong không khí.
_________________
Bầu trời đêm Hàn Quốc thật sự rất đẹp, cộng với những bông tuyết đang lẳng lặng rơi ngày cận tết càng làm tâm trạng người ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Choi Wooje tung tăng đi phía trước, nó dùng chân dẫm lên mớ tuyết mỏng dưới chân, xiên xiên vẹo vẹo viết ra được một chữ D trên nền đất. Đoạn, nó quay đầu nhìn về người đang đi phía sau:"Anh ơi tuyết có D, Dohyeonie."
"Vậy ra Dohyeonie thuộc về tuyết à?" - Cuối cùng cũng bắt kịp đứa trẻ năng động này, anh dịu dàng chỉnh lấy cái mũ lông trên đầu nó. Không đến gần thì không biết, thật sự Choi Wooje cao hơn anh một chút do vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn. Vậy mà có người cứ bảo con vịt tròn vo kia chỉ được cái to con chứ so chiều cao với con rắn thì còn thua xa.
Choi Wooje nghe câu hỏi của anh thì không vội trả lời, nó dùng tay đan lấy hai bàn tay có chút run lên vì lạnh kia, khẽ áp lên bên má mà nó nghĩ rằng có thể dùng để sưởi ấm dưới trời tuyết lạnh giá.
"Em muốn Dohyeonie thuộc về League of Legends, thuộc về LCK, thuộc về Hanwha Life Esports, thuộc về... Em?"
Câu nói đầy mùi mật ngọt ấy vô tình khiến Park Dohyeon quên mất cả hai vẫn chưa là gì của nhau, dừng chân ở mức đồng đội. Vậy mà mọi niềm hạnh phúc đều in đậm lên khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính kia. Đoạn, anh cũng dùng mười ngón tay mình siết lấy bàn tay trăng trắng nhưng lại có phần chai sạn vì những nhịp đấu đầy kịch tính ở Esports.
"Cảm ơn em."
"Sao chỉ cảm ơn thôi!"
"Chứ em muốn thế nào đây?" - Hai ngón tay vuốt lấy cái mũi đang đỏ lên vì lạnh, trong mắt anh toàn là những thứ vui vẻ.
"Yah, anh có thể bao em nhiều thứ gì đó để ăn." - Nó cười trước câu nói nửa đùa nửa thật của bản thân mình, một cái chạm trán vào nhau như một lời khẳng định rằng nó thích người đối diện.
Còn thích ở phương diện nào thì tạm thời chắc nó chưa có câu trả lời.
Park Dohyeon cũng cười, ở bên cạnh Wooje khiến anh nhận ra mình có rất nhiều khía cạnh, từ dịu dàng thương em đến những lời trêu chọc đầy thân thương. Không phải là sự thoải mái đến mất hình tượng như khi ở cùng Han Wangho nhưng điều này lại thầm khiến anh vui vẻ.
Trái tim đã chọn, không thể thay thế.
"Anh ơi, tuyển thủ Tarzan gọi anh kìa."
"..."
"Không ngờ vừa là người yêu cũ tuyển thủ Peanut, vừa có mối quan hệ mập mờ với tuyển thủ Tarzan." - Nó bĩu môi đầy giận dỗi, cái chân cũng không yên phận đá lớp tuyết lên cao tận 1m.
Hành động trẻ con này làm Park Dohyeon không để ý hình như nó đang biểu hiện quá độ so với mối quan hệ của cả hai thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro