CHƯƠNG 5
Việt Châu là nơi phụ thân phải dẹp loạn, chiến loạn liên tục ở đây khiến cho thành trì đổ nát. Một đường đến đây lại không thấy bách tính cày cấy, chỉ thấy sơn tặc hoành hành. Đồng ruộng bị thiêu hủy, thôn xóm bị cướp sạch, thậm chí còn có các ch.ết rải rác khắp nơi. Ta thấy mà trong lòng thương xót, càng đối với thế đạo hiện nay thêm phần căm phẫn cùng bất lực.
Dưới trướng phụ thân có tám trăm binh sĩ tinh anh tự tay cha rèn luyện, cũng phái họ mấy lần vào núi quét sạch đạo tặc. Ta là trưởng tử của người, càng nên là người xung phong tự mình mang binh vào núi liều mạng với sơn tặc. Phụ thân ở phía sau nhìn ta, ta biết, người nhất định đang nở một nụ cười tự hào.
Ta không muốn làm phụ thân thất vọng.
Ta một mình vào nơi nguy hiểm, muốn bọn sơn tặc phải chiêu hàng với cha ta.
Bọn đạo tặc cử một nhóm người cầm đao đứng trước mặt ta, ta mặt không đổi sắc. Cô nương quyến rũ xinh đẹp tự tiến cử chuyện giường chiếu, ta lạnh lùng nhắm mắt. Quân sư nho nhã lễ độ đứng ra khuyên nhủ, ta vẫn bình tĩnh trấn định. Cuối cùng, tên thủ lĩnh của sơn phỉ không chịu nổi nữa phải ra trận.
Hắn cũng không có tướng mạo hung ác đáng sợ mà lại có chút thật thà, giống như chỉ là một người nông dân chỉ biết trồng trọt.
Nhưng hắn lại là thủ lĩnh của một nhóm đạo tặc trong phạm vi cả trăm dặm này, người ngựa thuộc hạ dưới tay cũng không phải hạng dễ chọc. Bọn chúng cùng nhau giết người cướp của, còn được đặt cho danh hiệu "Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo". Trong thành Việt Châu này danh vọng của bọn chúng cũng không nhỏ, ta không dám khinh thường. Nhưng ta vẫn thong dong mà đứng không chút sợ hãi, đem suy tính trong lòng nhẹ nhàng nói ra.
Hắn hỏi: "Ngài làm thế nào để thay đổi thời cục?"
Ta đáp: "Ngước mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người".
Hắn hỏi: "Ngài làm thế nào để báo quốc?"
Ta đáp: "Ổn định tứ phương, tìm minh quân để nâng đỡ."
Hắn hỏi: "Ngài làm thế nào để bình thiên hạ?"
Ta đáp: "Thuận thiên mệnh, vạn dân phục, mong cho bách tính yên ổn, cầu cho thiên hạ thái bình.".
Hắn cười to, thuận theo mà quỳ xuống, nói: "Đã như vậy, nguyện nghe Mạnh gia chủ sai khiến."
Ta cười: "Đây là chuyện tốt, nên mở yến tiệc, nên uống rượu."
Ta không phí một binh một tốt chiêu hàng nhóm sơn tặc khiến phụ thân rất vui. Ngài mở yến tiệc, cùng nhau uống rượu ăn mừng. Đến đêm, cha ta hỏi ta làm như thế nào, ta chậm rãi trả lời từng câu một. Sau khi nghe xong, người từ chối cho ý kiến, lại hỏi: "Lời con nói, là xuất phát từ đáy lòng sao?"
Ta trả lời chắc chắn: "Đúng vậy"
Ta từng nghĩ đến, nếu không có quân chủ, ta sẽ làm gì?
Nếu không có quân chủ, ta nguyện ý tự tay dạy nâng đỡ quân chủ, cứu lấy thiên hạ xã tắc này.
Nếu là thịnh thế, ta sẽ làm tể tướng sẽ tiếp tục bảo vệ thái bình cho đất nước. Nếu là loạn thế, nguyện làm đế sư, nâng đỡ người xứng đáng lên ngôi, nâng cao thanh danh của Mạnh gia.
Phụ thân chỉ cười nhạt, nói: "Nghỉ ngơi đi!
Dịch quán đơn sơ, ta nằm ở trên giường, thân thể mệt mỏi đến cực điểm, nhưng đầu óc lại thanhtỉnh trước nay chưa từng có.
Trước kia ta là quý công tử được thế gia nuôi dưỡng, đọc sách thánh hiền, đập vào mắt là phồn hoa cẩm tú, nhắc tới ác phỉ cướp bóc mà chỉ cảm thấy khinh bỉ chán ghét. Nhưng hiện thực lại hung hăng tát một cái vào mặt.
Họ không sinh ra là ác nhân. Trước khi buông cuốc làm giặc, bọn họ cũng là nông dân, thợ săn, tạp dịch, gã sai vặt...... Bọn họ cũng từng hiền lành giản dị, tiết kiệm bạc cưới thê dựng gia. Nhưng hôm nay, bọn họ đều trở thành đạo tặc được chiêu hàng.
Đều là người, nếu không phải sống không nổi, ai nguyện ý làm nghề táng tận lương tâm này?
Trong lòng ta thật phiền loạn, khoác áo đứng dậy ra ngoài, lại thấy tên thủ lĩnh họ Đặng kia đang ngồi ở dưới ánh trăng tự rót tự uống. Thấy ta tới, hắn cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Ta ngồi xuống, hắn lại không cho ta uống rượu, chỉ hỏi: "Công tử, lời ngươi nói, là thật lòng?"
Ta nói: "Là thật lòng!"
Hắn cười nói: "Công tử, ngươi là hiền tài khó có được trên thế gian, nếu là thịnh thế, tất nhiên sẽ là một quan lão gia tốt."
Nhưng đây là loạn thế, ta trực giác hắn còn chưa nói xong, đang muốn hỏi, lại nghe hắn nói: "Ta từng luyện một ít bản lĩnh xem tướng, hôm nay vừa thấy công tử, liền cảm thấy tư chất long phượng, nhất định là người phi thường, lại gặp phụ thân ngài, lại càng có phong thái hùng chủ."
Ta bỗng nhiên đứng lên, lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn thì kiềm chế lại, nói: "Tiên sinh cẩn trọng lời nói."
Hắn cười ha hả, mang theo bầu rượu đứng dậy vừa đi vừa ngâm nga.
Ta nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh họ Đặng, vậy có quan hệ gì với gia chủ Đặng gia Đặng Lư Lăng không?
Đặng Thoại khoát tay, nói: "Đặng gia là gia tộc cao quý, còn ta chỉ là lưu dân sống tạm bợ thời loạn thế, mặc dù đều là họ Đặng nhưng không có liên quan gì."
Ta nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lại có chút không biết làm sao.
Sau khi phụ thân đem Đặng Thoại thu vào dưới trướng, cũng liền nhận được thư nhà gửi tới, nói là trong nhà hết thảy đều tốt, tộc nhân hiền lành giúp đỡ lẫn nhau. Sức khỏe của mẫu thân cũng rất tốt, mỗi ngày đều cầu phúc cho phụ thân và cả gia đình. A Ngọc đã sửa lại tính tình, ngoan ngoãn học hành, chỉ là vẫn không thích đọc "Nữ tắc". A Phan đã cao lên một chút, cần phải may quần áo mới. Bọn họ đều hy vọng phụ thân khỏe mạnh, hy vọng ta bình an thuận lợi.
Hiện tại dưới trướng của ta có hơn một ngàn nhân mã, từ lúc theo phụ thân, ta liền đem tất cả khí chất phú quý được dưỡng ra từ nhỏ triệt để thay đổi.
Ta đem thư nhà cất kỹ, trong lòng có chút ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro