[Zhihu] - Dạy ai đó cách làm đàn ông - Phần 2

[Zhihu] - Dạy ai đó cách làm đàn ông - Phần 2
Edit: Hoa nở giữa tháng năm cô đơn

Bản dịch phi lợi nhuận, có thể sẽ có nhiều sai sót. Mong nhận được những góp ý nhẹ nhàng từ bạn đọc!

———

4.
Cô bạn cùng phòng của tôi, Lý Kỳ, nằm trên giường nói chiều mai có một trận đấu bóng rổ giữa trường chúng tôi với một trường khác, hỏi tôi có muốn đi xem cùng không.

Tôi không có hứng thú với mấy cuộc vui, thế nên vừa nghe thấy vậy đã lập tức từ chối, nằm bò ra bàn học, nghiêm túc tra cứu thông tin cá nhân của mình.

Lý Kỳ từ trên giường nhảy "huỵch" xuống, lay lay cánh tay của tôi: "Không, phải đi. Hạ Hạ, cậu nhất định phải đi. Cậu không biết đâu, trận đấu ngày mai sẽ có cả nam thần Thẩm An Dữ của trường chúng ta tham gia đấy."

"Chuyện đấy đâu liên quan gì đến tớ chứ?" Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Cậu đúng là đầu đất!" Lý Kỳ nhéo eo tôi, tiếp tục: "Nghe nói trường bên cạnh có nhiều mỹ nam lắm, cậu mà không đi thì ai giúp tớ xin WeChat của trai đẹp được đây. Đi, phải đi! Không có mỹ nữ cậu đi cùng, tớ chịu không xin được WeChat của ai đâu. Hạ Hạ..."

...

Trường bên cạnh là trường đại học thể thao đứng nhất nhì cả nước, còn trường chúng tôi lại là trường đại học khoa học xã hội top đầu.

Theo như mọi năm, trường chúng tôi chưa đánh bại được đội nào trong mấy giải đấu thể thao cả. Nhưng năm nay, đội tuyển của trường do nam thần Thẩm An Dữ dẫn đầu, nghe nói anh ta rất giỏi, chưa để thua trận nào.

Giải đấu giữa các trường được tổ chức rất rầm rộ, trên sân và khán đài đều chật kín người.

Tôi và Lý Kỳ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Thẩm An Dữ chạy tới.

"Hạ Hạ?"

Thẩm An Dữ mặc một chiếc áo thi đấu màu vàng, để tóc đen cắt ngắn gọn gàng, quả không điêu khi gọi anh ta là nam thần, thực sự rất đẹp trai.

Có điều... tự nhiên tôi lại liên tưởng đến Cố Hoài. Ừm, Cố Hoài vẫn đẹp trai hơn.

"Tiền bối, phải ra sân rồi ạ!" Tôi cười, đưa tay làm một động tác cổ vũ.

Lý Kỳ nhìn bóng dáng Thẩm An Dữ chạy vào sân thi đấu, ghé sát vào tôi: "Ui cha, nhìn xem người ta tràn đầy năng lượng như thế nào kìa, cậu chỉ nói có một câu mà người ta hừng hực khí thế hẳn."

"Chiến đấu vì danh dự!" Tôi làm bộ gật đầu.

"Quái lạ. Sao đối thủ vẫn còn chưa ra sân nữa?" Lý Kỳ lẩm bẩm.

Giây tiếp theo, tiếng hò reo vang lên khắp sân, tôi đảo mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy được một nhóm người mặc áo thi đấu màu trắng bước ra. Người đi đầu rất nổi bật, mái tóc màu bạch k... hửm? Cố Hoài ư?

Lý Kỳ đứng bên cạnh nắm lấy tay tôi: "Tớ chấm anh chàng kia! Chị em tốt, cậu nhất định phải xin được WeChat người ta cho tớ nhé, nếu không, tớ chếc cho cậu xem!"

Đột nhiên cảm giác hình như Cố Hoài liếc nhìn tôi một cái, cũng không biết có phải tôi nhìn nhầm không nữa.

Lý Kỳ lại phấn khích: "Ê vừa rồi anh ấy nhìn sang góc này đúng không? Đúng không?"

Tôi cố gắng nhắc nhở: "Lý Kỳ, không được đâu, việc này tuyệt đối không được. Anh ấy đã có người trong lòng rồi, xin WeChat không thích hợp lắm đâu."

Cô ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt như bị sét đánh trúng: "Sao cậu biết?"

Tôi thản nhiên: "Ờ, tớ nghe nói vậy."

Lúc nghỉ giữa hiệp, Lý Kỳ cứ một hai bắt tôi chạy ra đưa nước cho Thẩm An Dữ. Cô ấy bảo mình đã bị tiếng sét ái tình đánh ngỏm rồi, không có tâm trí nào mà mang nước ra cho đối thủ của anh chàng đẹp trai kia nữa.

Tôi chỉ còn cách cắn răng đi xuống sân, đưa nước cho Thẩm An Dữ. Đồng đội của anh ta ở bên hú hét như một bầy đười ươi đực.

Chợt tôi cảm thấy lạnh gáy, vội quay đầu lại nhìn.

Cố Hoài một chân đang giẫm lên quả bóng, tay phải buông hờ hững bên hông, trong tay cầm một chai nước, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, sắc mặt không được vui.

Bên cạnh là Vương Khâm Nha, chính là cô gái ở trường đua ngày hôm đó. Nhìn hai người đứng với nhau, chắc là Cố Hoài đã thắng trong cuộc đua xe đó rồi.

Ừm, tốt hơn hết là đừng gây ra bất cứ hiểu lầm nào, nghĩ vậy, tôi làm lơ, quay người cúi đầu rời đi.

Hiệp hai bắt đầu. Bất cứ ai cũng nhận thấy được khí thế của đội Cố Hoài rất mạnh, gần như đè bép đội của Thẩm An Dữ.

Ngay cả một con gà mờ không biết nhiều về bóng rổ như Lý Kỳ cũng phải thắc mắc: "Đậu má, đội tuyển trường mình đào phải mồ mả tổ tiên đội trường bên rồi hay gì?"

Tôi không thể không nhìn Cố Hoài trên đấu trường, khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt anh sắc bén như đang săn mồi.

Ánh nắng đầu xuân rất trong lành, không lạnh cũng không hanh khô, chiếu rọi xuống những thanh niên trẻ tuổi bừng bừng khí thế hiên ngang, không chịu lùi bước.

5.
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, dưới khí thế hừng hực của đối thủ, người chưa từng để thua bất cứ trận nào như Thẩm An Dữ cũng rơi vào tuyệt vọng.

Trên khán đài lại vang lên tiếng la hét của các bạn học khác. Tôi nghĩ bụng, chắc là Thẩm An Dữ lại tới tìm, vội lợi dụng đám đông nhốn nháo kéo Lý Kỳ chuồn đi.

Hai chúng tôi như hai con mèo, khom lưng luồn lách được nửa đường, trước mặt đột nhiên bị một người chặn lại. May mà người ta nhanh tay chặn đầu tôi, nếu không tôi không kịp phản ứng sẽ đâm thẳng vào chỗ ba chấm kia mất.

Tôi đứng thẳng dậy và nhìn người ta với vẻ mặt khó hiểu, những người bên cạnh tôi cũng nghi hoặc, tự động nhường bước.

Lý Kỳ nhìn anh ta, sau đó lại nhìn tôi, ngón tay khều khều bả vai tôi: "Hạ Hạ, cậu quen anh ấy à?"

Không biết tại sao, tôi vô thức lắc đầu.

Thấy tôi lắc đầu, ánh mắt Cố Hoài lập tức thay đổi, quét tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đó... theo cách nói của Lý Kỳ thì...

"Vậy tại sao anh ấy lại nhìn cậu như kiểu bị cậu cho đội mũ xanh thế?"

Cố Hoài không vạch trần tôi, giả vờ hỏi: "Bạn học này, tôi tên Cố Hoài, có thể thêm WeChat không?"

Nam sinh đeo kính phía sau liếc nhìn tôi, ghé vào tai anh ta, dùng giọng không lớn không nhỏ mà thuyết phục: "Hoài ca, bạn học này hình như là hoa khôi Lâm Chi Hạ của khoa Kinh tế trường bên cạnh. Sao đột nhiên anh lại muốn xin WeChat cô ấy thế? Chưa thấy có tên con trai nào xin được WeChat của cô ấy đâu..."

"Câm miệng!" Cố Hoài lạnh lùng.

Càng ngày càng có nhiều người vây xem, tôi lo lắng siết chặt tay Lý Kỳ, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Sau đó, tôi mấp máy môi, buột miệng: "Tôi... tôi không mang điện thoại."

Lý Kỳ nhanh chóng chớp lấy cơ hội: "Anh đẹp trai, Hạ Hạ nhà em hôm nay thật sự không mang theo điện thoại đâu. Hay là anh thêm em đi, lát nữa em sẽ chuyển WeChat của cậu ấy sang cho?"

Cố Hoài nhếch mép nhìn tôi, rút điện thoại ra quét mã WeChat của Lý Kỳ thật, sau đó đá quả bóng dưới chân ra phía sau, mở ra một lối đi nhỏ đủ cho tôi và Lý Kỳ rời đi.

Anh ta hất cằm, cười cười: "Đi đi, nhớ chuyển cho tôi đấy."

Sau hôm đó, tôi nghe Lý Kỳ kể lại, Cố Hoài rất nổi tiếng ở trường bên cạnh. Tin tức anh ta xin WeChat của một nữ sinh nhưng bị từ chối được lan ra khắp nơi, liên tục treo đầu miệng của sinh viên trong trường suốt mấy ngày liền.

Tất nhiên, mấy ngày đó tôi cũng không ngó ngàng gì đến điện thoại.

Lý Kỳ còn nói, hôm ấy, sau khi về phòng, cô ấy đã lập tức chuyển WeChat của tôi sang cho Cố Hoài.

6.
Khi gặp lại Cố Hoài, tôi đang có mặt ở nhà anh.

Hôm nay là sinh nhật của giáo sư Giang, bà mời tôi về nhà, nói chỉ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản, còn nói mấy ngày nay Cố Hoài bận tham gia một cuộc thi gì đó ở nước ngoài.

Nhà họ Cố là một căn biệt thự sang trọng nằm ở khu nhà giàu toàn là biệt thự thuộc thành phố Lâm.

Hôm nay tôi mới biết bố của Cố Hoài là ông chủ Cố của công ty có giá niêm yết lớn nhất thành phố Lâm này. Khi giáo sư Giang còn là một nghiên cứu sinh, bà đã gặp bố của Cố Hoài, lúc ấy đang trở về trường cũ để thuyết giảng. Sau đó hai người yêu nhau, có cuộc sống viên mãn hiện tại.

Khi ông Cố gặp tôi, khuôn mặt lạnh lùng cố gắng biểu lộ sự dịu dàng nhất có thể: "Hạ Hạ phải không? Tôi đã nghe A Anh nhắc về cháu suốt, cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật rồi. Cứ coi đây là nhà cháu đi nhé, cần gì cứ nói."

Tôi lúng túng gật đầu, cười chào: "Cảm ơn thầy Cố."

Bố của Cố Hoài trịnh trọng gật đầu, lúc quay người đi tìm vợ, giọng của ông không lớn lắm nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy: "A Anh, cô bé gọi anh là thầy Cố, đúng là có mắt nhìn thật..."

Bầu không khí đang thoải mái thì có tiếng dì giúp việc kinh ngạc kêu lên: "Thưa ông bà chủ, cậu chủ nhỏ về rồi ạ."

Cố Hoài về ư? Không phải anh đang đi thi đấu gì đó ở nước ngoài không về được à?

Giáo sư Giang mặc một chiếc sườn xám, đứng ở cầu thang ngó ra, hỏi lại: "Cố Hoài á? Sao con lại về? Con bảo con không về được kia mà?"

Cố Hoài liếc nhìn tôi ngồi trên sofa, vừa cởi áo khoác vừa trả lời: "Vừa đúng dịp về được."

"Úi chao, con trở nên gấp gáp như thế từ khi nào? Trước kia con toàn chơi bời bên ngoài thêm vài ba ngày mới chịu về nhà thôi đấy."

Giáo sư Giang ngoài miệng châm chọc nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười vui mừng vì con trai trở về.

Cả tối hôm đó, hai chúng tôi không nói chuyện gì cả. Tôi tự hỏi không biết anh có đang để bụng chuyện tôi giả bộ không quen anh ở sân vận động ngày hôm đó hay không.

Ăn tối xong, vợ chồng giáo sư yêu cầu Cố Hoài đưa tôi về trường, thế nên anh miễn cưỡng nhặt áo khoác lên, nói với tôi: "Đi, tôi đưa em về trường."

Tôi chào tạm biệt bố mẹ của anh, xoay người lại, Cố Hoài đã đi trước tôi một đoạn đường dài. Tôi đành ba chân bốn cẳng chạy theo. Biệt thự nhà họ Cố rất lớn, từ biệt thự đến cổng còn có một con đường dốc, bên đường có đèn chiếu sáng, dọi xuống mặt đường một màu vàng nhạt.

Chẳng hiểu vì sao Cố Hoài không lái xe mà chỉ đi bộ, chắc là để nhanh tiêu hoá hết bữa tối chăng?

Tôi nhanh chóng đuổi kịp anh, nói nhỏ: "Anh chỉ cần đưa em đến bến xe buýt hoặc ga tàu điện ngầm gần nhất là được, em có thể tự về."

Cố Hoài dừng lại, ngoái đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi vẫn thấy rõ khuôn mặt thanh tú của anh.

"Mất hai mươi phút là đến được ga tàu điện ngầm gần nhất, em có muốn đi bộ không?"

"Không sao, em có thể đi xe đạp ghép, chắc chỉ mất khoảng mười phút thôi."

"Lâm Chi Hạ!" Cố Hoài đột nhiên gọi tên tôi.

"Hả?" Tôi ngước lên.

"Lấy điện thoại ra."

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, cầm nó bằng cả hai tay và tiếp tục ngước nhìn anh.

"Mở WeChat."

Giọng nói của anh mang một loại cảm giác trong trẻo dễ chịu, trong đêm thu, mang theo hương thơm hoa hải đường mê người.

Tôi như bị bỏ bùa, làm theo lời anh từng bước một, mỗi khi làm xong một bước tôi lại ngước nhìn anh đầy háo hức.

Cố Hoài nhìn tôi một lúc, không khỏi bật cười, sau đó cúi người xuống, dùng một đôi mắt hoa đào nhìn tôi, hỏi tôi: "Lâm Chi Hạ, có thể thêm WeChat không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: "Ơ... không phải bạn của em đã đưa cho anh rồi..."

"Không giống nhau."

Có gì không giống? Tôi thắc mắc nhưng cũng không hỏi. Cố Hoài rất lịch sự, có vẻ anh sẽ vui vẻ hơn nếu được chính tôi đồng ý thêm WeChat.

Sau đó, anh dẫn tôi đi lòng vòng qua các căn biệt thự suốt nửa tiếng đồng hồ trước khi đến ga tàu điện ngầm.

Tôi có hỏi một lần, anh thẳng thừng nói mình đi lạc nên tôi cũng không hỏi thêm nữa. Nếu nhà tôi mà giàu đến mức ở được khu này, phải tôi, tôi cũng đi lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro