Chương 9-12
| Lần thứ hai công lược | - Phần 3
9
Tâm tình của tôi bỗng nhiên liền cảm thấy buồn bã.
Cố Vũ lại giống như trước kia mặt lạnh băng, chậm rãi đi dạo trong khuôn viên.
Anh đang bực bội.
Tôi trộm nhìn về phía anh.
Cố Vũ cúi người ngắt lấy bông hoa hồng bên đường.
"Cầm lấy."
Vừa trực tiếp vừa bá đạo.
Anh đây là muốn làm tôi vui lên sao?
Thấy tôi không nhận lấy, Cố Vũ trực tiếp đem hoa hồng nhét vào trong tay của tôi.
"Hiss." Tôi nhẹ giọng kêu đau.
Những chiếc gai của hoa hồng đâm vô lòng bàn tay của tôi, làm cho tay của tôi bị thương, những giọt máu nhỏ chảy ra đỏ chói cả bàn tay.
Mặt Cố Vũ nháy mắt tối sầm lại.
Anh lấy lại bông hoa hồng, tức giận muốn ném nó xuống đất.
"Chờ đã, đừng ném."
Tôi có chút không nỡ.
Trước kia tôi vất vả nuôi trồng, nhưng đều không trồng ra được những bông hoa hồng tràn đầy sức sống như hiện tại.
Với lại mấy đoá hoa đang nở bình thường trong vườn, anh tự nhiên ngắt xuống rồi giờ lại muốn quăng đi. Con người ngang ngược.
Tôi mà là yêu quái hoa hồng của vườn này, tôi sẽ đi kêu oan đòi quyền lợi cho thực vật như chúng tôi.
Cố Vũ nghe lời tôi nói, dừng lại động tác chuẩn bị quăng hoa xuống, tôi đã thành công giữ lại tánh mạng của đoá hoa kiều quý này rồi.
Thế nhưng là một giây sau, tôi liền ngơ ngác.
Cố Vũ nắm lấy bàn tay đang nhỏ máu của tôi, anh ấy liếm nó.
Mặt của tôi ngay lập tức đỏ bừng lên vì ngại ngùng.
Tuy biết rằng làm vậy là để cầm máu, làm chuyện đứng đắn, nhưng nếu người làm là Cố Vũ- đoá hoa cao quý lãnh đạm, dáng người thì mỹ lệ mê người. Người như vậy mà lại có thể làm ra hành động đầy gợi tình với khuôn mặt vô cảm.
Tôi chỉ muốn nói, nam nhân này, anh đây là đang chơi với lửa.
Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Vũ, tôi phải nghi ngờ anh đang cố tình trêu chọc tôi.
Đáng tiếc, anh liền thật sự chỉ là thay tôi cầm máu mà thôi.
Trong lòng tôi đang tiếc hận dữ dội, nhìn được mà không ăn được. Nhưng tôi phải tận dụng thời cơ
Rèn sắt khi còn nóng.
Thừa dịp hiện tại Cố Vũ đang cảm thấy có lỗi với tôi, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu:
"Anh có thể mở khoá còng chân của em, được không anh?"
10
Anh trở nên bồn chồn lo sợ, sau khi nghe lời đề nghị muốn mở khoá còng chân điện tử của tôi.
Nhưng là tôi không muốn từ bỏ một cái cơ hội tốt như vậy.
Tôi muốn biết giới hạn chịu đựng của Cố Vũ dành cho một người thế thân như tôi có thể xa tới đâu.
Cố Vũ tự nhốt bản thân trong phòng và suy nghĩ, chính là căn phòng bị khoá lại mà tôi không thể bước vào.
Ba năm trước đây, căn phòng đó chỉ là một căn phòng ngủ bình thường.
Thế nhưng là ba năm sau nó đã bị khoá lại.
Ngay cả tôi cũng không thể bước vào căn phòng đó.
Trực giác nói cho tôi biết bên trong chắc chắn có chứa bí mật.
Và Cố Vũ không muốn để cho tôi biết bí mật của căn phòng đó.
Thời gian trôi qua mấy giờ, tôi không sợ chết gõ cửa:
"Cố Vũ, tới giờ ăn cơm rồi."
Thật lâu không thấy có hồi âm.
Tôi đem lỗ tai áp sát vào trên cửa, muốn nghe xem bên trong đang làm gì.
Anh đột nhiên mở cửa ra.
Kết quá tôi liền trượt chân, theo quá tính tôi liền ngã vô lòng ngực của Cố Vũ.
Tôi bối rối trước cái ôm tới quá bất ngờ này.
Ánh mắt Cố Vũ có chút phức tạp.
Tôi còn chưa kịp nghiên cứu kĩ trong đôi mắt anh đang ẩn chứa điều gì, thì đã bị anh kéo vào phòng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi có chút căng thẳng.
Trong phòng chỉ có một cái bài vị và có nhiều ngọn đèn nến đang cháy bập bừng xung quanh, mà nhìn như hiện trường phim kinh dị hơn là khi tôi nhìn rõ tên được khắc trên bài vị đó.
Tên được khắc trên bài vị đó là hai chữ Lương Nhiên——
Tên của tôi ba năm trước.
"Đây là.."
Tôi bắt đầu giả ngu.
Cố Vũ đang đắm chìm trong trong hồi ức, giọng nói dịu dàng:
"Cô ấy tên là Lương Nhiên, là người yêu của tôi và cũng là người vợ mà tôi yêu nhất, là phu nhân của tập đoàn Cố thị."
Trái tim của tôi chợt thắt lại khi nghe từng lời anh nói.
Cùng lắm chỉ là bạn gái cũ đi?
Làm sao hiện tại lại biến thành vợ của anh rồi?
Anh cho rằng Lương Nhiên sẽ không quay trở lại, cho nên mới nói dối nhiều như vậy đi?
Cái gì mà người yêu, rồi còn phu nhân của Cố thị?
Ba năm trước đây, anh bỏ tôi lại một mình ở buổi lễ kết hôn còn bản thân thì đi chạy đi kiếm bạch nguyệt quang của anh mà.
Chúng tôi rõ ràng không có kết hôn thành công.
Nếu không phải anh làm trò bỏ tôi lại tại buổi kết hôn, tôi cũng không chọn từ bỏ nhiệm vụ, tuyên bố kết thúc nhiệm vụ và chọn rời khỏi thế giới này.
11
Hôm nay Cố Vũ có vẻ có chút lạ thường, đột nhiên muốn tâm sự với tôi.
Anh đơn giản ngồi ở đó, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ vậy, giọng nói nhẹ nhàng kể cho tôi nghe một câu chuyện tình yêu cũng không có gì đặc sắc lắm.
Nghe anh kể mà nhiều lần tôi sắp không nhịn được mà muốn mở miệng cắt ngang.
Rõ ràng khi đó tôi không có ý gì hết, lại hết lần này tới lần khác bị anh hiểu lầm.
Thế nhưng là hiện tại tôi không thể bại lộ thân phận.
Cuối cùng Cố Vũ tổng kết lại một câu:
"Cô ấy là một người phụ nữ xấu lắm, lừa tình lừa tiền lừa sắc của tôi, vậy mà cuối cùng cô ấy vẫn bỏ tôi mà biến mất rồi."
Tôi hiện tại đã đạt tới cảnh giới tối cao, hoàn toàn bình tĩnh, tâm như nước lặng, trả lời:
"Ừ, ừ, ừ, anh nói gì cũng đúng cả, cô ấy xấu tính thiệt sự."
"Bất quá, tôi vẫn thích cô ấy, dù cô ấy vì làm nhiệm vụ mà cố ý tiếp cận tôi, cố ý lừa gạt tôi, tôi cũng thích cô ấy."
Tôi câm nín rồi, không biết nên trả lời như nào.
Đây cũng là lí do tôi chậm chạp không dám biểu lộ thân phận.
Không nói đến những việc siêu nhiên khác, chỉ nói về hệ thống hay nhiệm vụ, thì không biết có ai tin không.
Mấy năm trước, ngay từ đầu tôi thật sự là có mục đích mới tiếp cận Cố Vũ .
Trong lòng tôi lúc đó chỉ có nhiệm vụ, không có quá nhiều cảm tình.
Đáng tiếc, tôi không nghe theo lời khuyên của hệ thống, quản cho tốt cảm tình của bản thân.
Cuối cùng, tôi đã yêu Cố Vũ.
Tôi muốn ở lại thế giới này, cùng anh sống hết cả đời.
Chuyện này, trước kia cũng có vài vụ, ký chủ yêu công lược mục tiêu và chọn ngừng chân ở lại thế giới đó hết đời.
Miễn là vị ký chủ đó sẵn sàng trả một cái giá đắt, thì yêu cầu sẽ được chấp nhận,
Lúc đó, tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chỉ chờ làm xong nhiệm vụ là tiếp nhận hình phạt.
Không nghĩ tới, ngay ngày kết hôn của chúng tôi, Cố Vũ bỏ tôi lại mà rời đi.
Anh ấy trông rất lo lắng, nhìn tôi rồi nói xin lỗi.
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn chọn rời di.
Tôi luôn tin tưởng Cố Vũ, ngay cả khi bên cạnh anh luôn có một ánh trăng sáng luôn rình rập xung quanh, thì tôi cũng không cảm thấy bất an lo sợ anh phản bội lại đoạn tình cảm này.
Mà Cố Vũ cũng không làm tôi thất vọng.
Bất kể ánh trăng sáng đó có nói gì, thì anh luôn lạnh lùng không đáp lại.
Có điều tôi không ngờ tới là, hình như tôi đã đánh giá quá cao mỗi quan hệ giữa chúng tôi.
Làm nhiều nhiệm vụ ở nhiều thế giới rồi, tôi đương nhiên biết là có nhiều hiểu lầm do nam nữ chính không chịu mở miệng nói.
Tôi đoán là có thể Cố Vũ có điều gì đó muốn che giấu không thể nói cho tôi được.
Thế nhưng là, thời gian không còn nhiều rồi.
Tôi không thể chờ đợi để nghe lời giải thích của anh ấy.
12
Theo quy tắc, chỉ cần tôi đeo nhẫn, thì nhiệm vụ coi như thành công.
Nếu tôi trở về không gian của chủ thần và nhận trừng phạt, tôi liền có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này.
Đáng tiếc, ngay tại thời khắc cuối cùng, tôi lại thất bại trong gang tấc.
Nhiệm vụ công lược của tôi thất bại.
Tôi cố hết sức thuyết phục mình phải tin tưởng Cố Vũ.
Anh ấy thật sự yêu tôi.
Cố Vũ không giỏi biểu đạt tình cảm của bản thân, lời nói cũng không nhiều.
Hên là tôi luôn cẩn thận quan sát, nên tôi có thể xác định là anh ấy thật sự yêu tôi.
Tôi kỳ thật cũng như anh ấy, không có cảm giác an toàn.
Tôi cho là tôi có thể tự thuyết phục bản thân rất tốt.
Nhưng khi nhìn anh bỏ tôi lại để đi tìm bạch nguyệt quang, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu và buồn bã.
Và sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi phải trở về không gian gặp chủ thần để tiếp nhận trừng phạt.
Trong cơn bốc đồng, tôi lựa chọn kết thúc nhiệm vụ.
Điều bất ngờ là, ngay khi tôi tuyên bố kết thúc nhiệm vụ, Cố Vũ lại vội vã quay trở lại lễ đường.
Khi đó tôi còn đang cảm thấy uất ức trong lòng, nên quay đầu đi không muốn nhìn anh.
Cố Vũ nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi liền biết tình hình có gì đó không ổn.
"Anh đã biết, anh biết hết rồi, anh xin em, xin đừng bỏ anh lại một mình mà."
Tôi im lặng không nói gì, chỉ cẩn thận nhìn ngắm anh, đem hình dáng anh khắc sâu trong tim.
Con người của tôi, cầm lên được thì cũng có thể bỏ xuống được.
Tôi là thật lòng yêu anh.
Nhưng trong lòng anh tôi không phải là độc nhất vô nhị, trong tim anh vẫn còn chỗ để cho người khác vào ơ thì tôi từ bỏ, ai muốn thì lấy đi.
Tôi kiên quyết từ bỏ Cố Vũ.
Cuối cùng, trước khi rời đi, tôi nhịn không được có chút tức giận, liền trêu chọc anh:
"Em có thai rồi, đứa trẻ này là con của anh đó."
Nghe lời tôi nói, đồng tử của Cố Vũ đột nhiên phóng đại, hô hấp đều trở nên thật nhẹ.
Anh ôm chặt tôi không buông tay:
"Lương Nhiên, xin em đừng bỏ anh lại, đừng rời khỏi anh mà."
"Cho dù trời sập đất nứt, anh cũng sẽ không để em đi, em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Anh nghiến răng, cố chấp nói.
Nhưng mà, anh chỉ là một nhân vật trong cuốn sách, vận mệnh của chính mình còn bị khống chế ở trong tay người khác, thì làm sao có thể giữ tôi lại được?
Tôi?
Cuối cùng, tôi vẫn là phải rời đi.
Trước khi mất ý thức hoàn toàn, tôi cảm nhận được hơi lạnh của chiếc nhẫn vừa được đeo lên ngón tay của mình.
Cố Vũ vừa khóc vừa đeo nhẫn cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh rơi lệ, có điều tôi cũng không muốn thấy nó trong hoàn cảnh này.
Cuối cùng, tôi vậy mà công lược thành công.
Có điều nó đã muộn mất rồi.
Vốn cho là sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ mới đi cái đã bị chủ thần đá về lại rồi.
Mục tiêu nhiệm vụ vẫn là Cố Vũ.
Sau khi kể xong câu chuyện, Cố Vũ im lặng rất lâu.
Anh ấy nhìn tôi, đột nhiên hỏi:
"Cô nói thử xem, Lương Nhiên sẽ quay về với tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro