Chương 3

(*) Bản chuyển thể thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Tịch Hoa Thần, chỉ up wattpad và facebook, vui lòng KHÔNG reup dưới mọi hình thức!!

________________________________

8.

Tôi không lên tiếng.

Tôi biết những lời cô ấy nói có nghĩa gì.

Tôi hiện tại ở quê giống như phượng hoàng bay khỏi thôn.

Khuôn mặt của cô ấy không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu, và giọng nói khàn khàn.

"Mấy năm nay tớ sinh con, quán xuyến gia đình, hiếu thảo với cha mẹ và nhà chồng."

"Nhưng tại sao chỉ vì tớ không sinh được con trai mà anh ấy lại đánh tớ."

"Vì tức giận bên ngoài nên anh ấy đã trút giận lên tớ và bọn nhỏ."

"Mẹ tớ còn nói đàn ông ở ngoài khổ đủ rồi, bảo tớ nhịn một chút là được."

"Tớ sinh con trai là mọi thứ đều ổn."

"Đứa nhỏ ấy không được sinh ra trong gia đình tớ cũng tốt."

"Bây giờ nghĩ lại, dường như những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ là những năm chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường."

"Tớ thực sự muốn quay lại quá khứ."

Tôi nắm tay cô ấy, đau lòng khi nghe cô ấy nói những lời này.

Cuối cùng tôi cũng biết sợi dây dày nhất tượng trưng cho điều gì, đó là người đàn ông mang đến cho cô ấy sự đau đớn và tuyệt vọng.

Nhưng tôi không biết làm thế nào để thuyết phục cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể nói: "Giai Giai, cậu phải nghĩ cho ba đứa con gái của mình, hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt đẹp, cậu đừng nghĩ không thông."

Ở quê tôi người ta hay đánh vợ, ai cũng nói đàn bà đó xấu số, xấu mặt, học hành dở tệ, không có con trai, không hiếu thảo với cha mẹ nên gặp phải đàn ông tệ bạc.

Cho dù có bị đánh chết, người phụ nữ đó cũng đáng bị như vậy.

Cô giáo cũng nói rằng nếu các con không muốn sống như vậy, thì nên học tập chăm chỉ.

Tôi nghĩ vậy.

Tôi đã làm việc chăm chỉ để vào đại học vì tôi không muốn gặp những người đàn ông tồi.

Tôi muốn lấy một người chồng tốt, một người chồng tốt sẽ không đánh đập tôi, một người chồng tốt sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.

Cuối cùng tôi cũng được sống cuộc sống trong mơ của mình.

Nhưng, giờ tôi đang chứng kiến ​​người bạn thời thơ ấu của mình sống như thế này, tôi không thể làm gì được.

Tôi ghét sự bất lực của mình.

"Tĩnh Tĩnh, tớ sẽ nhịn xuống, cậu không cần lo lắng. Cảm ơn kẹo của cậu, ngọt lắm, cậu nhất định sẽ hạnh phúc." Giai Giai cười rất tươi.

Nhưng bản thân cô ấy sống khổ như vậy, còn nói muốn tôi hạnh phúc.

Tôi để lại cho cô ấy tất cả tiền và kẹo vào trong túi.

Tôi chỉ có thể cho cô ấy một chút ngọt ngào như vậy.

Sau khi ra khỏi phòng, tôi trốn trong nhà vệ sinh, nghĩ đến Giai Giai và đứa con chưa chào đời của cô ấy, mắt tôi nhòe đi.

Tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Vì ai mà khóc.

"Người phụ nữ mang thai ở giường thứ hai bị đẻ khó. mẹ và con chỉ được chọn một. Chồng cô ấy đã chọn đứa trẻ. Haizz, người phụ nữ đó thậm chí còn không có thời gian để nhìn con mình trước khi chết."

"Con cái rất quan trọng. Khi đến lúc lại cưới một người khác là được."

Tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ cao tuổi từ bên ngoài vọng vào, tôi nhìn qua khe cửa thấy hai người lao công đang cọ rửa bồn rửa mặt.

"Đáng tiếc thật, lại chết một người nữa. Cuộc sống của phụ nữ ở đây không tốt, không ai quan tâm đến việc bị chồng hoặc người nhà đánh chết. Nếu như được sinh ra ở chỗ chúng ta chắc chắn sẽ bị..."

"Nhỏ giọng đi. Làm gì có gì không tốt. Bọn họ có thể sống được đến bây giờ đều là liên bang bỏ tiền ra nuôi, mấy năm nay bọn họ đều được nhận không, chỉ cần lấy chồng sinh con, ở nhà làm việc nhà là được, thật dễ dàng. Ở bên ngoài, những cô gái đó không lấy chồng kiếm tiền mua nhà, mua xe đều kiệt sức hết rồi."

Tôi nín thở lắng nghe người phụ nữ ở bên ngoài, nhưng ai đó vừa bước vào.

Hai người phụ nữ im lặng ngay lập tức.

Nhưng khi ngồi trên bồn cầu, cả người tôi tê dại, đoạn đối thoại vừa rồi của hai người cứ vang vọng trong đầu tôi.

Những người phụ nữ ở đây?

Bên ngoài?

Nhà nước liên bang là ở đâu?

Đất nước của tôi không phải tên Ô Tang sao?

Hai người họ có ý gì?

Ngoài ra, có ai có thể kiểm soát những người bị chồng và người nhà của họ đánh chết?

Phụ nữ có thể mua nhà, xe hơi và sở hữu tài sản mà không cần kết hôn?

9.

Tôi chạy ra ngoài để tìm kiếm hai người phụ nữ đó, nhưng khi tôi ra ngoài, tất cả những gì tôi thấy là những người dọn dẹp lớn tuổi, quần áo và tuổi tác đều giống nhau.

Tôi không thể tìm thấy hai người phụ nữ đó.

Tôi cảm thấy mình như đang ở trong một mớ hỗn độn.

Tôi chắc chắn bản thân không bị ảo giác.

Tôi lái xe thẳng đến trường đại học của mình trong sự bàng hoàng.

Đại học Nữ giới Ewha.

Trường đại học tốt nhất ở đất nước Ô Tang của chúng tôi.

Khắp nơi trong khuôn viên trường đều có những cô gái tràn đầy sức trẻ và khuôn mặt tươi cười.

Nếu là tôi, tôi sẽ thích ở đây.

Tuy nhiên, bây giờ tôi nhìn thấy rất nhiều cô gái vướng vào những sợi dây, tôi chỉ cảm thấy hoang vắng.

Bất kể là bốn năm đại học hay hai năm nghiên cứu sinh như tôi.

Việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp là đi xem mắt và kết hôn.

Tuy nhiên, hai người phụ nữ cho biết, những cô gái bên ngoài chưa chồng vẫn có thể đi làm kiếm tiền, thậm chí có thể tự mua nhà.

Đó là một cô gái mạnh mẽ như thế nào?

Tôi không thể tưởng tượng được.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được.

Tôi đến thư viện trong sự bàng hoàng.

Chắc chắn rồi, tôi đã tìm thấy chị Yến ở đó.

Chị Yến yên lặng đọc sách, ánh nắng chiếu vào người chị, cả người chị như được bao phủ bởi ánh sáng vàng.

Chị có bề dày học vấn, thích đọc sách, hiểu biết rộng.

Khóa nghiên cứu sinh của chúng tôi chỉ có tám cô gái trong lớp giáo dục trẻ em.

Tất cả chúng tôi đều nói rằng chị Yến lợi hại hơn bà già đã dạy chúng tôi.

Cô ấy có thể trực tiếp làm một giáo viên.

Nhưng quy định của chúng tôi quy định chỉ phụ nữ đã có gia đình mới được đi làm.

Tôi đã từng hỏi riêng chị Yến rằng chị ấy muốn tìm một người chồng như thế nào.

Ánh mắt cô ấy bình thản: "Miễn là không có thói quen xấu nào, chị dự định sẽ kết hôn và mang thai vào năm đầu tiên của chương trình tiến sĩ. Khi tốt nghiệp, chị sẽ sinh con và lúc đó chị có thể đi làm".

Lúc đó, khi cô ấy nói như vậy, tôi đã ghen tị với cô ấy rất nhiều.

Cô ấy tỉnh táo.

Cô ấy biết chính xác những gì cô ấy muốn, đó là nghiên cứu sách mọi lúc.

Còn chuyện kết hôn sinh con chỉ là chuyện bổ sung thêm.

Nếu những gì hai người phụ nữ đó nói là sự thật.

Một người phụ nữ như chị Yến có thể đi làm, cũng không bởi vì công việc mà kết hôn..

Chị Yến nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của tôi và kéo tôi ra ngoài.

Khi tôi đến ký túc xá của chị ấy, tôi đã kể cho chị Yến nghe một chút về những gì tôi đã thấy và nghe thấy ngày hôm nay.

Chị Yến đã im lặng một lúc lâu sau khi nghe điều này.

Một lúc lâu sau, cô lên tiếng: "Nếu những gì em nói là sự thật, thì chị dường như hiểu được điều gì đó."

"Tuyết Tĩnh, em có biết không?"

"Chị cũng có ước mơ được đi du lịch nước ngoài."

"Tuy nhiên, phụ nữ ở nước ta không được phép ra nước ngoài."

"Các anh trai của chị khi còn học đại học đều ra nước ngoài, mỗi lần trở về là hai mắt sáng ngời."

"Nhà nước quy định phải sau 18 tuổi mới được kết hôn, và chỉ những phụ nữ đã kết hôn trên 30 tuổi mới có thể tìm được việc làm."

"Trước ba mươi tuổi, dù ly hôn hay chồng chết đều phải tái giá."

"Bây giờ nghĩ lại, nếu thế giới bên ngoài thực sự tồn tại, họ không cho phụ nữ ra nước ngoài vì họ không muốn chúng ta thấy thế giới bên ngoài khác với thế giới của chúng ta."

"Đó cũng là một kiểu giam cầm không cho chúng ta đi làm sớm hơn để kiếm tiền. "

Những lời của chị Yến như dội một gáo nước lạnh vào người tôi.

Từ lạnh tay chân dần đến nội tạng.

Hóa ra là như vậy.

Các cô gái ở đây là những con rối được định hình bởi luật pháp, thế giới, cha mẹ, đạo đức và giáo viên.

Chúng tôi chỉ là những con rối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro