Chương 4
(*) Bản chuyển thể thuộc quyền sở hữu của Vân Tâm Thủy Kính, chỉ up wattpad và facebook, vui lòng KHÔNG reup dưới mọi hình thức!!
________________________________
10.
Sau khi tôi gặp chị Yến vào ngày hôm đó, lúc đầu tôi vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Nhưng sau đó, chúng tôi đồng ý rằng khả năng nhìn thấy sợi chỉ của một người phụ nữ và việc gặp gỡ người phụ nữ từ "bên ngoài" là có liên quan.
Vì vậy, cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra bây giờ là gặp người phụ nữ đó.
Tuy nhiên, chúng tôi không vào được bệnh viện Thanh Sơn.
Ngay cả khi chúng tôi có thể vào được, chúng tôi cũng không biết tên của người phụ nữ và làm thế nào để tìm thấy cô ấy.
Tại thời điểm này, mọi thứ đã rẽ sang một hướng khác.
Đó là cuộc họp mặt lớp cấp ba của tôi.
Lúc đầu tôi không muốn đi, nhưng Lý Giai đã đặc biệt gọi cho tôi.
Bởi vì lần trước gặp cô ấy ở bệnh viện, tôi sợ cô ấy mất có con cái sẽ nghĩ không thông, cho nên liên lạc với cô ấy nhiều hơn chút.
Lần này cô ấy chủ động rủ tôi đi nên tôi đi luôn.
Trong số hai mươi cô gái học cấp ba cùng tôi, chỉ có bốn cô gái thi được vào đại học.
Và trong bốn người này, chỉ có tôi thi được nghiên cứu sinh.
Bằng cấp càng cao, hôn nhân càng tốt.
Tôi là người có đối tượng kết hôn tốt nhất trong lớp cấp ba.
Trước khi vào cửa, tôi đã nghe thấy những người bên trong nói những lời tâng bốc xung quanh ba cô gái được nhận vào đại học.
Ngay khi tôi bước vào, những người đó vây quanh tôi.
Tôi đã trở thành một người tỏa sáng, trở thành người mà tôi ghen tị nhất khi còn nhỏ.
Nếu là tôi trước đây, chắc chắn tôi sẽ rất hãnh diện và tự hào.
Cuối cùng tôi đã được sống cuộc sống mà tôi mong muốn nhất.
Tuy nhiên, bây giờ tâm trạng của tôi rất phức tạp, bởi vì trong số năm câu của các bạn cùng lớp, có bốn câu hỏi về tiền lương của chồng tôi, gia đình chồng tôi như thế nào, nhà tôi ở rộng bao nhiêu và chồng tôi đưa cho tôi hàng tháng bao nhiêu.
Tôi trở thành vợ của bác sĩ Phùng.
Tôi không phải là tôi nữa.
Rõ ràng, tôi cũng đã thi hơn mười năm mới thi được nghiên cứu sinh.
Rõ ràng tôi cũng đã trả tiền cho nó.
Tôi ăn có chút lơ đễnh, cho đến khi Tiểu Thanh, một bạn học khác được nhận vào đại học, đột nhiên nói: "Mấy cậu có biết không? Hai ngày trước, một bạn học trong lớp của tôi đã bị bắt và bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Cô ấy vừa mới sinh con trai, chồng cô ấy là công nhân mỏ dầu, thật đáng tiếc."
Có lẽ từ "bệnh tâm thần" làm tôi nhớ đến cô gái đó, nên tôi hỏi bâng quơ: "Tại sao?"
Tiểu Thanh bĩu môi: "Nghe nói sau khi cô ấy sinh xong, thấy trên người có rất nhiều sợi dây chằng chịt, đây không phải có bệnh sao."
Trái tim tôi ngừng đập.
Nhìn thấy sợi dây?
Có cô gái khác cũng có thể nhìn thấy sợi dây?
Tôi ngập ngừng hỏi Tiểu Thanh tên người phụ nữ đó.
Vào ngày thứ ba, tôi đến bệnh viện Thanh Sơn.
Lần này, tôi tiến vào suôn sẻ và mang theo trái cây.
Y tá già chỉ vào người phụ nữ tóc ngắn ngồi xổm trong góc, và nhắc nhở tôi những từ ngữ không được nói, nếu không cô ấy sẽ làm loạn.
Tôi bước qua.
Tôi thấy người phụ nữ ngồi xổm ở đó với một cây gậy trong tay, chơi với lũ kiến.
Tôi cũng ngồi xổm bên cạnh cô ấy.
Xem cô ấy chơi.
Cô ấy rất gầy, và đôi mắt của cô ấy trông rất trong sáng.
Không hề giống một kẻ điên.
Cô ấy ngẩng đầu lên và bình tĩnh nhìn tôi: "Cô là ai?"
Tôi đưa cho cô ấy một quả táo và nói với một nụ cười: "Tôi là bạn của Vân Tiểu Thanh, nghe cô ấy kể về cậu, cho nên đến gặp cậu."
Cô đứng dậy và chậm rãi gặm quả táo: "Cô tới gặp tôi có mục đích gì?"
Tôi lấy điện thoại ra và cho cô ấy xem những bức ảnh trên điện thoại của tôi.
Cô ấy chỉ liếc nhìn và giật điện thoại của tôi, mắt cô ấy ngay lập tức ngấn lệ.
11.
"Mẹ chồng cô ở bệnh viện trông con trai cô, không có việc gì, chỉ là hiện tại con gái cô đi học không được tốt, có người mắng con bé là tiểu thần kinh."
Tôi nhìn quanh một vòng rồi hạ giọng.
Cô ấy che miệng, nước mắt lăn dài trên má: "Phi Phi, Phi Phi. Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên nói rằng mình có thể nhìn thấy những sợi đó."
Cô thầm khóc thút thít.
Nhìn cô ấy, tim tôi như tắc nghẽn.
Tôi đưa cho cô ấy một chiếc khăn giấy, "Tôi đã cảnh cáo bọn trẻ rồi, tôi nói tôi là dì của Phi Phi, mẹ con bé chỉ là bị bệnh, sắp về rồi."
Nói thật là sáng ra nhìn thấy cảnh đó tôi cũng khó chịu lắm.
"Cám ơn cô Vương."
Sau khi lau nước mắt, cô ấy nghiêm túc cảm ơn tôi: "Mục đích của cô là gì? Sao cô biết tôi sắp ra rồi?"
Tôi lấy điện thoại của mình, tìm thấy một bức ảnh.
"Hiện tại nhìn cô, tôi liền biết cô không điên, cô nhớ rõ khuôn mặt này, tôi muốn cô giúp tôi tìm người này ở chỗ này, chỉ cần ngươi tra được một chút tin tức về cô ấy, tôi liền tìm quan hệ đưa cô đi ra ngoài."
Cô ấy không tin tôi.
Tôi cho cô ấy xem một bức ảnh khác, của Chị Yến: "Đây là đàn chị của tôi, cũng là chị em tốt của tôi. Cha của chị ấy là phó chủ tịch Hội đồng điều hành quốc gia của chúng ta, anh cả của chị ấy là giáo sư đại học Quân Lý, còn anh hai của chị ấy là thẩm phán của tòa án, cô có thể tìm trên mạng, người phụ nữ mà cô cần tìm có liên quan đến cha của chị ấy..."
Mắt cô ấy chợt sáng lên: "Yên tâm, tôi sẽ tận lực tìm được người phụ nữ này."
Tôi thực sự ngưỡng mộ chỉ số IQ của chị Yến.
Chính chị ấy đã yêu cầu tôi nói với Lý Mộng những điều này.
"Yên tâm đi, tôi ở bên ngoài sẽ chiếu cố thật tốt con trai con gái của cô, đây là giao dịch của chúng ta."
Tôi cũng rất nghiêm túc bảo đảm lời nói của mình.
Thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm hai đứa nhỏ đó.
Đôi mắt của Lý Mộng lại đỏ hoe, cô ấy không ngừng nói cảm ơn với tôi.
Cô ấy là một phụ nữ thông minh và cứng rắn, tôi nghĩ mình đã tìm đúng người.
Phía tôi đang tiến triển khá tốt.
Tuy nhiên, chiều hôm đó, tôi nhìn thấy chị Yến trong quán cà phê.
Nhưng tâm trạng chị không tốt, toàn thân giống như một quả cà tím bị sương giá, rất thê lương.
Điều đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi là cô ấy không hỏi tôi về LÝ Mộng mà chỉ im lặng uống cà phê.
Tôi có thể thấy rằng chị ấy có điều gì đó không ổn, vì vậy tôi đã đợi cô ấy hồi phục lại tinh thần.
Sau khi uống xong tách cà phê, cô ấy kéo tôi ra khỏi quán cà phê.
"Em biết không? Chị tìm thấy một cuốn sách trong tủ sách của anh trai chị tối qua. Đó là cuốn "Kinh nghiệm lịch sử" được viết bởi một người phụ nữ tên là Hillary. Cô ấy là đệ nhất phu nhân của quốc gia liên bang."
"Trong cuốn sách của cô ấy, phụ nữ có thể học đại học cùng đàn ông, ra ngoài kiếm tiền bất cứ lúc nào và làm việc bán thời gian cho đến khi họ mười tám tuổi."
"Sau mười tám tuổi thì có thẻ kết hôn nếu muốn kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, không muốn có con thì không sinh con."
"Ngay cả cha mẹ và người chồng cũng không có quyền kiểm soát nó."
"Ở đất nước của cô ấy, ngay cả khi một người phụ nữ bị đánh đập, cô ấy có thể gọi cảnh sát và đưa cô ấy đến đồn cảnh sát."
"Cô ấy đã tham gia Hiệp hội Bảo vệ Phụ nữ và Trẻ em ở trường đại học, và cô ấy cũng đang làm việc chăm chỉ theo hướng này sau khi trở thành đệ nhất phu nhân."
Tôi chết lặng khi nghe: "Thật sự có nơi như vậy sao? Không phải tiểu thuyết sao?"
Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng tôi chưa bao giờ thấy những tiểu thuyết ngớ ngẩn như vậy.
12.
Chị Yến nắm chặt tay tôi và không ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt của chị ấy cũng run rẩy: "Tuyết Tĩnh, mấu chốt là chị phát hiện ra đó không phải là tiểu thuyết, mà là thứ mà người phụ nữ đó đã tự mình trải qua. Có ngày tháng và hình ảnh chứng minh. Cuốn sách của cô ấy đã được xuất bản lần thứ mười vào tháng 6 năm nay. Cô ấy vẫn còn sống và đã tranh cử thống đốc bang New York vài năm trước."
Tôi không thể tìm thấy một cuốn sách tốt như vậy ở trên mạng. Tôi cũng không thể tìm thấy những địa điểm và những người được đề cập trong cuốn sách của cô ấy.
Tôi không biết, chuyện gì đang xảy ra. Não tôi sắp nổ tung rồi.
Chị ấy vò đầu bứt tóc khi nói. Toàn bộ người trông hơi điên.
Tôi chưa bao giờ thấy một chị Yến như vậy.
Tôi ôm chị thật chặt: "Chị Yến, chúng ta hãy từ từ điều tra. Bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ tìm ra. Lý Mộng đã hứa sẽ giúp chúng ta, chúng ta sẽ tìm ra sự thật."
Mặc dù tôi đã an ủi cô ấy nhưng tim tôi cũng đập dữ dội.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Quốc gia liên bang có thật không?
Điều mà hai bà lao công đó nói có đúng không?
Thế giới của chúng ta thì sao, có thật giả như người phụ nữ đó nói không?
Chị ấy từ từ ôm lại tôi. Chúng tôi hấp thụ hơi ấm của nhau, và cuối cùng chị ấy cũng bình tĩnh lại.
"Em nói không sai, mặc kệ chân tướng như thế nào, chị cũng sẽ không từ bỏ. Chị muốn biết chuyện gì xảy ra, không muốn sống trong vũng bùn."
Chị ấy buông tôi ra, nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ cách đó không xa, đôi mắt tuy đỏ hoe nhưng quả thực rất kiên định.
Tôi liên tục gật đầu. Nhưng sau khi quay lại, đêm đó tôi có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi đang lơ lửng giữa không trung.
Một nửa thế giới là màu trắng.
Một nửa thế giới là bóng tối.
Có hai người ngồi hai bên, người giống hệt tôi đang chào tôi: "Đến đây, Vương Tuyết Tĩnh, cô là người của chỗ chúng tôi, chỗ chúng tôi vui lắm, đến đây chơi đi."
"Tuyết Tĩnh, cô cùng chúng tôi đã ở cùng nhau hai mươi bốn năm, chẳng lẽ cô quên cha mẹ, anh cả, anh hai, mau về nhà đi."
Tôi chao đảo nhìn hai người "tôi".
Hai người "tôi" bất ngờ bay lên, kéo tôi liên tục.
Tôi bị kéo làm đôi.
Tỉnh dậy, tôi ngồi ở đầu giường, nhìn Phùng Tuấn đang ngủ bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất phức tạp.
Tôi nhìn vào sợi dây giữa chúng tôi.
Không dày. Từ đó có thể thấy rằng anh ấy thực sự là một người đàn ông rất tốt.
Vì trong thời gian này tôi thường xuyên vẽ về những sợi dây, nên tôi đã tổng kết được.
Nếu người chồng đối xử tệ bạc với vợ thì sợi dây giữa họ sẽ ngày một dày thêm.
Giống như anh họ của tôi, như Lý Giai, như dì Lưu, người đã cho chúng tôi những chiếc bánh bao hấp thủ công qua cửa.
Tôi vẽ lại mọi người phụ nữ xung quanh tôi.
Chỉ cần tôi nhìn thấy một lần, bằng mắt thường những đường nét trên cơ thể họ sẽ dày lên, tôi vẽ những đường nét đó, tôi vô cùng đau đớn.
Tôi có thể nhìn thấy sự đau khổ và sự trói buộc trên cơ thể họ, nhưng tôi không thể giúp họ.
Tôi không biết làm thế nào để giúp họ loại bỏ các sợi dây đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro