Day 1 of Suffering

Sau khi giải quyết được tình trạng của mình, Scaramouche nằm xuống bên cạnh Morax trong khi ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh. Sao băng đang chạy đua từ tây sang đông. Thật là êm dịu, vị Quan Chấp Hành nghĩ. Cậu hiếm khi có thời gian để lơ là và trắng tay trước bất kỳ nhiệm vụ hay sự ưu ái nào của Jester. Cậu liếc nhìn vị thần đang nằm trên mặt đất bên cạnh. Trước sự ngạc nhiên của cậu, Morax đang nhìn về phía cậu. Anh không chớp mắt một cách kỳ lạ khiến cậu phát hoảng. Điều đáng sợ hơn nữa là đôi mắt của anh gần như phát sáng trong bóng tối, giống như mắt của một con mèo. Điều đó sẽ giải thích sức mạnh của anh giống như một kẻ săn mồi nhưng đã được thuần hóa.

"Có gì sai không?" Thần Kế Ước hỏi.

"Đừng nhìn chằm chằm nữa. Và chớp mắt một lần, nó làm tôi sợ."

Vị thần chớp mắt một cái, "Đủ chưa?"

Sixth tức giận nói: "Anh đùa giỡn hay là ngu xuẩn?"

Bây giờ vị thầnh hoàn toàn quay mặt về phía người kia, "Cậu thật đẹp."

"Gì cơ?" Scaramouche chế giễu, "Đừng nói với tôi là anh đã phải lòng tôi?"

"Tôi không biết."

Vừa dứt lời, anh nắm lấy tay Sixth và đặt nó lên trái tim mình. Người kia có thể cảm thấy tim anh đang đập sát cạnh sự toả ra của gnosis. Mồ hôi chảy dài trên mặt khi ham muốn ăn trộm nhấn chìm cậu. May mắn thay, cậu đã bị đánh gục khi Morax nói lại.

"Trái tim tôi thật lạ khi ở bên cậu. Nó khao khát được biết nhiều hơn về cậu, và nó trở nên bồn chồn khi nhìn em. Mỗi khi em làm điều gì đó bất ngờ, chẳng hạn như giận anh, anh lại cảm thấy phấn khích. Đây có phải là tình yêu không?" "

"Đó không phải tình yêu! Đó là ảo tưởng!" Balladeer hét lên, "Loại người nào sẽ phấn khích khi bị la mắng?! Anh có phải là một kẻ bạo dâm không?!"

"Kẻ bạo dâm là gì?"

Scaramouche rên rỉ trước câu hỏi mà cậu nhận được. Không có cách nào mà cậu sẽ giải thích điều đó. Nếu cậu làm vậy, đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc sống yên bình của cậu. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra sau quá trình học hỏi đó. Morax có thể trông nhu mì khi nói đến các vấn đề của con người nhưng anh đã sống hàng nghìn năm mà không có mối liên hệ với con người và luôn muốn tìm hiểu thêm về cách sống của con người. Cậu nhìn thấy điều đó khi Zhongli trong tương lai của anh tương tác với hai người bạn đáng yêu của anh ấy. Và cậu tình cờ phù hợp với tiêu chí trở thành bạn đồng hành con người vào lúc này nhưng chắc chắn, cậu không muốn đóng vai này. Cậu nói với Archon hãy bỏ sự tò mò đi. Cậu khẽ thốt lên trong lòng, tha thứ cho Childe sau này sẽ phải giải thích.

Buổi sáng đến. Morax ngạc nhiên vì anh dậy sớm hơn. Anh nghĩ người kia sẽ là người đầu tiên bước ra khỏi giường và sau đó chế nhạo anh thật kém cỏi khi dậy muộn. Thấy cậu nghi ngờ vào sự hiện diện của anh. Morax vuốt tay lên má người bạn của mình. Anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể cậu nóng hơn bình thường một cách kỳ lạ, và hơi thở của cậu nóng như hơi nước sôi. Máu của anh bắt đầu chảy nhanh hơn mức trung bình. Những suy nghĩ của anh bắt đầu đan xen lẫn nhau mà anh không thể nghĩ ra bất cứ từ nào để thốt ra.

"Nước, nóng... Nước..." Nham thần giật mình, "Tôi... Muốn..."

Không lãng phí một giây nào, anh lao đến hồ và nhúng một phần áo choàng của mình vào bên trong. Anh quay lại để lau người cho Scaramouche bằng phần ướt. Anh chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo nhưng nó không bao giờ đến. Hơi thở của cậu trở nên bất thường hơn và nhiệt độ của cậu càng nóng lên khi anh chờ đợi lâu hơn. Sau đó, anh cố gắng đưa cho cậu một ít để uống. Vẫn không có phản hồi. Anh tiếp tục cho đến khi người kia bắt đầu ho đến mức tim anh gần như rớt ra ngoài.

Morax không thể chịu đựng những lo lắng trong lòng. Nó bơm lên nhanh đến mức anh có thể cảm thấy chúng đang cố bò ra khỏi cổ họng mình. Và thế là, anh quyết định đưa cậu đến bến cảng. Anh biến cơ thể của mình thành cách cải trang thông thường thành một thanh niên gần bằng tuổi Scaramouche, để tóc ngắn cùng với vóc dáng của mình. Anh cõng Balladeer bất tỉnh trên lưng và bắt đầu chạy.

"Đó là cảm lạnh thông thường. Cậu ấy sẽ ổn thôi."

Những lời của bác sĩ khiến anh nhẹ nhõm đến mức Morax thở dài thườn thượt và to nhất trong đời. Nó thậm chí còn khiến bác sĩ cười sảng khoái trước phản ứng của anh ấy.

"Nếu bạn lo lắng nhiều như vậy, tôi đoán hai bạn rất thân nhau phải không?"

Nham thần nắm chặt hai tay, "Gần đến mức có thể gọi là 'yêu'?"

"Điều đó tùy thuộc vào bạn, phải không?"

Nó khiến vị thần không nói nên lời. Đầu óc anh lại một lần nữa trở nên trống rỗng. Anh không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài việc phục hồi người phàm duy nhất đã dũng cảm khinh thường anh, đối đầu với anh mà không do dự, và nói ra sự thật thẳng thừng làm tổn thương lòng tự trọng của một người. Anh không một lần cảm thấy tức giận bởi cách đối xử của cậu. Thay vào đó, anh cảm thấy vui mừng. Cuối cùng, ai đó đối xử với anh như một con người bình thường mặc dù biết anh là một vị thần. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì người kia còn lâu mới chết.

Sau khi nhận đơn thuốc và lấy thuốc, họ một lần nữa quay trở lại Jueyun Karst. Khu vực ngủ tối nay đẹp hơn lần trước. Đêm hôm qua, Balladeer bám sát vị thần khi cậu che người bằng tấm ga trải giường mà anh đưa, lúc đầu cậu từ chối và muốn ngủ mà không cần bất cứ thứ gì. Vị thần phải ép cậu vào đó để đảm bảo hơi ấm cho cậu. Bây giờ, vị thần đã chuẩn bị một cái lều. Anh đốt củi gần họ để giữ ấm. Anh chuẩn bị một thau nước và quần áo mà anh xé ra từ áo choàng để giúp hạ nhiệt. Anh chuẩn bị thuốc và nước sôi để cho Scaramouche ăn khi đến giờ theo lịch của bác sĩ. Anh chăm chỉ làm theo hướng dẫn mà bác sĩ đã nói rõ ràng.

Trong khi đang lau, Balladeer rên rỉ khi tấm vải lạnh chạm vào cơ thể nóng của cậu. Morax dừng lại một lúc trước khi tiếp tục thói quen của mình. Điều tương tự cũng xảy ra bất kể anh thoa chúng cẩn thận như thế nào. Hơi thở của anh ngừng lại mỗi khi anh bắt đầu lau, cơ thể run lên khi nó chạm vào hai bên hông cậu và nao núng khi nó chạm vào nơi nhạy cảm khiến giọng nói của cậu run lên. Morax cảm thấy miễn cưỡng tiếp tục, nhưng sức khỏe của cậu phải được ưu tiên.

"...Thật khó để tập trung."

Nhiều ngày trôi qua và Scaramouche cuối cùng cũng đủ khỏe mạnh để ngồi dậy và nói chuyện trở lại. Tính thô lỗ của cậu vẫn còn nguyên mặc dù đang bị bệnh. Không khỏi nhẹ nhõm, Morax ôm cậu. Mặc dù anh đang bị đẩy một cách thô bạo và bị giật tóc để có thể lùi lại, nhưng trái tim anh cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại khi thấy Balladeer tràn đầy năng lượng. Anh tiếp tục chăm sóc người phàm cho đến khi sức khỏe của cậu hoàn toàn bình phục.

Skirmisher thở phào nhẹ nhõm khi cơ thể đã bình phục. Cậu tự hỏi liệu cậu bị ốm là tác dụng phụ của việc du hành thời gian hay nó kéo dài vì cậu đã trải qua vô số ngày bên ngoài trong cái lạnh có thể góp phần khiến cậu bị sốt. Cũng có khả năng cậu đang bị bệnh do sự khác biệt của môi trường xung quanh và kháng thể so với thời điểm cậu ở. Mặc dù vậy, cậu đã đi qua biên giới và liên lạc với mọi người trong vô thức. Cậu tự hỏi liệu mọi người có ổn không sau khi tiếp xúc với ai đó đến từ tương lai. Cậu không muốn chịu trách nhiệm về việc mang đến một bệnh dịch và làm giảm dân số thành từng mảnh. Balladeer để suy nghĩ đó qua đi và ước rằng mọi việc sẽ tốt đẹp.

Scaramouche quyết định đi dạo quanh đống đổ nát để tận hưởng cơ thể khỏe mạnh hiện tại của mình. Trong khi đi bộ, cậu bị một con rắn tấn công. Nó để lại vết cắn trên đùi phải của cậu trước khi bị Balladeer điện giật và chết. Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào, Morax chạy đến chỗ cậu. Scaramouche thông báo cho anh về tình hình và nói rằng con rắn có nọc độc như thế nào dựa trên hình dạng cơ thể của nó. Cậu tặc lưỡi khó chịu trước diễn biến này. Lo lắng, Nham thần hỗ trợ cậu. Hình ảnh Scaramouche trong giai đoạn sốt ám ảnh anh. Nỗi sợ mất cậu vì chất độc đã kiểm soát anh. Morax kéo chân của anh khiến cơ thể của Skirmisher đập xuống đất.

"Tôi sẽ hút nó ra. Cố lên."

Trước khi Scaramouche có thể phản đối, hơi thở của cậu đã ngừng lại ngay khi Morax bắt đầu điều trị. Nó cảm thấy tốt một cách tội lỗi nhưng cậu không muốn tận hưởng nó, bằng cách nào đó cậu có thể phải đối mặt với cái chết. Cảm giác râm ran lan khắp cơ thể khiến cậu không thể giữ bình tĩnh được. Cậu có thể chết vì chất độc hoặc xấu hổ vì cách xử lý khẩn cấp này. Cậu cố giữ giọng bằng cách cắn chặt tay áo của jinbei tùy chỉnh của mình hết sức có thể. Nham thần tiếp tục mà không để ý đến phản ứng của Quan Chấp Hành.

Sau khi hút dữ dội, Morax cuối cùng phun ra chất độc cuối cùng được tiêm vào cơ thể Scaramouche. Anh tự hỏi tại sao người kia có vẻ mệt mỏi và hụt hơi.

"Mọi việc ổn chứ?"

"Tôi... Chịu không nổi... Nữa rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro