Quyết định nhanh chóng nhưng đầy đau đớn

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi họ thỏa thuận và Scaramouche vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi của mình vẫn quanh quẩn. Cậu cố gắng hết sức để lấy nó ra khỏi đầu nhưng cậu không thể. Cậu cố gắng để không nghĩ gì về nó. Nhìn thấy nhiều binh lính Fatui lang thang nhiều hơn cậu có thể nhớ, điều đó khiến cậu nhận thức rõ hơn về tình hình của mình. Cậu phải làm điều đó, và ý kiến của cậu không phải là vấn đề. Vì sự căng thẳng cứ tích tụ mãi, cậu không thể tận hưởng cuộc sống hàng ngày với họ. Khi Haru ôm cậu, cậu nao núng. Khi Morax ôm cậu, cậu giật mình. Khi Zhongli chạm vào tay cậu, cậu nhảy dựng lên. Khi vị thần cúi xuống để hôn, cậu đẩy anh ra. Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm điều vậy, nhưng sự sợ hãi phản ánh trong mắt cậu khiến Morax đặt câu hỏi.

"Có chuyện gì xảy ra à?" Vẻ mặt anh trở nên lo lắng, "Có vẻ như em đang bị phân tâm bởi điều gì đó. Tôi có thể giúp được gì không?"

Anh đưa tay vuốt má Balladeer với hy vọng nỗi sợ hãi sẽ tan biến. Nó hoạt động, nhưng không thực sự hiệu quả vì chúng vẫn còn một ít. Scaramouche bình tĩnh lại nhượng bộ trong vòng tay của Zhongli. Cậu buông mình dựa vào cơ thể anh. Vị thần lo lắng về cậu nên đã giữ người phàm càng gần càng tốt. Sự im lặng của họ trấn an Balladeer. Nhưng cậu ghi nhớ trong đầu, rằng đây sẽ là lần cuối cùng cậu có thể đắm chìm trong tình yêu này, một cảm giác nghiện đến mức cậu cố chấp không buông, một cảm giác mà cậu tìm kiếm bấy lâu cuối cùng cũng rơi vào tay cậu, chỉ để bỏ lại tất cả phía sau.

"Nào, mama! Chúng ta sẽ mất chỗ!"

Lễ hội đèn lồng, một lễ hội mà người dân Liyue thả những chiếc đèn lồng theo điều ước của họ, một lời cầu nguyện cho vị thần đã mất từ lâu đã hy sinh trong trận chiến, được tổ chức vui vẻ ngay cả với gia đình nhỏ này. Zhongli cười khúc khích dọc theo Scaramouche khi họ nhìn thấy Haru phấn khích chạy xung quanh. Cậu nhóc thậm chí còn suýt vấp ngã nhưng đã lấy lại được thăng bằng nhờ Vision Nham mà cha cậu đã tặng cho. Dù cố gắng tận hưởng khoảnh khắc, Balladeer không thể rũ bỏ ý nghĩ thay đổi tương lai mà cậu đang sống. Không ở đây chứng kiến cảnh này, không nắm tay Morax khi họ đi trên đường, và nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của họ khi họ quay về phía cậu, mời cậu ở bên cạnh họ. Cậu sẽ khao khát hơi ấm này một lần nữa, khi đã đánh mất nó khi đổi món quà này.

Họ ngồi và thả một chiếc đèn lồng mà họ đã làm cùng nhau. Nhờ có cuốn bách khoa toàn thư biết đi của Hu Tao, Zhongli đã dạy họ cách làm một chiếc đèn lồng với những bài học bổ sung về thiết kế và ý nghĩa của nó. Scaramouche liếc nhìn cả hai khi họ đang bận nhìn những chiếc đèn lồng trôi đi.

Balladeer in dấu cảnh cậu nhìn thấy vào sau đầu. Nụ cười dịu dàng mà Morax khắc họa, đôi mắt anh lấp lánh hy vọng và hạnh phúc, mái tóc anh hơi sáng màu hổ phách, và Haru, người phản chiếu cậu bằng đôi mắt tím, phù hợp với bầu trời đêm. Một làn sóng buồn đột ngột đổ bộ vào trái tim cậu. Cậu thực sự không muốn buông tay. Cậu không muốn thay đổi số phận của mình. Tương lai này, cậu muốn giữ lấy. Cậu muốn ích kỷ như cậu đã luôn làm. Cậu muốn trốn đi, chạy trốn khỏi Fatui và sống trong yên bình cho đến khi diệt vong ập đến. Cậu muốn tiếp tục được yêu.

Nhìn thấy người mình yêu đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình khi đang cố gắng kìm nước mắt, Morax kéo cậu vào lòng. Nó trở nên đáng lo ngại hơn khi không có nhiều phản hồi. Nếu là bất kỳ ngày bình thường nào, Balladeer sẽ phản đối, la hét, đỏ mặt và thậm chí sử dụng một số Lôi điện để chạy trốn. Nhưng lúc này, cậu chỉ đáp lại với vẻ mặt khó hiểu. Như thể, cậu cảm thấy bị cô lập khỏi tình cảm của anh. Zhongli cảm thấy khó chịu. Anh tự hỏi bản thân, liệu anh có để mất cậu lần nữa không.

"Mọi việc ổn chứ?" Morax nắm tay cậu, "Scara, em nói rõ ràng đi, tôi sẽ không biết nếu em không nói."

Mặc dù cậu biết Nham thần có thể nói rằng cậu đang cười giả tạo, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười bất chấp. "Em không sao. Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."

Bất chấp trái tim của cả hai đều đau nhói, một người gặp khó khăn khi đối mặt với thực tế của mình trong khi người còn lại lo lắng về lịch sử lặp lại, họ nhìn những chiếc đèn lồng vụt qua khi Haru dán mắt vào họ.

Ngày đã đến. Haru và Morax tình cờ đi chơi cùng nhau để được tuyển dụng khẩn cấp từ Nhà Lữ Hành, để lại Scaramouche một mình. Đây là một cơ hội tuyệt vời. Đúng là thời điểm tuyệt vời, Quan Chấp Hành nghĩ. Cậu tự hỏi liệu Jester có sắp xếp sự trùng hợp ngẫu nhiên này theo ý muốn của cậu không. Cậu không có thời gian để đặt câu hỏi, cậu cần di chuyển đôi chân của mình về phía lỗ đen mà cậu rơi vào. Cậu cần phải đi và sửa chữa nó. Cậu phải làm điều đó. Cậu phải. Đối với Jester, không, đối với Tsaritsa.

Cậu trở nên lo lắng khi nhìn thấy lỗ đen hình thành tại chính vị trí mà cậu đã rơi vào. Trong Di tích Dunyu, và trên con đường cậu đi. Trái tim cậu đang chạy đua. Cậu cảm thấy lo lắng. Miễn cưỡng. Do dự. Lo lắng. Sự miễn cưỡng quay trở lại của cậu mạnh mẽ hơn sự tận tâm của cậu đối với Fatui. Sự do dự của cậu nghiêm trọng hơn lòng trung thành của cậu với Tsaritsa. Và sự kích động của cậu ngăn cản cậu xuất phát từ suy nghĩ về Haru. Điều gì sẽ xảy ra? Haru sẽ được sinh ra? Cậu thậm chí sẽ ở đó chứ? Liệu cậu nhóc có còn gặp Morax? Ngay cả khi là một Seelie, liệu cậu có tìm được ngôi nhà mà mình mong muốn không?

Cậu thoát ra khỏi những suy nghĩ đang khuấy động của mình khi âm thanh vô nghĩa của hilichurls vang vọng khắp đống đổ nát. Chắc hẳn họ đã bị thu hút bởi sự hiện diện của lỗ đen, giống như thiên thạch mà họ tình cờ gặp phải. Cậu ngay lập tức nhảy vào, ném chiếc mũ của mình ra ngoài và hy vọng, lần này sẽ khác, rằng trái tim cậu vẫn mạnh mẽ chống lại người đàn ông mà cậu đã yêu.

Lịch sử lặp lại. Và lần này, Scaramouche cảm thấy tê liệt. Trống. vô cảm. Cậu đã cố gắng, nhưng vô ích khi đôi mắt màu hổ phách chạm vào cậu, và giọng nói mềm mại của anh nhẹ nhàng truyền đến tai cậu thúc giục cậu trả lời. Mặc dù Balladeer thực sự muốn lặp lại lịch sử của họ cùng nhau, nhưng cậu vẫn nhớ đến mệnh lệnh của Jester. Cậu phải tuân theo nó. Cậu đứng dậy và cố gắng phớt lờ cảm xúc của mình, nhìn đi chỗ khác vì cậu không thể chịu đựng được nỗi đau khi nhìn vào khuôn mặt của Nham thần. Cậu phủi bụi bẩn trên jinbei của mình khi trò chuyện với Morax.

"Xin lỗi. Có vẻ như tôi đã ngủ quên. Tôi sẽ đi nghỉ."

Balladeer chỉ di chuyển được vài bước chân thì bị vị thần chặn lại, bị giữ trên tay. Cậu không quay đầu lại. Cậu không dám. Cậu lo lắng rằng nếu nhìn thấy khuôn mặt của người kia, cậu sẽ mất đi cảm giác.

"Thật xin lỗi, nhưng mà..." Morax dừng một chút, "Chúng ta từng gặp qua sao? Hình như rất quen thuộc."

Scaramouche cảm thấy cần phải hét lên, thầm chửi trong lòng. Nghĩ rằng cảm xúc của cậu sẽ mạnh mẽ đến mức này, đến nỗi ngay cả con người trong quá khứ của cậu thậm chí không biết Scaramouche và vị thần không biết ý nghĩa của tình yêu, đang đặt câu hỏi về những thứ như số phận và cảm giác quen thuộc. Trái tim của Balladeer thôi thúc cậu nói ra sự thật. Nó hét thật to bảo cậu phải nhượng bộ, phải yêu anh. Nhưng nỗi sợ hãi của cậu đã lấn át nó.

"Buông ra," Balladeer đối mặt Morax, "Tôi phải đi."

Vị Nham thần bị sốc khi nhìn thấy người phàm trước mặt mình khi anh nói điều đó. Đôi mắt anh, giống như một con đập sẵn sàng bị phá vỡ. Lông mày của anh nhíu lại, thấp đến mức cho thấy trái tim anh chìm xuống sâu như thế nào. Và miệng anh run run thốt ra những lời như thể đang kìm nén một nỗi đau không thể chịu nổi. Vị thần không khỏi cảm thấy bất an. Anh cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của cậu. Mặc dù đây là lần gặp đầu tiên của họ, anh cảm thấy có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu. Đó là một điều bắt buộc, một nhu cầu, không phải là một mong muốn.

"Đau quá, " Scaramouche nhẹ giọng nói, "Cái nắm của anh."

Morax buông tay người phàm. Anh bối rối. Anh không biết gì. Nắm tay của anh được biết là thô bạo và mạnh mẽ. Anh không nên quá ngạc nhiên về điều đó. Mặc dù vậy, nhìn thấy một hình dạng đánh dấu xung quanh tay của Balladeer, nó khiến trái tim anh thắt lại. Anh cảm thấy tiếc. Anh cảm thấy lo lắng. Anh muốn chăm sóc cho cậu. Nhưng anh đã không thể. Không phải khi người phàm kỳ quặc này quay lại, sẵn sàng bước ra khỏi Jueyun Karst, bỏ lại anh phía sau một mình. Bằng cách nào đó, ý nghĩ đó làm anh buồn.

"Tạm biệt."

Đó là tất cả những gì cậu thốt ra khi rời đi. Morax nhìn cậu bước đi, cho đến khi hình bóng của cậu không còn hiện diện nữa, và thậm chí bóng của cậu cũng không còn được nhìn thấy trên mặt đất. Anh thở dài một mình. Đối với anh, đây là một cuộc gặp gỡ kỳ lạ những đối với Scaramouche, đó là một cuộc chia ly đầy sự đau đớn.

-----------------------------

Xin lỗi mọi người vì hôm qua không đăng nên ngày mai mình sẽ đăng một phần bù lại, xin lỗi mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro