3. Chim sơn ca
"Venti, nếu ngày mai tôi chết, em sẽ làm gì?"
Zhongli chậm rãi đặt ra câu hỏi với người trước mặt, tia sáng ẩn sâu trong đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ thắp lên một chút niềm kỳ vọng, thiếu niên anh yêu trước mắt đây sẽ trả lời thế nào? Phải chăng người sẽ hoảng hốt? Hay sẽ sợ hãi?
"Nhưng anh đã chết rồi, Zhongli."
Venti bình thản nở một nụ cười cùng đôi mắt ráo hoảnh, gảy nhẹ dây đàn, âm thanh vang lên ngân ngân thanh thúy như một tiếng chim hót vút cao, phá vỡ tan cả một khoảng không trầm mặc. Sự thật buốt lòng như cạn một chung trà đắng nóng, dư vị chát đắng lưu mãi nơi đầu môi cùng cái bỏng rát đau đớn không cách nào quên được. Thiếu niên khoác áo choàng xanh ngẩng đầu, dưới cái nhìn bàng hoàng cùng ánh mắt cầu xin phủ nhận mà chính bóng người trong suốt kia cũng dường như không hay biết, lặp lại rõ ràng từng từ, mặc cho một chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt như ngọc lục bảo cũng đang dần lụi tàn.
"Anh đã chết rồi, ngay tại nơi này, ngay trước mắt tôi."
Lạnh như tro tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro