Chap 120: Sức mạnh thật sự của Thiên BÌnh.
Trong đôi đồng tử run rẩy của Thiên Bình, Bạch Dương đang dần biến đổi.
Thoạt đầu, cô chỉ thấy những vệt sáng tối mờ ảo bò trên da cậu như những con rắn trườn bò, nhưng càng nhìn, chúng càng quấn siết, in hằn thành những ấn ký ma quái. Khuôn mặt quen thuộc kia - gương mặt từng rực rỡ ánh sáng và sức sống - giờ bị che phủ bởi những đường nét vặn xoắn, như một mặt nạ của bóng đêm đang cưỡng ép đè nén linh hồn cậu.
Đôi mắt Bạch Dương mở to, ánh nhìn vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Sắc xanh tuyệt đẹp tựa khu rừng yên bình của riêng cô đang chuyển dần sang một màu đỏ chết chóc, như thể một ngọn lửa địa ngục đang xâm chiếm.
Trong mắt Thiên Bình, Bạch Dương không còn là Bạch Dương nữa. Cậu như đang dần biến thành một kẻ xa lạ, bị cướp đoạt, bị kéo khỏi vòng tay cô bởi một thế lực khủng khiếp mà cô bất lực không thể chạm tới.
Chính giây phút này đây, một nỗi sợ hãi khôn cùng bùng nổ trong tim cô, nỗi sợ mất đi Bạch Dương mãi mãi.
Hình ảnh về ngày tàn của Aquatis ùa về, dữ dội đến mức đôi hơi thở cô run rẩy như sắp vỡ nát. Cảnh tượng cha mẹ cô hiện lên, trong giây phút cuối cùng, vẫn đứng chắn trước mặt cô, dùng hết sức mạnh để ngăn cản kẻ thù giúp cô chạy thoát rồi vĩnh viễn rời xa cô khiến tâm trí Thiên Bình muốn vỡ vụn.
Cô bất lực khi ấy, chỉ biết gào thét trong vô vọng, đôi bàn tay nhỏ bé không thể níu giữ lấy họ. Và nỗi đau đó, cái cảm giác mất mát xé toạc tim đó nay lại một lần nữa dội về.
Người cô yêu thương nhất, Bạch Dương - ánh sáng duy nhất kéo cô thoát khỏi bóng tối năm xưa - cũng đang dần rời xa. Bị xiềng xích, bị biến dạng, bị tước đoạt khỏi vòng tay cô, hệt như cha mẹ cô đã từng.
- Không... không được... - Thiên Bình thì thầm, giọng run rẩy, nhưng trong đáy mắt lại bùng cháy lên một tia sáng mãnh liệt. Từ nơi sâu nhất trong tâm hồn, một sức mạnh bị kìm nén lâu nay bắt đầu cuộn dậy, dữ dội và tuyệt vọng như chính cơn đau xé tim cô.
Cô không thể mất thêm một ai nữa.
Đặc biệt là Bạch Dương.
Dù có phải nhấn chìm mọi thứ, cô cũng không thể để Bạch Dương rời xa mình.
Nơi lồng ngực cô, một ánh sáng hồng bừng lên, rực rỡ như chính mái tóc đang rực lên của cô, sáng chói đến mức thu hút mọi ánh nhìn. Ánh sáng ấy không chỉ là một viên ngọc quý giá mà còn như một trái tim đang gào thét trong đau đớn.
Máu trong huyết quản cô như bị đun sôi, chảy cuồn cuộn không ngừng, dồn dập đập vào lồng ngực khiến từng hơi thở trở nên nghẹn lại. Trái tim cô vang lên thình thịch, mỗi nhịp đập như muốn xé toạc lồng ngực để thoát ra ngoài.
Những đường gân xanh nổi rõ trên da, run rẩy theo từng nhịp co thắt dữ dội. Năng lượng nước từ sâu trong cơ thể ùa dậy như bão tố, va đập vào từng thớ cơ, từng sợi xương, đau đớn đến mức khiến toàn thân cô run lên từng hồi. Cả người Thiên Bình như một bình chứa sắp vỡ tung vì không thể giam giữ cơn lũ bên trong nữa.
Bạch Dương dẫu nửa tỉnh nửa mê vẫn cố xoay đầu nhìn về phía cô. Đôi mắt cậu nhòe đi, dần chìm trong bóng tối, nhưng hình ảnh một Thiên Bình đang chìm trong sợ hãi mới chính là điều khiến cậu đau đớn lúc này.
Đôi môi cậu run rẩy, cố gắng gọi tên cô:
- Thiên... Bình...
- AAAAA!!! - Thiên Bình gào lên, tiếng hét chan chứa toàn bộ nỗi đau lẫn tuyệt vọng.
RẦM!
Mặt biển dậy sóng. Từ tứ phía, những cột sóng khổng lồ vụt lên cao, dựng đứng như những bức tường nước cao hàng mét, cuồn cuộn cuốn lấy mọi thứ nó đi qua. Lực lượng cuồng nộ ấy chỉ chờ đợi mệnh lệnh để nhấn chìm tất cả.
Trong những chiếc lồng ma thuật của Crivico - nơi lũ hải quái bị giam cầm cũng bắt đầu điên cuồng vùng vẫy. Chúng cảm nhận được thứ năng lượng cổ xưa từ viên đá đại dương hồng, tựa như tiếng gọi từ biển mẹ khởi nguyên, khiến đôi mắt đỏ rực mở ra, rống lên từng tràng chấn động, làm cả bãi biển rung lắc dữ dội.
Diavolos nheo mắt, bàn tay vẫn cắm sâu trong ngực Bạch Dương. Từ dưới chân hắn, nước đen đặc sệt trào dâng, chia ra thành những con rắn đen ngòm, bò ngoằn ngoèo như rễ cây quỷ dị. Mỗi con rắn vươn ra đều để lại dấu vết ăn mòn trên đất đá, chúng lao lên tấn công Thiên Bình, một nửa khác đan kết vào nhau tạo một lớp chắn cho Diavolos.
- Ngươi nghĩ có thể ngăn cản được ta sao? - Hắn bật cười khinh bỉ, giọng khàn khàn như vang lên từ vực sâu.
Nhưng tiếng cười đó nhanh chóng bị nhấn chìm.
- TRÁNH XA CẬU ẤY NGAY!!! - Thiên Bình gào lên, đôi mắt ngấn lệ ánh rực ánh sáng hồng. Sóng biển cuồn cuộn trào dâng, cuốn theo tiếng hét xé toạc trời đất của Thiên Bình, đổ ập xuống như cả đại dương đang sụp đổ.
Ngay lập tức, toàn bộ những cột sóng dựng đứng đồng loạt lao vào, dồn sức mạnh của biển cả ngàn năm trong một khoảnh khắc. Nước biển rực sáng ánh hồng, tạo một lớp nước hồng lam đập thẳng vào màn nước đen, tạo nên tiếng nổ rền vang như sấm. Không khí như bị xé rách, đất đá nổ tung thành mảnh vụn.
Làn nước xanh như ngọn triều thanh tẩy, cuồn cuộn vỗ vào từng luồng nước đen kịt. Sóng nối sóng, lớp này chồng lên lớp khác, nghiền nát cả thân hình Diavolos, quật hắn bay thẳng về phía sau như một mảnh gỗ vụn bị hất tung trong bão tố.
RẦM!!!
Thân thể hắn đập vào tường đá, nổ tung nước đen ra tứ phía, rồi bị sóng tiếp theo quét ngang, cuốn phăng đi như cát bụi giữa cơn đại hồng thủy.
Sau khi lớp nước cuồng nộ rút đi, chỉ còn lại mặt đất còn đẫm ướt và những mái nhà ngổn ngang minh chứng cho dấu tích của trận cuồng thủy. Giữa những đổ nát ấy, chỉ có Bạch Dương - điều duy nhất mà Thiên Bình muốn bảo vệ bây giờ - vẫn nguyên vẹn nằm lại.
Thiên Bình lao tới. Đôi tay cô run rẩy, ôm chặt lấy Bạch Dương đang dần gục xuống. Máu cậu vẫn rỉ ra, những vết ấn quỷ dữ dằn còn loang lổ trên da, nhưng chỉ cần được siết trong vòng tay cô, dường như hơi thở ấy đã bớt hốt hoảng, trái tim cũng đã thôi chới với giữa vực sâu.
- ... Bình... - Bạch Dương thì thào, hơi thở mỏng manh.
- Tớ đây... Đừng.. đừng rời xa tớ... - Thiên Bình nghẹn ngào, nước mắt hòa lẫn vào từng giọt nước biển mặt chát đang nhỏ từng giọt từ mái tóc hồng ướt sũng rồi theo đó rơi xuống, hòa vào dòng máu đỏ tươi nơi vết thương trên ngực Bạch Dương.
Ánh sáng hồng từ viên đá nơi ngực cô vẫn bừng lên, run rẩy như trái tim cùng nhịp với cậu. Cô ép má cậu vào má mình, khàn giọng thổn thức:
- Tớ không hiểu gì hết... Tớ phải làm thế nào để cứu cậu đây?
Không hiểu sao, cô nhận ra phương pháp trị thương thông thường sẽ không thể làm lành vết thương này. Thứ khí đen ngòm tỏa ra từ nơi ngực cậu, rõ ràng đó là thứ thuộc về loài quỷ.
Diavolos cũng đã tỏ ra quen biết Bạch Dương từ trước, tựa như cậu có một thân phận khác chưa lộ ra. Một thân phận mà bất kỳ ai chứng kiến cảnh này cũng mơ hồ cảm nhận được, dù chưa thể gọi tên rõ ràng nhưng thân phận ấy chắc chắn thay đổi toàn bộ cục diện trận chiến này.
Về phía Bạch Dương, tâm trí cậu đang dần trở nên mơ hồ. Một cơn đau ập tới, nhưng cơ thể bị rút cạn sức lực chẳng thể biểu lộ điều đó, chỉ có thể khẽ run lên một hồi. Cùng với cơn đau kia, những ký ức cưỡng ép ùa về.
"
- Hắn là kẻ được chọn. Hãy giúp ta nén lại ký ức của hắn.
Một bóng người cao lớn với mái tóc đen dài xuất hiện mờ ảo trong căn phòng tối.
- Nén lại tất cả sao? - Đối diện hắn, kẻ có khả năng làm điều ấy - Vide nghi ngờ hỏi.
- Dĩ nhiên rồi. Hơn ai hết, ông biết kẻ mà chúng ta muốn theo dõi thông minh tới mức nào mà.
Sau câu nói ấy, Vide dần dần bước lại gần 1 cậu bé với mái tóc cam rực rỡ, tuy nhiên đôi mắt xanh lại mang vẻ u ám trái ngược. Trong đôi mắt ấy, không một tia sáng của sự sống hiện hữu, tựa như cậu sẵn sàng chấp nhận mọi thứ.
- Từ nay ngươi sẽ sống với thân phận mới, quên đi toàn bộ mọi chuyện để thực hiện nhiệm vụ. Kí ức chỉ có thể có lại khi ta cho phép. Ngươi còn tiếc nuối gì không? - Hắn hỏi.
- Tôi không, thưa ngài. - Cậu bé dứt khoát trả lời.
Nghe vậy, Vide gật đầu hài lòng rồi đưa bàn tay to lớn về phía cậu, tựa như lớp màng đen che đi tầm nhìn cậu, cũng như che đi toàn bộ quá khứ mà cậu cần che dấu.
Ánh sáng lóe len, từng dòng ký ức rời đi không chút chần chừ.
Trước khoảnh khắc ấy, trái tim cậu bỗng hẫng nhịp.
Cậu chợt nhận ra bản thân sẽ quên đi mình là ai, quên đi cái tên mà cha mẹ cậu đã ban tặng.
Như vậy khác gì cái chết không?
Cái chết của kẻ không thiết sống - Aries."
"Không, đó vẫn chưa phải thân phân thật sự của ngươi." - Một giọng nói khác vang lên trong tâm trí hỗn loạn của cậu.
"Nhớ lại đi, nhớ lại ngươi là ai?
Sứ mệnh của ngươi là gì?
Chủ nhân của ngươi là ai?
Vì sao ngươi được tạo ra."
"Tỉnh dậy và mang chiến thắng về cho ta."
Từng mạch máu trên cơ thể Bạch Dương sôi sục tựa như thôi thúc cậu chạm tới sự thật.
Thiên Bình hoảng loạn, đôi mắt ngấn nước căng rộng hết mức như muốn quan sát từng sự thay đổi trên cơ thể cậu, hi vọng bản thân có thể tìm ra cách cứu lấy người mình yêu.
Cô có thể làm gì đây? Thủy ma pháp của cô chỉ có thể chữa trị những vết thương vật lý, không thể chữa lành được thứ ma thuật hắc ám đang xâm chiếm cơ thể và ý thức Bạch Dương.
Bất chợt, một giọng hát vang lên trong tiềm thức cô.
"... Hỡi đại dương yêu dấu
Nơi có làn sóng trắng nhảy múa trên bờ cát vàng
Nơi có ánh nắng lấp lánh dát lên bề mặt
Hãy nhảy múa cùng ta
Hãy vỗ về bên ta..."
Là bài hát ru của mẹ cô.
Là bài hát giúp cô chìm vào bình yên, rũ bỏ mọi sự mệt mỏi.
Tựa như sự chữa lành tới từ từng nhịp sóng dịu dàng.
Đôi môi Thiên Bình run rẩy. Ban đầu, chẳng có âm thanh nào bật ra ngoài, tất cả như bị kẹt cứng trong cổ họng bởi nỗi sợ đang dày xéo lồng ngực cô. Nhưng rồi...
Một nốt nhạc mỏng manh khẽ vang lên.
- ... Hỡi đại dương yêu dấu.
Âm giọng cô yếu ớt, như một nhành cỏ giữa bão tố, nhưng từng chữ ngân vang lại run rẩy chứa đựng cả tình yêu và sự khẩn thiết.
- Nơi có làn sóng trắng nhảy múa trên bờ cát vàng.
Khi lời ca bật ra, viên đá đại dương nơi lồng ngực cô tỏa sáng mãnh liệt, tựa như hòa nhịp cùng tiếng hát. Từ nơi sâu thẳm dưới biển, từng đợt sóng bắt đầu chuyển động, không còn là cơn thịnh nộ sẵn sàng nhấn chìm tất cả, mà là những vòng ôm dịu dàng, bao bọc lấy Thiên Bình và Bạch Dương.
Ánh sáng hồng ấy lan dần từ viên đá, chảy dọc theo đôi tay Thiên Bình đang ôm chặt lấy Bạch Dương, xuyên qua làn da nóng rực của cậu.
- Nơi có ánh nắng lấp lánh dát lên bề mặt.
Như có một thứ gì đó thức tỉnh. Sức mạnh của viên đá đại dương không chỉ là sức mạnh hủy diệt biển cả, mà còn là khúc ca của sự sống, của những nhịp sóng nuôi dưỡng ngàn sinh linh. Nó đang hòa quyện cùng giọng hát của cô, hóa giải từng sợi hắc khí đang cuộn xoắn trong huyết quản Bạch Dương.
- Hãy nhảy múa cùng ta. Hãy vỗ về bên ta.
Những vết ấn ký đen trên cơ thể Bạch Dương bắt đầu chập chờn, rồi lùi dần như bị thứ ánh sáng hồng cuốn đi.
- Ư... - Cậu rên khẽ, đôi mắt vốn đỏ rực trong cơn nửa tỉnh nửa mê nhẹ rung lên, như một tia sáng lương tri đang tìm đường quay trở lại.
Thiên Bình hát trong nước mắt. Giọng hát của cô không còn run rẩy nữa, mà trở nên mạnh mẽ, như thể nhận ra bản thân đã tìm thấy chiếc chìa khóa của sự sống. Từng chữ vang lên như mệnh lệnh với biển cả, với viên đá đại dương, với cả số phận đang cố kéo người cô yêu vào bóng tối.
Ánh sáng từ viên đá bùng rực hơn bao giờ hết, bao trùm cả hai người trong một vòng sáng hồng ấm áp, như trái tim cô đang đập thay cho cả hai.
Trong tâm trí Bạch Dương, những ngày tháng ở bên Thiên Bình đang dần hiện hữu, thay thế cho thứ quá khứ đáng sợ mà cậu không muốn nhớ lại.
Cậu khao khát những ngày tháng ấy hơn bất kể điều gì, tới mức nếu tỉnh dậy là phải quên đi mọi thứ, cậu sẵn sàng mãi mãi chìm trong giấc mơ này.
Tình yêu của Thiên Bình đang len vào từng mạch máu cậu, giúp cơ thể Bạch Dương như đang bồng bềnh trên làn sóng dịu êm, mỗi ngọn sóng là một hơi thở ấm áp từ cô.
Trớ trêu thay, kẻ phá đám luôn tới đúng lúc khi mọi chuyện dần tốt lên.
Từ phía xa, nơi những đợt sóng vừa quét sạch tất cả, mặt biển bỗng sủi bọt đen ngòm. Nước biển, vốn trong vắt dưới ánh trăng, giờ nhuộm một màu tối đặc sệt như hắc thủy từ địa ngục. Từng xoáy nước đen cuộn trào, rền rĩ phát ra âm thanh chẳng khác nào tiếng gầm của quái vật khổng lồ.
Rồi từ trong đó, một bóng người từ từ bước ra.
Diavolos.
Toàn thân hắn ướt sũng nước đen đang chảy ròng ròng, bám lấy da thịt như những con đỉa sống, ngọ nguậy rồi thấm ngược trở lại vào cơ thể hắn. Đôi mắt đỏ rực mở bừng, toát lên thứ ánh sáng ma quái càng làm gương mặt hắn méo mó vì khoái trá.
- Ha... ha ha ha... - Tiếng cười của hắn khanh khảnh, tựa như lưỡi dao ngọt sắc cắt đứt mọi hi vọng. - Cứ ôm chặt cậu ta đi. - Hắn nhếch mép, giọng khinh miệt như dao cứa. - Ta thích nhất là nhìn những kẻ nhỏ bé vùng vẫy trong tuyệt vọng, cứ ngỡ là đã tìm được đường thoát nhưng không hề hay biết con đường ấy đã là ngõ cụt ngay từ đầu.
Thiên Bình cố gắng bỏ mặc ngoài tai từng câu từ đau đớn ấy, tập trung vào từng câu hát như muốn truyền thêm mọi nguồn năng lượng có thể, hi vọng có thể gột sạch tâm trí Bạch Dương.
Dẫu vậy, nỗi sợ và giận dữ hòa trộn trong lồng ngực cô đang rung lên từng hồi, như muốn nói với cô cơn ác mộng chưa kết thúc.
"Với sức mạnh và niềm tin này, mình tin mình có thể cứu lấy Bạch Dương!" - Thiên Bình tự nhủ.
Suy nghĩ quyết tâm ấy như một luồng sức mạnh mới, khiến cho khả năng thanh tẩy của bài hát và viên đá mạnh thêm, đẩy lùi hơn nữa những ấn ký trên cơ thể Bạch Dương.
- Không thể nào! - Giọng Diavolos cao vút, the thé đến gai người, như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào màng nhĩ. Hắn đứng lùi lại vài bước, đôi mắt trắng dã, những tia gân máu nổi chằng chịt trên trán khi chứng kiến những đường hắc ấn trên người Bạch Dương bị ánh sáng hồng từ từ xóa sạch.
"Không thể nào sức mạnh tầm thường kia có thể đẩy lùi sức mạnh của thần cả. Muốn tác động lên bất cứ thứ gì thuộc về thần cần có năng lượng tương đương kia mà!" - Hắn thầm nghĩ, từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra. Rồi đôi mắt hắn dãn rộng như nhận ra nguyên do. -"Đừng nói là... cậu ta cũng đang chống lại ngài ấy sao?!"
Nhận thấy sự bất ổn, Diavolos lập tức hành động.
Lập tức, từ đôi tay hắn, nước đen cuồn cuộn trào ra như những con rắn khổng lồ, quất thẳng về phía Thiên Bình. Thứ nước ấy tựa như hỗn hợp độc địa của bóng tối và quỷ dữ, khiến nơi nó lướt qua, mặt đất bốc khói, cát vàng tan rã thành bụi xám.
- Bị nhấn chìm trong tuyệt vọng đi!! - Tiếng gào the thé vang vọng khắp bãi biển, hòa lẫn tiếng sóng gầm gào.
Nhưng Thiên Bình không dừng lại. Cô vẫn hát.
Những cột sóng biển thật từ bốn phương tám hướng dấy lên, dựng thành bức tường chắn trước mặt cô. Lớp nước hồng từ viên đá đại dương bọc kín lấy hai người, khiến những vòi nước đen khi va vào lập tức bốc hơi, rít lên như sắt nung gặp tuyết.
- Vô lý!!! - Diavolos gào rít, giọng hắn the thé vỡ vụn trong cơn thịnh nộ. Sức mạnh được ban từ thần linh của hắn mà lại thua thứ nước biển tầm thường ư?!
Hắn tung thêm hàng chục vòi nước đen, xoáy như lưỡi khoan, định xuyên thủng lá chắn của Thiên Bình.
Nhưng sức mạnh từ viên đá càng lúc càng dâng trào. Từng đợt sóng biển đỏ hồng lao thẳng đến Diavolos, quất mạnh vào thân hắn. Tiếng rít cao vút của hắn bị nuốt chửng trong tiếng sóng khủng khiếp, thân hình hắn bị đánh văng ra xa như một cái bóng tả tơi, cuốn trôi về phía biển sâu.
Thiên Bình quỳ sụp xuống, thở dốc từng hơi nặng nhọc. Dẫu vậy, còng tay cô vẫn ôm chặt lấy Bạch Dương vào lòng, cố giữ lấy cậu khỏi bóng tối đang rút đi từng chút một.
Giữa ánh sáng hồng tỏa ra rực rỡ từ viên đá đại dương, một sắc xanh dương bỗng từ từ đan xen.
Là sắc xanh quen thuộc của con mắt Majik - mắt trái Song Ngư.
"Song Ngư quả thực dự đoán đúng rồi." - Thiên Bình cảm thán, nhớ lại một thoáng ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro