Chương 9: Cô chủ xuất hiện
"Không tồi, xem ra cậu không vì bức xạ mà bị mất trí."
Người đối diện chuyển hướng đèn pin đi, lúc này tôi mới thuận lợi mở mắt ra.
Cô chủ là người bí ẩn, dường như có thể biết trước tương lại, vì vậy sự xuất hiện của cổ tại Đại học Bắc Kinh vừa bất ngờ lại vừa như đoán trước.
Trong đầu tôi nảy ra rất nhiều suy nghĩ, về đoạn tin nhắn, về thân phận của cô chủ, có rất nhiều câu hỏi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Có chuyện gì vậy?" Trần ca đến gần tôi và hỏi.
Lúc này tôi mới định thần lại, mờ mịt lắc đầu.
Dẫu sao, ngoài thân phận là bà chủ siêu thị thì tôi thực sự không biết gì về cổ cả.
"Đi thôi, đừng đứng đần người ở chỗ này, tôi đưa các cậu đến nơi nghỉ ngơi."
Giọng nói bên tai gợi lại ký ức.
Tôi không khỏi nghĩ đến ngày đến siêu thị phỏng vấn.
"Được, tôi chọn cậu, hôm nay bắt đầu làm việc."
"Đừng đứng đần người ra nữa, tôi đưa cậu về ký túc xá thu dọn đồ đạc."
Những câu nói dần dần chồng chéo lên nhau, tốc độ nói, ngay cả giọng điệu cũng độc nhất giống như trước đây.
Tôi nhìn chằm chằm vào hình bóng mơ hồ ẩn trong bóng tối, cuối cùng cũng tìm thấy một ý nghĩa quen thuộc.
Khuôn viên trường đại học Bắc Kinh không nhỏ, nhưng cũng may, ký túc xá nhân viên nơi cô chủ dẫn chúng tôi đến lại rất gần ký túc xá sinh viên, chỉ năm phút đi xe.
Khu KTX có điện nhưng ánh đèn mờ tối, chỉ miễn cưỡng soi được con đường dưới chân.
Tiểu Bàn hỏi: "Đường dây đèn này có phải hơi yếu không?"
Cô chủ giải thích: "Không đủ năng lượng, mọi người đều cần tiết kiệm điện."
Tiểu Bàn gật đầu hiểu rõ.
Còn tôi thì nhìn xung quanh, không ít căn phòng có ánh sáng lọt qua từ những khe cửa.
Trong lòng có chút suy đoán.
Sửa đổi mạch điện hành lang để tiết kiệm điện, chắc chắn để tránh gây lãng phí sẽ không tùy tiện thắp đèn, những phòng có bật đèn kia, chắc chắn là có người ở.
Có hai mươi sáu phòng bật đèn, cho dù mỗi phòng chỉ có một người và mọi người cùng bật đèn, thì khu ký túc xá này cũng có ít nhất hai mươi sáu người sống, đương nhiên con số thực tế chắc chắn còn nhiều hơn.
Những người này đều là nhà nghiên cứu?
Vậy thì lý do gì khiến họ phải rời khỏi viện nghiên cứu, trốn trong khuôn viên Đại học Bắc Kinh?
Tôi nghĩ đến mê mẩn.
Nhưng ngay sau đó, cô chủ dừng bước, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cô ấy đang mặc một bộ đồ bảo hộ trắng tinh, khuôn mặt vô cảm lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Tiểu Bàn hạ giọng, gần như dùng hơi để nói: "Vị này chính là cô chủ đó hả? Sao lại chạy đến thủ đô thế này?"
Trần ca cũng nhìn tôi, như thể đang hỏi bằng mắt.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng nói thì cánh cửa đã mở ra.
Cô chủ ánh mắt lạnh lùng quét tới, Tiểu Bàn lập tức im bặt, biểu hiện khôn khéo.
Bước vào cửa, bật đèn, tôi cũng đi theo vào phòng, quan sát cách bài trí của căn phòng.
Đây là phòng dành cho 4 người, giường và bàn tiêu chuẩn, nhưng có lẽ đã quá lâu không có người ở nên trên bàn có một lớp bụi.
Cô chủ đứng yên, quay lại hỏi: "Nói một chút đi, sao cậu lại cùng đi với họ?"
Tôi sắp xếp ngôn ngữ một cách vô thức, suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
Nhưng phát hiện 002 đã trước tôi một bước, lên tiếng nói: "Pin đã cạn kiệt trong lúc dọn dẹp khu vực ô nhiễm số 21. Họ đã giúp sạc lại và phục hồi khả năng hành động. Sau khi vào Bắc Kinh, đã tách ra, nhưng vừa rồi lại tình cờ gặp lại."
"Tình cờ? Nhưng đường đi của họ trùng với chiều cao của cậu, từ xác suất phân tích, sẽ không trùng hợp như vậy."
Mặc dù cô chủ đang nói chuyện với 002, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía tôi.
Tôi cúi đầu che giấu sự chột dạ của mình, suy cho cùng việc lừa 002 đó, thật sự không tốt chút nào.
Định thần lại, tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng đối diện nhau.
Cô chủ, tại sao cô ấy biết 002?
Cô chủ chống lại tầm mắt của tôi, mặt đầy thản nhiên.
Lúc này tôi mới nhận ra.
002 đến từ viện nghiên cứu. Cuộc gọi trước đó giữa nơi trú ẩn và viện nghiên cứu cũng chứng tỏ viện nghiên cứu là một trong số ít tổ chức có thể dự đoán trước sự xuất hiện của thây ma, trước khi thảm họa thực sự xảy ra.
Và cô chủ đã viết bức thư đó từ rất sớm, để lại một khẩu súng gây mê, nhất định có liên quan tới viện nghiên cứu.
Như vậy xem ra, cô chủ và 002 có quen biết cũng là chuyện đương nhiên.
Cho nên... người nhắn tin cho tôi cũng là người trong viện nghiên cứu? Hay là nói, chính là cô chủ đổi số điện thoại?
Tiểu Bàn lại không nghĩ nhiều như vậy, nghi ngờ hỏi: "Chờ đã, chị xinh đẹp này, không phải chị mở siêu thị ở thành phố S sao, sao lại ở đại học Bắc Kinh, còn biết 002?"
Cô chủ im lặng nhìn về phía cậu ta.
Một lúc lâu sau, mới nhếch khóe môi nở nụ cười đầu tiên kể từ lúc gặp mặt.
Cô ấy nói: "Rất vui được gặp các cậu. Tôi là một người máy trợ lý tại nhà rất thông minh, có mật danh là 001."
Tiểu Bàn mở to mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Không, không thể nào...."
Trần ca cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Cô chủ không giải thích nữa, cô ấy chỉ vén mái tóc nâu xoăn hoàn hảo của mình lên và xoay lưng về phía chúng tôi.
Trên chiếc cổ mảnh mai của cô, có một ngọn đèn sáng trắng nhỏ cho thấy hoạt động bình thường – giống như 002.
"Hay là, các cậu muốn xem ổ cắm sạc của tôi không?"
Nghĩ đến vị trí của ổ cắm sạc.
Tiểu Bàn đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: "Không, không cần."
"Được." Cô nghe xong bỏ tóc xoăn xuống.
Nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận được, tôi đã ở cạnh cô chủ bao lâu, cô chủ tưởng như là người sống sờ sờ ra đấy, thực chất lại là một cỗ máy.
"Nhưng trước đây khi ở siêu thị, chị, chị nói chuyện và làm việc như một con người, còn ăn cơm nữa..."
Trí nhớ của tôi không thể sai được.
Thời điểm kinh doanh siêu thị, cô chủ từng nhiều lần sai tôi đi mua cà phê, thậm chí còn uống ngay trước mắt tôi, nếu cô ấy thực sự là người máy thì làm sao có thể ăn được!
Đối mặt với nghi ngờ, cô chủ không hề tức giận, môi nhếch lên, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên, dựa vào tường, vừa mở miệng đã khôi phục lại dáng vẻ quyến rũ quen thuộc trước kia: "Đối với người máy có trí thông minh cao mà nói, việc bắt chước hành vi của con người không khó đến thế, đặc biệt là việc không thể hiện gì trước mặt một kẻ ngu ngốc như cậu, thì có mấy khó khan đâu chứ."
"Về phần ăn uống."
Cô cầm lấy cốc nước khoáng trên bàn rồi nhấp một ngụm, ngay sau đó liền đứng thẳng người, ngửa đầu ra sau một cách cứng nhắc cho đến khi mặt hoàn toàn hướng về phía mái nhà, sau đó há to miệng rồi dùng hai ngón tay lấy ra một chiếc túi trong suốt, chất liệu mềm mại chứ không giống túi nilon thông thường, nhưng bên trong đựng nước suối, không tràn ra ngoài chút nào.
Làm xong tất cả những việc này, cô chủ, không, có lẽ cô ấy nên được gọi là 001, liền ném túi nước vào thùng rác cạnh bên chân.
Tầm nhìn của Trần ca và tiểu Bàn đồng bộ thay đổi theo chuyển động của cô ấy, biểu hiện ngạc nhiên của họ giống hệt nhau.
Còn tôi thì nhìn người phụ nữ đang kề vai sát cánh với 002 trước mặt với nhiều cảm xúc lẫn lộn, tư thế và biểu cảm của cô ấy đều chuẩn theo quy trình, không có dấu hiệu của con người nào.
Cuối cùng tôi đã chấp nhận sự thật không thể tưởng tượng nổi này.
"Cậu nghỉ ngơi trước đi, khi trời sáng, tôi sẽ đưa cậu đi gặp tiến sĩ."
Nói xong, 001 cùng 002 một trước một sau rời đi, không đợi tôi trả lời, còn thân thiết đóng cửa lại.
Bên trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Trần ca và tiểu Bàn, trố mắt nhìn nhau.
Trắn trọc trở mình, trắng đêm không ngủ.
Sự thật đang cận kề, nhưng thay vì mong đợi như trước đây, tôi chỉ mơ hồ cảm thấy lo lắng, liệu mình có thể đảm đương được những sự thật ẩn sau hay không.
Tuy nhiên, dường như ngay khi mặt trời mới ló dạng, đã có tiếng gõ cửa.
Tôi mặc áo khoác vào, tiểu Bàn nghe thấy động tĩnh, mắt lim dim buồn ngủ hỏi tôi: "Sao vậy?"
Tôi không giải thích, đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, 001 đứng thẳng người, lạnh lùng bước vào trong phòng, hạ tay xuống nhìn tôi: "Tiến sĩ đang đợi các cậu."
Vừa nhìn thấy cô chủ xuất hiện một cái, tiểu Bàn vốn còn đang nửa mê nửa tỉnh, lập tức bị hoảng sợ làm cho tỉnh táo, nắm lấy góc chăn, bật dậy che đi nửa thân trên trần trụi của mình.
"Chị, chị, sao chị lại vào!"
Nhưng vẻ mặt của 001 vẫn không thay đổi, đưa mắt nhìn về phía cậu ta, nghiêm nghị nhắc nhở: "Mong các cậu có thể giữ im lặng, đừng quấy rầy công việc nghiên cứu của người khác."
Nói xong liền đứng dựa vào tường, hiển nhiên là đang đợi chúng tôi thu dọn xong xuôi rồi đi gặp người đó với cô ấy.
Tiểu Bàn đã quen ngủ khỏa thân, bây giờ muốn mặc quần áo vào, nhưng lại ngại nhấc chăn trước mặt cô chủ, vì vậy chỉ có thể hướng mắt đến tôi và Trần ca cầu cứu.
Ai dè Trần ca bình tĩnh vén chăn lên, trên người đã mặc đầy đủ quần áo.
Thấy cậu ta quả thật đáng thương, tôi chỉ đành ho khan một tiếng, đi về phía cô chủ.
"001? Chị có thể ra ngoài đợi chúng tôi không."
Nét mặt quyến rũ của cô không chút biểu cảm: "Tại sao?"
"Nếu chị ở đây, chúng tôi thay quần áo, không tiện lắm..."
Quan sát biểu hiện bối rối của tôi một hồi, 001 gật đầu một cái, sau đó nhẹ cười ra tiếng: "Cậu còn nhỏ như vậy, còn sợ bị người khác nhìn thấy?"
Sau đó ưu nhã mở cửa đi ra ngoài, lại chuyển sang chế độ kiểu mẫu.
Như nhận được lệnh đại xá, Tiểu Bàn nhanh chóng vén chăn lên mặc quần áo vào, tốc độ nhanh như tên lão Vương giường bên bị bắt gian trên giường.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, ba người chúng tôi đi ra ngoài.
Chặng đường lần này không gần, 001 dẫn đường, sau khi rời khỏi ký túc xá, còn phải đi mười phút nữa mới đến nơi.
Điểm đến là một tòa nhà thí nghiệm tách biệt với khu vực giảng dạy.
Tòa nhà yên tĩnh lạ thường, dường như không có ai ở đó, nhưng qua lớp kính cửa phòng thí nghiệm, chúng tôi có thể nhìn thấy bóng người đang bận rộn trong bộ quần áo bảo hộ màu trắng bên trong.
Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, 001 đứng sang một bên, hiển nhiên không có ý định đi vào, cô dùng giọng điệu của cô chủ nói: "Chính là nơi này, sau khi vào, mấy người các cậu nhớ yên lặng một chút."
Cánh cửa mở ra.
Tôi bước đi trước, thận trọng nhìn xung quanh bên trong phòng thí nghiệm.
Tường màu trắng sáng, bàn thí nghiệm bằng kính nhẵn có nền xanh nhạt, trên đó đặt nhiều dụng cụ khác nhau không biết rõ tên, đèn không được bật lên, nhưng toàn bộ phòng thí nghiệm đều rộng rãi và sáng sủa.
Một người đàn ông mặc đồ bảo hộ đứng quay lưng về phía cửa, tập trung vào một công cụ cao bằng nửa người.
Người đàn ông nghe thấy động tĩnh liền quay lại, tháo kính bảo hộ màu xanh đậm xuống.
Đó là một người đàn ông trạc 40, 50 tuổi, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, khí chất ngời ngời.
Ông ta dán mắt vào tôi, hỏi: "Cậu chính là Trang Khâm?"
Tôi gật đầu thừa nhận.
Ông ta cười nhẹ, giọng điệu trầm lại một chút.
"Mới đó mà đã lớn như vậy rồi. Từ thành phố S chạy đến thủ đô. Trên đường tai nạn dồn dập xảy ra. Cậu đã làm tốt hơn tôi tưởng."
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng càng thêm khó hiểu: " Xin lỗi, ngài là?"
Ông ta sững sờ một lúc, trên mặt có chút áy náy: "Là tôi quên giới thiệu."
Sau đó ông ta nói một cách lúng túng: "Xin chào, tôi là Trang Thành Dân, cha... của con, bởi một số nguyên nhân, thật xin lỗi vì không thể là một phần trong sự trưởng thành của con, nhưng cũng may, vẫn có thể chính mắt nhìn thấy con đã trưởng thành, đó cũng là trời cao chiếu cố."
Sau đó, người trước mắt hốc mắt đỏ hoe, đưa tay sờ đầu tôi.
Tôi lùi lại phía sau theo bản năng, sững sờ trong giây lát.
Bố tôi là nhà nghiên cứu của Viện Nghiên Cứu Quốc gia, vậy mẹ tôi là ai, nhưng nếu bố mẹ tôi còn sống thì tại sao tôi lại bị gửi vào trại trẻ mồ côi... Tôi đã tưởng tượng ra vô số cảnh đoàn tụ với bố mẹ mình, nhưng không có cái nào tương tự với tình huống hiện tại.
Bàn tay vươn ra của người trước mặt rơi vào khoảng không, không thể làm gì khác hơn là thất vọng rụt lại.
Trần ca đỡ lấy cơ thể loạng choạng của tôi, nhìn tôi đầy lo lắng: "Cẩn thận một chút."
Sau đó tôi lấy lại tinh thần, kìm nén những cảm xúc không đúng lúc của mình.
Trần ca thế chỗ tôi, lên tiếng hỏi: "Tiến sĩ Trang, tôi muốn hỏi một chút, không có thây ma nào ở Đại học Bắc Kinh cả. Làm thế nào để làm được điều đó? Còn nữa, liên quan tới nguyên nhân xuất hiện của thây ma, có phải các ông cũng đã tìm ra? Không biết có tiện nói cho chúng tôi biết được không."
"Nói là thây ma, thà nói là người biến dị bị đột biến gen."
Đối phương suy tính chốc lát, tiếp tục nói, dường như cũng không có ý che giấu: "Khoảng năm tháng trước, một loại từ trường đặc thù nào đó bỗng nhiên xuất hiện, giai đoạn đầu cũng không dị thường, nhưng theo thời gian thay đổi, cường độ phóng xạ lại ngày càng tăng lên. Trải qua nhiều lần thí nghiệm chúng tôi mới xác nhận được, sau khi phóng xạ tăng cường, thậm chí có thể tạo thành biến dị bộ phận thực vật phát sinh gen, sự phát hiện này làm người ta kinh ngạc, thậm chí một số nhân viên của viện nghiên cứu, định lợi dụng từ trường phóng xạ, nghiên cứu chuyển gen thực vật."
Nói đến đây, ông ta tự giễu cười nói: "Nhưng nó không dễ dàng như vậy đâu."
Tôi cau mày theo sau, hỏi: "Các ông đã thất bại?"
"Không, chúng tôi đã thành công." Ông lắc đầu cười khổ, trầm giọng nói.
"Lô rau biến đổi gen đầu tiên được sản xuất thành công, mọi người rất vui mừng, nhưng vấn đề là việc tăng cường từ trường vẫn không dừng lại. Đầu tiên, những con chuột làm thí nghiệm có biểu hiện đột biến và cắn xé lẫn nhau, sau đó những con khỉ được sử dụng cho thí nghiệm nhận thức cảm xúc... Mọi người đều cố gắng hết sức để ngăn chặn sự gia tăng của từ trường, ban đầu còn có hiệu quả, cho đến một ngày, tốc độ tăng cường bắt đầu tăng đột ngột, một trợ lý trẻ tuổi mất ý thức và bắt đầu cắn xé khắp nơi, những người khác lúc này mới hoảng hốt, tổ chức di tản, nhưng trong quá trình sơ tán, người ở tâm từ trường lại đột biến lần nữa, thương vong vô cùng nghiêm trọng..."
Trần ca tiếp tục hỏi: "Vậy thì tiến triển nghiên cứu trước mắt của các ông là?"
Trang Thành Dân lùi về phía sau một bước, lộ ra máy móc sau lưng: "Cái này dùng để triệt tiêu từ trường phóng xạ, cường độ và phạm vi có giới hạn. Nếu bức xạ tăng cường hơn nữa thì sớm muộn gì cũng hỏng. Trừ khi tìm được người có gen trơ có thể chống đột biến bức xạ, thì có thể quay lại địa điểm cũ của viện nghiên cứu và tìm cách phá hủy từ trường bất thường."
"Đã tìm được người mang gen trơ, có chút bất ngờ."
Nói đến đây, ông ta dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi, dường như bị phân tâm.
Tôi tránh đi tầm mắt đó một cách mất tự nhiên, hỏi ông ta: "Cho nên, người gửi tin nhắn nhắc nhở tôi chính là ông?"
Trang Thành Dân cũng không phủ nhận, mà chậm rãi gật đầu: "Tình huống tiếp theo không thể đoán trước được, để tránh truyền tin đồn gây khủng hoảng, tôi chỉ có thể nhắc nhở một chút."
"Vậy người tài trợ cho tôi đi học..."
Tôi nghe giọng mình tỉnh táo hơn so với tưởng tượng.
Tin nhắn tài trợ và tin nhắn nhắc nhở ngày tận thế đến từ cùng một số, không có gì là vô căn cứ trong vấn đề này.
Vẻ mặt của người trước mặt càng thêm áy náy: "Tính chất công việc của ba và mẹ con có phần đặc thù, đã thua thiệt cho con quá nhiều."
Tôi không trả lời, tiếp tục hỏi: "Vậy việc gửi tiền sau tin nhắn cũng do ông gửi? "
Ai ngờ người trước mặt lại không lên tiếng trả lời, ngược lại ngừng một lát, cau mày hỏi: "Tin nhắn gì? "
"Ông... không biết chuyện tin nhắn? "
Tôi nhìn ông ấy chằm chằm, cố gắng tìm ra một chút sơ hở trên khuôn mặt đó, nhưng vô ích.
Một lúc sau, ông ấy mới bừng tỉnh, bật cười: "Chắc là 002 rồi, tình trạng công việc của ta ngày đêm đảo lộn, lại hay quên đồ nên để tránh sai sót, ta thường để những việc quan trọng cho 002 xử lý, còn tin nhắn mà con nhắc đến chắc cũng thế, là do cậu ta đã gửi đi."
Tôi cau mày: "Người nhắn tin cho tôi là 002? "
Nhưng sau khi ngạc nhiên, ngược lại sáng tỏ, mấy trăm tin nhắn được gửi đi, thao tác chính xác trong việc này thực sự chỉ có thiết lập chương trình mới làm được.
Nhưng tin nhắn đó... Tôi nhắm mắt lại, không nói nên lời cảm nhận trong lòng.
Quá khứ bấy lâu đã bị xóa nhòa, nhưng mẹ viện trưởng nói, tôi là đứa trẻ sống thu mình nên mãi không tìm được gia đình nhận con nuôi phù hợp.
Tuổi tác tăng lên, việc nhận con nuôi cũng trở nên khó khăn hơn.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2, quỹ mồ côi eo hẹp, lúc đó viện trưởng vẫn hiền dịu như trước nhưng số lần cố tình tránh mặt tôi để thở dài ngày càng nhiều.
Đi học là một điều xa xỉ, tôi biết điều đó.
Nhưng tôi đã ích kỷ mà giả ngu, đặt những giải thưởng hạng nhất lên vị trí dễ thấy nhất đầu giường, bên này bên cạnh bên kia, dày đặc.
Cho đến khi...
Viện trưởng ngã bệnh, gọi tôi vào giường, đưa cho tôi một chiếc cặp sách mới tinh và một phong bì đựng tiền học phí với vẻ mặt đầy ân cần.
"Tiểu Khâm, cầm cái này đi, thứ Hai tuần sau đến trường báo danh."
Tôi ôm chặt cặp sách, có thể cảm giác được tay mình run lên: "Vậy mẹ sẽ không thể nằm viện tiếp sao?"
"Ta không sao, nằm viện cũng lãng phí, chẳng qua là dạo này trời nóng nên dễ say nắng, con vẫn còn nhỏ, đừng lo lắng về điều đó, hãy đến thị trấn học tập chăm chỉ, con đầu óc thông minh, sau này nhất định sẽ thành công."
Chiếc cặp mới đựng tiền cứu sinh của viện trưởng nặng như đá.
Thế là tôi cắn răng bỏ đôi bàn tay ấm áp ấy sang một bên, ném cặp sách xuống đất: "Nhưng con không muốn đi, đi học mệt lắm, mẹ luôn bảo nếu con chăm chỉ học thì có thể được nhận nuôi, nhưng đã lâu như vậy rồi, mẹ cũng gạt con đủ rồi."
Tôi lao ra khỏi cửa, bỏ lại mẹ viện trường vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.
Tôi không biết làm sao lấy tay che mặt, cảm thấy tay mình ướt đẫm.
Nhưng ngày hôm sau, tôi đã bị đánh thức dậy sớm bởi một tình nguyện viên quen thuộc.
Anh ta nói vì thành tích của tôi xuất sắc nên được một người hảo tâm chọn trúng, tài trợ cho tôi hoàn thành việc học, đối phương giấu danh tính và thông tin liên lạc duy nhất là số điện thoại di động lấy được lúc họ hỏi về tài khoản chuyển tiền.
Người phụ trách cơ quan tài trợ mỉm cười, cất đi tập tài liệu đã ký tên: "Con tên là Tiểu Trang đúng không? Nhà tài trợ hy vọng con có thể chăm chỉ học hành, lớn lên trở thành một đứa trẻ tử tế và ưu tú."
Mẹ viện khoa đứng ở cửa vẫy tay, khoan dung lại ôn nhu, vì vậy tôi luôn ghi nhớ người tài trợ trong lòng, ngày càng cố gắng và nỗ lực hơn.
Đến khi không nhịn được nữa liền nhắn tin vào số đó, mặc dù chỉ nhận được một lần hồi âm nhưng đó vẫn là nguồn động viên lớn lao.
Nhưng bây giờ, động tác tôi cứng nhắc lấy điện thoại ra, mất một lúc lâu mới tìm được tin nhắn.
"Trong cuộc sống con người ta phải theo đuổi một điều gì đó, có ước mơ và khát vọng trở thành người vui vẻ hạnh phúc. Đây là lý tưởng của cuộc sống. Thượng đế đã cho chúng ta cơ hội đến với thế giới này một lần, chúng ta phải trân trọng nó. Vì cuộc đời ngắn ngủi, nếu chúng ta không biết trân trọng thì nó sẽ sớm qua đi, mong con tiếp tục cố gắng và trở thành một đứa trẻ tử tế."
Tôi chết lặng, thì ra cái gọi là kỳ vọng của người tài trợ chỉ là "món súp gà" có thể tìm thấy nhan nhản ở khắp mọi nơi, được 002 tiện tay sao chép lại...
"Crack" một tiếng, chiếc kính vỡ tung ra, những mảnh vỡ rơi xuống đất.
"Cẩn thận!"
Phía sau đè nặng, tôi bị Trần ca xô ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Viên đạn bắn nhanh bay thẳng ra cửa, sượt qua cánh tay tôi và để lại một lỗ đạn gần như xuyên thủng trên cánh cửa gỗ.
Tiểu Bàn sợ đến mức thốt lên: "Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy!"
May mà bắn trượt, người bắn không tiếp tục nữa.
Tôi ôm cánh tay, hít một hơi lạnh, đau rát.
Lúc này, cánh cửa bị đạp tung ra, cô chủ động tác nhịp nhàng gỡ tấm cửa ra, chặn vào chỗ cửa kính vỡ, rồi nói: "Tiến sĩ, đối phương lại đến rồi. Ước tính có khoảng hai mươi người, một nửa trong số họ có trang bị súng, vị trí hiện tại là ở trên nóc khu ký túc xá, có lẽ là từ một chiếc tàu lượn nhảy xuống."
"Đã tổ chức phản kích, phạm vi của vũ khí nổ được điều khiển trong đường kính một mét."
"Không sai, nhưng tốt nhất là có thể cho nổ trong khu vực được chỉ định chỗ thao trường." Trang Thành Dân cau mày đứng dậy, cùng cô chủ ra khỏi phòng thí nghiệm.
Để lại ba chúng tôi thần thái khác nhau.
Tiểu Bàn khịt mũi: "Các anh nói, vũ khí nổ trong lời bọn họ thật sự có thể chiến à, không phải là nói đùa đấy chứ?"
Trần ca từ chối cho ý kiến, mà nhìn lỗ đạn trên cửa.
Tiểu Bàn cũng biết mình ngây thơ nên thôi không nói nữa.
Trần ca tiến lên một bước quan sát lỗ đạn: "Đó là một khẩu súng bắn tỉa. Từ phương hướng có thể thấy mục tiêu là cha cậu... Vị tiến sĩ Trang đó, nên anh mới có thể đẩy ông ấy ra trước, nếu không cánh tay của cậu sẽ không bị thương."
Tôi lắc đầu: "Không sao."
Nhưng trong lòng lại hết sức nặng nề, Đại học Bắc Kinh thật sự cũng không an toàn.
Căn cứ theo biểu hiện của tiến sĩ Trang và cô chủ, kiểu tập kích này rõ ràng không phải là lần đầu tiên.
Sơ tán khỏi địa điểm cũ, ẩn náu ở Đại học Bắc Kinh, bị tấn công bất ngờ...
Mọi thứ đều cho thấy có kẻ đang ngăn cản hoạt động của viện nghiên cứu, ngăn họ tắt nguồn bức xạ và trấn áp thây ma.
Tiểu Bàn dựa vào tường, lơ mơ buồn ngủ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng ra chỗ thao trường ánh sáng mờ mịt, khó có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.
Một hộp mì gói đã ủ xuất hiện trước mặt.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trần ca.
"Ăn trước đi. Bày trận của Tiến sĩ Trang không có sơ hở, những kẻ tập kích, một tên cũng không thể chạy thoát."
Tôi đưa tay nhận lấy, lại nghe thấy tiếng súng truyền đến từ bên dưới
Một mảnh đen kịt, ngọn lửa hiện rõ.
Tiểu Bàn bị dọa sợ tỉnh táo lại, rùng mình một cái, vẻ mặt thất thần và sợ hãi: "Hỏi đến em à?"
Tôi chưa kịp trả lời thì cửa ký túc xá đã bị đánh bật ra, 002 cõng cô chủ xông vào, rồi chạy thẳng đến giường tầng gần nhất.
"Sao vậy?"
Tôi vô thức đặt mì gói xuống, đứng dậy hỗ trợ.
Cô chủ hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là trạng thái tắt máy.
Khuôn mặt 002 vô cảm, lời nói vẫn đều đặn và rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó – cậu ấy đang căng thẳng.
Cậu ta nói: "Viên đạn đã bắn trúng trung tâm điều khiển, cần thay thế các bộ phận bị hư hỏng."
Thấy trạng thái của 002 không đúng, Trần ca hỏi lớn: "Vậy bây giờ... không có linh kiện có thể thay thế?"
002 lắc đầu: "Lúc tiến sĩ rời khỏi viện nghiên cứu, có mang theo toàn bộ linh kiện cần thiết."
"Vậy..."
Tiểu Bàn lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, thốt ra giải thích: "Việc khống chế cấu tạo trung tâm rất phức tạp, rất dễ ảnh hưởng đến mô-đun bộ nhớ."
Mô-đun bộ nhớ tương đương với thẻ nhớ điện thoại di động, nó lưu trữ tất cả dữ liệu mà robot đã nhận được kể từ khi được thiết kế.
Nếu mô-đun bộ nhớ bị hỏng, đối với robot, thì điều đó gần như tương đương với cái chết của con người.
Một khoảnh khắc im lặng.
002 mở hộp dụng cụ dưới gầm giường, nhìn dáng vẻ là đang thay linh kiện cho cô chủ, Trần ca và tiểu Bàn hỗ trợ đưa dụng cụ, tôi có vẻ thừa thãi.
Bóng dáng áo trắng của tiến sĩ Trang vụt qua cửa, tôi cắn răng, hay là ra ngoài, đi theo sau.
Cuộc tấn công đến bất ngờ, mặc dù mục tiêu không phải là chúng tôi.
Nhưng từ vết thương của cô chủ có thể thấy, sức lực của đối phương vô cùng nguy hiểm và khó đối phó.
Việc đã đến nước này, chúng tôi đã sớm bị kéo vào, cho nên có một số chuyện, tôi muốn hỏi rõ ràng.
Ví dụ, làm sao ông ấy biết được tôi sẽ đến thủ đô, mục đích đột kích của những kẻ mặc đồ đen này là gì, và cuộc chạm mặt giữa 002 và chúng tôi là tình cờ hay được lên kế hoạch tỉ mỉ...
Tôi nhanh chóng chạy nhanh, một lòng muốn có một lời giải thích.
Nhưng khi đến cửa phòng thí nghiệm, lại nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
"Không thể trì hoãn được nữa. Nếu chúng ta không hành động, không chỉ không cản được tốc độ gia tăng của từ trường, mà nguyên liệu dự trữ cũng sẽ thiếu hụt nghiêm trọng."
Trang Thành Dân chậm rãi trả lời, vẻ mặt nghiêm nghị: "Nhưng Ngô Tĩnh còn đang hôn mê, không thể thực hiện nhiệm vụ."
Người vừa nói quay lưng về phía cửa, không nhìn rõ mặt nhưng giọng lại vội vàng: "Nhưng trong ba người đến nơi trú ẩn hôm qua, bao gồm cả con trai ngài và tiến sĩ Ngô đúng không."
Trang Thành Dân vẻ mặt nặng nề, gật đầu một cái.
Giọng người đàn ông vui mừng khôn xiết: "Vậy đúng rồi, tiến sĩ Ngô mang gen trơ, con trai của cô ấy chắc cũng mang gen trơ. Ngài đã cố gắng bảo vệ đứa trẻ này như vậy, lại còn đưa đến Đại học Bắc Kinh, không phải chỉ để nhìn một cái đâu chứ. Dẫu sao nếu không phải vì muốn tắt nguồn bức xạ, cần gì phải để cậu ta mạo hiểm thế này."
Trang Thành Dân muốn nói lại thôi, nhưng vươn tay đóng cánh cửa đã mở ra một kẽ hở.
Tôi vội vàng đứng dựa vào tường, không để lộ bóng dáng.
Thì ra là vậy.
Tôi xoay người, kéo khóe miệng tự giễu.
Một người con trai chưa từng gặp mặt, thậm chí đang trong quá trình trưởng thành, ngay cả một lời quan tâm cũng keo kiệt thì sao đáng để dành tâm sức để bảo vệ.
Bức thư mà cô chủ để lại, lời cảnh báo trước ngày tận thế, chẳng qua là để lại một con át chủ bài và bảo vệ cho loại gen trơ dùng để phá hủy nguồn bức xạ.
Chẳng biết tại sao, tôi không nhịn được trong lòng khó chịu.
Có lẽ đó là lòng tham của con người, còn tôi đã vô lý kỳ vọng vào công ơn dưỡng dục của cha mẹ mà mình chưa bao giờ có được.
Bước đi vô định một lúc lâu, khi tôi dừng lại, thì phát hiện mình đang đứng ở cửa phòng 107.
Đó là nơi mà Tiến sĩ Ngô ở lại trong lời hai người vừa rồi.
Tôi nắm chặt tay, hận mình không chịu thua kém, ngay cả với những bậc cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, vẫn không nhịn được, muốn nhìn người mẹ trên danh nghĩa kia.
Cửa không khóa, có thể dễ dàng đẩy ra.
Ánh đèn mờ ảo, trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường chỉ thắp một ngọn đèn.
Dưới ánh sáng của đèn bàn, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt người trên giường đang nhắm chặt.
Khuôn mặt không lộng lẫy nhưng dễ chịu, thần thái đoan trang, môi và mũi của tôi gần như được sao chép và dán lại từ khuôn mặt của đối phương.
Tôi không thể tả đây là cảm giác gì.
Đứng bên mép giường không biết bao lâu, tôi nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc dâng trào, định rời đi.
Nhưng vô tình va phải chiếc hộp sắt trên bàn đầu giường.
"Bộp" một tiếng, đồ đạc nằm rải rác trên sàn nhà.
Tôi nhanh chóng cúi người nhặt lên, nhưng không khỏi sửng sốt.
Đây là ảnh của tôi?
Đứa bé trong ảnh đang cười ngượng ngùng, trên tay cầm hộp kẹo nhiều màu sắc, chụp ảnh cùng các nhân viên hóa trang.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi trúng số, vì tôi mua một cây kẹo mút và trúng cả một hộp kẹo nhiều màu sắc nên rất ấn tượng với những gì diễn ra ngày hôm đó.
Tôi nén cảm xúc trong lòng, xem từng bức ảnh.
Khi tôi năm tuổi, khi tôi bảy tuổi, đó là lần đầu tiên nhập học, thậm chí là lễ tốt nghiệp ...
Lật tới cuối cùng, là một tờ giấy, có vẻ như vì thời gian đã quá lâu, nét chữ trên tờ giấy đã có chút ố vàng.
"Tiểu Khâm, con đã trở thành một đứa trẻ ưu tú, cha mẹ tự hào về con. Con phải tin tưởng vào bản thân, con nhất định có thể làm được..."
"Xin chào, bạn học Trang Khâm, tôi là mạnh thường quân của bạn. Điểm của bạn đủ xuất sắc, vì vậy nếu cảm thấy khó khăn, có thể tạm thời dừng lại một chút..."
"Cố gắng lên, bạn là người giỏi nhất..."
Bút tích đẹp đẽ, nhưng mỗi câu viết xong lại bị gạch bỏ.
Cho đến những dòng cuối cùng của trang này, một đoạn văn đã được sửa đi sửa lại nhiều lần, nghe có vẻ sáo rỗng:
"Trong cuộc sống con người ta phải theo đuổi một điều gì đó, có ước mơ và khát vọng trở thành người vui vẻ hạnh phúc. Đây là lý tưởng của cuộc sống. Thượng đế đã cho chúng ta cơ hội đến với thế giới này một lần, chúng ta phải trân trọng nó. Vì cuộc đời ngắn ngủi, nếu chúng ta không biết trân trọng thì nó sẽ sớm qua đi, mong con tiếp tục cố gắng và trở thành một đứa trẻ tử tế."
Hóa ra đây không phải là "món súp gà" được sao chép trên mạng.
Tôi nhéo cái mũi đau nhức của mình, không thể không nhìn lên, nhưng nước mắt vẫn cứ trượt xuống, trong lúc nhất thời cảm thấy thật chật vật.
Có người đang nói chuyện ngoài cửa.
Đó là giọng nói vừa rồi tôi nghe thấy trong phòng thí nghiệm: "Bác sĩ Trang, xin hãy suy nghĩ kỹ lại, làm như vậy chỉ là vô nghĩa!"
Trang Thành Dân trầm giọng nói: "Đây không phải là chuyện vô nghĩa, đường đến viện nghiên cứu đầy nguy hiểm, cho dù Tiểu Trang có gen trơ cũng không thể đối phó với sự đột kích của đối phương, hơn nữa phương pháp tiêu diệt nguồn bức xạ cũng không rõ ràng, tốt hơn hết để tôi đi trước, ít nhất có thể đảm bảo việc phá hủy diễn ra suôn sẻ."
"Ngài điên rồi! Tiếp xúc gần với nguồn bức xạ, cho dù nguồn bức xạ có bị phá hủy, thì ngài cũng sẽ biến đổi, không thể thay đổi được. "
Cửa mở ra, đèn hành lang chiếu vào, Trang Thành Dân chợt dừng bước chân, mở miệng, giọng điệu bình tĩnh đến khó tin.
Ông ấy nói: "Trợ lí Trần, đó là con trai tôi."
Người được gọi là trợ lí Trần sững người, thở dài: "Tôi xin lỗi, là tôi nghĩ quá đơn giản."
Trang Thành Dân cùng trợ lí Trần bước vào cửa.
Trợ lí Trần "hả" một tiếng, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Trang Thành Dân ban đầu thì sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn người trên giường, có chút chột dạ: "Sao con lại ở đây?"
Tôi nắm chặt xấp ảnh trong lòng bàn tay, xấp ảnh mỏng manh cứa vào tay phát đau.
Lên tiếng: "Địa điểm cũ của viện nghiên cứu, phá hủy nguồn bức xạ, tôi sẽ đi."
"Thật sao?"
Trợ lí Trần bật thốt lên truy hỏi. Nhưng nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên vui mừng, dè dặt quan sát vẻ mặt của Trang Thành Dân.
Trang Thành Dân cau mày: "Ý con là sao?"
Tôi không trả lời, cất ảnh vào trong hộp, tiếp tục cúi người nhặt những thứ còn sót lại.
Đôi mắt quét qua đống lộn xộn trên mặt đất, lông mày lại nhíu chặt, ông ấy nghiêm nghị nói: "Làm liều à, con có biết đến đó thì phải làm gì không? Con có biết cách phá hủy nguồn bức xạ không? Có biết vị trí chính xác của nguồn bức xạ không? Hơn nữa rốt cuộc con có biết, trên đường đi sẽ nguy hiểm như thế nào!"
Bức ảnh cuối cùng bị rơi xuống gầm bàn, phải mất một chút sức mới lấy ra được.
Tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy.
Cậu bé trong bức ảnh có biểu cảm thất thần, đang đứng trên bục nhận giấy chứng nhận, dù đạt giải nhất nhưng vẫn nhìn chằm chằm phía khán đài lòng đầy hâm mộ – nơi đó có một người mẹ đang ngồi, đang giơ máy ảnh chụp hình cho con mình.
Tôi phủi sạch lớp bụi trên bức ảnh, lên tiếng giải thích.
"Tôi không có làm bừa."
"Chỉ cần mang theo bản đồ, thì không khó tìm ra vị trí chính xác của nguồn bức xạ. Về cách tiêu diệt nguồn bức xạ, thật ra các ông cũng không biết, cho nên với tình hình này, ông đi hay tôi đi cũng không có khác biệt gì nhiều. Hơn nữa, cũng vì đường đi nguy hiểm, nên nhất định phải là tôi đi, bởi vì tôi có gen trơ và cũng không biết gì về Nghiên cứu ngăn chặn từ trường. Còn ông thì khác, Tiến sĩ Trang, chỉ cần ông ở lại Đại học Bắc Kinh, khi điều bất ngờ xảy ra, mới có thể tìm ra cách giải quyết khác, chúng ta sẽ không tuyệt vọng."
Nghe vậy, đặc trợ Trần hai mắt sáng lên, anh ta vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, tiến sĩ, máy khử từ trường ở Đại học Bắc Kinh là do ngài thiết kế và phát triển. Nếu ngài không có ở đây, đừng nói là nâng cấp, sợ rằng ngay cả sửa chữa các thiết bị hiện có cũng khó mà làm được."
Đó là sự thật.
Trang Thành Dân há miệng một cái nhưng im lặng, sau một hồi im lặng mới lên tiếng hỏi: "Con đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nhờ ông bảo vệ bạn bè của tôi, đừng nói cho họ biết chuyện này. Còn về bản đồ và thông tin liên quan, phiền các ông chuẩn bị càng sớm càng tốt. Ngày mai tôi sẽ đến lấy."
Khi lớp bụi lắng xuống, trợ lý Trần cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, yên tâm nói: "Cậu cứ yên tâm, hệ thống phòng thủ của Đại học Bắc Kinh rất hoàn hảo, chỉ cần họ ở bên trong mạng lưới phòng thủ, trừ khi toàn quân bị quét sạch, nếu không sẽ không có nguy hiểm gì."
Chỉ cần có thể đảm bảo Trần ca và Tiểu Bàn được an toàn, thì không còn gì phải lo lắng.
"Vậy tôi đi trước." Tôi gật đầu tỏ ý, đi qua Trang Thành Dân ra cửa.
Trong ký túc xá, Tiểu Bàn đứng cạnh Trần ca, lo lắng nhìn chằm chằm động tác của 002.
Tôi cũng dừng lại, nhìn 002 bỏ nhíp xuống, đỡ đầu cô chủ ấn nút nguồn.
Đèn báo bật sáng, cô chủ mở mắt.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, giọng điệu bình thản: "Đây là robot mô phỏng cao cấp số 001. Các mô-đun chức năng của cơ thể đã được kiểm tra, không có bất thường."
Vẻ mặt Tiểu Bàn vui mừng khôn xiết, mặc kệ chất lỏng sửa robot quẹt đầy tay, bá vai 002 hỏi: "Vậy là sửa xong rồi hả?!"
"Bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn." 002 cầm lấy máy tính ở bên cạnh, động tác thuần thục lấy được quyền và kết nối với mô-đun lưu trữ của cô chủ.
Tiểu Bàn cũng rướn người tới.
Tiếng gõ bàn phím vang lên, Trần ca đi tới hỏi tôi: "Đi đâu thế?"
Tôi định giấu họ chuyện phá hủy nguồn bức xạ, nên chỉ trả lời một cách mơ hồ: "Tiến sĩ Trang tìm em, có một số việc cần giúp. "
Trần ca nghi ngờ nhìn tôi một cái, như có phát hiện.
Tôi vốn không giỏi nói dối, chỉ sợ càng nói càng sai nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tình hình cô chủ thế nào?"
"Sau khi thay thế linh kiện, có thể khởi động bình thường, nhưng về hệ thống thì anh cũng không rõ."
002 Dừng lại động tác, Tiểu Bàn cũng thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ..."
Nhận được những ánh mắt nghi ngờ từ tôi và Trần ca, Tiểu Bàn mở miệng giải thích.
"Mô-đun bộ nhớ bị hỏng, dữ liệu bị rối loạn nghiêm trọng."
Tôi cau mày không hiểu lắm: "Dữ liệu bị rối loạn nghĩa là sao?"
Chẳng lẽ tương đương với chứng rối loạn trí nhớ của con người?
002 lên tiến: "Dữ liệu bị rối loạn, điều này sẽ khiến mô-đun bộ nhớ bị khóa và không thể đọc thông tin hiện có cũng như ghi dữ liệu mới. Có thể sửa chữa bằng cách định dạng và cấy ghép bộ nhớ dự phòng trong tương lai."
Tiểu Bàn vỗ vỗ vai 002: "Sao lúc nãy cậu không nói với tôi là có bộ nhớ dự phòng! Vậy thì lo lắng cái gì? Mau định dạng đi."
Nhưng 002 không nhúc nhích hành động, vẫn thẳng thừng nói: "Bộ nhớ dự phòng không hoàn hảo. Để khiến chúng tôi trân trọng cơ hội tồn tại, tiến sĩ yêu cầu chúng tôi chỉ được sao lưu Bộ nhớ chức năng, bộ nhớ về quá trình học tập cá nhân chỉ được lưu trữ trong mô-đun bộ nhớ."
Quá trình học tập cá nhân...
Tôi sững sờ quay đầu lại, nhìn cô chủ đang ngồi trên giường với tư thế thẳng đứng.
Trần ca phản ứng nhanh hơn, cau mày hỏi: "Tức là nếu tiến hành định dạng thì người máy 001 vẫn ở đó, nhưng cô chủ của Tiểu Trang sẽ biến mất, đúng không."
Tôi ngập ngừng hỏi: "Đây là... cách duy nhất?"
002 gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chị cũng sẽ biến mất."
Vẻ mặt cậu vẫn như cũ, quy củ và lãnh đạm, khuôn mặt bị chương trình điều khiển thậm chí không lộ ra thần sắc đau thương.
Căn phòng im lặng.
Tiểu Bàn thở dài ôm lấy 002: "Đừng buồn, anh cho chú ôm một cái đấy, xong giải nén file trí nhớ của cậu, so sánh các ký tự bị rối loạn của 001, xem có thể tìm cách khắc phục không."
Đêm đã khuya.
Đối với nhiều người mà nói, đêm nay là một đêm không ngủ.
Ngay cả tiểu Bàn vô tâm vô tư cũng mất ngủ, lật qua lật lại giường tầng dưới như bánh kếp.
Cuối cùng thì trời cũng rạng sáng, tôi nhanh chóng vén chăn lên, cố hết sức đi ra ngoài mà không làm động đến Trần ca và tiểu Bàn.
Cánh cửa phòng thí nghiệm thực sự mở ra.
Tôi đẩy cửa bước vào, trùng hợp nhìn thấy Trang Thành Dân đang dựa lưng vào bàn làm việc.
Trên bàn là một bản kế hoạch được trải sẵn, trong đó có in cấu trúc địa điểm cũ của viện nghiên cứu, tuyến đường, biện pháp phòng ngừa, vị trí của một số phương tiện và vật tư khẩn cấp được đánh dấu cẩn thận bằng bút đỏ trên đó.
Tôi nhìn kỹ hơn, phác thảo địa hình trong tâm trí.
Trang Thành Dân di chuyển, hé ra tấm bản đồ hoàn chỉnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Con thực sự muốn đi sao? Nguy hiểm lắm."
Giọng ông đầy do dự, so với vị tiến sĩ như cá gặp nước trong lĩnh vực của mình, thì giống như đứa trẻ đang làm sai chuyện.
Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc trắng trên đỉnh đầu ông ấy, những đường nét nơi khóe mắt của ông, thở dài: "Bất kể là ai, khi đối mặt với tình huống này đều sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Không liên quan đến ông hay bất kỳ ai khác, hơn nữa chuyện năm đó, bây giờ tôi không còn trách ông nữa rồi, ba ạ."
Trang Thành Dân sửng sốt một chút, khó tin nhìn chằm chằm tôi.
Có chút xấu hổ, tôi ho nhẹ một tiếng rời tầm mắt.
Ông ấy cũng đột nhiên tỉnh táo lại, như để che đậy mà cầm lấy tài liệu đã viết xong bên cạnh: "Đây đều là tài liệu nghiên cứu từ khi nguồn bức xạ xuất hiện, con trước xem một chút."
"Đừng quá lo lắng, thời gian xuất phát định hai ngày sau, con cứ từ từ xem, lúc đó 002 sẽ đi theo con. Tuy rằng chíp của cậu ta không thể chịu được mức phóng xạ cao nhất, nhưng ít nhất có thể cùng con đi tới khu vực bức xạ cấp 3. Để tránh rắc rối từ những kẻ tấn công trên đường đến viện nghiên cứu, sẽ có tám người yểm trợ cho con, đột phá vòng vây theo lộ trình, tránh thây ma và những kẻ tấn công."
Ông ấy giải thích chi tiết: "Chắc chắn sẽ có người tập kích trên đường, nhưng con không phải sợ. Sau khi mặc đồng phục, chúng không thể phân biệt được đâu là người mục tiêu. Con chỉ cần theo 002, để cậu ta bảo vệ con. Phương pháp tiêu diệt nguồn bức xạ vẫn ở trung tâm nghiên cứu. Con sẽ nhận được các đạo cụ liên quan trước khi lên đường. Nhớ lưu ý."
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong lời ông ấy nói, nhưng không biết phải ứng đối thế nào, nên chỉ biết vùi đầu vào đọc tài liệu, cố gắng hết sức để hiểu.
Trong lúc lơ đãng, vai trái của tôi nặng trĩu, toàn thân cứng đờ, bàn tay rụt rè chạm vào rồi rời đi: "Con còn chưa ăn gì, con xem trước đi, ta đi lấy đồ ăn cho con."
Nói xong liền rời đi, bóng lưng đẩy cửa đi, hơi có chút chạy trốn.
Tôi không nhịn được buông tài liệu trên tay xuống, nhớ lại bàn tay ấm áp và đầy áy náy kia, có sự quan tâm khiến người ta cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro