1. Một lời nói dối

Sóng vỗ vào thân tàu khiến Thousand Sunny rung chuyển nhẹ nhàng. Con tàu có kích thước trung bình, chỉ được chế tạo cho những chuyến đi ngắn và đi lại giữa đảo và đất liền.

Tôi rất vui vì thời tiết đầy nắng, với một làn gió nhẹ cho phép tôi đọc sách trên boong tàu trên đường đến Đảo Going Merry, nơi sẽ diễn ra đám cưới hoành tráng, xa hoa của Nami và Sanji. Đây có lẽ sẽ là giây phút thư giãn cuối cùng của tôi và không, việc làm phù dâu không phải là điều khiến tôi lo lắng.

Franky và tôi đã chia tay sáu tháng trước. Đó là một cuộc chia tay trong hòa bình và lẽ ra tôi không nên bận tâm đến việc anh ấy có mặt tại đám cưới, đặc biệt vì chúng tôi là thành viên của cùng một nhóm bạn. Tuy nhiên, anh ấy lại dẫn theo bạn gái mới và điều đó như giáng một đòn mạnh vào lòng kiêu hãnh của tôi vì kể từ khi chia tay, tôi chưa hẹn hò với ai cả.

Tôi biết bạn bè tôi không quan tâm, nhưng đám cưới này rất hoành tráng và tôi chắc chắn rằng mình sẽ trở thành một bà cô độc thân, buồn bã trong mắt ai đó. Tôi cũng không nên để ý nhiều đến chuyện này, tôi thường không quan tâm người ta nói gì về mình. Nhưng lần này, Franky có một cô bạn gái xinh đẹp và rằng tôi không ở bên ai cả, vì đơn giản là tôi gặp khó khăn trong việc kết nối với người khác. Tệ đến mức đây là một trong những lý do khiến mối quan hệ của chúng tôi kết thúc.

Kể từ khi lên tàu, tôi đã làm mọi thứ có thể để tránh cản trở cặp vợ chồng sắp cưới. Và mặc dù bây giờ chúng tôi đang ở trong một không gian hạn chế, tôi sợ rằng khi chúng tôi đến đảo, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.

Chuyện này thật ngu ngốc và trẻ con, nhưng tôi ghét phải bị nhìn thấy một mình vào một ngày cuối tuần đáng lẽ phải lãng mạn – là điều tất nhiên đối với một số người.

– Khốn kiếp! – một giọng nói đánh thức tôi khỏi cơn mơ màng và tôi nhanh chóng nhận ra đó là Zoro, cũng là thành viên trong nhóm bạn của chúng tôi. Ngày xưa cả nhóm thường xuyên đi chơi cùng nhau, bây giờ chúng tôi ít gặp nhau.

Zoro ngồi xuống ghế cạnh tôi, nhăn mặt.

– Chuyện gì thế?

– Luffy và Usopp đang làm tôi phát điên và không cho tôi ngủ.

– Cậu chỉ cần đợi thêm vài phút nữa là chúng ta sẽ đến nơi.

– Đúng, nhưng tôi sẽ ở chung phòng với họ trên đảo. Có vẻ như tôi sẽ phải uống thuốc ngủ trong hai ngày cuối tuần này rồi.

– Được rồi, đó là cũng một giải pháp hay. – Tôi nói đùa. Tôi tưởng tượng cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó đồng ý và nhắm mắt lại để cố gắng ngủ.

Zoro và tôi chưa bao giờ thân thiết với nhau như với các nhân viên khác, nhưng cậu ấy và tôi có rất nhiều khoảnh khắc yên bình – thường thì tôi đọc sách còn cậu ấy ngủ – chỉ tận hưởng sự bầu bạn của nhau. Việc ít trò chuyện giữa hai chúng tôi chính là điều gắn kết chúng tôi.

Khi tôi nghĩ về điều này, tôi cứ nhìn cậu ấy mà không nhận ra. Tôi chỉ nhận ra rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy khi cậu ấy mở mắt ra và nhìn lại tôi.

– Có chuyện gì?

– Không có gì. – Tôi nhìn lại cuốn sách, ngượng ngùng vì bị bắt tại trận – Tôi chỉ đang nghĩ một cái cớ để làm cho thuyền quay đầu. – Tôi lại đùa, nhưng lần này tiếng cười của tôi phát ra không có chút hài hước.

– Và tại sao cô lại muốn vậy? – Tôi đóng cuốn sách lại và thở dài. – À! Cô và Franky đã chia tay, phải không?

– Ừ. – Tôi ngạc nhiên đáp. Zoro thường không để ý nhiều đến loại thông tin này – Một cuộc chia tay trong hòa bình. – cụm từ này dường như đã có trong kịch bản từ trước vì tôi đã lặp lại nó rất nhiều lần. – Chỉ là... – Tôi không nói tiếp, rất đau lòng khi phải thừa nhận rằng thật ngu ngốc khi bị làm phiền vì một lý do ngớ ngẩn.

– Chỉ là anh ta mang theo bạn gái mới và cô chỉ có một mình. – Tôi nhìn cậu ấy, một lần nữa, ngạc nhiên. – Tôi hiểu về vết thương lòng kiêu hãnh. – cậu ấy cười nhưng không mang chút hài hước. Và cậu ấy thực sự hiểu, bởi vì tôi nhớ về hồi cậu ấy thua một trận đấu kiếm quan trọng đối với sự nghiệp kiếm sĩ của cậu ấy. Vết thương lòng kiêu hãnh của cậu ấy còn lớn hơn vết sẹo mà cậu ấy hiện đang mang trên ngực.

Chúng tôi lại im lặng và Zoro cố ngủ lại. Trong khi đó, tôi ngẫm nghĩ về tình huống mình sẽ phải đối mặt khi đến đảo và những nụ cười giả tạo mà tôi sẽ phải nở trên môi để không phải nghe những lời an ủi, bày tỏ sự thương hại từ những vị khách. Chưa kể Franky và Vivi đã tạo nên một cặp đôi hoàn hảo. Cô ấy xinh đẹp và thân thiện, điều đó làm tôi sợ hãi. Mặt khác, tôi luôn chống đối xã hội và ít nói, trái ngược hoàn toàn với Franky.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ "Nami sẽ làm gì trong tình huống như vậy?", bởi vì người bạn thân nhất của tôi giỏi hơn tôi rất nhiều về mặt này. Và câu trả lời tôi nhận được cho câu hỏi đó ngớ ngẩn vô lý đến mức tôi còn buộc miệng nói ra.

– Zoro?

– Hửm?

– Cậu nghĩ sao về việc giả làm bạn trai của tôi trong đám cưới? – Cậu ấy mở mắt ra nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Cũng như tôi, cậu ấy không ngờ tôi lại gợi ý điều gì đó vô lý đến vậy.

– Cô đã uống rượu sao?

– Không, chỉ là...

– Câu trả lời là không.

– Chờ đã! – Zoro định đứng dậy nhưng tôi đã nắm lấy tay cậu ấy, mong cậu ấy lắng nghe – Nghĩ mà xem, hai điều quan trọng nhất đối với cậu là gì? Rượu và ngủ, phải không? – cậu ấy gật đầu, nghi hoặc – Vậy nếu cậu đồng ý giả làm bạn trai tôi thì có thể ngủ thoải mái trong phòng tôi mà không bị quấy rầy. Tất nhiên là không phải với tôi. – Tôi nói thêm trước khi cậu ấy phản đối.

– Thế cô định ngủ ở đâu?

– Chúng ta sẽ bàn về chuyện đó sau. Nhưng về việc uống rượu, cậu có thể uống bao nhiêu tùy thích và tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu nếu cậu cần người dìu về phòng. – Không phải bạn bè của chúng tôi không làm như vậy, tuy nhiên, Luffy và Usopp không phải kiểu người bạn có trách nhiệm mà mọi người bạn say rượu, như Zoro, cần. – Tôi sẽ là người bạn có trách nhiệm của cậu. – Tôi cảm thấy hơi kì cục khi mặc cả một thứ mà tôi nên làm miễn phí cho cậu ấy. Tuy nhiên, không có ý xúc phạm, Zoro không nổi bật trong nhóm chúng tôi về trí tuệ và tôi thực sự cần sự giúp đỡ của cậu ấy. Tôi phải sử dụng tất cả vũ khí có sẵn.

– Cô không thể nhờ người khác được phải không? – Tôi đã nghĩ đến việc này, nhưng dù có thiện chí thì bạn bè của chúng tôi cũng không giỏi giữ bí mật lắm. Thậm chí còn hơn thế vào một ngày cuối tuần chỉ việc vui chơi. Zoro có vẻ cũng đi đến kết luận tương tự, cậu ấy thở dài và nói: – Nếu tôi muốn gặp gỡ ai đó thì sao? – đó là một câu hỏi hay. Tôi nghĩ đến khả năng gặp ai đó trong đám cưới, đó là cơ hội hoàn hảo để bước tiếp. Nhưng tôi không có thời gian để xây dựng mối quan hệ mới nếu tôi muốn trông ổn. Nhưng tôi không thể ngăn Zoro làm điều đó.

– Cậu nói đúng. Quên lời đề nghị của tôi đi. – Tôi xấu hổ quay mặt đi.

– So với uống rượu mà không phải lo lắng và ngủ yên thì vẫn quan trọng hơn. Được rồi. – Cậu ấy nắm tay tôi và đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau. Tôi nhìn cậu ấy, ngạc nhiên trước hành động này. – Vậy là chúng ta đang hẹn hò. Giờ tôi muốn ngủ cho đến khi tới đảo.

– Được rồi – và như thế, cậu ấy nhắm mắt lại và ngủ, tay chúng tôi vẫn đan vào nhau.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy chàng kiếm sĩ thư giãn, ngủ say và bàn tay ấm áp, chai sạn của cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi. Usopp và Luffy thậm chí còn cố gắng chấm dứt sự yên bình của chúng tôi, nhưng tôi đã thỏa thuận với họ và không để họ đánh thức bạn trai mới – giả vờ – của tôi.

Tôi tiếp tục đọc cuốn sách của mình, trong khi nghĩ rằng có lẽ cuối tuần này sẽ không tệ như tôi tưởng tượng. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro