7. Nỗi cô đơn

Cuối cùng, tôi mệt đến mức Zoro và tôi ngồi trên bãi cát thay vì đi dọc bãi biển. Hóa ra lại càng tuyệt vời hơn vì biển lặng, gió yên và ánh trăng soi tỏ mặt nước một cách mê hoặc.

Khung cảnh hoàn hảo để tâm trí nghỉ ngơi – mặc dù, có lẽ, cảnh hai chúng tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi bên bờ biển trông giống phần mở đầu của một bộ phim về những người trôi dạt hơn là một khoảnh khắc yên bình.

– Tại sao cô không đến gặp anh ấy? – Zoro không nhắc đến tên Law, điều đó không cần thiết.

– Tôi không biết. – Tôi trả lời một cách chân thành. Mặc dù tôi đã cố gắng tìm lý do để biện minh cho sự lựa chọn của mình nhưng tôi thừa nhận rằng là không biết tại sao.

– Đừng nói với tôi là cô đang xấu hổ đấy! – cậu ấy đề nghị với vẻ mỉa mai và tôi bối rối nhìn cậu ấy.

– Không phải vậy. Nhưng nếu có thật thì đó không phải là điều đáng cười đâu, được chứ?

– Đương nhiên là không!

– Tại sao?

– Cô định bắt tôi nói chuyện nghiêm túc đấy à? – Tôi tiếp tục nhìn cậu ấy, mong cậu ấy sẽ làm rõ quan điểm của mình một lần và mãi mãi. Vì cậu ấy nghĩ việc xấu hổ khi nói chuyện với người mình thích là điều buồn cười, Zoro không nên nghĩ như vậy – Nhìn cô kìa!

– Nhìn... nhìn tôi à? Zoro, tôi không hiểu! – cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra rằng cậu ấy đã làm tôi chán ngấy câu chuyện đó nên bắt đầu giải thích nhanh chóng.

– Robin, một người phụ nữ như cô không cần phải xấu hổ. Tôi nghĩ cô biết điều đó.

—Một người phụ nữ như tôi? – Zoro thở dài và nhìn ra biển. Cậu ấy tiếp tục nói mà không nhìn tôi.

– Tôi nói với Trafalgar rằng chúng ta hẹn hò vì tôi muốn cảm thấy mình vượt trội hơn, như tôi đã nói với cô. Nhưng thú thật là còn có một lý do khác.

– Hửm?

– Tôi nghĩ tôi muốn tự lừa dối bản thân rằng tôi có thể ở bên một người như cô. Cô có thể tưởng tượng cô là người có vẻ đẹp như thế nào không? – má tôi nóng bừng và tôi thầm cảm ơn vì Zoro đã không nhìn tôi – Robin, cô đẹp đến mức tôi không thể tin được là có thật.

Câu trả lời khiến tôi mất cảnh giác và trong vài giây tôi bị sốc. Zoro trước đây đã khiến tôi không nói nên lời, nhưng lần này...

– Zoro... Cậu không nên nói những điều như vậy.

– Tại sao không?

– Tôi– tôi... – mắt chúng tôi gặp nhau và tôi ước gì mắt mình có thể truyền tải mọi điều tôi nghĩ, vì miệng tôi không biết diễn đạt thành lời.

Zoro dường như đã hiểu được điều gì đó nên cậu ấy hỏi:

– Tại sao cô và Franky chia tay? – Giọng cậu ấy trầm khi phát âm từng từ một.

– Tôi đã trải qua những điều khó khăn trong thời thơ ấu của mình, cậu biết đấy. – cậu ấy gật đầu. Những câu chuyện về sự bỏ rơi của cha tôi và cái chết đột ngột của mẹ tôi không còn là điều bí ẩn đối với bạn bè tôi. Và, mặc dù tôi ổn với điều đó và đã vượt qua nó theo cách tốt nhất có thể, nhưng tôi vẫn còn những vết sẹo từ những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình – Franky cũng đã trải qua điều đó. Chỉ là cách anh ấy giải quyết mọi việc... Anh ấy không giống tôi. Tôi là người khó gần gũi với người khác, thích im lặng trong góc của mình và thích sống một cuộc sống yên tĩnh. – điều hoàn toàn trái ngược với cuộc sống của tôi khi tôi mất đi những người mình yêu thương – Nhưng Franky thì không như vậy. Tất nhiên là tôi không bao giờ muốn anh ấy đi. Tôi thích anh ấy là anh ấy. Nhưng để hai con người rất khác nhau có thể tiến tới tình yêu thì ít nhất tình yêu phải có ý nghĩa tương tự với bản thân hai người.

Franky yêu tôi theo cách anh ấy muốn được yêu chứ không phải theo cách tôi cần. Và tôi cũng làm như vậy với anh ấy.

Tôi thở dài như thể nó đã bị mắc kẹt từ khi tôi đặt chân lên đảo. Tôi cảm thấy thật tuyệt khi có thể lấy nó ra khỏi trái tim mình một lần nữa.

Ngay khi tôi và Franky vừa kết thúc, tôi đã mượn vai Nami mà khóc. Ngày hôm đó, tôi đã cởi mở hơn bao giờ hết và rồi tình bạn của chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn. Và bây giờ, tôi kể cho cô ấy mọi chuyện và nếu tôi không nói với cô ấy thì đó là vì tôi chưa sẵn sàng kể cho ai.

Gặp lại Franky khiến tôi muốn nói lại về chuyện đó. Tôi muốn trút bỏ thêm gánh nặng vẫn còn đè nặng trong lòng, nhưng tôi không thể đòi hỏi sự chú ý của Nami vào những ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời của cô ấy và Sanji. Vì vậy, mặc dù Zoro có thể nghĩ tôi là một kẻ ngốc nhưng vẫn rất tuyệt khi được nói chuyện với người khác.

– Franky nghĩ nó có ý nghĩa gì? Ý tôi là, tình yêu. – Tôi nhún vai ôm lấy đầu gối.

– Đó là vấn đề. Tôi không biết. Tôi không bao giờ có thể để anh ấy đến quá gần và do đó tôi cũng không đến đủ gần anh ấy.

– Vậy với cô thì nó có nghĩa là gì? – Tôi im lặng một lúc và Zoro nhận ra tôi không muốn nói về chuyện đó – Lúc sáng, khi tôi đến quán bar, tôi đã cùng Franky và Vivi uống bia. Khi Vivi đi vệ sinh, Franky đã nói về cô. – tim tôi đập nhanh hơn với thông tin này.

– Anh ấy đã nói gì?

– Không nhiều. Anh ấy nói dù đã chia tay nhưng anh ấy vẫn rất thích cô. – Tôi không khỏi nở một nụ cười nhẹ. Tôi cũng vẫn thích anh ấy và tôi không bao giờ muốn cuộc chia tay của chúng tôi chia cắt chúng tôi như vậy, mặc dù tôi biết rằng phần lớn là do tôi gây ra – và tôi phải chăm sóc cô thật tốt, nếu không anh ấy sẽ giáng cho tôi một cú SUPER đấm. –bắt chước khá khó coi nhưng tôi vẫn thấy buồn cười.

– Chắc là cậu bị dọa rồi. – Tôi đùa và cậu ấy nhăn mặt. – Đó là tất cả những gì anh ấy nói à?

– Không. – Zoro dừng lại vài giây, tưởng chừng như vô tận – Franky nói anh ấy chưa bao giờ thấy cô cư xử như vậy.

– Thế nào?

– Tảo sáng. Vui vẻ. Say đắm. – chúng tôi im lặng, nhìn ra biển. Đúng, tôi muốn Franky nghĩ chính xác như vậy, nhưng tại sao đó không phải là cảm giác chiến thắng? – Đó là lúc tôi nhận ra mình cần phải xin lỗi cô. Ý tôi là, nếu cô đối xử như vậy với tôi thì trước đây tôi đã đánh giá thấp sự đau khổ của cô. Bởi vì, hãy đối mặt đi, tôi biết mình tốt đến mức làm cho cô hạnh phúc...

– Zoro, cậu rất tuyệt. – đó là điều duy nhất tôi có thể nói.

– Và rồi tôi nghĩ "cô ấy cảm thấy như thế này bao lâu rồi?" – cậu ấy nói tiếp, phớt lờ lời khen chân thành – Và tôi biết cô có Nami, nhưng với tất cả những chuyện đang diễn ra thế này... Ở một mình thì tốt, nhưng cô đơn thì lại khác. Tôi hiểu. – nước mắt tôi chực trào ra. Tôi chưa bao giờ nghe Zoro nói nhiều đến vậy, điều đó vừa tuyệt vời vừa đau đớn – Robin, cô đã cô đơn bao lâu rồi? – cuối cùng cậu ấy cũng nhìn tôi và điều đó càng khiến tôi đau lòng hơn, vì dường như cậu ấy đã nhìn thấu tâm hồn tôi. Trong mắt cậu ấy không có chút thương hại, cũng không có đáng thương, chỉ là... cậu ấy.

Thật đáng sợ khi bị phơi bày như vậy.

– Đã lâu lắm rồi. – Tôi thừa nhận, cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Và đó là lúc tôi suy sụp một lần và mãi mãi.

Tôi cảm thấy cánh tay của Zoro vòng quanh cơ thể tôi, ôm tôi thật chặt, trong khi tôi khóc như một đứa trẻ. Tựa đầu vào ngực cậu ấy và chúng tôi cứ như vậy rất lâu.

Mỗi giây trôi qua, tôi lại cảm thấy việc rời xa vòng tay an ủi của cậu ấy càng khó khăn hơn.

– Tôi ở đây. – ba từ đơn giản này đã làm tôi cảm động. Bởi vì Zoro không phải kiểu người ôm ai đó khóc, trên bãi biển vào giữa đêm, sau một cuộc trò chuyện như thế. Cậu ấy không nói những lời an ủi, hoặc nói quá nhiều. Giống như tôi không khóc trước mặt người khác, cũng như không kể cho ai khác ngoài Nami những điều không cần thiết về cuộc đời mình.

Rõ ràng, chúng tôi là hai người hoàn toàn mới đối với nhau. Và tôi thích phiên bản Robin khi ở bên cậu ấy.

Tôi phá vỡ cái ôm, ôm mặt Zoro bằng một tay và mỉm cười. Chắc hẳn tôi trông như một kẻ luộm thuộm – mặt ướt đẫm và sưng vù, lớp trang điểm nhòe và hoàn toàn nhếch nhác – nhưng cậu ấy đã mỉm cười đáp lại tôi. Và đó là cách tôi quyết định bước tiếp theo của mình.

Tôi thu hẹp khoảng cách giữa môi chúng tôi và hôn anh ấy một cách chậm rãi và dịu dàng. Zoro cũng hôn lại theo cách tương tự và điều tiếp theo tôi biết là chúng tôi nằm trên cát, cậu ấy nằm trên và chúng tôi hôn nhau rất lâu. Nhưng không có bàn tay lang thang nào từ phía cậu ấy, tôi là người kéo chiếc cà vạt lộn xộn trên cổ cậu ấy và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cậu ấy.

Tay Zoro nhẹ nhàng cắt ngang tôi.

– Cô chắc chắn? – Tôi gật đầu và Zoro tiếp tục nhìn tôi. Tôi biết cậu ấy đang nghĩ gì, rằng tôi đang ở trong thời điểm dễ bị tổn thương và việc lợi dụng ai đó trong trạng thái cảm xúc này là không đúng. Tuy nhiên, điều cậu ấy không biết là tôi đã muốn cậu ấy từ rất lâu trước khi tôi trở nên như thế này.

– Tôi muốn cậu. – Rất nhiều. Cậu ấy mỉm cười và hôn tôi lần nữa, lần này khẩn trương hơn.

Tôi không muốn nghĩ về những dư chấn đạo đức có thể xảy ra sau chuyện này, cũng như điều gì đã dẫn chúng tôi đến thời điểm này. Tâm trí tôi chỉ tập trung vào hiện tại và chỉ có Zoro. Tất cả những gì tôi nghĩ là tôi muốn cảm nhận cậu ấy như thế nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro