Bên dưới núi Sắt

Thần thoại Thổ Nhĩ Kỳ




Zoro là một vị thần toàn năng. Chàng không phải là một vị thần cấp cao, nhưng chàng đang dần trở nên nổi tiếng. Vai trò của chàng là bảo vệ và hướng dẫn các Pháp sư (Shaman) khi linh hồn của họ đi lên bầu trời, đến ngôi nhà vĩnh cửu được thắp sáng của họ.

Công việc của chàng có vẻ đơn giản; Vậy thì, có gì ở giữa giữa đất và bầu trời?

Ác quỷ và những đứa con của hắn là câu trả lời.

Các con trai của hắn sử dụng những thảm họa và thất bại để ngăn cản các Pháp sư lên thiên đường, trong khi các con gái của hắn sử dụng sự quyến rũ.

Chàng không đơn độc trong công việc này, nhưng chàng muốn làm mọi thứ có thể để phụng sự cho Đấng quyền năng.

Và câu chuyện sẽ mở ra khi chàng thất bại.

Một trong những nàng con gái của Ác quỷ, nàng út Robin, như mọi người vẫn gọi nàng như thế, đã đổ dồn cả tám con mắt vào chàng. Nàng đang nghĩ ra một kế hoạch để quyến rũ chàng và khiến chàng thất bại.

Nhưng khi nhìn thấy tám người chị khác của mình cố gắng và thất bại khiến nàng ấy phải cân nhắc về một kế hoạch chi tiết hơn.

Mặt đất bị cấm đối với những đứa con của Ác quỷ. Là cầu nối giữa bầu trời và mặt đất, Đấng quyền năng, sẽ đánh bại họ cùng các vị thần trên bầu trời.

Họ chỉ có thể giao tiếp với các Pháp sư và Thần hộ mệnh của các Pháp sư khi du hành về phía bầu trời, gần với Thần Kayra Han, đối cực của cha nàng.

Không giống như chị gái Erke của mình, Robin không để tâm đến các vị thần lắm. Erke coi thường họ và sẽ nói như vậy bất cứ khi nào có cơ hội.

"Em sinh ra là Nữ thần ngoại tình. Và họ được sinh ra với tư cách là Thần hoặc Nữ thần của những thứ 'tốt hơn' một chút. Đó là sự tồn tại của chúng ta. Chị nên chấp nhận điều này và làm tốt công việc."

Đây là câu trả lời của Robin như mọi khi.

Mặc dù chị nàng sẽ không chấp nhận điều này; Erke sẽ không trả lời câu trả lời của Robin. Nhưng Robin hiểu chị mình đủ rõ để biết rằng Erke luôn có ý định khác.

Một ngày nọ, cha của Robin, chính là Ác quỷ, đã cho gọi nàng. Hắn ta không thường làm như vậy. Nàng đến gần cha và cúi đầu trước ngai bạc của hắn.

Cha nàng, Ác quỷ, ngồi trên đó, trông có vẻ bực bội. Đôi mắt và lông mày của hắn sẫm màu hơn chính thế giới ngầm; có gai trông giống như rễ cây, ria mép giống như răng lợn lòi, cằm có núm, tay cầm chiếc cốc làm từ hộp sọ người và roi da từ một con rắn đen sau lưng.

"Người đã cho gọi con, Cha Erlik. "

Nàng đang cố tỏ ra không sợ nhưng thực sự là đang rất sợ.

"Con gái của ta, Robin, ta có một kế hoạch cho con."

Giọng nói của hắn rất mạnh mẽ, vang vọng khắp các sảnh trống của lâu đài địa ngục.

"Con đã sẵn sàng, thưa cha,"

"Có một vị thần mới hướng dẫn các Pháp sư. Hắn ta có khả năng sẽ có nhiều quyền lực hơn những gì hắn ta xứng đáng. Con có biết hắn ta không?"

"Hắn ta được gọi là Zoro, thưa cha?"

"Phải, là tên đó! Con đã bao giờ thử sử dụng các kỹ năng của mình lên hắn chưa?"

"Cha nghĩ rằng hắn vẫn có thể là một vị thần hướng dẫn nếu con từng làm sao?"

Nàng đang đánh cược. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười đáng sợ của cha mình, nàng thở ra một hơi dài.

"Đây chính xác là những gì cha nghĩ! Đó là lý do tại sao cha coi trọng con hơn, con gái út của cha!"

Nàng muốn xem biểu hiện của hắn khi nói điều này, nhưng nàng không thể mạo hiểm ngẩng đầu lên khi hắn không nói gì.

"Ta có một nhiệm vụ mới cho con," ông nói. "Con sẽ lên mặt đất và khiến những tên thần tự mãn đó phải thất vọng về hắn ta."

Nàng bối rối; cả hai đều biết họ bị cấm lên trên mặt đất.

"Tuy nhiên, thưa cha, nếu con đặt chân lên mặt đất, Đấng Quyền Năng-"

"Đúng, đúng, đúng, con bọ phiền phức đó, ta cũng đã quan tâm đến vấn đề đó. Khi đi lên đất liền; khoảnh khắc con chạm chân xuống, con sẽ biến thành một tiên nữ."

Những lời của cha nàng làm khuôn mặt nàng sáng bừng lên. Bằng cách đó, nàng có thể quyến rũ bất kỳ ai nàng muốn.

"Nhưng- Điều này chỉ xảy ra khi con bước lên mặt đất ngay cái hồ đặc biệt. Ngoài ra, nó sẽ tiêu tốn rất nhiều sức mạnh linh hồn xấu xa, vì vậy đừng làm hỏng chuyện này!"

Giọng hắn trở nên to hơn bao giờ hết. Nó khiến nàng rùng mình.

Tuy nhiên, nàng vẫn cố gắng giữ giọng nói và thái độ kiên định vốn có của mình.

"Cha có nghi ngờ gì sao, thưa cha? Về con, người trẻ nhất và được yêu thương nhất?"

Erlik lại cười với điệu cười đáng sợ của mình.

"Ta không yêu thương ai cả, con cũng biết điều này. Giờ thì rời khỏi đây mau!"

Nàng ấy đã thoát khỏi thế giới ngầm qua cái hồ đặc biệt đó. Mặc dù tin tưởng vào cha mình, nàng vẫn vô cùng sợ hãi khi đưa mình xuống mặt hồ đó.

Khi nàng bơi lên và đến thế giới bên trên, nàng được chào đón bởi bầu trời trong xanh nhất mà nàng từng thấy.

Chỉ có một bầu trời đen và một mặt trời đỏ sẫm, cung cấp rất ít ánh sáng, trong thế giới ngầm. Tất nhiên, nàng ấy đã từng nhìn thấy bầu trời khi quyến rũ các Pháp sư, nhưng nàng luôn tập trung vào công việc của mình và không bao giờ chú ý đến Mặt trời, bầu trời hay những đám mây.

Nhưng nàng đang nhìn bằng con mắt giống như con người, tiên nữ và các vị thần mặt đất. Phải, nàng ấy có nhiệm vụ nhưng nàng cũng muốn có thêm một vài khoảnh khắc đáng nhớ trước khi chỉ tập trung vào vị thần mà nàng sẽ quyến rũ.

Nàng nhìn xuống để thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Bây giờ nàng chỉ còn hai con mắt.

Đúng là khác nhau một trời một vực.

Nàng nhận thấy mình trông rất khác. Làn da của nàng rám nắng hơn một chút và mái tóc dài màu nâu của nàng đã chuyển sang màu đen. Mắt nàng có lòng trắng và tròng mắt nàng có màu xanh chứ không còn màu vàng. Nàng cũng nhận thấy rằng chân của nàng đã biến thành một cái đuôi. Nàng nghe nói rằng các tiên nữ có đuôi khi ở trong nước và biến thành chân khi ở trên cạn.

Nàng chợt nghe thấy những giọng nói khi đang bận để ý đến cơ thể mới của mình. Nàng ngay lập tức quay trở lại nước. Nàng nhận thấy rằng những người này có vẻ bình thường. Nàng đang định bơi sang chỗ khác thì nghe lỏm được họ đang bàn luận gì.

"Ngươi có nghĩ rằng chúng ta đang đến muộn cho nghi lễ Pháp sư không? Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ việc nhìn thấy Chúa."

"Họ nói rằng nó đang được tổ chức ở gần hồ, nên ta nghĩ chúng ta sẽ có thể đến kịp." Người kia đáp lại người bạn đồng hành của mình.

Nàng ở dưới nước cho đến khi họ đi khuất, sau đó cân nhắc đi theo họ. Nàng biết có Chúa không phải là người nàng cần, nhưng đó vẫn là một sự khởi đầu.

Nàng ngồi trên cạn, đặt đuôi lên mặt đất và quan sát khi nó biến thành hai chân. Nàng đứng dậy và nhận ra rằng đi bộ lên đây không giống như thế giới ngầm. Nếu nàng định thực hiện bước đi quyến rũ thông thường của mình, nàng cần sử dụng ít sức hơn vì trọng lực ở đây ít hơn.

Với một cơn gió, nàng ấy nhận ra mình đang hoàn toàn khỏa thân, nhưng nàng không bận tâm khi lấy trộm một vài bộ quần áo từ những người đã bỏ lại ở gần nghi lễ đó.

Nàng đứng lại và xem nghi lễ của các pháp sư. Nàng có thể nói rằng nó sắp kết thúc vì linh hồn của Pháp sư hiện đang hướng về bầu trời. Tất nhiên người thường không thể nhìn thấy điều này nhưng các vị thần có thể nhìn thấy. Vì linh hồn đang đi lên nên phải có một vị thần ở đâu đó gần đây.

Và thực sự đã có một. Người nàng cần nhất.

Vì nàng chưa từng dụ dỗ chàng ta trước đây và chỉ nghe nói về chàng ta, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng ta bằng chính đôi mắt của mình. Điều đầu tiên nàng chú ý về chàng ta là mái tóc màu xanh và thân hình vạm vỡ.

Và nàng biết đủ về chàng để biết đó là Zoro.

Chàng không phải là Thần hộ mệnh hấp dẫn nhất, nhưng chàng có một vầng hào quang thu hút tất cả những ai có khả năng trở nên thú vị với chàng ấy về phía mình.

Chàng ta mang một biểu cảm nghiêm trang khi hoàn thành nhiệm vụ của mình và dẫn Pháp sư lên bầu trời. Họ chỉ nhìn thấy chàng trong vài giây, nhưng cũng đủ để đám đông bắt đầu xì xào bàn tán về chàng.

Nàng đoán một trong những người chị em của mình giờ đã hành động, chờ đợi con mồi của mình. Đây là lần đầu tiên nàng cầu nguyện (chính xác là với ai?) cho sự thất bại của chị mình.

Bởi vì chàng là con mồi của nàng và của riêng nàng.

Nàng nghĩ ra một chiến lược trong đó nàng sẽ đóng vai nạn nhân và lợi dụng lòng tốt của chàng. Nàng quan sát chàng trong nhiều tuần để tìm hiểu thói quen của chàng và những điều chàng thích làm.

Sau đó, nàng đã phát triển một kế hoạch. Có cảnh tượng ngay trong đầu. Nàng đang bị tấn công bởi một số động vật hoang dã gần nơi chàng ấy thường đi qua.

Nàng đã sắp xếp để chàng ấy có thể nhìn thấy lưng của nàng trước, sau đó đến gần và nhìn cận cảnh khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy.

Và đó là cách mọi chuyện đã xảy ra. Biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt chàng nói với nàng rằng bước đầu tiên đã thành công.

"Nàng có thể nghe ta không? Nàng có ổn không? Có chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?" là những điều đầu tiên chàng hỏi nàng, giọng lo lắng. Nàng kêu lên một tiếng để chàng biết mình đang đau. Chàng nhìn quanh xem có ai biết hoặc nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra không.

Thấy nơi sâu trong rừng yên tĩnh, rất là kinh ngạc, chàng không thể biết thêm được thông tin nào cả. Sau đó, chàng cố gắng kéo nàng vào vòng tay của mình. Một cánh tay của chàng ta dưới đầu gối của nàng ấy và cánh tay kia ở dưới đầu nàng ấy để đỡ nó trong mọi trường hợp.

Chàng đưa nàng đến hang động của mình, chàng gọi là nhà của mình vì chàng không biết nơi nào tốt hơn để đưa nàng đi. Chàng có thể hiểu từ vẻ ngoài của nàng ấy, nàng ấy là một tiên nữ. Chàng biết các tiên nữ là những người bất tử với phép thuật chữa bệnh, nhưng phép thuật của họ quá yếu nên sẽ mất thời gian.

Chàng đặt nàng nằm xuống tấm lông gấu mà chàng dùng làm giường và mang theo một ít nước để rửa sạch bụi bẩn và máu, cũng như phòng trường hợp nàng muốn uống. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình đưa nàng ấy đến một cái hồ vì nàng ấy trông giống như một tiên nữ?

Chàng cố gắng không hoảng sợ, chàng đã gần chín mươi tuổi nhưng chưa bao giờ phải chăm sóc một tiên nữ bị thương trước đó.

Chàng không muốn dính dáng nhiều đến tiên nữ. Chàng ấy biết rằng các nữ thần và tiên nữ cấp thấp thích tham gia và dành thời gian cho nhau, nhưng chàng ấy thích những gì mình đang làm, bảo vệ các Pháp sư và huấn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn; đúng vậy, mặc dù chàng là một vị thần, chàng vẫn cần được đào tạo, chủ yếu là về mặt tinh thần.

Chàng muốn trở thành người giỏi nhất trong những gì chàng ấy đang làm và cách tốt nhất để phớt lờ lũ quỷ hấp tinh (succubus) và những mối đe dọa khác trên đường đi của chàng.

Trong khi tiên nữ đang ngủ, Zoro đã có cơ hội nhìn nàng ấy. Chàng có thể nói nàng rất đẹp. Không phải là người đẹp nhất mà chàng từng thấy nhưng nàng ấy có khí chất riêng rất thu hút với làn da rám nắng, mái tóc đen nhánh và thân hình đẹp.

Tiên nữ cựa mình tỉnh giấc. Điều đầu tiên nàng nói là "nước", và chàng cố gắng đưa nó cho nàng một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Tất nhiên Robin không cảm thấy tồi tệ hay bất cứ điều gì. Nàng chỉ giả vờ là một tiên nữ bị thương. Nàng sẽ từ từ tự chữa lành vết thương bằng chính phép thuật của mình.

Nàng cho rằng một tiên nữ bình thường sẽ có thể nói bây giờ. "Cảm ơn," nàng nói một cách mạnh mẽ, nụ cười nhân hậu giả tạo nhất trên khuôn mặt. Nàng cũng nhận thấy một chút ửng hồng trên mặt chàng.

Những người chị em khác của mình quá yếu đuối đến nỗi họ thậm chí không thể quyến rũ hắn. Hãy nhìn hắn đi, tất cả những gì hắn cần là một nụ cười để bắt đầu đỏ mặt như một người lần đầu yêu và được yêu.

Zoro không thích nụ cười đó một chút nào. Nhưng không thể phủ nhận chủ nhân của nó quá xinh đẹp. Đó đã là điều đầu tiên chàng nhận thấy, và thời gian trôi qua, chàng nhận ra nàng xinh đẹp hơn chàng nghĩ trước đây.

Nhưng có điều gì đó trong nụ cười của nàng làm chàng khó chịu. Như thể đó không phải là một nụ cười thân thiện. Nhưng không - từ góc nhìn của chàng, nàng trông có vẻ thật lòng nhưng có điều gì đó về nàng mà chàng không thể gọi tên khiến chàng cảm thấy khó chịu.

"Nàng có thể nhớ lại những gì đã xảy ra không?

Robin mang vẻ mặt bối rối và nhìn xuống đất. "Điều cuối cùng ta nhớ là có một con gấu hung dữ và-" nàng ấy rít lên, giữ đầu mình tại chỗ.

Zoro đưa tay về phía nàng theo bản năng, nhưng nàng cảm ơn và nói rằng nàng vẫn ổn.

"Sẽ tốt hơn nếu ta đặt nàng vào một cái hồ hay cái gì đó?" Chàng hỏi khi đã chắc chắn rằng nàng đã khá hơn.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng giả vờ rằng chàng đang hỏi nàng một câu hỏi ngớ ngẩn. "Thực ra thì cũng không sao nhưng cảm ơn vì đã nghĩ cho ta."

Nàng không chắc nó có quan trọng không, nàng chưa bao giờ quan tâm đến các tiên nữ; họ không đáng để dụ dỗ. Và nhận ra từ câu hỏi của chàng rằng chàng cũng không biết nhiều.

Chàng gật đầu và đứng dậy. "Ta đi nấu thịt cho nàng ăn." Chàng tiến lên hai bước. Rồi chàng dừng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. "À và," chàng quay lại với nàng. "Ta tên là Zoro. Ta là Thần hộ mệnh, nhưng đừng để điều đó làm nàng giật mình."

Biểu hiện mà nàng sẽ thể hiện vào thời điểm này là rất quan trọng đối với phần còn lại của kế hoạch của nàng. Tất nhiên là nàng đã chuẩn bị trước.

Nàng sẽ đóng vai một tiên nữ mới ngây thơ và ngu ngốc, giả vờ rằng chàng không phải là một vị thần nổi tiếng và đây là lần đầu tiên nàng ấy nghe thấy tên chàng.

Nàng hành động như thể nàng nhận ra rằng chàng ấy đang mong nàng ấy thực hiện phần trao đổi tên của mình khi chàng không di chuyển.

Điều này cũng đã được lên kế hoạch trước. "Ta không muốn chàng biết ta là ai. Xin hãy gọi ta là tiên nữ."

Chứng mặc cảm thấp kém.

Nàng sẽ hành động như thể có điều gì đó không ổn với gia đình mình. Chàng sẽ thấy điều này thật kỳ lạ bởi vì các tiên nữ được biết đến với việc tụ tập thành nhóm lớn vì sức mạnh ma thuật của họ thấp và họ cần những nhóm lớn, chủ yếu là gia đình của họ để tồn tại. Cũng rất giống với loài người.

Nói về loài người, họ đã tăng lên gần đây.

Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nàng có thể nhìn thấy sự thú nhận và sự tò mò mới nảy sinh trên khuôn mặt chàng. Nhưng thế là đủ với nàng.

Họ dành những ngày khác bên nhau khi nàng ăn những bữa ăn chàng chuẩn bị và giả vờ ngủ. Chàng không hành động như đang suy nghĩ nhiều, nhưng nàng có thể nói rằng chàng ấy muốn biết nhiều hơn về nàng từ cái nhìn chàng dành cho nàng khi chàng nghĩ rằng nàng đang tập trung vào bản thân để chữa lành vết thương.

Nàng sẽ kể câu chuyện bịa đặt của mình vào thời điểm thích hợp, để chàng tự hỏi thêm vào lúc đó. Một cách cố ý, nàng đang làm cho vết thương của nàng hồi phục chậm hơn bình thường. Một điều khác để thêm vào vai diễn của nàng như một phụ nữ ngây thơ mới bị ngược đãi.

Zoro có thể thấy rằng tiên nữ này rất ngây thơ và là ẩn số hơn chàng nghĩ trước đây, nhưng chàng vẫn có một cảm giác kỳ lạ về nàng.

Điều đó khơi gợi sự quan tâm của chàng dành cho nàng ngày càng nhiều. Không phải chàng không tin có người ngây thơ như vậy; có thể có, nhưng chắc chắn không thể là nàng.

Chàng có thể có cảm giác này bởi vì đã có lúc nàng sẽ làm chính xác những gì chàng mong đợi ở nàng. Và đối với một người không có thường tương tác với người khác, điều đó khiến chàng ấy cảm thấy không thoải mái.

Kết quả là chàng bắt đầu nghi ngờ nàng đang đóng kịch. Điều đó không làm chàng rời xa nàng.

Ngược lại, chàng muốn biết thêm hơn về nàng.

Một ngày nọ, nàng ấy yêu cầu được đi dạo xung quanh. Chàng từ chối, nói rằng nàng không ổn. Nhưng nàng khăng khăng rằng nàng ấy có thể đi lang thang trong hang nên nó vẫn ổn.

"Ngoài ra, ta có chàng xung quanh, nếu có chuyện gì xảy ra, chàng có thể bảo vệ ta." Nàng cười nói. Zoro yêu nụ cười rạng rỡ này. Chàng chắc chắn về điều này, và những lời xuất phát từ trái tim nàng, chúng là thật. Đó là lý do tại sao cuối cùng chàng đã nhận lời đề nghị của nàng.

Họ đã đi dạo quanh khu rừng nơi chàng phát hiện ra nàng, cẩn thận không đến gần chính xác nơi chàng đã phát hiện ra nàng. Vì chàng không chắc nó sẽ có tác dụng gì với nàng.

Lúc đầu họ đi cạnh nhau, và chàng không thể không chú ý đến cách nàng ấy hành động như thể đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy một khu rừng.

Thực ra, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khu rừng mà không có nhiệm vụ gì trong đầu.

Bây giờ nàng có thể hiểu tại sao cha nàng muốn tất cả những thứ này cho riêng mình và tất cả các anh trai của nàng không ngừng kể chuyện về nó.

Nàng nhận thấy chàng đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng mỉm cười trong lòng khi nhận ra hành động tự nhiên này của mình sẽ phù hợp hoàn hảo như thế nào với câu chuyện của mình. Và làm thế nào khoảnh khắc này lại quá hoàn hảo để có thể mô tả.

"Thực ra là ta," Nàng bắt đầu chậm rãi, vẫn thận trọng vì cảm thấy không được khỏe. "Đã lâu lắm rồi ta chưa rời khỏi cái hồ nơi ta sinh ra," Nàng chậm rãi nói thêm.

Nàng dừng lại ở đó, như thể nàng đang nhớ lại những ký ức đau buồn. Và, kỳ lạ thay, nàng cảm thấy một điều gì đó mới mẻ sâu bên trong mình.

Chúng những ký ức đau buồn.

Chàng không nói gì, và nàng nhận ra mình cần giải thích tại sao chàng lại tìm thấy nàng trong rừng nếu nàng không thường xuyên rời khỏi nhà. "Có thể chàng đang thắc mắc tại sao ta lại ở đây vào ngày hôm đó," Nàng đáp lại, và chàng gật đầu động viên nàng.

"Thực tế là ta đã trốn khỏi nhà vào ngày hôm đó. Ở sâu trong rừng, một số vị thần đang thảo luận về một loại quả mọng dại. Vì vậy, ta đang hướng đến họ thì ta đã được gặp thứ đáng yêu đó."

Không, không, không, nàng ấy mỉa mai.

Nàng ấy không nên nói bất cứ điều gì như thế. Nhưng nàng trao cho chàng một nụ cười thân thiện. Và chàng dường như không cảm thấy gì khác biệt. Ngươi sẽ không bị phát hiện, nhưng không được có lúc nào như thế này nữa, Robin. Nàng đã báo trước cho mình.

Chàng đáp lại nụ cười của nàng. "Nàng vẫn muốn ăn những quả dâu rừng đó chứ?"

Nàng hỏi, dừng lại trước khi gật đầu.

"Thực sự có thể sao?" Khiến nàng mở to mắt khi nhìn chàng. Và nhận thấy nụ cười nửa miệng mà chàng cố gắng nhưng không thể che giấu khi gật đầu.

Có những lúc họ đi dạo trong rừng hoặc gần nguồn nước, phép thuật sẽ càng mạnh hơn ở những nơi đó vì nàng là một tiên nữ. Nhưng đó cũng là một lời nói dối.

Chàng cực kỳ tốt với nàng trong khoảng thời gian đó. Nàng đã đoán trước được điều này và chỉ muốn được nôn mửa vì lòng tốt của chàng, nhưng điều ngược lại đã xảy ra. Nàng thích lòng tốt của chàng.

Nàng đã quan sát thấy rằng mặc dù xung quanh chàng là các vị thần, nữ thần hay tiên nữ, nhưng không có ai đến chơi hay ghé qua trong suốt cả tháng này. Nàng nhận ra điều này khi chàng hỏi câu hỏi này vào một ngày nọ.

"Gia đình của nàng có vẻ không đi tìm kiếm nàng. Nàng có chắc là ổn với chuyện đó không?

Nàng nhìn lên từ dụng cụ cầm tay mà nàng đang chế tạo. Đó là điều mà chàng đã dạy cho nàng. Nàng thích ý tưởng biến thứ gì đó hữu ích từ thứ vô dụng. Nhưng chẳng bao giờ thừa nhận với chính mình.

"Ta luôn mong đợi như vậy." Nàng dừng lại một lúc trước khi hành động như thể nàng đã nhận ra điều gì đó. "À, ta nhận ra là chàng chẳng có vị khách nào đến chơi cả! Có phải vì ta không?" Nàng cũng đã học được rằng tiếp khách là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của người trên trời.

Nàng nhận thấy chàng nhìn sang phía khác. "Không phải thế," Chàng lẩm bẩm, nhưng nàng nghe thấy rõ. Nhưng nàng giả vờ như không. Sau đó chàng quay lại chú ý đến nàng. "Có lẽ ta cũng giống như nàng," Chàng ấy nói với một nụ cười.

Nàng biết nó không dành cho Robin, mà dành cho tiên nữ, và nàng biết nó không liên quan gì đến cuộc sống của nàng, nhưng cách chàng nói những lời đó, nụ cười tan vỡ mà chàng dành cho nàng, đã phóng đại điều gì đó bên trong nàng.

Nàng không biết mình sẽ cảm thấy như bị một mũi kim vô hình đâm vào bụng. Nàng nhìn xuống và cảm thấy hơi ấm trên má. Nàng ngạc nhiên khi thấy vết ửng hồng này đến từ má của chính mình.

Zoro đã quen với việc sống cùng nàng. Chàng chắc chắn rằng nàng đang cố che giấu điều gì đó, nhưng chàng sẽ không tọc mạch vì đó không phải việc của chàng. Nhưng chàng vẫn bị thu hút bởi một tính cách bí mật khác của nàng.

Chàng đang đi đến hang động của mình vào một ngày sau khi trở về từ một nhiệm vụ thành công khác thì chàng ấy nghe thấy tiếng hét rất có thể là của một con vật bị thương. Chàng đi điều tra tiếng ồn.

Có một con nai gần đó, và tiên nữ đang ngồi. Chàng nhận ra con nai sắp sinh trong khi nàng ngồi đó quan sát.

Chàng đến gần chúng và bắt đầu vuốt ve con nai. Nàng giải thích: "Ta không biết mình có thể làm gì để giúp nó."

"Nó có thể tự chăm sóc bản thân; chúng ta nên để nó yên." Họ rời cái hang nhỏ nơi con nai đang sinh nở.

Nhưng họ không rời đi hoàn toàn, họ đợi ở bên ngoài. Sau nửa giờ, họ nghe thấy một tiếng kêu mới và quay lại thì thấy một con nai con đang bú sữa mẹ.

Zoro cảm thấy muốn nhìn vào mặt Robin. Nàng đang mang một biểu cảm mà chàng chưa từng thấy trước đây. Mắt nàng ngấn nước, nhưng nàng cũng mê mẩn. Chàng cho rằng đó là lần đầu tiên đối với nàng.

Và thấy biểu cảm chân thật của nàng ấy thật đáng yêu.

Một tháng nữa đã trôi qua, và Robin đã hồi phục hoàn toàn cơ thể tiên nữ của mình. Nàng có thể làm cho nó kéo dài lâu hơn, nhưng nàng tự tin rằng mình đã tạo ra đủ sự thu hút giữa họ. Nàng có thể biết qua vẻ mặt lo lắng của Zoro rằng chàng không vui vì nàng đã hoàn toàn bình phục.

Trên thực tế, nàng ấy cũng không.

Hai tháng qua là chín mươi năm nữa của cuộc đời nàng. Nàng đã khám phá ra nhiều điều mới mẻ đến mức có thể nói nàng như được tái sinh. Và làm điều đó với chàng ấy khiến chúng đẹp hơn rất nhiều trong mắt nàng.

Nàng cũng có những suy nghĩ rắc rối. Điều gì sẽ xảy ra nếu chàng không bao giờ tìm ra lý do để giữ nàng bên mình? Nàng không chắc mình có thể làm gì nếu không có chàng. Tất nhiên, vì nhiệm vụ. Dĩ nhiên, nàng không quên nhiệm vụ.

Chỉ là bây giờ nó là ưu tiên thứ hai của nàng.

Và nhận ra điều này, khiến nàng sợ hãi. Nàng ấy nhận thức được sự hung dữ của cha mình, và nàng rất sợ phải làm hỏng chuyện. Nàng phải giả vờ rời xa chàng khi chàng trở về từ một nghi lễ khác. Để đẩy nhanh mọi thứ hơn.

Zoro nhận ra chàng đang vui vẻ với nàng. Nàng có một khí chất khác với bất kỳ vị thần, tiên nữ hay con người nào chàng từng gặp, chàng nhận ra ngay khi nhìn thấy nàng. Chàng chưa gặp bất kỳ vị thần lớn nào, nhưng chàng không thể ngồi nói chuyện với họ như thế này vì cấp bậc, vì vậy họ không được tính.

Chàng có thể nói rằng nàng ấy già dặn, không phải là nàng tự nói điều đó. Đôi khi nàng ấy hành động như một đứa trẻ sơ sinh, như thể nàng ấy không hiểu bản chất con người hoạt động như thế nào.

Nhưng chàng không thể nói nàng thiếu kinh nghiệm. Có một vài nét mặt khiến nàng trông già hơn so với vẻ ngoài hoặc khiến chàng ấy nhận ra rằng nàng ấy đã sống lâu hơn những gì chàng sống.

Chàng cũng có thể tuyên bố rằng nàng là một chiến binh. Khi chàng tiếp tục gặp nàng, chàng nhận ra rằng nàng rất giỏi trong việc tìm hiểu mọi thứ và chăm sóc bản thân.

Nàng quá tốt so với chàng, nhưng có một số khía cạnh của nàng ấy khiến chàng không thoải mái. Một trong số đó là chàng không biết tên nàng là gì.

Nàng muốn chàng gọi nàng là tiên nữ, nhưng đây là tên giống loài của nàng, không phải tên riêng của nàng. Chàng tôn trọng nàng, nhưng chàng không thể không thắc mắc những tiên nữ xung quanh nàng đã đặt tên cho nàng như thế nào khi nàng được tạo ra lần đầu tiên.

Nàng ấy đã khỏe hơn từng ngày, và trong sâu thẳm Zoro biết rằng lý do nàng ấy ở lại hang động của chàng ấy sẽ kết thúc, và nàng ấy sẽ trở về bên gia đình tiên nữ của mình.

Khi chàng ấy đi đến hang động nơi nàng ấy đang ở và đã khỏe hơn, chàng đang tìm lý do. Khi nhìn thấy nàng ấy đợi chàng, chàng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Phải, những gì chàng nhìn thấy làm tan chảy thứ gì đó trong chàng, nàng ấy đang đợi chàng, trông thật ngây thơ pha trộn với vẻ đẹp của nàng khiến nó không bình thường. Nàng ấy đang nhìn xuống đất trong khi đưa tay ra trước mặt. Chàng ấy có thể kết luận rằng điều này khiến nàng ấy dễ thương hơn bình thường.

"Chuyện gì vậy?" Chàng hỏi khi đến gần nàng.

Nàng ngẩng đầu lên như thể đang suy nghĩ nhiều điều và không nhận ra chàng đã đến. "Ta đã mong đợi chàng bởi vì ta cần phải nói với chàng vài điều."

Có điều gì đó sâu thẳm trong tâm trí chàng đang gào thét rằng đã quá muộn để tìm lý do khiến nàng ở lại. Khi nàng tiếp tục nói, chàng nhận ra mình đã đúng.

"Bây giờ ta có thể nói rằng ta đã hoàn toàn bình phục," Nàng dừng lại, và chàng có thể nói rằng nàng đang rất khó nói. "Ta đang xem xét trở lại cái hồ của gia đình."

Chàng chưa bao giờ xác định mình là một người sống tình cảm, nhưng lần đó chàng ấy cảm thấy như thể ai đó đã xé toạc một phần rất quan trọng trong trái tim mình. Chàng sẽ đổ lỗi cho những lời chàng đã nói.

"Ta thực sự không muốn nàng đi," Chàng nói, đôi mắt nàng mở to đầy ngạc nhiên. Chàng rủa thầm trong đầu, nhưng quyết định đâm lao thì phải theo lao.

"Ta đang tìm kiếm một cái cớ để dành nhiều thời gian hơn cho nàng, nhưng ta đoán bây giờ đã quá muộn. Thay vào đó, ta sẽ thẳng thắn và nói điều này." Robin nhận thấy khuôn mặt chàng ửng hồng khi những tia nắng cuối cùng của mặt trời phản chiếu lên chàng.

"Khoảng thời gian chúng ta bên nhau là lần đầu tiên ta cảm thấy hạnh phúc trong đời. Ta không vui khi thấy nàng đau đớn", chàng nói thêm, giọng hốt hoảng. Sau đó, nó đã được dịu đi.

Lúc đó Robin đang trải qua hai cảm xúc trái ngược nhau. Một trong số đó là tự hào; nàng hài lòng vì sứ mệnh khiến chàng phải lòng nàng đã thành công. Và cái khác là thứ nàng chưa từng gặp trước đây. Cảm giác ấy thật hạnh phúc, nhưng nó cũng mang lại cho nàng cảm giác đau khổ. Nó giống như một sự thôi thúc, một sự cào xé, rằng nếu nàng đưa tay chạm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nàng sẽ cảm thấy nhẹ lòng.

Nàng rất sợ điều thứ hai. Và nàng quyết định làm theo bản năng của mình, đào sâu cảm giác xa lạ đó vào sâu trong chính mình. Một nơi nào đó mà nàng không nghĩ sẽ có người tìm thấy.

Và bây giờ nàng đã có một vai khác để diễn. Nàng đảo mắt đi. "Ta không chắc," Giọng nàng ngập ngừng, chàng ngẩng đầu lên, "ta về thì có ổn không." Có thể nhìn thấy lời thú tội trong mắt chàng.

"Ý ta là, họ thậm chí không tìm kiếm ta hay đến đây... Ta nghĩ," Nàng ấy nói, giọng vỡ ra. "Ta nghĩ chúng ta là một gia đình, nhưng-"

Nàng thấy mình trong vòng tay chàng vào đúng giây phút đó. Nàng thực sự nhận ra rằng chàng đã sa ngã nhiều hơn nàng dự đoán. Nàng phớt lờ hơi ấm đang dâng lên trong người khi đáp lại cái ôm.

"Nàng có thể ở đây bao lâu tùy thích," chàng lặng lẽ nói. Nàng mỉm cười bất chấp vẻ mặt đẫm nước mắt. Chỉ còn một bước nữa là nàng thành công.

Và từ đó bắt đầu cách sống mới của họ.

Khi Zoro không ở bên, Robin dành thời gian tìm hiểu thêm về thế giới bên trên. Thời gian trôi qua, nàng nhận ra rằng vùng đất này đẹp hơn nhiều so với nơi ở trước đây của nàng.

Và nàng bắt đầu tự hỏi liệu mình có trở về nếu hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nàng ấy sẽ trở về, tất nhiên. Nàng là con gái của Ác quỷ. Nàng ấy tồn tại vì một mục đích. Nàng sẽ tiếp tục quyến rũ các Pháp sư và thần hộ mệnh khác.

Nhưng một cái gì đó bên trong nàng cứ từ chối làm điều đó.

Khi một trong những người anh của nàng đến thăm nàng, nàng nhận ra sự phủ nhận này. Chính Thần Thông điệp đã nói cha bọn họ muốn nàng nhanh lên.

Vào thời điểm đó, nàng nhận ra rằng mình đang sử dụng vai diễn tiên nữ nhỏ bé của mình để trốn khỏi nhà.

Có phải nàng ấy luôn không hài lòng với cuộc sống của mình? Nàng cũng nhận ra mình chưa bao giờ cân nhắc xem mình có thích thứ gì đó hay không. Nàng nhớ lại những lời nàng từng nói với chị gái mình.

Nàng được thiết kế theo cách này. Đó là lý do họ tồn tại. Đúng là vô nghĩa khi phải suy nghĩ. Nhưng bây giờ nàng có thể thấy rằng nàng đã hoàn toàn sai.

Nàng phải đưa ra lựa chọn xem mình có thích hay không với tư cách là một sinh vật khác có trí óc. Không nhận ra điều đó, nàng bắt đầu suy nghĩ. Quyết định của nàng là nàng không thích nó. Một chút cũng không.

Nàng đã cân nhắc những gì nàng có thể làm sau khi anh trai nàng rời đi cho đến khi Zoro trở về từ một nhiệm vụ khác. Chàng nhận thấy trạng thái chán nản của nàng và hỏi thăm.

"Ta đã gặp một người trong gia đình mình," Nàng nói, cố gắng tỏ ra bất lực nhất có thể. "Họ giả vờ như họ không biết ta là ai." Nàng đã diễn tròn vai của mình.

Khuôn mặt của Zoro bối rối. Chàng quay lại đối mặt với tiên nữ trước mặt chàng, người thậm chí còn chưa nói cho chàng biết tên thật của nàng. Tuy nhiên, họ đã chia sẻ nhiều cảm xúc sâu sắc hơn.

Họ sống cùng nhau mặc dù thực tế là họ không kết hôn hoặc chia sẻ bất cứ điều gì thiêng liêng giống như hôn nhân. Nhưng chàng biết mình không thể bỏ rơi nàng dễ dàng như vậy.

Chàng biết nàng không nói với chàng mọi chuyện. Chàng cũng có thể cảm nhận được rằng bên trong nàng có một tính cách khác. Chàng chắc chắn rằng chàng thích nhất khi nàng để mọi thứ tự nhiên như vậy.

Chàng không thích khi nàng giả vờ là một con nai ngây thơ. Chàng nhận thức được có một con sói hung dữ bên trong nàng, nhưng nàng muốn giấu nó đi. Nếu đó là quyết định của nàng, chàng không thể làm gì khác được. Nhưng điều đó không có nghĩa là chàng sẽ không cố gắng thu hẹp khoảng cách để lôi ra con người thật của nàng ấy.

Chàng ôm nàng để trấn an nàng rằng nàng an toàn khi ở bên chàng. Nàng từ chối sống theo cách mà nàng có trong gia đình mình.

Khi nàng vòng cánh tay mỏng manh quanh người chàng, chàng phải bình tĩnh lại. Da nàng ấy quá mềm, mùi hương của nàng ấy quá dễ chịu, và nàng ấy là tạo vật lộng lẫy nhất mà chàng từng thấy. Chàng đã nhìn thấy nhiều Nữ thần, tiên nữ và con người được các vị thần khác coi là xinh đẹp, nhưng không ai sánh được với nàng.

Chàng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng chàng buồn ngủ và chắc chắn rằng chàng có thể ngủ trong vòng tay nàng; trên thực tế, đó là điều duy nhất trong tâm trí chàng ấy vào thời điểm đó, cho đến khi chàng ấy bị đánh thức bởi bàn tay của Robin đặt quá thấp trên cơ thể chàng.

Chàng lùi đi và nhìn nàng. Đôi mắt nàng ấy hơi ngấn lệ và to như mắt linh dương. Nụ cười của nàng ấy thoạt nhìn có vẻ tốt bụng và mệt mỏi. Nhưng chàng đã nhìn lại và thấy con người thật đằng sau vẻ ngoài ngây thơ.

Bộ mặt thật của nàng ấy đầy ham muốn và không hề ngây thơ. Chàng muốn tin rằng điều này không đúng khi nàng lại gần hơn và áp môi mình vào môi chàng. Chàng muốn chạy trốn, nói với nàng rằng điều này không đúng và họ đang vi phạm một quy tắc thiêng liêng. Nhưng cơ thể chàng im lặng.

Thay vào đó, mỗi khi chàng tự mình cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng, tâm trí chàng bắt đầu bỏ cuộc.

Chàng hoàn toàn bỏ cuộc khi nàng chạm vào gáy chàng và phát ra một giọng nói mà chàng không ngại nghe thêm nữa. Những suy nghĩ lành mạnh cuối cùng vụt bay khỏi tâm trí chàng khi tay chàng tìm đến eo nàng theo bản năng.

Sau đó thế giới của chàng chỉ có nàng. Và thế giới của nàng là chàng.

Robin là lý do khiến các đàn ông hài lòng hơn vì nàng sử dụng sức mạnh của mình, thứ mà nàng không hề sử dụng vào thời điểm này. Không hề. Và cảm thấy quá tốt.

Nàng chỉ thể hiện tính cách và cảm xúc thật của mình với chàng. Trong khi nàng đang làm điều này, cảm xúc mà nàng ấy nghĩ rằng mình đã vô tình đào lên lại xuất hiện và chinh phục phần lớn trái tim nàng.

Sau khi họ hòa làm một, nàng biết không còn gì để làm nữa. Nàng có mọi thứ nàng cần và nàng có thể mang thai từ những thứ như thế này. Nàng phải rời đi trước khi chàng tỉnh dậy. Nhưng nàng không thể.

Họ đang nằm bên nhau trên bộ lông to của con gấu, nàng ấy thức dậy để rời đi nhưng không thể động. Thay vào đó nàng quan sát khuôn mặt chàng. Nàng nhìn thấy những nét đẹp trai và vẻ mặt bình yên của chàng. Nàng đã gặp rất nhiều đàn ông, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng không ai trong số họ đẹp trai bằng chàng hoặc một nửa của chàng.

Nếu mình ở lại thêm vài ngày, cũng không chết ai được, đúng không?

Cùng lúc đó, Thần thông điệp đã báo cáo cuộc nói chuyện của hắn với em gái mình cho cha của họ. Robin đã nói rằng kế hoạch đang diễn ra suôn sẻ và nàng ấy sẽ ở đây sau một tuần.

Tất nhiên, chị gái của Robin, Erke, đã ở đó để nghe thấy điều đó. Nàng ấy không giống những người khác, từ lúc Robin rời đi, nàng ấy không còn sống như trước nữa. Thậm chí không thể tập trung vào việc quyến rũ Pháp sư. Nàng chỉ có thể nghĩ về điều gì sẽ xảy ra nếu Robin thành công.

Và một lần nữa, nàng ấy đang ngồi trong phòng riêng của mình, suy nghĩ cho đến khi nàng ấy dừng lại. "Anh có thể nghe thấy âm mưu của sau lưng anh, em muốn gì?" Đằng sau nàng là Thần hỗn loạn.

"Và anh có thể nghe thấy sự ghen tị của em từ vùng đất phía trên." Chàng nói với một nụ cười lén lút. "Em muốn em ấy thất bại?"

Nàng ấy suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: "Không, em muốn em ấy thành công, nhưng không bao giờ cảm thấy thích điều đó. Nếu em ấy thất bại và nếu hóa ra chúng ta là nguyên nhân, mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nhiều." Nàng chia sẻ nụ cười toe toét của chàng.

"Chà, anh cho là em khá may mắn. Anh vừa nói chuyện với Thông điệp và anh ấy nói và anh xin trích dẫn, khi anh ấy nói chuyện với Robin, em ấy trông không giống một người sắp thành công trong một nhiệm vụ quan trọng."

Nàng nhướn mày. "Anh có nghĩ đến điều em đang nghỉ không?"

"Anh đang nghĩ chúng ta nên bắt đầu gọi em là Nữ thần Hỗn loạn." Chàng trả lời với nụ cười nhếch mép lớn nhất.

Zoro không thể nhớ mình đã từng hạnh phúc hơn thế nào trong gần 90 năm cuộc đời của mình. Thế giới là một nơi tốt đẹp hơn, con người không có nhiều và ồn ào, và có nhiều màu sắc, những màu sắc mà chàng chưa từng thấy trước đây, bầu trời sáng hơn, thịt họ đang ăn ngon hơn và nàng ấy ngày càng xinh đẹp hơn.

Và bụng của nàng đang to ra.

Robin biết thời gian mang thai của các Nữ thần ngắn hơn nhiều so với thời gian mang thai của con người, và mặc dù mới chỉ được một tuần, nàng ấy biết rằng tam cá nguyệt đầu tiên của mình đã kết thúc.

Và nếu những đứa trẻ này trở thành ác quỷ, như mong muốn của cha nàng, thì nàng phải sinh ra trong lãnh địa của ông. Không phải ở đây. Do đó, nàng cần phải rời đi càng sớm càng tốt.

Nhưng nàng không muốn. Nàng hạnh phúc với chàng. Tuần trước đã kéo dài như một giờ bởi vì nàng ấy đã quá hạnh phúc. Họ đang tìm hiểu thêm về những gì con người đã nỗ lực vào thời gian này để làm cho cuộc sống của họ dễ dàng hơn, họ bắt đầu chuẩn bị cho việc di cư hoặc những gì thiên nhiên muốn ban tặng cho họ.

Một tuần là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống bất tử của họ nhưng nàng sẽ không bao giờ quên nó.

Một Pháp sư khác đã hạ cánh an toàn trên thiên đường và Zoro khao khát được quay trở lại hang động nhỏ mà họ đã tạo thành một ngôi nhà cho đến khi chàng nhìn thấy một hình bóng mà chàng chưa từng thấy trước đây. Chàng có thể cảm nhận được sự lén lút và xấu xa từ hắn ta và tất cả bản năng của chàng đang nói rằng chàng không nên tin hắn ta.

"Này, Thần hộ mệnh Zoro! Ta là Thần hỗn loạn, mọi chuyện thế nào rồi?"

Chàng nhướn mày. Nụ cười nhếch mép mà hắn ta dành cho chàng đã khiến mọi bản năng của chàng trở thành sự thật. Lẽ ra chàng không nên tin hắn ta. "Ngươi muốn gì?" Chàng cay nghiệt thốt ra.

"Aww, đừng như vậy. Ta lặn lội từ dưới này lên đây để nói chuyện với ngươi."

Zoro bận tâm lắng nghe những gì chàng ấy nói. Chàng có thể nghe thấy những lời ẩn giấu bên dưới câu chuyện dài được cho là sẽ gây phản cảm cho chàng. Chàng ấy không cần phải làm vậy. Sự thật hắn đến để nói với chàng khiến máu chàng sôi lên.

"Ngươi xong chưa?" Chàng hỏi một cách bình tĩnh, nhưng Hỗn loạn không ngu ngốc; chàng biết Zoro đang rất tức giận và kế hoạch của họ sắp thành công.

Zoro nhanh chóng đến hang động và phát hiện ra nó trống rỗng. Một cái gì đó bên trong chàng hy vọng đó chỉ là một sự trùng hợp tàn nhẫn và Hỗn loạn đang nói sự thật. Nhưng có một sự thôi thúc khác khiến chàng không thể dừng lại. Nó bực tức, và nó làm máu chàng sôi lên.

Sao nàng dám lừa dối ta? Làm sao nàng dám lợi dụng ta và sau đó bỏ rơi ta? Có phải tất cả mọi thứ là một lời nói dối?

Chàng đã rất tức giận bởi tất cả các hậu quả. Chàng ta nhận thức được những gì các vị thần lớn sẽ làm với những vị thần phải lòng con gái của Ác quỷ.

Chàng cũng giận bản thân mình, có gì đó trong chàng nói với chàng rằng tất cả là lỗi của nàng. Dù chàng biết điều này không đúng.

Phần đó cũng nói rằng trước đây chưa từng có vị thần hộ mệnh nào tiêu diệt được con gái của Ác quỷ.

Chàng đi thẳng đến địa điểm mà Hỗn loạn nói với chàng rằng nàng ấy có thể đến vì chàng cũng không có lựa chọn nào khác. Chàng nhìn thấy nàng khi chàng ở gần một cái hồ nhỏ.

Nước ngập đến cổ họng nàng khi nhìn thấy chàng và dừng bước xuống. Khi chàng tóm lấy cổ nàng và đẩy nàng xuống đất, sự biến đổi của nàng đã bắt đầu.

Robin nhìn chàng, kinh hãi. Chàng giữ hai tay nàng xuống cổ bằng một tay; nàng biết chàng vạm vỡ và to lớn, nhưng chàng bây giờ quá to lớn so với nàng. Nàng cảm thấy mình quá nhỏ bé.

Nàng biết sẽ có ngày này, chàng sẽ phát hiện ra nàng đã lừa dối chàng, lợi dụng chàng, dụ dỗ chàng nhưng giây phút này lại khiến nàng đau lòng hơn nhiều.

Sự ác liệt và sự giận dữ xuất hiện trong đôi mắt xám trước đây không có gì khác ngoài sự tử tế đối với nàng, làn da mềm mại từng khiến nàng nổi da gà, giờ đang làm nàng đau. Nàng lớn lên không cảm thấy gì ngoài niềm vui, vì vậy nỗi đau này không quen thuộc với nàng. Thật bất thường khi nàng có nước mắt.

Chết tiệt, nàng đã yêu chàng quá nhiều.

Nàng đã trở lại hình dạng yêu nữ của mình, vì vậy nàng ấy biết rằng Đấng quyền năng sẽ đến để truy lùng nàng. Sẽ là kết thúc của chàng nếu Đấng quyền năng cũng nhìn thấy Zoro ở đây.

Nàng ấy không muốn điều này, mặc dù thực tế đó là mục tiêu của nhiệm vụ.

"Giết em đi, Chúa ơi, đúng vậy, em đã dụ dỗ chàng, em đã nói dối chàng, em đã buộc chàng phải vi phạm quy tắc hôn nhân thiêng liêng, và em đã sử dụng máu của chàng để mang cái ác vào thế giới mà chàng đang tìm cách bảo vệ." Nàng có thể thấy cơn thịnh nộ của mình ngày càng lớn khi nước mắt chảy ra từ tám con mắt của nàng.

Nhưng nàng cần phải làm vì nàng biết mình không thể sống thiếu chàng, cho dù nàng có thành công. Để nàng có thể hoàn thành việc khiến chàng giết nàng và để nàng được tưởng nhớ đến như một người hùng.

Nàng không biết con dao găm đó đến từ đâu, nhưng nàng vừa nhìn thấy độ sáng của nó trong một khoảnh khắc và ngay sau đó nàng cảm thấy một điều gì đó mới mẻ.

Nỗi đau thể xác.

Trước khi nàng bắt đầu mất ý thức, nàng nhận thấy sự điên cuồng trong mắt chàng đã biến mất và chàng đang nhìn nàng, bị đánh bại.

Nàng khinh thường vẻ mặt của chàng. Nàng biết mình sẽ không ở đây trong chốc lát, nhưng nàng không biết mình sẽ đi đâu vì cả địa ngục lẫn thiên đường đều không được thiết kế cho những người bất tử.

Nàng không sợ những điều chưa biết; nàng sợ rằng điều cuối cùng mà nàng thấy khi còn là một đầu óc minh mẫn sẽ là ánh mắt đó của người đàn ông nàng yêu.

Nàng ấy là con gái của Ác quỷ cho đến phút cuối cùng, và nàng ấy rất ích kỷ.

Nàng đưa tay ra khi chàng buông nó ra. Nàng đã mất cảm giác ở chân và những đứa trẻ bên trong nàng ấy, nhưng nàng vẫn có thể nói bằng chút sức lực cuối cùng của mình.

"Đừng như thế, em đáng bị như vậy," nàng nói khi chàng nắm lấy tay nàng. Nàng có thể cảm thấy những giọt nước mắt của chàng trên tay nàng.

"Em yêu chàng. Đây không phải là một lời nói dối."

Chàng thì thầm: "Ta cũng yêu em", nhưng chàng không chắc nàng có nghe thấy chàng không vì cả tám mắt nàng đều nhắm lại và cơ thể bất tử của nàng bắt đầu tan biến vào hư không.

Đó là tác dụng của con dao găm có sức mạnh giết chết những kẻ bất tử và khiến cơ thể họ tan biến ngay lập tức.

Chàng ngồi đó, lặng lẽ thổn thức. Giống như nàng đang ngủ và chàng không muốn làm phiền nàng. Nhưng bây giờ cơ thể của nàng còn không có ở đó. Chàng không nhìn lại mặc dù chàng ấy có thể cảm thấy một người mới đến phía sau chàng. Chàng nhận ra người đó.

"Đi thôi," chàng nói một cách bình tĩnh. Giọng chàng nghe như của người chết. "Tôi đã bị quyến rũ bởi một trong những cô con gái của Erlik, thông dâm với nàng ấy, khiến nàng ấy có thai, rơi vào bùa mê hỗn loạn, giết chết người phụ nữ tôi yêu và mẹ của con tôi. Tôi đáng bị trừng phạt."

Đấng quyền năng ở phía sau thở dài, nhớ lại thông điệp mà Người nhận được từ các vị thần.

Họ tuyên bố rằng hình phạt dành cho Zoro sẽ là một cái chết không đau đớn và không bao giờ được tái sinh thành bất tử nữa. Bởi vì tội lỗi mà chàng phạm phải đã đủ là hình phạt khắc nghiệt nhất.

Giọng Người cứng lại khi nói. "Ngươi có lời trăn trối cuối cùng nào không, Thần hộ mệnh Zoro?" Chàng không ngạc nhiên rằng hình phạt dành cho mình sẽ là một cái chết nhanh chóng, hoặc nếu có, chàng cảm thấy mệt mỏi để đáp trả.

Chàng không nói gì, và Đấng quyền năng cho rằng đó là vế sau. Ngay cả bây giờ, chàng đã cảm thấy mình đã chết.

Đấng quyền năng đã nhanh chóng đến trước mặt chàng và đâm con dao găm vào tim chàng.

Người không nhìn cơ thể của Zoro tan biến vào hư không, tự hỏi liệu linh hồn của họ có gặp nhau không vì Người biết Người sẽ không tìm thấy họ khi Người đến thăm thiên đường. 




momerin (12-09-2022), Under the Iron Mountain 

https://archiveofourown.org/works/41643789

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro