Chương 1

Chuyện này xảy ra vào một ngày đẹp trời sau bữa trưa.

Chopper vừa mới gia nhập băng không lâu, và chỉ mất chưa đầy một tuần để đi từ thận trọng đến thoải mái, và sau khi hiểu rõ về mọi người, cậu tự nhiên muốn làm điều gì đó giúp đỡ.

"Sanji, tôi có thể mượn của anh một ống thuốc ức chế được không?" Chú tuần lộc đang ăn bánh trái cây cất tiếng hỏi Sanji.

"Ồ, được thôi." Sanji đứng dậy và đi đến tủ đồ cá nhân, lấy ra một ống thuốc có kim tiêm. "Của cậu đây, nhưng cái này dùng cho người, có thể không có tác dụng gì với động vật đâu."

"Cảm ơn!" Chopper vui vẻ nhận lấy. "Thật ra, tôi chỉ nghĩ, nếu có thể, nghiên cứu thành phần thứ thuốc này và điều chế thành công, biết đâu ta không cần phải tốn tiền để mua thêm thuốc ức chế nữa. Dù sao thuốc ức chế của Omega vừa đắt tiền lại vừa khó mua, đúng không?"

Bầu không khí chợt quánh đặc khi cậu bác sĩ trẻ dứt lời.

Âm thanh từ tiếng cốc và đĩa rơi xuống, Chopper và Sanji đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ để thấy Nami, Vivi, Usopp và Zoro đều kinh ngạc nhìn họ.

"Đợi một chút! Thuốc ức chế Omega, tôi chưa nghe nói gì về Sanji, anh là Omega ư!?" Nami là người đầu tiên cất lời.

"Phải, có vấn đề gì sao?"

"Có hai Alpha là Luffy và Zoro trên con tàu này đó! Sanji, không phải là quá nguy hiểm với cậu sao!?" Đến lượt Usopp cất tiếng.

"Chuyện đó..."

"Này Luffy, cậu đã biết chuyện này rồi à?" Zoro nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

"Hả? Đúng vậy! Ông chú trong nhà hàng đã nhắc nhở tôi! " Cậu thuyền trưởng nhét chiếc bánh ngoại cỡ của mình vào miệng. "Sao vậy? Tôi chưa kể cho mọi người sao? Có lẽ là tôi quên mất, xin lỗi nha!"

Một tiếng BỐP. Rồi một tiếng BỐP. Và thêm một tiếng BỐP nữa.

Nami, Usopp và Zoro đã giáng ba cú đánh hoàn hảo lên đầu tên thuyền trưởng. "Đừng có quên chuyện quan trọng như vậy!!" Cả ba đồng thanh mắng.

"Xin lỗi..."

"Nhưng nếu Sanji là một Omega..." Vivi bày tỏ sự quan ngại trong lòng. "Thì tại sao Luffy và Zoro không bị ảnh hưởng? Điều đó không phải là rất lạ sao?"

Mọi người đều biết pheromone của Omega ảnh hưởng Alpha nhiều đến mức nào. Đồng thời bản năng Alpha bên trong Luffy và Zoro cũng được coi là rất mạnh mẽ, một khi cả hai bị kích thích rơi vào trạng thái động dục, thì những Beta còn lại trên tàu thực sự không đủ khả năng ngăn cản hai người đó.

"Ồ, có một lời giải thích cho chuyện này." Như thể đang nói về một ai khác, Sanji hít một hơi thật sâu. "Tuy tôi là một Omega, nhưng nghiêm túc mà nói thì là một Omega lỗi, vì vậy tôi không thể tiết pheromone kích thích Alpha động dục như một Omega bình thường được. Đáng lẽ ông già phải nói trước với Luffy rồi chứ."

"Ừ, nhưng tại tôi quên mất."

"Còn dám mở mồm nói hả!?" Bộ ba Zoro, Nami và Usopp lại đồng loại mắng.

"Vậy mọi người yên tâm được rồi, tôi sẽ không gây phiền phức cho ai đâu."

Vivi tuy đã nghe lời giải thích của Sanji nhưng không có chút gì cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm lo lắng. "Cho dù Alpha không bị ảnh hưởng, nhưng còn anh thì sao? Tôi nhớ pheromone của Alpha cũng sẽ ảnh hưởng đến Omega..."

"Tôi lấy làm may mắn khi được công chúa Vivi lo lắng như vậy!" Sanji không chút dao động, vẫn hành xử như thường lệ với những lời có cánh. "Nhưng kỳ thực cô yên tâm đi, tôi đã nói qua rồi, với tình trạng của mình thì chỉ cần tôi thường xuyên tiếp nhận thuốc ức chế, thì Alpha sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tôi, với lại tôi đã từng làm việc ở nhà hàng với rất nhiều đầu bếp là Alpha mà."

Nghe vậy, Vivi cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm, kéo theo Nami, Usopp và Chopper cũng làm điều tương tự. Mọi người vây quanh Sanji và căn dặn anh rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì phải bàn bạc với họ, duy chỉ có Zoro và Luffy lặng lẽ quan sát từ bên ngoài.

"Luffy, những gì tên đầu bếp nói là thật à?"

"Chà, đại khái là thế."

"Hả? Đại khái là sao nữa!?"

"Thì cơ bản là thế đó!" Sau khi nở một nụ cười trấn an với Zoro, Luffy vươn tay ôm lấy người Sanji và nảy lên. "Tôi lại thấy đói rồi! Cho tôi ăn đi Sanji!"

"Cậu không phải vừa mới ăn xong sao? Bụng cậu là cái hố không đáy à!?"

Dù miệng nói thế nhưng chàng đầu bếp vẫn lấy từ trong tủ lạnh ra một suất ăn lớn đưa cho Luffy, đồng thời cảnh cáo cậu thuyền trưởng rằng ăn xong còn kêu đói sẽ phải nhịn luôn bữa tối, nếu không nhịn được thì tự câu cá tự nấu tự ăn.

"Chuyện gì đến thì nó đến." Luffy quay sang chàng kiếm sĩ tủm tỉm nói.

Zoro gãi đầu, thuyền trưởng đã nói vậy thì anh cũng quyết định không nghĩ đến nữa, đưa phần bánh của mình cho Chopper rồi bước đến xin Sanji một chai rượu để uống trong ca trực đêm.

Không cần phải kể chi tiết, kết quả là họ lại bắt đầu đấu đá nhau, và cuối cùng dừng lại dưới bàn tay sắt của Nami.

Tình tiết nhỏ nhặt này chỉ là một gợn sóng nhẹ trong biển cả mênh mông, mọi người trên tàu nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường. Cho đến khi còn ba ngày nữa là tiến vào vùng biển của Alabasta, thì một sự cố lại xảy ra, nhưng lần này chỉ có hai người.

"Tôi chỉ là thấy kỳ quái, nếu thật sự đã có thuốc ức chế rồi, thì sao cậu lại thành ra thế này?"

Zoro dựa vào cửa phòng bếp, bình tĩnh nhìn Sanji đang ngồi dưới đất thở hổn hển với khuôn mặt đỏ bừng, trong khi đối phương chỉ nhìn kiếm sĩ đầy hằn học.

"N-nếu chỉ muốn chế nhạo... thì cậu biến khỏi đây đi..."

Sau khi nói lời xua đuổi, Sanji quay người lại, ôm gối ngồi đợi Zoro rời đi. Nhưng thật bất ngờ, thay vì rời đi, chàng kiếm sĩ lại bước đến gần anh và ngồi xổm xuống để quan sát.

"Tôi đã nói..." Sanji lặp lại, chỉ để bị cắt lời.

"Có phải thuốc ức chế Chopper làm ra không có tác dụng không?"

Sanji thẫn thờ, trong một lúc không biết nên nói gì hơn.

"Này, cậu vô tri luôn rồi à?"

Thấy đối phương rõ ràng lảng tránh tầm mắt của mình, trong lòng Zoro dâng lên một cơn giận, anh thô bạo kéo cổ áo Sanji lôi đến tủ.

"Thuốc ức chế của cậu có ở đây không?"

"Chờ đã, buông ra..." Chàng đầu bếp muốn thoát khỏi tay đối phương, nhưng toàn thân nóng rực đến tê dại, khiến anh không còn sức lực để vùng ra nữa. "Chết tiệt, cái đầu tảo hôi thối, nghe tôi nói trước đã..."

"Vậy thì nói đi." Zoro với lấy một ống thuốc tiêm giấu sâu trong tủ, có in dấu hoa anh đào mà Chopper rất thích sử dụng lên những thành quả y học của mình. "Nhưng tôi sẽ quyết định có chấp nhận lời giải thích hay không."

"Này, đ-đó là ống... cuối cùng."

Hóa ra, mặc dù Chopper đã làm việc chăm chỉ để tạo ra một chất ức chế hiệu quả hơn, nhưng bất ngờ vô tình tiêu tốn gần một nửa số dược liệu tích lũy được, vì vậy Sanji chỉ có thể sử dụng tiết kiệm cho đến khi đến một nơi có thể bổ sung dược liệu.

"Bây giờ ta gần đến Alabasta rồi... tôi nên tiết kiệm thuốc ức chế, đúng chứ!?"

Đúng như Chopper đã nói, thuốc ức chế Omega rất hiếm và đắt đỏ trên thị trường, thậm chí có nơi còn không có hàng để bán. Sanji vẫn luôn dựa vào những ống thuốc được mang theo từ Baratie hoặc bán trên những hòn đảo họ cập bến được. Tuy thuốc ức chế vẫn còn, nhưng cũng giống như thức ăn, dù tiết kiệm bao nhiêu thì sớm muộn gì cũng dùng hết, nếu không có Chopper tình cờ ở trên tàu giúp anh làm ra thêm hai ống thuốc thì khi đến Alabasta sẽ chẳng còn giọt thuốc ức chế nào nữa.

"Không có cách nào khác sao?"

"Ph-Phải..." Cảm giác chóng mặt và kiệt sức trở nên mạnh mẽ hơn. "Giờ chỉ có thể phụ thuộc vào thể chất của tôi, miễn là tôi để yên một lúc thì sẽ ổn thôi..."

"..."

"Oái!?"

Zoro buông tay không báo trước, khiến Sanji ngã oạch xuống sàn tàu, tức giận đang định chửi cho hả dạ thì cái tên đầu xanh đã bước ra khỏi phòng.

"Ch-chết tiệt!"

Không được, tức giận chỉ làm cho các triệu chứng nặng hơn thôi.

Nghĩ vậy, Sanji chỉ đơn giản là nằm trên sàn, cơ thể không thể tiến vào quá trình phát tình phải tiêu hao năng lượng một cách điên cuồng, cho dù có bị mất đi ý thức vì kiệt sức, thì anh vẫn sẽ bị cảm giác khó chịu thiêu đốt làm cho tỉnh giấc.

Đột nhiên, một tấm vải len trùm lên người Sanji, chưa kịp phản ứng thì Zoro đã nhanh chóng bế anh lên đài quan sát.

"Ê ê? Cái gì thế?"

"Đừng quấy nữa." Zoro giữ chặt anh trên vai, rồi hướng cả hai lên đài quan sát. "Pheromone của Alpha sẽ làm cậu ổn định lại, cậu muốn để mọi người lo lắng à?"

Có rất nhiều kiến ​​thức nhỏ nhặt trên đời mà con người không mấy khi biết được, chẳng hạn như cà tím chứa một lượng rất nhỏ chất nicotine, hay quả bơ thực chất là một loại quả mọng... Đối với người bình thường, họ sẽ không bao giờ biết trừ khi nó ảnh hưởng cuộc sống của họ.

Tương tự Omega và Alpha không thể sống đơn độc trên thế giới này, đó là kiến ​​thức phổ thông mà ai cũng biết. Nhưng điều người thường không biết là đối với Omega chưa đến tuổi trưởng thành và phát tình, thì pheromone của Alpha là chất ức chế hữu ích hơn bất cứ thứ gì khác.

"Làm sao cậu biết?"

"Bạn thời thơ ấu của tôi là Omega, cô ấy nói với tôi."

Pheromone của Zoro dần xoa dịu Sanji, anh dần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, liền thôi giãy giụa nữa, để mặc cho đối phương giữ lấy mình và yên vị trên đài quan sát với ngực Zoro áp vào lưng qua tấm chăn. "Biết được mấy chuyện này, xem ra cậu rất thân thiết với cô ấy nhỉ?"

"Cô ấy là người tôi không bao giờ có thể bắt kịp."

"Mục tiêu cuộc đời à?"

"Chắc vậy, khi còn bé tôi chưa từng thắng cô ấy trận nào, cho dù có khiêu chiến bao nhiêu lần cũng không thắng được."

"Đó là lý do cậu quyết định ra khơi để trở thành kiếm sĩ số một thế giới, và sau đó quay lại tìm nàng à? Không ngờ cậu cũng lãng mạn thật!"

Sanji huých cùi chỏ vào Zoro từ đằng sau, nhưng đối phương chỉ im lặng một lúc trước khi từ từ mở miệng nói điều gì đó khiến chàng đầu bếp phải hối hận vì hành động giả tạo của mình.

"Không, tôi ra khơi là vì thực hiện ước mơ của chúng tôi." Ngữ điệu Zoro chợt bình thản đến lạ thường. "Cô ấy mất trong một tai nạn vào ngày sau khi chúng tôi hứa sẽ cùng nhau trở thành kiếm sĩ số một thế giới."

"Xin lỗi..." Sanji nói sau một lúc ăn năn. Chàng đầu bếp đã nghĩ đến rất nhiều lời an ủi, nhưng cuối cùng, chỉ có hai từ ngắn ngủi thoát ra khỏi môi anh.

Dù tính tình không hợp nhau và thường xuyên cãi nhau vì những lí do ngốc nghếch trong suốt thời gian đồng hành trên Going Merry, thì cả hai đều ngầm hiểu rằng con người ai cũng có điểm nhạy cảm của riêng mình và không một ai được phép động đến, đó là nguyên tắc. Một nguyên tắc quan trọng để có thể đồng hành cùng nhau trên một chiếc thuyền.

"Tôi chỉ muốn nói ra thôi. Sao cậu lại xin lỗi? Cậu bị ngốc à?"

Tính tình thẳng thắn, bộc trực, muốn gì nói đó thực sự khiến Sanji khó chịu. Nhưng cũng không đến mức khiến anh phải đay nghiến tên đồng đội này. "Zoro, cậu có biết ALL BLUE không?"

"Là gì? Rượu hay kiếm?"

"Trong đầu cậu không có gì khác ngoài rượu, tập luyện và kiếm à?" Chàng đầu bếp bĩu môi khinh bỉ. "Đó là giấc mơ của tôi và ông già, là tên chung của vùng biển kỳ diệu có tất cả các loại cá từ bốn vùng biển."

"Có tất cả các loại cá? Có một nơi như thế sao?"

"Hừ, đương nhiên!" Chàng trai tóc vàng nở một nụ cười rộng, sự phấn khích tựa như một đứa trẻ. "Mọi người đều nghĩ ALL BLUE chỉ là một câu chuyện cổ tích. Rốt cuộc thì chưa ai từng đến đó, nhưng tôi tin rằng nó tồn tại ở đâu đó trên Grand Line, chỉ chờ ai đó khám phá và ước mơ của tôi là trở thành người đầu tiên tìm thấy nó!"

Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Zoro vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng ra biểu cảm của Sanji giống như một đứa trẻ đang kể lại giấc mơ của mình qua giọng nói phấn khích của anh.

"Ông già cũng chinh phục ước mơ giống tôi, cũng đi tìm kiếm ALL BLUE!" Đột nhiên, chất giọng hưng phấn dần dần trầm xuống. "Nhưng ông ấy vì tôi mà mất đi cơ hội tìm kiếm giấc mơ của mình, chẳng phải quá ngu ngốc sao? Ông ấy đã từ bỏ một giấc mơ lẽ ra có thể thành hiện thực vì một đứa trẻ sắp chết chưa từng gặp mặt..."

Bị rơi xuống biển do gặp bão, sau đó được Zeff cứu rồi lạc ở đảo hoang, Sanji chậm rãi kể lại mọi chuyện xảy ra, còn Zoro chỉ im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Và sau khi kể xong, chàng đầu bếp đã cười và hỏi Zoro có phải anh cũng nghĩ Zeff thật hồ đồ không.

"Ông già đó hồ đồ thật." Nghe vậy, người ngồi trong lòng kiếm sĩ bỗng khựng lại. "Nhưng không phải đó là một người cha đang giao phó giấc mơ không thể đạt được cho đứa con trai có cùng ước mơ sao? Vì vậy, theo tôi, giấc mơ của ông già đó vẫn chưa kết thúc."

Lời nói vô tư của Zoro chọt đúng vào sự mặc cảm tội lỗi của Sanji giành cho Zeff. Dù đã rời Baratie và lên tàu Merry nhưng anh vẫn không khỏi bồi hồi nhớ rằng mình đã nợ lão bếp trưởng đó rất nhiều.

"Hôm nay cậu tinh tế một cách đáng ngạc nhiên đấy, có biết không? Cứ tưởng chỉ là một cục rêu vô tri chỉ biết đến luyện tập thôi chứ."

"Có muốn tôi ném cậu xuống không, đồ đầu bếp dê xồm?"

Lần này không giống như cả hai đang tranh cãi rồi đấu đá như mọi khi, mà chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng.

Gió biển mát rượi cùng tiếng sóng biển khiến Sanji vô thức ngủ gật, vì thể chất vốn đã mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc, nên khi vừa thả lỏng người, anh liền cảm thấy buồn ngủ ngay.

"Đầu bếp?" Zoro goi, nhưng không có phản ứng. "Ngủ rồi à? Cái tên rắc rối này."

Dù miệng lẩm bẩm trách mắng, nhưng chàng kiếm sĩ vẫn cử động thân thể để đối phương có thể ngủ thoải mái hơn. Ngay khi Zoro vừa ngẩng đầu định chuyên tâm gác đêm, thì một bàn tay nắm lấy mép tháp canh, sau đó chủ nhân của bàn tay xuất hiện trước khi anh kịp phản ứng.

"Cậu làm gì ở đây thế Luffy?"

"Hee hee, vì tôi lo cho Sanji." Lúc này cậu mới để ý đối phương đã ngủ say đến mức không ý thức được sự hiện diện của mình. "Ồ, quả nhiên là Zoro, ​​cậu làm chính xác y như những gì ông già Zeff nói!"

"Hả?"

"Chỉ là lão bếp trưởng bảo tôi dùng pheromone để làm ổn định trạng thái của Sanji. Dù có cố gắng nghe nhưng tôi vẫn không hiểu một từ nào. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ đợi Sanji hướng dẫn để giúp cậu ấy."

BINH! - Zoro đánh mạnh vào đầu Luffy bằng bao kiếm.

"Đau quá đi!"

"Chuyện này cậu phải nói trước chứ, đồ ngốc!" Mặc dù rất tức giận, nhưng chàng kiếm sĩ vẫn hạ thấp giọng nói để không đánh thức cái người ngủ trong lòng. "Không biết ứng phó sao? Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không? Tên ngốc này đã rất tiết kiệm thuốc đấy, cậu biết không?"

"Tiết kiệm? Không phải Chopper đã điều chế thuốc cho cậu ấy sao?"

"Dược liệu có hạn." Zoro bất đắc dĩ mắng. "Luffy, mấy chuyện kiểu này về sau cậu nhất định phải nói cho mọi người biết. Cũng may tên đầu bếp và Chopper đã không có ý định giấu giếm. Nhưng nếu sau này chuyện tương tự lại xảy ra và thuyền viên có cố tình không nói, thì rất có thể sẽ dẫn đến nội bộ sụp đổ, ẩn chứa nguy hiểm, hiểu chưa?"

Sau một hồi suy nghĩ kĩ lời nói của Zoro, Luffy thành thật cúi đầu. "Xin lỗi, đúng thật là tôi không có suy nghĩ kỹ, về sau sẽ chú ý hơn."

"Vậy... cậu còn việc gì khác để làm không?"

"Không còn nữa!" Cậu thuyền trưởng trở lại nụ cười ban đầu. "Thật tốt khi biết Sanji vẫn ổn, tôi đi ngủ đây."

"À phải." Zoro gọi lại. "Tôi cảnh báo trước, đừng nghĩ tới chuyện lén vào bếp ăn vụng, cậu không muốn thấy bộ dạng kinh khủng của một Omega trong khoảng thời gian này đâu."

Luffy gật đầu sau khi tỏ vẻ áy náy, rồi nhanh chóng rời khỏi đài quan sát như thể đang chạy trốn và quay trở lại phòng ngủ tập thể.

Kể từ ngày hôm đó, cả hai bắt đầu cãi vã rồi đánh nhau vào ban ngày, và ngủ cùng nhau vào ban đêm, những tương tác này vẫn tiếp diễn ngay cả sau khi nội chiến Alabasta kết thúc.

"Này, anh không cần nó nữa à?" Dựa vào chiếc bàn dài, Chopper lần đầu tiên hỏi. "Vivi đã đưa cho tôi rất nhiều nguyên liệu thuốc, nhiều đến mức ngay cả khi tôi tạo ra thuốc ức chế thì vẫn còn rất nhiều."

"Không sao." Sanji xoa đầu Chopper, và đưa cho cậu một ly kem. "Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, bất quá tôi cũng nói cho cậu biết luôn, hiện tại tôi có tên đầu tảo rồi nên không cần nhiều thuốc ức chế lắm đâu, chỉ cần lượng vừa đủ để xuống tàu thôi."

"Nhưng..."

"Chopper, con tàu của chúng ta có đầy những tên hải tặc hỗn loạn, vì vậy điều quan trọng nhất là chuẩn bị tất cả các loại thuốc trị thương cho trường hợp khẩn cấp. Cậu chỉ vừa mới làm ra mỗi thuốc ức chế thôi phải không?"

Chopper còn muốn nói gì đó, nhưng có người đã gõ cửa phòng bếp, chính là nhà khảo cổ học bí ẩn Nico Robin, người đã lẻn vào tàu sau khi con tàu rời Alabasta.

"Xin lỗi, tôi có thể có một tách cà phê không, cậu Đầu Bếp."

"Tất nhiên rồi. Xin chờ một chút!"

"Vâng."

Sanji ngay lập tức quay vào bếp để lấy một ít cà phê, trong khi Robin chọn ngồi cạnh Chopper.

Mùi cà phê chậm rãi khuếch tán trong căn bếp, tiếng cốc va chạm khiến người ta yên tâm, Robin nhìn Chopper đang ăn kem, lại không ngờ rằng đối phương hình như đang có tâm sự gì đó, nỗi buồn trong lòng hiện hết trên khuôn mặt cậu tuần lộc.

Robin quan sát một lúc, và thấy rằng ánh mắt của Chopper thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sanji đang đứng trong bếp. "Hiểu rồi..."

"Xin lỗi đã để quý cô đợi lâu." Một tách cà phê hoa văn tinh xảo cùng một đĩa bánh quy bơ mới nướng được đặt xuống trước mặt Robin. "Đây là loại cà phê độc nhất của Alabasta. Nó có mùi thơm nhẹ của hoa và có chút vị mặn. Nó có hương vị khá đặc biệt."

"Đã làm phiền cậu rồi."

Robin mỉm cười nhìn Sanji vui vẻ quay lại bếp, sau đó lấy ra một chiếc cốc khác đặt trước mặt Chopper. Trên miệng cốc được bao phủ hoàn toàn bởi kẹo dẻo, ngay lúc cậu bác sĩ còn đang nghi hoặc, Sanji nâng ấm trà trong tay lên bắt đầu rót trà vào cốc, kẹo dẻo từ từ tan chảy trong cốc, mùi ngọt ngào quyện với hương trà thoang thoảng tỏa ra.

"Cậu có thể hưởng thức kẹo dẻo trên vành khi uống." Anh mỉm cười với Chopper. "Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng tôi và cái tên kia đã thống nhất với nhau rồi. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, được không?"

"Hừm... tôi hiểu rồi."

Sự tương tác này đều được Robin nhìn thấy, cô cầm tách lên nhấp một ngụm cà phê. "Cậu đầu bếp này, tôi có chuyện muốn hỏi, có được không?"

"Đương nhiên! Chỉ cần quý cô Robin muốn, bất luận là vấn đề gì, tôi đều sẽ trả lời!"

"Cậu và Kiếm Sĩ đã kết 'bạn đời' rồi à?"

'Bạn đời' là bằng chứng cho thấy Alpha và Omega đã chính thức kết nối với nhau thông qua việc đánh dấu chủ quyền của Alpha.

Đối với Alpha và Beta mà nói, đó chỉ là một hình thức để cho người ngoài thấy đối tượng thuộc về mình, nhưng đối với Omega lại là một việc vô cùng quan trọng. Vì một khi Omega trở thành 'bạn đời' của một người, thì chỉ có thể bị ảnh hưởng bởi duy nhất pheromone của người đó suốt phần đời còn lại, và ưu điểm là pheromone của Omega sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ ai ngoại trừ 'bạn đời' của Omega đó.

"Không thể nào!" Một sự kích động chưa từng thấy từ Sanji. "Giữa chúng tôi không có gì đâu, dù có là tiểu thư Nami cũng không thể ép tôi quan hệ tình dục với cái tên đó được! Nghĩ tới thôi cũng đủ rợn gáy rồi!"

"Ồ? Vì cô Hoa Tiêu có nói với tôi rằng cậu Đầu Bếp đây là một Omega, nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận được pheromone của cậu. Hơn nữa cậu và Kiếm Sĩ cũng thường ngủ cùng nhau, vì vậy tôi nghĩ hai người vốn đã là bạn đời của nhau."

"À, vậy là tiểu thư Nami đã nói rồi." Lắc đầu, Sanji bắt đầu giải thích một cách rất nghiêm túc. "Chính xác tôi là một Omega, nhưng là một Omega khiếm khuyết. Tôi không thể tiết ra pheromone và không thể khiến Alpha động dục, nhưng tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha."

"Cậu Đầu Bếp, không lẽ cậu mắc bệnh sinh lí ngừng trưởng thành?"

Sinh lí ngừng trưởng thành, một loại bệnh chỉ xuất hiện ở các Omega, cực kỳ hiếm gặp nhưng cũng không phải bệnh nan y. Nhưng điều đáng sợ của bệnh này là, nếu không được chữa trị trước lần phát tình đầu tiên, thì sẽ trở thành bệnh nan y.

"Quả nhiên quý cô Robin hiểu biết sâu rộng, không ngờ lại biết về căn bệnh hiếm gặp này." Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt buồn bã của Chopper. "Hồi nhỏ tôi bị tai nạn, không được chữa trị đàng hoàng nên lớn lên chỉ có thể để căn bệnh này biến thành bệnh nan y, nhưng nó không hề làm phiền tôi chút nào."

"Xin lỗi, tôi đã hỏi ngay câu hỏi nhạy cảm mất rồi."

"Không! Tôi lấy làm vinh hạnh khi được quý cô Robin quan tâm đến. Cô hỏi gì cũng được, chỉ cần có thể trả lời, tôi nhất định sẽ không che giấu."

Nhìn Sanji hầu như không bị ảnh hưởng bởi câu hỏi thiếu lịch sự này, Robin nhấp thêm một ngụm cà phê. "Cảm ơn cậu, vậy tôi có thể hỏi một câu cuối cùng được không?"

"Tất nhiên!"

"Vậy làm ơn cho tôi biết, chuyện giữa cậu và Kiếm Sĩ thực chất là sao vậy?"

Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng Robin có thể muốn hỏi chuyện này, nhưng đúng như dự đoán, Sanji vẫn suýt chút nữa thì đánh rơi chiếc bình cà phê trên tay.

"Chỉ là tôi vô tình bị cái tên đó bắt gặp trong tình trạng không được tốt lắm." Đặt bình cà phê xuống, Sanji vô thức tránh tầm nhìn của Robin. "Sau đó tên đó nói sẽ dùng pheromone của mình xoa dịu tôi. Sau khi thử, tôi đã cảm thấy ổn định lại rất nhiều, đồng thời có thể tiết kiệm được thuốc ức chế, cho nên cứ tiếp tục đến bây giờ."

"Ồ? Thật tuyệt vời làm sao. Cậu Kiếm Sĩ có thể kiểm soát lượng pheromone của mình một cách hoàn hảo khi vẫn còn trẻ như vậy."

"Hả?" Sanji sửng sốt. "Việc đó khó lắm sao?"

"Phải." Robin gật đầu. "Bởi vì việc đó phụ thuộc rất nhiều vào bản năng. Việc điều tiết pheromone của Alpha về cơ bản giống như hành động đánh dấu lãnh thổ, và các Alpha trẻ thường rất hiếu chiến. Cho nên mặc dù việc đó có thể xoa dịu Omega, nhưng phần lớn các Alpha trẻ tuổi đều không biết cách khống chế pheromone của mình. Ít nhất đó là những gì tôi trải nghiệm." Nghỉ một nhịp, nữ khảo cổ kết lời. "Tôi chưa bao giờ thấy một Alpha trẻ như cậu Kiếm Sĩ đây, có thể xoa dịu thành công một Omega nào đó."

Nghe Robin nói điều này, Sanji nhận ra khi còn ở Barattie, chỉ cần anh hết thuốc ức chế, chính Zeff sẽ là người ổn định anh lại, vì vậy anh mặc nhiên nghĩ rằng tất cả các Alpha trên thế giới đều có thể làm được. Đến tận hôm nay anh mới được khai sáng.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.

"Này đầu bếp, cậu có rượu không?"

Đó là Roronoa Zoro, người vừa trở thành đề tài của cuộc thoại, đã bước vào. Theo như vẻ ngoài ướt đẫm mồ hôi ấy, có vẻ như anh ta vừa mới tập luyện xong.

"Hừm, Chopper cũng ở đây à..."

"Zoro!" Chopper tức giận nhảy khỏi ghế. "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, sau khi luyện tập được vài giờ thì không được uống rượu, nếu không sẽ gây tổn thương thân thể. Sao anh không nghe lời tôi hả!?"

"Tch! Hiểu rồi..." Biết mình đã sai, Zoro gãi đầu và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Chopper. "Vậy thì lấy cái gì để uống đi, miễn là có thể giải khát."

Sanji không biết đang nghĩ gì mà chỉ nhìn chằm chằm Zoro một lúc rồi lẳng lặng quay người vào bếp, còn Chopper thì vẫn lải nhải bên tai chàng kiếm sĩ không ngừng.

Sau một hồi bận rộn, Sanji bước đến chiếc bàn với một khay kem và một ly nước cam nhạt sủi bọt, anh đặt ly nước ra trước Zoro.

"Bia không cồn tôi làm từ cam của tiểu thư Nami. Nhớ nhấm nháp với lòng biết ơn đi nhé!" Sau đó anh thay đổi sắc mặt và cười nói với Robin và Chopper. "Phần của mọi người đây. Tôi đi đưa kem cho tiểu thư Nami, Robin và Chopper, hai người ăn xong cứ để lên bàn, lát tôi sẽ dọn."

"Vâng, cậu Đầu Bếp cứ thong thả."

Sau khi Sanji rời đi, vì lý do nào đó Zoro nhìn chằm chằm vào đồ uống và không di chuyển.

"Bia không cồn uống vẫn được đấy." Chopper nhắc nhở.

"Không phải chuyện đó." Chàng kiếm sĩ tỏ vẻ khó hiểu. "Này Chopper, hỏi cái, đầu bếp có ăn trúng cái gì lạ không?"

"Hả? Không. Sao lại hỏi vậy?"

"Không, không có gì, chắc tại tôi nghĩ nhiều quá thôi."

Zoro nâng ly lên nhấp một ngụm, hương cam trong nháy mắt tràn ngập trong miệng, bọt khí cùng vị ngọt hòa trộn đều cực kỳ gần giống bia, khẩu vị của chàng kiếm sĩ hoàn toàn có thể tiếp nhận được.

Nhìn Zoro đang lẳng lặng uống, Robin đặt tách cà phê đã cạn xuống với một nụ cười đầy ẩn ý, ​​rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng mà Chopper không nhận ra, còn Zoro vẫn im lặng cho đến khi Robin rời khỏi.

Sau đó, vì sự cố ý của Luffy, họ thực sự đã tìm thấy Đảo Skypiea, nhưng cũng vô tình tham gia vào cuộc chiến giữa Enel và người Shandia. Rồi khi tiếng chuông của Golden Bell ngân vang khắp nơi, người dân của bầu trời và người dân Shandia cuối cùng cũng hòa giải và cùng đồng hành nhau trong tương lai, mở ra thời kì hòa bình vốn đã được mong đợi từ rất lâu.

Không biết tiệc mừng đã kéo dài bao lâu, ngoại trừ đám người ở trung tâm đống lửa vẫn đang ầm ĩ ra, thì những người ở ngoài rìa cuộc vui đều lần lượt ngã xuống ngủ thiếp đi.

Thật ra Robin không có ý gì cả, chỉ là cô đang tận hưởng cảm giác thoải mái khi đi dạo giữa đống đổ nát, không ngờ lại nhìn thấy Zoro và Sanji ngủ cùng nhau trong một di tích nọ.

Lấy chăn trong ba lô ra, Robin lặng lẽ tiến đến đắp chăn cho hai người, nhưng khi cách họ chưa đầy ba bước, bao kiếm màu trắng đột nhiên giơ lên ​​ngăn cô lại.

"Muốn gì?" Thợ săn hải tặc trừng to hai mắt, xem ra Mãnh thú Biển Đông chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

"Đừng căng thẳng." Cô trải chăn trong tay ra. "Vừa vặn cậu đã dậy, chỉ là buổi tối trở lạnh, muốn đắp chăn cho hai người thôi."

Zoro nhìn xuống người trong vòng tay mình sau khi nghe những lời của Robin. Sanji, người đã chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức bởi những cơn khó chịu cộng với những vết thương, anh vô thức chuyển người để ngủ thoải mái hơn. Zoro không còn cách nào khác ngoài việc im lặng chấp nhận tấm chăn mà Robin đã trao.

"Cậu Đầu Bếp lại phát bệnh à?"

"À, ừm."

Enel, các linh mục và hầu hết các chiến binh Shandia đều là Alpha, vì vậy mặc dù Sanji đã tích trữ nhiều thuốc ức chế hơn bình thường nhưng anh vẫn đột ngột dùng hết, và anh đã chống chọi bằng sức chịu đựng đáng kinh ngạc trong trận chiến tiếp theo.

"Đúng là một cái tên vô lo."

"Thật sao?" Robin mỉm cười nhìn hai người. "Nhưng tôi lại cảm thấy cậu Đầu Bếp dám cưỡng ép mình như vậy, là bởi vì tin tưởng vào cậu Kiếm Sĩ đây, không phải sao?"

"Hả? Sao lại nói lời vô nghĩa đó?" Không cần biết người trong vòng tay có thức dậy hay không, Zoro vẫn trực tiếp gõ vào đầu Sanji. "Nếu tên ngốc này khiến người khác gặp nguy hiểm bởi vì không tin tưởng tôi, thì tôi sẽ đích thân giết cậu ta mà không cần bàn tay kẻ thù."

Nghe vậy, Robin sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười thành tiếng, trong khi Zoro nghiêng người trở lại tư thế cũ, ôm lấy Sanji còn đang ngủ say, vẻ mặt nghi hoặc.

"Phù! Lâu lắm rồi tôi không được cười vui vẻ như vậy..." Lau nước mắt trên khóe mắt, cô nói tiếp. "Cậu kiếm sĩ này, từ tận đáy lòng, tôi nghĩ cậu là một đồng đội hoàn hảo cho cậu Đầu Bếp đấy."

"Lúc trước cô cùng đầu bếp đã nói cái gì sao?"

"Về căn bệnh sinh lí ngừng trưởng thành của cậu ấy, hiện tại đã chuyển sang giai đoạn nan y. Tôi nghe nói có một phương thuốc có thể chữa dứt căn bệnh này, cậu có muốn biết không?"

"Không." Zoro trả lời không chút do dự. "Thứ nhất, tuy các thuyền viên khác đã coi cô là đồng đội, nhưng tôi thì vẫn chưa đâu. Thứ hai, nếu muốn thứ gì đó, thì nên dựa vào thực lực mà tự mình giành lấy, đó là con người của tôi."

Robin đối với sự lỗ mãng của Zoro không có chút tức giận, mà ngược lại càng thêm tán thưởng bằng một nụ cười. "Đó sẽ là một con đường gian nan đấy."

"Ha! Trên thế giới này còn gì khó khăn hơn việc biến Luffy trở thành Vua Hải Tặc?"

"...Đúng vậy, thứ lỗi vì đã can thiệp quá nhiều." Sau khi thu dọn ba lô, Robin chuẩn bị tiếp tục chuyến tham quan khu di tích của mình. "Trung tâm yến tiệc có lẽ sẽ náo nhiệt một lúc nữa. Cho nên cậu Kiếm Sĩ này, còn rất nhiều thời gian đấy, cậu có thể từ từ dùng pheromone ổn định cậu Đầu Bếp."

"Ừ, cảm ơn."

Sau khi đi được một hoặc hai bước, Robin dừng lại như thể đang suy nghĩ điều gì đó, và Zoro chắc chắn đã chú ý đến hành động này của cô.

"Cậu thuyền trưởng nhất định sẽ trở thành Vua Hải Tặc. Bởi vì cậu ấy có những đồng đội tốt như cậu, cậu ấy sẽ có thể thực hiện thành công ước mơ của mình."

Nói xong, lần này Robin thực sự rời đi.

"Đó là lý do tại sao tôi không tin cô." Ngả lưng về vị trí ban đầu. "Nói những câu như thể không liên quan đến mình, làm sao có thể tin cô thực sự muốn trở thành một phần của chúng tôi."

Ngọn lửa ăn mừng đã tắt, chỉ còn lại làn khói trắng, Zoro ngồi dậy sau khi ngáp một hơi, rồi xác nhận tình trạng của Sanji. Hô hấp, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của anh đã trở lại bình thường.

Kết quả là, dưới sự hướng dẫn của Luffy, mọi người đã mang theo những túi đầy vàng và trở về an toàn trong vòng tay của biển xanh quen thuộc, mặc dù sau đó đã bị hải quân hành hạ thảm hại ngay khi quay trở lại.

Vào buổi đêm, khi Zoro ở trên tháp canh vẫn gác đêm như thường lệ.

"Chụp lấy nè."

Zoro đưa tay ra bắt lấy thứ mà Sanji đã ném mà không quay lại nhìn. Khi anh quan sát vật trong tay thì nhận ra đó là rượu lạnh, đặc sản địa phương của Skypiea.

"Sao cậu có được thứ này?"

"Từ ông chú Pagaya." Sau khi đá Zoro một cái để anh chừa chỗ ngồi cho mình, Sanji ngồi vào lòng chàng kiếm sĩ như thường lệ. "Lúc sắp đi, chú ấy lén đưa cho tôi, nói không biết bao giờ mới gặp lại, nên đặc biệt lấy ra chai rượu đã cất giữ từ lâu của mình đem tặng."

Zoro đặt chai rượu xuống, sờ trán Sanji và hỏi. "Cậu đã để Chopper kiểm tra chưa?"

Nhiệt độ cơ thể hơi cao, nhưng may mắn là nó không quá nghiêm trọng, Zoro vừa nghĩ vừa kiểm soát lượng pheromone tiết ra để giảm bớt sự khó chịu của đối phương.

"Rồi..." Có vẻ như cảm thấy thoải mái, Sanji nheo mắt và để đối phương chạm vào. "Cậu ấy nói đó là vì tôi đã tiếp xúc với quá nhiều pheromone của Alpha cùng một lúc. Uầy... Chết tiệt! Tuy không muốn thừa nhận điều này, nhưng pheromone của cậu dễ chịu hơn. Mọi thứ khác đều nặng mùi và nồng nặc."

Lời nói đột ngột này khiến Zoro nghẹn họng không thể hốt thành lời. Chẳng lẽ ông cha già của tên đầu bếp hôi hám này không dạy anh là một Omega thì không được tùy tiện khen mùi pheromone của Alpha sao!?

Như chúng ta đều biết, khi một Omega khen ngợi pheromone của Alpha, điều đó giống như nói với Alpha đó rằng rằng mình thích anh ta.

"Mùi của Luffy... đó là một mùi nồng và đậm đặc của ánh sáng mặt trời, tuy không khó chịu nhưng nó quá nồng nhiệt." Những lời nói gần như thì thầm, và Sanji đã thiếp đi. "Nhưng mùi của cậu- khiến tôi cảm thấy... rất thoải mái."

Zoro từ lâu đã quen với việc Sanji sẽ đột nhiên ngủ gật khi tình trạng dần ổn định, dù sao anh vẫn luôn ép mình phải duy trì bộ dạng bình thường trước mặt mọi người. Nhưng đây là lần đầu tiên chàng đầu bếp nói ra nhiều điều như vậy, không giống với anh của mọi khi chút nào.

"Đáng lẽ tôi nên ghi âm lại những gì cậu nói bằng một cái Dial rồi bật nó cho cậu nghe." Anh véo má Sanji.

- Tôi nghe nói có phương pháp chữa dứt điểm căn bệnh này, cậu có muốn biết không? -

Những gì Robin đã nói khi ở Skypiea đột nhiên vang vọng trong tâm trí Zoro, và anh vô thức siết chặt vòng tay đang ôm lấy Sanji.

Zoro đã thích Sanji, việc đó không liên quan gì đến ảnh hưởng của giới tính thứ hai. Chàng kiếm sĩ bị thu hút bởi người đầu bếp một cách tự nhiên, mặc dù cả hai luôn ăn miếng trả miếng với nhau, nhưng thực tế ngoại trừ Luffy, chàng trai tóc vàng là người mà anh có thể yên tâm giao phó tấm lưng của mình.

"Nếu có thời gian, hãy hỏi Chopper xem có cách nào khác để giải quyết chuyện này không."

Anh biết đầu bếp thích phụ nữ, và nếu chàng trai ấy thực sự muốn tìm bạn đời, lẽ ra anh phải là một Alpha. Nhưng có lẽ cũng vì không phải là một Alpha mà anh rất cởi mở với cảm xúc của mình. Thế nhưng, yêu một người có rất nhiều cách, giữ trong lòng và âm thầm che chở người ấy trong bóng tối cũng là một cách.

"Giúp Luffy trở thành Vua Hải Tặc, trở thành kiếm sĩ số một thế giới và... cùng tên đầu bếp này đi tìm ALL BLUE, có nên thêm việc này vào danh sách không nhỉ?"

Zoro thì thầm những suy nghĩ trong lòng với bầu trời đêm, tất cả đều là những giấc mơ không thể đạt được đối với người bình thường. Nhưng với chàng kiếm sĩ, đó là những mục tiêu sớm muộn sẽ thành hiện thực.

"Một cuộc sống tuyệt vời như vậy là những gì tôi muốn."

Anh nâng chai, mở nắp và uống một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro