Chapter 13 (END)
Baratie hôm nay là nơi tối tăm nhất mà Sanji từng thấy từ lúc cậu trở lại thị trấn. Tất cả các cửa sổ đều tối đen như mực, và ngay cả đèn ngoài trời cũng đã tắt. Với những cánh cửa bị khóa chặt, trông khu nhà như bị bỏ hoang.
Thực chất Sanji đã lờ mờ nhận ra. Cậu đã không suy nghĩ khi rời khỏi khu rừng, ít nhất là không nghĩ gì ngoài việc tránh xa Zoro hết mức có thể, nhưng bây giờ đôi chân cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đưa cậu băng qua thị trấn một cách mù quáng, cậu không chắc điều gì sẽ xảy ra và mình phải làm gì tiếp theo.
Khó chịu gạt những vệt nước mắt còn sót lại trên má, chàng trai tóc vàng lần mò tìm kiếm cửa sau, cố gắng bằng cách vùng vẫy bàn tay để chạm vào chốt cửa vì bên ngoài quá tối để nhìn thấy bất cứ thứ gì. Khi nỗ lực này không thành công, cậu thử hóa phép một ngọn lửa nhỏ trong vài giây ngắn, rồi giật mạnh cửa để mở.
Bên trong nhà hàng không hiểu sao còn tối hơn bên ngoài, và Sanji cảm thấy rùng mình khi bước vào trong. Lần đầu tiên, Baratie cho cậu cảm giác có điều gì đó khác ngoài sự chào đón, như thể chính khu nhà đang bảo cậu đừng bước vào.
Xoa vai, Sanji cố gắng hết sức để phớt lờ cảm giác này và tiến sâu hơn vào nhà hàng. Cậu liên tục va phải các ngăn kệ và đồ dùng nhà bếp, thêm một dấu hiệu lạ thường khác củng cố sự khó chịu mà cậu đang cảm nhận, vì cậu đã có thể bịt mắt đi tự do trong nơi này từ khi mười tuổi.
"Tất cả là lỗi của cái cục rêu hôi thối đó." Cậu lầm bầm, không buồn che giấu sự nghẹn ngào của mình vì không có ai xung quanh nghe thấy. "Tên khốn đầu xanh ngu ngốc. Cậu ta nghĩ mình là cái quái gì mà nói chuyện với mình kiểu đó?"
Hắn nghĩ hắn là người hiểu cậu nhất trên thế giới, bóng tối dường như đang nói, giống như nó đang chế giễu cậu. Hắn nghĩ mình biết những gì đang diễn ra trong đầu cậu, và hắn đã đúng. Hắn đã đúng về tất cả những gì hắn đã nói. Cậu chỉ không muốn thừa nhận nó thôi.
"Im đi!" Sanji nói với căn bếp trống rỗng. Bối rối, cậu lướt tay dọc theo bức tường cho đến khi tìm thấy một nơi mình biết sẽ có một trong những chiếc đèn. Sau đó, cậu xoay công tắc cho đến khi nó bắt lửa, thở phào nhẹ nhõm khi một lượng ánh sáng nhỏ lọt vào phòng.
Thật khó chịu, ánh sáng từ ngọn đèn dường như tạo ra nhiều bóng tối hơn, và Sanji cảm thấy sởn gai óc sau gáy khi nhìn quanh bếp. Mọi thứ trông vẫn như cũ, cậu nghĩ, nhưng vẫn có điều gì đó day dứt trong tâm trí.
"Có ai ở đây à?" Cậu hỏi, cảm thấy hơi ngớ ngẩn khi câu hỏi bị đáp lại bằng một sự im lặng. "Phải rồi, làm gì có ai. Mày đang trở nên hoang tưởng đấy Sanji, mất hết tư cách đàn ông."
Căn bếp tiếp tục im lặng, và Sanji thở dài mệt mỏi. Bước đến bồn rửa gần nhất, cậu mở van nước và thò tay vào dưới vòi để hứng những giọt nước đầu tiên.
Nước lạnh chạm vào tay cậu, và thậm chí còn lạnh hơn khi cậu tạt nước lên mặt. Tuy nhiên, nó giúp cậu cảm thấy tỉnh táo hơn và rửa sạch những giọt nước mắt tồi tệ nhất như một phần thưởng.
Cậu thở ra, nắm chặt lấy mép bồn rửa khi chợt nhận ra mình vừa làm một việc ngu ngốc như thế nào. Những lời nói của Zoro đã cắt rất sâu, sâu đến mức cậu đã phản ứng mà không cần suy nghĩ và chạy đến nơi mình cảm thấy an toàn nhất trên thế giới, không quan tâm đến thực tế là có một con quái vật đang săn lùng mình.
"Trời ơi." Cậu rên rỉ, đưa tay lên giật tóc. "Không thể tin mình lại bỏ chạy như thế này. Những người khác sẽ rất lo lắng cho xem."
Không nói gì về Zoro, cậu nghĩ về bạn mình nhưng không nói ra. Trong số tất cả những người trên thế giới để cậu có thể trút phép thuật lên trong cơn tức giận, cậu không thể tin mình đã mất kiểm soát và tấn công người đáng ra chính là nạn nhân lớn nhất của thứ ma thuật vặn vẹo trong gia đình cậu.
"Cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình." Cậu thút thít, những lời đó vang vọng trong căn bếp trống rỗng. "Mình đáp lại những điều cậu ấy làm cho mình bằng một công kích gấp mười lần tổn thương. Cậu ấy sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với mình mất."
Sanji không hề mong đợi câu trả lời nào trong căn bếp. Do đó, cậu gần như nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng cửa sau bị giật mạnh ra, sau đó là tiếng bước chân giận dữ.
"Này XOẮN! Tốt hơn hết là cậu nên ở đây vì nếu cậu bắt tớ dành cả đêm để đuổi theo cậu quanh thị trấn, thì tớ sẽ đấm vào mặt cậu!"
Giật mình, Sanji quay người lại, khiến khuỷu tay cậu khuỵu xuống. Cậu rít qua kẽ răng, nắm lấy phần chi bị bầm tím bằng bàn tay còn lại, trong khi vẫn tập trung phần lớn sự chú ý của mình vào những bước chân đang đến gần hơn.
"Đây rồi!" Zoro kêu lên khi đi đến gần. Vì ánh sáng yếu ớt trong phòng, Sanji không thể nhận ra vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt của người thanh niên tóc lục khi cậu ta sải bước về phía trước. "Cậu có biết tớ đã đuổi theo cậu bao lâu không? Tớ để lạc cậu mấy lần rồi đấy."
"Cậu làm gì ở đây?" Sanji lầm bầm, vẫn ôm lấy cánh tay đau nhức của mình. "Cậu đáng lẽ phải quay lại chỗ Robin."
"Không, đáng lẽ cậu phải quay lại chỗ Robin." Zoro kiên quyết. "Ở đây không an toàn, đi thôi. Rời khỏi đây."
"Tớ không thể." Sanji nói, hoang mang trước diễn biến đột ngột này. "Ý tớ là, tớ không biết ý mình là gì, nhưng tớ không thể. Mọi chuyện đều không ổn và đã hỏng bét hết rồi, nên tớ nghĩ mình phải ở đây."
"Không." Zoro nói chắc chắn. "Tớ biết cậu đang khó chịu, đó là lỗi của tớ. Tớ đã làm bung bét hết, và chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện, nhưng không phải ở đây. Không phải bây giờ. Cậu sẽ phải quay lại ngôi nhà tranh nếu tớ buộc phải vác cậu đi."
"Tại sao cậu quan tâm?" Sanji buột miệng, câu hỏi bật ra khỏi môi trong vô thức. "Cả hai chúng ta đều biết cậu thực sự cảm thấy thế nào, thực sự nghĩ gì. Tớ đã nghe rất to và rõ ở khu rừng rồi."
"Cậu nghe toàn lời vớ vẩn." Zoro đáp. "Lúc đó tớ đã kích động và lỡ nói ra điều mà tớ sẽ không thực sự để tâm trong một triệu năm nữa. Tớ xin lỗi, được chứ? Cậu không thể tha thứ cho tớ cũng không sao hết, miễn là cậu đi với tớ ngay bây giờ."
"Dù cậu không để tâm." Sanji phản đối. "Cậu cũng đã nói ra rồi. Tớ biết khi nào giọng cậu nghe như đang nói dối, lúc đó nghe không giống thế lắm."
"Lúc đó tớ nói nhảm đấy, và làm cái giọng cố ý muốn tổn thương cậu vì tớ muốn trả đũa những gì cậu đã nói. Cứ đồ rằng tớ là một tên khốn không xứng đáng với cậu đi, nhưng khốn kiếp, tớ không muốn là tên khốn đã khiến cậu bị giết. Đi theo tớ nhanh lên, hay muốn tớ cho cậu một trận rồi vác đi."
Trong một khoảnh khắc, âm thanh duy nhất trong bếp là tiếng sụt sịt rối loạn của Sanji khi cậu một lần nữa đấu tranh để kiểm soát cảm xúc của mình. Cậu đang bị dằn vặt bởi rất nhiều cảm xúc đến nỗi không biết liệu mình nên xả ra hay kiềm lại vào thời điểm này, và Zoro ở đây chỉ làm cậu thêm bối rối.
"Tớ không biết cậu muốn gì ở tớ." Cậu gượng nói. "Tớ cũng không biết mình đã làm gì khiến cậu tức giận như vậy, tớ không biết tại sao cậu lại đuổi theo tớ sau tất cả những chuyện đó."
Cậu không mong đợi có một đôi tay mạnh mẽ sẽ ôm lấy mình, nhưng đó chính xác là những gì xảy ra. Zoro giữ chặt cậu bằng một tay, trong khi tay kia đưa ra sau đầu cậu.
"Xin lỗi." Zoro nói cộc lốc, để Sanji vùi mặt vào hõm cổ mình. "Thành thật xin lỗi cậu, tớ hứa sẽ giải thích mọi chuyện khi chúng ta quay lại với những người khác. Rời khỏi đây đi."
"Cậu thậm chí còn không muốn tớ ở cạnh." Sanji lầm bầm. "Tớ nghĩ cậu muốn tớ rời đi với Ace, có lẽ để không phải chịu đựng tớ nữa."
Trước sự kinh ngạc hoàn toàn của mình, Zoro run rẩy kiềm nén một tràng cười. Rút tay ra, cậu ta đặt hai tay lên hai bên mặt Sanji và áp trán cả hai vào nhau. "Tớ chưa bao giờ muốn thế." Cậu nhấn mạnh. "Cậu không tin cũng được nhưng đó là sự thật."
"Nhưng tại sao?"
"Thánh thần ơi, lũ nhóc, trời ngó xuống mà coi!" Làm cả hai ngạc nhiên, một giọng nói mới lướt quanh phòng, dường như nó đang rỉ ra từ chính những cái bóng. "Woo-ee, đã lâu lắm rồi ta mới gặp một đứa như vậy."
"Thôi vậy." Giọng nói trầm ngâm. "Cứ cho là có thể có một số lợi ích khi có cái đầu ngốc nghếch như thế đi. Có điều, nó có thể sẽ khiến nhóc dễ bị giết hơn đấy."
"Cái gì th-?" Sanji không chắc là mình hay Zoro thốt ra những từ đó khi bóng tối dường như bao trùm xung quanh họ. Tất cả những gì cậu biết là những cái bóng mà cậu đã nhận thấy trước đây ở Baratie đột nhiên chuyển động theo một cách khác thường nhất, từng cái bóng lướt qua căn phòng cho đến khi chúng đông lại thành một dáng hình ở cuối nhà bếp.
"Hààà, giờ tốt hơn rồi." Người đàn ông to lớn khác thường với bộ râu tết đen kéo dài xuống bộ ngực trần thở dài. "Xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng các cậu có vẻ như đang chuẩn bị rời đi, và ta thực sự không muốn để điều đó xảy ra. Dù sao thì ít nhất là khi không có ả phù thủy ở quanh đây."
"Quên, ứng xử nhã nhặn." Hắn nói thêm, chắp hai tay lại với nhau thành tiếng vỗ tay vang dội và hàm răng lểnh khểnh cười toe toét. "Marshall D. Teach, hân hạnh. Hay còn được gọi là..."
"Râu Đen." Zoro nhổ nước bọt, một tay thả xuống chuôi kiếm của Wado, trong khi tay còn lại nắm lấy Sanji và kéo cậu ra sau lưng. "Bọn này biết ngươi là ai."
"Là vậy sao?" Teach vui vẻ nói. "Chà, điều đó chỉ có một ý nghĩa. Lần này nhóc Ace bé bỏng thân yêu đã bị đuổi đi đâu rồi? Ta không thể ngờ là cậu bé pháo hoa đó đã cho ta một trận ra trò đấy."
"Ace không có ở đây." Zoro trả lời. "Nhưng bọn ta không cần. Ta hoàn toàn có khả năng chăm sóc cho ngươi."
Kiếm sĩ di chuyển trước khi Sanji có cơ hội ngăn cậu ta lại. Không chỉ Wado, mà cả Kitetsu cũng thoát khỏi vỏ, cậu ta tấn công gã phù thủy hắc ám với tốc độ luôn khiến mọi người phải bất ngờ nhờ vào dáng hình mạnh mẽ của mình.
Rõ ràng là Râu Đen không ngờ tới một động thái như vậy, nhưng hắn ta không để việc bị bất ngờ cản trở mình. Cú vung kiếm của Zoro với Wado vẽ một đường mỏng trên ngực của người đàn ông, nhưng nó hầu như không đủ để lấy đi nhiều máu, trong khi Kitetsu chém hụt hoàn toàn.
Trước sự kinh hoàng của Sanji, Râu Đen ngửa đầu ra sau và cười. Né tránh đòn tấn công tiếp theo của Zoro và cả đòn sau đó, cậu ta di chuyển quanh căn bếp bừa bộn như thể được sinh ra ở đó, xoay sở để tránh bị vấp bởi nhiều dụng cụ một cách thần kì.
"Ngươi nhanh đấy, nhóc." Hắn cười khúc khích, giơ cánh tay trần đỡ đòn. Toàn bộ chi chuyển sang màu đen khi Wado sượt qua, khiến thanh kiếm bật ra sau với một tiếng va chạm vang dội. "Nhưng nhanh thôi chưa đủ."
"Cứ xem xét lại chuyện đó đi." Zoro thở dài, cơ bắp căng lên khi cậu ta hạ cả hai thanh kiếm xuống một lần nữa. "Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng đừng hòng động vào cậu ấy!"
"Ừ, ừ, tao nghe rồi." Râu đen lè nhè, ngáp vào mặt đối thủ. "Nhưng ngươi biết đó, ta đã sử dụng phép thuật trong một thời gian dài và có nhiều cách để khiến nó trở nên nguy hiểm chẳng kém gì những thanh kiếm xinh đẹp của ngươi đâu. Ví dụ như cái này."
Đẩy một tay về phía trước, gã phù thủy để bóng tối bao quanh cánh tay đang vươn ra cho đến khi nó có hình dạng của một thanh kiếm. Giữ vũ khí ở chuôi, sau đó hắn giơ nó lên cao và vung thẳng trực diện vào Zoro.
Kiếm sĩ trẻ tuổi cố gắng dùng kiếm đỡ đòn, nhưng chỉ thành công một phần. Cậu ta xoay sở trước đòn đánh trông như một đòn kết liễu, nhưng vẫn rít lên trong đau đớn khi thanh kiếm bóng tối của Râu Đen cắt gọn gàng vào mắt trái cậu ta.
"KHÔNG!" Hét to nhất có thể, Sanji lao qua căn phòng, cố gắng triệu hồi phép thuật của chính mình để chiến đấu. Ngọn lửa bùng lên từ một số vòi đốt gần đó, chắc chắn sẽ gây ra loại sát thương khiến Zeff phải nhăn mặt khi nhìn thấy, nhưng chúng mất kiểm soát để có thể giúp đỡ theo cách mà Sanji cần. "Tránh xa cậu ấy ra!"
"Ô hô hô! Một thằng nhóc pháo hoa khác à?" Thay vì tỏ ra lo lắng trước sự phản công của Sanji, Râu Đen có vẻ rất vui mừng. "Chà, ta nóng lòng muốn thêm cả ngươi và nhóc Ace vào bộ sưu tập."
"Tuy nhiên, ta sẽ cần ngươi ngồi yên một lúc." Hắn nói, ngâm nga một mình. "Ta cần một chút thời gian để chuẩn bị câu thần chú thích hợp, và cũng nên bảo vệ bạn ngươi đàng hoàng chứ."
Tự hỏi điều đó có nghĩa là gì, Sanji hét lên ngạc nhiên khi chân cậu đột ngột bị kéo giật. Nhìn xuống, cậu thấy những tua màu đen đang quấn quanh chân mình, và tóm lấy chúng một cách vô ích.
"Cái quái gì đây?" Sanji thở hắt, ghét cái cảm giác những sợi gân chạm vào da mình. "Thả ra!"
"Không đâu." Râu Đen hát những bài hát. Sau đó, hắn búng tay khiến nhiều tua trượt về phía trước và quấn quanh cánh tay của Sanji, ghim chặt cậu tại chỗ, không hề giống như cách cậu đã làm với Zoro vào lúc chiều.
Và nói về Zoro, chàng kiếm sĩ cũng rơi vào tình trạng khó khăn tương tự. Dường như thờ ơ với chỗ máu chảy ra từ con mắt bị thương của mình, cậu ta cố gắng đứng dậy và kéo Shusui ra khỏi vỏ, chỉ để bị cùng loại tua quấn quanh tay chân mình. Cả ba thanh kiếm rơi xuống sàn với những tiếng va chạm vang dội, khiến Râu Đen cười nham nhở.
"Có vẻ như ngươi thích múa mấy thanh nhọn đó nhỉ." Hắn nói gần như là độc thoại. "Nhưng ta e rằng chúng sẽ không cần thiết cho những gì sắp xảy ra. Thực ra, ta nghĩ bây giờ ta sẽ chuyển ngươi sang một bên, để không cản trở ta làm việc."
Zoro gầm lên khi bị bóng tối nhấc bổng và ném về phía bên kia căn bếp, điều mà Râu Đen có thể nghĩ là do đau đớn nhưng Sanji biết đó là âm thanh của cơn thịnh nộ. Lưng cậu ta đập vào tường ngay cạnh nơi treo những chiếc tạp dề dự phòng, và những xúc tua bóng tối đã dịch chuyển để cố định cậu ta chặt vào tường.
"Tốt hơn nhiều rồi." Râu Đen cười, rõ ràng là hài lòng khi vỗ hai tay vào nhau. "Ngươi ở yên đó, trong khi ta chăm sóc bé tóc vàng ở đây."
"Ôi đệt mẹ ông." Sanji khạc nhổ khi người đàn ông chú ý đến mình. "Tôi có tên đấy."
"Hiển nhiên." Râu Đen trả lời với một cái nhún vai vô tư. "Nhưng sẽ là nói dối nếu ta nói ta quan tâm. Tất cả những gì ta muốn là phép thuật của ngươi, không phải ngươi."
"Thế thôi á?" Sanji giễu cợt. "Thật lòng mà nói, ta thấy hơi bị xúc phạm. Điều tối thiểu ngươi có thể làm là hả hê và kể cho ta biết kế hoạch như một kẻ xấu xa đích thực. Ta đang cảm thấy hụt hẫng ở đây này."
Râu Đen cho cậu một cái nhìn bối rối. "Nếu ngươi đang trì hoãn thời gian vì nghĩ thằng Portgas đang ở gần đây và sẽ đến cứu các ngươi, đừng hết hồn nhé. Ta đã đánh bại nó trước đây, và có thể làm điều đó một lần nữa. Huống chi cả hai ngươi cũng không đủ để ngăn được ta."
"Tự phụ dữ?" Sanji hỏi, lộ ra ánh nhìn sỉ nhục nhất khi vùng vẫy trong bóng tối. "Ai nói chỉ có hai bọn ta?"
Bây giờ Râu Đen khịt mũi. "Chỉ có một phù thủy ở Thị trấn Orbit, và ngươi chỉ là một đứa vớ vẩn. Nếu Ace đã không thể đánh bại ta với Edward Newgate chống lưng, dù đằng nào ông ta cũng là một lão già và ốm yếu, thì ngươi làm sao có thể hạ được ta đây."
"Ta rút lại lời mình nói." Sanji ngắt lời. Cậu nghĩ rằng tất cả sự căng thẳng của mình có thể đã được đền đáp vì cảm giác như một số xúc tua đang bắt đầu lỏng ra. Mặc dù điều đó có thể liên quan nhiều hơn đến việc Râu Đen dường như đang kêu gọi hầu hết các bóng tối trở lại với mình. "Ta thực sự cảm thấy bị xúc phạm rất nhiều."
"Hãy làm những gì ngươi muốn đi, nhóc." Râu Đen nói, phần lớn sự chú ý của hắn bây giờ tập trung vào một khối bóng tối quằn quại mà hắn đang thu thập ở giữa hai bàn tay. "Ta không quan tâm."
"Này, ta có một câu hỏi." Giọng Zoro khàn hơn bình thường khi nói, mang theo sự đau đớn và tức giận, nhưng nụ cười của cậu ta vẫn sắc bén hơn bao giờ hết khi cả Râu Đen và Sanji quay lại nhìn. "Mấy cái bóng ngu ngốc này có thể phản ứng nhanh đến mức nào khi thứ mà chúng đang giữ thay đổi kích thước đột ngột?"
Râu Đen cau mày. "Cái kiểu câu hỏi quái quỷ gì vậy?"
"Kiểu hợp lý." Zoro trả lời, và Sanji nhận ra những gì bạn mình sắp làm vào đúng thời điểm cậu ta vươn cổ ra và móc dây mề đay của mình vào cái chốt móc gần nhất. Cậu ta lắc đầu ba lần một cách thô bạo, đủ để khiến sợi dây bị đứt và chếc mề đay rơi xuống sàn.
Vật chứa phép thuật của Robin vỡ tan khi gặp va chạm, khiến Râu Đen giật mình khi phép thuật mất kiểm soát trào ra bên ngoài. Gã phù thủy lớn tuổi rút thêm sức mạnh để che chắn cho mình, vô tình giải phóng sự kìm kẹp của đám xúc tua đang giữ Sanji.
Và Zoro. Chính xác như chàng kiếm sĩ đã dự đoán, các tua không thể chống chọi với sự gia tăng kích thước nhanh chóng của cậu ta khi cậu ta chạm đất bằng bốn chân và gào lên. Âm thanh vang vọng khắp nhà bếp, thậm chí còn to hơn khi Zoro lao về phía trước, không quan tâm đến vết máu khô vẫn còn đang phủ lên mắt trái của mình.
Bây giờ cậu ta còn nhanh hơn so với khi sử dụng cầm kiếm. Hoặc là như vậy hoặc Râu Đen đã mất cảnh giác đến mức không thể tiếp chiêu kịp thời. Zoro cào thật mạnh một đường xuống ngực gã phù thủy bằng bàn chân trước, gã đàn ông lớn tuổi hét lên đau đớn khi móng vuốt của con hổ xuyên qua da thịt hắn.
Trong khi đó, không chịu đứng ngoài cuộc, Sanji cũng xông vào. Sử dụng đôi chân của mình chính xác theo cách mà Zeff đã dạy, bổ sung thêm bằng phép thuật, cậu giáng một loạt cú đá nảy lửa vào kẻ thù, quyết tâm tấn công vào bất cứ nơi nào có thể trên người hắn.
Trông có vẻ đau đớn hơn nhiều, Râu Đen vung tay vào cả hai người, bất chấp máu chảy xuống ngực và nhỏ giọt xuống sàn. "Hai thằng ranh các ngươi bắt đầu làm ta khó chịu đấy." Hắn gầm gừ, ném một tia bóng tối thẳng vào đường đi của Sanji.
Sanji có thể né được, nhưng phải lùi lại để làm việc đó. Hành động này khiến Zoro bị lộ chuyển động, và Râu Đen nhanh chóng lợi dụng nó. Chờ cho đến khi con hổ nhảy được giữa chừng, hắn tấn công bằng một thanh kiếm bóng tối khác, thanh kiếm này lớn hơn nhiều so với thanh kiếm đã lấy đi con mắt của kiếm sĩ.
Zoro gầm lên khi bị lưỡi kiếm chạm vào, một âm thanh khủng khiếp, đau đớn mà Sanji tưởng tượng rằng mình sẽ nghe thấy trong những cơn ác mộng trong nhiều năm tới. Lưỡi kiếm lướt từ ngay dưới chân trước bên trái di chuyển qua ngực cậu ta, vẽ ra một đường chéo xé toang xuống đến tận hông.
Con hổ ngã xuống đất. Trong một khoảnh khắc, cậu ta cố gắng đứng dậy trở lại, nhưng đôi chân gần như ngay lập tức ngã khuỵu, và Zoro gục xuống trong một vũng máu đang lan rộng. Trong khi Râu Đen cười phá lên từ phía trên.
"Không còn sức cứng cỏi nữa, phải không?" Người đàn ông lớn tuổi ré lên, vẫn giơ cao thanh kiếm chết tiệt của mình. "Ta thừa nhận là ngươi vừa làm khó ta đấy, thằng nhóc chết tiệt, nhưng sẽ khiến việc xem ngươi chảy máu ở đây càng thú vị hơn. Ngươi xong đời rồi, thằng khốn!"
Hét lên kinh ngạc, Râu Đen lùi lại khi Sanji đâm sầm vào hắn, mọi bộ phận trên cơ thể hắn đều bốc cháy.
"TRÁNH XA CẬU ẤY RA!" Sanji gào lên, dồn tất cả những gì mình có vào cú đá trúng vào bộ ngực đã bị tàn phá của Râu Đen. "Động vào cậu ấy lần nữa là tôi giết ông đấy!"
Râu Đen vùng vẫy trong lửa, sửng sốt trước đòn tấn công của Sanji, và gần như thể hắn bắt đầu mất khả năng kiểm soát phép thuật của mình. Lửa của Sanji càng tỏa sáng bao nhiêu thì bóng tối dường như càng tan biến bấy nhiêu, và đôi mắt của gã phù thủy lớn tuổi mở to kinh ngạc.
"Ngươi đang làm gì vậy, thằng ranh khốn kiếp?!" Hắn hét lên. "Dẹp cái thứ vớ vẩn đó ngay đi!"
Sanji gầm gừ, tấn công hắn bằng một cú đá khác. "Ngươi đã động vào người quan trọng nhất của ta. Nếu cậu ấy chết, ngươi chết!"
"Đừng có mơ." Râu Đen chế giễu. "Ta không phải thằng ngốc, nhưng tiếp cận ngươi mà không có đồng bọn ở đây đúng là không phải bước đi khôn ngoan nhất mà ta có, vì vậy ta nghĩ ta sẽ khắc phục việc đó. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhãi ranh." Hắn nói thêm với một cái liếc mắt kinh tởm. "Thật tệ là ta không thể nói điều tương tự với con bọ chét nằm đó."
"Cái g-?" Sanji bắt đầu hỏi, nhưng cậu không bao giờ nhận được câu trả lời. Giống như cách hắn đến, toàn bộ cơ thể của Râu Đen dường như tan biến vào bóng tối. Không thể chạm tay vào thứ gì đó quá mơ hồ, Sanji nhìn những vệt mờ mờ trượt ra từ dưới gót chân mình rồi biến mất vào màn đêm.
Mặc dù thực tế là không có ngọn đèn nào được bật, nhưng bằng cách nào đó, căn bếp vẫn sáng hơn khi không có Râu Đen. Tuy nhiên, Sanji không quan tâm đến điều này vì cậu còn bận rộn ném mình xuống sàn bên cạnh tư thế nằm sấp của Zoro.
"Marimo!" Cậu gào lên, đặt một tay lên bờ vai đầy lông để kiểm tra Zoro. "Thôi nào, Tảo Cầu. Mở mắt ra đi!"
Hô hấp một cách đau đớn, Zoro mở mắt phải ra, trong khi bên mắt trái vẫn kiên quyết nhắm nghiền. Khi kiểm tra kỹ hơn vết máu đã khô nơi bên mắt, Sanji nhận ra vết thương có thể biến mất hoàn toàn và thay thế bằng một vết sẹo nếu cậu ta có thể chuyển từ hổ sang người.
Sanji xoa tay lên đầu Zoro khi cậu cúi xuống để nhìn rõ hơn.
Zoro rít lên một tiếng đầy chất vấn, nhưng đó chỉ là một âm thanh nửa vời. Bên mắt lành lặn của cậu ta mờ đục, giống như đang gặp khó khăn trong việc tập trung, và máu ngày càng chảy ra sàn nhà.
Cố gắng không bịt miệng, Sanji buộc mình phải nhìn kỹ hơn vào vết thương hở trên ngực. Nó là một vết rạch lớn bao lấy phần thân của Zoro, nhuộm đỏ phần dưới bụng cậu ta bằng máu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một chấn thương cần phải được xử lí ngay lập tức nếu cậu không muốn bạn mình bỏ mạng.
"Được rồi, được rồi, tớ cần cậu nghe tớ nói, Đầu Tảo." Sanji khẳng định. "Làm được không?"
Trước cái gật đầu đồng ý của Zoro, cậu thở phào nhẹ nhõm. "Cậu phải biến đổi, dù cái mề đay đã vỡ rồi." Cậu nhanh chóng xác nhận. "Chỉ có thể trông cậy vào bản thân cậu thôi. Cậu cần trở lại hình dạng con người để vết cắt khép lại."
Trong đầu cậu nghe thấy mình bị mắng bằng một giọng nói yếu ớt vì đã mô tả việc giết mổ của Râu Đen đơn giản là một vết cắt, nhưng cậu bảo cái giọng đó phải im lặng. Đặt tất cả sự chú ý của mình lên Zoro, cậu tiếp tục đưa tay lên đỉnh đầu con hổ, rồi cúi xuống hôn lên mõm cậu ta.
"Thôi nào, Marimo." Cậu nói, giờ thì lảm nhảm những điều hoàn toàn vô nghĩa. "Cậu làm được mà. Tớ biết cậu có thể, làm ơn đó."
Giọng Sanji khàn đi ở lời cuối, và nước mắt bắt đầu lăn dài trên má mặc dù cậu đã cố gắng dũng cảm ép mình để giữ vững tinh thần. "Thôi nào." Cậu cầu xin, vùi mặt vào lớp lông mềm mại trên cổ Zoro. "Vì tớ đi, làm ơn. Chỉ một việc cuối cùng này và tớ sẽ không bao giờ yêu cầu cậu làm bất cứ điều gì nữa, được chứ? Thậm chí không phải việc cơ bản như nhai bằng miệng, tớ thề đó. Chỉ cần làm ơn, biến đổi đi."
Zoro phát ra một âm thanh khàn khàn trong cổ họng, rồi ngẩng đầu lên một chút để có thể rúc vào một bên mặt Sanji. Tuy nhiên, chuyển động đơn giản đó dường như đã sử dụng hết năng lượng cuối cùng của cậu ta, bởi vì đầu cậu ta ngã ra sau với một tiếng thịch lặng lẽ và con mắt cậu ta bắt đầu nhắm nghiền trở lại.
"KHÔNG!" Sanji hét lên, ôm lấy bạn mình bằng tất cả sự hoảng loạn. "Không không không, ở lại với tớ, Zoro. Ở lại với tớ! Mở mắt ra, được chứ? Cậu cần phải giữ tỉnh táo."
Zoro hậm hực, như muốn nói rằng cậu ta nghe thấy, nhưng không làm gì khác. Trong khi đó, hơi thở ngày càng trở nên yếu đi, và Sanji đồ rằng mình đang tưởng tượng ra, nhưng có cảm giác như nhịp tim của cậu ta đang dần chậm lại.
"Robin!" Sanji đột ngột nói, một ý tưởng nảy ra trong đầu. "Chúng ta cần Robin. Câu thần chú của chị ấy sẽ giúp cậu biến đổi thành người, chúng ta chỉ cần đưa chị ấy đến đây để làm phép trực tiếp cho cậu. Hoặc, tớ cần phải... Tớ sẽ đi làm điều đó, và rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
Đầy tuyệt vọng, cậu đứng dậy, đầu gối trượt ngã bởi vũng máu của Zoro khi vội đứng dậy. Kiềm chế tiếng thút thít, cậu nhắc nhở bản thân về mục tiêu của mình, chỉ để hét lên khi bị Zoro cắn vào tay áo.
"Marimo, cậu đang làm gì thế?!" Cậu hét lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của con hổ. "Không có thời gian đâu. Tớ cần phải di chuyển ngay bây giờ."
Zoro thả tay ra với một tiếng ậm ừ yếu ớt, những âm thanh cậu ta tạo ra khi đầu cậu ta ngã ra sàn chỉ có thể được mô tả như một lời cầu xin đơn giản. Cậu ta yêu cầu Sanji đừng đi, và chỉ có một lý do để giải thích.
"Không." Sanji nghẹn ngào. "Không, cậu phải để tớ thử. Tớ chạy nhanh lắm. Tớ sẽ tìm Robin và đưa chị ấy đến đây. Sẽ ổn thôi, rồi cậu sẽ thấy."
Sẽ không, và cả hai chúng ta đều biết điều đó - biểu hiện của Zoro mang thông điệp này. Tiếp theo là một biểu hiện thậm chí còn tồi tệ hơn - Đừng để tớ chết một mình ở đây.
Sanji rên rỉ và ngã xuống sàn. "Xin cậu, đừng đi." Cậu cầu xin, khom người về phía trước để ôm lấy đầu Zoro trong tay. "Làm ơn, tớ sẽ làm bất cứ điều gì. Chỉ cậu và tớ, nhớ không? Luôn luôn là cậu và tớ. Quên trận cãi vả ngu ngốc của bọn mình trước đó đi, bọn mình đều biết hai đứa toàn nói nhảm thôi. Tớ là người của cậu, giống như nhiều năm trước cậu đã nói, tụi mình mắc kẹt với nhau mà."
Zoro ậm ừ khi nghe điều này, như thể thừa nhận quan điểm của Sanji, và lưỡi cậu ta lướt dọc sống mũi của Sanji theo cách mà cậu ghét nhất. Đó rõ ràng là một nỗ lực yếu ớt để xoa dịu bầu không khí, nhưng nó chỉ khiến Sanji khóc nhiều hơn.
"Cậu phải ở lại." Cậu khăng khăng, nước mắt giờ đã thấm vào bộ lông trên đỉnh đầu Zoro, nơi cả hai áp trán vào nhau. "Sao cậu có thể dành tất cả thời gian của cậu ra để luôn nhắc tớ nhớ mình bị mắc kẹt với cậu suốt đời và sau đó lại ra đi chứ."
"Cậu là của tớ." Cậu nức nở, buông một tay xuống đấm vào đùi mình. "Có nghe không? Cậu là người của tớ."
"Tất cả là lỗi của tớ." Cậu nhận ra, âm thanh yếu ớt trong cổ họng Zoro phát ra trong sự phản đối. "Nếu tớ không quá ngu ngốc thì cả hai chúng ta vẫn ở trong ngôi nhà tranh, và cậu sẽ không bao giờ phải đối đầu với Râu Đen một mình."
"Tớ rất xin lỗi. Tớ xin lỗi vì tất cả. Vì việc này, vì những gì tớ đã nói trước đó, mẹ kiếp, và vì cái gia đình máu mủ chết tiệt của tớ đã khiến cậu thành ra thế này. Cuộc đời cậu sẽ tốt hơn rất nhiều nếu chưa bao giờ gặp tớ, và nếu tớ có thể quay ngược thời gian và làm lại từ đầu tớ sẽ không để cậu gặp tớ đâu."
Zoro phát ra một âm thanh rầu rĩ, và Sanji hôn lên đỉnh đầu cậu ta. "Lẽ ra tớ nên đối xử với cậu tốt hơn, đ-đối xử với cậu theo cách cậu xứng đáng được nhận mới phải."
"Cậu rất đặc biệt với tớ." Cậu nói, giọng bắt đầu yếu đi vì khóc quá nhiều. "Tớ muốn cậu biết điều đó. Tớ biết mình đã quá hèn nhát khi phải nói về cảm giác của mình, nhưng cậu cần phải biết..."
"...Là tớ yêu cậu." Cậu thì thầm, nhắm mắt lại và ôm chặt lấy Zoro. "Lúc nào cũng vậy, và sẽ luôn như vậy."
Sau đó, căn bếp trở nên yên tĩnh, chỉ tràn ngập tiếng nức nở của Sanji. Cậu thậm chí không thể nghe thấy tiếng thở của Zoro nữa, nhưng cậu quá sợ hãi để đặt tay lên ngực bạn mình và kiểm tra.
"...Cậu biết đó..." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cất lên một cách trầm ngâm, có phần rời rạc. "Mặc dù tớ không muốn cắt ngang, nhưng tớ rất muốn nghe cậu nói lại lời vừa nãy."
Tim Sanji nhảy lên tận cổ họng, mắt cậu vụt mở, và cậu lùi lại với một tiếng thét kinh hoàng. May mắn thay, cậu tránh bị bật ngửa nhờ một đôi tay mạnh mẽ vươn ra đỡ lấy mình.
"Hả?!" Tiếng ồn phát ra từ cậu hoàn toàn có thể khiến cậu bị mất thể diện, nhưng nếu cái vẻ hả hê của Zoro là một phần thưởng, thì cậu dường như chẳng buồn bận tâm nữa.
"Này, Xoắn." Cậu ta nhẹ nhàng nói, đưa một tay lên ôm lấy gò má đẫm nước mắt của Sanji. "Đừng khóc nữa. Tớ không muốn thấy cậu khóc đâu."
"Câ-cậu..." Ánh mắt chàng thanh niên tóc vàng lướt khắp cơ thể của bạn mình, cậu đưa cả hai tay lên trước ngực cậu ta. Nó nhuốm màu máu từ vết thương, nhưng nơi trước đây từng có một vết rách giờ là vết sẹo đúng như cậu đã dự liệu về quá trình biến đổi của Zoro.
"Câu đã làm được." Cậu thở ra. "Trời ơi, cậu làm được rồi! Sao có thể?!"
Zoro nhún vai, thái độ trông có vẻ không giống một người vừa mới phá bỏ lời nguyền mà mình đã phải chịu đựng suốt mười một năm qua. "Không biết." Cậu ta thờ ơ nói. "Cũng không quan tâm."
"Làm sao có thể không quan tâm?!" Sanji quát, chỉ để đột ngột nhớ lại những gì vừa xảy ra. "Uầy, tớ đang nói chuyện với ai đây chứ." Cậu nói, vòng tay qua cổ Zoro, bất chấp chỗ máu trên người bạn mình. "Điều quan trọng nhất là cậu vẫn còn sống, tạ ơn trời!"
"Không phải." Zoro không đồng ý, giọng cậu ta nghèn nghẹn vì tình cảm không thể kiềm chế của Sanji.
"Cái gì? Cậu đang nói về cái gì?" Lùi lại một chút, Sanji nhìn chằm chằm vào cậu ta, lo lắng rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó còn kinh khủng hơn khi bạn mình phủ nhận điều quan trọng nhất không phải việc cậu ta còn sống. "Còn gì quan trọng hơn việc cậu vẫn còn sống hả? Rõ ràng là... ưm!?"
Trong tất cả những viễn cảnh mà Sanji có thể hình dung về nụ hôn đầu của mình, thì nụ hôn diễn ra trên sàn nhà bếp của Baratie, trong khi cơ thể bê bết máu sau cuộc chiến với gã phù thủy độc ác không nằm trong dự liệu của cậu, chứ đừng nói đến viễn cảnh khả thi nhất. Tuy nhiên, với Zoro, nụ hôn này bằng cách nào đó đã xoay sở để bù đắp cho tất cả các vấn đề khác.
Cậu cảm thấy miệng mình há hốc khi cả hai tách môi ra, và cậu nhìn cái tên đang ôm mình như thể cậu chưa từng gặp cậu ta trước đây. "Câ-" Cậu khàn giọng. "Cậu...?"
"Tớ?" Zoro nghiêng đầu dứt khoát.
"Tại sao?" Sanji thốt lên, cuối cùng cũng có thể xâu chuỗi cả câu lại với nhau. Cậu vừa hôn nhau với người bạn chí cốt của mình.
Zoro nhún vai, trông khá thảnh thơi so với một người vừa bị mù một bên mắt và suýt chết cách đây hai mươi phút trước. "Yêu nhau thì hôn nhau có gì sai?"
"CẬUUU?!" Lúng túng, Sanji yếu ớt chỉ tay vào mình, tin rằng Zoro thừa sức hiểu ý mình.
"Ừm." Zoro trả lời, đọc bạn mình rõ hơn bao giờ hết. "Tớ cũng yêu cậu."
"Từ khi nào?"
Zoro dừng lại, con mắt còn tốt của cậu ta không tập trung, như thể đang thực sự dành thời gian để nghĩ về câu trả lời. "Từ... có lẽ là lúc cậu nói với chị cậu là cậu sẽ hét gọi lính canh nếu cô ta không để cậu thả tớ. Dù sao thì chắc là kể từ lúc đó."
Sanji nhìn cậu ta chằm chằm. "Marimo." Cậu yếu ớt nói. "Lúc đó tụi mình mới tám tuổi."
"...Ừa." Zoro gật đầu. "Từ lúc đó đến giờ đấy Xoắn."
"... Chắc tớ giết cậu quá." Sanji nói, đập mạnh vào sau đầu tên ngốc đối diện. "Tại sao cậu không bao giờ nói gì cả? Cậu có biết tụi mình có thể tránh được bao nhiêu rắc rối nếu cậu làm rõ chuyện này sớm hơn không? Thành thật mà nói, tớ không biết tại sao mình phải đối mặt với... nhưng - trời đất ơi!"
"Sao?" Zoro hỏi, ngước nhìn cậu đầy lo lắng khi chàng trai tóc vàng ôm đầu mình. "Bây giờ cậu sao nữa?"
"Đây là nguyên do cậu trở thành một tên khốn nạn tuyệt đối với Ace à?" Sanji thắc mắc, biết rằng mình đã chọt đúng trọng điểm ngay giây phút thấy một ánh nhìn tội lỗi thoáng qua khuôn mặt của Zoro. "Marimo, ý cậu là tớ suýt giết cả hai ta vì cậu giở thói ghen tuông trẻ con và không biết cách sử dụng ngôn từ à?"
"Vậy thì sao?" Zoro đớp lại. "Có lẽ nếu tớ biết mình không có gì để ghen, thì tớ sẽ không làm mấy trò con bò này rồi."
"Đừng nghĩ nói thế là chặn họng được tớ." Sanji rên rỉ. "Chết tiệt, tớ không thể tin được mà. Không thể tin được tụi mình! Cả một lũ ngốc."
Thay vì tỏ vẻ khó chịu, Zoro nhìn cậu với một ánh nhìn kỳ lạ mà cậu muộn màng nhận ra đó là một ánh nhìn say đắm. "Tớ không quan tâm, ngốc cùng nhau cũng không tệ."
Và Sanji không chắc khuôn mặt của mình lúc này thế nào, nhưng cậu tự tin nói rằng mình trông cũng ngu ngốc không kém.
*****
Cả hai đã bị mắng. Rất nhiều.
Tiếng hét của Zeff gần như có thể làm vỡ tất cả các cửa sổ ở Baratie, Franky tuy tỏ ra lúng túng nhưng vẫn khiển trách rất nghiêm khắc, và thậm chí giọng nói của Robin của lúc đó có âm vực cao nhất mà Sanji từng nghe. Mỗi người mà cả hai từng sống cùng đều cho thấy cuộc sống của họ đáng giá như thế nào, và cả hai không được phép xem nhẹ.
Về phần Zoro, với đầy sẹo và đẫm máu, vẫn đang vật lộn để tìm ra cách làm quen với sự biến đổi qua lại giữa hai hình dạng, nhưng dù gì thì cậu ta vẫn còn sống.
Một phần trong Sanji đã thoáng thắc mắc liệu chàng kiếm sĩ có thể mất khả năng biến hình hoàn toàn hay không, nhưng không phải vậy. Thứ từng là một lời nguyền giờ đây là một năng lực hoạt động chính xác theo cách mà Judge luôn kì vọng, và Sanji có một cảm giác thích thú đến phát ốm với sự thật rằng Vua của Germa có thể sẽ không bao giờ biết thí nghiệm của lão đã thành công.
Chàng thanh niên tóc vàng cố gắng không tập trung vào vấn đề lời nguyền, nhưng điều đó không dễ dàng như vậy. Cả cậu, Robin hay Ace đều không thể hiểu được lời nguyền được phá vỡ như thế nào, và đặc biệt là các học giả thường trú của họ sẽ vô cùng thất vọng vì điều này. Nữ phù thủy đã thề sẽ cố gắng đi đến cùng, mặc dù cá nhân Sanji ngờ rằng cô ấy sẽ gặp được nhiều bước tiến mới.
Hơn nữa, một phần nhỏ trong cậu thích cách giải thích của Luffy về mọi chuyện và không muốn bị chứng minh là sai. Đó là khi những người khác trố mắt kinh ngạc nghe câu chuyện, chàng trai trẻ tuổi nhất đã cười lớn và nhìn họ như thể họ bị điên vì bối rối.
"Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?" Cậu ấy đã nói khi Sabo cuối cùng cũng nhượng bộ và yêu cầu cậu ấy giải thích. "Ai cũng biết tình yêu đích thực là phép thuật tối thượng. Còn gì khác có thể đã phá bỏ lời nguyền chứ?"
Sanji đã đỏ mặt tía tai ngay sau đó, nhưng thật khó để phản bác kết luận của Luffy, vì sự thật lúc đó cậu đã thổ lộ tình cảm khi an toàn trong vòng tay của Zoro. Tuy nhiên, cậu đã từ chối nhìn vào mắt bất cứ ai, và thay vào đó đã lầm bầm điều gì đó khó hiểu.
Cậu khá chắc mình nhớ Zoro đã quá bận với nụ cười tự mãn gửi cho Ace để có thể nói gì đó, nhưng càng ít nói về chuyện này càng tốt.
Và nói về sự tự mãn... đó là một mô tả khá phù hợp cho cách mà Zoro hiện đang để lại dấu hôn dọc theo ngực của Sanji. Gã trai tóc lục thừa biết đáng lẽ họ phải di chuyển từ rất lâu, vậy mà lại ở đây tự làm khó mình và khiến Sanji bị phân tâm.
Nửa vời vả vào cậu ta chẳng có tác dụng gì, vì vậy Sanji buộc mình phải có biện pháp mạnh hơn. Đưa một tay lên, cậu luồn những ngón tay vào tóc Zoro và giật mạnh, kéo đầu người kia phải ngửa ra đủ xa để mắt họ gặp nhau.
"Dừng lại." Sanji nói, cố gắng hết sức có thể trong hoàn cảnh này. Cậu nhẹ nhàng lắc Zoro, không ngạc nhiên khi tên cục súc cứng đầu bắt đầu bĩu môi. "Đừng nhìn tớ như thế. Mặt trời đã mọc ít nhất vài giờ rồi, nghĩa là ai đó sẽ đến tìm bọn mình nếu không xuống đó sớm."
"Không quan tâm." Zoro lầm bầm, hy sinh vài sợi tóc để thoát khỏi tay Sanji. "Chuyện này quan trọng hơn."
Cảm giác nóng bừng mặt là thứ mà Sanji đã trở nên quen thuộc trong những ngày gần đây. Điều khiến cậu ngạc nhiên là Zoro dường như đã chờ đợi nhiều năm để thẳng thắn thể hiện loại tình cảm đặc biệt này ra thế giới, đến mức mà Sanji luôn nhận được nhiều bình phẩm thẳng thắn khiến cậu phải lúng túng.
"Quan trọng hơn cái đầu cậu đấy." Cậu nghe thấy mình quả quyết, đấu tranh với sự tỉnh táo. "Robin nói sáng nay chị ấy có chuyện quan trọng cần thảo luận với tụi mình, đừng để chị ấy đợi."
"Chị ta có thể đợi thêm một chút." Zoro nói, một lần nữa có ý tiếp tục việc dang dở. "Thêm vài phút nữa cũng không giết được chị ta đâu."
"Có lẽ là không." Một đôi môi đột nhiên xuất hiện trong bức tường của ngôi nhà trên cây phía sau đầu cậu ta thì thầm. "Nhưng chị e là những vị khách còn lại của chúng ta đã đến và họ bắt đầu mất kiên nhẫn. Do đó, sẽ rất cảm kích nếu hai em tham gia cùng."
Chậm rãi, thật chậm rãi, Zoro quay đầu lại cho đến khi cậu ta có thể bắn vào đôi môi một cái nhìn dữ dội qua con mắt còn lại của mình. "Chị đang làm đầu bếp xấu hổ đấy." Cậu ta thẳng thừng. "Và lần này không vui nổi đâu."
"Vậy thì có lẽ em nên bắt đầu di chuyển trước khi chị hô phép thêm con mắt cho đủ bộ, em thấy sao?" Robin gợi ý, và cô phải mọc thêm một cái tai ở một nơi khác để có thể nghe được phản hồi của họ. "Như người đời hay nói, thời điểm tuyệt vọng kêu gọi các biện pháp tuyệt vọng."
"Robin." Sanji lầm bầm, cố gắng hết sức để trốn bên dưới Zoro mặc dù cậu không nghĩ nữ phù thủy có thể nhìn thấy họ. Thêm vào đó, có một số chăn để che chắn cũng tốt. "Làm thế tàn nhẫn lắm, chị yêu. Dù đó có chị đi nữa."
"Không đâu." Cô không đồng ý. "Tàn nhẫn nhất sẽ là gửi Franky đến để đem hai em ra ngoài, đó sẽ là biện pháp cuối cùng của chị. Hai đứa có năm phút, và sau đó chị sẽ trở lại."
Đôi môi biến mất thành những cánh hoa nhỏ trước khi cả hai có thể nói bất cứ điều gì, và Sanji quyết định ghi nhớ lời nói của cô. Đưa đầu gối lên, cậu đẩy Zoro ra khỏi lớp chăn mà họ đang nằm, hài lòng khi cái tên tóc lục ngã ngửa với vẻ mặt khinh bỉ.
"Đáng đời cậu." Sanji thông báo khi cậu cũng chui ra khỏi chăn và bắt đầu vội vã tìm kiếm thứ gì đó để mặc. "Nếu cậu chịu nghe lời tớ sớm hơn, cậu đã không bị đánh thức thô lỗ như vậy."
Zoro không nói bất cứ điều gì để đáp lại, và cũng không bắt đầu mặc quần áo. Thay vào đó, cậu ta dựa lưng vào ga giường, hoàn toàn không biết xấu hổ khi vòng tay ra sau đầu để ngắm Sanji thay đồ.
"Sao cậu còn nằm đó?" Sanji nói, nhảy từ chân này sang chân kia khi xỏ chân vào ống quần. "Tớ biết cậu không quan tâm chuyện khỏa thân như tớ, nhưng cậu có thực sự muốn để Franky đến đây bắt quả tang không?"
"Franky sẽ không được nhìn thấy bất cứ thứ gì trừ khi tớ cho phép." Zoro trả lời. Cậu ta lơ đãng gãi ngực, ngón tay lướt trên khối mô sẹo do đòn tấn công thứ hai của Râu Đen để lại, nhưng nếu vết thương khiến cậu ta thấy khó chịu, cậu ta sẽ không biểu hiện ra mặt.
"Tạm tin cậu." Sanji nói, nhét chiếc áo sơ mi đã cài cúc gần hết vào trong quần rồi thắt dây lưng. "Tuy nhiên, tớ không muốn bị phơi bày với người tớ quen biết từ khi lên mười ở nơi công cộng đâu. Nên, tớ ra ngoài trước đây. Thấy làm giá xong rồi thì xuống gặp tớ cũng được."
Zoro đảo mắt. "Không hề nói là tớ sẽ không đi cùng cậu." Cậu ta càu nhàu, đưa tay về phía Sanji. "Tớ tự sắp xếp theo cách của mình."
Chấp nhận bàn tay được đưa ra, Sanji cho phép mình bị kéo xuống đủ gần để Zoro hôn, cả hai hôn nhanh hai lần trước khi đẩy người ra một lần nữa. "Vậy thì chuẩn bị đi." Cậu gợi ý. "Gặp cậu bên dưới."
Sanji đang xuống được nửa thang thì nghe thấy tiếng động phía trên. Điều tiếp theo cậu biết là mình nhìn thấy một vệt màu xanh đen từ khóe mắt, một vệt xém hất tung cậu khi nó lướt qua và hướng về phía mặt đất.
Zoro phớt lờ tiếng mắng mỏ của Sanji khi chân cậu ta chạm tới bãi cỏ, hí hửng khịt mũi khi thực hiện một động tác duỗi toàn thân khiến chân sau nhô cao hơn chân trước. Sau đó, cậu ta lắc đầu, và bắt đầu chạy lon ton về phía ngôi nhà với Sanji vẫn đang phàn nàn phía sau.
Cánh cửa ngôi nhà bật mở khi họ đi vòng ra phía trước, để lộ một Luffy đang cười toe toét, người ngay lập tức lao vào Zoro để chơi trò vật lộn với cậu ta. Tự tin rằng không ai trong số họ sẽ bị thương với trò chơi nhỏ này, Sanji tiếp tục di chuyển, chỉ dừng lại khi một bóng người mới lấp đầy ngưỡng cửa. "Ông làm gì ở đây?"
"Và chào cả mày nữa." Zeff dài giọng, nheo mắt nhìn Sanji. "Cho mày biết, Robin đã mời tao, dù sao thì tao cũng có ý định ra ngoài, đó là cách duy nhất tao có thể dành thời gian cho con trai mình, vì nó dường như đã quyết định không cần phải đến thăm tao ở nhà nữa."
"Con đã gặp ông ba ngày trước." Sanji phản đối. "Quan trọng hơn, đây là nơi Zoro ở, và con sẽ không để cậu ta khuất tầm mắt cho đến khi chắc chắn cậu ta sẽ không cố chết lần nữa."
"Hừm." Zeff trả lời, không mấy ấn tượng. Sau đó, ông nhìn xa hơn ra ngoài sân, nơi Zoro đang nằm ngửa với cả bốn chân giơ lên trời và Luffy đang gáy đắc thắng phía trên cậu ta. "Cái tên Bắp Cải chết tiệt có vẻ như sẽ không sớm thoát khỏi mớ bồng bông này đâu."
"Tuy nhiên." Ông nói tiếp với một cái nhún vai thoải mái. "Tao hiểu ý mày. Mấy ngày gần đây lũ nhóc mấy người trông khá sợ hãi, tao có thể hiểu tại sao mày muốn để mắt đến thằng nhóc."
"Ờm, vâng." Sanji nói, ngạc nhiên trước sự hợp lý bất ngờ này. "Con mừng là ông có thể nhìn thấy mọi thứ từ góc nhìn của con."
"Tất nhiên là tao có thể." Zeff trả lời. "Giống như tao chắc chắn rằng mày cũng có thể nhìn thấy quan điểm của tao, và thừa biết tao sẽ lột da sống thằng khốn nhỏ bé đó và treo tấm da của nó ở Baratie nếu nó phạm quá một ngón chân vào ranh giới tao đặt ra cho hai đứa mày."
"Ông già." Sanji rít lên, nhưng vô ích. Zeff ném cho cậu một cái nhìn quyết liệt lần cuối, rồi quay vào ngôi nhà tranh. Không còn lựa chọn nào khác, Sanji đi theo ông.
Đúng như dự đoán, Robin và Franky đều đã có mặt, Sabo và Ace cũng vậy. Cả bốn người họ đang tụm lại quanh chiếc bàn, nơi chất đầy thức ăn mà Sanji nghĩ là do chính tay Zeff chuẩn bị.
Một tiếng lạch cạch phía sau báo hiệu sự xuất hiện của Zoro và Luffy, có nghĩa là tất cả họ đều có mặt để bàn luận gì đó. Sanji cảm nhận được điều đó khi Luffy lướt qua mình – cậu trai trẻ đang có ý định với lấy thức ăn, và ngạc nhiên khi Zoro bước đến bên cạnh mình.
Liếc nhìn cậu ta, Sanji gãi dưới cằm con hổ theo cách khiến con mắt còn tốt của cậu ta phải nhắm lại cười khúc khích. "Đi thôi, Marimo." Cậu nói, vỗ nhẹ vào mõm Zoro bằng bàn tay còn lại. "Cái bàn có vẻ đông đúc, sao tụi mình không ra ghế dài ngồi?"
Không cần phải nói hai lần, Zoro đi đến vị trí được chỉ định và leo lên đó, nằm dài ra và ngả đầu vào lòng Sanji khi anh chàng tóc vàng di chuyển theo.
Bữa sáng phần lớn diễn ra trong yên tĩnh, với hầu hết mọi người đều tập trung vào việc ăn uống, nhưng rõ ràng là Robin có điều gì đó muốn nói khi cô từ bỏ việc dọn dẹp bát đĩa để đổi lấy việc dồn mọi người vào khu vực phòng khách. Chỉ khi toàn bộ đều có mặt đầy đủ, cô mới thả một quả bom xuống.
"Franky và tôi sẽ tham gia nhiệm vụ truy tìm Râu Đen với Ace."
Sự im lặng kéo theo nặng nề đến mức đủ để có thể nghe thấy tiếng kim rơi, và Sanji thấy mình đang trao đổi ánh mắt sửng sốt với Zoro trước khi kịp hắng giọng. "Ừm, chị có thể nói chậm lại được không?" Cậu hỏi. "Bởi vì em thề là em vừa nghe chị nói như thể chị sẽ rời Thị trấn Orbit."
"Em nghe đúng rồi, chính xác là ý đó đấy." Cô ấy xác nhận. "Có lẽ không phải là mãi mãi, nhưng- Marshall D. Teach là một mối đe dọa lớn hơn nhiều so với việc chị để một khu rừng ma thuật không được bảo vệ. Chỉ vì bây giờ hắn ta chạy trốn không có nghĩa là hắn sẽ không quay lại, và cũng không có nghĩa là hắn sẽ không đi tìm con mồi dễ dàng hơn."
"Em- được rồi, chị có lí." Sanji thừa nhận sau khi dành một chút thời gian để thu thập suy nghĩ của mình. "Nhưng Ace có những người anh em của mình để giúp đỡ. Anh ấy không nhất thiết phải kéo chị ra khỏi vùng an toàn của mình."
"Không cố ý xúc phạm đâu." Cậu nói thêm, gật đầu về phía Ace.
"Ghi nhận." Chàng phù thủy kia trả lời với một nụ cười rộng. "Và hãy tin tôi khi tôi nói bọn tôi không ép buộc Robin làm bất cứ điều gì cô ấy không muốn. Chết tiệt, tham gia với chúng tôi là ý tưởng của cô ấy. Phải nói là, chúng tôi sẽ là bộ ba đần độn nếu từ chối cô ấy."
"Và chúng tôi thường thích giả vờ như trong bọn tôi có ít nhất một tế bào não đang hoạt động." Sabo bổ sung một cách hữu ích. "Vì vậy, chúng tôi chắc chắn không nói 'không' rồi."
"Robin rất tuyệt." Luffy kết luận. "Và Franky nữa. Chuyến đi với họ sẽ vui lắm cho xem."
"Sẽ rất thú vị, tôi chắc chắn về điều đó." Robin đồng ý, gửi một ánh nhìn sâu sắc về phía Luffy. Biểu hiện của cô đột ngột nhắc Sanji nhớ lại cách Ace đã mô tả cậu em út của mình trước đây, như một người 'phức tạp', trái ngược với một người đơn giản là không có phép thuật. Sau đó, cậu tự hỏi, Robin thấy gì khi cô nhìn cậu trai trẻ đó.
Cậu cũng tự hỏi mình phải làm cái quái gì khi không có cô trong đời. Robin và Franky gần như đã là gia đình của cậu, giống Zeff, và cậu ghét ý nghĩ sẽ không gặp lại họ nữa.
"Chúng ta sẽ giữ liên lạc." Robin nói tiếp, như thể cô đọc được suy nghĩ của Sanji. "Chị biết một số câu thần chú sẽ hỗ trợ cho việc liên lạc thông thường, và cũng để bọn chị cập nhật cho em về chuyến đi. Trong khi chờ đợi, Sanji, chị hy vọng em sẽ đồng ý tiếp quản ngôi nhà cho chị."
"Em?" Sanji nghẹn ngào, trong khi đối diện với cậu, Zeff bắt đầu gật đầu một cách thông thái.
"Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô lại nhất quyết muốn tôi có mặt trong cuộc trò chuyện này." Người bếp trưởng nói, liếc nhìn Robin qua khóe mắt. "Cách hay để cô cướp con tôi khỏi tay tôi đấy, quí cô."
"Em ấy đã mười chín tuổi." Robin nghiêm trang trả lời. "Và thừa khả năng sống một mình vào thời điểm này của cuộc đời."
Zeff khịt mũi. "Tôi nghĩ tôi nói thay cho hai người bọn tôi khi khẳng định thằng nhóc sẽ không sống một mình. Đúng không, Bắp Cải?" Ông gật đầu hỏi Zoro. "Không thể tưởng tượng ra được người nào có khả năng cạy thằng Bắp Cải ra khỏi đây nếu Cà Tím làm phù thủy xứ này."
Phớt lờ ông già, Zoro ngồi xổm xuống, đôi bông tai của cậu ta vang leng keng khi liên tục chúi mũi vào một bên mặt của Sanji. Có một cảm giác khẩn cấp trong những lời tọc mạch mà cậu ta đang tạo ra, đủ để Sanji móc tay quanh quai hàm để giữ bạn mình lại.
"Tớ nghe rồi, Tảo." Cậu nói, nhẹ nhàng lắc đầu con hổ từ bên này sang bên kia. "Tớ biết cậu đang bỏ phiếu cho bên nào và tớ nghĩ mình cũng vậy. Chỉ là có rất nhiều việc phải xử lý thôi."
"Chà, em có thời gian mà." Robin nói sau đó. "Chị có một số việc cần làm trước khi rời đi, nhưng chị rất vui khi em sẵn sàng làm việc này, Sanji. Khu rừng cần ai đó chăm sóc, và không có lựa chọn nào tốt hơn em đâu."
"Chị không cần phải đánh giá em cao như vậy đâu, chị yêu." Sanji nói trong một nỗ lực vô ích để che giấu nét đỏ mặt của mình qua bộ lông của Zoro. "Em rất vui khi giúp được chị."
Mọi người giải tán không lâu sau đó, và ngôi nhà nhỏ trở thành trung tâm của các hoạt động. Zeff bắt nạt anh em nhà D. để giúp ông dọn dẹp đống lộn xộn do bữa sáng tạo ra, trong khi Franky biến mất để vào xưởng của mình xử lý một số dự án, và Robin lầm bầm về việc cần phải tìm ra cuốn sách nào để đem theo.
Có chút lơ đãng, Sanji tự hỏi mình nên làm gì. Cậu mất dấu Zoro trong sự hỗn loạn sau đó, và cuối cùng bị trói buộc vào việc giúp đỡ Zeff trong khi tên cục súc đầu xanh bỏ trốn ở đâu đó không ai biết.
Một lúc sau, với mái tóc ướt do việc sử dụng máy bơm nước quá hăng hái của Luffy và thèm một điếu thuốc, Sanji lang thang ra khỏi ngôi nhà nhỏ, nơi cậu suýt vấp phải thân hình đang nằm sấp của Zoro. Tên kiếm sĩ đang nằm trên bậc thềm nơi hiên nhà, trông như sắp chìm vào giấc ngủ khi ngày trôi qua.
"Tên khốn lười biếng." Sanji càu nhàu và bước xuống bậc thang để ngồi bên cạnh. Cẩn thận để không đặt mình vào điểm mù của cậu ta, cậu bắt đầu lục túi tìm một điếu thuốc. "Thế quái nào cậu có thể né được tất cả công việc nhà giáng xuống thế?"
"Phản xạ nhanh?" Zoro gợi ý, bật cười khi bị Sanji xô. "Lo gì Đầu bếp Thúi. Tớ hứa sẽ gánh vác phần việc của mình khi chỉ có hai chúng ta ở đây."
"Chỉ hai chúng ta ha." Sanji lặp lại, lắc đầu khi cố gắng xử lý ý tưởng đó. "Thành thật mà nói, cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi chỉ có cậu và tớ, tớ không chắc mình còn mong đợi điều gì nữa."
"Chậc! Cậu và tớ đều biết ông già của cậu sẽ ra đây để kiểm tra bọn mình mỗi ngày, thêm nữa đảm bảo Franky và Robin sẽ thay phiên gọi về liên tục, giống như hai người đó chưa bao giờ rời đi. Với lại, ngay lúc này tớ không nghĩ bọn mình có thể thoát khỏi Luffy đâu." Mở mắt, Zoro nhìn Sanji và khịt mũi. "Vĩnh viễn sẽ không bao giờ đơn giản chỉ có hai đứa mình nữa rồi."
"Ừm, tớ biết." Sanji thừa nhận, nghịch nghịch điếu thuốc trên tay. "Nhưng tớ vẫn là người quan trọng nhất của cậu, phải không?"
Để hồi đáp, Zoro đưa bàn tay gần nhất của mình ra và ngửa lên.
"Luôn là thế." Cậu ta nói khi Sanji quấn ngón tay cậu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro