Chapter 2
Cả hai phải mất bốn ngày để gặp được may mắn. Hai cậu bé đã không đi qua được một ngôi nhà hay khu định cư nào trong suốt thời gian đó, và Sanji bắt đầu tự hỏi liệu cả hai có bao giờ bỏ xót nơi nào không. Đó là cho đến khi bắt gặp một ngôi nhà ở một trang trại bỏ hoang có vẻ như đã bị người ta bỏ lại vội vàng.
Sanji lờ mờ chớp mắt từ trên lưng Zoro. Việc này không thường xuyên xảy ra - chủ yếu là vì nó khiến cậu cảm thấy tội lỗi khi thấy bạn mình thậm chí còn làm nhiều việc hơn mình - nhưng vấn đề cả hai vẫn chưa tìm được nơi trú ẩn đàng hoàng qua đêm mà đôi chân của Sanji thì đã kiệt quệ.
"Ôi!" Sanji nói, mệt mỏi dụi mắt khi trượt xuống khỏi lưng Zoro. "Chúng ta chắc chắn nên kiểm tra xem nơi này an toàn không đã. Cậu có nghe thấy ai bên trong không?"
Cậu không ngạc nhiên khi Zoro lắc đầu, nhưng vẫn siết lấy Wado khi họ cẩn thận bước về phía trước. Sanji chưa bao giờ quan tâm nhiều đến kiếm, nhưng Zoro không thể sử dụng nó như hiện tại, và tiếp cận mục tiêu mà không có vũ khí thì có vẻ là một bước đi ngu ngốc.
Cánh cửa kêu cọt kẹt khi cậu dùng Wado đẩy vào, những người chủ trước của ngôi nhà dường như không bận tâm đến việc khóa nó khi họ rời đi. Cậu và Zoro nhìn nhau, rồi cùng nhau bước về phía trước.
Bên trong là một mớ hỗn độn. Có vẻ như mọi món đồ có giá trị đều đã được lấy đi, đến nỗi một vài chiếc tủ trong bếp vẫn còn nguyên với những cánh cửa mở toang. Bất cứ ai từng sống ở đây, họ đều đã lấy những thứ mà họ nghĩ rằng có thể sử dụng và chạy trốn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không có gì bị bỏ lại phía sau. Cậu và Zoro sục sạo khắp nhà, cuối cùng tìm được một cái nồi cũ nát, một vài đồ dùng và một con dao nằm gọn trong tay Sanji, đỡ khó xử hơn nhiều so với Wado. Trên hết, họ tìm thấy một số bộ quần áo, mặc dù chắc chắn là quá to với Sanji, nhưng vẫn tốt hơn quần áo cậu đang mặc.
"Tiếc là không có chăn." Sanji nói từ nơi cậu đang chăm chú nhìn vào đống kho báu nhỏ tích lũy được của họ. "Đó là những gì tụi mình có thể sử dụng. Ồ phải rồi, xem liệu có thể tìm thấy một cái tủ đựng thức ăn nào không."
Tình hình là thực phẩm cũng giá trị như các vật dụng cá nhân, nhưng Sanji lấy những gì có thể tìm thấy và thêm chúng vào túi hành lí. Tuyệt vời hơn nữa, Zoro đã đào được một chiếc túi có dây rút sau khi rình mò xung quanh một trong các căn phòng để tiện đựng những vật trên.
"Xem ra thế này là được rồi." Sanji nói khi tất cả đã được cất đi an toàn. "Chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây một chút, rồi sẽ di chuyển như thường lệ."
Zoro ngáp như để tán thành, và sau đó đi đến chỗ chiếc giường vẫn còn nguyên vẹn. Những chiếc chăn đã biến mất từ lâu như Sanji đã chú ý đến, nhưng chiếc đệm vẫn còn và tình cờ cậu cảm thấy đây là thứ thoải mái nhất mà mình từng ngồi khi làm theo hành động của bạn mình, ngả người xuống chiếc đệm.
Như thói quen mà họ đã trải qua kể từ khi trốn thoát khỏi Germa, Sanji để Zoro cuộn tròn quanh mình nhằm sưởi ấm cho nhau, thở một hơi dài hạnh phúc khi tựa đầu vào hông con hổ. "Chuyện này nghe có vẻ hơi lạ." Cậu thì thầm, đã thư giãn nhờ tiếng tim đập của Zoro trong lồng ngực. "Nhưng tớ rất vui vì cậu ở đây, cục tảo ạ."
Zoro, vì là một người tồi tệ với khiếu hài hước thậm chí còn tồi tệ hơn, liếm mũi Sanji. Lưỡi cậu ta giống như giấy nhám, khiến nhóc tóc vàng kêu quác và đẩy cậu ta qua một bên.
"Đồ đểu." Sanji lẩm bẩm.
Zoro khúc khích, một âm thanh mà cậu dễ dàng nhận ra là một kiểu cười, nhưng lại cuộn tròn quanh cậu chặt hơn thay vì di chuyển ra xa. Bộ lông của cậu ta mềm mại đến mức thôi thúc Sanji đưa tay vuốt ve nó như một cử chỉ ngầm để tuyên bố đình chiến.
"Cậu có nhớ cơ thể của cậu không?" Cậu hỏi, chẳng có hàm ý gì, dễ dàng cảm nhận được điều đó khi Zoro hơi căng người bên dưới cậu. "Cậu có, phải không?" Sanji phỏng đoán dựa trên phản ứng này. "Ừ, tớ không trách gì cậu đâu."
Âm thanh tiếp theo mà Zoro tạo ra là âm thanh mà Sanji không thể dịch được. Nó không có vẻ khó chịu, không chính xác lắm, nhưng cũng không có vẻ gì là vui vẻ.
"Có lẽ chuyện này có thể là điều tụi mình sẽ tập trung vào khi đã chắc chắn rằng mình an toàn trước gia đình tớ?" Sanji đề nghị. "Germa không phải là quốc gia duy nhất mà mọi người có thể sử dụng phép thuật. Tớ cá là tụi mình có thể tìm được ai đó có thể giúp cậu quay trở lại hình dạng cũ."
Giờ Zoro chỉ ậm ừ trầm ngâm. Sanji quyết định sẽ giải thích điều này khi cậu bạn mình quan tâm hơn với đề nghị vừa rồi, cậu rúc sâu hơn vào bộ lông của con hổ với một nụ cười toe toét. "Đó là những gì tụi mình sẽ làm sau đó." Cậu khẳng định. "Chúng ta sẽ ưu tiên việc quan trọng nhất, sau đó sẽ tìm cách đưa cậu trở lại bình thường."
"Hoặc ít nhất là bình thường với cậu." Cậu nói thêm một cách táo tợn, cười toe toét khi Zoro rít lên đầy phẫn nộ. "Ừ, ừ, ngủ đi Marimo. Ngày mai tụi mình còn một đoạn đường dài phía trước."
Cậu chìm đắm trong tiếng gầm gừ khó chịu của Zoro, lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu cảm thấy một nụ cười thực sự trên khuôn mặt mình.
*****
Sanji cảm nhận được khoảnh khắc khi lá chắn của Reiju hết tác dụng. Dấu vết mờ nhạt của phép thuật đã theo cả hai trong suốt thời gian di chuyển đột ngột biến mất, và cậu lôi chuỗi hạt ra khỏi túi để xem qua.
"Xong rồi." Cậu nói khi Zoro đến để ngửi nó. "Nó vừa ngừng hoạt động."
Vểnh tai lên xuống, Zoro ngồi lại, ánh mắt dán chặt lên mặt Sanji. Cậu ta dường như đang hỏi xem cậu sẽ làm gì với chuỗi hạt khi nó không còn hữu dụng với họ nữa, và Sanji cắn môi khi nghĩ lại.
"Giữ nó cũng chẳng ích gì." Cậu cuối cùng cũng nói ra. "Và tớ thực sự không muốn có bất kỳ lời nhắc nhở nào về Germa hơn những gì tớ đã có. Tớ sẽ vứt nó."
Môi Zoro mím lại thành một cái nhăn mặt đáng sợ, thể hiện rằng đó là một nụ cười toe toét, và Sanji đảo mắt. "Cậu đúng là cái đồ lập dị." Cậu nói, rồi duỗi cánh tay ra sau thành một vòng cung dài.
Hôm nay mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, và hạt cườm bắt lấy ánh sáng khi cậu ném nó bay xa. Nó sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn, hạ cánh đủ xa để cậu không nghe thấy tiếng nó chạm đất.
"Một sự tự do tuyệt vời." Cậu nói, và Zoro khịt mũi đồng tình.
"Đi nào, Marimo." Cậu nói, quàng chiếc túi lên cao hơn trên vai. "Tụi mình vẫn nên tiếp tục di chuyển thôi."
*****
Cả hai tiếp tục bước đi. Do hoàn cảnh kỳ lạ của mình, việc theo dõi thời gian trôi qua trở nên khó khăn và cuối cùng Sanji đã ngừng cố gắng. Cậu nghi ngờ rằng đã vài tuần, thậm chí có thể là một tháng kể từ khi cả hai trốn khỏi các tàu hạm, nhưng ngoài ra cậu chẳng biết gì hơn.
Cậu chẳng có gì trong tay, ngoại trừ Zoro. Nếu không có cậu bạn đi cùng, Sanji ngỡ rằng mình đã chết từ nhiều ngày trước. Trong khi cậu có thể nhận diện những loại hạt hoặc những quả mọng kỳ lạ mà họ tìm thấy có thể ăn được, thì việc Zoro sẵn sàng săn lùng bất kỳ con mồi nào có sẵn trong tự nhiên đã làm giảm đáng kể khả năng cậu chết đói.
Loài hổ luôn tỏa ra một lượng nhiệt khi ngủ, và các giác quan của Zoro đã trở nên nhạy bén hơn cho phép cậu ta cảm nhận những nguy hiểm xung quanh - bất kể có là người hay thú. Những con thú săn khác có xu hướng sẽ tránh xa cả hai, còn về phần của hai cậu nhóc thì lại tìm cách trốn khỏi một số ít người tị nạn mà cả hai cậu nhóc bắt gặp.
Đôi khi Sanji thực sự không hiểu tại sao Zoro lại ở cạnh cậu. Cậu ta có thể di chuyển nhanh hơn nếu không phải đi theo tốc độ chậm chạp của Sanji, và khả năng phát hiện thực vật ăn được hay đốt lửa trại của cậu nhóc tóc vàng cũng chẳng có ích gì mấy với cậu ta. Gần như tất cả những gì Sanji đóng góp là những cuộc trò chuyện từ một phía và một đôi tay để giữ Wado khi di chuyển.
Mặt khác, cậu đã hứa sẽ cố gắng giúp cậu bạn này tìm một phù thủy để kéo cậu ta thoát khỏi tình trạng khó khăn này, vì vậy có lẽ điều đó cũng có ích. Khả năng giao tiếp của Zoro bị cản trở nghiêm trọng bởi phép thuật, có nghĩa là ít nhất Sanji có thể đóng vai trò phiên dịch cho cậu ta nếu họ gặp ai đó có thể giúp đỡ.
Cậu ước rằng phép thuật của mình không quá vô dụng về mặt đó. Chị gái và các anh trai của cậu đã có thể có được những chiến công đáng kinh ngạc và sử dụng phép thuật từ mọi phạm vi ma thuật kể từ khi họ chưa biết đi. Trong khi đó, tất cả những gì cậu thực sự có thể làm là chăm sóc cây cối giống như mẹ cậu, và ngay cả khi bị ốm, bà vẫn làm việc đó giỏi hơn cậu gấp ngàn lần.
Một thoáng ký ức đi lạc chợt đến với Sanji, cậu đột ngột nhớ lại ngày mình có thể điều khiển lửa trong một thời gian ngắn. Cậu đã bắt gặp những người anh em mình đang hành hạ một con chim bị thương do rơi khỏi tổ, và trong khoảnh khắc đó lửa chợt bùng lên xung quanh cậu.
Các anh trai của cậu đã chạy đi trong sự ngạc nhiên, lảm nhảm với Judge và kể cho lão nghe cách mà tóc của Niji thậm chí còn bị cháy xém - điều mà Sanji cảm thấy rất kinh khủng. Đó là trường hợp đầu tiên và duy nhất mà Đức vua nhìn cậu như một thứ gì đó khác hơn là bụi bẩn dưới giày lão.
Judge đã ra lệnh cho cậu ra sân tập, thử hết bài tập này đến bài tập khác để cố gắng làm cho nó xảy ra một lần nữa. Lão để những kẻ khác tấn công cậu liên tục, cũng như một số lính canh, yêu cầu cậu tự vệ trước những đòn tấn công của chúng.
Tất nhiên chẳng có tác dụng gì. Khi mọi chuyện kết thúc, Sanji đã ngã gục xuống đất - bị đánh đập, kiệt sức và khóc - trong khi Judge trở nên giận dữ hơn bao giờ hết. Rõ ràng là có một ý nghĩ thoáng qua như một điềm báo đã nhanh chóng bị đổ vỡ, đủ để khiến cậu rơi vào tình trạng mê sảng.
Lửa là nguyên tố duy nhất mà không nguyên tố nào khác có thể điều khiển được. Tại sao lại như vậy, không ai biết cả, và Judge đã tiến hành nhiều bài kiểm tra về vấn đề này hơn những gì Sanji có thể đếm được. Nghĩ đến việc ít nhất có một đứa con có khả năng sử dụng nó vẫy tay trêu ngươi trước mặt mình chỉ để mất nó đã khiến Đức vua nổi cơn thịnh nộ. Sanji đã bị nhốt không lâu sau đó, và đã lãng phí cuộc đời mình trong chiếc lồng của mình gần một năm trước khi có thể trốn thoát.
Ký ức về chiếc mũ sắt lần đầu rơi xuống đầu cậu khiến một tiếng nức nở cố gắng thoát ra khỏi cổ họng cậu, và Sanji phải nhắm mắt lại để ngăn những giọt nước mắt đột ngột trào ra. Cậu dừng lại, chân như cắm rễ xuống đất, hít thở sâu để cố lấy lại bình tĩnh.
Vài giây trôi qua cho đến khi Zoro, người đã đi trước cậu vài bước, nhận ra rằng bản thân đột nhiên chỉ có một mình. Sanji nghe thấy tiếng lá rơi bị giẫm lạo xạo khi con hổ quay lại, cảm thấy một chiếc mũi ướt đang khụt khịt vào mặt mình.
"Không có gì đâu." Cậu cam đoan, đúng hơn là cố gắng để làm việc đó. Những từ ngữ phát ra bị cắt xén, sự suy sụp trở nên rõ ràng, những tiếng gầm gừ trong miệng Zoro khẩn thiết hơn và những cú huých của cậu ta càng giống như đang nài nỉ.
Chẳng biết chuyện này bắt nguồn từ đâu - cậu đã không khóc kể từ ngày lính canh bắt Zoro đi, vậy tại sao bây giờ nó lại xảy ra - Sanji vẫn bắt đầu nức nở. Nước mắt tự do chảy dài trên má, và cậu chỉ có thể tưởng tượng mình phải trông như một mớ hỗn độn ghê tởm như thế nào khi toàn bộ khuôn mặt cậu trở nên nhăn nhó.
"Tớ xin lỗi." Cậu thút thít, trong khi Zoro càng lúc càng kích động. "Tớ không biết ch-chuyện gì đã x-xảy ra!"
Zoro ré lên, một âm thanh mà bất cứ lúc nào cũng nghe thật buồn cười. Sau đó, cậu ta tiếp tục bước xung quanh Sanji thành một vòng tròn của sự căng thẳng, lầm bầm trong miệng với vẻ lo lắng rõ ràng khi cậu bé ấy vẫn tiếp tục khóc.
"Tớ xin lỗi." Sanji lặp đi lặp lại. "Tớ không thể làm cho nó dừng lại được! Tại sao nó không dừng lại? Tại sao tớ thậm chí không thể làm được điều này cơ chứ?"
Zoro chợt lao vào cậu. Sanji không nghĩ rằng một trong hai lường trước được việc này, bởi vì con hổ trông cũng ngạc nhiên như cậu khi cả hai nằm dài trên mặt đất với Sanji nằm ngửa và Zoro phía trên cậu. Con hổ gần như che phủ hoàn toàn cậu, nhưng bằng cách nào đó, là một sức nặng dễ chịu hơn là đáng sợ.
"Marimo, tớ không biết phải làm gì hết." Sanji thừa nhận, nghẹn ngào nấc lên khi Zoro rúc vào mặt cậu. "Tớ sợ hãi và lạc lối, tớ yếu đuối và tớ quá vô dụng để giúp đỡ bất cứ ai, đặc biệt là cậu, và-"
Những con chim bỗng sợ hãi bay tán loạn từ những cái cây gần đó khi Zoro gầm lên. Âm thanh đó cũng khiến Sanji giật mình im lặng, và nhờ vào khoảng cách gần đến thế này, cậu mới có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cậu bạn mình.
Lần đầu tiên, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng Zoro không bình tĩnh trước mọi thứ như cậu ta đã thể hiện. Cậu nhóc đang lải nhải gì đó với cậu, rõ ràng là muốn cắt ngang những lời tự chỉ trích của Sanji, nhưng những âm thanh có phần điên cuồng cho thấy nếu Sanji không dừng lại sớm, sẽ đến lượt Zoro.
"Được rồi." Sanji nuốt nước bọt. "Được rồi, tớ nghe thấy cậu rồi. Tớ không có ý đó đâu, tớ hứa."
Zoro nghi ngờ nhìn cậu, trông như cậu ta đồ rằng Sanji đang nói dối, nhưng cũng không muốn chỉ trích cậu về điều này. Thay vào đó, cậu ta huých vào hàm Sanji bằng mõm, không hề nao núng khi bị cậu bé tóc vàng ôm lấy trong một cái ôm dữ dội.
"Tụi mình sẽ ổn thôi, phải không, Cục Tảo?" Sanji cố gắng nói, giọng cậu nghèn nghẹn vì khuôn mặt bị vùi trong bộ lông của Zoro. "Tụi mình sẽ sửa chữa tất cả đống lộn xộn này, và rồi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi như trong truyện cổ tích, thấy sao hả?"
Zoro ậm ừ đồng ý. Sanji không thể biết liệu bản thân có dùng quá nhiều sự dũng cảm giả tạo như bản thân đã cố gắng không, nhưng âm thanh cậu bạn ấy tạo ra vẫn giúp xoa dịu sự căng thẳng trong cậu - trong lúc này, nếu không có gì khác.
Cậu siết chặt Zoro lần cuối, trước khi thu hết can đảm để cố đẩy cậu ta ra. Zoro bị đẩy đi một cách dễ dàng đến đáng ngạc nhiên, thậm chí không tạo ra một tiếng động chế nhạo mơ hồ nào khi Sanji dùng tay vuốt mặt cậu ta.
"Xin lỗi nha." Cậu lầm bầm, cảm thấy xấu hổ. "Nói ra nghe ngốc quá đi."
Nhe răng với một tiếng gầm gừ khó chịu, Zoro giẫm mạnh một móng xuống đất hai lần liên tiếp. Có thể nói đó là câu nói "Không" mạnh mẽ nhất mà Sanji nghe được từ trước đến nay, điều đó mang lại một nụ cười ướt át trên khuôn mặt của cậu bé tóc vàng.
"Cảm ơn, Zoro." Cậu nói, vẫn quệt những vệt nước mắt bị lấm lem. "Tớ rất cảm kích."
Ngồi xổm xuống, Zoro phát ra một âm thanh càu nhàu, như thể đang quở trách Sanji vì đã làm cậu ta lo lắng.
"Tớ biết." Sanji nói, khá chắc rằng cậu đang giải thích điều đó một cách chính xác. "Tớ không có ý làm cậu sợ đâu."
Bây giờ Zoro lại phát ra một âm thanh khó chịu, đôi tai cậu ta cụp xuống đầu, như thể nhấn mạnh thêm rằng cậu ta không thích bị buộc tội là đang sợ hãi. Mặc dù không chắc đó là ý định của cậu ta, nhưng toàn bộ hình ảnh đó khiến Sanji bật cười.
"Được rồi." Cậu nói, vỗ vào sườn Zoro và đứng dậy. Sau đó, đi lấy túi của mình và Wado, những thứ đều đã rơi xuống đất khi Zoro đẩy ngã cậu. "Hãy tìm một nơi để cắm trại qua đêm, và ngày mai tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta nghĩ ra một kế hoạch mới ngoài 'chạy càng xa càng tốt'. Nghe ổn chứ?"
Trông có vẻ trầm ngâm, Zoro gật đầu.
*****
Sanji quyết định họ cần phải tìm người giúp. Phù thủy, dù là nam hay nữ, mà hai cậu nhóc cần để giúp Zoro sẽ không thể nào chui ra một khỏi bụi rậm nào đó, vì vậy lang thang khắp lục địa không phải là một giải pháp lâu dài. Cả hai cần chủ động về điều này và bắt đầu săn lùng thông tin.
Zoro nghiêng đầu sang một bên khi Sanji công bố kết luận này, một bên tai tròn vểnh lên một góc khó xử khi cậu ta tạo ra một âm thanh hoài nghi.
"Tớ biết." Sanji thừa nhận. "Tớ đã cực kỳ ám ảnh về việc có ai đó nhìn thấy chúng ta suốt thời gian qua, nhưng đó là vì tớ sợ bị bắt. Nhưng mà, tụi mình đã đi đủ lâu để gia đình tớ xong việc ở Cozia, và chúng ta không thể nhìn qua vai mình mãi được."
Vẻ mặt của Zoro vẽ ra một chữ 'có thể' to đùng, cả hai rất có khả năng sẽ tiếp tục làm được điều này, và Sanji sẵn sàng thừa nhận rằng bản thân sẽ dễ dàng hòa nhập với con người hơn so với một cậu bé bị nguyền rủa trong cơ thể của một con hổ xanh lá.
"Rõ ràng là chúng ta vẫn sẽ phải cẩn thận." Cậu nhấn mạnh trong nỗ lực làm dịu đi những lo lắng của Zoro. "Tụi mình sẽ không ở trên những con đường lớn nếu có bất kỳ ai khác xung quanh, và cậu chắc chắn sẽ không vào thị trấn với tớ một khi chúng ta tìm thấy ai đó. Cậu sẽ phải đợi trong rừng, và tớ sẽ đến đón cậu khi chuẩn bị phải rời đi."
Đánh giá qua cách mà đôi mắt xám đang nheo lại, những câu nói này không giúp Zoro ổn định được chút nào. Cậu ta cáu kỉnh, đuôi thì quất qua lại phía sau để thể hiện rõ rằng cậu ta nghĩ đây là một ý tưởng ngu ngốc như thế nào.
"Tớ cũng có nói là tớ thích đâu." Sanji thừa nhận khi bạn mình không chịu rời mắt đi. "Nhưng tụi mình còn lựa chọn nào khác đây? Tớ không thể sửa được hình hài này cho cậu, vì vậy chúng ta cần tìm một người có thể."
Zoro khịt mũi, rõ ràng là có vẻ khinh bỉ, nhưng cậu ta vẫn bước tới bên cạnh Sanji khi cậu bắt đầu di chuyển trở lại. Cậu ta thậm chí còn va vào vai Sanji khi họ bước đi, một dấu hiệu đảm bảo rằng cậu ta sẽ không tức giận.
Sanji gãi vào đám lông quanh cổ để cho thấy cậu nhận ra sự ăn năn của bạn mình. Như mọi khi, cậu ngạc nhiên trước độ mềm mại của bộ lông, đưa tay vào giữa những sợi lông đen xanh cho đến khi đốt ngón tay đầu tiên của cậu biến mất.
"Tớ vẫn ước mình biết tại sao cậu lại có màu sắc kỳ lạ như thế này." Cậu trầm ngâm nói. "Có lẽ đó là một kiểu ngụy trang? Cậu chắc chắn hòa nhập tốt với cây cối và những thứ khác, vì vậy tớ đoán có thể là do đó mà ra đấy."
Càu nhàu, Zoro húc đầu vào cậu vì những gì cậu nói, đánh nhẹ vào cằm cậu, nhưng vẫn khiến răng Sanji va vào nhau nhờ vào kích thước to lớn của cậu ta. "Chết tiệt, Marimo. Sao cậu không để ý cái chỗ cậu đẩy cái đầu to đùng đần độn của cậu chứ? Tớ không cần thêm vết bầm tím nào nữa đâu."
Thay vì xin lỗi thì lần này Zoro nheo mắt nhìn cậu theo cách mà Sanji biết là để truyền đạt sự thích thú. Sau đó, cậu ta nhảy ra khỏi chỗ đứng vào đúng thời điểm Sanji nhắm một cú đá nửa vời vào sườn cậu ta, vui vẻ cười nhạo với trò đùa của cả hai.
Sanji cảm thấy mắt mình nheo lại. "Đừng nghĩ chỉ vì cậu có bốn chân là tớ không thể bắt được cậu nha." Cậu cảnh báo. "Tớ cá là tớ có thể đó."
Để đáp trả, Zoro cúi thấp bằng hai chân trước, với hai chân sau duỗi ra để chờ đợi. Cậu ta nhe răng cười toe toét như thể muốn kích động Sanji hơn nữa, và lao đi với một tiếng ồn thích thú khi cậu bé phản công.
Cả hai dành phần lớn thời gian trong ngày như thế - vẫn tiến về phía trước, nhưng chơi đùa nhiều như khi họ làm bất cứ việc gì khác. Cuối cùng, khi hai cậu bé dừng chân nghỉ đêm dưới gốc một cái cây lớn sau khi Sanji đã kiệt sức vì những tràng cười trong suốt chuyến đi.
Cậu ăn những trái cây khô mà mình đã thu thập trên đường đi, còn Zoro thì lần theo một dòng suối không chỉ có nước mát trong lành để uống mà còn có đủ cá để bắt cho bữa ăn hôm đó. Sanji moi ruột chúng bằng con dao đã lấy lúc trước trong túi mình, hài lòng rằng cậu đã có thể thực hiện việc chế biến một cách gọn gàng nhất có thể.
Họ vẫn không có xà phòng, nhưng Sanji đã tận dụng lợi thế của dòng nước để tắm và kì cọ cơ thể. Cậu luôn ghét cảm giác bẩn thỉu, và thậm chí vài tháng không được tắm đàng hoàng cũng đủ để làm thay đổi tâm trạng cậu. Sanji tắm rửa sạch sẽ nhất có thể, cười khúc khích khi Zoro cũng tham gia cùng.
"Tớ tưởng loài mèo không thích nước?" Cậu nhắc nhở khi nhìn cậu bạn mình đang vui vẻ tung tăng trong dòng nước. "Cậu có nghĩ mình có thể bơi trong hình dạng này không? Hay lúc trước cậu có bơi được không vậy?"
Ném cho cậu một cái nhìn xúc phạm, Zoro khịt mũi và lặn sâu hơn cho đến khi nước ngập đến cổ mình. Sau đó, đẩy người khỏi lòng nước đầy đá và bắt đầu vui vẻ bơi xung quanh.
"Tớ cũng thích bơi nữa." Sanji nói khi nhìn cậu ta bơi. "Đó là một trong những điều duy nhất ở Germa mà tớ không dở được, mặc dù tớ vẫn chưa mạnh bằng Reiju và những người khác. Họ thường cười nhạo tớ mỗi khi tớ không theo kịp họ, điều đó chỉ khiến Judge mắng tớ nhiều hơn thôi."
Bơi theo một vòng cung ngoằn ngoèo, Zoro quay lại và bơi về phía Sanji, va vào cậu liên tục, như muốn bảo đừng nói về những thứ như thế. Cười toe toét, Sanji đẩy cậu ta ra và quay trở lại với việc tắm rửa.
Vào thời điểm họ kết thúc việc đó, mặt trời bắt đầu lặn và bóng do khu rừng tạo ra đang dài hơn. Sanji nhóm lửa để hong khô cơ thể, và thay một trong hai bộ quần áo dự phòng cỡ lớn mà cậu đã mang theo.
Nhiệm vụ buổi tối đã hoàn thành, Sanji dựa lưng vào cái cây ở gần nhóm lửa. Cậu vẫn ước mình có một chiếc giường hay một túi ngủ đại loại vậy, nhưng một chiếc đệm bằng lá mềm vẫn còn hơn không, đặc biệt là khi có thêm một Zoro bông xù đến nằm cạnh.
Cảm thấy được cơn buồn ngủ, Sanji đặt một tay lên lưng bạn mình, vô thức vuốt ve. "Hôm nay là một ngày tốt lành." Cậu thì thầm, ngáp khi mí mắt bắt đầu rũ xuống. "Tớ chưa bao giờ có được điều này khi ở Germa."
Cậu nghe thấy tiếng Zoro ậm ừ, và đó là điều cuối cùng cậu nhớ được khi chìm vào giấc ngủ.
*****
"Được rồi, bây giờ, hãy nhớ những gì tụi mình đã nói. Tớ biết cậu không thích nó, nhưng cậu không thể đi theo tớ. Tớ sẽ đi tiếp và xem có thể tìm được gì, và cậu sẽ ở lại đây, Marimo. Đừng bắt tớ nói lại lần nữa."
Tiếng gầm gừ đáp lại của Zoro không làm Sanji thấy tự tin hơn, cùng với vẻ mặt của cậu ta khiến cậu nhóc tóc vàng phải mạo hiểm liếc nhìn để xem xét thái độ. Cậu ta đang nằm rạp xuống đất, với đôi tai cụp và môi trên cong lên tỏ vẻ chán ghét.
"Cục Tảo à!" Sanji rên rỉ. "Đó là thị trấn đầu tiên tụi mình đến trong suốt thời gian qua, và thực sự có người sống ở đó! Những người có thể có thông tin chúng ta cần, hoặc ít nhất là có thứ gì đó có thể sử dụng cho chuyến hành trình tiếp theo. Nó đáng để thử chứ, tớ chắc chắn đó."
Việc con hổ Zoro có thể làm bây giờ là chế giễu. Cậu ta đã làm rõ quan điểm của mình về kế hoạch của Sanji kể từ thời điểm lần đầu tiên họ phát hiện ra những dấu hiệu của một thị trấn đó cách không xa, và rõ ràng là cậu ta không thích thú với việc bị bỏ lại phía sau.
Thở dài, Sanji bước đến chỗ con hổ để cả hai có thể nhìn thẳng vào mắt nhau. Sau đó, cậu giữ hai tay lên hai bên đầu Zoro, ép lại với nhau để khiến mặt cậu bạn hổ nhăn lại. "Tớ sẽ ổn thôi." Cậu hứa. "Tớ sẽ lướt qua một vòng, và nghĩ xem nên làm gì. Cậu thậm chí sẽ không có cảm giác tớ đã đi lâu."
Vẻ mặt hằn học của Zoro cho thấy cậu ta không thích bất cứ lời nào mà Sanji đã nói ra, và cậu ta vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu bé với một tiếng ậm ừ khó nghe.
"Marimo." Sanji nhẹ nhàng nói. "Năn nỉ đó, đây là cách duy nhất tớ biết để thử và giúp cậu."
Điều đó thu hút sự chú ý của Zoro. Âm thanh tiếp theo cậu ta phát ra không hẳn là một âm thanh vui vẻ, nhưng ít nhất nó có vẻ cam chịu.
"Cảm ơn cậu." Sanji nói, nhẹ nhõm. Sau đó, cẩn thận tháo móc dây đeo của thanh Wado, kéo nó ra khỏi chiếc đai sờn mà cậu đã làm ra để có thể mang thanh kiếm dễ dàng hơn, và đặt nó xuống bên cạnh Zoro. "Tớ sẽ để cái này ở đây với cậu, vì vậy mọi người không hỏi bất kỳ câu hỏi nào."
Dễ dàng đồng ý với ý kiến này, Zoro gật đầu. Sau đó dụi đầu vào tay Sanji, chắc chắn là để nói với cậu rằng hãy cẩn thận theo cách riêng của cậu ta.
"Tớ sẽ như thế mà, thề đó." Sanji nói để trả lời theo hướng không nói ra. "Và cậu cũng nên làm như vậy. Đừng rời khỏi chỗ này, Marimo." Cậu căn dặn. "Nếu không, rất có thể cậu sẽ bị lạc, và tớ sẽ không thể tìm thấy cậu đâu đấy."
Nhắm mắt lại, Zoro định đứng dậy, nhưng Sanji lại đẩy cậu ta xuống.
"Không." Cậu nói chắc nịch. "Bây giờ tớ đi đây, không có thời gian để vật lộn với cậu đâu. Tớ sẽ gặp cậu khi tớ xong việc, được chứ?"
Có một nốt buồn trong tiếng ậm ừ đáp lại của Zoro, chỉ một nốt thôi mà Sanji cảm thấy như thắt lại trong bụng khi cậu lùi lại và sau đó quay đầu hướng về con đường mòn giữa hàng cây. Cậu và Zoro hầu như không bao giờ rời xa nhau kể từ khi thoát khỏi chiếc tàu hạm, và cậu đã ngay lập tức cảm thấy cô đơn khi không còn thấy bạn mình nữa.
"Quên nó đi, Sanji." Cậu nghiêm nghị tự nhủ ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí. "Mày đang làm điều này để giúp Zoro bởi vì mày là người duy nhất có thể. Đừng ngu ngốc nữa, và di chuyển đi."
Một phần trong cậu lên tiếng, Sanji đặt chiếc túi của mình chắc chắn hơn trên vai và sải bước về phía trước. Cậu không dừng lại cho đến khi thoát ra khỏi những cái cây, cuối cùng đi ra con đường đất mà cậu nghĩ đã có từ lâu.
Sanji mất một lúc để định hướng, nhưng sớm thấy được lối đi cho mình. Con đường có nhiều vết bánh xe, cho thấy nó di chuyển với tần suất tương đối đều, cậu lo lắng nắm chặt túi xách khi nghĩ đến việc đụng mặt người khác.
Vào thời điểm những ngôi nhà đầu tiên xuất hiện, cậu đã thở dốc và điều đó không vì cậu đã thấm mệt. Lo lắng hơn bao giờ hết, cậu ép mình phải bước tiếp, tự nhủ rằng mình làm điều này vì Zoro.
Thực tế là ban đầu cậu vẫn ổn vì những con người đầu tiên cậu gặp không để ý đến sự hiện diện của cậu. Tuy nhiên, sau cùng đám đông ngày càng đông hơn khi cậu tiếp tục đi sâu vào thị trấn.
"Nhìn đường chứ nhóc!" Một người đàn ông giật mình khi Sanji vô tình đụng phải anh ta. "Không ai từng dạy nhóc cách cư xử sao?"
Ré lên một tiếng, Sanji theo bản năng tránh xa anh ta, lầm bầm xin lỗi khi anh ta đi qua mặt. Thật không may, cậu lại đâm sầm vào một người khác trong lúc vội vã chạy đi, lần này cậu vấp và ngã mạnh xuống đất.
"Nhóc ổn chứ?" Người phụ nữ trung niên mà Sanji vừa đâm phải hỏi. Cô nhìn xuống cậu với vẻ mặt lo lắng, cau mày khi điều chỉnh lại chiếc giỏ mà cô đang đeo trên tay. "Nhóc không bị thương chứ?"
"K-không." Sanji trấn an cô, nhanh chóng đứng dậy. "Cháu ổn, thật đó!"
"Hừm." Mím môi lại, người phụ nữ kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa. "Nhóc trông gầy gò quá." Cô ấy mạnh dạng nói sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. "Và cô không muốn đoán lần cuối nhóc được tắm đàng hoàng là khi nào đâu. Nhóc có phải là một trong số những người đang chạy trốn khỏi cuộc chiến ngoài bờ biển không?"
"Ờ-ừm, dạ vâng." Sanji lắp bắp, nhận ra lời nói của mình cũng có phần đúng. "Cháu chỉ vừa mới đến đây."
Nếu cậu nghĩ rằng lời nói của mình sẽ xoa dịu người phụ nữ, thì cậu đã lầm to. Thay vào đó, cái cau mày của cô ấy thậm chí còn rõ hơn, và cô nhìn quanh phố, như thể cô ấy đang đợi ai đó xuất hiện.
"Bố mẹ nhóc đâu?" Cô hỏi khi không có ai xung quanh thắc mắc về việc đó. "Đừng nói với cô là nhóc tự mình đến đây nhé?"
Sanji nhún vai bất lực, và khuôn mặt của người phụ nữ dịu lại.
"Cậu bé tội nghiệp." Cô thì thầm, đủ nhỏ để cô không muốn cậu nghe thấy. "Nhóc đang cố gắng đi về đâu vậy?"
"Cháu không biết." Cậu thành thật trả lời. "Chỉ là một nơi nào đó không phải là nơi cháu đã ở."
"Chà, cô cho rằng điều đó cũng có lý đấy." Người phụ nữ thừa nhận. "Nhưng trông nhóc có vẻ có thể ăn được một bữa ăn ấm cúng và cũng có thể là một bộ quần áo sạch nếu cô có thể kiếm được cho nhóc. Có một trạm cứu trợ cách thị trấn không xa dành cho những người như nhóc, những người đã phải di tản bởi những con thú hoang phương bắc. Nhóc có muốn cô đưa nhóc đến đó không?"
Không biết phải làm gì khác, Sanji gật đầu.
*****
Người phụ nữ tự giới thiệu mình là Anya và đưa cậu đến gặp một phụ nữ khác tên Kat. Kat có quầng thâm dưới mắt và vẻ mặt thất thần, nhưng cô ấy cố gắng hết sức để tỏ ra niềm nở khi Anya đưa cậu bé đến trạm cứu trợ mà cô ấy điều hành.
"Lại một người nữa." Cô thở dài sau khi Sanji đã ăn xong bát súp mà ai đó đặt trước mặt cậu. "Đã đủ lâu để tôi thực sự hy vọng bây giờ họ đã ngừng di tản rồi chứ."
"Ít nhất cậu bé này là người đầu tiên trong vài ngày tới." Anya nói đầy hy vọng. "Có lẽ cũng sẽ là người cuối cùng."
"Tôi rất muốn tin điều đó, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ." Kat trả lời. "Nhưng chúng tôi sẽ cho cậu bé những gì chúng tôi có thể. Tên em là gì thế, nhóc tì?" Sau đó, cô ấy hỏi, hướng câu hỏi của mình về phía Sanji.
Cậu dừng lại khi đang đưa thìa lên miệng, không chắc mình có nên nói ra cho cô hay không. Rồi tự nhủ rằng có lẽ không một ai ở đây biết cậu là ai, và nhún vai. "Sanji." Cậu nói sau khi nuốt ngụm súp nữa.
"Rất vui được gặp em, Sanji." Kat nói. "Em có thể cho tụi chị biết bất cứ điều gì về gia đình em không? Có khả năng ai đó có thể đến tìm được em không?"
Sanji nhìn xuống cái bát trước mặt. "Mẹ em mất rồi." Cậu khẽ nói, cố gắng để vai mình không run lên. "Em không biết cha ở đâu, nhưng em không nghĩ ông ấy ở đây."
Mắt của hai người phụ nữ ngấm nước, và họ di chuyển đủ xa mà Sanji ngờ rằng họ nghĩ họ đang ở ngoài tầm nghe của cậu. Cố gắng cư xử thật bình thường, cậu cứ nhìn thẳng về phía trước.
"Tôi không thể tin rằng cậu bé đã tự mình đi xa đến thế này." Anya thì thầm. "Tôi cho là cậu bé đáng thương này không thể lớn hơn mười tuổi. Nhóc này thật may mắn khi không chết vì thời tiết hoặc bị thú săn ăn thịt."
"Chị không cần phải nói với em hai lần." Kat đồng ý. "Em có một số đồ dùng ở đây - đồ cá nhân và những thứ tương tự - mà em có thể cho cậu bé, nhưng em nghĩ điều tốt nhất nên làm là đưa nhóc này đến nhà tập thể ở phía bên kia thị trấn. Họ đã coi sóc hầu hết những đứa trẻ mồ côi đi qua đây."
Ngôi nhà tập thể mà cô ấy đang mô tả nghe giống như nơi cuối cùng mà Sanji muốn đến, nhưng cậu sẽ không từ chối trước cơ hội kiếm được một số đồ dùng tốt hơn. Nghĩ rằng mình luôn có thể bỏ đi khi có cơ hội, cậu vẫy tay tạm biệt Anya và để Kat đưa mình đến một phòng chứa đồ ở phía sau.
"Đôi giày em đang đi trông như được sử dụng từ lâu lắm rồi." Cô nói khi vội vã đi trước cậu. "May mắn thay, chị nghĩ chị có thể giúp được đó, vậy ta bắt đầu từ đó đi."
Gật đầu, Sanji nghiêm túc đi theo cô khi cô lục tung những đống đồ khác nhau. Phần lớn trông có vẻ đã qua sử dụng, nhưng tất cả đều còn tốt hơn những gì cậu đang mặc, vậy nên cậu nhận bất cứ thứ gì cô đưa cho và vui vẻ nhét nó vào ba lô của mình.
Sanji đặc biệt hài lòng khi thấy sự kết hợp giữa ga trải giường và chăn, không quan tâm chút nào đến việc vải của chăn vẫn còn thô ráp. Cậu lấy chúng như thể chúng là kho báu lớn nhất trên toàn thế giới, cẩn thận cuộn chúng lại và gắn vào đầu ba lô theo cách Kat chỉ cho cậu.
"Em sẽ muốn giữ những thứ này đó." Cô ấy nói chắc nịch. "Chị biết những thứ này không phải là tốt nhất, nhưng lại đang thiếu ở nơi em sắp đến, vì vậy điều quan trọng là phải chăm lo cho những gì em có. Em hiểu chứ?"
"Dạ." Sanji gật đầu trả lời, "Nhưng... nếu em không muốn đến nhà tập thể? Nếu em có việc khác phải làm thì sao?"
Kat cau mày. "Như việc gì?"
Sanji vặn vẹo một cách khó chịu. Cậu mới gặp người phụ nữ này, vì vậy cậu không chắc liệu có an toàn để tin tưởng cô ấy hay không, nhưng cậu cũng phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu đó. "Em đang tìm một người." Cậu nói một cách lảng tránh. "Và em sẽ không tìm thấy họ ở nơi mà chị muốn đưa em đến."
"Em đang tìm ai?" Kat hỏi. "Chị tưởng em nói là em không quen ai ở đây."
"Đúng là vậy." Sanji xác nhận. "Và em cũng không biết gì về người em đang tìm. Em cần tìm một phù thủy."
Tiếng thở hắt gay gắt của Kat phát ra vang vọng khắp không gian mà họ đang đứng, và cô ấy lấy tay bịt miệng để ngăn tiếng cười khúc khích lọt ra ngoài. "Em cần phù thủy để làm cái gì vậy?" Cô ấy hỏi sau khi đã kiểm soát được bản thân. "Họ không được ai biết đến chính xác bởi tính cách của họ đâu."
"Em không quan tâm đến tính cách của họ." Sanji nhấn mạnh. "Em cần một phù thủy để giúp... một người."
"Và người đó là?" Kat hỏi, nhướn mày khích lệ.
"Một người bạn." Sanji lảng tránh nói, không thoải mái khi tiết lộ bất cứ điều gì về Zoro nhiều hơn mức cần thiết. "Tụi em có một vấn đề mà chỉ phù thủy mới có thể giải quyết được."
"Phù thủy không phải là người duy nhất có thể giúp em." Kat nói với một tiếng thở hắt khác. "Thị trấn này có một số người nhận được sự giúp đỡ của một phù thủy, nhưng không may là chẳng có ai quanh đây cả. Chị thậm chí chưa bao giờ nghe có ai như vậy dừng lại ở lãnh thổ này."
"Còn thị trấn tiếp theo thì sao?" Sanji hỏi, trở nên nài nỉ hơn. "Chỗ đó có phù thủy nào không?"
"Không." Cô vui vẻ trả lời. "Thực chất chị không thể nghĩ ra nơi nào cả, mà chị thậm chí còn nghe tin đồn là có một phù thủy ở đâu đó gần Thị trấn Orbit, nhưng đó là cách xa đây hàng dặm. Em sẽ mất hàng tháng để đi bộ, đó không phải là chuyến đi dành cho một người nhỏ bé như em."
"Em không nhỏ bé, em cứng cỏi lắm!" Sanji phản đối, mặc dù trong lòng đang thắt lại. Có vẻ như cậu và Zoro sẽ còn một chặng đường dài phía trước, trước khi cả hai có thể hy vọng nói chuyện với một phù thủy, và ai biết được liệu phù thủy đó có còn ở đó vào thời điểm hai cậu bé đến hay không.
Mặt khác, không giống như cả hai có bất kỳ lựa chọn nào khác. Khuỵu vai, cậu ngước nhìn Kat và trao cho cô ánh nhìn cầu khẩn nhất. "Làm cách nào để em đến được Orbit?"
"Em không thể." Cô trả lời chắc nịch. "Sẽ là đỉnh điểm của sự vô trách nhiệm đối với chị khi để một người ở độ tuổi như em lao vào một chuyến đi mà chắc chắn là đi vào chỗ chết. Nơi duy nhất em phải đến là nhà tập thể, nơi em sẽ được tắm rửa kỹ lưỡng và đánh một giấc ngon lành với một mái nhà đàng hoàng trên đầu."
Sanji định mở miệng phản đối, nhưng cuối cùng lại nhún vai. Xét cho cùng thì một cái bồn tắm nghe có vẻ là ý hay, và cậu có thể mang theo một ít thức ăn trước khi lẻn đi. Cậu cảm thấy việc này cũng có một chút ý nghĩa, cậu cho là vậy, nhưng đồng thời Sanji cũng không có thời gian để lãng phí ở thị trấn này nếu nó thiếu gì thứ cậu cần.
Gật đầu để thể hiện sự đồng tình, cậu theo Kat ra khỏi phòng.
*****
Bồn tắm thật tuyệt vời, nhưng đó là phần duy nhất cậu thấy của nhà tập thể. Nơi này đầy những đứa trẻ ủ rũ, trông có vẻ đau khổ, nhà tập thể này cho cảm giác như đang có một đám mây đen bao phủ lấy nó, và Sanji không gặp vấn đề gì với việc lẻn ra ngoài qua cửa sổ sau khi người quản lý đã tuyên bố tắt đèn.
Vác chiếc ba lô nặng đáng kể lên vai, Sanji xỏ chân vào đôi bốt mới và lẻn ra ngoài màn đêm với một nửa sự thận trọng. Cậu phải mất một lúc mới định hướng được, nhưng một khi đã làm được, cậu bước những bước dài xuống con đường chính, hài lòng vì dường như chỉ có vài người ở đây vào giờ này.
Đường ra khỏi thị trấn là khá dễ dàng, nhưng một khi Sanji đi vào những hàng cây, cậu bắt đầu gặp một số rắc rối. Ánh trăng chiếu sáng rất ít, và những gì cậu có thể nhìn thấy trong khu rừng đều giống nhau. Cậu không thể nhớ mình đã đi ra từ đâu và không chắc làm thế nào để tìm thấy chỗ đó.
Cậu chán nản nghĩ có lẽ nên đợi đến sáng. Phải, Sanji sẽ gặp khó khăn hơn khi phải thoát khỏi sự giám sát của người quản lý, nhưng ít nhất cậu có thể nhìn thấy nơi cậu cần đến. Mọi thứ ở đây chỉ là một mớ hỗn độn của những cái bóng, và càng nhìn chúng lâu, cậu càng thấy căng thẳng.
Khẽ run rẩy, cậu cắn môi khi đứng yên tại chỗ, cân nhắc các lựa chọn của mình. Cậu đã quen với việc ngủ ngoài trời trong mấy tháng qua, chỉ có điều cậu chưa bao giờ thực sự ngủ một mình. Cậu luôn có Zoro ở bên, và cậu bé kia là một sự hiện diện an ủi.
"Có lẽ mình nên tạo ra chút ánh sáng." Cậu nói to. "Chắc sẽ không tệ lắm phải không?"
Khu rừng không trả lời cậu, nhưng Sanji không cần điều đó. Bỏ chiếc túi ra khỏi vai, cậu mở nó ra và bắt đầu tìm kiếm viên đá lửa nằm trong số những thứ mà Kat đã đưa cho cậu. Nếu có thể tạo ra một loại đuốc nào đó, cậu sẽ có thể tiếp tục chuyến đi mà không cần đến thị lực đặc biệt tốt của Zoro.
Những ngón tay cậu lần mò tìm viên đá lửa, nhưng khi chúng nằm trong tay mình, Sanji nhận ra rằng mình chẳng có gì để dùng để giữ lửa. Quyết định thay đổi một chút, cậu bắt đầu dọn sạch một phần đất để đốt lửa.
Cậu chủ yếu muốn tìm một số ít cành cây lẻ tẻ nằm trên đất, nhưng không may chỉ tìm được những khúc gỗ lớn hơn cần thiết để giữ lửa. Cố gắng hết sức để không cảm thấy sự bất an đang tăng lên, cậu nặng nề ngồi xuống, dựa lưng vào một cái cây lớn.
Co đầu gối lên ngực, vòng tay quanh chân và bắt đầu hít vào thở ra chậm rãi. Các giáo viên ở Germa luôn nhắc đi nhắc lại rằng cậu cần điều khiển phép thuật theo ý chí của bản thân cũng như buộc nó làm theo ý mình, nhưng Sanji chưa bao giờ giỏi việc đó. Thành công nho nhỏ mà cậu có đã luôn đến từ việc yêu cầu nhiều hơn là ra lệnh.
"Tôi chỉ cần một vài khúc gỗ." Cậu thì thầm. "Chỉ một hoặc hai thôi. Nếu có thể cho tôi chừng đó, tôi có thể lo phần còn lại. Làm ơn."
Khi cậu thốt ra lời cuối cùng cũng là lúc có thứ gì đó thay đổi trong khu rừng. Sanji nghe thấy tiếng sột soạt, rồi ba tiếng thịch liên tiếp vang lên, tất cả đều nằm gần hông phải cậu. Buông thõng hai cánh tay ra, cậu vươn người và tìm thấy chính xác thứ mà mình đang hy vọng.
"Xin cảm ơn." Cậu nói, trở lại phần đất đã được dọn sạch của mình và dựng khúc gỗ đầu tiên cùng với mồi lửa. "Đây sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn."
Cậu nhanh chóng có được một ngọn lửa đang nổ lách tách vui vẻ trước mặt, cậu ngồi dựa lưng vào gốc cây như trước đó, cảm thấy hơi thở của mình thoát ra dễ dàng hơn một chút. Vẫn chưa phải là một sự sắp đặt hoàn hảo vì không có Zoro ở đây, nhưng cậu có thể tìm thấy cậu ta vào sáng mai.
Quyết định sẽ an toàn hơn nếu dựa lưng vào thứ gì đó để ngủ trong hoàn cảnh này, Sanji không buồn mở ga trải giường mới của mình. Nhưng cậu chọn quấn mình trong chiếc chăn mới, khó chịu khi thấy nó không thoải mái như lớp lông của cậu bạn hổ.
Tuy nhiên, nó có thể giữ ấm cho cậu, vì vậy cậu quàng nó quanh vai và cố gắng ngủ một giấc.
Thật tệ là giấc ngủ còn lâu mới tới. Cậu chập chờn thiu thiu ngủ gật, không thoải mái và hồi hộp. Những âm thanh về đêm của khu rừng thậm chí còn đáng sợ hơn bình thường khi không có Zoro ở bên cạnh, đặc biệt là khi cậu nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình.
Sống lưng cứng đờ, Sanji ngồi thẳng lưng ép chặt vào thân cây. Mọi sợi lông trên cơ thể cậu dường như dựng đứng, và nhịp tim cậu đập thình thịch bên tai khi bất cứ thứ gì ngoài kia bắt đầu tăng tốc.
Động vật - và nó là một con thú, cậu chắc chắn về nó, không phải con người - giờ đang hướng thẳng về phía cậu, và Sanji thấy mình đang nguyền rủa ý tưởng đốt lửa của mình. Bây giờ nó đã tàn chỉ còn chút than hồng, nhưng rõ ràng là đủ để thu hút bất cứ thứ gì ngoài kia.
Cậu nghe thấy tiếng cành cây gãy và tiếng lá lạo xạo khi con vật phóng nhanh trên mặt đất, di chuyển nhanh đến mức cậu cảm thấy căng thẳng. Sợ hãi, cậu nắm tay vào tóc và nhắm nghiền mắt như để cảm nhận các giác quan của mình làm việc.
Tiếng lá xào xạc, cành cây gãy, và một số âm thanh mà Sanji không thể nhận diện, tất cả chúng vang lên đến đỉnh điểm trong một khối tiếng ồn, hoàn toàn trái ngược với việc cậu đang bất động để cố không thu hút sự chú ý. Lúng túng, cậu mở mắt lần nữa, chuẩn bị nguyền rủa phép thuật mãi mãi vô dụng của mình, thì thay vào đó, cậu thấy mình đang chớp mắt.
Cậu hình như đang ở trong một... cái kén. Hoặc có thể giống như một mái vòm. Những cành cây mà cậu đang tựa vào đã lớn hơn và uốn cong, giống như cậu an toàn nằm gọn trong một chiếc lồng nhỏ.
Sanji ngập ngừng dùng tay ấn vào cành cây gần nhất, mắt cậu mở to khi cảm nhận được độ cứng cáp của nó. Bất cứ điều gì ở ngoài đó sẽ không thể vượt qua thứ này, có nghĩa là cậu vẫn ổn.
"Ồ." Cậu thở ra, thực sự ngạc nhiên rằng mình có thể làm một việc như thế này.
"Gààooo?"
Âm thanh này, kéo dài và không giống như thuộc về một người nào đó, phát ra từ phía bên ngoài của 'chiếc kén bảo vệ'. Tuy nhiên, thay vì khiến Sanji nao núng, cậu lại cười phá lên. Cậu biết tiếng gầm bất mãn đó luôn phát ra từ đâu.
"Cậu đó hả, Marimo?" Cậu gọi, cười toe toét khi Zoro gầm gừ khẳng định. "Cậu đang làm gì mà lang thang ngoài này một mình vậy? Tớ đã nói tớ sẽ đến tìm cậu khi tớ có thể mà."
Zoro tạo ra một tiếng động khó chịu và cào vào một vài cành cây đang ngăn cách cả hai nhằm làm rõ vấn đề.
"Ờm, phải rồi, đợi tới một chút." Sanji ngượng ngùng nói. "Tớ thực sự không chắc làm thế nào để dừng nó lại."
Như thể được gợi ý, một số nhánh cây bật ra ngay trước mặt Zoro, người mag đã nhanh chóng phi vào bên trong chiếc lồng, đem theo Wado phía sau mình. Sau đó, cũng nhanh như vậy, các cành cây gãy lại đan vào nhau.
"Hả?" Sanji nói, hơi nhích người để Zoro có thể ngồi phịch xuống bên cạnh. "Tớ không biết mình có thể làm được điều đó đấy."
Quá bận đánh hơi túi đồ của Sanji, Zoro không trả lời.
"Cái Cục Tảo này." Sanji mắng khi phát hiện ra. "Không phải của cậu đâu, tớ không có gì trong đó cho cậu hết. Nhích mũi ra đi."
Zoro càu nhàu khi Sanji đẩy chiếc túi ra khỏi tầm với, nhưng cũng không có động thái nào để tiếp tục tọc mạch nữa. Thay vào đó, cậu ta tựa đầu lên hai chân trước và hơi nghiêng người về phía Sanji.
Thật ngạc nhiên khi có một ai đó ở đây với cậu khác biệt nhiều như thế nào so với việc ở một mình. Những lo lắng trước đó của Sanji gần như tan biến, đến nỗi cậu thở dài trong hạnh phúc khi quay trở lại với con hổ.
"Tớ rất mừng vì cậu tìm thấy tớ." Sanji nghe thấy mình lầm bầm. "Tớ không thích ở ngoài này một mình. Đừng có tự mãn nữa." Cậu nói thêm khi cảm thấy Zoro bắt đầu làm vẻ huênh hoan trước lời nói của cậu. "Tớ và cậu đều biết cậu cũng không vui vẻ gì đâu. Nếu không thì cậu đã chẳng đi tìm tớ."
Một vài giây trôi qua, và sau đó Zoro phát ra một âm thanh xác nhận nhỏ, khiến Sanji cười toe toét trong bộ lông của cậu ta. "Phải, phải. Tớ sẽ không nói ra nếu cậu không muốn." Cậu hứa. "Nhưng mà, tớ có một số tin tức đây, nhưng tụi mình có thể đợi đến sáng mai. Bây giờ tớ chỉ muốn ngủ thôi, được không?"
Cậu định đợi Zoro bày tỏ sự đồng ý của mình, nhưng điều tiếp theo Sanji biết là cậu đã thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro