Chapter 3
Cả hai bắt đầu bước đi, bước đi, bước đi và bước đi. Sau đó, như để khuấy động mọi thứ, họ đi bộ nhiều thêm một chút.
Kat đã đúng khi nói rằng hai cậu bé không ở gần Thị trấn Orbit. Tại mỗi thị trấn cả hai đi qua, Sanji đi vào một mình để lấy những thứ mình có thể - vì thường cả hai không hay bắt gặp một thị trấn nào đó - cũng như kiểm tra hướng đi để đảm bảo rằng mình đang đi đúng đường.
May mắn thay, câu trả lời cho câu hỏi đó luôn là một câu khẳng định. Họ đang đi theo con đường thẳng nhất đến Thị trấn Orbit và cho đến nay vẫn chưa đi chệch hướng. Tin kém vui hơn là tất cả người mà Sanji bắt chuyện đều nói rằng vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Trên thực tế, cho đến nay, hơn một trong số những người được hỏi đường đã kinh ngạc nhìn cậu khi cậu bày tỏ ý định muốn đi tiếp.
Cũng đã hơn một lần cậu phải bỏ chạy sau những cuộc gặp gỡ này. Đôi khi, có những tình huống tương tự như tình huống với Kat, khi mà cậu đã gặp một người lớn có ý tốt, người nghĩ rằng việc chăm sóc cậu sẽ giúp ích cho cậu, trong khi đối với một số khác, những kẻ có chủ đích xấu sẽ biến cậu thành mục tiêu.
Những người như vậy có xu hướng phát hiện ra rất nhanh rằng họ đã vớ phải một đứa khó xơi. Sanji có thể là một thất bại nặng nề đối với Judge và Germa, nhưng cậu đã dành tám năm đầu đời để được huấn luyện nhằm trở thành một chiến binh. Cậu có thể chiến đấu tốt hơn những người to gấp đôi kích thước của mình và kỹ năng sinh tồn của cậu là không ai sánh kịp.
Thỉnh thoảng cậu tự hỏi cậu sẽ ra sao nếu không được đào tạo. Cậu ghét từng phút giây của việc bị huấn luyện đến mức nào, nhưng cậu nghi ngờ đó là lý do chính giúp cậu có thể đi xa đến thế kể từ khi cập bờ. Trớ trêu thay khi hệ lụy của quãng thời gian đó không thể mất đi trong con người cậu, nhưng cũng không thể nói rằng cậu quan tâm nhiều đến nó.
Cậu cũng từng kể điều này cho Zoro một vài lần, nhưng bạn cậu có xu hướng phớt lờ những mối bận tâm kiểu này. Zoro là người có niềm tin vững chắc vào việc chỉ làm những gì cần thiết để tồn tại, và cậu ta sẵn sàng sử dụng bất cứ thứ gì mình có để thực hiện điều đó. Mặc dù có thể cậu ta thông cảm cho hoàn cảnh của Sanji, nhưng sẽ không chấp nhận việc bạn mình phớt lờ các kỹ năng đó.
Và điều này bao gồm cả phép thuật của cậu. Sau đêm đầu tiên kể từ khi Sanji tạo ra một nơi trú ẩn ngẫu hứng trong rừng, Zoro đã khăng khăng yêu cầu cậu lặp lại việc đó. Đêm này qua đêm khác, cậu ta lại làm ầm ĩ lên sau khi họ dừng chân vào cuối ngày, tiếp tục như vậy cho đến khi Sanji nhượng bộ và dựng lên một mái vòm khác.
Ban đầu, đó là một nhiệm vụ khó khăn đến mức gần như không thể. Đã hơn một lần Sanji ngã quỵ xuống đất vì kiệt sức, thề rằng cậu không biết mình đã làm điều đó như thế nào và không thể làm điều đó một lần nữa. Ngược lại với các giáo viên ở Germa, Zoro tử tế hơn thế, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục thúc giục cho đến khi Sanji đứng dậy trở lại.
Những mái vòm ban đầu là những thứ mỏng manh, ọp ẹp trông như thể chúng sẽ đổ sập nếu có một cơn gió mạnh thổi qua. Đôi khi cùng lắm thì cũng là một cái lều mỏng manh, mặc dù ít nhất nó cũng có tác dụng che chắn cho cả hai, nếu đó là để minh chứng cho mục đích luyện tập của cậu. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, mỗi ngày trôi qua của cả hai cũng chẳng có gì đáng kể.
Dù vậy, luyện tập thực sự tạo nên sự hoàn hảo, và Sanji càng luyện tập nhiều, cậu càng mài giũa kỹ năng của mình. Trong vòng vài tháng, cậu có thể tạo ra một mái vòm chắc chắn, đối xứng chỉ bằng một cái búng tay, một mái vòm đủ lớn để cậu và Zoro có thể duỗi người thoải mái trong đó, và đủ vững chắc để tránh khỏi các yếu tố thời tiết.
Nó khiến Sanji tự hỏi liệu mình có thể làm gì khác nếu cậu chú ý nhiều hơn nó. Khi còn ở Germa, cậu chỉ tập trung vào việc trồng cây. Cậu nói chuyện với chúng như mẹ cậu từng làm, và cậu luôn có được những nông sản khỏe mạnh và to lớn bất thường, có vị ngon hơn những loại cây cùng họ. Chưa lần nào cậu thất bại. Cậu chưa bao giờ cân nhắc nghĩ về điều này, và bây giờ cậu ước gì lúc đó cậu làm vậy.
Zoro dường như cũng bị hấp dẫn bởi khái niệm này, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu hơn Sanji. Cuối cùng, cả hai đặt vấn đề sang một bên, thay vào đó tập trung vào chuyến của mình.
*****
Vào thời điểm cậu bắt đầu xác nhận rằng Thị trấn Orbit không còn xa nữa, Sanji đã cao hơn bản thân mình nửa cái đầu khi bắt đầu cuộc hành trình. Cậu đã hơn một lần phải ăn cắp quần áo mới chỉ vì những cái cũ không còn vừa nữa, và cậu càng thấy tốt hơn nếu ít nói về số lượng giày cậu đã dùng.
Zoro cũng đang phát triển, nhưng vì hình dạng hiện tại của cậu ta không thể mặc quần áo, thì điều đó không phải là vấn đề. Đôi khi vấn đề của cậu ta nằm ở việc ăn uống, vì khẩu phần ăn của Zoro đã tăng gấp đôi so với cậu. Cả hai đều gầy hơn bình thường và da của Sanji nứt nẻ ở nhiều chỗ do thời tiết.
Tệ hơn nữa, cậu ngày càng yếu đi, cậu biết mình như vậy, và cũng nghi ngờ rằng Zoro cũng biết điều đó. Cậu bạn hổ phải dừng lại sớm hơn trong ngày để dựng trại qua đêm, đồng thời thức dậy muộn hơn vào buổi sáng. Đôi khi cậu ta sẽ không ăn hết thức ăn của mình cho đến khi bị Sanji mắng, rõ ràng cậu ta đã cố gắng giúp đỡ bằng cách chia sẻ.
Về phần mình, Sanji đánh giá cao tình cảm đó, nhưng từ chối theo một lối hài hước. Cậu đã dành đủ thời gian trong đời để kéo người khác xuống, vì vậy Sanji sẽ bị nguyền rủa nếu tiếp tục làm thế với một người mà mình từng biết là người không đáng bị như vậy. Cậu sẽ không trở thành trách nhiệm của Zoro, và đó là lí do.
Nhưng chính sự bướng bỉnh này đã chứng tỏ cậu đang tự hủy hoại mình, và tệ hơn nữa, nó xảy ra khi hai cậu bé chỉ còn vài ngày nữa là đến nơi mà cả hai đang hướng tới trong nhiều tháng.
Như đã từng xảy ra trong các chuyến đi của mình, cả hai tình cờ đến một vùng đất không có bất kỳ loại nông sản thực sự nào. Mặc dù phần lớn cuộc hành trình của hai cậu bé rơi vào những khu vực dày đặc cây cối, có thể cung cấp nơi trú ẩn, nhưng con đường hiện tại thì hướng cả hai băng qua những vùng đồng bằng rộng lớn chỉ có cây khô và gió bụi.
Loại địa hình này gây ra những vấn đề vì nhiều lý do. Đầu tiên và quan trọng nhất, việc giấu đi Zoro là điều vô cùng khó khăn nếu cả hai vô tình gặp bất kỳ ai khác trên đường. Không có khu vực cây cối rậm rạp nào để cậu ta trốn nếu có ai đó xuất hiện, và màu sắc của con hổ thể hiện rõ ràng hơn nhiều so với khi hòa mình vào cây cối.
Thứ hai, nó khiến việc tìm kiếm thức ăn cũng trở nên khó khăn hơn. Zoro vẫn có thể săn bất kỳ con mồi nào họ bắt gặp, nhưng trong trường hợp này thì không nhiều. Tệ hơn, không có con suối nào gần đó để câu cá, và thậm chí còn có ít thực vật ăn được hơn để Sanji có thể bổ sung vào chế độ ăn uống của mình. Cậu phải chia nhỏ khẩu phần thức ăn đang ngày càng ít ỏi trong túi mình và việc thiếu hụt thì ngày càng lộ rõ.
Cuối cùng đó là không có nơi trú ẩn tốt nào. Hiện tại, phép thuật của Sanji đã được mài giũa nhiều hơn so với trước đây, nhưng nó vẫn có giới hạn. Cậu không thể tạo ra thứ gì đó từ hư không, và không có cái cây nào đủ lớn để cậu biến nó thành nơi trú ẩn. Cả hai phải ngủ ngoài trời, đó là một giải pháp lý tưởng duy nhất.
Điều này đặc biệt quan trọng khi thời tiết thay đổi. Trong một khoảnh khắc cả hai đang đi, dù trời đang xám xịt giữa ban ngày, không có gì đáng lo ngại, và rồi ngay sau đó bầu trời mở ra, khiến cả hai ướt sũng ngay lập tức.
Sanji rủa thầm, hất phần tóc mái đang bết dính trên trán ra để có thể liếc nhìn xung quanh nhằm cảm nhận môi trường rõ hơn. Cũng giống như trước đây, không có chỗ để cậu có thể trú mưa.
Cậu đánh liều nhìn Zoro, và thấy bạn mình đang nhìn lại với đôi vai rũ xuống. Con hổ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơn mưa xối xả chảy thành dòng suối xuyên qua bộ lông xanh đen khi cậu ta bày tỏ sự không hài lòng với hoàn cảnh của họ.
"Tớ biết, Cục Tảo ạ." Sanji trấn an, vỗ nhẹ vào cậu ta. "Tớ nghĩ điều tốt nhất chúng ta có thể làm là cứ đi tiếp. Có lẽ chúng ta sẽ gặp may mắn và tìm được một nơi nào đó tốt hơn để dừng lại."
Vẻ mặt của Zoro cho thấy cậu ta nghĩ rằng tình cảnh đó là khó xảy ra nhất, nhưng vẫn nghiêm túc bước tiếp khi Sanji bắt đầu di chuyển trở lại. Họ nép vào nhau hơn bình thường, cả hai đều bối rối trước cường độ của cơn bão, nhưng cố gắng không để lộ ra ngoài.
Sanji không biết cơn bão đã kéo dài bao lâu khi sấm sét bắt đầu, và cậu cảm thấy không mấy vẻ vang gì khi thừa nhận rằng tiếng sấm vang trời khiến cậu giật nảy mình. Trong khoảnh khắc cậu đang lê bước với đầu cúi thấp và khoanh tay trước ngực, và ngay sau đó thì nhảy một chân lên không trung trong khi Zoro cũng làm như vậy bên cạnh.
Tại thời điểm này, họ đang di chuyển đều đặn theo hướng có một cái bóng mờ phía trước, điều mà Sanji hy vọng là một hàng cây hoặc một tảng đá nhô ra để có thể ẩn nấp bên dưới. Cậu huých Zoro khi tiếng sấm thứ hai vang lên, muốn thúc giục bạn mình đi nhanh hơn.
"Thôi nào." Cậu rít qua hàm răng đang va đập nhau lập cập. "Sấm có nghĩa là tia chớp, và tia chớp có nghĩa là tin xấu nếu chúng ta là những thứ cao nhất ở đây để nó đánh trúng. Chúng ta cần phải ra khỏi đây."
Zoro không cần phải nói hai lần, và cả hai bắt đầu chạy mà không cần giao tiếp gì thêm. Mặc dù có bốn chân, Zoro vẫn để Sanji theo kịp khi chạy trốn, cả hai băng qua đồng bằng khô khốc một cách hoàn hảo.
Vệt mờ màu xám trước mặt bắt đầu hiện rõ, và ban đầu Sanji thất vọng khi phát hiện ra rằng đó là một nhóm đá, trái ngược với một khu vực cây cối rậm rạp mà cậu có thể mường tượng tới - thậm chí có thể nhóm lửa nếu họ thực sự may mắn. Mặt khác, cậu có thể tạo ra một số nhánh cây nhô ra nếu phù hợp, điều đó sẽ là cải thiện lớn so với hoàn cảnh hiện tại.
Gần như ngay tức khắc Zoro đã tiếp cận những tảng đá đầu tiên, và nhanh chóng đánh hơi được cái gần nhất phù hợp với nhu cầu của họ. Sau đó, cậu ta kiên nhẫn đợi Sanji kiểm tra bên trong, và nhanh chóng làm theo.
Nhiệt độ của cái hang nhỏ mà họ đang ở không tốt hơn bên ngoài là bao, nhưng ít nhất thì nó cũng khô ráo. Cũng có đủ không gian cho cả hai, đó cũng là một vấn đề.
Vuốt tóc ra khỏi mắt, Sanji thả chiếc túi của mình xuống đất, để ý nó phát ra âm thanh éc éc ướt át như thế nào khi tiếp đất. Cố gắng không nao núng khi một loạt sấm sét khác vang lên, cậu tháo chăn và ga trải giường ướt sũng của mình để có thể mở túi và nhìn vào trong.
Đúng như cậu lo sợ, một ít nước đã rỉ vào bên trong, nhưng bộ quần áo cậu lấy ra vẫn khô hơn những gì cậu đang mặc. Đã mất đi ý thức về bản thân từ lâu đối với Zoro, cậu cởi quần áo mà không cần quan tâm xung quanh, muốn làm những gì có thể để chống lại cái lạnh đang diễn ra.
Đằng sau, cậu nghe thấy tiếng Zoro hất nước ra khỏi bộ lông, và không thể không bật cười khi quay lại và nhìn thấy khung cảnh bất mãn mà bạn mình nặn ra. Trông không khác gì một con chuột chết đuối đầy màu sắc, Zoro cáu kỉnh khịt mũi.
"Ừ, tớ cũng vậy." Sanji đồng ý, kéo chiếc áo hơi ẩm ướt qua đầu. Cậu nhanh chóng thay đồ xong, rồi trải đồ đạc của mình ra đất với hy vọng hão huyền rằng chúng sẽ khô. "Tệ thật ha, Marimo."
Zoro ậm ừ tỏ vẻ chua chát, và cả hai quấn lấy nhau trên mặt đất, cùng nhìn chằm chằm vào trận đại hồng thủy đang tiếp tục đổ xuống. Trên đầu là những tiếng sấm rền vang, giờ kèm theo những vệt sáng rạch ngang bầu trời.
"Ít nhất thì tụi mình không phải lo lắng về phần này." Sanji lầm bầm khi tia chớp mới nhất vụt qua. "Cậu sẽ trông thật ngớ ngẩn với đống lông bị nướng của cậu."
Lần này Zoro tạo ra một âm thanh thoáng qua giống như một tiếng cười, nhưng rõ ràng là cậu ta không thật lòng cảm thấy thế.
"Ừ." Sanji đồng ý, cũng cảm thấy mệt mỏi không kém. "Hãy cố ngủ một chút, được chứ? Hy vọng chuyện này sẽ kết thúc vào buổi sáng."
*****
Sanji bắt đầu hắt hơi vào ngày hôm sau. Nó làm cả hai giật mình vì cậu không bao giờ bị ốm. Không một lần nào kể từ khi họ biết nhau, đó là vấn đề, và Zoro nhìn cậu với ánh mắt dò xét khi cậu khó chịu xoa xoa chiếc mũi đang bị nghẹt của mình.
"'Ổn mà, Marimo." Cậu lầm bầm, muốn xóa đi vẻ hoài nghi trên mặt bạn mình. "Có lẽ chỉ là phấn hoa hay thứ gì đó trong không khí thôi."
Zoro cau mày sâu hơn, và tiếp tục như vậy khi Sanji bắt đầu hắt hơi lần nữa. Cậu ta ra hiệu như muốn dừng lại một chút, và Sanji phải đẩy cậu ta về phía trước bằng một cái vẫy tay yếu ớt.
"Đừng ngu ngốc thế." Cậu nói, trừng mắt nhìn con hổ cho đến khi cậu ta bắt đầu di chuyển trở lại. "Hôm qua tụi mình đã mất rất nhiều thời gian di chuyển vì cơn bão rồi. Hôm nay cũng không được để tụt lại đâu."
Đôi mắt xám nheo lại để thể hiện chính xác những gì Zoro nghĩ về ý tưởng này, nhưng Sanji ngớ ngẩn từ chối. Đặt chiếc ba lô cao hơn một chút trên vai - nó nặng hơn bình thường vì có nhiều thứ vẫn còn ẩm ướt - cậu quay trở lại với công việc lê lết trên địa hình lầy lội, tin chắc rằng Zoro sẽ đi theo mình.
Cậu nghe thấy một tiếng khịt mũi bực tức để biểu thị rằng bạn mình đang làm đúng như mong đợi, vì vậy Sanji cho phép mình được hả hê một chút. Thật không may, khoảnh khắc đó sớm bị cắt đứt bởi một cơn hắt hơi dữ dội.
Các cơn hắt hơi trở nên tồi tệ hơn khi mỗi ngày trôi qua, và khi cậu ngừng hắt hơi vào ban đêm, thì lại bị ho khan khiến cổ họng cậu cảm thấy rát và khó chịu. Thêm vào đó, Sanj bị đau ở những nơi mà bản thân không biết là mình có, và cậu cảm thấy lạnh khi dùng mu bàn tay chạm lên trán.
"Chà, thế này thì hay rồi." Cậu nói, hoặc đúng hơn là cố gắng để nói. Thứ thực sự phát ra là một tiếng lầm bầm rời rạc khiến Zoro chớp mắt bối rối. "Cơn bão ngu ngốc đó đã khiến tớ bị cảm lạnh."
Zoro phát ra một âm thanh thể hiện sự đồng cảm, và Sanji đáp lại bằng một cái vỗ nhẹ miễn cưỡng. Tuy nhiên, đó là tất cả năng lượng còn lại của cậu, và cậu phải mất một thời gian dài trong đau đớn để dựng trại qua đêm.
Vào thời điểm Sanji có thể xoay sở được, cậu đã kiệt sức và tất cả những gì cậu muốn làm là ngủ. Sanji ép mình phải nuốt một vài miếng thức ăn và một ít nước - cảm thấy ánh mắt cảnh giác của Zoro luôn dõi theo mình - rồi cuộn tròn trong chăn với hy vọng sẽ cảm thấy tốt hơn vào buổi sáng.
Những ngày tiếp theo là một trải nghiệm đau khổ, Sanji ngày càng trở nên tồi tệ hơn là khỏe lại. Cậu không thể nhớ mình đã từng cảm thấy tồi tệ như lúc này và cậu chỉ muốn mọi thứ trở lại bình thường.
Tuy nhiên, Sanji cũng khăng khăng ép mình tiến lên phía trước. Bây giờ họ đang ở gần Thị trấn Orbit đến mức cậu thực sự có thể cảm nhận được nó, và cậu gần như ngã xuống đất và khóc vào ngày những mái nhà bên ngoài của thành phố cuối cùng cũng lộ diện.
"Đó là nó, phải không?" Cậu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm trước mặt mình. "Tớ không tưởng tượng ra mọi thứ, phải không. Cuối cùng tụi mình cũng đến được đây?"
Bên cạnh cậu, Zoro gật đầu, nhưng trông cậu ta ít quan tâm đến khoảnh khắc trọng đại này. Thay vào đó, cậu ta đang lo lắng nhìn Sanji, điều mà cậu ta đã làm trong vài ngày qua.
"Tớ ổn, Marimo" Sanji lầm bầm, giống như mọi lần khi cậu bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của bạn mình. "Tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi, tớ đang cảm thấy tốt hơn mỗi ngày."
"Dù sao thì." Cậu nói thêm, buộc mình đứng thẳng dậy khỏi tình trạng nửa vời mà mình đã rơi vào. "Tớ không nghĩ chúng ta sẽ đến được đó trước khi mặt trời lặn, nhưng hãy đi xa hơn một chút. Tớ muốn đến càng gần càng tốt trước khi chúng ta dừng lại qua đêm."
Zoro ấp úng, suy nghĩ về vấn đề này rất kĩ lưỡng. Rõ ràng là cậu ta muốn kết thúc chuyến đi, và nghĩ rằng Sanji đang quá bướng bỉnh chỉ vì lợi ích của cậu ta.
"Đừng vớ vẩn nữa, tớ không sao hết." Sanji nói, có thể dễ dàng đọc được những suy nghĩ này từ khuôn mặt của con hổ. Cậu chỉnh lại chiếc ba lô của mình một chút, gần như vu vơ tự hỏi từ bao giờ mà nó lại nặng như vậy, và run rẩy bước một bước về phía trước. "Tớ không thể tin là cậu không hào hứng về điều này. Xem chúng ta đang ở đâu đi! Chúng ta đến nơi rồi đó."
Thay vì nhìn về phía trước, Zoro lao về phía trước vài bước rồi quay lại để chắn đường của Sanji. Cậu ta không nhúc nhích khi bị Sanji yếu ớt đẩy đi, mặc dù hơi lệch sang một bên khi cậu bạn tóc vàng cố gắng lê bước xung quanh mình.
"Marimo." Sanji mệt mỏi nói. "Thôi đi, cậu đang đùa với tớ à?"
Zoro rít lên, một hành động bất thường đến mức gần như đủ để khiến Sanji ngừng cử động. Tựa như một hiệu lệnh. Mục tiêu của cả hai cuối cùng cũng nằm trong tầm tay của họ, và Sanji sẽ không để một thứ nhỏ nhặt như sự bảo vệ quá mức của Zoro cản đường họ.
"Đi thôi. " Lần này cậu nói, thanh quản có vẻ đã dùng nhiều sức lực nếu những cơn ho khan này là minh chứng cho điều đó. Hành động đó tạo ra những đợt đau đớn dâng lên cổ họng khô khốc và rách nát của cậu, cộng thêm cơn đau đầu ngu ngốc mà cậu vẫn chưa bao giờ xoay sở được bắt đầu nhói lên.
"Zoro, làm ơn đi." Cậu rên rỉ, ấn tay vào thái dương trong một nỗ lực vô ích để làm cho cơn đau ngừng lại. Sanji nhận thấy rằng trán mình có cảm giác ấm khi chạm vào, và cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu đến mức khiến cậu muốn khóc. "Tại sao cậu lại như thế?"
Cậu cảm thấy một cái mũi lành lạnh cọ vào má mình khi Zoro khụt khịt vào cậu, và thay vào đó, cánh tay cậu di chuyển vòng qua vai bạn mình một cách vô thức. "Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi." Cậu lầm bầm trong lớp lông dày của con hổ. "Cậu đã làm tất cả những việc nặng nhọc để đưa chúng ta đến đây, tớ không thể kéo cậu xuống bây giờ được."
Sau tất cả thời gian bên nhau, thật dễ dàng để cậu dịch những âm thanh đáp lại từ Zoro. Cậu hiểu bạn mình đang nói rằng cậu đã sai, rằng cậu không bao giờ là nguyên nhân kéo cậu ta xuống và chưa bao giờ là như thế, nhưng đó là một lời nói dối - một lời nói dối chỉ khiến Sanji cảm thấy tồi tệ hơn.
"Chúng ta sẽ đi." Cậu nghe thấy chính mình nói khi ép cánh tay của mình buông ra khỏi Zoro. "Chúng ta sẽ đi bộ cho đến khi mặt trời lặn, thế thôi."
Đẩy Zoro ra xa, Sanji quay lại bắt đầu bước đi. Lần này, cậu chỉ lảo đảo được vài bước trước khi đầu gối khuỵu xuống và cậu thấy mình nằm trên đất.
"Ổn mà." Cậu lầm bầm, nhăn mặt khi tiếng gầm gừ hoảng hốt của Zoro tạo nên những cơn đau đâm xuyên qua hộp sọ cậu. "Được rồi. Tớ chỉ cần- chỉ cần..."
Đôi mắt của Sanji nhắm nghiền mà không có sự cho phép của cậu, và điều cuối cùng cậu nhớ là một tiếng kêu chói tai vang vọng xung quanh.
*****
Sanji mơ, hoặc ít nhất là cậu nghĩ mình đang mơ. Đôi khi cậu thấy mẹ, hoặc Reiju, cả hai đều không thể là thật, cậu biết chứ. Những lần khác, cậu thấy Judge và những người anh em của mình, những con tàu ốc sên và căn buồng giam. Cậu chắc chắn không muốn những điều đó là thật, vì vậy, một lần nữa, cậu quả quyết rằng chúng phải là những giấc mơ.
Tuy nhiên, đó là tất cả những điều cậu quen thuộc. Trong những trường hợp khác, Sanji nghe thấy những giọng nói cậu không thể nhận ra - thường là giọng nam cộc cằn nghe giống như ai đó lớn tuổi hơn cậu rất nhiều. Hiện tại, tông giọng cho thấy người đó đang suy đoán xem cậu đến từ đâu cũng như cần phải làm gì để cậu khỏe hơn.
"Thời gian." Một giọng nói hoàn toàn khác vang lên. "Thằng nhóc đang trong tình trạng rất khó khăn, vì vậy chỉ có thời gian mới biết được liệu nhóc này có vượt qua được hay không. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng trước tình trạng của thằng nhóc này khi ông tìm thấy nó."
"Tôi không tìm thấy nó." Giọng nói càu nhàu lặp đi lặp lại. "Nó đã tìm thấy tôi. Hoặc một thứ gì đó đã làm vậy, kiểu thế. Tôi đang ở trong bếp, làm việc muộn, thì tiếng huyên náo chết tiệt này bắt đầu ở bên ngoài. Tôi đi kiểm tra cửa sau và thấy thằng nhóc nằm ngoài đó."
"Trong một giây, tôi nghĩ nó đã chết." Giọng nói buồn bã thêm vào. "Thằng nhóc chết tiệt trông như một cái xác chết vậy."
"Có lẽ bởi vì nó sắp như thế." Giọng nói thứ hai đáp lại khô hốc. Sanji nghĩ rằng nó có thể thuộc về một người phụ nữ, và cậu nhớ lại cảm giác những ngón tay nhăn nheo đang ấn vào mạch của mình. "Một cơn sốt dữ dội, một bệnh nhiễm trùng đã lan vào phổi, phơi nhiễm, mê sảng, suy dinh dưỡng, không sao kể hết được. Hơn bao giờ hết, cách duy nhất để thằng nhóc có thể ở trong tình trạng tồi tệ hơn thế này là nếu có vết thương hở hoặc gãy xương."
"Ồ thì rõ ràng là tôi thấy nó bệnh tật thế kia mà." Người đầu tiên trả lời khô khan. "Tôi không gọi bà cho vui."
"Thì chưa có ai làm thế cả." Người phụ nữ cười khúc khích.
"Ừm." Có một khoảng dừng. "Bà nghĩ nó có cơ hội không?"
"Vẫn còn quá sớm để kết luận." Người phụ nữ trả lời nhanh. "Nhưng tôi có khuynh hướng nghĩ rằng thằng nhóc sẽ vượt qua được. Thực tế là thằng nhóc đã chịu đựng tình trạng này được nhiều tuần sau khi ông tìm thấy nó cũng là một dấu hiệu tốt. Mặc dù tôi cũng nghĩ ông đúng. Nó không thể tự đến được ngưỡng cửa của ông. Chắc ai đó đã ném thằng nhóc ở đó."
"Nhưng tại sao lại là tôi? Thằng khốn nào lại đi vứt một đứa trẻ đang hấp hối bên ngoài một nhà hàng đã đóng cửa rồi tẩu thoát?"
"Ông nói là lúc nửa đêm đúng không? Có lẽ người đó đã không biết đi đâu và bỏ nó lại vì họ biết ai đó vẫn còn thức trong đây."
"Chậc chậc!" Người đầu tiên chế giễu, và Sanji có cảm giác rằng ai đó to lớn hiện đang lù lù phía trên cậu. "Thật là mạo hiểm nếu đúng như vậy. Tôi có thể cứ để mặc nó ở đó, hoặc ném nó ở một nơi khác cho rảnh nợ."
"Thời điểm tuyệt vọng thường kêu gọi các biện pháp tuyệt vọng." Người phụ nữ lưu ý. "Và bên cạnh đó, ông thì quá mềm yếu để làm được điều gì đó như thế."
"Bà nói sao?" Người đầu tiên hỏi lại, giọng hoài nghi đến nỗi người bạn của ông ta bắt đầu cười. "Tôi không biết gì về trẻ con, và tôi thậm chí còn không thích chúng."
"À, tất nhiên rồi. Đó là lý do tại sao, cụ thể là đứa trẻ này đã hồi phục hoàn toàn ổn định và ấm cúng trong căn phòng dành cho khách, trong khi được đút cho ăn các loại thức ăn thượng hạng nào mà ông có thể đưa vào mồm nó." Mặc dù cậu không thể nhìn thấy người phụ nữ đang nói, nhưng Sanji có ấn tượng rõ ràng rằng bà ta đang đảo mắt. "Lỗi của tôi ha."
"Tôi chỉ không muốn đối phó với việc nó chết trong nhà hàng của tôi." Người đàn ông cộc cằn nói. "Điều đó sẽ làm hỏng tất cả cho danh tiếng của nơi này."
"Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên." Người phụ nữ cao ngạo nói. "Chà, với ý nghĩ đó, ông chắc sẽ trông đỡ ê mặt hơn. Nhiều đến mức tôi có xu hướng tin rằng thằng nhóc sẽ sớm hồi phục thôi. Hãy cho tôi biết nếu có bất cứ điều gì quan trọng xảy ra, và nếu không, tôi sẽ đến kiểm tra nó sau vài ngày nữa."
"Được rồi, cảm ơn."
Sanji nghe thấy tiếng một chiếc ghế bị đẩy về phía sau cách cậu không xa, theo sau là hai dạng tiếng bước chân và tiếng cửa đóng mở. Sau đó, cậu không nghe thấy gì trong một lúc, cho đến khi cánh cửa lại mở ra, và một loạt tiếng bước chân trở lại.
Những bước đi này thuộc về ai đó có dáng đi không đều. Mỗi bước thứ hai đều nặng hơn bước trước đó, giống như một tiếng thịch mạnh hơn là bước đi bình thường. Nó khiến cậu muốn mở mắt ra để có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, điều này hóa ra nói thì dễ hơn làm. Mí mắt cậu cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết, đến mức buộc chúng phải mở hết cỡ là điều cậu không thể làm được vào lúc này. Tuy nhiên, Sanji đã thành công hé mắt để quan sát xung quanh.
Cậu đã nhận ra mình đang nằm trên giường nhờ tấm nệm mềm bên dưới. Nhìn sơ có thể thấy chiếc giường giành cho người lớn, và đó là một chiếc giường đôi nhỏ chất đầy những tấm chăn nệm ấm.
Thật ấm cúng. Trên thực tế, đó có lẽ là cách sắp xếp giấc ngủ thoải mái nhất mà cậu có kể từ trước thời điểm bị giam trong phòng giam, khoảng thời gian mà cậu cảm thấy như đó là cả một đời. Điều duy nhất còn thiếu là Zoro.
Ý nghĩ về người bạn của mình chợt giáng xuống như một tia chớp khiến Sanji hoảng sợ, khiến cậu phát ra một tiếng thở hổn hển yếu ớt thu hút sự chú ý của người vừa mới bước vào phòng. Dừng lại giây lát khi ông ta đang bê một khay thức ăn và bước đi trên sàn nhà, người đàn ông to lớn với bộ ria mép rậm rạp nhanh chóng tiếp tục bước đi của mình cho đến khi dừng lại cạnh giường.
"Mày vừa trở lại vùng đất của người sống đó, trái cà non?" Ông hỏi một cách vô nghĩa. "Hay đây chỉ là việc mày ra rồi vào với tao một lần nữa?"
Sanji chớp mắt với ông ta, bối rối, và người đàn ông thở dài mệt mỏi. Cẩn thận đặt cái khay lên chiếc bàn nhỏ ở cuối phòng, ngồi xuống chiếc ghế gần đó hơi kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của ông ta. Khi đã ổn định vị trí, ông nghiêng người về phía trước để quan sát Sanji kỹ hơn.
"Hừm, không, không giống như vẫn chưa hoàn toàn quay lại." Ông thì thầm khi Sanji cố gắng tập trung vào mắt mình. "Tuy nhiên, bác sĩ nói đúng. Mày chắc chắn trông ổn hơn rồi, ít nhất là không quá nhợt nhạt."
Ông cau mày khi Sanji cố gắng mở miệng. "Có chuyện gì sao?" Ông hỏi, một thoáng lo lắng lướt qua trong mắt ông. "Trông mày giống như muốn nói gì đó."
"Z-ro?" Sanji xoay sở để cố gắng nói ra, giọng nói của cậu phát ra yếu ớt đến mức cậu nghi ngờ người đàn ông không thể nghe thấy mình, chứ đừng nói đến việc hiểu ý cậu.
Do đó, thật bất ngờ khi thay vì chớp mắt bối rối, người đàn ông lại hậm hừ và tỏ vẻ cam chịu. "Phải rồi." Ông nói. "Chuyện đó nữa. Tao đoán lẽ ra tao không nên mong đợi nhiều như vậy vì thực tế đó là điều duy nhất mày từng nói. Đáng tiếc là tao không có chút ý tưởng nào dù là mơ hồ nhất về ý nghĩa của nó."
Sanji cảm thấy môi dưới của mình bắt đầu run lên, và cậu quá yếu để cố gắng che giấu điều đó khi mắt cậu bắt đầu rưng rưng. Người đàn ông cũng nhận thấy, nhưng thay vì khó chịu, vẻ mặt ông ta lại dịu đi.
"Được rồi, được rồi, có thể là không phải là như thế." Ông nói, vụng về vỗ nhẹ vào cánh tay Sanji qua tấm chăn. "Tao có thể không biết Zoro là gì, nhưng tao hiểu rằng đó là người hoặc thứ gì đó quan trọng với mày. Mày có thể kể khi thấy khá hơn, và sau đó chúng ta sẽ xem xét việc tìm kiếm nó."
Sanji sụt sịt, quá yếu để làm bất cứ điều gì khác, và người đàn ông ậm ừ. "Tao có đem ít súp." Ông nói sau một lúc. "Để xem dạ dày mày có chịu hấp thụ nó không."
Lần đầu tiên trong đời, Sanji không cảm thấy hứng thú với thức ăn. Cậu chỉ muốn biết Zoro đang ở đâu, và liệu cậu ta có ổn không. Bất cứ điều gì khác không liên quan đều chẳng quan trọng với cậu cho đến khi những câu hỏi được trả lời.
Cậu cố gắng mở miệng để nói thật nhiều, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng có thể thấy rằng việc đó là không thể. Năng lượng ít ỏi khi thức dậy đã bị đốt cháy bởi khoảnh khắc cậu thấy hoảng loạn, và cậu có thể cảm thấy ý thức mình lại bắt đầu mờ dần đi. Đôi mắt Sanji đang sụp xuống bất chấp những nỗ lực để giữ cho chúng mở ra, và không lâu sau đó, sự mơ hồ lại một lần nữa tìm đến cậu.
*****
Sanji dành vài ngày tiếp theo để ngụp lặng trong ý thức, nhưng cậu vẫn biết mình đang bắt đầu khỏe hơn - lần này là thật. Mặc dù yếu ớt như một chú mèo con mới sinh, nhưng cậu có thể tỉnh táo lâu hơn sau mỗi lần như vậy và cuối cùng cậu cũng bắt đầu có thể nói chuyện.
Cậu biết rằng cuối cùng mình cũng đã đến được Orbit. Cụ thể hơn, cậu đang ở trong một căn hộ trên lầu gắn liền với một nhà hàng tên là Baratie. Chủ nhân của nó, Zeff - người đã cưu mang cậu - đã để cậu ở trong một căn phòng trống của căn hộ để cậu hồi phục sức khỏe.
Zeff là người mà Sanji không thể hiểu nổi. Là một người đàn ông khổng lồ với vẻ mặt đáng sợ và một cái chốt gỗ gắn chắc chắn nơi đã từng là chân phải của ông ta, người đầu bếp già trông giống như một người sẵn sàng bẻ đôi một con chuột lang ốm yếu, không ngại chào đón cậu vào nhà và giành thời gian rảnh của mình chăm sóc cậu. Sanji không biết người đàn ông này sẽ nhận được gì khi làm những việc như thế cho cậu, và cậu không thể không nghi ngờ rằng có một động cơ thầm kín nào đó đang diễn ra ở đây.
Tuy nhiên, nếu đó là sự thật, cậu cũng không thể hình dung được động cơ thầm kín đó là gì. Sanji không mang lại giá trị gì cho ông ấy, cũng không có bất cứ kỹ năng nào để Zeff lợi dụng. Rõ ràng việc cứu cậu chẳng có ý nghĩa gì cả, và việc vắt óc suy nghĩ về vấn đề này thường khiến Sanji đau đầu.
Hơn nữa, dù đang lo lắng về tình hình của chính mình, nhưng việc đó vẫn không đủ căng thẳng so với khi cậu nghĩ về Zoro. Cậu lập tức im bặt khi lần đầu tiên Zeff nhắc đến tên bạn mình, kinh hoàng nhận ra rằng mình đã cầu xin ông ấy trong cơn mê sảng, nhưng cậu vẫn giữ một nỗi bận lòng về cậu bé kia và những gì có thể xảy ra với cậu ta.
Ngạc nhiên thay, Zeff đã không nhấn mạnh vấn đề này kể từ lần đầu tiên Sanji từ chối giải thích. Trên thực tế, về cơ bản, ông ấy đã không đề cập bất cứ chuyện gì liên quan đến vấn đề đó. Ông ấy đã hỏi rất nhiều câu hỏi khi Sanji đủ tỉnh táo để trả lời, nhưng cậu giữ im lặng khi tâm trí hoàn toàn tỉnh táo, tất cả những gì cậu sẵn sàng tiết lộ là tên của mình.
Và nói thêm về chuyện này, khi cánh cửa phòng ngủ mở ra và Sanji cố gắng đứng thẳng dậy, Zeff bước đến mang theo khay thức ăn quen thuộc.
"Chào buổi sáng, Cà Tím." Ông già càu nhàu, cẩn thận nhìn Sanji một lượt khi đi đến cạnh giường. "Thật mừng khi thấy mày thức dậy trước buổi trưa."
"Ừm, tôi đoán vậy." Sanji nói, bồn chồn lo lắng trong chiếc chăn của mình khi đợi Zeff cẩn thận mở chân khay và đặt chúng lên đùi cậu. "Trông ngon thật."
"Tất nhiên rồi." Zeff khịt mũi, hơi thở ra khiến bộ ria mép rung rinh. "Tao đã nấu nó. Toàn đồ cao cấp đấy."
Sanji cau mày khi vừa mới nuốt thìa đầu tiên, nheo mắt nhìn chằm chằm vào sâu xuống đáy bát. "Tôi vẫn không thể trả tiền cho ông." Cậu lặng lẽ nói. "Tôi không có gì hết."
Zeff thở dài thườn thượt, như thể Sanji là người khiến ông bực bội nhất mình không may gặp phải. "Tao vẫn không cần tiền của mày." Ông nói thẳng thừng. "Tao phải nói bao nhiêu lần trước khi nó ngấm vào cái đầu dày sọ của mày nữa đây?"
Sanji nhún vai, không biết nói gì hơn.
Một tiếng thở dài khác thoát ra từ Zeff, và chiếc ghế ông đang ngồi rên rỉ khi ông điều chỉnh trọng lượng của mình. "Tao cho rằng chúng ta sẽ phải chấp nhận hai sự xung đột tư tưởng này thôi." Ông nói sau một lúc trầm ngâm. "Bây giờ mày có thể kiếm tiền bằng cách ăn xong bữa sáng và lấy lại sức."
"Thật lòng mà nói bây giờ tôi thấy khá hơn rồi." Sanji nói, ngay cả khi cậu tiếp tục ăn dưới cái nhìn chằm chằm của Zeff. "Nếu ông không muốn trả tiền, thì điều tối thiểu tôi có thể làm là ra khỏi đây để tôi không chiếm thêm bất kỳ không gian nào nữa. Tôi sẵn sàng rồi."
"Ừ hử." Zeff chế giễu. "Mày có thể thử nói lại khi mày không còn đi khập khễnh vào phòng tắm. Mày sẽ không đi đâu hết cho đến khi Kureha đưa ra lời xác nhận về sức khỏe của mày."
Vốn định mở miệng để tiếp tục tranh luận, Sanji lập tức im bặt khi nhắc đến vị bác sĩ đang giám sát việc chăm sóc mình. Một người phụ nữ đáng sợ với một trong những cách cư xử người bệnh tồi tệ nhất mà cậu từng gặp, Kureha đã nói rõ rằng những chỉ dẫn của bà ấy phải được tuân theo mà không cần thắc mắc, nếu không sẽ có hậu quả.
"Nhưng tôi thực sự ổn mà." Sanji càu nhàu, quay trở lại với bữa ăn của mình. Nó vẫn ngon như mọi khi, khiến ngay cả đầu bếp trong cung điện của Germa cũng phải xấu hổ, nhưng cậu không thể không cảm thấy tội lỗi khi thưởng thức nó. "Thêm vào đó, tôi có nhiều nơi để đến."
"Nơi để đến?" Zeff chế giễu. "Nơi duy nhất mà một thằng nhóc như mày nên đến là ở nhà, hoặc tao cho là ở trường. Tao không tin mày lớn hơn mười tuổi đâu."
Sanji nhún vai. Sự thật mà nói, ngay cả cậu cũng không chắc bây giờ mình bao nhiêu tuổi bởi vì cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu kể từ khi họ rời Germa. Cậu cho rằng mình có thể hỏi Zeff, nhưng mặc khác cậu cũng không thực sự quan tâm.
Họ ngồi trong sự im lặng khó xử thêm một lúc nữa, với tiếng ồn duy nhất trong phòng là tiếng Sanji đang ăn. Tuy nhiên, điều đó hẳn là quá sức đối với Zeff, vì cuối cùng vị đầu bếp già cũng ngồi vào chỗ của mình và hắng giọng.
"Có vẻ như nhà hàng có một vị khách đến khuya." Ông không nói thêm gì sau đó, đôi lông mày rậm của ông khẽ nhướng lên khi Sanji liếc nhìn mình.
"Patty và Carne nói rằng có thứ gì đó đã lục lọi các thùng rác bên ngoài vào ban đêm." Ông nói thêm, dường như được khuyến khích bởi thực tế là Sanji đang chú ý đến. "Một thứ gì đó to lớn."
Sanji dừng lại khi nhúng một nửa thìa vào trong súp của mình. "Là cái gì thế?" Cậu hỏi, sự tò mò tăng lên.
"Tao chỉ biết thế thôi." Zeff trả lời với một cái nhún vai. "Tao đã tự mình xem xét sáng nay. Dù thứ đó là gì thì nó cũng trông như đang tìm kiếm gì đó. Không giống như nó có khả năng tìm thấy bất kỳ thứ gì quanh đây, tùy mày nghĩ, nhưng đó là giả định hợp lý nhất."
"Thế, thứ đó lớn cỡ nào?" Sanji muốn biết.
"Đủ lớn để cạy thùng chứa ra." Zeff nói, trông không vui lắm về việc phải thừa nhận điều này. "Và xét theo dấu móng vuốt mà nó để lại, nó có thể gây sát thương nếu muốn. Tao hơi lo ngại rằng đó có thể là một con sư tử núi hoặc thứ gì đó tương tự đang lang thang trong thị trấn để tìm nơi săn mồi dễ dàng hơn."
Thìa cuối cùng tuột khỏi tay Sanji và rơi vào phần súp còn sót lại với một tiếng lạch cạch khe khẽ. "Ông tính làm gì với nó?" Cậu hỏi một cách gay gắt, tâm trí ngay lập tức đưa ra kết luận về danh tính của vị khách đêm khuya đó.
"Việc đó thì còn tùy." Zeff nói. "Patty và Carne sẽ theo dõi nó trong vài đêm tới, và sẽ xem liệu nó có quay trở lại hay không. Tuy nhiên, nếu đó là một con thú săn mồi cỡ lớn, tụi tao sẽ phải tìm cách nào đó để xử lí nó. Nếu nó dám tiến thẳng vào đây, nó có thể bị thương, và đó là thảm họa nếu việc đó xảy ra."
"Patty và Carne trông không giống như những người có thể chiến đấu với sư tử núi." Sanji nói, cố gắng làm chệch hướng tình hình bằng cách nhắc đến hai đầu bếp vụng về mà Zeff tiến cử vì những lý do mà cậu vẫn chưa hiểu rõ. "Họ có thể gặp rắc rối."
"Patty và Carne luôn gặp rắc rối." Zeff đảo mắt đáp lại. "Đó là một phần tạo nên Patty và Carne. Tao sẽ không biết phải làm gì nếu không có hai người họ làm chuyện đó."
"Tôi không hiểu nổi cái nhà hàng của ông nữa." Sanji nói, cũng không phải lần đầu tiên cậu nói vậy. Cậu thấy tự hào về cách bản thân thể hiện sự bình tĩnh, trong khi bên trong cậu có thể cảm thấy nhịp đập của mình đang đập liên hồi.
Rất may là Zeff không biết gì về điều này, ông chỉ khịt mũi. "Nói tao nghe chuyện mà tao không biết ấy." Ông ấy nói. "Còn giờ, ăn sáng nhanh để tao còn mang bát đĩa xuống bếp rửa."
*****
Sanji ngủ hầu hết thời gian trong ngày. Cậu nghi ngờ điều này có thể khiến Zeff lo lắng, ít nhất là dựa trên ánh nhìn nheo nheo quanh mắt của người đàn ông khi mang bữa tối cho cậu, nhưng trong trường hợp này, cậu có lí do riêng.
Cậu càng khỏe mạnh sẽ càng dành nhiều thời gian tỉnh táo hơn trong ngày. Đôi khi nó hơi nhàm chán vì cậu không có nhiều việc phải làm, nhưng bác sĩ Kureha nói rằng đó là một dấu hiệu tốt cho thấy cậu đang lấy lại năng lượng.
Phải nói rằng, dành gần như cả ngày để tỉnh táo vẫn có nghĩa là cậu sẽ kiệt sức khi trời tối. Nếu Sanji định thực hiện kế hoạch cho tối nay, cậu cần nghỉ ngơi và giữ sức.
Zeff luôn đến kiểm tra cậu trước khi cậu đi ngủ, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Ông thò đầu vào phòng sau khi mọi công việc dọn dẹp ở Baratie đã hoàn thành, cẩn thận quan sát Sanji đang nằm trên giường.
Về phần mình, Sanji nghiêm túc nhìn lại ông ấy, cố gắng hết sức để trông ngây thơ nhất có thể, và cố để trông không giống như cậu sắp làm điều gì đó mà bếp trưởng sẽ không chấp nhận. Cậu đã thành công vì sau đó Zeff đã chúc cậu ngủ ngon và rời đi nhanh chóng như khi ông ấy đến.
Thở phào nhẹ nhõm, Sanji ngồi thẳng dậy trên giường. Bình thường thì cậu sẽ chui sâu vào chăn vào thời điểm này, chờ đợi giấc ngủ đến với mình, nhưng cậu không thể mạo hiểm để việc đó xảy ra tối nay.
Cậu nằm yên tại chỗ, cố gắng không bồn chồn trong khi cẩn thận lắng nghe bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào từ tầng dưới. Sau đó, khi cậu nghe thấy âm thanh của những giọng nói bên dưới, tiếp theo là cánh cửa dẫn vào lối vào phía sau mở ra và đóng lại, lập tức cậu tung chăn và trượt ra khỏi giường.
Ván sàn mát lạnh chạm vào đôi chân trần của Sanji, nhưng may mắn là chúng không kêu cọt kẹt khi cậu cẩn thận bước đi. Tương tự như vậy, cánh cửa cũng không phát ra âm thanh khi cậu mở nó từng inch một, thế rồi cậu hít một hơi thật sâu và bước xuống sảnh.
Cho đến hiện tại, tất cả những gì cậu thấy về căn hộ trên lầu mà Zeff gọi là nhà chỉ là căn phòng cậu đang dưỡng bệnh, một phần của hành lang và phòng vệ sinh gần đó. Cậu đã không có đủ sức để di chuyển đến những điểm khác.
Do vậy cậu phải mất một lúc để định hướng, nhưng ngay sau khi hài lòng rằng mình biết phải đi đâu, cậu bước đi theo hướng mình cho là đúng. Sanji hơi loạng choạng khi đi xuống cầu thang, có lúc phải dừng lại và nắm chặt lan can trong khi lấy lại hơi, nhưng may mắn cậu đã xuống được đến chân cầu thang mà không gặp bất kỳ rủi ro đáng kể nào.
Khi đã bước xuống, cậu đột nhiên bị thôi thúc phải nhìn vào bếp và nhìn xem nơi làm ra tất cả những món ăn ngon của Zeff. Tuy nhiên, cậu nghiêm khắc nói với bản thân rằng đây không phải là lúc, và cậu còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Di chuyển về phía trước, Sanji dễ dàng tìm thấy cửa sau, bị thu hút bởi âm thanh thì thầm. Cậu nhận ra hai âm thanh càu nhàu của Patty và Carne, nhưng ngạc nhiên khi nghe thấy Zeff bắt họ im lặng. Cậu cứ nghĩ lão đầu bếp già đang ở trên giường của ông ấy, trong khi để cấp dưới canh chừng.
Lo lắng, Sanji lơ đãng cắn khóe miệng khi xem xét diễn biến này. Patty và Carne thì cậu khá chắc chắn rằng mình có thể lo liệu được, nhưng Zeff hoàn toàn là một rắc rối khác. Bất chấp tuổi tác của mình, người đàn ông ấy là một ngoại lệ, và Sanji không muốn trở mặt với ông ấy sau tất cả những gì người đàn ông lớn tuổi này đã làm cho cậu.
Ném mình vào một kẽ hở gần cửa, Sanji ngồi yên chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Một phần trong cậu hy vọng vị khách đêm khuya sẽ không xuất hiện vì sự an toàn của chính nó, nhưng nếu những gì cậu nghi ngờ là đúng thì cậu lại chắc nịch rằng sinh vật đó sẽ ở đây.
Thời gian trôi qua, sự càu nhàu của Patty và Carne ngày càng gay gắt hơn. Mặc dù mệt mỏi, Sanji không thể không đảo mắt khi nghe Patty lẩm bẩm về việc tất cả họ nên ở trên giường ngay lúc này, trong khi Carne thở dài tán thành.
Có âm thanh của hai tiếng đập liên tiếp, rất nhanh, theo sau là những tiếng kêu giật mình. Nếu Sanji phải đoán, cậu nghi ngờ Zeff vừa đánh cả hai đầu bếp của mình bằng cái chân chốt đó, vì trước đó cậu đã nhận thấy tốc độ ra đòn của người đàn ông này là như thế rồi.
Hình ảnh vẻ bất mãn trên khuôn mặt của Patty và Carne hiện lên trong tâm trí cậu, và cậu phải lấy tay bịt miệng để ngăn tiếng cười khúc khích nhỏ lọt ra ngoài. Nhiệm vụ này rất quan trọng với cậu, cậu không thể để bị bắt.
Như thể được lường trước, bỗng có một âm thanh lạch cạch không phải đến từ các đầu bếp. Biết rằng đó là một sự mạo hiểm nhưng Sanji cũng nhận thức được rằng đó là lựa chọn duy nhất của mình, cậu rón rén đến cửa sau và mở nó ra, lắng nghe cuộc trò chuyện của ba người đàn ông đang đợi bên ngoài trong bóng tối giống như cậu đang làm.
"Anh lấy đèn đi, và tôi sẽ chuẩn bị sẵn nỏ." Patty đang nói với Carne đang lóng ngóng. "Ngay khi tôi nhìn rõ nó, tôi sẽ bắn."
"Tôi đã nghe anh câu đó được ba mươi lần rồi." Carne lẩm bẩm.
Sanji bắt đầu nhận ra tại sao Zeff lại đảo mắt nhiều như vậy mỗi khi nói về hai người này. Nếu cậu có thể nghe thấy họ, thì bất kỳ động vật hoang dã nào cũng có thể nghe thấy, nghĩa là chúng vừa cảnh báo mục tiêu về sự hiện diện của chúng. Không có gì ngạc nhiên khi họ chưa bắt được thứ này.
Tuy nhiên, việc Patty được trang bị nỏ không phải là điều tốt. Ban đầu, kế hoạch của Sanji là chỉ lao ra ngoài và bỏ chạy nếu con vật hóa ra là người mà cậu nghi ngờ, nghĩ rằng cả hai có thể lo lắng về việc thu xếp mọi chuyện sau khi đã rời đi an toàn. Thay vào đó, cậu sẽ phải đối phó với các đầu bếp trước.
Các thùng rác lại va vào nhau, cùng lúc đó một que diêm rơi xuống và đèn lồng phát sáng. Đó là quá đủ ánh sáng để hai đầu bếp có thể nhìn thấy, cộng với Zeff đang ngồi cách đó không xa, trông có vẻ bực bội. Sau đó, một hình dạng thứ tư nhảy trở lại vào bóng tối, loạng choạng lùi ra khỏi nơi đổ rác.
Sanji không thể nhìn kỹ để biết đó có phải là người mà cậu nghĩ hay không, vì vậy cậu tập trung tất cả sự chú ý của mình vào Patty. Thu hết sức lực, cậu lao về phía người đàn ông, đâm vào phía sau đầu gối của anh ta khiến anh ta nằm sóng soài trên mặt đất.
Patty kêu lên khi anh ta ngã xuống, trong khi Carne giật mình đánh rơi chiếc đèn lồng. May mắn thay, Zeff nhanh hơn nhiều so với vẻ ngoài lớn tuổi của mình vì ông đã bắt được tay cầm chiếc đèn lồng trước khi nó có thể rơi xuống và vỡ vụn khắp nơi.
"Cà Tím, mày nghĩ mày đang quậy cái quái gì vậy?!" Ông rống lên, rõ ràng là đã phát hiện ra Sanji khi cậu luồn lách để tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt của Patty và Carne và giờ đang đứng ở chỗ ánh sáng không thể với tới.
"Tôi xin lỗi." Sanji thở hổn hển, cảm thấy choáng váng một cách đáng xấu hổ chỉ vì một nỗ lực nhỏ như vậy. "Ông không biết mình đang làm gì đâu."
"Không, tao không biết mày đang làm gì hết." Zeff trả lời. Chuyển tay cầm đèn lồng, ông sải bước về phía trước với bàn tay còn lại dang rộng. "Thế quái nào mày có thể ra khỏi giường trong tình trạng như thế. Qua đây để tao trả mày trở lại nơi mày thuộc về."
Một tiếng rít giận dữ quen thuộc khiến tất cả mọi người giật mình trừ Sanji, người chỉ có đủ thời gian để cản đường khi Zoro lao ra khỏi bóng tối. Cả hai ngã xuống trong tình trạng quấn lấy nhau, với Sanji kêu lên khi một hơi thở phào bị đánh bật ra khỏi cổ họng cậu.
"Chết tiệt, Marimo." Cậu rên rỉ, đẩy Zoro ra khỏi những chỗ mà cậu ta có thể dúi mũi vào được trên người Sanji nhằm thể hiện sự lo lắng của mình. "Tụi mình không có thời gian cho việc này đâu. Đứng dậy, chúng ta phải đi thôi!"
"Nơi duy nhất mày sẽ đến là trở lại giường." Zeff quát, thể hiện sự tự tin đáng kinh ngạc khi đối mặt với một con hổ đang trưởng thành vừa mới chen vào giữa ông và thằng nhóc của ông ấy, người đầu bếp lại dậm chân về phía trước, vẫy chiếc đèn lồng trên tay như thể ông nghĩ rằng bằng cách nào đó nó có thể khiến Zoro sợ hãi. "Mày vẫn đang hồi phục."
Bận rộn giữ lấy Zoro hết sức có thể, Sanji cố gắng bò ra khỏi tầm với của Zeff. "Tôi đã nói với ông rồi, tôi khỏe." Cậu khẳng định, cơ thể cậu lập tức biến cậu thành kẻ nói dối khi cậu bắt đầu ho khan. "Chúng tôi sẽ đi, được chứ?" Cậu thở hổn hển. "Chúng tôi không muốn gặp rắc rối!"
"Chúng tôi?" Zeff lặp lại đầy hoài nghi. Ông giơ chiếc đèn lồng lên cao hơn, sử dụng ánh sáng để nhìn rõ Zoro, kẻ đang nhe nanh và gầm gừ. "Nhóc, cái thứ chết tiệt đó là một con thú hoang. Thế quái nào mà tao lại để mày ở gần nó được!"
"Cậu ấy không phải là thú hoang cũng không phải động vật!" Sanji bật lại, nắm cả hai tay vào bộ lông của Zoro và siết chặt. "Đó không phải là lỗi của cậu ấy, Judge đã thí nghiệm lên cậu ấy, và chúng tôi đang cố gắng để sửa chữa lại điều đó! Vì vậy, ôn-ông chỉ cần để chúng tôi đi thôi!"
Sanji lắp bắp khi một đợt ho nữa ập đến, và không ngạc nhiên khi cậu cảm thấy chiếc mũi ươn ướt chọc vào mình một cách đầy lo lắng. "Thôi." Cậu yếu ớt nói, cố gắng hết sức để trông như thể cậu kiểm soát được tình hình hiện tại. "Zoro, dừng lại đi. Cậu không giúp được gì hết."
"Zoro?" Zeff nghe thấy cái tên vừa lướt qua, mắt nheo lại kinh ngạc. "Zoro đây hả? Tao tưởng là anh chị em của mày, hoặc có thể là bạn mày, không ngờ là thú cưng!"
"Cậu ấy là bạn tôi." Sanji gắt gỏng, bắn ánh nhìn căng thẳng vào Zeff. "Và cậu ấy chắc chắn không phải là thú cưng. Ông chẳng biết gì cả, ông già ngu ngốc."
"...KHÔNG." Zeff nói sau một lúc, cực kỳ tức giận khi đối mặt với sự xúc phạm này. "Không, tao không cho là mình có."
Sau đó, ông đứng thẳng dậy, vẻ trầm ngâm hiện rõ trên nét mặt. "Nếu để bạn mày vào trong, liệu nó có làm hại ai không?"
"Tôi đã nói rồi mà." Sanji lườm. "Cậu ấy không phải là thú hoang!"
"Tao không có hỏi chuyện đó." Zeff thẳng thừng nói, chỉ thẳng một ngón tay vào Zoro, ngón tay đó không bao giờ dao động khi ông ấy nói lại lần hai. "Nếu nó đặt chân vào Baratie, thì nó có gây nguy hiểm cho bất kỳ ai không?"
"Không." Sanji hứa, một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong bụng cậu. "Cậu ấy được thuần hóa rồi, thật đấy."
Tiếng gầm đầy phẫn nộ của Zoro khiến Zeff khịt mũi mệt mỏi, và ông già bỏ tay xuống. "Không hiểu sao tao nghi ngờ điều đó." Ông lẩm bẩm. "Dù là trái với phán đoán của tao, nhưng tao sẽ cho phép điều này. Nếu mày hứa sẽ vác mông trở lại giường, mày có thể mang con bọ chét đó theo."
Không biết phải làm gì khác, và chủ yếu là cảm thấy biết ơn, Sanji gật đầu.
*****
Điều đầu tiên Sanji nhận thấy là Zoro đã gầy đi rất nhiều.
Và thêm những điều khác nữa. Cậu ta trông gầy gò, lớp lông không còn mềm mượt như trước đây, và cách cậu ta bước đi cho thấy một kiểu kiệt sức sâu thẳm mà Sanji không quen nhìn thấy ở người bạn của mình. Tuy nhiên, rõ ràng nhất là cách xương sườn của cậu ta lộ ra qua lớp da và khuôn mặt hóp lại.
Sanji muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nói gì. Do đó, cậu chọn không nói gì cả, chỉ im lặng leo lên cầu thang về phòng với Zoro theo sau. Sau đó, cậu lên giường, một lần nữa an toàn trong chăn, mỉm cười khi Zoro đi theo.
Zeff đến không lâu sau đó, mang theo một chiếc đĩa chất đầy thịt đặt ngay trước mặt Zoro, dường như bỏ qua cho đống lộn xộn mà cậu ta có thể tạo ra trên giường.
"Cái gì đây?" Zeff hỏi, bắt gặp ánh mắt dò xét của Sanji chỉ với một cái nhướng mày. "Mày không định nói với tao là bạn mày lúc nào cũng da bọc xương thế này sao? Nó còn gầy hơn mày nữa đấy."
Sự thật không như vậy, dù không phải là suy đoán, nhưng Sanji sẵn sàng thừa nhận rằng cơ thể cậu ta đã nhỏ đi rất nhiều so với bình thường. Lo lắng, cậu đưa tay vuốt đầu Zoro trong khi cậu ta ăn, lần đầu tiên trong đời cậu không chấp nhất cách ăn uống của bạn mình.
Không ai nói bất cứ điều gì trong khi Zoro kết thúc bữa ăn của mình, và Zeff chỉ đơn giản là mang đĩa đi sau khi cậu ta ăn xong. Trong khi đó, Zoro liếm sạch khuôn mặt của mình, rồi chuyển sang cuộn chặt hơn quanh Sanji, sao cho nửa trên của con hổ về cơ bản nằm trong lòng cậu bé tóc vàng, với khuôn mặt úp vào bụng và hai chân trước dang ra hai bên, ấn cậu bé trở lại vào gối của mình.
"Cậu nặng quá, Marimo." Sanji trách móc, nhưng không cố gắng đẩy cậu ta ra. Thay vào đó, cậu tiếp tục vuốt ve, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi biết rằng bạn mình vẫn an toàn.
Zeff trở lại không lâu sau đó, không có đĩa trên tay, nhưng với cái nhướng mày. Ông ấy đã bảo Patty và Carne trở về nhà của họ, nhưng dường như bản thân ông ấy vẫn chưa sẵn sàng để đi ngủ.
"Rồi đấy." Ông nói, kéo ghế ra xa giường hơn bình thường một chút và ngồi xuống. "Tao sẵn sàng nghe mày nói đây."
"Nói cái gì?" Sanji hỏi, ôm Zoro chặt hơn một chút.
Ánh nhìn không ấn tượng mà Zeff dành cho cậu là một ánh nhìn khó chịu nhất từ trước đến giờ.
"Cà tím." Ông thẳng thừng. "Bất chấp mọi lý lẽ trong đầu tao, tao vừa cho phép mày mang một con thú săn thuộc hàng top chuỗi thức ăn vào nhà, trông như nó đang dự định qua đêm ở đây nữa. Tuy nhiên, tao sẽ bị nguyền rủa nếu tao để điều đó xảy ra mà không có lấy một lời giải thích. Tao muốn nghĩ sẽ có lý hơn nếu không tò mò về cuộc sống cá nhân của mày, nhưng bỏ qua thực tế là mày có một con hổ cưng theo nghĩa đen là quá sức với tao, không kể đến việc nó còn có màu xanh lá cây nữa chứ. Nên mày bắt đầu nói đi."
"Tôi đã nói rồi - cậu ấy không phải thú cưng." Sanji trả lời. "Hoặc thú hoang, hay bất cứ thứ gì khác mà ông muốn gọi. Cậu ấy là Zoro."
"Nhóc con, việc mày đặt tên cho nó không thể phủ nhận rằng nó thuộc về miền hoang dã đâu." Zeff thở dài.
"Tôi không có đặt tên cho cậu ấy." Sanji nói. "Là cha mẹ cậu ấy chứ, và sau đó cậu ấy nói cho tôi."
"Nghe này." Cậu nói thêm khi Zeff tỏ ra hoài nghi. "Tôi biết là ông không hiểu, vì vậy chúng tôi sẽ cho ông thấy."
"Dậy đi, Cục Tảo." Cậu nói, mặc dù Zoro thì đang mở to mắt. Cậu nắm lấy bàn chân gần nhất của Zoro và giơ nó lên. "Làm như mọi khi, đập một cái là 'có', hai cái là 'không'. Được chưa?"
Đáp lại, Zoro rút chân ra và đập mạnh xuống đệm.
"Đúng rồi." Sanji hít một hơi thật sâu. "Cậu tên là Zoro đúng không?"
Một cú đập.
"Và Sanji là tên tớ?"
Một cú đập.
"Không phải Cà Tím?"
Một tiếng cười khúc khích, theo sau là hai tiếng thịch.
"Đằng đó là Zeff. Ổng có ria mép không?"
Zoro quay đầu lại, và sau đó đưa ra một tiếng đập khẳng định.
"Có phải ông ấy bị mất chân trái không?"
Hai tiếng đập.
"Có phải ông ấy bị mất chân phải không?"
Một cú đập.
"Ông ấy trẻ hơn chúng ta à?"
Hai tiếng đập, và nhiều tiếng cười hơn.
"Mới nãy, khi Zeff và tớ tìm thấy cậu, có bốn người khác đi cùng phải không?"
Hai tiếng đập.
Thở dài, Sanji liếc nhìn Zeff, không ngạc nhiên khi thấy rằng cả hai lông mày của người đàn ông đang dựng lên quanh chân tóc của ông ấy. "Ông hiểu chưa?" Cậu mệt mỏi hỏi. "Cậu ấy không phải là thú hoang bởi vì cậu ấy không có chút gì là động vật cả. Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ như tôi thôi."
"Mẹ kiếp thật." Zeff nói ngắn gọn. "Là ma thuật à?"
"Ừm hửm." Sanji xác nhận. "Cậu ấy bị nguyền."
"Bị nguyền." Zeff nhắc lại. "Ai lại muốn nguyền rủa một đứa trẻ? Và tại sao chứ?"
Sanji nhìn đi chỗ khác, không biết phải giải thích tình hình như thế nào. Cậu thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Zoro, người khiến cậu ngạc nhiên khi huých nhẹ cậu một cái như để khích lệ.
Cậu hít một hơi thật sâu. "Ôn-ông đã bao giờ nghe nói về Germa chưa?"
Zeff càu nhàu, có vẻ không vui. "Hầu hết mọi người đều đã nghe nói về Germa, đặc biệt là sau khi họ tiến về phía nam và cướp phá Cozia, chuyện gì sao, chắc là khoảng một năm rưỡi trước rồi nhỉ? Có thể là lâu hơn thế."
Thật sự là lâu đến thế rồi sao? Sanji cho rằng cậu không thể nói ra điều đó. Ngày và tuần, tất cả đã mờ đi trong tâm trí cậu sau một khoảng thời gian.
"Cà Tím." Giọng của Zeff nhẹ nhàng, và khi Sanji quay lại nhìn ông, cậu thấy biểu hiện của ông cũng dịu đi. Hoặc ít nhất là nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. "Germa có liên quan gì đến mày và người bạn nhỏ đó sao?"
"Họ - họ bắt cóc trẻ con." Sanji gắt gỏng, những ngón tay vô thức bấu chặt vào bộ lông của Zoro. "Và nhốt họ-chúng tôi lại, để thí nghiệm. Đôi khi đó là những đứa trẻ đến từ Germa, nhưng chủ yếu là chúng cướp người từ những hòn đảo khác sau khi đã phá hủy nơi đó. Đó là cách họ có được Zoro."
"Chúng tôi đã... có một nơi. Một ngục tối. Chúng tôi đã ở trong những cái lồng. Tất cả những đứa trẻ." Cậu rùng mình, đột nhiên cảm thấy sức nặng của chiếc mũ sắt không còn ở đó nữa. "Tôi ở buồng giam cuối cùng, và Zoro ở buồng bên cạnh. Mỗi khi họ xong việc với một đứa trẻ nào đó, họ sẽ đến đem người tiếp theo đi."
"Không ai trong số những đứa trẻ đó quay trở lại." Cậu thì thầm, siết chặt tay đến mức Zoro cảm thấy đau, nếu tiếng càu nhàu của cậu ta là minh chứng cho điều đó. "Cậu ấy là người duy nhất còn sống, và khi họ đưa cậu ấy trở lại thì cậu ấy đã thành ra như thế này."
"Và sau đó chuyện gì đã xảy ra?" Zeff hỏi, giọng trầm đi và khiêm nhườn. "Làm sao tụi mày trốn thoát được đó?"
"Có một cô gái." Sanji nói, không muốn tiết lộ những chi tiết về mối quan hệ của cậu. "Chị ấy là một người quan trọng ở Germa, và chị ấy cảm thấy tiếc cho chúng tôi. Khi các con tàu cập bến Cozia, chị ấy đã mang theo chìa khóa và giúp chúng tôi trốn thoát."
"Cozia cách đây vài dặm về phía đông." Zeff lưu ý. "Làm thế nào tụi mày có thể đi xa được đến thế?"
Sanji chớp mắt nhìn ông. "Như ông đã nói đấy." Cậu nhắc nhở. "Đó là chuyện xảy ra lâu rồi. Chúng tôi đi bộ đến đây."
"Mày- đệt!" Zeff lắp bắp. "Thảo nào trông hai đứa bây cứ như chui từ trong cống ra vậy. Cái gì thúc đẩy tụi mày thế?"
"Thị trấn Orbit có phù thủy." Sanji bình tĩnh nói. "Hoặc, ít nhất mọi người nói là có. Tôi không thể sửa lại hình dạng cho Zoro, vì vậy chúng tôi cần tìm ai đó có thể."
"Đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây." Cậu quyết liệt nói thêm. "Thị trấn Orbit luôn là đích đến để chúng tôi cố gắng. Chỉ là tôi đã bị ốm ngay bên rìa thị trấn, nhưng khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã ở đây với ông, không phải với Zoro."
"Là vậy sao?" Zeff hỏi, vuốt ria mép đầy suy nghĩ. "Tao đã thắc mắc hàng tuần rồi làm thế nào mày lại xuất hiện trước cửa nhà tao, nhưng câu trả lời ở ngay đây, phải không? Cục Bắp Cải này đã bỏ mày ở đây, và gần như đánh thức cả nửa khu phố với tiếng rống của nó, đúng chứ?"
"Có lẽ." Sanji thừa nhận, trong khi Zoro chỉ càu nhàu khẳng định. "Cậu ấy biết tôi cần giúp đỡ, và tôi đoán chúng tôi đã gặp may khi ông không ngại điều đó."
"Ừ thì, đừng nghĩ vì tao mềm yếu hay bất cứ thứ gì tương tự." Zeff nói. "Tao chỉ làm những gì cần làm, và không có gì hơn thế. Vì vậy, tao cho rằng câu hỏi hiện tại là tiếp theo sẽ làm gì đây?"
"Tôi cần tìm phù thủy của Thị trấn Orbit." Sanji nói. "Không ai khác có thể giúp Zoro ngoài người đó. Ông có biết phù thủy đó ở đâu không?"
"Có thể là tao đã nghe được một số tin đồn." Zeff thừa nhận, nghe có vẻ thận trọng khi ông gãi chiếc cằm gồ ghề của mình. "Có một khu vực nhiều cây cối, phía bên kia thị trấn. Người ta cho rằng nó bị ểm bùa hoặc một số điều vô nghĩa như vậy, nhưng bất cứ ai sống ở đó đều không có nhu cầu đón khách. Vậy nên những ai đã từng vào đó đều rời đi nhanh như khi họ bước vào."
"Nhưng họ có thể giúp đỡ." Sanji hốt hoảng nhấn mạnh. Suốt thời gian qua, cậu thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến khả năng phù thủy đó có thể không sẵn sàng làm bất cứ điều gì khi cả hai tìm đến. "Chúng tôi đã đến tận đây! Phù thủy đó phải giúp chứ."
"Chính xác hơn, những gì mày phải làm là dành thời gian để hồi phục. Cả hai đứa mày." Zeff trả lời. "Mày vẫn còn yếu ớt như một con mèo sơ sinh, thằng nhãi, và bạn của mày cũng chẳng khá hơn là bao. Hai thằng mày sẽ ở lại đây trong thời gian tới, và khi nào ổn định, tao sẽ đưa tụi mày đến nơi được cho là nơi ở của phù thủy. Thỏa thuận thế nhé?"
Sanji cảnh giác nhìn ông. "Tôi vẫn không có tiền để trả ông." Cậu nói, giống như cách cậu đã từng nói rất nhiều lần trước đây. "Và cậu ta cũng không."
"Thằng này có thể trả tiền cho tao bằng cách không ăn thịt tao." Zeff tuyên bố. "Và tao chắc chắn rằng có thể tìm một việc gì đó cho mày làm để kiếm tiền nếu nó quan trọng với mày. Nhà hàng Baratie luôn có thể sử dụng một thằng nhóc để làm việc vặt sau khi sức khỏe mày đủ ổn định để có thể di chuyển bình thường."
"Thật sao?" Sanji hỏi, rõ ràng là có vẻ phấn khích hơn mong đợi nếu đó là do Zeff tưởng tượng ra. "Ý ông là, giống như là, làm việc trong nhà bếp?"
"Ừ, vậy cũng được." Zeff đồng ý, nghe có vẻ cảnh giác. "Nhưng đó là cho đến khi cơ thể mày sẵn sàng." Ông ấy nhấn mạnh. "Ý tao là cho đến khi Kureha đồng ý."
"Thỏa thuận vậy đi." Sanji ríu rít. "Cậu nghe thấy chưa, Cục Tảo?" Cậu hỏi, chuyển động vui vẻ với Zoro. "Chúng ta sẽ tìm cho cậu một phù thủy và tớ thì sẽ được làm việc trong nhà bếp!"
Zoro gầm gừ. Trông cậu ta có vẻ hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro