Chapter 4
"Hãy nhớ kĩ, nếu bột dính vào cán thì nghĩa là vẫn còn ướt. Mày cần bỏ thêm một ít bột vào - đúng vậy, tốt lắm. Cứ như vậy phát huy."
Đỏ mặt trước lời khen vu vơ đó, Sanji lè lưỡi chế giễu để trở lại sự tập trung. Đứng trên chiếc ghế đẩu mà Zeff đã lấy ở đâu đó cho cậu dùng khi đứng bếp, cậu lướt cây lăn trên đống bột, hài lòng khi nó phẳng như ý muốn.
"Tốt." Zeff nói từ chỗ ông đứng cách vai phải của Sanji không xa. Khi mới bắt đầu những bài học này, cậu đã cảm thấy lo lắng khi phải có một người đàn ông lớn tuổi đứng lù lù ở đó. Thế nhưng, đến giờ, cậu đã quen với điều đó. "Cán bột thêm vài lần nữa đi. Chỉ cần không đến mức bột bị quá dẹp là được."
Gật đầu, Sanji làm theo chỉ dẫn, lăn cho đến khi thành một khối bột rộng và độ dày gần như bằng nhau. "Nó không được hoàn hảo lắm." Cậu thông báo, nâng chiếc cán lên để nó lơ lửng trên một khai nhỏ ở trong góc.
"Không cần thiết." Zeff trả lời. "Quan trọng là nếu mày cố gắng cán ở phần đó sẽ làm cho nó quá mỏng. Thế này là ổn rồi."
"Của ông vẫn tốt hơn." Sanji oán trách. "Nó không giống với phần bột ông đã làm."
"Mùi vị vẫn như nhau thôi, bất kể nó trông như thế nào." Zeff phản đối. "Với lại tao đã làm công việc này hơn bốn mươi năm, trong khi mày chỉ có hai tuần kinh nghiệm. Mày thực sự nghĩ sẽ theo kịp trình độ này à?"
"Tôi đoán là không." Sanji thừa nhận với một tiếng thở dài. Đặt chiếc cán xuống, cậu nghển cổ lên để có thể nhìn rõ hơn người đầu bếp già. "Ta làm gì tiếp theo đây?"
Zeff cho cậu một ánh nhìn. "Với mày à? Không gì hết." Ông nói chắc nịch, gật đầu với chiếc đồng hồ treo phía trên một trong những lò nướng trong nhà bếp. "Bác sĩ nói mày chỉ có thể dành tối đa nửa tiếng ở đây vào thời điểm này, giờ là quá thời gian cho phép rồi. Nghĩa là tất cả những gì mày sẽ làm là rửa tay, rồi nằm nghỉ."
"Uầy, thôi mà." Sanji rên rỉ. "Tôi khỏe, thật đó! Tôi không thể ở lại lâu hơn một chút được sao? Tôi sẽ dọn dẹp trong khi những người khác làm việc! Hoặc có thể gọt quả?"
"Có cố gắng đó, Cà Tím." Zeff nói với một tia thất thường ẩn hiện trong mắt ông ấy. "Thật không may, tao sợ mụ Kureha hơn là sự cứng đầu của mày. Vì vậy, lần này bà ta giành chiến thắng."
"Kureha thậm chí còn không có ở đây." Sanji chỉ ra, sau khi liếc nhìn xung quanh phòng trường hợp bà bác sĩ điên bằng cách nào đó có thể đang trốn trong một góc bếp. "Bà ấy sẽ không biết nếu không ai nói ra."
"Có chầu trời may ra bả mới không biết." Ai đó lẩm bẩm giữa một hàng các đầu bếp đang trải ra giữa các bàn bếp khác nhau. "Người đàn bà đó biết tất cả mọi thứ."
"Bà ta có đôi mắt ở phía sau đầu đấy." Một người khác chắt nịch đồng tình, trong khi giọng nói thứ ba bắt đầu đặt vấn đề liệu bà bác sĩ đó có phải là phù thủy hay không.
"Tao đã dặn tụi mày về việc nói năn như vậy khi có thằng nhóc ở đây rất nhiều lần những gì hả?" Zeff cáu kỉnh, vai ông thẳng ra khi quay sang trừng mắt về phía người đó. "Đừng nhồi vào đầu nó mấy chuyện lố bịch đó. Kureha không giống phù thủy bằng tao đâu."
"Ừ, tôi biết." Sanji nói, rất có thể lời căn dặn này cũng đang răn đe cả cậu. "Bà ấy cười vào mặt tôi khi tôi hỏi như thế."
"Tất nhiên rồi." Zeff nói, làm bộ mặt mà Patty biết chắc rằng ông ấy đang tìm kiếm sự kiên nhẫn. "Mày thật may mắn khi tất cả những gì bà ta làm chỉ là cười thôi đấy. Và bà ta không chỉ có thế đâu, vì nếu là phù thủy thì bà già đó đã biến mày thành con ếch rồi."
"Tôi nghĩ chỉ có hoàng tử mới bị biến thành ếch." Sanji nói một cách ngờ vực, cũng như ngầm phủ nhận danh hiệu trước đây của mình. "Dù sao thì ít nhất đó là cách nó diễn ra trong tất cả các câu chuyện. Sau đó, họ cần một công chúa để hôn và biến họ trở lại bình thường."
"Ồ để dành một ngày suy nghĩ câu chuyện đó trong đầu mày đi." Zeff nói, có vẻ như ông đang cố gắng để nén cười. "Tao cá là mày nên bắt đầu nghĩ theo hướng đó xem, nhưng cũng hy vọng ta không thực sự phải cần một công chúa để giúp nhóc Bắp Cải vì quanh đây chẳng có cô nào đâu."
"Nhưng thế là đủ rồi." Ông nói thêm, luồn tay vào nách Sanji và nhấc cậu ra khỏi ghế. "Tao từ chối việc mày mua vui để trì hoãn thời gian. Đi rửa sạch tay và lên lầu đi."
Sanji kêu lên khi chân rời khỏi ghế trong giây lát, nhưng đó hoàn toàn là do ngạc nhiên, không phải là sự lo lắng. Cậu có thể đã hơi hoảng sợ khi lần đầu tiên bị Zeff bế lên, nhưng đến giờ nó đã xảy ra nhiều lần đủ để không còn khiến cậu thấy sợ nữa.
Biết khi nào mình thua cuộc, Sanji ngoan ngoãn chạy đến bồn rửa để đưa tay vào dưới vòi khi chân cậu đặt trở lại sàn. Cậu kỳ cọ cho đến khi tay sạch hoàn toàn, sau đó cởi chiếc tạp dề cỡ trẻ em ra, treo nó lên chiếc móc được chỉ định trước khi quay lại để xem bản thân có làm đúng những gì lão đầu bếp già muốn không.
"Rất tốt." Zeff nói, khiến Sanji đỏ mặt khi ông ấy gật đầu hài lòng. Sau đó, ông chỉ một ngón tay uy nghiêm về phía cầu thang. "Bây giờ, đi lên đi."
Biết không thể tranh cãi, Sanji leo lên cầu thang theo chỉ dẫn. Nếu phải thành thật với chính mình, mặc dù biết bản thân sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó thành lời, nhưng cậu có thể cảm thấy một cơn mệt mỏi đang đến gần, nghĩa là tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi.
Lúc này là khoảng giữa buổi chiều, thể hiện qua góc độ ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng khi cậu mở cửa. Lùi bước vào bên trong, cậu cởi đôi giày bắt buộc phải mang khi làm việc ở tầng dưới ra, và quay lại nhìn chiếc giường của mình, không chút ngạc nhiên khi nhận ra rằng nó đã có người ở đó.
"Cái đồ lười biếng." Cậu mắng, chống tay lên hông như cách cậu thấy Zeff làm khi mắng mỏ nhân viên của mình. "Tất cả những gì cậu làm mỗi ngày chỉ có ăn với ngủ."
Trong một lúc không có phản ứng gì, nhưng rồi cuối cùng hình thù lớn màu xanh lục cuộn tròn ở giữa giường bắt đầu tự mở ra. Ánh sáng mặt trời lấp lánh trên bộ lông của Zoro khi cậu ta di chuyển, xoay người vụng về cho đến khi có thể ngẩng đầu lên để nhìn Sanji.
"Lão già bảo tớ phải nằm nghỉ." Sanji nói khi Zoro gây ra một tiếng động tò mò. "Vì vậy nhích qua một bên đi, cậu đang ở trên giường của tớ đó."
Zoro nheo mắt theo cách mà Sanji biết đó là một nụ cười trêu chọc. Nhắm mắt lại, Sanji bước mạnh về phía trước cho đến khi ở ngay mép giường, nghiêng người để Zoro không thể tránh ánh nhìn của cậu.
"Ý tớ là thế đó, Marimo." Cậu nói chắc nịch. "Nếu cậu không muốn." Và cậu cười ranh mãnh. "Tớ sẽ nói với Zeff rằng tớ nghĩ cậu cần thêm một lần tắm nữa."
Cậu ta phản ứng ngay lập tức trước lời hăm dọa ấy. Đôi tai của Zoro cụp xuống, và phát ra một tiếng rít giận dữ nhưng vẫn không khiến Sanji lo lắng.
"Tớ đã nói những gì cần nói." Cậu tuyên bố. "Thế nên cậu có thể nhích qua một bên, hoặc bồn tắm sẽ được giành riêng cho cậu."
Thành thật mà nói, cậu không chắc cảm giác của Zeff về sự sạch sẽ có đủ để vượt qua thử thách của lần tắm thứ hai hay không. Bếp trưởng đã kiên quyết yêu cầu điều đó vì sức khỏe của cậu và của bản thân Zoro, đồng thời lo cho tình trạng của nhà bếp nếu cậu ta tiếp tục cố gắng lẻn xuống theo Sanji, ít nhất thì đó cũng là một trận chiến.
Cho đến tận bây giờ, Carne vẫn khăng khăng nói rằng Zoro đã cố đớp một miếng ở chân anh ta.
May mắn thay, thời gian gần đây cho đến hiện tại, lời đe dọa đã có tác dụng. Càu nhàu một cách cáu kỉnh, Zoro di chuyển và lê sang một bên để Sanji có đủ chỗ bên cạnh cậu ta. Cậu ta quan sát cậu bạn tóc vàng sắp xếp lại những tấm chăn theo ý mình, phát ra âm thanh vui vẻ hơn nhiều khi được Sanji gãi tai.
Thở dài, Sanji dựa lưng vào gối. Cậu thật mệt, phải, cậu thừa nhận điều đó, nhưng không đến mức nghĩ rằng mình đã hoàn toàn sẵn sàng để chợp mắt. Vì vậy, muốn có việc gì đó để làm, cậu với lấy chồng sách gần nhất ở tủ đầu giường, giật lấy một cuốn trên cùng ra khỏi chồng sách.
"Cậu muốn tớ đọc nó à?" Sanji hỏi, khịt mũi khi Zoro ngoắc tai lên xuống - tương tự với một cái nhún vai. "Đó là một trong những cuốn sách dạy nấu ăn của lão già, nên có lẽ nó sẽ không thú vị lắm với cậu đâu."
Zoro lại nhún vai, điều mà Sanji chọn để giải thích là sự đồng ý. Mở cuốn sách ra, cậu lướt đến phần mà mình đã bỏ dở, rồi bắt đầu đọc.
*****
Sanji sẵn sàng thừa nhận rằng Zeff đã đúng khi tuyên bố rằng cả cậu và Zoro đều chưa đủ sức để theo dấu phù thủy. Sanji cần thời gian để hồi phục sau cơn bệnh của mình, trong khi Zoro cũng cần phục hồi sức lực sau một thời gian cầm cự dựa vào đồ ăn thừa trong nỗ lực ép bản thân không để lạc mất vị trí nhà hàng.
Ngạc nhiên thay Zeff sẵn sàng giúp đỡ cả hai vượt qua những điều này, nhưng cuối cùng nó trở nên quá sức với cậu. Sức khỏe của Sanji càng tốt, cậu càng nóng lòng muốn tiếp tục cuộc tìm kiếm. Ngay cả niềm vui khi được phép quanh quẩn trong bếp của Baratie cũng không đủ để khiến cậu bỏ quên nhiệm vụ.
Việc được xuống bếp là một niềm vui mà Sanji có thể thoải mái thừa nhận. Trong những tuần kể từ lần đầu tiên cậu được phép tiếp cận căn bếp, Zeff gần như đã cho cậu quyền tự do kiểm soát bất kỳ nhiệm vụ nào cậu muốn. Bếp trưởng cẩn thận giám sát cậu trước những công việc thích hợp với thể trạng của cậu, nhưng ngược lại sẵn sàng chế giếu bất kỳ công việc nào cậu làm.
Sanji nhận được một số bài giảng về an toàn và sự cần thiết phải bảo vệ đôi tay của mình. Zeff giải thích tay chân là tài sản quan trọng nhất của đầu bếp, nhắc lại kỹ lưỡng vấn đề này bất cứ khi nào ông phải băng bó cho cậu sau một tai nạn.
Về phần mình, Sanji nghiêm túc lắng nghe từng bài học, đồng thời ngạc nhiên rằng ông già sẵn sàng giúp đỡ nếu cậu tự làm mình bị thương. Cậu bắt đầu không thể hiểu những gì Zeff nhận được khi để cậu ở lại, điều này chỉ khiến lão đầu bếp càng khăng khăng rằng hai cậu nhóc phải chờ một thời gian nữa để đi tìm phù thủy càng trở nên khó hiểu hơn.
Sanji cố gắng đề cập đến chủ đề này nhiều lần. Cậu thận trọng nhắc đến nó khi ở một mình với Zeff trong bếp, hoặc đôi lúc vào ban đêm khi người đàn ông đến kiểm tra xem cậu đã yên vị trên giường chưa. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, Zeff đều gạt vấn đề đó đi với một lời nhắc nhở chắc chắn rằng Kureha vẫn chưa cho một lời khẳng định nào về sức khỏe của cả hai.
"Nhưng tôi thấy ổn mà." Sanji phản đối sau lần từ chối gần nhất. "Và Zoro cũng thấy tốt hơn rồi. Phải không, Marimo?"
Zoro lười biếng vẫy đuôi qua lại từ nơi cậu ta đang nằm gật gờ phía chân giường của Sanji. Cậu ta không thực sự vừa vặn với chỗ đó, nhưng không chịu xuống sàn khi đến lúc phải đi ngủ. Sanji đã học cách sống chung với nó, ngay cả khi điều đó khiến giấc ngủ trở nên khó chịu.
"Cậu chẳng giúp được gì cả." Sanji giận dữ khi cậu bạn mình không đóng góp gì thêm vào cuộc trò chuyện. "Làm sao tớ có thể thuyết phục được lão già ngu ngốc này đưa chúng ta đến nơi chúng ta cần đến nếu cậu thích ngủ hơn là làm bất cứ chuyện gì đó hữu ích chứ?"
"Đầu tiên." Zeff cắt ngang với vẻ cau có. "Tao sẽ cảm ơn nếu mày bớt xúc phạm tao lại, thằng ranh con. Tao thề là tao phải dạy mày vài bài học về cách cư xử. Thứ hai, mày có bao giờ nghĩ rằng nếu cục lông bạn mày không hoàn toàn cố gắng muốn lấy lại cơ thể thật của nó, thì có lẽ mày cũng không cần phải như vậy đúng không? Tao đã nói cả trăm lần rồi, chúng ta sẽ đi khi cả hai đứa mày sẵn sàng."
"Nhưng ông không hiểu đâu." Sanji rên rỉ, ngã phịch xuống gối.
"Không hiểu cái gì?" Zeff hỏi khi đã hơn một phút trôi qua mà Sanji không nói gì thêm. "Tao hiểu mày đang nóng lòng muốn giúp bạn mày, nhóc tì, tao tôn trọng chuyện đó, nhưng trừ khi nếu có một giới hạn thời gian nào đó đối với lời nguyền này khiến nó trở thành vĩnh viễn, thì tao không hiểu việc chờ đợi thêm một chút có vấn đề gì."
Tất nhiên, vấn đề là Sanji luôn cảm thấy tội lỗi kể từ khi chứng kiến những gì đã xảy ra với Zoro. Cậu ta bị mắc kẹt như vậy là do Vinsmokes - gia đình của Sanji - điều đó có nghĩa là cậu phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Tuy nhiên, đó không phải là điều mà cậu có thể giải thích cho Zeff. Cậu cố tình giữ bí mật về gốc gác của mình, bao gồm cả việc cậu có một chút ma thuật. Sanji không biết liệu phần này có phải là vấn đề đối với lão bếp trưởng hay không, nhưng còn phần danh tính, ừm, đó lại là một câu chuyện khác. Vẻ mặt của Zeff khi Sanji lần đầu tiên thốt ra cái tên Germa đã nói lên tất cả những gì cần thiết về quan điểm của ông ấy với đất nước đó.
Sanji nhăn mặt, bỏ qua chủ đề này. Sau đó, cậu quan sát Zeff di chuyển để làm mờ ngọn đèn đặt trên bàn cạnh giường, thì thầm chúc ngủ ngon nhanh chóng khi căn phòng chìm vào bóng tối.
"Uầy." Cậu lẩm bẩm khi cánh cửa đóng lại sau lưng Zeff. Nếu lắng nghe cẩn thận, cậu có thể nhận ra những âm thanh lặng lẽ của người đàn ông lớn tuổi đang trở về phòng, và cậu nhìn lên trần nhà với vẻ thất vọng. "Tớ không hiểu tại sao ông ấy không đưa chúng ta đi." Cậu nói với cả căn phòng. "Ý tớ là, không giống như ông ấy muốn chúng ta ở đây. Chúng ta chỉ đang cản trở ông ấy, ăn thức ăn của ông ấy và không gian trong nhà ông ấy mà không trả lại bất cứ thứ gì."
"Cậu im đi." Cậu nói, dùng chân huých Zoro khi cậu ta phát ra tiếng động khó chịu. Nó hầu như không gây sát thương nào vì Sanji đã nằm dưới tấm chăn trong khi Zoro ở trên nó, nhưng vẫn khiến con hổ gầm gừ khó chịu.
"Đáng đời cậu lắm." Sanji trả lời, cảm thấy sự thất vọng của mình tăng lên. "Tại cậu không đứng về phía tớ đấy."
Nhận xét này kéo theo tiếng ồn như vừa bị xúc phạm cực nặng từ Zoro. Ánh trăng đủ sáng để xuyên qua rèm cửa giúp Sanji nhìn thấy cái đầu của con hổ nhô lên trước mặt, mặc dù trời vẫn còn quá tối để nhìn thấy cái mặt vặn vẹo đang nặn ra tiếng gầm gừ của cậu ta.
"Đừng có nổi đóa với tớ." Sanji vặn lại, hoàn toàn sẵn sàng để đá cậu ta một lần nữa. "Tớ đang cố giúp cậu, còn cậu thì thậm chí không thể nhấc nổi cái mông lười biếng của mình lên đủ lâu để giúp tớ. Tất cả những gì cậu làm trong nhiều tuần qua là ăn với ngủ."
"Thế đấy, tớ không chịu đựng nữa." Sanji nói, cơn giận của cậu càng dâng cao khi Zoro càng gầm gừ với cậu. "Tớ không quan tâm vấn đề đến từ cậu hay ông già đó. Chúng ta sẽ tìm ra phù thủy đó ngay cả khi tớ phải tự làm mọi thứ."
Nói xong phần mình, cậu trở người, kéo chăn qua đầu và cố gắng chìm vào giấc ngủ nhanh nhất có thể.
*****
Có thể nhờ vào thời gian qua, Sanji đã trở thành một người rất dễ ngủ trong những năm gần đây. Cậu cũng đã phát triển một kĩ năng đặc biệt để sẵn sàng thức dậy nhanh chóng, điều mà cậu sử dụng rất tốt vào mỗi buổi sáng hôm sau.
Bị thúc đẩy bởi sự thất vọng từ đêm hôm trước, Sanji bỗng dậy trước bình minh khoảng một tiếng. Điều này có nghĩa là chưa có ai xuống bếp, cho cậu thời gian để thực hiện kế hoạch nửa vời của mình.
Zoro cựa quậy khi Sanji kéo chăn ra, toàn bộ cơ thể cậu ta duỗi ra khi cậu bé tóc vàng lăn ra khỏi giường và bước xuống sàn. Cậu ta gầm gừ một tiếng thắc mắc khi Sanji bắt đầu mặc quần áo trong bóng tối, cảm nhận rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn.
"Tớ đã nói với cậu rồi." Sanji nói thay cho lời chào. "Tớ hết chờ được rồi. Nếu Zeff không đưa chúng ta đi gặp phù thủy, thì chúng ta sẽ phải tự đi thôi. Hoặc có lẽ chỉ mình tớ." Cậu nói thêm một cách thách thức. "Tớ đoán nếu cậu muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, tớ sẽ không thể ngăn cậu lại."
Điều đó khiến Zoro di chuyển. Lo lắng kêu lên, cậu ta luồn lách xuống khỏi giường, tiếp đất với một tiếng thịch lặng lẽ khi cả bốn chân chạm sàn. Sau đó, đi đến chỗ Sanji, nơi cậu ta bắt đầu chú ý đến bộ quần áo mà cậu bạn mình đang mặc.
Một số đầu bếp, Sanji không chắc là ai, đã lần ra một số bộ đồ cũ còn tốt hơn nhiều so với bộ quần áo cậu đã mặc khi mới đến. Zeff đã dặn cậu lấy bộ nào ít phô trương nhất và cũng tốt nhất, chỉ đơn thuần nói rằng sẽ không có ích lợi gì nếu cậu chạy loanh quanh trong nhà bếp với bộ đồ rách rưới trên người.
Không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong rừng, Sanji quyết định mặc nhiều lớp áo. Cậu cũng lấy chiếc áo khoác mà mình được tặng - chiếc áo khoác đầu tiên cậu có trong nhiều năm - trong trường hợp cả hai gặp phải thời tiết xấu. Sau đó, xỏ chân vào giày, hài lòng rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho các những gì sẽ gặp được.
Sợ hãi kiểm tra xem Zeff có đang theo dõi mình không, Sanji mở hé cửa phòng ngủ để có thể nhìn ra ngoài hành lang. Căng tai lên nghe ngóng, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ phòng của Zeff, báo hiệu rằng bếp trưởng vẫn đang ngủ.
Nhẹ nhõm, Sanji định bước ra khỏi phòng, chỉ dừng lại khi Zoro cắn lấy lưng áo khoác của cậu. Cau mày, cậu quay lại để cố gắng đẩy cậu ta ra.
"Để tớ đi." Cậu nói một cách chắc chắn, nắm lấy chiếc áo khoác trong một nỗ lực để kéo nó ra. "Tớ đang làm điều này cho cậu đó, ngay cả khi cậu quá ngu ngốc để nhận ra điều đó."
Zoro đáp lại bằng một tiếng gầm gừ bực bội và một cú giật mạnh kéo Sanji vào sâu hơn trong phòng. Tuy nhiên, thay vì khiến cậu bạn tóc vàng quát lên, cậu ta lại thả tay ra để có thể bắt đầu đến bên giường và mò mẫm bên dưới.
"Ồ. Phải ha." Sanji nói, cảm thấy xấu hổ khi nhận ra điều đó. "Xin lỗi, Marimo. Tớ đã không nghĩ đến."
Khuỵu xuống, cậu mò mẫm dưới gầm giường cho đến khi bàn tay tìm thấy chuôi kiếm quen thuộc. Quấn các ngón tay quanh nó, cậu kéo Wado ra khỏi vị trí mà cả hai đã giấu.
Hai cậu bé vẫn chưa có một chiếc thắt lưng thích hợp cho 'cô ấy', nhưng những nút thắt mà Sanji đã buộc từ lâu vẫn còn nguyên. Cẩn thận vòng qua đầu, cậu kéo thanh kiếm cho đến khi chuôi kiếm thò ra khỏi vai, gật đầu hài lòng khi đã mang nó đúng cách.
"Được rồi." Cậu nói to. "Bây giờ, tớ đang nghĩ tụi mình nên lấy những gì có thể từ tầng dưới, vì không biết sẽ tìm thấy loại thức ăn nào trong rừng. Nghe hay chứ?"
Dựa trên tiếng ồn hoài nghi mà Zoro phát ra, Sanji không nghĩ rằng cậu ta cảm nhận được toàn bộ tình huống. Tuy nhiên, cậu ta không có động thái nào để ngăn cản bạn mình khi rời đi lần này, thay vào đó, cậu ta lặng lẽ bước theo sau cậu mà không ý kiến gì thêm.
Căn bếp vẫn còn tối khi cả hai đến nơi, nhưng Sanji nghĩ rằng có thể sẽ an toàn hơn khi thắp một trong những ngọn đèn. Có thể tìm thấy thứ mình cần chỉ bằng trí nhớ, cậu giữ ngọn đèn càng thấp càng tốt, trong khi vẫn cho phép bản thân nhìn thấy xung quanh và tìm kiếm một số loại túi hoặc bao tải có thể sử dụng được.
Khi đang tìm kiếm, Sanji bắt gặp một trong những mảnh giấy nhớ có thể thấy ở khắp Baratie, loại dùng để ghi thực đơn theo yêu cầu khách hàng. Cậu gần như đi lướt qua chúng, chỉ dừng lại khi cảm giác tội lỗi chạm vào tâm trí mình.
Zeff đã rất tốt với cả hai. Tốt hơn những gì hai cậu bé xứng đáng được nhận. Ông ấy chào đón họ, cho họ một nơi an toàn để hồi phục sức khỏe, đồng thời cho phép Sanji có cơ hội học hỏi từ ông ấy. Zeff đã không yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại, và hai đứa nhóc trả ơn lão bếp trưởng bằng cách trốn ra ngoài.
Cậu ghét cách mà những ý nghĩ này khiến ruột gan cậu quặn lên, nhưng cũng không muốn từ bỏ kế hoạch của mình, Sanji chộp lấy mảnh giấy, sau đó viết nguệch ngoạc một lý do tồi tệ cho một bức thư cảm ơn, trong đó có cả lời xin lỗi về những gì họ đang làm.
"Có lẽ nó không đáng là bao." Cậu thừa nhận khi quay lại và thấy Zoro đang tò mò nhìn mình. "Nhưng có lẽ có còn hơn không."
Zoro tạo ra một tiếng ồn đáng ngờ mà Sanji từ chối để cậu ta đẩy mình. Cầm lấy chiếc ba lô đã chuẩn bị, cậu vác nó lên vai, biết rõ rằng họ sắp hết thời gian nếu muốn rời đi mà không bị bắt.
"Đi nào." Cậu nói thẳng thừng. "Tụi mình cần phải di chuyển nhanh nếu không muốn người trong thị trấn nhìn thấy cậu."
*****
Mặt trời bắt đầu mọc khi hai đứa nhóc đến vùng ngoại ô của khu rừng nơi được cho là có tồn tại phù thủy. Dừng lại ngay bên ngoài rìa rừng, Sanji cảnh giác nhìn hàng cây, có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó bất thường về chúng, nhưng đồng thời cũng không thể giải thích điều đó có nghĩa là gì.
Cậu chuyển sang nhìn Zoro, người đáp lại cậu bằng một ánh nhìn lạnh lùng. "Cậu sẵn sàng chưa?"
Zoro chậm rãi chớp mắt, ngoài ra không có phản ứng gì. Nhận ra ít nhất đó cũng không phải là câu trả lời 'không', Sanji vươn vai hết mức có thể, rồi bước một bước ngập ngừng về phía trước.
Như đã cảnh giác, khu rừng chứa đựng một luồng không khí bất di bất dịch rất kì lạ khi hai cậu bé bước qua biên giới của nó. Cậu có cảm giác rõ ràng rằng mình đang bị theo dõi, mặc dù không chắc rằng liệu thứ gì đó có ý định làm hại họ hay không.
Những bụi dương xỉ kêu lạo xạo khi Zoro lướt qua, những chiếc lá khô vỡ răng rắc dưới chân con hổ khi cậu ta bước qua những bụi rậm. Không có con đường rõ ràng nào cho hai cậu nhóc, khiến Sanji mím môi suy nghĩ khi cân nhắc các lựa chọn.
"Nếu cậu là một phù thủy có cả một khu rừng ma thuật cho riêng mình, cậu sẽ sống ở đâu nhỉ?" Cậu hỏi, không ngạc nhiên khi Zoro không đáp lại. "Có lẽ ngay ở trung tâm khu rừng?"
Cậu cho rằng đó là một phỏng đoán hay nhất, và Zoro không có động thái gì sẽ phản đối ý kiến đó. Do đó, gật đầu với chính mình, Sanji bắt đầu đi theo một đường thẳng, hoặc ít nhất là thẳng nhất có thể khi dựa vào tất cả cây xung quanh.
Khu rừng yên tĩnh khi họ di chuyển. Không có tiếng chim hót hay tiếng vo ve của côn trùng, và hai cậu bé cũng không thấy bất kỳ loài động vật nào khác. Tất cả những điều này kết hợp lại để tạo ra một bầu không khí kỳ lạ rõ rệt, một bầu không khí mà khi hai cậu bé càng đi thì càng tiến lại gần nhau hơn.
Có lẽ sau một hoặc hai tiếng trôi qua, Sanji quyết định đã đến lúc nghỉ ngơi. Cậu đã đi quá vội vàng vào buổi sớm, đến nỗi không muốn mạo hiểm để ăn gì đó trước khi rời khỏi Baratie. Bây giờ dạ dày cậu bắt kêu gào, điều mà cậu ngỡ cũng xảy ra với Zoro.
Cậu ngồi xuống dựa lưng vào gốc một cái cây lớn, nghĩ rằng điều này sẽ gây khó khăn hơn cho bất cứ thứ gì muốn tiếp cận cậu. Sau đó, cậu ra hiệu cho Zoro đến ngồi bên cạnh mình, không thể che giấu tiếng thở nhẹ nhõm thoát ra khi thấy cậu bạn ép sát mình vào hông cậu ấy.
"Nơi này hơi đáng sợ nhỉ?" Cậu nói, vỗ về Zoro bằng một tay trong khi mở túi thức ăn của mình bằng tay kia. "Tớ không thích một khu rừng quá yên tĩnh như thế này."
Zoro lơ đãng ậm ừ đồng ý, phần lớn sự chú ý của cậu ta tập trung vào việc quan sát xung quanh. Đôi tai Zoro vểnh về phía trước, như thể đang cố gắng thu nhận càng nhiều âm thanh càng tốt, và Sanji để ý thấy lông cậu ta dựng đứng dọc sống lưng.
Cậu vuốt ve để làm dịu lớp lông ấy đi, thoáng tự hỏi liệu lao đầu vào mọi thứ thế này có thể là một sai lầm không. Tất cả dường như rất hợp lý khi ý tưởng này chỉ đến với cậu mới đêm qua, nhưng lúc này thật khó để duy trì sự tập trung vào vấn đề đó khi cả hai đang ở đây.
"Tớ chắc là sẽ không sao đâu." Cậu nói to, lớn tiếng đến mức như thể để xoa dịu bản thân cũng như cả Zoro. "Có lẽ thú rừng chỉ đang bận thôi."
Âm thanh giễu cợt mà Zoro phát ra thực sự có ích rất nhiều trong việc giúp Sanji thư giãn, cho phép bản thân cậu tìm thấy sự thoải mái trong những thứ nhỏ nhặt như vậy. Quay trở lại với việc trước đó, cậu lấy một vài quả táo cho mình, cùng với một ít thịt khô cho Zoro.
Hai cậu bé thoải mái im lặng ăn cùng nhau, cả hai vẫn dựa vào nhau khi ăn phần của mình. Sau đó, khi đã ăn xong, Sanji thu dọn tất cả các mảnh vụn vào trong túi và đứng dậy để tiếp tục di chuyển.
Phần còn lại của ngày trôi qua cũng giống như buổi sáng. Cả hai không bắt gặp một sinh vật sống nào, và khi màng đêm buông xuống, cảm giác của Sanji rõ ràng là bị xáo trộn bởi sự vắng mặt của những tiếng động.
Cho rằng đó là một sự thất bại, Zoro còn không bận tâm đến việc tự mình cố gắng săn lùng bất cứ thứ gì cho bữa tối. Cậu ta lặng lẽ nhai thức ăn mà Sanji lấy ra từ túi, tư thế cho thấy cậu ta vẫn đang trong tình trạng cảnh giác cao độ.
"Tớ không nghĩ chúng ta nên đốt lửa." Sanji thừa nhận khi rõ ràng là họ không thể đi xa hơn vào tối nay. Khu rừng càng trở nên hùng vĩ hơn khi càng đi sâu vào nó, và chính sự kiệt sức của mình đã nói với cậu rằng họ cần phải dừng lại. "Đừng hỏi tớ lí do. Tớ chỉ nghĩ đó là một ý kiến tồi thôi."
Không tỏ ra bất đồng, Zoro đến ngồi bên cạnh cậu, mang đến sự hiện diện ấm áp trái ngược với khu rừng. Hai cậu bé quấn lấy nhau dưới gốc của một cái cây lớn khác, và Sanji hít một hơi thật sâu khi cố gắng để điều khiển những cành cây cong lại một mái vòm, việc mà cậu đã từng làm rất nhiều lần trong chuyến đi trước.
Nhưng năng lực ấy không hoạt động ở đây. Những cái cây vẫn giữ nguyên hình dạng như khi cậu ngồi xuống lần đầu tiên, không có bộ phận nào của chúng di chuyển dù cậu có cố gắng thế nào. Cảm thấy kinh hãi, cậu nhìn Zoro, người mà cậu chỉ có thể lờ mờ nhận ra trong ánh sáng yếu ớt.
"Có lẽ là do nơi chúng ta đang ở chăng?" Cậu đoán, sau khi xem xét tình trạng của mình. "Toàn bộ nơi này thuộc về phù thủy sống ở đây, chắc có lẽ vấn đề nằm ở đó."
Đáp lại, Zoro cuộn chặt quanh cậu hơn. Giống như trong những ngày đầu tiên, ngay sau khi cả hai được giải thoát khỏi Germa, cậu cuộn mình trong bộ lông đã luôn mang cho cậu nguồn ấm áp và sự an toàn.
Sanji ôm cậu ta thật chặt, vùi mặt vào hõm cổ Zoro và luồn những ngón tay vào những sợi lông dày của bạn mình. "Tớ xin lỗi nếu tớ đã đưa ra một lựa chọn sai lầm." Cậu lầm bầm, có thể thành thật thừa nhận nỗi sợ hãi của mình nhờ vào cách cậu cảm thấy như sự ấm áp đang bao bọc lấy mình. "Tớ chỉ muốn được giúp thôi."
Zoro bật ra một tiếng ậm ừ trầm thấp để đáp lại, một lời tha thứ mà Sanji không nghĩ rằng mình xứng đáng được nhận, và họ ôm chặt lấy nhau khi màn đêm dần trôi qua.
*****
Tiếng cành cây gãy khiến Sanji giật mình tỉnh giấc. Cậu vùng vẫy vì trước đó đã cuộn chặt vào Zoro, người cũng đang bối rối không kém để có thể đứng dậy trước khi bị một luồng sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt.
"Ái chà, mình tiêu thiệt rồi, chúng ta có gì đây?" Giật mình trong một giọng nói lớn khủng khiếp phát ra từ nơi cao chót vót phía trên họ. "Mình biết là không nên nghi ngờ phu nhân của mình khi nàng nói rằng có người lạ bị lạc trong rừng, nhưng mình không ngờ đó là một đứa trẻ. Hoặc một... bất cứ vấn đề gì khi xuất hiện ở đây."
Mắt ngấn nước, Sanji giơ một tay lên để cố chặn bớt ánh sáng. Nó có giúp ích một chút, nhưng không giúp cậu nhìn rõ hơn kẻ xen vào nhờ vào từ hướng chiếc đèn lồng mà người đó đang cầm. Tất cả những gì cậu nhìn thấy là một cái bóng khổng lồ, kích thước của nó khiến ngay cả Zeff cũng phải xấu hổ.
Rít lên vì sợ hãi, cậu tự động lùi lại, cố gắng bò đi nhưng không thành công. Thật không may, dáng hình đó gần như hoàn toàn chặn mọi lối thoát của hai cậu bé, đến nỗi cái cây mà cả hai đang tựa vào để ngủ giờ trở thành vật cản hơn là sự giúp đỡ.
Có một khoảng dừng, trong lúc đó Sanji có cảm giác rằng người đó đang xem xét kỹ lưỡng họ, sau đó là một tiếng tặc lưỡi không tán thành. "Một thằng nhóc như cậu đang làm cái quái gì mà lại tới tận đây vậy?" Giọng nói vẫn chưa xác nhận danh tính tiếp tục thắc mắc. "Nhóc nên ở nhà, trên chiếc giường của mình. Cả nhóc và bạn của nhóc ở đó nữa."
Tự nhủ với bản thân bây giờ hoặc không bao giờ, Sanji đẩy lưỡi mình ra khỏi nơi nó dính chặt trong vòm miệng. "Chúng tôi - chúng tôi đang tìm phù thủy." Cậu thở hổn hển, hơi thở đứt quãng. "Có phải là anh không?"
Dáng hình đó cười phá lên từ chối. "Trông tôi giống phù thủy đến thế à?" Anh ta hỏi, âm giọng vang khắp khu vực. "Chết tiệt, nói thế cũng hay đấy! Đợi cho đến khi cô ấy đến đây và nghe lại xem."
Sanji không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng cậu sớm phát sinh những vấn đề lớn hơn nhiều phải giải quyết. Quyết định lợi dụng sự phân tâm nhất thời của hình bóng đó để chống lại nó, Zoro đứng dậy và chạy vút qua khoảng đất trống trong một vệt mờ màu xanh đen.
Tiếng cười của anh ta đột ngột tắt ngấm, bóng người đó hét lên khi Zoro tung người lên không trung với cái miệng há ra trong một tiếng gầm gừ hung dữ và tất cả các móng vuốt ở hai chân trước mở rộng. Chiếc đèn lồng giật lên, có lẽ là do người đó đang cố sử dụng cánh tay đang cầm nó để làm lá chắn, và Sanji cảm thấy như tiếng hét của chính mình đang trào ra trong cổ họng.
"Đừng có đánh nhau!" Cậu hét lên, mặc dù không biết đang nói với ai, lúc này cậu không chắc nữa. Tất nhiên cậu không muốn bất cứ ai làm Zoro bị thương, nhưng nếu đây là phù thủy mà họ đang tìm kiếm - hoặc ít nhất là ai đó có liên quan đến họ - thì việc Zoro làm anh ta bị thương cũng chẳng đem lại lợi ích gì.
Không biết phải làm gì khác, cậu bắt đầu chạy về phía trước. Đưa tay ra một cách mù quáng, cố gắng ra hiệu rằng họ không phải là mối đe dọa, chỉ hét lên khi khu rừng dường như bao lấy xung quanh họ.
Mọi thứ thay đổi. Cây cối uốn éo. Cành cây và dây leo đều lao về phía trước, tất cả đều nhắm đến cùng một mục tiêu. Chúng quấn quanh tay chân của Zoro, nâng cậu ta lên không trung và siết chặt cơ thể cậu ta cố định tại chỗ, không thèm để ý đến cách cậu ta quằn quại trong gọng kiềm của chúng.
"Khỉ thật." Bóng người với chiếc đèn lồng thở hắt ra, và giờ anh ta đang giữ ánh sáng ở một góc độ khác, nhờ vậy mà Sanji có thể thấy đó là một người đàn ông to lớn với cánh tay lực lưỡng và những mảnh kim loại gắn trên người. Vì một lý do nào đó, anh ta dường như đã đi vào rừng mà không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi không cày cúc và một cái quần lót.
"Ôi thánhhh thần ơi, suýt nữa thì." Người đàn ông thốt lên ngay lập tức. Anh ngồi dậy bằng đôi chân đang run rẩy, vừa đi vừa điều chỉnh tay cầm đèn lồng. "Tôi cá là cũng có lý khi tôi làm cậu giật mình, nhưng cậu vô cớ thả hổ cắn người thì không còn gì là siêu đẳng nữa đâu nha, chàng trai. Bé bự này có vẻ như có thể gây cho tôi sát thương lớn nếu tôi tham chiến với nó đấy."
Gầm gừ dữ dội, Zoro nghiến răng khi người đàn ông cẩn thận đi vòng quanh cái kén mà cậu ta đang mắc kẹt. Các cành cây rung chuyển trước sức mạnh từ cơn thịnh nộ của Zoro, nhưng chúng vẫn giữ chặt lấy cậu ta.
"Kinh thật đấy." Người đàn ông nói lại, huýt sáo khi quan sát Zoro kỹ hơn từ một vị trí thuận lợi và an toàn hơn. "Nhóc này thậm chí còn chưa trưởng thành phải không? Và Robin vẫn gặp khó khăn khi giữ nó lại. Cảnh tượng hiếm có đấy."
Sanji có rất nhiều câu hỏi mà cậu không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cậu chọn câu hỏi rõ ràng nhất. "Ai là Robin?"
"Rõ ràng là người mà nhóc đang tìm kiếm." Người đàn ông càu nhàu. "Tôi đoán cô ấy sẽ đến trong vài phút nữa. Chúng tôi đã ra ngoài suốt đêm để tìm kiếm kể từ khi khu rừng nói với cô ấy rằng chúng tôi có khách."
"Và không đâu, trước khi nhóc hỏi, cô ấy sẽ không làm hại nhóc hoặc bạn của nhóc đâu." Người đàn ông nói thêm, hơi ngắn gọn hơn trước một chút. "Đó chỉ là một tin đồn ác ý mà dân thành phố thích phun ra thôi."
"Một tin đồn ác ý mà em không cần để tâm, nhóc tì ạ." Một giọng nói mới cất lên, và Sanji gần như nhảy dựng lên khi một người phụ nữ cao với mái tóc đen nhánh dường như đột nhiên xuất hiện.
Trầm ngâm suy nghĩ, người phụ nữ gõ một ngón tay lên cằm, mắt đảo quanh để quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Cả hai hàng lông mày đen như than của cô ấy nhướn lên khi Zoro rít lên với cô, nhưng cô ấy hầu như không bận tâm khi một loài săn mồi đỉnh cao đang hướng sự đe dọa vào mình.
"Ôi trời." Cô khẽ nói. "Đây chắc chắn không phải là buổi tối mà tôi đang mong đợi."
Gần như vu vơ, người phụ nữ tiến vài bước lại gần Zoro, nghiêng người cho đến khi khuôn mặt cô chỉ cách móng vuốt của cậu ta vài inch. "Cậu nhóc trông cũng tuấn tú lắm." Cô nói với cậu bé hổ với một nụ cười trên đôi môi mỏng. "Và chị cho là em đang rất lo lắng cho người bạn của mình, phải không?"
Người phụ nữ quay sang nhìn Sanji. "Chị có chút tò mò. Bạn em bị trúng lời nguyền này bao lâu rồi?"
Sanji cảm thấy đầu gối mình yếu đi. "Chị là phù thủy!" Cậu thở hắt ra, chắc chắn rằng mình đúng. "Chị có thể nhìn thấy câu thần chú sao? Chị có thể phá vỡ nó không? Chúng em đã cố gắng tìm chị từ rất lâu rồi! Chúng em đã đi một quãng đường dài từ Cozia đến đây vì không biết đến nơi nào khác hết!"
Người phụ nữ chớp mắt, không bối rối, và sau đó khóe miệng hơi mím lại. "Chắc chắn hai em không tự mình đến phải không?" Cô ấy nói, liếc nhìn quanh khoảng không như thể cô mong sẽ tìm được ai đó đang trốn trong bụi rậm, người thích hợp để đi theo hai đứa nhóc.
"Không, không, chúng em đã tự đến đây." Sanji đảm bảo với cô ấy, lắc đầu điên cuồng lên xuống. "Đã mất gần hai năm, đặc biệt là vì em bị ốm, nhưng chúng em cần tìm chị! Chị có thể giúp Zoro không? Chị có thể sửa lại hình dáng đó không?"
"Chị-" Người phụ nữ - phù thủy - mở miệng, nhưng nhanh chóng ngậm lại, cái nhíu mày ngày càng sâu. "Đây không phải là nơi dành cho một cuộc trò chuyện như vậy." Cô ấy nói sau một lúc suy nghĩ. "Nhà của bọn chị không xa đây lắm, và nơi đó tốt hơn nhiều so với ngoài này để hai đứa trẻ qua đêm. Nếu chị thả - Zoro, phải không? Cả hai em sẽ đồng ý đi với tụi chị chứ?"
"Tất nhiên rồi!" Sanji hứa, lờ đi cơn tức giận khó tin của Zoro. "Em vừa nói rồi - chúng em đã luôn cố gắng tìm kiếm chị!"
"Và phải, chị đây." Người phụ nữ trả lời. "Còn giờ thì đi nào. Đưa cả hai em ra khỏi đây thôi."
*****
Tên của nữ phù thủy hóa ra là Nico Robin, và người đàn ông đó là cộng sự của cô, Franky. Sanji không chắc liệu họ có thực sự kết hôn hay không vì cả hai đều không tiết lộ chi tiết đó. Thay vào đó, Franky quan sát khi Robin thuyết phục những cái cây thả Zoro ra, vẻ bối rối xuất hiện trên khuôn mặt anh khi con hổ tiếp đất bằng cả bốn chân.
"Cục Tảo, không." Sanji nói chắc nịch khi đầu Zoro ngẩng lên và môi cậu ta mím lại thành một tiếng gầm gừ cho thấy cậu vẫn chưa xong chuyện với anh chàng Franky kia. "Cư xử đàng hoàng vào."
"Cậu ấy thân thiện mà, thật đó." Cậu nói, quay sang trấn an hai người lớn. "Và cậu ấy không hoang dã chút nào. Zoro chỉ là bảo vệ thái quá thôi."
"Thật đáng yêu làm sao." Robin nói, nở một nụ cười khiến mặt Sanji nóng bừng. "Hai em chắc phải quan tâm đến nhau nhiều lắm."
Sanji nhún vai, không biết làm thế nào để giải thích sự thật rằng cậu và Zoro là tất cả những gì cả hai có trên thế giới này kể từ ngày gặp nhau. "Cậu ấy là bạn thân nhất của em." Cuối cùng cậu cũng nói ra, mặc dù cách nói này dường như không đủ.
"Rõ là vậy." Robin nói, nở một trong những nụ cười gượng gạo kỳ lạ khi cô ấy nghiêng đầu. "Bây giờ, hai em vui lòng đi theo chị. Tốt nhất là nên bước đúng vị trí chị đã bước, vì con đường sẽ không tồn tại lâu được đâu."
Không muốn để cô ấy chờ đợi, Sanji ngoan ngoãn chạy theo, ngạc nhiên khi thấy rằng khi cô ấy đề cập đến một con đường, là một con đường theo nghĩa đen. Nó trải dài ngay phía trước nơi Robin đang đi và kết thúc ở phía sau Franky đang nối gót theo sau.
"Ồ." Sanji hào hứng, say sưa quan sát địa hình thay đổi. "Chị làm điều đó như thế nào vậy?"
"Chị không làm gì cả." Robin nói đơn giản. "Chị chỉ hỏi một cách lịch sự, và khi khu rừng thấy phù hợp, nó sẽ giúp chị theo cách kỳ quặc của riêng nó. Mặc dù chị phải thừa nhận rằng đêm nay nó dễ chịu một cách bất thường. Dường như nó thích em đấy, Sanji. Chị tự hỏi tại sao."
Giọng cô ấy không thay đổi khi đưa ra tuyên bố này, giọng điệu vẫn hoàn toàn vô thưởng vô phạt. Tuy nhiên, Sanji không khỏi lo lắng về điều đó, điều mà Zoro cũng cảm nhận được nếu cách cậu ta chen mình vào giữa Sanji và Robin là minh chứng cho điều gì đó khác.
Nữ phù thủy thì thầm điều gì đó nghe rất kinh khủng như "Thấy thương ghê." trong khi Franky cười khúc khích đằng sau họ. Cảnh giác với cách Zoro có thể phản ứng với điều này, Sanji đặt một tay lên lưng bạn mình, thầm nhắc nhở cậu ta cư xử đúng mực.
Cho dù là vì lý do này hay lý do khác, Zoro vẫn bình tĩnh trong suốt chuyến đi xuyên rừng của họ. Cậu ta áp sát vào bên cạnh Sanji, nhưng không làm bất cứ điều gì hấp tấp, ngay cả khi một ngôi nhà trông ấm cúng cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt.
"Chúng ta đến rồi." Robin thông báo, sải bước về phía trước để mở cửa. Sau đó, cô lùi lại để mở đường cho những người khác đi, vẫy một bàn tay tao nhã để ra hiệu họ vào trong. "Tự nhiên nhé."
Tò mò, Sanji nhìn quanh bên trong không gian. Giữa chiếc đèn Franky vẫn mang theo và ngọn lửa đang cháy yếu ớt trong lò sưởi, căn phòng chính duy nhất được chia thành khu bếp tích hợp khu vực ăn uống, cũng như một phòng khách nhỏ. Có thêm ba cánh cửa dẫn ra khỏi gian chính, nhưng tất cả chúng đều đóng, nghĩa là không thể thấy được khung cảnh bên ngoài.
"Giờ thì." Robin nói nhanh, giọng cô kéo Sanji ra khỏi dòng suy nghĩ trầm ngâm của mình. "Chị nghĩ công bằng mà nói thì đã quá muộn để bắt đầu đi sâu vào chi tiết lời nguyền của Zoro tối nay. Tại sao hai em không để Franky và chị thu xếp chỗ ngủ cho hai em, và chúng ta có thể bắt đầu một ngày mới vào buổi sáng? Nghe thế nào?"
Sanji nhăn mặt. "Chị không thể sửa cho cậu ấy ngay bây giờ sao?" Cậu hỏi, cảm thấy thất vọng. "Cậu ấy đã bị mắc kẹt như thế này từ rất lâu rồi."
"Và chị rất tiếc về điều đó." Robin xác nhận. "Bất cứ ai đã làm điều này với Zoro là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, và chị nghĩ mình sẽ rất tức giận khi nghe câu chuyện về cách nó đã xảy ra. Chị phải nói là..." Cô ấy dừng lại, khuôn mặt thay đổi theo cách khiến bên trong Sanji rung lên hồi chuông cảnh báo. "Chị phải nói là..." Cô ấy lặp lại. "Chị không thể hứa rằng mình có thể phá bỏ bùa chú."
Sanji ngây người nhìn cô. "Nhưng chị phải làm được." Cậu nói. "Chị chỉ cần... chị phải làm được."
Robin đáp lại đôi mắt đang nhìn chằm chằm của cậu bằng một cái nhìn thẳng. "Chị e rằng có sự khác biệt giữa mong muốn làm điều gì đó và khả năng làm được điều đó." Cô nhẹ nhàng nói. "Chị có thể đảm bảo với em rằng chị sẵn sàng cố gắng để giúp đỡ, nhưng ở tình trạng này, sẽ là vô trách nhiệm đối với chị nếu mưu cầu nhiều hơn thế. Em hiểu không?"
Nói 'không' với Sanji là điều bản thân cậu không ngờ tới. Không, cậu không hiểu vì Robin là phù thủy, và phù thủy được cho là có thể sử dụng phép thuật theo cách họ muốn. Nhưng sau đó, cậu nhớ rằng thực chất bản thân cậu cũng có thể sử dụng phép thuật, và rõ ràng là cậu vô dụng trong việc giúp đỡ Zoro.
"Được rồi." Cậu mệt mỏi nói, đôi vai rũ xuống với sự pha trộn giữa mệt mỏi và thất vọng. "Cảm ơn chị đã cố gắng."
"Không cần cảm ơn." Robin trả lời, chút phấn khởi trước đó trở lại với giọng nói của cô. "Bây giờ, về việc sắp xếp chỗ ngủ cho tối nay, chị e rằng Franky và chị thường không hay tiếp khách nên tụi chị chắc chắn cũng không có phòng ngủ cho khách. Do đó, có lẽ sẽ phải sáng tạo thôi."
"Đã sẵn sàng rồi, cục cưng." Franky gọi. Anh ta lủi thủi vào một trong những căn phòng ngoài phòng chính trong khi Sanji và Robin đang nói chuyện, và nhanh chóng xuất hiện trở lại với hai cánh tay ôm đầy chăn.
"Anh đã lấy một số ga giường dự phòng từ nhà kho trong phòng làm việc của em." Anh ta kêu lên, giơ cao chiến lợi phẩm của mình. "Anh sẽ chuẩn bị sẵn một chiếc giường siêu cấp cho mấy nhóc tì, và chúng ta có thể để chúng chợp mắt bên lò sưởi. Nghe hay chứ hả?"
Sanji nhăn mặt khi sử dụng từ 'nhóc tì', một biểu cảm mà cả Zoro cũng nặn ra vẻ mặt tương tự dù là với hai khuôn mặt rất khác nhau. Dù không ai trong số hai cậu nhóc phản đối kế hoạch, tuy nhiên, cả hai đều sẵn sàng thừa nhận rằng mình mệt mỏi.
Cười toe toét, Franky giơ ngón tay cái hài lòng với tất cả khi đi ngang qua. Sau đó, anh ta đi đến lò sưởi để thả các loại chăn ga gối đệm xuống sàn để có thể bắt đầu sắp xếp nó theo ý mình.
"Em có thể làm được việc này." Sanji nhanh chóng nói, không muốn trở thành gánh nặng cho họ. Cậu bước về phía trước để làm đúng lời nói, chỉ dừng lại khi một bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai cậu.
"Em và Zoro là khách ở đây." Robin nói, mỉm cười với cậu. "Quan trọng hơn, Franky là một người cầu toàn, và theo kinh nghiệm của chị, tốt nhất là để anh ấy tự lo liệu dự án nhỏ mình đến khi thấy thỏa mãn."
"Làm gì có cái gọi là dự án nhỏ." Franky càu nhàu từ chỗ ngồi cạnh lò sưởi. "Chú ý đến tiểu tiết chính là chìa khóa, bất kể em đang động tay vào cái gì."
"Chắc chắn rồi." Robin nói, nụ cười của cô ấy rộng ra theo cách gợi ý rằng cô ấy đang trêu chọc. "Cho em xin lỗi nha."
"Ừ hử, anh nghĩ anh vừa ngửi thấy mùi cà khịa đấy." Franky đáp lại, không có chút bực mình nào trong lời của mình. "Sao em không xem liệu mấy tấm thảm có cần được làm sạch trong đêm không, trong khi anh làm việc này."
"Ý hay đó." Robin trịnh trọng đồng ý, mắt cô giờ đang nhảy múa. "Sanji, chị sẽ xem liệu có thể tìm thứ gì đó cho hai em để ngủ không, và sau đó chị sẽ chỉ hai em phòng vệ sinh ở đâu. Nhờ một 'dự án' khác của Franky mà tụi chị có một hệ thống dẫn nước đầy đủ chức năng đó."
Sanji không hoàn toàn chắc chắn mình hiểu điều đó có nghĩa là gì, ngoại trừ việc sau đó cậu thấy mình được tắm rửa sạch sẽ và mặc một chiếc áo sơ mi quá khổ chắc chắn đã từng thuộc về Franky khi anh ta nhỏ con hơn bây giờ. Sẵn sàng thừa nhận rằng mình đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau chuyện này, cậu ra khỏi phòng vệ sinh và thấy Zoro đang xem những người chủ nhà hoàn thiện nơi họ sẽ ngủ.
"Ta-dah!" Franky nói, vỗ nhẹ vào cái ổ chăn ấm cúng. "Việc sắp xếp chỗ ngủ phù hợp cho một hoặc hai vị vua, tôi cho là vậy. Ngay cả khi trong trường hợp này một trong số họ là một con hổ. Mà này cậu nhóc, hỏi cái nè." Anh ta nói, quay sang Sanji nhiều hơn, nhưng lại hất ngón tay cái về phía Zoro. "Có biết tại sao bạn nhóc lại màu xanh không?"
Sanji không kìm được, cậu bật cười. "Ai cũng thắc mắc chuyện đó." Cậu đáp. "Nhưng chúng em không biết. Phải không, Cục Tảo?"
Zoro nhăn mũi, nhưng không từ chối đáp lại.
"Hể, công bằng mà nói, tôi đoán cũng như tôi tự hỏi tại sao tóc tôi lại có màu xanh lam." Franky nói. Vỗ nhẹ chiếc chăn lần cuối, anh ta đứng thẳng dậy. "Cái giường đã sẵn sàng rồi." Anh nói và gật đầu với Robin. "Vì vậy, em thấy sao nếu tất cả chúng ta nghỉ ngơi tối nay?"
"Chắc chắn rồi." Robin đồng ý, nắm lấy bàn tay anh đang hướng về cô và kéo anh vào phòng ngủ của họ. "Để tất cả chúng ta đều có thể tỉnh táo vào sáng mai, mặc dù theo thời gian hiện tại thì cũng là giờ sáng rồi, vì vậy đừng lo lắng về việc ngủ muộn nhé. Chúc ngủ ngon, các chàng trai."
"Chúc anh chị ngủ ngon." Sanji ríu rít đáp lại, đá nhẹ Zoro cho đến khi cậu ta càu nhàu điều gì đó tương tự. Cậu đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn sau lưng hai chủ nhà trước khi liếc nhìn bạn mình. "Đừng thô lỗ nữa." Cậu rít lên. "Chúng ta cần sự giúp đỡ của họ."
Zoro nhìn lại cậu một cách dửng dưng trong vài giây, sau đó là một tiếng gầm gừ. Tiếp đến, cậu ta tiếp tục đi vòng quanh ổ chăn, ngập ngừng chọc vào nó bằng một chân trước, cuối cùng nhảy vào trong. Sanji quan sát khi Zoro kiểm tra kỹ hơn, đánh hơi những phần cậu ta có thể với tới, cho đến khi cuối cùng cũng nằm dài ra thành một đống khi đã chắc rằng nó đạt yêu cầu.
"Này." Sanji phản đối khi nhìn thấy cảnh này, cậu cũng trèo vào trong. "Chừa chỗ cho tớ nữa!"
Họ vật lộn để giành chỗ nằm trong vài giây, Zoro luôn chú ý đến móng vuốt của mình ngay cả khi cậu ta tạo ra những tiếng động khó chịu vì bị Sanji lao vào, nhưng cuối cùng lại cuộn tròn với lưng của Zoro áp vào bụng bạn mình.
Đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, Sanji vòng tay quanh người con hổ, siết chặt. "Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy cô ấy rồi Cục Tảo." Cậu nói, vùi mặt vào bộ lông của Zoro và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu ta. "Cuối cùng thì cậu cũng sẽ khá hơn thôi."
Tiếng gầm trong cổ họng đáp lại của Zoro nhỏ hơn tiếng rên rỉ của Sanji, nhưng vẫn có vẻ đầy hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro