Chapter 5
Vì sự phấn khích của đêm hôm trước, kết hợp với giấc ngủ bị gián đoạn, mà Sanji đã không thể thức dậy khi mặt trời đã chiếu sáng được vài giờ. Ánh sáng mặt trời rọi qua cửa sổ, và cậu có thể nghe thấy tiếng ai đó đang lạo xạo trong khu vực bếp của ngôi nhà.
Uể oải vươn vai, cậu chạm vào sườn Zoro, nơi con hổ đang cuộn tròn bên cạnh. Khi quay người lại, cậu bắt gặp đôi mắt xám đang nhìn lại mình, và mỉm cười khi đưa tay ra xoa sống mũi Zoro.
"Chào buổi sáng, Cục Tảo." Cậu nói, cảm thấy khóe miệng nhếch lên khi Zoro khịt mũi. "Cậu ngủ ngon không?"
Đáp lại, Zoro ngáp và từ từ duỗi người sau khi đã cuộn tròn lại ngủ cả đêm. Đuôi của cậu ta đập vu vơ, và tất cả như nói rằng đêm qua đã giúp cậu ta tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Vỗ nhẹ vào cậu bạn mình lần cuối, Sanji bắt đầu gỡ mình ra khỏi cái kén bằng chăn để có thể đứng dậy. Cậu hân hoan đón nhận mùi hương trong không khí, chọn ra một số mùi khác nhau, mỗi mùi kết hợp lại để cho cậu biết rằng đã quá giờ ăn sáng.
Liếc nhanh quanh phòng cậu nhận ra không thấy Franky đâu cả, nhưng Robin thì đang bận rộn trong bếp. Cô ấy hiện đang quay lưng về phía hai cậu bé khi đang làm thứ gì đó trong bếp, và hóa ra âm thanh lạo xạo phát ra từ cô.
"Ừm, chào buổi sáng, chị Robin." Sanji nhẹ nhàng nói. Cẩn thận trượt qua mép của đống chăn, cậu ngập ngừng bước một bước về phía cô. "Chị có cần tụi em giúp một tay không ạ?"
"Chào buổi sáng, Sanji, và Zoro nữa." Robin nói mà không buồn quay lại. "Em thật tử tế làm sao, nhưng em thấy đấy, chị đủ tay rồi."
Cô ấy cười khúc khích ở vế cuối câu, và lúc đầu Sanji không chắc ý của cô là gì. Tuy nhiên, sau đó, cậu thở hắt ra khi nhìn kỹ hơn vào cảnh tượng của nhà bếp.
Như đã thấy, Robin đang đứng trước bếp lò. Trên đó có một số nồi, cộng với một ấm đun nước, tổng cộng là bốn cái. Hai trong số những chiếc bình đó đang được xử lý bởi các cánh tay và bàn tay gắn liền với cơ thể của Robin, trong khi những chiếc còn lại đang được xử lý bởi các chi dường như mọc ra từ bức tường.
Miệng há hốc ra, Sanji nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, nhưng càng nhìn lâu thì nó càng trở nên khó tin hơn.
Một bàn tay hoàn toàn mới cong lên từ vòi nước, xoay chốt khóa để nước bắt đầu chảy vào bồn rửa. Chiếc tủ phía trên quầy lại mọc ra thêm các bàn tay ở hai bên của nó, chúng cạy cửa và sau đó bắt đầu lục lọi tìm bát đĩa, trong khi ở bên dưới, điều tương tự cũng xảy ra với các ngăn kéo. Sau đó, cả một hàng tay nở rộ từ quầy đến bàn, chuyền dụng cụ cho đến khi bố trí ba vị trí ngồi.
"Trông em có vẻ ngạc nhiên đấy, Sanji." Robin nói từ vị trí của cô ấy bên bếp lò. Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng cậu có cảm giác rằng cô đang thích thú. "Chúng hoàn toàn vô hại, chị đảm bảo."
"Ừm, được thôi ạ!" Cậu ré lên, cố gắng không nao núng khi cả một cánh tay cuộn tròn khỏi sàn ngay trước mặt cậu. Nó vẫy tay, những ngón tay thanh tú trên bàn tay lướt qua lại trong không khí, sau đó nó giơ lòng bàn tay lên để Zoro kiểm tra.
Đôi tai con hổ cụp xuống vào thời điểm sinh vật này xuất hiện, cậu ta thận trọng quan sát nó một lúc trước khi đánh hơi thử. Bàn tay đáp lại bằng cách vòng qua đầu cậu ta, gãi nhẹ dưới cằm cho đến khi cậu ta chợt nhận ra nó đang làm gì và ngạc nhiên lùi lại phía sau.
Sanji không chắc mình nên nói như thế nào, nhưng cậu nghĩ rằng bàn tay đó thấy điều này thật buồn cười. Nó lại vẫy các ngón tay, lần này rộng hơn, chỉ để đột ngột biến mất trong những cánh hoa màu hồng sau khi chuyển động hoàn tất.
Một vài cánh hoa đậu trên mõm của Zoro, khiến cậu ta hắt hơi. Âm thanh lớn trong không gian chật hẹp của ngôi nhà nhỏ, và theo sau đó là tiếng ồn ào khó chịu từ Zoro, người mà Sanji có thể nói là đang xấu hổ vì phản ứng đó.
"Nó biến đâu ạ?" Sanji hỏi, liếc nhìn xung quanh để xem liệu bàn tay đó có di chuyển đi đâu không, có thể là đã hòa vào số cánh tay đang chăm chỉ làm việc trong bếp.
"Ồ, chị đoán là nó về lại nơi nó đến." Robin nói, cuối cùng quay lại để liếc nhìn hai cậu bé từ khóe mắt. "Chị e rằng chúng chỉ tồn tại nhất thời, đó là một phần lý do chị cần rất nhiều chúng để giúp chị những công việc như thế này."
"Có phải là một câu thần chú không?" Sanji hỏi tiếp. "Em đã từng thấy phép thuật trước đây, nhưng không phải bất cứ thứ gì giống như vậy."
"Ừm, đó là một câu thần chú, nhưng là câu thần chú độc nhất của chị." Robin trả lời. "Chị không ngạc nhiên khi em chưa từng gặp ai có thể sủ dụng nó trước đây."
"Tuyệt." Sanji nói, không có gì khác để thêm vào. "Nhưng chị có chắc là tụi em không thể giúp chị chuẩn bị bữa sáng không?"
Đôi mắt của Robin nhăn lại ở khóe mắt khi cô hoàn toàn quay lại để nở một nụ cười với cậu. "Em thật là một cậu bé ngoan." Cô nói với giọng điệu khiến cậu đỏ mặt. "Nhưng chị đã nói rồi. Việc em có thể giúp là ngồi vào bàn và để chị đút cho em ăn. Cứ chọn bất kỳ vị trí nào em muốn. Bữa sáng sắp làm xong rồi, và Franky sẽ quay lại bất cứ lúc nào với thứ gì đó cho Zoro."
Như một lời tiên đoán, cánh cửa trước của ngôi nhà mở rộng ra, tạo đủ không gian cho Franky bước những bước dài vào trong. Bằng cách nào đó, bây giờ anh ấy trông thậm chí còn lớn hơn dưới ánh sáng ban ngày, mặc dù cách ăn mặc vẫn y như lúc mới gặp.
"Buổi sáng tốt lành!" Anh ta gọi với một giọng đủ lớn để tai Zoro giật giật. "Anh mất một chút thời gian để tìm ra nó, nhưng em đã đúng về việc có một vài miếng thịt nai còn sót lại trong kho lạnh. Chắc là đủ để thỏa mãn nhóc lông xù của chúng ta ở đó."
"Tốt rồi." Robin nói, giờ cô ấy chỉ tập trung một nửa vào dàn tay mới nhất, những cánh tay này đang bận rộn mang thức ăn từ bếp ra bàn. "Em sẽ tìm thứ gì đó đủ lớn để đựng chúng cho Zoro."
"Cậu ấy không cần cầu kỳ đâu ạ." Sanji nhanh chóng thông báo cho cô. "Thực sự tất cả những gì cậu ấy cần là đồ ăn trong tầm với của cậu ấy thôi."
"Lí nào lại thế." Cô trả lời. "Nhóc ấy cũng là khách như em, và tụi chị sẽ đảm bảo rằng em ấy cũng được đối xử như vậy."
Zoro tán dương điều này, ném cho Sanji một ánh nhìn tự mãn nhưng rồi biến mất khi Robin đặt một chiếc đĩa chất đầy những miếng thịt xuống trước mặt cậu. Cậu thận trọng ngửi lớp trên cùng một lúc, trước khi cắm mặt vào ăn một cách thích thú.
"Đứa nhóc này giống mình thật đó." Franky nói, cười khoái chí khi anh cũng lấy cho mình một núi thức ăn. "Thật tốt khi thấy khẩu vị của nhóc đây không có vấn đề gì, ngay cả khi phải chịu lời nguyền."
"Phải, xét về mọi mặt, trông em ấy có vẻ rất khỏe mạnh." Robin đồng ý. Ngồi vào chiếc bàn đối diện với chàng cộng sự, cô ấy ra hiệu cho Sanji ngồi vào chiếc ghế còn lại, đợi cho đến khi cậu ổn định chỗ ngồi với bữa sáng của mình trước khi cô lấy một phần cho bản thân.
Do chỗ ngồi cao mà chân Sanji không chạm đất. Lắc lư chân một cách vu vơ, cậu múc đầy nĩa trứng cho vào miệng, đồng thời nhân cơ hội này nhìn quanh phòng.
Đêm qua cậu đã không có nhiều cơ hội quan sát, chủ yếu là vì cậu đã quá mệt mỏi, và ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà thật bình thường. Nó không giống như những gì cậu hình dung về một ngôi nhà nhỏ của phù thủy, nơi này đầy đủ đồ nội thất ấm cúng, nhiều loại cây khác nhau và rất nhiều sách.
"Có chuyện gì sao Sanji?" Robin hỏi khi cô bắt gặp cậu đang nhìn chằm chằm. "Chị e là chị không thường xuyên nấu ăn cho khách, vì vậy hãy nói chị biết nếu em không muốn ăn."
"Không, không, đồ ăn rất ngon!" Sanji vội vàng nói. Cảm thấy có lỗi, cậu nhai thêm một miếng trứng thậm chí còn lớn hơn, như thể để cho thấy cậu thích chúng đến mức nào. "Cảm ơn chị rất nhiều."
"Không có gì." Cô trả lời, nhấp một ngụm từ tách trà cách khuỷu tay không xa. "Và đừng ngại xin thêm nhé."
Sanji thấy mình không đói đến thế - có lẽ là di chứng còn sót lại của căn bệnh đã đeo bám cậu quá lâu - nhưng Zoro lại rất vui khi xin thêm đĩa nữa sau khi đã liếm sạch đĩa của mình. Franky tán thưởng cho sự siêu đẳng của con hổ bằng cách đút cho cậu ta những miếng thịt xông khói giòn tan khi nghĩ rằng không có ai để ý.
"Cư xử cho tốt nhé, Marimo." Sanji nói khi bắt gặp họ. "Như khi cậu đối tốt với tớ."
"Nhưng đôi khi cậu ấy cắn vì quá phấn khích." Cậu giải thích cho cả hai người lớn khi họ quay lại nhìn mình. "Nhưng cậu ấy không có ý đó đâu. Chỉ là do vô tình răng cậu ấy to quá khổ thôi."
"Phải, em ấy có hơi thô bạo, phải không?" Robin hỏi với một tiếng cười nhỏ. "Chị không ngạc nhiên khi các bộ phận trên cơ thể bạn em đôi khi trở nên quá lớn để xoay sở, nhưng đó chỉ là một phần của quá trình trưởng thành. Nhân tiện, em có phiền không nếu chị hỏi cả hai em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tuổi." Sanji đáp, đã vượt qua được nhiều thứ sau khi lấy hết can đảm để hỏi Zeff về ngày tháng cách đây vài tuần. "Cậu ấy lớn hơn em khoảng bốn tháng, nhưng sinh nhật của tụi em qua lâu rồi."
Robin gật đầu, thong thả tiếp nhận thông tin này. "Chị hiểu rồi, và Zoro đã như thế này được bao lâu?"
Lần này Sanji nhún vai. "Em không biết chính xác ngày lời nguyền bắt đầu, nhưng từ một năm rưỡi đến hai năm."
Franky khẽ huýt sáo, mắt nheo lại. "Đời bạc bẽo với đứa trẻ tội nghiệp." Anh ủ rũ nói. "Cái loại quái vật nào có thể nghĩ chuyện này bình thường được chứ?"
Bàn tay của Sanji nắm chặt chiếc nĩa theo phản xạ. "Loại xấu xa nhất." Cậu nói, vai cậu khom xuống. "Loại quái vật cực kì, cực kì xấu xa."
Cả Franky và Robin đều không biết phải nói gì với sự đột ngột này, nhưng Zoro đã di chuyển. Từ bỏ miếng cuối cùng của bữa sáng, cậu ta bước đến chỗ Sanji đang ngồi, gục đầu vào lòng cậu và gầm gừ khe khẽ.
"Tớ ổn, Marimo." Sanji khẳng định, xoa đầu cậu bạn mình. "Chuyện qua lâu rồi."
Zoro ậm ừ, như để đồng tình, nhưng không có động thái gì để lùi ra. Thay vào đó, cậu ta rúc vào gần hơn, tiếp tục những trò hề của mình cho đến khi Sanji bắt đầu cười.
"Cái đồ ngốc nhà cậu." Cậu nói với bạn mình, nhưng Zoro thì có vẻ hài lòng.
Một âm thanh nhỏ hóa ra là tiếng hắng giọng của Robin cắt ngang họ. Cô ấy mỉm cười khi cả hai quay sang nhìn mình, nhưng Sanji không thể không nghĩ rằng không khí có chút buồn.
"Chị biết điều này có thể khó nghe." Cô nói khi đã chắc chắn rằng mình đã thu hút sự chú ý của hai cậu bé. "Nhưng chị e rằng chị sẽ phải hỏi hai em một số câu hỏi về cách lời nguyền này được sinh ra, nếu chị muốn tìm bất kỳ hy vọng nào phá vỡ nó. Do đó, điều rất quan trọng là em phải trả lời một cách trung thực, ngay cả khi đó là một chủ đề khó nói."
"Ổn mà." Sanji nói, không chớp mắt. "Nếu nó giúp ích cho Zoro, thì em sẽ nói cho chị biết bất cứ điều gì chị muốn biết."
Robin nhìn chằm chằm cậu bé một lúc, dường như đang tìm kiếm điều gì đó, và sau đó vẻ mặt của cô ấy giãn ra. "Rất tốt. Hãy ăn xong trước, và dọn bát đĩa. Khi đã xong việc, chị nghĩ hai em và chị sẽ cần có một cuộc trò chuyện khá là dài đấy."
*****
Sau bữa sáng, Robin dẫn hai cậu bé đến căn phòng bên còn lại, hóa ra là nơi làm việc của cô. Nữ phù thủy cũng kể rằng Franky cũng có một nơi làm việc của riêng anh ấy ở ngoài trời, nhưng cô nói mình thích được ở bên trong hơn, gần với những cuốn sách của mình nếu cần. Sau đó, Sanji nhận ra rằng hầu hết các cuốn sách trong ngôi nhà nhỏ đều viết về bản chất của ma thuật.
"Công việc của chị thường mang tính chất học thuật hơn là ứng dụng thực tế." Robin thừa nhận khi cô đóng cánh cửa lại sau lưng họ. Cô dẫn Sanji đến một chiếc ghế bành nhỏ, ra hiệu cho cậu ngồi, trong khi cô kéo chiếc ghế gỗ cho mình. "Chị thường xuyên dùng phép thuật, nhưng học tập luôn là niềm đam mê chính của chị."
"Và nhờ đó, chị biết tầm quan trọng của việc nghiên cứu." Cô nhanh chóng nói thêm. "Như chị đã nói trước đó, chị cho rằng chủ đề này có thể nhạy cảm với em, nhưng chị rất cần được biết mình đang giải quyết vấn đề gì ở đây. Do đó, chị muốn em kể càng nhiều càng tốt về lời nguyền và hoàn cảnh mà nó được tạo ra."
Sanji nuốt khan, ngay cả khi cậu gật đầu. "Em thực sự không biết nhiều về lời nguyền thực sự, nhưng em sẽ cho chị biết những gì em có thể."
Robin kiên nhẫn lắng nge khi Sanji kể lại chuỗi sự kiện đã dẫn hai cậu bé đến thời điểm này. Giống như với Zeff, cậu loại bỏ mối liên hệ với gia đình hoàng gia Germa và phép thuật của mình, nhưng mặt khác, cậu kể cho cô ấy mọi chi tiết mà mình có thể nhớ ra.
Zoro thỉnh thoảng xen vào bằng những tiếng cộc lốc để thể hiện sự không đồng tình với một câu nói hoặc để cho thấy cậu ta nghĩ Sanji đang quên điều gì đó. May mắn thay, phiên dịch cho cậu bạn của mình là bản năng của Sanji, mặc dù cậu có cảm giác rằng Robin thấy điều đó thật dễ thương.
Cuối cùng, họ mất vài giờ để giải quyết mọi thứ, chủ yếu là do Robin liên tục hỏi thêm chi tiết mà Sanji không hiểu sự cần thiết của nó. Cô ấy cũng ghi chú khi cậu kể, ghi lại mọi thứ trong một cuốn nhật ký mới toanh bằng nét chữ nhỏ, gọn gàng.
"Chị phải thừa nhận rằng những gì em kể nghe có chút lôi cuốn, mặc dù theo một cách rất tồi tệ." Cô nhận xét sau khi Sanji cuối cùng cũng hết chuyện để nói. Cậu nói lâu đến mức giọng nói trở nên khàn đi, Robin đã phải lấy cho cậu một tách trà để làm dịu cổ họng sau khi cậu nói xong.
Cô đặt chiếc cốc xuống cạnh Sanji, mỉm cười khi cậu nhận nó với một lời cảm ơn không thành tiếng. Sau đó, Robin quay lại chỗ ngồi của mình từ trước đó, chân bắt chéo nghiêm trang trong khi vẻ mặt hoàn toàn không biến sắc.
"Đầu tiên, chị rất lấy làm tiếc cho cả hai em vì những gì đã xảy ra." Cô nói một cách dứt khoát. "Vua Germa rõ ràng đã phạm tội lạm dụng ma thuật ở mức độ cao nhất, và điều đó thật kinh tởm. Nếu những học giả đào tạo chị biết về điều này, họ sẽ hoảng loạn."
Sau đó, Robin trầm đi, khiến khuôn mặt cô trông như đang chìm sâu vào nỗi buồn dù chỉ là một khoảnh khắt ngắn ngủi, cho đến khi cô lắc đầu thật mạnh và tiếp tục. "Đáng tiếc, hiện tại các học giả đã không giúp được gì, chị e là hai em sẽ phải dính với chị thôi."
"Không sao đâu." Sanji vội trấn an cô. "Em chắc chắn chị thực sự giỏi về phép thuật. Chúng em không cần thêm ai nữa."
Robin mỉm cười, nhưng cậu có thể thầy rằng nụ cười đó có chút gượng ép. "Em rất tử tế." Cô nói. "Tuy nhiên, như chị đã nói tối qua, chị không muốn cho hai em một hy vọng hão huyền. Chị ước mình có thể làm nhiều hơn bây giờ, nhưng chị không thể đảm bảo mình có thể phá vỡ lời nguyền này. Tệ hơn nữa, một điều chị có thể đảm bảo là việc này sẽ mất rất nhiều thời gian."
Trao đổi ánh nhìn với Zoro, Sanji lo lắng bồn chồn với đôi tay đang cầm tách trà của mình. "Bao lâu ạ?" Cậu hỏi.
Robin mở miệng để trả lời, và thay vào đó là một tiếng thở dài nhỏ. Sau đó, cô vén vài lọn tóc sẫm màu ra sau tai, rõ ràng là đang ngồi vững vàng trên ghế để tìm cách đáp lại cậu.
Lần này, một tiếng đập mạnh vào cửa trước đã ngắt ngang trước khi cô có thể nói được bất kì lời nào, và cả hai lông mày của nữ phù thủy nhướng lên chứa đầy sự ngạc nhiên.
"Cà Tím!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói đó rõ ràng không chỉ xuyên qua cánh cửa trước đóng kín của ngôi nhà mà còn cả cánh cửa thứ hai nằm bên trong dẫn đến nơi làm việc của Robin. "Mày mang cái mông nhỏ gầy còm của mày ra đây ngay lập tức, để tao đá nó cho mày nằm tới tuần sau luôn!"
Sanji suýt chút nữa làm đổ cốc trà đặt trên cạnh bàn. Trong khi đó, đầu của Zoro giật lên từ nơi cậu đang gác trên hai chân trước, bộ râu của cậu ta giật giật khi nhìn chằm chằm về hướng cửa.
"Ôi trời." Robin nói, phục hồi sự tự tin đáng kinh ngạc của mình sau một tiếng đập cửa tiếp theo. "Có vẻ như chúng ta có thêm một vị khách khác."
*****
Zeff đang vô cùng tức giận. Chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ mặt của ông cũng đủ khiến Franky muốn chạy vội ra khỏi nhà trước khi anh ta mở cửa ra, bỏ qua việc người đàn ông trẻ tuổi có thân hình áp đảo lão bếp trưởng giận dữ. Sanji nghi ngờ rằng nếu có thể, anh ta sẽ trốn đằng sau Robin ngay lập tức.
Về phần mình, nữ phù thủy trông có vẻ vừa bối rối và vừa bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào mắt Zeff, rõ ràng không bận tâm đến vẻ mặt cáu kỉnh của ông ấy, nhưng cau mày khi cô liếc nhìn ra cửa trước phía sau ông.
"Ông đến đây bằng cách nào?" Cô cuối cùng cũng lên tiếng. "Không ai được phép đi qua khu rừng này trừ khi tôi cho phép."
Nhận ra nữ phù thủy thể hiện sự bình thản đến đáng kinh ngạc khi đối mặt với sự tức giận rành rành của mình, Zeff khoanh tay trước ngực. "Cô giữ thằng nhóc nhà tôi." Ông cộc cằn nói. "Cô thực sự nghĩ tôi sẽ để mấy cái cây ngăn tôi đuổi theo nó à?"
"Phải." Robin trả lời thẳng thừng. "Sự hiện diện hiện tại của ông ở đây là điều không thể. Tôi cho là trừ khi ông có phép thuật."
Tiếng khịt mũi trả lời của Zeff có thể có một chút thích thú đằng sau nó, nhưng không nhiều. "Phép thuật duy nhất tôi có là thành phần bí mật trong món mì hải sản cay của tôi. Tôi e rằng nếu đó là điều cô đang muốn biết, cô sẽ phải đi hỏi người khác."
"Hừm." Vẫn không hài lòng với câu trả lời này, Robin đi về phía trước để bước vòng qua bếp trưởng và đi ra cửa. "Tôi cần phải xem xét điều này. Vui lòng chờ ở đây. Ngoại trừ anh, Franky." Cô ấy nói thêm, ra hiệu cho cộng sự của mình đi theo. "Em nghĩ vị khách mới nhất của chúng ta cần một chút thời gian riêng với các cậu bé."
"Uầy, nếu em nói thế." Franky trả lời, mắt anh đảo qua đảo lại để quan sát mọi người. "Anh sẽ, ờm, đi đây."
Không ai khác nói bất cứ điều gì khi cả hai rời đi, với sự im lặng bao trùm ngôi nhà nhỏ khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Nó im lặng trong khoảng một phút, cho đến khi cuối cùng Sanji không thể chịu đựng được nữa.
"Tôi không hiểu." Cậu oán trách, nhìn chằm chằm vào Zeff như thể ông là một câu đố mà cậu không thể giải được. "Tại sao ông lại ở đây?"
Zeff nghiêm nghị vặn lại. "Mày hỏi gì ngu thế thằng kia?" Ông hỏi thêm. "Đừng để ý lí do tao ở đây, mà tại sao mày ở đây? Cả hai tụi mày." Ông hất cằm với Zoro.
Sanji chớp mắt nhìn ông. "Bây giờ ai mới là người hỏi ngu thế? Ông biết mà, chúng tôi đến Thị trấn Orbit để tìm phù thủy, và chúng tôi đã làm được! Là chị Robin. Ông đã không đưa chúng tôi đến gặp chị ta, mặc dù ông đã hứa, thế nên chúng tôi đã tự mình đi."
Zoro như đang muốn nói điều gì đó, và vì lý do nào đó bị ngắt ngang bởi tiếng khịt mũi của Zeff.
"Tao biết rồi, thằng ranh con." Ông nói, lần này nói với con hổ. "Tao đủ khôn để nhìn ra cái việc này không phải là ý của mày. Thằng Cà Tím chỉ biết làm mà không biết nghĩ, và mày đã phải đi theo để cố gắng giúp nó tránh xa rắc rối."
Sanji dựng tóc gáy. "Mọi chuyện đâu có xảy ra như thế!" Cậu bắt đầu, chỉ để thất bại trước sức ép của hai người kia. "Ờ thì, dù sao thì chuyện đó cũng không chính xác." Cậu lầm bầm. "Tôi không có bắt cậu ấy phải làm gì hết."
"Không nói đến nữa." Zeff thở dài. "Chuyện đó chẳng quan trọng. Điều quan trọng là cả hai bây đã chạy vào một khu rừng ma ám, không có sự giám sát của người lớn, nơi mà mày có thể gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Mày không cân nhắc đến việc sẽ bị thương sao?"
"Vậy thì sao?" Sanji nói. "Chúng tôi đã lao vào một chuyến đi sẽ khiến bản thân bị thương rất nhiều lần trong hai năm. Đôi khi thậm chí là đã bị rồi! Ông quan tâm làm gì?"
"Bởi vì từ giây phút tao thấy mày trước cửa nhà hai tháng trước, mày đã là trách nhiệm của tao rồi." Zeff mệt mỏi nói. "Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với mày từ đây trở đi, thì đó là lỗi của tao."
"Thật ngu ngốc." Sanji nói, không biết làm cách nào mà ông già lại có thể đi đến kết luận này. "Với lại tụi tôi không có bị thương nên không sao cả."
"Thằng nhóc này, nếu không phải tao đang mừng vì mày vẫn ổn, thì tao đã bóp cổ mày nãy giờ rồi." Zeff nghiêm túc nói. "Mọi chuyện vẫn chưa ổn được đâu, và chúng ta sẽ thảo luận về lý do sau khi đưa mày về nhà."
"Chúng ta không thể đi được!" Sanji phản đối. "Robin nói chị ấy sẽ giúp Zoro, nhưng có thể sẽ mất nhiều thời gian vì cần phải nghiên cứu lời nguyền và nhiều thứ khác nữa. Thế nên, chúng tôi phải ở lại đây cho đến khi lời nguyền được phá bỏ."
"Ở đây là ở trong một khu rừng bị phù phép rộng hàng dặm, không có ai ngoài một cặp... bất kể hai người đó là gì... à?" Zeff đặt nghi vấn, ra hiệu cho Franky và Robin qua một trong những cửa sổ của ngôi nhà nhỏ. "Tuyệt đối không. Đây không phải là nơi dành cho trẻ em."
"Về điều đó, chúng tôi đồng ý." Robin nói, dường như đã bắt được phần cuối của cuộc trò chuyện khi cô bước vào trong. "Mặc dù tôi có thể mong muốn khác đi nhưng nhà của tôi không được trang bị chính xác để chăm sóc trẻ em lâu dài."
"Không có gì hết." Zeff thẳng thừng nói, gật đầu về phía những chiếc chăn từ đêm hôm trước giờ được gấp gọn gàng cạnh lò sưởi. "Tôi có thể hiểu khi cô đã để chúng nó ngủ trên sàn nhà tối qua."
Miệng của Robin vẽ thành một đường thẳng. "Vẫn tốt hơn là để lũ nhóc tự lo liệu một mình trong rừng." Cô lạnh lùng nói. "Nhưng với tất cả sự tôn trọng, ngài Chân Đỏ, tôi yêu cầu ông phải chú ý đến giọng điệu của mình. Tôi và cộng sự đã không làm tổn thương những đứa trẻ này, và chúng tôi muốn giúp đỡ."
Trong một khoảnh khắc, Zeff dường như sẵn sàng phun ra một câu trả lời giận dữ khác, nhưng sau đó dường như cân nhắc lại. Cuối cùng, ông thở dài, vai chùng xuống khi nhìn Robin với vẻ ngượng ngùng.
"Bỏ lỗi cho tôi." Ông lầm bầm, giờ nghe đã bớt cộc cằn hơn một chút. "Chắc do hôm qua, việc vừa thức dậy đã thấy hai thằng nhóc biến mất đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi, và tôi đã bị dằng vặt suốt kể từ lúc đó. Đặc biệt là thêm mấy cái cây biết nổ của cô đã không cho tôi vào đến tận sáng nay."
Cứ như vậy, biểu hiện của Robin dịu đi đáng kể. "Không sao đâu." Cô nói, ghi nhận giới hạn của lão bếp trưởng. "Sanji đã quên đề cập chính xác làm thế nào mà em ấy và Zoro vào rừng đêm qua. Tôi không trách ông vì đã lo lắng."
"Tụi em không cố ý khiến ông ấy lo lắng." Sanji cắt ngang, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cậu không thích hướng đi của cuộc trò chuyện này. "Chị vẫn sẽ giúp đỡ dù tụi em đã làm việc gì đó tồi tệ chứ?"
"Tất nhiên là chị vẫn sẽ giúp, hoặc ít nhất là cố gắng để giúp." Robin đảm bảo. "Nhưng chị không nghĩ điều đó thay đổi sự thật rằng em nợ người giám hộ của em một lời xin lỗi. Rõ ràng em đã gây ra cho ông ấy một cơn phiền toái lớn đấy. Đó là lý do tại sao ông ấy có thể đến đây theo cách em đã làm. Khu rừng để ông ấy đi qua vì nó chịu ảnh hưởng từ em, Sanji, và cũng có thể cho thấy ông ấy lo lắng cho em như thế nào."
"Nhưng tại sao?" Sanji nói một cách cay đắng. "Không ai lo lắng cho em ngoại trừ Zoro, nhưng cậu ấy không tính vì dù sao cậu ấy cũng luôn ở bên em mà."
"Đấy." Zeff thở dài mệt mỏi khi Robin nhướng mày với ông. "Cô thấy những gì tôi phải đối phó không?"
"Phần nào." Cô đồng ý. "Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt nhất giữa ông và Sanji nên có một cuộc trò chuyện. Ông vừa cắt ngang ngay lúc tôi đang chuẩn bị giải thích kế hoạch của mình về lời nguyền của Zoro. Có ai thấy phiền không nếu bây giờ ta quay lại chủ đề đó?"
"Không ạ." Sanji xen vào, nảy người tại chỗ. "Kế hoạch là gì? Chúng ta sẽ làm gì?"
"Em sẽ không làm gì cả." Robin nói chắc nịch. "Chị xin lỗi Sanji, nhưng dù là em hay bất kỳ ai khác ở đây đều không thể giúp được gì cả. Chị sẽ phải nghiên cứu kỹ lưỡng những câu thần chú thuộc loại này, và sau đó cố gắng tìm ra thứ gì đó để giải trừ nó."
"Và việc đó có thể mất nhiều thời gian, tụi em hiểu rồi." Sanji nói, đại diện cho cả mình và Zoro. "Không sao hết, vì điều quan trọng là có hi vọng để giải trừ lời nguyền. Giống như nấu ăn vậy thôi." Cậu nói thêm, ném phép ẩn dụ vào Zeff vì nghĩ rằng bếp trưởng sẽ hài lòng với cách nói này. "Phải làm đúng từng bước, nếu không thức ăn sẽ không ngon."
Trước sự ngạc nhiên của cậu, đôi mắt của Zeff híp lại khi ông cười. "Phải, đó là một phép so sánh hay." Ông ấy đồng tình. "Cô không muốn món bánh soufflé của mình bị xẹp vì đã không xử lý nó đúng cách trong quá trình nướng."
"Vâng, nói vậy cũng đúng." Robin nói. "Ngoại trừ trường hợp này, một bước đi sai lầm sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho Zoro. Tôi rất muốn giúp, nhưng tôi không muốn làm tổn thương em ấy nhiều hơn nữa. Theo như tất cả chúng ta biết, một câu thần chú nhầm lẫn có thể khiến Zoro mắc kẹt vĩnh viễn trong hình hài này, hoặc tệ hơn thế."
"Em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu." Sanji trấn an cô với sự tự tin mà có lẽ bản thân cậu cũng không hoàn toàn cảm nhận được. "Chị chắc chắn sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Chúng em tin chị."
"Chị cám ơn sự hỗ trợ này, Sanji." Robin nói, nụ cười của cô nhạt nhòa. "Nhưng e là chị cần phải làm rõ rằng em không phải là người có tiếng nói cuối cùng ở đây. Đó là cơ thể của Zoro và cuộc sống của Zoro. Điều đó có nghĩa là em ấy là người quyết định xem chúng ta có nên tiến hành hay không."
Sanji chớp mắt, bối rối. "Cậu ấy muốn trở lại làm người." Cậu thẳng thừng nói, liếc nhìn bạn mình qua vai. "Em đã nói với chị rồi mà."
"Em có." Robin đồng ý. "Nhưng bây giờ, chị cần nghe một lời từ Zoro."
"Zoro không thể nói." Sanji nhắc nhở cô. "Đó cũng là một phần của vấn đề."
Zeff khịt mũi. "Đúng là thằng nhóc không thể nói được, nhưng nó có rất nhiều cách để thể hiện ý muốn mình." Người đàn ông lớn tuổi lưu ý. "Quý cô đây nói đúng đấy, Cà Tím, Zoro là người duy nhất có quyền nói liệu nhóc ấy có muốn tiếp tục việc này hay không."
Tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Zoro, người đang đáp lại những ánh mắt ấy. Đôi mắt xám liếc ngược lên, thể hiện sự cảnh giác mà ngay cả Sanji cũng gặp khó khăn trong việc phân tích ý nghĩa của nó, cho đến khi cậu ta lắc đầu để làm rõ mọi chuyện.
Ngồi thẳng lưng, Zoro từ từ giơ chân trước bên phải lên cho mọi người thấy. Sau đó cậu ta chờ đợi, nhìn chằm chằm vào mọi người trong một lúc lâu, trước khi đập chân xuống bằng một cú đánh mạnh, may mắn là tấm ván sàn gỗ vừa chịu lực đánh ấy không bị nứt ra.
Sanji thở phào nhẹ nhõm và quay sang hai người lớn.
"Việc đó..." Cậu nói một cách tự hào. "Có nghĩa là 'có'."
*****
Niềm vui khi Zoro đồng ý cho Robin nghiên cứu lời nguyền không kéo dài được lâu. Mặc dù thực tế là cả hai cậu bé đều có mặt trong phòng, còn ba người lớn thì quyết định rằng họ cần thảo luận với nhau về những bước tiếp theo. Sau đó, họ bí mật tụ tập thành một cuộc nói chuyện bằng giọng thì thào mà Sanji không thể hiểu được, còn Zoro thì gặp khó khăn trong việc thuật lại cho cậu.
Tuy nhiên, dù họ có nói gì đi chăng nữa, Sanji không nghĩ rằng điều đó là tốt. Vì cơ thể của Zoro trở nên căng thẳng hơn khi cuộc trò chuyện càng kéo dài, và cậu ta bắt đầu gầm gừ trong hơi thở. Lo lắng, Sanji vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, cố gắng làm cho phần lông dựng đứng dọc sống lưng đó xẹp xuống.
"Họ nói gì thế?" Cậu khẽ hỏi. "Có chuyện gì sao?"
Zoro không trả lời, dù sao cũng không bằng lời nói, nhưng cậu ta lê chân trước lên Sanji khi những người lớn tách ra, biểu hiện giống như cậu ta vẫn hay làm khi nghĩ rằng mình cần phải bảo vệ cậu khỏi thứ gì đó. Zoro cũng gầm gừ một lần nữa, lần này to hơn.
"Không có đâu, Bắp Cải." Zeff nói chắc nịch khi nhận thấy điều này. "Tao biết mày có đôi tai thính hơn hầu hết mọi người ở đây, vì vậy có lẽ cũng đã nghe được cuộc trò chuyện rồi. Tao cũng hiểu tại sao mày không thích nó. Dù phải nói ra, nhưng tao thấy mày đủ thông minh để nhận ra lũ người lớn bọn tao đúng."
"Đúng về cái gì?" Sanji yêu cầu, ghét cảm giác bị bỏ rơi. "Ba người nói chuyện gì vậy?"
"Sắp xếp cuộc sống." Robin nói khi Zeff gặp khó khăn trong việc đưa ra câu trả lời. "Bởi vì việc này sẽ mất một khoảng thời gian không xác định, bọn chị nghĩ tốt nhất là Zoro nên ở lại đây vì một số lý do, trong khi em quay trở lại thị trấn với ngài Chân Đỏ."
"Chị nói đùa thế không hay đâu." Sanji nói với cô, và rồi chợt nhận ra cô ấy đang nghiêm túc... "Không."
Đó là một lời từ chối thẳng thừng, một lời từ chối không có chỗ cho sự tranh cãi. Cậu và Zoro là một phần của nhau, một tổng thể không thể bị tách rời cho dù người khác có nói gì đi chăng nữa, và không có chuyện cậu sẽ thay đổi quyết định của mình.
"Sanji..." Robin mở lời, nhưng dừng lại khi Zeff giơ tay.
"Thứ lỗi thưa cô, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi lo liệu phần này." Người đàn ông lớn tuổi nói, nhìn cô một cách thận trọng. "Cà Tím." Sau đó ông nói thêm, quay lại phía Sanji. "Tao muốn mày giành một phút nghe tao nói, được chứ? Đừng tập trung đến phản ứng của mày. Hãy ngồi lại và để bọn tao giải thích. Mày làm được điều đó không?"
"Tôi nghe rõ mà." Sanji nói, những từ phát ra nghe có vẻ bực tức hơn bình thường khi cậu bước tới để vòng tay ôm chặt lấy cổ Zoro. "Nhưng ông đang nói mấy chuyện ngu ngốc mà chúng tôi không cần phải nghe."
"Đó không phải chuyện ngu ngốc." Zeff không tán thành với âm thanh gầm gừ trong miệng của Zoro. "Không một chút nào hết."
"Hãy nghĩ về vấn đề này một cách logic đi." Ông nói tiếp khi câu trả lời duy nhất của Sanji là ôm Zoro chặt hơn. "Không có chỗ cho Zoro trong thị trấn với hình dạng này. Nhóc ấy không thể đi đâu cả, bị mắc kẹt trên lầu trong căn hộ suốt thời gian mày dưỡng bệnh bởi vì nếu mọi người nhìn thấy thằng nhóc, họ sẽ nghĩ nó là thú hoang. Tao thậm chí còn không thể để nhóc này xuống bếp vì vấn đề vệ sinh. Đó là loại cuộc sống gì chứ?"
"Cậu ấy có thể đi tắm." Sanji phản đối, mặt cậu đỏ bừng khi bị người lớn nhìn chằm chằm. "Và bên cạnh đó, cậu ấy không ngại bị mắc kẹt trong phòng vì cậu ấy muốn ở với tôi mà!"
"Tao không đồng ý vế cuối đâu." Zeff nói thẳng. "Nhưng mày có thực sự nghĩ bạn mày có vui vẻ khi bị nhốt ở một nơi mà nó thậm chí còn không thể duỗi thẳng chân ra được không? Công bằng ở đâu?"
"Đâu phải cứ như thế mãi đâu." Sanji nhấn mạnh. "Sẽ chỉ như vậy cho đến khi lời nguyền được phá giải thôi!"
Zeff thở dài. "Bỏ qua thực tế là việc đó có thể sẽ không xảy ra ngay lập tức, mày không nghĩ việc nhóc ấy ở ngoài này sẽ hợp lý hơn sao? Có nơi nào để nó có chỗ đi dạo và có thêm phép thuật của cô Robin đây sẽ giữ nhóc ấy an toàn hơn nơi này không?"
"Thì, cũng hợp lí." Sanji miễn cưỡng đồng ý, sẵn sàng thừa nhận rằng ít nhất mình còn nhìn thấy logic trong việc này. "Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi phải tách ra! Tôi cũng có thể ở ngoài rừng với cậu ấy mà."
"Nhất định là không." Robin, Zeff và cả Franky đều đồng thanh quả quyết.
"Không có chỗ cho mày đâu." Zeff nói thêm với một cái nhìn sắc bén xung quanh ngôi nhà nhỏ. "Và quái nào tao lại để mày ở ngoài rừng, dù mày có nói thế. Hình dạng hiện tại của Zoro được sinh ra để sống với rừng, nhưng những ngày ngủ không có mái che trên đầu của mày thì đã kết thúc rồi."
"Nhưng tôi không phiền đâu." Sanji vẫn bất chấp cố gắng. "Thật đó! Tôi không thể bỏ Zoro một mình được. Tôi sẽ không làm thế đâu!"
"Mày có nghe ai bắt mày làm thế không?" Zeff vặn lại, chống tay lên hông và nhìn Sanji một cách nghiêm khắc. "Bạn mày sẽ có Franky và Robin để mắt tới, và mày có thể đến thăm nó bất cứ khi nào mày muốn. Không ai cản mày làm việc đó hết."
"Có, là ông chứ ai!" Sanji quát. "Ông đang cố chia rẽ chúng tôi, và chúng tôi nói không!"
"Thật không?" Robin nhẹ nhàng hỏi, nghiêng đầu sang một bên khi mọi người quay sang nhìn cô. "Cả hai em đều nói 'không' à?"
"Rõ ràng là thế mà." Sanji chế giễu, không để tâm đến sự thô lỗ của mình. "Nói với họ đi, Marimo."
"...Marimo?" Cậu thử lần thứ hai khi Zoro vẫn im lặng một cách đáng ngờ. "Nói đi. Nói với họ đi."
Zoro chuyển mình tới lui tại chỗ, tiếng ậm ừ khó xử phát ra từ cổ họng cậu ta.
"...Zoro?" Sanji gọi sau đó, cảm thấy có gì đó lạnh lẽo và đau nhức ngự trị trong bụng. "Marimo, thôi nào. Hãy nói với họ là cậu không muốn tớ đi đi."
Điều đó nhận được một phản ứng từ Zoro. Xoay người để cả hai có thể đối mặt nhau, cậu ta rúc vào thái dương Sanji, khụt khịt theo cách được cho là để an ủi. Tuy nhiên, vẫn chưa xác nhận rằng cả hai có cùng quan điểm, và cậu cảm thấy một tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
"Không." Cậu nấc lên, nước mắt bắt đầu vô thức trào ra. "Không, tớ không muốn."
"Sanji." Robin nhẹ nhàng nói, bước về phía trước với bàn tay dang rộng, trong khi đằng sau cô, đôi mắt Franky trông có vẻ ẩm ướt một cách đáng ngờ. "Chị hứa bọn chị sẽ chăm sóc Zoro thật tốt, và ngài Chân đỏ nói đúng, em có thể đến thăm em ấy bất cứ lúc nào em muốn."
"Có lẽ cô cũng nên gọi tôi là Zeff." Bếp trưởng nói với một tiếng thở dài nhỏ. "Theo như tôi tưởng tượng, sắp tới chúng ta sẽ còn gặp nhau rất nhiều."
"Tất nhiên rồi, Zeff." Robin nói, môi cong lên thành một nụ cười nhỏ. "Ông nên đi cùng Sanji bất cứ khi nào em ấy đến đây."
"Tin tôi đi, tôi định làm thế rồi." Zeff xác nhận.
"Đừng nói về tôi như thể tôi không có ở đây!" Sanji ré lên, giọng cậu át cả tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của người lớn. Cậu dậm mạnh chân xuống sàn để nhấn mạnh lời mình. "Tôi không quan tâm lũ người lớn ngu ngốc các ngươi muốn gì! Tôi không làm việc đó đâu!"
"Sanji-" Robin mở lời, cùng lúc đó Zeff cũng mở miệng nói. Tuy nhiên, cả hai đều không thể nói được gì vì Zoro đã ngắt lời họ.
Thoát khỏi sự kìm kẹp của Sanji, con hổ chuyển động cho đến khi cả hai đứng đối mặt nhau. Sau đó áp trán vào bạn mình, cậu ta phát ra một tiếng ậm ừ khe khẽ khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Sanji.
"Đừng mà Tảo." Sanji thút thít. "Cậu làm điều này chỉ vì họ khiến cậu cảm thấy tồi tệ khi tớ phải ở trong rừng, nhưng tớ không quan tâm gì hết. Chúng ta được ở bên nhau là điều quan trọng nhất."
Zoro hậm hừ, hai bàn chân trước lúng túng khuỵu xuống sàn nhà khi cậu ta cố gắng truyền đạt suy nghĩ của mình. Việc đó không quan trọng, tất nhiên, người lớn có thể không hiểu, nhưng Sanji có thể đọc được bạn mình một cách dễ dàng.
"Tớ sẽ ổn nếu ở trong rừng." Cậu khẳng định. "Tớ đã làm việc đó được hai năm rồi, và tớ không cần phải ở trong một ngôi nhà nào đó chỉ vì nó thoải mái hơn."
"Tớ sẽ không bị ốm nữa đâu." Cậu nói thêm khi Zoro rít lên một câu phản bác. "Đó là chuyện chỉ xảy ra một lần thôi, tớ hứa đấy."
Zoro gầm gừ điều gì khác, và Sanji nhắm mắt lại trong sự xấu hổ. "Tớ biết tớ đã làm cậu sợ." Cậu thì thầm. "Nhưng giờ tớ ổn rồi, và tớ vẫn sẽ ổn như thế này."
Bằng cách ở lại với ông già, Zoro khẳng định, ý nghĩ của cậu ta trở nên to và rõ ràng trong một loạt tiếng càu nhàu và rít lên. Bằng cách ở trong một ngôi nhà đáng ra cậu nên ở từ lâu.
Điều chỉnh tư thế của mình một chút, Zoro huých mõm vào mặt Sanji. Cậu ta tiếp tục chuyển động cho đến khi cậu bạn tóc vàng cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt xám buồn bã bắt gặp đôi mắt lam u sầu.
Cậu cũng sẽ làm như vậy nếu là tớ.
"Cái đồ gian lận." Sanji càu nhàu, những giọt nước mắt mới tuôn rơi trên mặt dù cậu cố lấy tay áo lau đi. "Chơi vậy không công bằng chút nào."
Biết mình đã thắng, Zoro híp mắt với cậu hệt như cách cậu ta vẫn hay cười, trước khi húc nhẹ vào đầu bạn mình. Hơi thở ấm áp của con hổ phả vào má Sanji khi cậu ta thở ra, và sau đó chiếc lưỡi thô ráp như giấy nhám liếm một đường dọc lên mũi cậu.
Sanji hét lên, bị phân tâm khỏi sự đau khổ của mình đúng như ý định của Zoro, và cậu giận dữ đẩy bạn mình ra xa. "Cái đồ ngu ngốc." Cậu lớn tiếng, giọng nói thậm chí còn run hơn trước. "Có lẽ tớ thực sự nên bỏ cậu lại đây."
Zoro nhún vai, không chút ăn năn. Cậu ta biết mình đã thắng, và Sanji cũng không thực sự giận. Đối với Zoro, điều đó có nghĩa là công việc của cậu ta ở đây đã xong, và nghển cổ nhìn Zeff, như muốn nói một cách tự mãn rằng 'Không có gì'.
Về phần mình, Zeff rõ ràng hiểu được thông điệp vì ông gật đầu với Zoro như một người lính già đang thừa nhận một tên lính khác. "Làm tốt lắm, ranh con." Ông nói, khiến Zoro ngượng nghịu. "Trông như bọn tao có thể tin tưởng vào mày trong trường hợp này."
Sanji định mở miệng nói mình vẫn chưa hài lòng về mọi thứ, nhưng lại đứng hình khi bắt gặp ánh mắt của Zeff. Lão bếp trưởng nhìn cậu như muốn nói rằng ông không chỉ thấu hiểu điều này mà còn không trách cứ gì cậu. Nó khiến Sanji cảm thấy bủn rủn, không quen với việc được chứng thực nỗi đau theo cách như vậy.
"Vậy thì." Zeff nói, vỗ tay sau một lúc im lặng. "Ra khỏi đây là một quãng đường dài đủ để Cà Tím và tôi nên đi ngay nếu muốn về trước khi trời tối, nhưng tôi thì sẽ không có ý định đi đâu với cái bụng đói. Có nghĩa là tôi sẽ chuẩn bị một ít bữa trưa để đổi lấy việc xông vào đây theo cách tôi đã làm, và sau đó sẽ khởi hành?"
"Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời." Robin đồng ý, trong khi không ai khác đưa ra ý kiến gì thêm.
Gật đầu, Zeff quay gót và tiến vào khu vực nhà bếp.
*****
Franky ở lại ngôi nhà nhỏ, xem qua một số dự án mới mà anh ấy muốn thực hiện cho không gian trở nên thân thiện hơn với loài hổ, còn Robin và Zoro đã đồng hành cùng họ trong chuyến đi ra khỏi rừng. Nữ phù thủy đã nói muốn đảm bảo Zeff và Sanji sẽ không gặp khó khăn gì khi rời đi, nhưng cậu bé tóc vàng nghi ngờ rằng cô đang thể hiện lòng tốt của mình khi trì hoãn cuộc chia ly không thể tránh khỏi của họ.
Trong suốt đoạn đường đi, cậu nói với Robin mọi thứ mà mình nghĩ cô ấy cần biết để đảm bảo rằng Zoro cảm thấy thoải mái. Cậu kể cho cô nghe về những món ăn yêu thích của cậu ta, nói rằng Zoro thích ngủ trưa như thế nào, đặc biệt là khi có ánh sáng mặt trời, và cậu ta ghét tắm nhưng lại thích bơi khi có cơ hội như thế nào.
"Cách hành xử của cậu ấy không tốt lắm và còn chửi thề rất nhiều, nhưng nếu cậu ấy thích chị thì cậu ấy không bao giờ thực sự có ý gì đâu." Sanji nói lảm nhảm khi họ bước đi. "Đôi khi Zoro cũng khá đần độn vì cậu ấy luôn muốn đánh nhau với những kẻ mạnh hơn. Như hồi vẫn còn là con người, cậu ấy từng chửi những tên lính canh ở Germa đủ kiểu từ tục tĩu, và sau đó chỉ cười khi họ nổi điên lên."
"Phải, cậu đã làm thế đấy." Cậu khẳng định khi Zoro cố gắng phản đối điều này. "Và cậu đã đá và cắn bất cứ khi nào họ đến đem thức ăn cho chúng ta, vì vậy cậu thật may mắn khi không bị chặt cái đầu ngu ngốc của mình."
"Ồ, nhắc mới nhớ." Cậu nói thêm, một ý nghĩ mới nảy ra trong đầu. "Hãy chắc chắn rằng chị đặt Wado ở một nơi an toàn." Sanji thông báo, ám chỉ thanh kiếm hiện đang bị bỏ lại ở ngôi nhà tranh. "Nó rất quan trọng với Zoro."
"Chị chắc chắn sẽ làm thế." Robin xác nhận, chấp nhận mẩu thông tin nhỏ này dễ dàng như khi cô đã làm với tất cả những thông tin khác. "Còn gì nữa không?"
Sanji nghĩ thêm. "Cậu ấy thích xoa bụng và gãi tai, nhưng cậu ấy cũng có thể không thích lắm nếu chưa đủ thân thiết. Đừng chạm vào chân cậu ấy nếu không thực sự cần thiết, và cẩn thận với cái đuôi. Nó thực sự rất nhạy cảm, Zoro sẽ rất đau nếu chị vô tình giẫm phải nó đó."
"Chị sẽ đảm bảo Franky đặc biệt thận trọng vấn đề này." Robin hứa, vẻ mặt của cô không bao giờ dao động khi Sanji tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu chế giễu nào trên khuôn mặt cô. "Đó là tất cả phải không?"
Sanji lơ đãng cắn khóe môi. "Còn một điều nữa." Cậu chậm rãi nói. "Zoro sẽ nói dối và giả vờ như không có chuyện gì hết, mặc dù cậu ấy thực sự đang gặp vấn đề." Cậu nhấn mạnh, nhắm thẳng lời cuối này vào Zoro.
Dựa trên cách đôi tai cụp xuống và đôi môi cong lên thành một nụ cười khinh khỉnh, Sanji nghi ngờ con hổ biết chính xác những gì cậu sắp nói, và cũng không mấy hoan nghênh khi cậu đề cập đến chủ đề này. Thật tệ cho cậu ta, như Sanji đã nói, đó là vấn đề.
"Cậu ấy còn mắc chứng mù đường." Cậu vội vàng nói, ngữ điệu thật nhanh để xua đi tiếng gầm gừ khó chịu của Zoro. "Cậu ấy rất dễ bị lạc, vì vậy chị phải để mắt đến cậu ấy nếu cậu ấy có đi một mình. Zoro có thể sẽ không bị thương đâu vì cậu ấy còn nguy hiểm hơn hầu hết những thứ mà cậu ấy gặp phải, nhưng... ừm. Đừng có tin cậu ấy có thể tự mình đi đến bất cứ đâu."
Robin cười phá lên rồi nhanh chóng che miệng lại. "May mắn thay đó không phải là vấn đề với chị. Chị có đủ mọi cách để tìm ai đó trong khu rừng này, thế nên chị sẽ để mắt đến em ấy."
"Được rồi." Sanji nhẹ nhàng nói, biết rằng mình sẽ phải tin cô. "Trong trường hợp đó, chỉ cần chị nhớ cậu ấy giẫm một lần nghĩa là 'có' và hai lần nghĩa là 'không'. Cuối cùng, có lẽ chị sẽ dần học được cách đọc cậu ấy tốt hơn, phòng khi cậu ấy cần gì thêm."
"Được rồi, chị nghĩ lúc đầu sẽ có chút sai sót, nhưng chị hứa sẽ chăm sóc em ấy bằng tất cả khả năng của mình." Robin nói. "Chị cũng hứa sẽ bắt đầu nghiên cứu lời nguyền từ lúc này và sẽ cho em câu trả lời sớm nhất, ngay cả khi không nhất thiết phải là câu trả lời em muốn."
"Không ai yêu cầu cô làm nhiều hơn thế đâu." Zeff lên tiếng, lần đầu tiên sau một thời gian dài. "Ngay cả khi Cà Tím cho cô một danh sách các mẹo chăm sóc và cho ăn mà nó đã tích góp được."
"Tôi đánh giá cao sự thấu đáo của ông." Robin nói, giúp Sanji tránh khỏi nỗi phiền muộn rằng cậu chỉ đang lo lắng thái quá. "Tuy nhiên, bây giờ chúng ta đang ở gần bìa rừng, và tôi không muốn có nguy cơ bị phát hiện nếu có ai tình cờ ở xung quanh, vì vậy tôi nghĩ đây là lúc chúng ta nên tách ra."
"Tạm thời là vậy." Cô nói thêm sau một lúc, chắc chắn đã để ý thấy môi dưới của Sanji bắt đầu mấp máy.
"Ừ, cô nói cũng phải." Zeff đồng ý. "Cà Tím, tao sẽ đi lên phía trước một đoạn trong khi hai đứa mày nói lời tạm biệt. Xong rồi thì tìm tao cũng được."
Robin thì thầm điều tương tự trước khi lặng lẽ biến mất vào trong rừng cây. Sanji đợi một lúc cho đến khi chắc chắn rằng cả hai chỉ có một mình, rồi lao thẳng vào Zoro.
"Tớ sẽ nhớ cậu lắm." Cậu thì thầm trong bộ lông ấm áp của con hổ. "nhưng tớ sẽ đến thăm cậu mọi lúc. Hứa đấy."
Zoro đáp lại bằng một tiếng ậm ừ khe khẽ, vặn một chân trước của mình ở một góc vụng về để có thể vòng quanh Sanji trong một cái ôm gần như lỏng lẻo. Cậu ta hít vào chân tóc của Sanji, khiến tóc mái của cậu rung rinh khi cậu ta khịt mũi.
Hai cậu bé cứ như vậy trong vài phút, không ai muốn buông ra. Tuy nhiên, Sanji biết không thể cứ như thế này mãi được nên đành thở dài mà lùi lại. "Hãy tốt với chị Robin nhé." Cậu nói, vuốt lòng bàn tay lên mõm Zoro. "Nhưng cũng phải giữ mình an toàn. Nếu cảm thấy có gì đó không ổn, thì cậu hãy mặc kệ những gì ông già nói. Cứ việc rời đi, và chúng ta sẽ tìm ra cách khác."
Zoro hậm hừ, rõ ràng là cậu ta cũng đang đưa ra những căn dặn tương tự cho bạn mình, và Sanji mỉm cười. "Thỏa thuận thế đi." Cậu hứa, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Zoro khi ôm lấy mặt cậu ta.
"Bây giờ cậu đi đi." Cậu nói, lùi lại để thả bạn mình ra. "Tớ phải đi tìm lão già ngu ngốc đó trước khi ổng bỏ đi mất dạng."
Thay vì quay lưng bỏ đi, Zoro đứng yên tại chỗ khi Sanji bắt đầu bước đi. Cậu có thể cảm thấy bạn mình đang nhìn cậu bước đi, cậu phải làm mọi cách để không quay lại và chạy về phía cậu ta.
Cậu thấy Zeff ở phía trước như đã nói, chờ đợi ngoài tầm nghe để cho cả hai chút riêng tư. Bếp trưởng cẩn thận quan sát khi Sanji tiến lại gần, chắc chắn là đã để ý đến đôi vai khom và vẻ mặt khó chịu của cậu.
"Xong hết rồi à?" Ông khẽ hỏi, giọng không còn cộc cằn như thường lệ.
Sanji nhún vai, không dám nói. Cậu nhìn xuống đất, không muốn Zeff nhìn thấy khi cậu bắt đầu khóc lần nữa.
Cậu nghe thấy một tiếng thở dài từ phía trên, và đột nhiên một bàn tay to lớn đầy đặn giơ ra trước mặt cậu, vẫn giữ nguyên vị trí khi cậu nhìn chằm chằm vào nó, chờ đợi một cách mong đợi cho đến khi cậu ngập ngừng đưa tay ra nắm lấy.
Những ngón tay của Zeff nắm lấy những ngón tay nhỏ hơn rất nhiều, làm cho bàn tay của Sanji trở nên thật nhỏ bé khi ông nhẹ nhàng dẫn cậu về hướng lối ra. Sau đó họ bắt đầu bước đi.
Ban đầu cả hai không ai nói gì, chỉ có âm thanh duy nhất là tiếng gió thì thầm qua những tán cây và tiếng nấc nhẹ mà Sanji không thể kiềm chế được. Tuy nhiên, sau một lúc, sự im lặng trở nên quá sức vì Zeff hắng giọng.
"Thằng nhóc ấy sẽ ổn thôi, mày biết mà." Ông mở lời chậm rãi. "Tao sẽ không để nó ở đó nếu tao không nghĩ vậy."
"Mày cũng sẽ ổn thôi." Ông ấy nói thêm khi Sanji cứ tiếp tục sụt sịt. "Tao biết mày sẽ không quen với việc này, nhưng mày sẽ tốt hơn khi có một mái nhà trên đầu. Thêm nữa, mày có thể trở lại vào bếp và tao sẽ dạy cho mày nhiều mẹo nấu ăn hơn. Mày thích thế mà, phải không?"
Sanji dụi mắt bằng bàn tay còn lại. "Đó là lý do tại sao ông giữ tôi lại, phải không? Tôi sẽ phải trả nợ cho việc ông đã giúp chúng tôi trước đây đúng chứ?"
"Sao? Không, sao mày lại nghĩ thế?" Dừng bước, Zeff nhìn xuống cậu, bộ ria mép dựng đứng khi Sanji chớp mắt ngạc nhiên. "Mày ở với tao vì mày chỉ là một đứa trẻ và cần được người lớn chăm sóc chu đáo."
"Ý ông là vì tôi yếu đuối." Sanji kết luận. "Rằng ông không nghĩ là tôi có thể tự lo cho bản thân mình."
"Tao nghĩ mày không cần phải làm vậy." Zeff chỉnh lời cậu. "Tất cả trẻ em đều xứng đáng được lớn lên ở một nơi an toàn."
Sanji cân nhắc điều này khi họ bắt đầu di chuyển trở lại. "Tôi không nghĩ tất cả những người lớn khác đều đồng ý với ông." Một lúc sau cậu nói. "Nếu không, cha tôi đã không vứt bỏ tôi vì tôi là một phế phẩm."
Có một chút sượng trong chuyển động của Zeff, nhưng ông nhanh chóng hồi phục. "Tao chắc rằng đó là... chỉ là một sự phóng đại." Ông quyết định, rõ ràng là đang cố nói khéo vấn đề này.
Tuy nhiên, về phần mình, Sanji không thấy lí do nào để tô vẽ sự thật. Lắc đầu, cậu tập trung bước đi khi trả lời. "Không, không phải đâu. Ông ta không bao giờ muốn tôi bởi vì tôi không mạnh mẽ như ông ta muốn, vì vậy ông ta đã ném tôi đi sau khi mẹ tôi qua đời."
Cậu nghe thấy tiếng Zeff nặng nề nuốt nước bọt, và chỉ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của ông già. "Đôi khi..." Zeff nói lại sau vài lần gằn giọng. "Đôi khi người lớn mất đi bạn đời hoặc những người quan trọng khác trong cuộc đời họ, cảm giác như họ đang tạo khoảng cách, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thực sự như vậy."
"Không, ông không nghe tôi nói rồi." Sanji nói. "Ông ta không chỉ bắt đầu phớt lờ tôi hay gì đó. Ông ta là lý do khiến tôi bị nhốt trong cái lồng ở Germa. Ông ta bỏ tôi ở đó, nhưng giữ lại chị gái và các anh trai của tôi."
"Chuyện đó... sao có thể?" Zeff rít lên.
"Phải." Sanji nói, sửng sốt trước chất giọng méo mó vì bị sốc của người đàn ông lớn tuổi. "Đó là vì tôi yếu đuối và vô dụng, ông ta đã nói với tôi như vậy. Ngay từ đầu ông ta đã nói ông ta không bao giờ muốn dính líu gì với tôi, và bây giờ rõ ràng ông ta không cần phải quan tâm chuyện đó nữa."
"Đó là lý do tại sao tôi không hiểu ông lại làm chuyện này." Cậu kết luận. "Không ai cần tôi kể từ khi mẹ tôi mất. Ngoại trừ Zoro, và cậu ấy không tính. Tôi thậm chí không thể trả lại tiền cho ông hay làm bất cứ điều gì, vì vậy tôi không hiểu tại sao ông lại để tôi ở lại."
"Bởi vì tao khá là thích mày." Sau khi dừng lại một lần nữa, Zeff kéo Sanji quay lại đối mặt với mình, đặt một tay lên vai cậu và trao cho cậu ánh nhìn buồn một cách kỳ lạ. "Mày là một thằng ranh con chết bằm, nhưng tao thấy mày cũng ổn, nên tao sẽ không phiền khi có mày ở với tao."
Xem xét ý nghĩa của lời tuyên bố này, tuy cảm giác vẫn còn thiếu gì đó, nhưng dù sao thì Sanji cũng thấy mình bị choáng ngợp. Môi dưới cậu lại bắt đầu run lên, mặc dù cậu chỉ vừa mới kiểm soát được nó, và cậu khom người chống chọi trong một nỗ lực vô ích để che giấu sự yếu đuối của mình.
"Không, không có chuyện đó đâu, nhóc con." Zeff nói với cậu, và Sanji lập tức kêu lên kinh ngạc khi người đàn ông vòng hai tay qua nách cậu và nhấc cậu lên hông mình. "Thôi nào. Giờ mày ngồi yên thế để tao đưa mày về nhà."
Trong một khoảnh khắc, Sanji bị sốc trước sự tình bị thay đổi đột ngột đến nỗi cậu đứng hình. Không thể xử lý được những gì đang xảy ra, giống như mọi cơ bắp trên cơ thể cậu bị khóa lại, khiến cậu cứng đờ trong vòng tay của Zeff như một bức tượng.
Sau đó vài phút trôi qua, tất cả những gì Zeff làm là tiếp tục đi thẳng. Ông không ý kiến gì về hành động của Sanji, không tức giận với cậu vì hành xử kỳ lạ hay bảo cậu phiền phức, thay vào đó để cậu ngả người trong vòng tay của mình khi cậu đã sẵn sàng.
Di chuyển đủ chậm để cậu bé tóc vàng có thể xử lí chuyển động của mình nếu cậu thấy bản thân đang làm sai ở đâu đó, Sanji ngập ngừng vòng tay quanh cổ Zeff và vùi mặt vào vai ông. Cậu cảm thấy một bàn tay to lớn giơ lên vỗ nhẹ vào lưng mình, như để chấp nhận tư thế này của cậu.
Thở ra một hơi khó nhọc, Sanji nhắm mắt lại để cố gắng xử lý cơn bão cảm xúc đang cuốn lấy mình. Cậu không biết phải làm gì hay nói ra điều gì, cảm giác mọi thứ dường như quá tải để xử lý.
"Tôi xin lỗi vì đã bỏ đi." Cuối cùng cậu nói, nghĩ rằng như vậy có thể an toàn. "Tôi không cố ý khiến ông lo lắng đâu."
"Đừng nói về nó nữa." Zeff trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro