Chapter 6

Sống với Zeff thật... kỳ lạ. Lão bếp trưởng dường như không có nhiều kiến ​​thức cần thiết để nuôi dạy một đứa trẻ, vì vậy Sanji đã ngầm nghi ngờ rằng những điều ông ấy dạy cho mình hầu hết là bịa ra. Mặt khác, Sanji không phải là một đứa trẻ bình thường, nên có lẽ đó là lý do nó lại hợp lí với cậu.

Họ rơi vào một thói quen không lâu sau khi trở lại Baratie. Chuyến đi cuối cùng đó trong rừng cho Zeff thấy rằng Sanji đã hồi phục đủ để cậu không phải dành phần lớn thời gian trên giường, vì vậy cậu bắt đầu bám theo ông già trong bếp toàn thời gian.

Ngoài ra, Zeff cũng bắt đầu dạy cậu các kĩ năng chiến đấu. Sau khi đi đến kết luận rằng Sanji sẽ tiếp tục khiến mình đau tim bằng cách tự gây cho bản thân những vết thương, ông đã xác định thằng nhóc nhà mình cần phải có kĩ năng tự vệ, đặc biệt là khi Zoro không còn ở bên 24/7 để làm việc đó nữa.

Đó là một phong cách chiến đấu kỳ lạ, đến nỗi ban đầu Sanji không biết phải vận dụng như thế nào. Lớn lên ở Germa, cậu luôn được dạy trong một cuộc chiến đi đầu là ma thuật, sau đó là vũ trang và cuối cùng là nắm đấm khi tất cả những thứ trên đều thất bại. Tuy nhiên, Zeff khinh rẻ tất cả những hình thức như vậy, thay vào đó ông dạy cậu chiến đấu bằng đôi chân của mình.

"Đôi tay của một đầu bếp là công cụ quan trọng nhất." Người đầu bếp già đã nói khi Sanji hoài nghi nhìn ông chằm chằm trong buổi học đầu tiên của họ. "Điều đó có nghĩa là đôi tay của mày phải được bảo vệ bằng mọi giá, và mày không thể sử dụng chúng cho mục đích cơ bản như chiến đấu. Do đó, cần phải tìm một giải pháp thay thế."

"Nhưng ông chỉ có một chân." Sanji nghi ngờ chỉ ra. "Thế thì làm sao ông có thể gây ra nhiều nhiều sát thương được?"

Để trả lời, Zeff đã đặt cái chân cụt nặng nề của mình xuống một trong những chiếc thùng rỗng mà ông đã đem theo để họ luyện tập. Nó vỡ tan tành khi va chạm với cái cọc gỗ trên chân Zeff, khiến các mảnh vụn bay tứ phía, mặc dù đáng chú ý là không có mảnh nào suýt va vào Sanji.

"Tao không phải là người sẽ để một thứ nhỏ nhặt như mất một chi cản trở tao làm những gì cần phải làm." Ông gầm gừ, và đó là kết thúc của câu chuyện.

Do đó, Sanji đã thêm bài học chiến đấu vào những bài học mà Zeff đã dạy trong bếp. Tất cả đều nói lên rằng đó là một cuộc sống mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được cho chính mình, nhưng lại là một cuộc sống khiến cậu thấy hạnh phúc. Dù cảm thấy đau đớn khi phải thừa nhận, nhưng có một nơi để gọi là nhà vẫn tốt hơn những gì cậu đã có trước đây.

Dù nói là vậy, nhưng Zeff vẫn giữ lời hứa để cậu đi gặp Zoro. Cậu thường xuyên trở lại khu rừng để thăm bạn mình, đồng thời hiểu rõ hơn về Franky và Robin, kết bạn với cặp đôi lập dị bất chấp khoảng cách tuổi tác tương đối của họ là điều thông minh nhất cậu từng làm.

"Phì, khoảng cách tuổi tác đồ." Zeff chế giễu khi Sanji nói ra suy nghĩ này vào một buổi tối khi họ đang ăn tối cùng nhau. "Tao đoán thằng dở hơi đấy có lẽ tầm hai mươi lăm, và cô phù thủy đó thì tuổi đời chắc không hơn thế đâu. Bản thân hai người đó thực tế cũng là trẻ con thôi."

Sanji cau mày. "Vẫn còn nhiều tuổi hơn con mà." Cậu nói với chiếc thìa trong miệng. "Con chỉ mới mười một tuổi."

"À cám ơn, tao nhớ rồi." Zeff càu nhàu. "Chỉ nhìn mày thôi cũng khiến tao cảm thấy già đi từng ngày, và thằng Bắp Cải cũng không khiến tao thấy khá hơn là bao. Một cặp ranh con, cả hai đứa mày."

"Thằng nhóc trông vẫn ổn theo như lần cuối tao gặp." Ông nói thêm với một chút nghiêm túc trong tông giọng. "Trông cũng phấn chấn hơn nhiều."

"Ừ, cậu ấy thích Franky và Robin." Sanji gật đầu, đung đưa chân khi ăn. "Robin đã đưa cậu ấy đi khắp khu rừng để có thể săn bắn, khám phá và làm nhiều việc khác, còn Franky tiếp tục chế tạo mọi thứ trong ngôi nhà để cậu ấy sử dụng. Chúng rất tốt và cậu ấy rất thích."

"Vậy thì tốt." Zeff nói, giọng điệu của ông khiến Sanji có cảm giác ông đang cảm thấy nhẹ nhõm. "Hai người đó không gay gắt với tao như thể tao đã đối xử tệ bạc với bạn mày là tao vui rồi."

"Thành thật mà nói, nếu là thế thì cậu ấy đã bỏ đi rồi." Sanji nhún vai trả lời. "Gần như là không thể khi bắt Zoro làm điều gì đó mà cậu ấy không muốn."

"Tao biết rõ điều đó." Zeff nói một cách dứt khoát. "Hai đứa mày y hệt nhau ở cái nết đấy."

Sanji lại nhún vai, đã dành đủ thời gian với Zeff cho đến giờ để hiểu rằng đó chỉ là nói ra thực tế, không phải bất kỳ hình thức chê bai nào. "Con chỉ ước có tin tức gì đó về việc hóa giải lời nguyền." Cậu nói sau một lúc im lặng. "Đã nhiều tháng rồi."

"Ờ thì, tao hình dung những việc thế này cần có thời gian." Zeff phản đối, rõ ràng đang cố tỏ ra tử tế. "Xét cho cùng, bất cứ việc gì nên làm đều xứng đáng phải làm đúng cách."

Đó là một trong những câu châm ngôn cá nhân của Zeff đáng để Sanji học hỏi. Người đàn ông lớn tuổi thường xuyên lặp lại nó khi họ vào bếp hoặc tập luyện, vì vậy cậu cho rằng mình cũng không ngạc nhiên khi nó được sử dụng trong trường hợp này.

"Con biết ông nói đúng." Sanji thừa nhận sau khi xem xét những lời của Zeff. "Nhưng con không thể ngăn mình cảm thấy thế nào. Zoro đã bị mắc kẹt như thế này gần ba năm rồi. Con nhớ giọng nói của cậu ấy."

"Ừ, mày nói không sai." Zeff thừa nhận. "Nhưng tao chắc chắn Robin đang làm việc nhanh nhất có thể."

"Con biết." Sanji vội vàng thêm vào, ghét việc ai đó có thể nghĩ cậu đang coi thường Robin, người mà cậu yêu quý. "Chị ấy cũng siêu thông minh nữa! Nếu ai đó có khả năng để sửa chữa mọi thứ, thì đó là chị ấy."

Zeff mỉm cười với điều này, một biểu cảm gần như trìu mến mà ông vẫn cố gắng che giấu đằng sau vẻ ngoài cộc cằn của mình. Tuy nhiên, Sanji nhìn thấy điều đó, và cậu vui vẻ chuyển người trên chỗ ngồi của mình với ý nghĩ rằng biểu hiện đó ít nhất có một phần nào đó giành cho cậu.

Họ thoải mái ăn trong im lặng thêm một lúc nữa, cho đến khi Sanji ăn hết sạch đồ ăn trong bát của mình. "Món này ngon thật." Cậu nói sau khi húp hết thìa cuối cùng.

Bây giờ Zeff bật cười. "Mày định kiếm lời khen à, Cà Tím?" Ông hỏi, hẳn là để ý thấy Sanji đỏ mặt. "Tao biết đây là món mày đã giúp Carne làm trước đó." Ông nói khi thấy Sanji bắt đầu lắp bắp. "Mày nói đúng. Nó rất ngon. Làm tốt lắm."

Chắc chắn rằng vệt ửng đỏ trên mặt cậu giờ đã lan đến tận chân tóc, Sanji lại đá chân, tìm kiếm điều gì đó để nói nhằm giúp bản thân lơ đãng khỏi cảm giác ấy. "Con định đi gặp Zoro vào ngày mai. Nếu được có lẽ con nên mang theo một ít."

"Tao không chắc nó vẫn còn giữ được hương vị trên quãng đường mày đi, đặc biệt là sau đó còn cần phải hâm nóng nữa." Zeff trả lời. "Hoặc vấn đề là hổ có thích súp không. Sao tao với mày không làm đồ ăn trưa cho tất cả mọi người, thay vì chỉ cho thằng Bắp Cải."

"Nghe hay đấy." Sanji đồng ý, tâm trí đã tập trung vào những món mình có thể đem đi.

*****

Cậu dậy trước cả Zeff vào sáng hôm sau, đó là một kỳ tích hiếm có. Bếp trưởng thấy cậu ở trong bếp, đã mặc quần áo sẵn và đang cân nhắc những gì mình muốn gói lại cho ngày hôm nay, trong khi mặt trời vừa mới ló dạng phía trên đường chân trời.

"Cà Tím, tốt nhất mày không nên động vào cái lò đó mà không có sự giám sát." Ông tuyên bố bằng một giọng đầy cảnh báo. Zeff là một người có niềm tin vững chắc vào sự an toàn trong nhà bếp, điều mà ông đã khắc sâu vào đầu Sanji ngay từ ngày đầu tiên. "Mày biết luật rồi đấy."

"Con đâu có động vào đâu, con thề đó." Sanji nói từ chỗ mình đang đứng trên một chiếc ghế đẩu và xếp một nắm bánh sandwich. "Món này dành cho Robin." Cậu nói khi Zeff đến xem cậu làm gì. "Ông nói con nên mang gì đó cho mọi người, và sandwich là món ưa thích của chị ấy."

"Rất tốt, nhưng đừng quên phần của mày là được." Zeff gật đầu tán thưởng. "Còn Franky thích thịt bò xay, phải không? Tao sẽ chuẩn bị một món giống vậy, và sau đó chúng ta sẽ kiếm vài miếng thịt cho Zoro. Nghe thế nào?"

"Quá tuyệt." Sanji đồng ý, quay lại với công việc của mình.

Mặt trời mọc hoàn toàn khi tất cả thức ăn đã được gói lại để sẵn sàng mang đi. Zeff giúp cậu sắp xếp mọi thứ, cất chúng vào những chiếc hộp và bỏ trong ba lô cho cậu. Sau đó, Sanji luồn tay vào trong áo khoác, cẩn thận chỉnh lại dây đai túi khi Zeff đặt nó lên vai cậu.

"Sẵn sàng chưa?" Zeff hỏi, nhìn cậu từ trên xuống dưới một cách nghiêm túc.

"Ừm hửm." Sanji trả lời, hài lòng khi Zeff gật đầu cho thấy cậu đã sẵn sàng như ông muốn.

"Đã có quần áo để thay không?" Zeff hỏi. "Trông như mày định qua đêm ở đó đấy."

"Chỉ khi Robin cho phép thôi." Sanji đảm bảo với ông, biết rõ các quy tắc là gì. "Và chỉ được phép một đêm như chúng ta đã thỏa thuận."

"Nói đúng rồi." Zeff nói. "Nếu không thì tao sẽ đến đó bắt mày về, và mày sẽ bị cấm túc. Rõ chưa?"

"Ừm hửm!" Sanji nói một lần nữa, lần này kiên quyết hơn. "Con hứa."

Zeff nhếch mép và vỗ nhẹ vào sau đầu cậu. "Được rồi. Cút khỏi đây đi, ranh con. Tao sẽ gặp mày vào ngày mai, tốt hơn là trước khi mặt trời lặn, nghe rõ chưa? Tao không muốn mày đi loanh quanh trong khu rừng đó vào ban đêm ngay cả khi mày không đi một mình."

"Biết rồi, biết rồi mà." Sanji khẳng định, đã ra khỏi cửa được nửa đường. "Và con sẽ cài khuy áo khoác để không bị cảm lạnh, ông đừng lo nữa!"

"Tao có bao giờ lo đâu." Zeff nói dối, nhưng Sanji không buồn quay lại để vạch mặt ông. Thay vào đó, cậu để cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, phóng lên phố nhanh nhất có thể mà không làm hỏng đồ ăn mình mang theo.

Cậu đã thực hiện chuyến đi này trong vài tháng qua, nhiều đến mức cậu ngờ rằng mình có thể tìm thấy khu rừng kể cả trong giấc ngủ. Nó hiện ra lờ mờ trước mặt cậu, cảm giác như thời gian không hề trôi qua khiến cậu cười toe toét khi đi thẳng đến những bóng cây.

Không giống như lần đầu tiên bước vào, khu rừng không còn khiến cậu sợ hãi nữa. Sanji không chỉ nhận thức rõ khi gọi khu rừng là nhà của bạn mình là điều đáng sợ nhất, mà cậu còn mất đi cảm giác sợ khi bước vào nó.

Cậu vẫn không thể điều khiển chúng theo cách cậu đã làm với những cái cây khác, nhưng cậu cũng không cần phải làm thế vì giờ những cái cây đã nhận ra cậu. Khoảnh khắt cậu băng qua hàng cây, lối cậu đi giống như con đường mà Robin đã đi vào đêm cô lần đầu xuất hiện, đưa cậu thẳng đến ngôi nhà tranh.

Sanji chạy những bước dài uyển chuyển, chiếc ba lô trên vai nảy nhẹ khi cậu di chuyển. Cậu ao ước có trọn vẹn hai ngày không tập luyện - dù là trong bếp hay nơi nào khác - và cười với chính mình khi bước đi.

Dù đã có đường vạch sẵn, vẫn phải đến gần giữa buổi sáng thì ngôi nhà cuối cùng mới hiện ra trong tầm mắt. Dấu hiệu đầu tiên cho thấy cậu đang đến gần là một làn khói nhỏ bốc ra từ ống khói, nhưng không lâu sau đó cậu nghe thấy những tiếng đập quen thuộc cho thấy Franky đang làm việc chăm chỉ với những dự án mới.

Đúng như dự đoán, người đàn ông to lớn là người đầu tiên Sanji nhìn thấy khi cậu bước vào khuôn viên trồng trọt, cũng là sân của ngôi nhà. Cậu vẫy tay chào, không ngạc nhiên khi Franky phải rút vài chiếc đinh ra khỏi miệng trước khi có thể đáp lại.

"Chào buổi sáng, anh bạn nhỏ." Anh nói, sử dụng biệt danh luôn khiến môi Sanji cong lên. "Tôi có cảm giác hôm nay nhóc sẽ đến. Dạo này khỏe không?"

"Khỏe." Sanji trả lời, móc tay vào quai ba lô khi cậu nhìn xuống dự án mới của Franky. "Anh đang làm gì thế?"

"Đóng vài cái kệ mới cho phòng làm việc của Robin." Anh đáp. "Nơi đó lúc nào cũng thiếu chỗ chứa thêm sách, nên tôi phải giúp một tay. Tuy nhiên, tôi quyết định sẽ làm ở đây vì thời tiết hôm nay rất đẹp."

"Ừ, khá là ấm." Sanji đồng ý, chớp mắt nhìn Franky chờ đợi.

Người đàn ông tóc xanh cười. "Tôi hiểu rồi, hiểu rồi." Anh nói, giơ hai tay lên đầu hàng một cách giả tạo. "Nhóc không có tâm trạng để nói chuyện xã giao. Robin đang ở ngoài vườn, và tôi khá chắc rằng nhóc bự cũng đang ở cùng cô ấy."

Sanji mỉm cười để thể hiện sự cảm kích của mình. "Cảm ơn anh!" Cậu ríu rít, đã di chuyển về hướng đó trước khi Franky hạ tay xuống hoàn toàn. Cậu nghe thấy tiếng búa lại bắt đầu vang lên khi bước đi, không ngạc nhiên khi người đàn ông đó đã quay trở lại với công việc của mình.

Không lâu sau khi làm quen với Robin, cậu biết được cô thích làm vườn. Cô ấy đã giải thích rằng một phần là sở thích khi cô có thời gian rảnh rỗi, đồng thời cũng có một mục đích thực tế khác. Một số phần của khu vườn bao gồm những luống hoa chỉ nhằm mục đích trang trí, trong khi những phần khác trồng rau để bổ sung vào khẩu phần ăn hằng ngày, và những phần còn lại để ấy sử dụng trong công việc của mình.

Hôm nay cậu tìm thấy cô giữa những luống hoa trang trí. Robin đang cúi xuống chăm sóc một bó hoa có màu sắc sặc sỡ, tay cô chuyển động một cách duyên dáng khi cắt tỉa.

"Xin chào, Sanji." Cô gọi mà không cần quay lại nhìn. "Rất vui được gặp em."

Trong những tháng tiếp theo kể từ lần gặp đầu tiên, Sanji đã học được rằng cô có thể tạo ra không chỉ riêng gì những đôi tay. Cậu biết Robin có thể tạo ra được tất cả các chi, sau khi cậu đã rất khó khăn để phát hiện ra dường như cô ấy có thể nhìn thấy cậu mà không cần phải đối diện cậu.

Biết rõ có thể có một hoặc hai con mắt đang theo dõi mình từ một nơi khác, Sanji cố gắng hết sức để không tỏ ra sợ hãi vì điều này. Cậu chào cô một cách lịch sự, tư thế dịu đi khi cô đứng dậy và quay lại đối mặt với cậu.

"Trông em rất khỏe mạnh." Cô ấy nói, vô tình chỉnh lại chiếc mũ rộng vành mình đang đội để tránh những tia nắng mặt trời. "Chị nghĩ em đang cao lên nữa đấy."

Mặt cậu nóng lên, Sanji rời mắt khỏi nụ cười dịu dàng của cô. "Zeff nói em như cây cỏ dại." Cậu lầm bầm. "Và em sẽ khiến ông ấy khánh kiệt vì cứ phải mua quần áo mới cho em."

"Chị chắc ông ấy chỉ đang trêu em thôi." Robin trả lời với một tiếng cười lặng lẽ. "Bên cạnh đó." Cô nói thêm với một nụ cười hơi tinh quái. "Em không phải là người duy nhất đang lớn lên. Chị e là lúc này Zoro của chúng ta cũng đã dồn hết tuổi dậy thì của mình vào chân trước rồi."

Một cơn giận dữ khó chịu bốc lên từ một bụi cây gần đó, điều này chỉ khiến Robin cười ngặt nghẽo hơn. "Ôi trời, chị nghĩ mình đã phá hỏng kế hoạch đánh lén bạn em của em rồi ha." Cô nói, đôi mắt đen của cô lấp lánh.

Sanji quay lại trừng mắt nhìn bụi cây. "Marimo!" Cậu mắng. "Cái đồ thô lỗ nhà cậu."

Đáp lại, Zoro lẻn ra khỏi bụi cây bị mắng với đôi tai cụp xuống và đuôi quấn sát vào người. Tuy nhiên, Sanji không thấy được sự hối hận của cậu ta dù chỉ trong một giây.

"Tớ có đem theo đồ ăn nhưng giờ thì hết muốn chia cho cậu rồi." Cậu tuyên bố, kéo chiếc ba lô ra khỏi vai và nâng niu nó một cách cẩn thận. "Đáng đời cậu."

Biểu hiện của Zoro chuyển sang thành một sự phẫn nộ hoàn toàn. Tiến về phía trước, cậu ta không dừng lại cho đến khi ở trong vùng không gian riêng của Sanji, nơi cậu ta có thể trực tiếp húc đầu vào cậu để thể hiện ý kiến ​​​​của mình về tuyên bố vừa rồi.

"Nếu vậy, cậu phải tỏ ra ngoan ngoãn một chút." Sanji cứng rắn đáp trả, dù cơ thể thì nương theo cú húc. "Tớ đã nói là tớ ghét việc cậu dùng tớ như cái bao cát tập vồ hàng triệu lần rồi."

Robin gằn giọng trước khi một cuộc tranh cãi thực sự có cơ hội bắt đầu. "Sao chúng ta không vào trong và xem em mang cho bọn chị những gì nào, Sanji?" Cô khôn khéo nói. "Chị không thích thấy bất cứ thứ gì bị hư hỏng vì nó không được bảo quản đúng cách đâu."

"Được ạ." Sanji đồng ý, cơn giận với Zoro ngay lập tức bị lãng quên. "Em có làm một ít sandwich giành riêng cho chị đó, Robin. Em hy vọng chị thích."

"Chị chắc nó sẽ rất ngon đó." Cô chắt nịch với cậu, chỉ một tay về phía ngôi nhà. "Đi thôi."

*****

Bữa trưa là một sự bận rộn khi có đủ bốn người vui vẻ tận hưởng bữa ăn của mình. Sanji kể cho mọi người về sự tiến bộ của cậu trong bếp khi họ ăn, và sau đó nằn nặc muốn giúp rửa bát đĩa sau khi bữa ăn kết thúc.

"Không cần thiết đâu." Robin nói sau khi cậu trưng dụng một chiếc ghế đẩu để đứng lên nhằm cúi xuống trước bồn rửa. "Dù sao em cũng là khách mà."

"Em thì nghĩ lúc này mình giống một đứa ăn bám hơn." Sanji phản đối, đang bận cọ rửa một trong những chiếc bát mà họ đã dùng. "Dù sao thì đó cũng là những gì Zeff nói, mặc dù em khá chắc ông ấy chỉ đang đùa."

"Ông ấy chắc chắn là nói đùa rồi." Robin xác nhận, nhận cái bát từ tay cậu để lau khô. "Zeff rất quan tâm đến em."

"Ừm..." Sanji đáp, không biết phải nói gì khi chủ đề là mối quan hệ của mình với người đầu bếp già. Cậu cân nhắc và bỏ qua một vài chủ đề tiềm năng để tiếp tục cuộc nói chuyện, rồi cuối cùng chọn chủ đề không thể tránh khỏi nhất. "Em có được phép hỏi về tiến độ nghiên cứu của chị không?"

Robin thở dài, nhưng cậu khá chắc sự uể oải này của cô không phải nhằm vào mình. "Em có thể hỏi bất cứ điều gì em muốn." Cô nói, xác nhận suy nghĩ của cậu gần như ngay lập tức. "Thật không may, chị không có nhiều câu trả lời cho em."

"Lời nguyền của Zoro rất phức tạp." Cô nói thêm, và Zoro nằm dưới sàn phát ra âm thanh đồng cảm. "Lời nguyền đặc biệt thích ứng với em ấy, việc này khiến chị, với tư cách là một người ngoài cuộc không tham gia vào việc tạo ra nó, gặp khó khăn hơn trong việc tìm ra cách mà nó đã ếm vào em ấy. Có thể hiểu nó giống như chị đang cố gắng lần theo từng bước đi của một người, nhưng chị đã định hướng sai trên tất cả mọi phương diện."

"Nghe có vẻ khó kinh khủng vì Zoro và định hướng không hợp với nhau." Sanji nói đùa, muốn làm cho cô cảm thấy tốt hơn. Cậu cố tình phớt lờ tiếng ồn của Zoro. "Chị thực sự không có cảm giác như sắp tìm ra điều gì ư?"

"Chị sẽ không nói thế đâu." Robin trả lời, nhận lấy vài chiếc dao nĩa sau khi cậu đã rửa xong. "Chị đã có thể xác định chắc chắn sự biến đổi hình dạng không bao giờ là vĩnh viễn. Trong một tương lai lý tưởng, Zoro có thể chuyển đổi qua lại giữa hai dạng tùy ý. Mấu chốt của vấn đề là có thứ gì đó đang chặn quá trình biến trở lại của em ấy."

"Và chị không chắc đó là gì?" Sanji gợi ý, nghĩ rằng mình đã đoán đúng khi cô gật đầu.

"Đúng vậy." Cô xác nhận. "Nhưng chị sẽ tiếp tục cố gắng tìm ra nó. Trong thời gian chờ đợi, em vẫn có thể ghé thăm thường xuyên nếu em muốn."

"Và chị đồng ý cho em ở lại qua đêm, phải không?" Sanji hỏi, muốn chắc chắn. "Zeff nói em không được gây rắc rối cho anh chị."

"Không bao giờ có chuyện đó đâu." Robin cam đoan. "Nói về rắc rối, có vẻ như chúng ta đã xử lý xong mớ lộn xộn tồi tệ nhất từ ​​bữa trưa rồi. Sao em và Zoro không tìm gì đó để giải trí hửm?"

"Vâng ạ." Sanji đồng ý, không bao giờ trốn tránh cơ hội dành cả buổi chiều để vui vẻ. "Dậy đi, Marimo! Đi thôi nào."

Zoro đứng dậy ngay lập tức, hớn hở chạy theo Sanji khi cậu phóng mình ra khỏi cửa trước. Có một con sông cách ngôi nhà không xa, là nơi thích hợp để bơi lội và câu cá, một việc nghe có vẻ là một cách tuyệt vời để giết thời gian.

Franky vẫy tay với cả hai trên đường đi ngang qua, nụ cười toe toét trên khuôn mặt như thể anh ta cảm nhận được sự phấn khích của hai cậu bé. "Hết thấy siêu đẳng rồi thì chạy về." Anh gọi. "Và phải trước khi trời tối. Hiểu chưa?"

Sanji nhanh chóng giơ ngón tay cái lên để ra hiệu 'đã rõ' với Franky, ngoài ra cậu không có động thái nào để giảm tốc độ. Cậu đi xuyên qua những tán cây với Zoro theo sát gót, an tâm khi biết rằng không có gì phải sợ ở ngoài này.

Cả hai dễ dàng tìm thấy con sông - hay đúng hơn là Sanji tìm thấy - và dành vài giờ tiếp theo để tung tăng và vui chơi. Hai cậu bé cũng bắt được rất nhiều cá như đã cam kết với nhau, một số con đã bị Zoro nuốt chửng ngay lập tức, số còn lại để dành mang về ngôi nhà.

Bóng tối bắt đầu trải dài khi cả hai quay trở lại, và Robin xuất hiện ở ngưỡng cửa ngay khi ngôi nhà lọt vào tầm mắt. "Chị vừa dọn bàn xong." Cô ấy nói khi họ đã ở trong tầm nghe. "Vào trong đi kẻo trời lạnh."

Bữa tối hóa ra là một món cơm và thịt bò xay mà Sanji đã mang theo cho Franky. Sau đó, Robin đưa cậu vào phòng tắm, mỉm cười khi cậu xuất hiện sạch sẽ sau một lúc cùng bộ đồ ngủ.

"Zoro đã ra ngoài rồi." Cô nói trước khi cậu kịp hỏi. "Gọi cho bọn chị nếu em cần bất cứ điều gì, còn không thì bọn chị sẽ gặp em vào sáng mai."

"Cảm ơn chị!" Sanji nói, nhặt chiếc túi của mình lên để mang theo. "Ngủ ngon, chị Robin!"

Cậu nghĩ mình đã nghe thấy cô thì thầm chúc ngủ ngon theo cách của mình, nhưng cậu ra khỏi cửa quá nhanh để chắc chắn điều đó. Biết rõ mình có thể tìm thấy Zoro ở đâu, cậu lượn quanh ngôi nhà, nhắm đến khu vực không xa nơi làm việc của Franky.

Đối với một người đàn ông không thể ngờ rằng mình lại có một đứa trẻ bị nguyền rủa sống cùng, Franky đã tỏ ra rất thoải mái với tình huống kỳ lạ này. Tuy nhiên, không chỉ vậy, anh ấy còn quyết tâm đảm bảo Zoro sẽ cảm thấy thoải mái nhất có thể khi ở cùng họ.

Điều đó được thể hiện theo một số cách. Kể từ đêm đầu tiên cậu trở lại đây, bên trong ngôi nhà tranh đã thấy sự xuất hiện của đồ nội thất đủ lớn để chứa một con hổ đang trưởng thành. Một chiếc ghế dài có đệm giờ đây cũng được đặt bên dưới cửa sổ chính phía trước, chính xác là nơi ánh sáng mặt trời chiếu vào ban ngày, trong khi sàn nhà được trải những tấm thảm giúp ta thoải mái hơn khi nằm.

Trong khi đó, bên ngoài cũng vậy. Khẳng định rằng mình đã nghiên cứu về loài hổ và phát hiện ra nhu cầu kích thích các hoạt động thể chất của chúng, Franky đã xây dựng một số sào và đồ đạc phức tạp để Zoro giải trí.

Đó là một ví dụ khác trong rất nhiều ví dụ cho thấy Franky và Robin là những người tốt bụng như thế nào. Họ có thể để Zoro tự lo cho bản thân, chỉ cần cho cậu ta thức ăn và một nơi an toàn để ngủ vào ban đêm, nhưng sự thật họ đã cố gắng hết sức để giúp cậu ta cảm thấy thoải mái nhất có thể.

Và không nơi nào thể hiện điều đó rõ ràng hơn ngôi nhà trên cây vô cùng chắc chắn mà Franky đã xây dựng ở bìa ngoài của sân sau. Nơi đó chứa toàn bộ ý nghĩa mà Robin và Franky muốn truyền tải về nơi gọi lại 'nhà', họ cho Zoro sự riêng tư khi cậu ta muốn, điều đó cũng tốt hơn nhiều so với việc ngủ ngoài trời trên mọi phương diện.

Ít nhất cậu đã rất ấn tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy cấu trúc của ngôi nhà trên cây đó, hiện giờ Sanji leo lên nó dễ dàng như một lẽ tự nhiên. Cậu leo lên cái thang mà không vấp dù chỉ một bậc, cuối cùng thò đầu qua cánh cửa sập dẫn đến gian phòng chính.

Như mọi khi, Zoro đã ở sẵn bên trong, cuộn tròn giữa đống đệm được đặt riêng ở đó cho cậu ta, nhấc đầu lên khỏi hai chân trước để chào bằng những tiếng gầm gừ lười biếng trong cổ họng, ánh sáng từ chiếc đèn lồng mà Franky hẳn đã mang lên tỏa sáng lung linh trên bộ lông của Zoro khi cậu ta chuyển động.

Sanji mỉm cười. "Cậu tốt nhất nên sẵn sàng nhường chỗ cho tớ." Cậu nói, cởi giày sau khi đã trèo khỏi cái thang. "Bởi vì tớ sẽ không ngủ trên sàn đâu."

Tất nhiên là Zoro sẽ làm ra cái vẻ phiền toái chỉ để gây hấng với cậu, nhưng cuối cùng cả hai đều cuộn mình trong đệm - Sanji rúc vào trong chăn và kê gối dưới đầu, trong khi Zoro nằm dài ra bên cạnh.

"Cậu chịu để đèn cho đến khi bấc cháy hết không?" Cậu hỏi, hài lòng khi Zoro ậm ừ đồng ý. "Cảm ơn nha."

"Hôm nay tớ vui lắm." Cậu nói thêm sau một lúc nữa. "Còn cậu?"

Một lần nữa Zoro lại tạo ra một âm thanh thể hiện sự tán thánh, nhưng lần này Sanji phát hiện ra một nốt buồn ở cuối âm thanh cậu ta tạo ra. Lo lắng, cậu lăn người sang một bên, chống người bằng một khuỷu tay để có thể nhìn bạn mình rõ hơn.

Về phần mình, Zoro nhìn lại cậu không chớp mắt. Đôi mắt xám dường như đang cố gắng thể hiện sự bình thản của mình, nhưng Sanji biết bạn mình đủ lâu để nhận ra có điều gì đó khiến cậu ta bận lòng.

"Sao vậy?" Cậu hỏi, duỗi cánh tay còn lại để có thể gãi sau tai Zoro theo cách cậu ta thích. "Có chuyện gì sao?"

Đôi tai của Zoro vểnh qua lắc lại theo cách được cho là thể hiện một cái nhún vai. Sanji nghĩ cậu ta đang cố nói rằng 'không có gì cả', mặc dù cậu ta đang làm rất tệ nếu đúng là có chuyện gì đó.

"Đừng nói dối nữa." Cậu nói, đưa tay búng mũi Zoro. "Cậu biết cậu không qua mắt được tớ đâu."

Nheo mắt khi cố gắng nhìn vào bạn mình, Zoro đánh vào bàn tay thô lỗ của Sanji bằng một bàn chân trước to lớn. Sau đó, cậu ta thậm chí còn dụi sâu hơn vào ga giường khi Sanji gỡ tay ra.

"Cậu tưởng lúc này cậu có thể trở lại là con người phải không?" Sanji đoán, tự tin rằng mình đã nói đúng khi Zoro nổi cáu. "Tớ biết mà, tớ cũng đã nghĩ vậy. Tớ nghĩ tất cả những gì tụi mình cần làm là tìm thấy chị Robin và sau đó chị ấy sẽ sửa chữa mọi thứ ngay lập tức."

"Nhưng mà chị ấy cũng đang cố gắng hết sức rồi." Cậu lặng lẽ nói thêm. "Cậu cũng biết điều đó nữa phải không?"

Zoro gật đầu chắc nịch, kèm theo một tiếng ậm ừ khẳng định mà Sanji có thể nghe rằng cậu ta không đổ lỗi cho Robin vì sự chậm trễ này.

"Tốt rồi." Sanji nói sau đó. "Bởi vì chị Robin rất tuyệt vời, nên tớ sẽ đá cậu nếu cậu nói bất cứ điều gì thô lỗ về chị ấy."

Bây giờ Zoro khịt mũi khinh thường, ngụ ý của cậu ta đã rõ ràng.

"Tôi có thể đá đít cậu đấy." Sanji vặn lại, ném một ánh lườm để tăng thêm sát thương. "Tớ đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều kể từ khi Zeff bắt đầu huấn luyện tớ, trong khi cậu vẫn ngu ngốc như ngày nào."

Không ai chịu nhường ai, Zoro không ngần ngại vồ lấy cậu với một tiếng gầm gừ khó chịu. Cả hai vật lộn trong vài phút, không ai sẵn sàng cho người kia sự hài lòng khi phải thừa nhận rằng họ chỉ đang vui đùa, nhưng cuối cùng sự trẻ con này cũng chìm xuống trong một cuộc trò chuyện mệt mỏi.

"Thấy tốt hơn chưa?" Sanji hỏi, không ngạc nhiên khi Zoro gục đầu vào bụng cậu và không chịu di chuyển cho dù cậu có đẩy cậu ta ra như thế nào đi chăng nữa. "Uầy, cái nết cậu kinh khủng quá đi."

Zoro cười nhạo, sự thích thú của cậu ta thể hiện rõ ràng, và Sanji không thể ngăn một nụ cười nở trên môi mình. Vô thức ôm lấy Zoro một cách vụng về, vùi mặt vào bộ lông như cậu đã từng làm vô số lần trước đây.

"Sẽ ổn thôi, Cục Tảo. Rồi cậu sẽ thấy. Tụi mình đã đi xa đến mức này rồi không phải sao?"

Zoro ậm ừ đồng ý, và Sanji mỉm cười dưới ánh đèn lồng.

*****

Sanji nhắc nhở bản thân phải thường xuyên kiên nhẫn khi từng ngày, từng tuần và từng tháng trôi qua. Cậu nói với bản thân rằng sẽ ổn thôi khi sinh nhật lần thứ mười một của cậu trôi qua, và nói lại điều tương tự khi sinh nhật lần thứ mười hai của Zoro đến và đi. Tuy nhiên, vào thời điểm chỉ còn cách sinh nhật thứ mười hai của cậu vài tuần, cậu phải thừa nhận rằng mình bắt đầu gặp khó khăn.

Do đó, thật nhẹ nhõm khi Robin đưa cậu sang một bên trong một lần cậu đến thăm, cô nói cô cần nói chuyện với cậu. Robin khuyên rằng, mặc dù cô vẫn nghi ngờ bản thân còn lâu mới phá bỏ được lời nguyền, nhưng cô có thể đã nghĩ ra một giải pháp tạm thời.

"Chị cần phải nhấn mạnh từ tạm thời." Cô nói khi Sanji bắt đầu vặn vẹo trong sự phấn khích. "Không chỉ vậy, nó có thể không có tác dụng gì, hoặc tệ hơn, nó có thể có tác dụng tiêu cực."

"Tiêu cực như thế nào?" Sanji hỏi, niềm vui bỗng tan biến nhanh như khi nó đến. "Chị không thể làm vậy nếu có khả năng cậu ấy sẽ chết."

"Chị e là đó không phải là việc em có thể quyết định được." Robin nhắc nhở, nhưng điều đó không làm giảm bớt nỗi sợ hãi của cậu vì cô không phủ nhận. "Em biết đấy, người có tiếng nói cuối cùng trong tất cả các bài kiểm tra và thí nghiệm liên quan đến lời nguyền là Zoro."

"Phải, nhưng cậu ấy luôn đồng ý." Sanji chỉ ra, nhớ lại một số lần thất bại trước đó. "Dù nói là lần này nguy hiểm hơn lần trước, nhưng cũng không ngăn được cậu ấy đâu. Chị biết mà."

"Chị biết." Cô thừa nhận. "Nhưng đó là cơ thể của Zoro và sinh mạng của Zoro. Em ấy đã đủ lớn để tự quyết định khi vấn đề ập đến rồi."

"Cậu ấy bằng tuổi em." Sanji lập luận. "Và Zeff thì lại luôn nói em còn quá trẻ để làm những việc em muốn làm."

"Không hiểu sao chị cảm thấy như hai việc đó không tương đồng nhau được." Cô trả lời khô khan. "Tuy nhiên, nếu em cần chị nói lại. Zoro đã đủ lớn để đưa ra quyết định của riêng mình trong trường hợp cụ thể này."

"Uầy, em biết chị sẽ nói thế." Sanji nói, chùng xuống khi đối mặt với logic của cô.

"Đó là bởi vì em rất sáng dạ." Robin nói, nhưng ngay cả lời khen ngợi của cô cũng không đủ để khiến cậu không khỏi lo lắng cắn khóe miệng.

"Chị đã nói chuyện với Zoro chưa?" Cậu hỏi, nghi ngờ rằng mình biết câu trả lời, và càng khẳng định hơn khi cô nhướn mày về phía mình. "Phải rồi. Đó là những gì em nghĩ. Được rồi, vậy câu thần chú là gì?"

Luôn sẵn sàng truyền đạt kiến ​​thức, Robin đưa ra một lời giải thích dài dòng, hầu hết trong số đó vượt quá khả năng tiếp thu của Sanji. Tuy nhiên, những gì cậu có thể nắm bắt được là cô sẽ cố gắng buộc Zoro thay đổi từ hình dạng này sang hình dạng khác theo cách thủ công, sau đó giữ cho cậu ta ở hình dạng đã thay đổi bằng phép thuật của mình.

"Nhưng điều đó có nghĩa là cậu ta phải phụ thuộc vào chị để trở thành con người, không phải sao?" Sanji hỏi, khi cô đã ngừng nói.

"Rất tốt." Cô nói, gật đầu tán thành. "Đó chính xác là ý của chị, đó là lý do tại sao nó không phải là một giải pháp lâu dài. Nếu nó có tác dụng, nó sẽ chỉ cho phép Zoro giữ nguyên hình dạng khi em ấy ở trong giới hạn phép thuật của chị."

Sanji cân nhắc điều này. Robin hiếm khi, hoặc chưa từng, rời khỏi ranh giới của khu rừng, cô muốn giữ bản thân trong vùng lãnh thổ nơi mà cô có thể làm mọi thứ theo ý muốn của mình. Ngoài ra, ngay cả khi đã rời đi, không một ai biết cô ấy sẽ đi đâu ngoại trừ khu rừng, có nghĩa là sức mạnh của cô sẽ yếu đi nếu đến những nơi khác.

"Tức là Zoro sẽ chỉ có thể là con người ở đây." Sanji kết luận, và đó là một đáp án chính xác nếu biểu hiện của Robin còn mang thêm ý nghĩa nào khác. "Đi đến bất kì nơi nào khác và cậu ấy sẽ trở lại mắc kẹt trong hình dạng đó."

"Phải, đó là lý do tại sao chị sẽ tiếp tục nghiên cứu về lời nguyền ngay cả khi việc này có hiệu quả." Robin nói. "Còn rất nhiều việc liên quan phải làm."

"Được rồi, nhưng nếu việc này chỉ cho phép cậu ấy trở thành con người ở một nơi cụ thể, thì tại sao lại có vấn đề?" Sanji hỏi, cảm thấy bối rối. "Chị nói nghe như là một việc làm nguy hiểm ấy, vậy tại sao lại làm vậy khi cậu ấy có thể chờ đợi một giải pháp thực sự?"

"Bởi vì Zoro đã bị mắc kẹt như thế này trong bốn năm." Robin nói, như thể cậu cần được nhắc nhở. "Đó là khoảng một phần ba cuộc đời của em ấy, và hoàn cảnh hiện tại đang bắt đầu đeo bám em ấy. Zoro nhớ cơ thể của mình, đến nỗi đối với em ấy, điều này còn tốt hơn là không có gì. Nếu không có gì phát sinh, đó sẽ là một bước đi đúng hướng."

Sanji đỏ bừng mặt, cảm giác tội lỗi quen thuộc bắt đầu gặm nhấm cậu khi Robin nói. Gật đầu để thể hiện rằng mình đã hiểu, cậu hít một hơi dài trước khi hỏi câu tiếp theo. "Khi nào thì chị sẵn sàng để thử câu thần chú?"

Robin cho cậu một ánh nhìn thấu hiểu, nhưng không nói gì về sự u sầu có thể nhìn thấy rõ ràng của cậu. "Em nghĩ tại sao chị lại mời em đến đây hôm nay?" Thay vào đó, cô hỏi. "Em ấy muốn em ở bên khi chị làm phép. Em cảm thấy ổn không?"

"Không." Sanji thành thật trả lời. "Em không muốn nhìn thấy cậu ấy có thể sẽ chết, nhưng dù sao thì em cũng sẽ ở bên cậu ấy nếu đó là việc cần thiết."

"Chị cũng có cảm giác em sẽ nói điều gì đó như thế." Robin nói. "Em là một người bạn tốt, Sanji. Lòng trung thành của em là một trong nhũng điều chị ngưỡng mộ ở em đó."

"Ừ, thì..." Cậu có thể cảm thấy một vệt đỏ đang lan dần xuống từ mặt đến các đầu ngón chân, Sanji buộc phải nhìn đi chỗ khác. "Thực sự thì em chỉ không muốn nghe cậu ấy phàn nàn mãi nếu em không làm theo ý cậu ấy. Đặc biệt là nếu cậu ấy có thể nói chuyện trở lại. Zoro từng tra tấn lỗ tai em khi còn ở Germa."

Robin mỉm cười. "Và, thật may mắn, em ấy sẽ sớm lại. Nào, đi thôi, chúng ta có việc phải làm."

*****

Sanji không đặc biệt thích những vấn đề về ma thuật. Với một tuổi thơ như thế, cậu chưa bao giờ có bất cứ điều gì tốt đẹp với ma thuật cho đến khi gặp Robin. Ngay cả khi cậu và Zoro phải chạy trốn và cậu đã sử dụng nó để tạo ra những nơi trú ẩn rất cần thiết, cậu đã coi mà thuật là một việc xấu xa cần thiết.

Đó có lẽ là lý do tại sao cậu vẫn chưa nói với bất kỳ ai về những gì cậu có thể làm, và đó chắc chắn cũng là lý do cậu không có động thái nào để cố gắng trau dồi các kỹ năng tiềm ẩn của mình dù biết rằng khu rừng của Robin sẽ lắng nghe cô ấy nhiều hơn là cậu. Cậu hài lòng với việc trở thành một con người hoàn toàn bình thường, điều mà cậu biết rõ Judge sẽ thấy kinh hoàng nếu lão có thể nhìn thấy cậu của hiện tại.

Tuy nhiên, ngay cả Sanji cũng có thể cảm nhận được điều kỳ diệu trong không khí tối nay. Tóc gáy cậu dựng đứng khi nhìn thấy Zoro đang đứng giữa phòng khách trống trải với Robin di chuyển xung quanh cậu ta.

"Sẽ ổn thôi, anh bạn nhỏ." Một giọng nói thì thầm gần đó, và Sanji hầu như không nao núng khi Franky đặt tay lên vai cậu. Người đàn ông to lớn là một sự hiện diện thoải mái, và họ giữ nguyên như vậy khi xem Robin làm phép.

Sanji không hiểu tất cả các sắc thái trong câu thần chú của nữ phù thủy, nhưng cậu có thể dễ dàng biết được khi nào cô bắt đầu sử dụng phép thuật của mình. Toàn bộ căn phòng như được nạp năng lượng, với một cảm giác huyền bí đang lớn dần và lớn dần, cho đến khi nó dường như bùng nổ và lan tỏa khắp các ngóc ngách.

Sanji nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng thở hắt của Robin, và chắc chắn đã nghe thấy tiếng gầm của Zoro. Thế nhưng cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì vì một tia sáng lóe lên ở giữa phòng, khiến Sanji choáng voáng khi không đủ nhanh để đưa một cánh tay lên chặn nó.

Có một mùi cay nồng tràn ngập căn phòng, khiến Sanji ho sặc sụa khi một đám khói cố tràn vào phổi. Phía trên, cậu có thể nghe thấy tiếng Franky cũng đang chịu điều tương tự, người đàn ông đang hắt hơi một cách mất kiểm soát.

"Robin?" Cậu nghe thấy tiếng Franky nói trong những tiếng ho. "Robin, em có ổn không?"

Một bàn tay xuất hiện trước mặt họ trong một loạt các cánh hoa. Chuyển động của nó tao nhã hơn so với mọi khi Sanji từng thấy từ Robin – mắt cậu ngấn nước khi cố quan sát cánh tay ấy, chờ đợi thông báo về tình hình hiện tại, rằng mọi việc đang theo chiều hướng tốt hơn hay tệ đi - nhưng nó đã giơ ngón tay cái lên để biểu thị rằng chủ nhân của nó vẫn ổn, rồi biến mất nhanh như khi nó xuất hiện.

"Zoro thì sao?" Sanji thắc mắc ngay khi lấy lại được hơi thở. "Zoro! Cậu ở đâu?!"

"Ở đây, Sanji." Một giọng khàn khàn vang lên mà cậu nhanh chóng nhận ra là của Robin. "Bọn chị ở đây."

Cậu nghe thấy âm thanh của các chi mọc ra xung quanh phòng, và cậu quan sát làn khói bắt đầu tan đi, được hỗ trợ bởi ít nhất nửa tá cánh tay. Một trong số đó đã chộp lấy các đồ vật nhằm giúp xua đi làn khói, trong khi những chi khác chỉ đơn thuần là phủi tay hết sức có thể. Bất kể là gì cũng đã giúp cậu quan sát được diễn biến ở giữa phòng.

Đó là Robin, và trái tim cậu thắt lại khi thấy cô đang cúi mình bên một bộ dạng nằm sấp trên sàn. Giọng cậu vỡ ra khi cậu lao về phía trước, né tránh bàn tay đang định nắm lại của Franky khi người đàn ông yêu cầu cậu đợi.

Đầu gối cậu đau nhói khi va vào ván sàn, một cơn đau nhói chạy dọc theo chiều dài của chân cậu. Tuy nhiên, Sanji phớt lờ cơn đau vì cậu quá bận tâm đến người đang nằm dưới đất.

Đó là một cậu bé, điều đó quá rõ ràng trước khi Robin đắp cho cậu bé đó một chiếc chăn che phủ từ vai đến mắt cá chân cậu ta, chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn cho mục đích này. Cậu ta trạc tuổi Sanji, với dáng người chắc nịch hơn một chút và có thể cao hơn cậu một inch.

"Zoro?" Sanji thì thầm, tay cậu run rẩy khi vươn ra để chạm vào đối phương. Những ngón tay cậu nắm lấy bờ vai qua lớp chăn, cậu hầu như không thể kiềm chế được cơn run của mình.

"Em ấy còn sống." Robin nói, sự nhẹ nhõm của cô rõ ràng đến mức tưởng như hữu hình như của chính Sanji. "Hơi thở của em ấy hơi yếu, nhưng đó có thể là do cơ thể đã phải gắng sức cho tối nay, điều đặc biệt là nhịp tim của em ấy vẫn ổn định."

Nhịp tim ổn định nghe có vẻ tốt, nhưng Sanji sẽ không thể thư giãn cho đến khi có nhiều bằng chứng hơn thế. Thở ra một hơi khó khăn của riêng mình, cậu siết chặt vai Zoro, cố gắng đánh thức cậu bé kia dậy.

"Marimo?" Cậu gắng gượng, chán ghét cái vẻ lo lắng của mình. "Thôi nào, cậu phải nói gì đó đi. Bất cứ điều gì. Làm ơn đó."

Bờ vai khẽ giật trong một tiếng nấc, trong khi cơ thể được kết nối với nó phát ra một tiếng thở hổn hển nặng nề và rùng mình. Đôi mắt của cậu bé dần hé mở, để Sanji nhìn chằm chằm vào bóng xám quen thuộc.

"...Zoro?"

Cậu bé gật đầu, môi chuyển động như muốn nói. Cậu ta ho lần nữa, thực tế là thêm nhiều lần nữa, kèm theo vài tiếng càu nhàu miễn cưỡng.

"Gì vậy?" Sanji thắc mắc. "Có chuyện gì? Cậu bị đau ở đâu sao?"

Zoro lắc đầu, cử chỉ vẫn còn vụng về. Cổ họng cậu ta hoạt động, những đường gân ở cổ nổi lên khi cậu ta ho, nhưng không một lần cậu ta rời mắt khỏi Sanji.

"...Xo..." Cuối cùng một điều gì đó cũng thoát ra được. "...Ma Xoă...!"

"Hả?" Sanji chớp mắt, bối rối. "Điều đó có nghĩa là cái quái gì vậy?"

Đáp lại, Zoro hất cánh tay của mình ra khỏi tay Sanji và lôi nó ra khỏi chăn, cậu ta vặn vẹo bàn tay cho đến khi có thể duỗi ra một ngón tay co giật, sau đó ấn thẳng vào giữa lông mày của Sanji.

"... Xon!"

Trong một khoảnh khắt, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng cười khúc khích của Zoro. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Sanji với đôi mắt nhảy múa và nụ cười rộng mở, trong khi cậu bé tóc vàng há hốc mồm nhìn cậu ta như một con cá hoảng hốt.

"Cậu!" Sanji cuối cùng cũng thoát ra được, lưng cậu thẳng lên khi gạt tay Zoro ra. "Cái đồ KHÓ ƯA!"

Zoro thở khò khè khi bị Sanji tóm chặt, giơ tay lên một cách vô vọng để tự vệ, ngay cả khi cậu ta không thể ngừng cười.

"Có THÔI đi không!!?" Sanji hét lên, hai cánh tay khua khua khi cào cấu cậu bé kia. "Trời đất ơi, sao cậu khó ưa quá vậy, cái đồ ngu ngốc đần độn chết bằm nhà cậu! Tớ không thể tin được là tớ đã ước ao được nghe cậu nói chuyện như thế nào!"

Zoro cười phá lên, không có dấu hiệu ăn năn dù đang bị Sanji tấn công. Tuy nhiên, Franky và Robin rõ ràng không đồng quan điểm với điều đó, vì khi Franky là người đầu tiên lao tới để kéo Sanji ra, thì Robin đã tiến lại để kiểm tra Zoro.

"Cậu ấy đáng bị vậy lắm!" Sanji hét lên, cố gắng hết sức để tố giác Zoro mặc dù về cơ bản cậu đang lủng lẳng trong tay của Franky. "Anh nghe cậu ta nói rồi đó! Tớ không thể tin đó là điều đầu tiên cậu thở ra sau bốn năm không nói chuyện, cái đồ siêu cấp tồi tệ nhà cậu!"

"Anh bạn nhỏ à." Franky mắng, rõ ràng là đang bực tức. "Tôi biết hai nhóc thích đấu vật và sao cũng được, nhưng có lẽ đây không phải là lúc."

"Không sao. Tôi ổn." Các từ bị cắt xén, cho thấy một người không quen nói nhiều, nhưng Zoro đã cố gắng bóp nghẹt chúng trong khi đồng thời cố gắng tránh xa những ngón tay thăm dò của Robin. "Ổ- ổn rồi."

"Chị nghĩ em sẽ phải để chị đánh giá điều đó." Cô đáp, tiếp tục kiểm tra cậu ta. "Tối nay em đã phải chịu một trải nghiệm đau thương, và không có cách nào để biết nó có thể gây ra tác động gì đối với cơ thể em."

"Tệ lắm sao chị?" Sanji thắc mắc, cơn giận lập tức tan biến và tất cả sức chiến đấu rời bỏ cơ thể cậu. "Cậu ấy ổn, phải không?"

"Dựa trên những quan sát sơ bộ của chị, em ấy có vẻ ổn thật." Robin nói, lời nói của cô khiến Sanji hơi run ở đầu gối. "Nhưng em ấy chắc chắn không nên cố gắng quá sức vào lúc này."

"Được rồi." Sanji nói, có thể hiểu điều đó có nghĩa là gì ngay cả khi không cần ánh nhìn chằm chằm mà cô trao cho cậu. "Em sẽ ngoan. Em hứa."

Cậu nghĩ mình nghe thấy Franky phát ra âm thanh chế giễu từ đằng sau, nhưng người đàn ông vẫn thả cậu xuống. Nhận ra không nên được voi đòi tiên, Sanji coi đây là sự cho phép rõ ràng và bước những bước sải dài trở lại chỗ Zoro.

Đôi mắt xám đó ngước lên nhìn cậu, và cậu quan sát kỹ hơn đủ để xác nhận rằng, phải, Zoro chắc chắn đã mệt mỏi. Tuy nhiên, cậu ta đang cười, một nụ cười hài lòng mà dường như cậu ta ước có thể kéo dài nó ra từ tai này đến tai kia.

"Này, Xoắn." Cậu ta nói, nụ cười rộng đến khó tin khi Sanji đảo mắt. "R-rất vui vì cuô-cuối cùng cũng gặp cậu."

*****

Bỏ qua sự hài hước khủng khiếp trước tình cảnh lúc này, Zoro hóa ra là người đúng với mô tả thường thấy của Zeff, là 'yếu ớt như một con mèo con sơ sinh'. Đôi chân của cậu ta khuỵu xuống ngay khi cố gắng đứng dậy, và chỉ có phản xạ nhanh của Franky mới giúp cậu ta không ngã nhào xuống sàn.

"Từ từ thôi, nhóc tì." Người đàn ông nói, với một tay chỉnh lại tấm chăn quanh vai Zoro, trong khi tay kia giữ cậu ta cố định. "Robin vừa mới nói với nhóc đừng quá sức đấy."

"Đó không phải là vấn đề." Zoro phủ nhận bằng một giọng vừa lạ vừa quen với Sanji. Cậu ta vẫn sử dụng cùng một ngữ điệu như lúc trước, nhưng tông giọng bây giờ ở tuổi mười hai đã trầm hơn nhiều so với lúc tám tuổi. "Là do tôi mới tập đi bằng hai chân thôi."

Franky khịt mũi. "Có thể đúng một phần, nhưng không đúng hết." Anh nói chắc nịch. "Hoặc là từ từ, hoặc tôi sẽ để nhóc ở đây vì lợi ích của nhóc."

Zoro ném cho Franky một cái nhìn khó chịu, nhưng rõ ràng cậu ta biết tốt hơn hết là không nên thử vận may. Gật đầu thể hiện sự bằng lòng, cậu ta để người đàn ông dẫn mình vào phòng tắm, cánh cửa đóng lại sau lưng họ khi cả hai đã vào trong an toàn.

"Franky sẽ giúp em ấy tắm rửa và mặc quần áo." Robin nói khi Sanji định đi theo họ. "Trong khi chờ đợi, sao em không giúp chị sắp xếp lại căn phòng này?"

Sanji chớp mắt với cô, nghi ngờ rằng cô chỉ gợi ý điều này như một cách để đánh lạc hướng, nhưng Zeff đã dạy cậu tầm quan trọng của việc luôn giúp đỡ phụ nữ khi họ cần, vì vậy cậu gật đầu để thể hiện sự sẵn lòng của mình. "Vâng, chắc chắn rồi."

Họ thực hiện công việc tương đối nhanh chóng, và khi vừa hoàn thành việc sắp xếp mọi thứ trở lại vị trí cũ thì cửa phòng tắm lại mở ra. Không buồn che giấu sự nhiệt tình của mình, Sanji chạy đến để thấy Franky đầu tiên và sau đó là Zoro.

"Xong xuôi." Franky nói với nụ cười rộng và giơ ngón tay cái về phía Robin. "Anh bạn nhỏ trông tốt như mới."

"Tôi nghĩ Xoắn mới là 'anh bạn nhỏ' của anh chứ?" Zoro càu nhàu, cẩn thận theo sau anh ta. Cậu ta đang đi với dáng đi vụng về, như thể chưa chắc về khả năng giữ thăng bằng của mình, nhưng cậu ta đã cố gắng đứng thẳng, như để minh chứng một điều gì đó. "Dù có là thế thì tôi vẫn cao hơn cậu ấy."

Sanji dựng tóc gáy. "Cậu chỉ cao hơn tớ có một inch là tối đa!" Cậu nhổ, có thể thấy từ nụ cười lười biếng mà Zoro gửi cho mình như ngụ ý rằng cậu ta chỉ muốn chọc điên bạn mình lên thôi. "Cậu trẻ con vừa thôi!"

"Phải." Zoro đồng ý, không biết xấu hổ. "Nhưng dù sao thì cậu cũng nhớ tớ mà."

"Không có." Sanji lẩm bẩm, cảnh giác nhìn bạn mình khi cậu ta tiếp tục tiến về phía trước với những bước đi khập khiễng kỳ lạ. "Cậu làm cái gì thế? Nếu cậu ngã thì đó sẽ là lỗi của cậu, thế nên cậu mau ngồi xuống trước khi tự làm mình bị thương đi. Một chấn thương ở đầu có thể khiến cậu mất đi luôn phần não còn lại đấy."

"Tớ không ngã được đâu." Zoro nhấn mạnh, đôi mắt nheo lại tập trung. "Vì đã có cái này."

"Có gì?" Sanji hỏi, chỉ để nhận được câu trả lời khi Zoro kết thúc những bước đi khập khễnh của mình và dừng ngay trước mặt Sanji, nụ cười của cậu ta vơi đi một chút, ngay trước khi vòng tay qua vai người bạn tóc vàng của mình.

" ...Ồ." Sanji nhẹ nhàng nói, hai cánh tay cậu tự động đưa lên để giữ lấy bạn mình. "Chào, Marimo." Cậu nói thêm, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng. "Tớ cũng rất vui vì gặp được cậu."

Một tiếng sụt sịt từ phía sau cả hai nhắc nhở rằng còn có khán giả. Nghiêng cổ nhìn xung quanh, cậu không ngạc nhiên khi thấy Franky đang tự lau nước mắt, trong khi Robin trìu mến nhìn anh. "Cả làng có phiền không?" Anh hỏi.

"Không phiền đâu." Robin trả lời, nụ cười của cô ấy nở rộng hơn khi Sanji nhìn cô như bị phản bội. "Thật tuyệt khi hai em cuối cùng cũng có cuộc hội ngộ này, ngay cả khi câu thần chú của chị bị hạn chế."

"Không sao đâu, Robin." Sau khi lùi lại một chút, nhưng không thả lỏng hoàn toàn, Zoro nhìn nữ phù thủy một cách trang trọng. "Tôi biết chị đã cố gắng giúp đỡ như thế nào, và điều này là rất lớn. Cảm ơn."

Lần đầu tiên kể từ khi Sanji biết Robin, cậu thấy cô có vẻ bối rối với một vệt hồng nhạt phủ trên má, và cô bồn chồn với hai bàn tay của mình trong một biểu hiện lo lắng không được tự nhiên. "Em thật tử tế, Zoro."

"Đó chỉ là sự thật." Zoro trả lời với một cái nhún vai thoải mái. "Tôi không biết các kiểu nịnh nọt ngu ngốc như Xoắn đâu."

"Ê!" Sanji phản đối, bắn cho cậu ta một ánh lườm. "Cậu nên biết lý do duy nhất tớ không xô cậu ra ngay lập tức là vì tớ chắc rằng cậu sẽ xỉu lên xỉu xuống ngay tại chỗ nếu tớ làm vậy."

"Làm như cậu có thể ấy." Zoro chế giễu. "Tớ vẫn mạnh hơn cậu rất nhiều, Xoắn à."

"Cậu có thể ngừng gọi tớ như vậy được không?" Sanji bực tức hỏi. "Đó có phải tên tớ đâu."

"Rồi sao?" Zoro vặn lại. "Cục Tảo rồi Marimo cũng không phải tên tớ, nhưng cậu đã gọi tớ như vậy trong nhiều năm rồi."

"Ừ đó, và tớ cũng sẽ không dừng gọi đâu." Sanji nói. Với một tay lên để luồn các đốt ngón tay vào mớ tóc xù xì trên đầu Zoro, nhận ra chúng có màu xanh như bộ lông của cậu ta khi còn là một con hổ. "Tớ đoán quả đầu này giải thích tại sao cậu không có màu bình thường trong hình dạng kia rồi."

"Thôi đi." Zoro cáu kỉnh vả tay cậu. "Tớ không thể kiểm soát màu tóc của mình. Nó chỉ là tóc thôi."

"Tóc, rêu, tảo, hay cỏ." Sanji sửa lại. "Nếu tưới nước cho cậu, cậu có nghĩ trên này mọc ra cây gì không?"

"Các chàng trai." Robin cắt ngang trước khi mọi thứ có thể leo thang hơn nữa. "Hai em không nghĩ đêm nay đã đủ náo nhiệt rồi à? Không bắt đầu thấy mệt sao?"

"Hai đứa nó mới mười hai tuổi." Franky thì thầm. "Anh không nghĩ những đứa trẻ mười hai tuổi cảm thấy kiệt sức như những người bình thường đâu."

"Phải, nhưng em vẫn nghĩ đã đến lúc mọi người nên đi ngủ rồi." Robin khăng khăng, nhẹ nhàng vỗ tay. "Đã muộn lắm rồi, và adrenaline do các sự kiện tối nay mang lại chắc chắn đã cạn kiệt. Chúng ta hãy lấy vài cái gối và chăn để làm một chiếc giường cho các cậu bé nào."

"Chúng tôi không phải bé." Zoro nói chắc nịch, trong khi Sanji gật đầu bên cạnh. "Và tại sao bọn tôi không thể ngủ trong nhà trên cây như mọi khi? Ngoài trời cũng không lạnh lắm."

"Không." Robin dứt khoát. "Chị muốn giữ em trong tầm mắt, Zoro. Phòng trường hợp có bất kỳ phát sinh nào với câu thần chú."

Thế là đủ để kéo Sanji vào kế hoạch của cô, nhưng dường như không phải với Zoro. Chế giễu, cậu nhóc vung tay qua lại một cách bất cần. "Nhà trên cây nằm ngay cạnh ngôi nhà tranh." Cậu nhắc. "Hơn nữa, không phải là chị luôn để mắt đến tôi mọi lúc mọi nơi đấy sao?"

"Có thể đúng là vậy." Robin bắt đầu, chỉ để Franky ngắt lời cô bằng cách hắng giọng. "Sao vậy anh?" Cô hỏi, giọng hơi có chút gay gắt, có lẽ là do bị cắt ngang. "Em thấy là anh có điều gì đó muốn nói thêm?"

"Không hẳn là nói thêm vào." Franky nói, nghe như một người đàn ông đang lựa lời cẩn thận. "Hay đúng hơn là anh không muốn nói thêm vào, mà là anh nghĩ mình nên bổ sung thêm. Đó là- rất có thể hai đứa nó sẽ lẻn ra ngoài sau khi tụi mình ngủ nếu tụi nó muốn. Ý anh là, đây không phải là lần đầu tiên."

"Không, bọn em sẽ không làm thế." Sanji kêu lên, không muốn để Robin có ấn tượng rằng cậu sẽ đi ngược lại mong muốn của cô. "Em hứa."

"Còn tôi thì không." Zoro nói một cách vô ích. "Tôi muốn ở trong không gian của mình và tôi muốn Xoắn đi cùng."

Miệng Sanji ngậm lại đột ngột như vừa bị tát cho một cú, trong khi đối diện với hai cậu bé, Franky và Robin chia nhau một ánh nhìn thấu hiểu.

"Em hiểu ý anh chưa?" Franky nói, nghe có vẻ cam chịu. "Anh thà để tụi nhỏ làm theo cách của tụi nó và đảm bảo rằng tụi nó ổn định chỗ ngủ một cách an toàn hơn là để tụi nó mạo hiểm leo lên cái nhà cây mà không có sự giám sát."

"Bọn tôi leo lên đó suốt." Zoro hờn dỗi nói. "Tôi làm ba cái đồ quỷ đó mỗi ngày."

"Không được chửi thề." Robin nói với cậu ta, đó là một nỗ lực vô ích mà Sanji chúc cô may mắn đạt được. Người duy nhất chửi thề nhiều hơn Zoro mà cậu biết là Zeff, ông già đã làm thủy thủ trong phần lớn cuộc đời của mình cho đến khi bị mất một chân. Cậu nghi ngờ bốn năm mắc kẹt trong một cơ thể có những dây thanh quản không thích hợp để nói chuyện cũng chẳng thể làm được gì để thay đổi cát nết này.

Đánh giá qua vẻ mặt của cậu ta, suy nghĩ của Zoro hiện cũng đang đi theo hướng tương tự. Tuy nhiên, thay vì nói bất cứ điều gì, cậu ta khoanh tay trước ngực và ném cho Robin một cái nhìn bướng bỉnh.

"Ồ được thôi." Cô hài lòng với một tiếng thở dài. "Nhưng Franky sẽ giúp em lên đó, vì cơ thể của em đã chịu nhiều ảnh hưởng của tối nay và chị sẽ kiểm tra em định kỳ. Em sẽ phải chấp nhận những điều kiện đó hoặc phải ngủ ở đây."

"Đồng ý." Zoro nói, trông có vẻ tự mãn.

Cậu ta tiếp tục nhìn về ngôi nhà trên cây cho đến khi đã đứng ở gốc cây phía sau, và thấy mình bị vác qua vai Franky một cách thô lỗ. Người đàn ông to lớn cười toe toét trước tiếng ồn ào đầy phẫn nộ của Zoro, nhưng nhanh chóng leo lên thang mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Bởi vì đang theo sau họ, Sanji có một tầm nhìn hoàn hảo để thấy được biểu cảm bị xúc phạm của Zoro. Cười khúc khích với chính mình, cậu ghi nhớ trong đầu để nhắc đến điều này bất cứ khi nào Zoro chọc ngoáy cậu - như cậu ta vẫn thường làm.

Sau khi đặt Zoro vào trong ngôi nhà trên cây, Franky đợi Sanji đi vào trong rồi anh ấy gật đầu hài lòng và nhanh chóng rời đi sau khi chúc cả hai ngủ ngon.

"Dù sao tớ cũng không thấy mệt." Zoro than thở, ngay cả khi Sanji bắt đầu sắp xếp đống đệm và chăn thành chỗ ngủ.

"Đó là bởi vì cậu là một tên lập dị." Sanji nói. "Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ kiệt sức sau một đêm mà cậu có."

"Đúng, nhưng không đúng với tớ." Zoro vặn lại. "Tớ không cần phải đi ngủ."

"Vậy thì khỏi ngủ." Sanji gợi ý. "Nhưng đừng có khóc với tớ khi bị Robin bắt quả tang. Với lại, tớ sẽ đi ngủ, thức một mình cậu đi."

"Cái đồ nhạt nhẽo." Zoro càu nhàu, nhưng Sanji không thể không để ý đến việc cậu ta di chuyển theo sau khi cậu nằm xuống. Chỉ có điều, thay vì chỉ đơn giản là nằm cạnh, cậu ta nhích người thêm một chút để cuộn người lại, vùi mặt vào giữa Sanji.

"Ừm." Sanji nói, vì lý do nào đó đột nhiên cậu cảm thấy bồn chồn. "Cậu làm gì thế?"

"Trông tớ giống đang làm gì?" Zoro hỏi vặn lại, kéo chăn qua vai và chuyển người để có được tư thế thoải mái nhất. "Tớ luôn ngủ như vậy khi cậu ở đây."

"Ừ, khi còn là hổ." Sanji chỉ ra. "Khô-không phải là người."

"Có gì khác biệt?" Zoro muốn biết. "Thực chất tớ vẫn luôn là con người. Chỉ có cơ thể thì không thôi."

"Có chuyện đó nữa sao." Sanji nói, mặc dù không biết bạn mình nói vậy là đúng hay sai.

"Sao cũng được." Zoro thở dài. "Nếu muốn đẩy ra thì cứ đẩy đi. Nếu không thì đừng mong tớ di chuyển."

Biết mình đã thua, Sanji mặc kệ cậu ta muốn thế nào cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro