Chapter 8

"Trái này thì sao? Nó trông ổn đấy."

"Trái đó chín quá." Sanji trả lời, không thèm liếc nhìn loại quả mà Zoro đang cầm trong khi đang bận rộn với những lựa chọn còn lại của người bán hàng. "Nó sẽ không có vị đúng như công thức mà tớ định dùng."

Thở hắt ra, Zoro đặt trở lại quầy hàng, rút ​​tay lại sau đó và móc cánh tay vào thanh kiếm giắt trên hông. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cậu ta đang chán nản.

"Tớ đã cảnh báo trước là cậu sẽ không thích việc này đâu." Sanji nhắc nhở bạn mình với giọng lạnh lùng. "Vậy nên đừng sơ hở tí là bĩu môi chỉ vì tớ đúng, Marimo."

"Chậc!" Zoro chế giễu, khoanh tay trước ngực. "Tớ ổn." Cậu ta gắt gỏng nói thêm. "Hôm nay Robin và Franky sẽ làm mấy việc nhà, tớ sẽ cảm thấy buồn chán ở đó, nếu không thì là ở đây."

"Tớ không thể tin được cậu lại bỏ mặc Robin xinh đẹp tội nghiệp cho một đống công việc nhà." Sanji nói, quay sang trừng mắt với bạn mình. "Cậu nên quay lại đó để giúp chị ấy chứ, cái đồ vô ơn bạc bẽo."

Về phần mình, Zoro vẫn thản nhiên nhìn lại cậu. "Chị ta nói không phiền."

"Đó không phải là lý do." Sanji khịt mũi, quay lại với việc đi chợ của mình. "Thành thật mà nói tớ thấy xấu hổ về bản thân mình vì đã hơn bảy năm rồi vẫn chưa thể khiến cậu có chút lễ độ nào."

"Cậu luôn có thể thử đấu với tớ." Zoro nói, và Sanji không nghĩ cậu ta đang cho cậu chút hy vọng trong giọng điệu phách lối đó. "Chúng ta có thể đấu vài vòng ở Baratie."

"Zeff nói chúng ta đã quá lớn để làm điều đó ở nhà hàng rồi." Sanji lơ đãng trả lời. Cậu giơ sản phẩm định mua lên, cẩn thận nhét vào túi khi người bán hàng cười vui vẻ xác nhận. "Ông ấy nói khi chúng ta còn nhỏ thì trông rất dễ thương, nhưng bây giờ việc đó làm phiền khách hàng."

"Rồi sao?" Zoro hỏi, vẻ mặt cậu ta nhăn lại thành một cái cau mày giận dữ. "Từ khi nào cậu lại quan tâm đến suy nghĩ của khách hàng vậy? Cậu lúc nào cũng đánh nhau với họ. Dù sao thì ít nhất cũng là đàn ông."

"Tớ không quan tâm khách hàng nghĩ gì." Sanji nhấn mạnh, phớt lờ vế cuối. "Nhưng tớ quan tâm nếu Zeff cấm tớ giao du với cậu vì cậu không biết cách cư xử. Cậu muốn điều đó xảy ra à?"

Zoro cau có, và Sanji nhanh chóng trả tiền cho người bán hàng để cuối cùng cả hai có thể đi tiếp. Cậu vác chiếc túi giờ đã được chất đầy lên vai, vẫy chào người bán hàng khi rời đi với Zoro theo sau mình.

Đó là giữa buổi chiều vào một ngày mùa xuân đẹp trời, và Sanji thấy mình đang cười toe toét khi nhận ra mình đã hoàn thành công việc sớm hơn nhiều so với dự kiến. Chợ là điểm dừng cuối cùng mà cậu cần thực hiện, có nghĩa là Sanji đột nhiên có thời gian rảnh rỗi cho riêng mình.

Thời gian rảnh rỗi là thứ cậu thiếu trong những ngày này. Giữa những ca làm việc thường xuyên trong nhà bếp của Baratie, những buổi học phép thuật với Robin và những buổi huấn luyện với Zeff để đảm bảo cậu luôn giữ bản thân an toàn, thì đôi khi cậu có cảm giác hầu như không có chút thời gian nào cho riêng mình.

Tuy nhiên, đó không phải là trường hợp của chiều nay, và cậu mình đang cười rất tươi với Zoro qua vai, một biểu hiện để cậu bé tóc xanh đáp lại mà không cần thêm bất cứ gợi ý nào. "Những thứ này sẽ giữ độ tươi được một lúc trước khi tớ phải mang nó trở lại nhà hàng." Cậu nói, móc túi cao hơn một chút để thể hiện những gì mình đang nói. "Có việc gì cậu muốn làm không, Tảo?"

"Ghé cửa hàng của Ipponmatsu." Cậu nói ngay khi câu hỏi vừa rời khỏi miệng, lặp lại chính xác những lời cũng vừa rời khỏi môi Zoro. Sanji thở dài. "Tớ không biết cậu đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi, nhưng ông chú đó sẽ không giảm giá thanh kiếm của mình xuống mức cậu có thể mua được chỉ vì cậu nằng nặc bảo thế."

"Tớ biết." Zoro vặn lại. "Nhưng tớ vẫn thích ngắm nó. Thêm nữa, Robin đã cho tớ tiền tiền tiêu vặt vì giúp chị ta trồng vài chậu hoa mới. Tuy không nhiều nhưng có lẽ đủ để mua đồ lau kiếm mới."

"Được thôi." Sanji hậm hực, như thể không phải lúc nào mình cũng sẽ nhượng bộ. "Vậy thì đi nào."

Hai cậu bé đã ghé thăm cửa hàng của Ipponmatsu nhiều lần đến mức ngay cả Zoro cũng không bao giờ bị lạc đường đến cửa hàng nữa. Đây có lẽ là địa điểm yêu thích của cậu bé tóc xanh trong thị trấn chỉ sau Baratie, đến nỗi Sanji không thể đếm được số giờ cả hai đã dành ra để xem bên trong cửa hàng - khiến chủ tiệm cũng thấy vô cùng khó chịu.

"Trừ khi có tiền trong người, nếu không, tao sẽ khiến lũ nhóc chúng mày không dám đặt chân vào cửa hàng này!" Đứng khoanh tay trước ngực từ vị trí phía sau quầy, Ipponmatsu trừng mắt nhìn họ với tất cả thái độ của mình. "Ý tao là vậy đấy. Tao phát ngán với việc hai đứa mày lảng vảng quanh tiệm và ngáng đường những khách hàng thực sự."

Zoro lặng lẽ giơ túi tiền mà Robin đưa cho cậu ta ra, trong khi Sanji liếc nhìn xung quanh bên trong cửa hàng. Ngoại trừ hai người trông không lớn hơn họ bao nhiêu - đáng chú ý là những người đó đang tụ tập xung quanh quầy hàng giảm giá - thì cửa hàng hoàn toàn vắng vẻ.

Ipponmatsu lầm bầm điều gì đó chắc chắn là không có thiện ý trong hơi thở của mình, nhưng không làm gì thêm để ngăn cả hai bước vào. Sanji vu vơ tự hỏi liệu vợ ông chú đó có quát ổng vì đã la mắng họ lần nữa không, ý nghĩ đó khiến cậu nở một nụ cười thích thú khi đi theo Zoro vào trong.

"Những thứ đó trông không giống dụng cụ lau kiếm." Cậu thì thầm khi Zoro tự động tiến đến tủ trưng bày nơi cất giữ những thanh kiếm đắt tiền nhất. "Thực tế là chúng trông hoàn toàn ngược lại."

"Tớ chỉ đang xem qua thôi!" Zoro rít lại, đứng áp mũi vào kính. "Có ai cấm đâu."

"Cậu không đủ tiền mua mấy thứ này đâu." Sanji nhắc nhở. "Nhưng mỗi lần cậu đứng đây ngắm nghía chúng sẽ càng cảm thấy thất vọng vì sự thật đó, và tớ lại phải nghe cậu phàn nàn. Tập hài lòng với những gì cậu đang có đi."

Zoro càu nhàu dưới hơi thở của mình. "Tớ hài lòng với Wado." Cậu nói, nắm chặt chuôi thanh kiếm yêu quý nhất của mình. "Nhưng những thanh kiếm thông thường luôn gãy sau khi tớ sử dụng chúng không lâu. Ngay cả thứ mà Franky làm đặc biệt cho tớ cũng không khá hơn."

"Đó là bởi vì cậu dồn quá nhiều lực lên chúng như với những hình nhân luyện tập mà anh ấy chế tạo cho cậu." Sanji trả lời, nhăn mặt khi nhớ lại tình trạng con hình nhân cuối cùng đã trải qua. "Cậu cần phải nhẹ nhàng hơn với đồ của mình chứ."

"Không, tớ cần những công cụ mạnh hơn." Zoro phản đối. "Tớ sẽ không bao giờ trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới nếu phải dành toàn bộ thời gian để lo về việc không được phá hỏng thứ chết tiệt nào đó, hay không tìm được người thực sự mạnh để luyện tập. Đấu với cậu, Franky hay gì cũng được, nhưng cả hai đều không phải là kiếm sĩ. Tớ cần thứ gì đó giống như hồi còn ở Koushiro."

Sanji cau mày, nhận ra sự thất vọng thực sự trong giọng nói của bạn mình, nhưng trước khi có thể nói bất cứ điều gì, cậu nhận ra cả hai không còn ở một mình nữa. Hai khách hàng khác trong cửa hàng đã đến chỗ tủ trưng bày, và cả hai đều đang nhìn Zoro với biểu cảm kinh ngạc giống hệt nhau.

"Hỏi cái nè." Người đầu tiên nói, một anh chàng tóc sẫm màu với hình xăm trên má trái. Hình xăm hiện tại đang kéo dài ở một góc kì lạ nhờ vào cách anh ta cười toe toét. "Mày vừa nói mình sẽ trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới à? Mày trông không được quá mười lăm tuổi đâu, nhóc."

"Thì sao?" Zoro trả lời với một sự cau có. Cậu ta lướt nhanh qua hai kẻ khiêu khích trước khi chế giễu một cách thô lỗ. "Tuổi tác không liên quan gì đến khả năng của tôi."

Tên có hình xăm chia sẻ một cái nhìn với người bạn của anh ta, một anh chàng tóc vàng với quả đầu húi cua. "Thấy khẩu khí của nó không?" Anh ta nói. "Thằng nhóc nghĩ nó là Dracule Mihawk đời tiếp theo."

Zoro nổi giận, và Sanji lao tới tóm lấy cánh tay cậu ta trước khi mọi chuyện dần leo thang. "Bỏ đi." Cậu rít lên, hạ giọng đủ nhỏ để hai người kia không nghe thấy. "Quá mạo hiểm để cậu đánh nhau ở một nơi như thế này."

"Nhưng-" Zoro lớn tiếng phản đối, khiến tiếng cười khúc khích của hai người đó vang vọng hơn nữa. "Thôi nào, Xoắn. Cậu biết tớ có thể xử đẹp tụi nó mà."

Sanji không nghi ngờ điều đó. Tên có hình xăm và tên đầu húi cua trông giống như đã có bốn hoặc năm năm bản lĩnh, nhưng rõ ràng bọn họ đã sống một cuộc đời dễ dàng. Cậu tự tin rằng một mình cậu hoặc Zoro có thể hạ gục cả hai mà không đổ một giọt mồ hôi.

Mặt khác, việc đó không làm giảm bớt mối đe dọa thực sự từ một cuộc ẩu đả trên đường phố gây ra. Vấn đề là nếu Zoro làm mất hoặc làm hỏng chiếc vòng cổ, họ sẽ gặp rắc rối lớn hơn nhiều so với một vài lời chế nhạo ném vào họ.

"Tớ đã nói là bỏ đi." Cậu rít lên lần thứ hai, quay người để bắt đầu lôi Zoro ra khỏi cửa hàng. "Chúng ta có thể quay lại vào lúc khác khi gặp người đàng hoàng hơn."

"Đầu bếp!" Zoro phản đối, tự giữ bản thân lại bằng cách cắm gót giày vào đất. "Ít nhất để tớ mua đồ mình cần chứ."

"Không." Sanji nói, biết rõ rằng để Zoro tiếp xúc lâu hơn với những tên hề này là một ý kiến ​​tồi. "Cậu có đủ rồi, và công việc lau kiếm chẳng đi đến đâu cả. Lần sau ghé mua nhiều hơn cũng được."

"Ôi chết tiệt, mày là gì vậy, bảo mẫu à?" Tên Đầu Cạo lần đầu tiên lên tiếng hỏi. "Này nhóc, chúc may mắn trở thành người mạnh nhất thế giới nếu dành toàn bộ thời gian để làm những gì thằng đầu vàng đó bảo."

"Chết tiệt." Sanji nguyền rủa khi hai tên ngốc đó phá lên cười. Cậu có thể cảm nhận được cánh tay của Zoro trở nên cứng ngắc trong tay cậu, và cậu biết mình vừa chính thức mất kiểm soát tình hình. "Marimo... ít nhất là chờ ra khỏi cửa hàng đã, được chứ?" Cậu nói với một ánh nhìn lén lút qua vai về phía Ipponmatsu. "Sẽ có ít nhân chứng hơn."

"Rồi, cậu nói gì cũng được." Giật cánh tay của mình ra, Zoro dùng nó để chỉ vào hai tên ngốc đang cười khúc khích. "Ê." Cậu ta gầm gừ, chỉ vào thanh kiếm mà mỗi tên đều đeo trên hông. "Sao bọn bây không lấy kiếm ra nói chuyện. Tao chấp hai đứa bây lên một lượt. Nhưng thấy rén rồi thì thôi."

"Trời ơi là trời!" Sanji kêu lên, nhưng đã quá muộn, quả bom đã bị châm ngòi. Rõ ràng là cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ của một đứa nhỏ tuổi hơn mình, cả tên Đầu Cạo và tên Mặt Xăm đều cùng hướng về phía lối ra của cửa hàng, ý định chấp nhận lời thách thức của Zoro hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ổn rồi." Zoro đảm bảo với bạn mình khi hai tên đó bước qua và cậu ta quay lại đi theo họ. "Lũ đó sẽ không thể làm gì được tớ, và tớ hứa cũng sẽ không làm chúng nó tàn phế."

"Đó không phải là điều tớ muô- uầy!" Gầm gừ trong thất vọng, Sanji đuổi theo bộ ba tên ngốc, cảm thấy một phần trách nhiệm. Cậu đuổi kịp khi họ đang đi vòng qua góc của cửa hàng, cả ba rõ ràng đã chọn một con hẻm bẩn thỉu là địa điểm tốt nhất cho mớ hỗn độn này.

"Thật là mất vệ sinh quá đi." Cậu càu nhàu và nhận lại những ánh nhìn hoài nghi từ tên Mặt Xăm và tên Đầu Cạo.

"Mày biết đấy, nhóc con." Tên Mặt Xăm nói với Zoro, nhưng lại hất ngón tay cái về phía Sanji. "Đi chơi với thằng công chúa này là cũng một dấu hiệu khác cho thấy mày không có tố chất để trở thành một kiếm sĩ đấy. Mày nên bỏ lại vài thứ nếu thực sự nghiêm túc nhắm đến đẳng cấp thế giới."

Một sự im lặng bao trùm sâu đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Di chuyển như một người đàn ông trong cơn mê, Zoro quay người lại để nhìn Sanji, một bên lông mày nhướn lên trong một chuyển động có chủ ý.

Sanji nheo mắt lại, gật đầu đáp lại.

"Đánh nát mông tụi nó đi, Marimo."

*****

"Trời ơi, đây thực sự là món ăn ngon nhất mình từng nếm. Quá đỉnh!"

Gần như không dừng lại để nói thêm một lời nào, Yosaku một tay tiếp tục múc món giá đỗ xào vào miệng, trong khi tay kia vẫn bận bịu chườm túi nước đá lên mặt. "Các cậu thực sự ăn như thế này mỗi ngày ư?"

"Đầu Bếp thì có." Zoro gật đầu với Sanji nói. "Cậu ấy và ông già của cậu ấy quản lí nơi này, nên mới được ăn miễn phí bất cứ khi nào cậu ấy muốn. Nhưng còn tôi thì không sống ở đây."

"Viễn cảnh đó gây tranh cãi đấy, Bắp Cải." Zeff lẩm bẩm khi lướt qua họ trên đường vào bếp. "Và tao không nhớ mày đã từng trả tiền ăn lần nào."

"Tôi có quyền bạn thân!" Zoro hét theo ông, lời nói hầu như bị lờ đi khi bếp trưởng bước qua cánh cửa xoay. "Thì... có thật mà."

"Chết tiệt, cậu thật may mắn." Johnny nói khi đang xúc thức ăn của mình cho vào miệng. "Còn nữa, ờm, xin lỗi vì lúc nãy đã gọi cậu là công chúa, Sanji. Đôi khi miệng tôi nhanh hơn não mỗi chuẩn bị đánh nhau."

"Ý nó là mọi lúc." Yosaku lầm bầm với một miếng thức ăn khác. "Thằng này không biết kiểm soát gì hết."

"Câm miệng. Làm như mày tốt hơn tao ấy."

"Không sao." Zoro nói, khiến Sanji ngạc nhiên khi lên tiếng trước khi cậu kịp nghĩ ra một câu trả lời phù hợp. "Chuyện cũ bỏ qua, phải không Xoắn?"

Sanji định nói chuyện cũ cậu chưa thể bỏ qua được, nhưng cậu dừng lại khi bắt gặp ánh mắt của bạn mình. Zoro đang trao cho cậu một cái nhìn xin xỏ kỳ lạ, đến nỗi cậu thấy mình bị khuất phục mặc dù không cảm thấy thích điều đó lắm.

"Chắc chắn rồi." Cậu càu nhàu. "Hoàn toàn không sao. Đặc biệt là bây giờ cả hai người đều đã chịu hàng trước cậu ta."

"Bọn tôi chưa từng chịu hàng!" Johnny cười, âm thanh rõ ràng là bị nghẹn nhờ hai chiếc khăn giấy đẫm máu nhét trong lỗ mũi. "Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi nằm bẹp nhanh như vậy là khi nào. Chưa kể là nằm một lượt với thằng này!"

"Tam kiếm phái của cậu ngầu quá xá đó anh bạn." Yosaku nói thêm, lao vào Zoro ngay cả khi hắn vẫn không chịu ngừng ăn. "Mẹ kiếp! Tôi gần như phát điên khi cậu đưa thanh kiếm thứ ba vào miệng."

"Đó là Wado." Zoro tự hào nói. "Cô ấy là người sẽ đưa tôi đến đỉnh cao. Mặc dù sẽ tốt hơn nếu tôi có thể tìm thấy thêm hai thanh kiếm không dễ gãy khác." Cậu kết luận với một cái khịt mũi bực tức. "Hai thanh kiếm còn lại chắc chắn nằm đâu đó ngoài kia. Tôi có thể cảm nhận được khi tôi chiến đấu với hai người."

"Tôi nghĩ ý cậu là khi cậu nghiền nát bọn tôi." Johnny nói, nghe có vẻ rất hài lòng so với một tên đã hoàn toàn bại trận vài tiếng trước. "Tôi rút lại tất cả những gì tôi đã nói trước đó, Zoro. Một trăm phần trăm cậu sẽ trở thành người vĩ đại nhất thế giới vào một ngày nào đó, và thật vinh dự khi cậu thậm chí còn xem bọn tôi như thử thách của cậu."

"Chết tiệt, làm ơn dừng lại đi." Sanji rên rỉ, vùi mặt vào tay. "Nếu hai kẻ thua cuộc các người không im lặng, cái tôi của cậu ta sẽ phình to đến mức không thể chui qua cửa nổi mất, và tôi sẽ phải đánh bại cậu ta sau khi mấy người đi chỉ để kéo cậu ta về lại mặt đất cho xem."

"Vậy luôn." Zoro nói với một nụ cười nhếch mép. "Thử đi."

"Cậu cũng là một kiếm sĩ sao, Sanji?" Yosaku hỏi. "Ý tôi là cậu không mang kiếm trên người nên tôi đoánnn..."

"Tôi không phải là kiếm sĩ, cũng không chiến đấu bằng tay." Sanji thẳng thừng nói. "Tay của tôi là công cụ để tôi kiếm tiền với tư cách là một đầu bếp. Chúng quá quý giá để mạo hiểm cầm vũ khí."

"Xoắn chiến đấu bằng chân, như ông già của cậu ta." Zoro giải thích. "Nhưng là người giỏi nhất ở đây, và cậu ta mạnh gần bằng tôi."

"Cậu cút khỏi đây với cái gần bằng nhảm nhí đó đi." Sanji gầm gừ, huých mạnh vào hông cậu ta. "Tớ muốn đá cậu lúc nào cũng được, ở bất cứ nơi nào đấy, cái đồ não đóng rong."

"Hừm, nghe hay đấy." Yosaku nói, cuối cùng cũng ăn chậm lại và chỉnh lại khuôn mặt ngỡ ngàng của mình. "Phải nói rằng, cậu có ai biết dùng kiếm để đấu với cậu không, Zoro? Bởi vì đấu kiếm với đánh nhau thông thường không thực sự giống nhau đâu, và điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kĩ năng của cậu."

"Không phải là kĩ năng của cậu chưa hoàn thiện." Hắn nhanh chóng thêm vào. "Chỉ là- kiếm thuật của cậu có thể gặp nhiều khiếm khuyết nếu không luyện tập với những kiếm sĩ thực thụ."

"Tôi biết." Zoro trả lời, và Sanji hiểu bạn mình đủ rõ để nhận ra sự thất vọng chất chứa bên trong giọng nói của cậu ta. "Thật buồn cười, Đầu Bếp và tôi cũng đã nói về vấn đề đó trước khi tình cờ gặp hai người. Tôi cần những thanh kiếm tốt hơn người để luyện tập."

Johnny làm một tiếng ồn cân nhắc. "Tôi không nghĩ chúng tôi có thể giúp cậu vấn đề kiếm mới bởi vì chúng tôi nghèo rớt mồng tơi. Mặt khác, cậu nên thoải mái đến tập luyện với chúng tôi. Chúng tôi đi chơi ở Kozuki rất nhiều. Nó khá xuống cấp kể từ khi chủ sở hữu đời trước qua đời, khoảng hai mươi năm trước, và không ai thực sự gìn giữ nó, nhưng vẫn có một số kiếm sĩ khá mạnh ở đó."

Sau đó, Yosaku thở hắt ra, thoát khỏi trạng thái sững sờ nửa vời để nắm lấy cánh tay bạn mình. "Chúng ta nên giới thiệu cậu ấy với Kiku. Sẽ rất tuyệt vời nếu họ gặp nhau đấy."

"Ừ, ừ, ý tưởng tuyệt vời!" Johnny gật đầu nhiệt tình trước khi quay sang Zoro. "Kiku, giống như là, có lẽ là người duy nhất chúng tôi biết có thể cùng đẳng cấp với cậu. Xem hai người đấu nhau sẽ tuyệt lắm cho xem."

"Nghe hay đấy." Zoro nói, hào hứng đến nỗi Sanji phải ngậm miệng lại, sự phản đối sẵn sàng tắt lịm trên môi cậu. "Đó là là nơi nào?"

Johnny đưa ra một loạt chỉ dẫn mà Zoro không tài nào theo kịp. "Cậu cũng rất được hoan nghênh, Sanji." Hắn quay sang cậu đầu bếp sau khi nói xong. "Nó có thể hơi nhàm chán với cậu, nhưng đôi khi những người bạn hoặc người thân khác sẽ đến xem."

"Tôi ổn, cảm ơn." Sanji trả lời, giọng của cậu nghe có vẻ xa cách ngay cả với chính tai mình. "Hơn nữa, tôi đang bận ở đây. Với lại tôi nghĩ nên dọn dẹp chỗ này. Marimo, cậu giúp tớ một tay với?"

"Tớ chưa xong." Zoro cố gắng nói, từ cuối cùng kết thúc bằng một tiếng kêu khi Sanji túm lấy tai cậu ta và lôi đi. "Được rồi, được rồi, xì!"

"Mắc gì khó chịu vậy?" Cậu ta hỏi khi họ đẩy cửa vào bếp, đem theo những chiếc đĩa rỗng. "Bọn họ cũng tử tế với cậu đấy thôi."

"Có lẽ bây giờ thì đúng." Sanji giễu cợt. "Hay là cậu đã quên chuyện cậu và họ mới ẩu đả trên đường phố hai tiếng trước? Sao vậy, đánh một trận xong là trở thành bạn thân mới của cậu rồi sao?"

"Cậu mới là bạn thân của tớ." Zoro thẳng thừng nói. "Nhưng không có nghĩa là tớ không được phép có thêm bạn. Họ là kiếm sĩ đó Xoắn, họ biết những kiếm sĩ khác và sẵn sàng giới thiệu cho tớ. Chuyện này, giống như là, quá hoàn hảo."

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu quên mất và ở lại quá lâu đến mức vòng cổ hết năng lượng, hoặc nếu cậu đánh mất nó thì sao? Cậu nghĩ họ sẽ muốn cậu quanh quẩn ở đó nếu biết được sự thật à?" Sanji đột ngột gay gắt.

"Tớ không biết." Zoro trả lời, mắt nheo lại. "Nhưng tớ biết chuyện này chẳng phải việc của cậu. Nếu tớ muốn đi với họ, người duy nhất có quyền quyết định là tớ mới phải."

"Phải rồi." Sanji cay đắng nói. Cậu có thể cảm nhận được cảm giác mách bảo trong tay mình, điều đó có nghĩa là phép thuật của cậu đang bắt đầu phát ra, và cậu đã kiềm chế được cơn nóng giận của mình như một người đàn ông, tự nhắc nhở bản thân về các bài tập thở mà Robin đã dạy trong nhiều năm. "Tốt thôi. Tớ đoán nếu cậu muốn liều mạng thì cũng chẳng phải việc của tớ."

"Mẹ kiếp, không phải thế." Zoro đáp lại, cậu ta cũng bắt đầu nổi giận. "Cậu không phải sếp của tớ. Thực chất câ-"

"E hèm! Thứ cho ông già này cắt ngang cuộc cãi yêu của hai đứa mày." Zeff cáu kỉnh nói. "Nhưng đây là nơi kinh doanh, và hai thằng ranh tụi mày đang ngáng đường đấy. Hoặc chịu phạt ở đây hoặc là vác thây ra chỗ khác."

Sanji tách ra như một đứa trẻ phạm lỗi, mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại ăn phải một cú đánh của Zoro.

"Thứ lỗi, Zeff." Cậu nhóc tóc xanh lẩm bẩm, ngượng nghịu lê chân trên sàn. "Sẽ không có lần sau đâu, và dù sao thì có lẽ tôi cũng nên rời đi thôi. Tôi đã hứa với Robin lần này tôi sẽ về trước khi trời tối."

"Vậy thì tốt nhất nên đi nhanh đi." Zeff đồng ý. "Và mang theo hai thằng vô tri kia trước khi chúng nó ăn sạch nhà hàng của tao."

"Đã rõ." Zoro nói, đã di chuyển như lời bếp trưởng, và lùi về phía cánh cửa mà họ vừa bước vào. "Gặp lại cậu sau, Xoắn. Cố đừng có nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, kẻo não bị úng đấy."

"Tím." Zeff ngắt lời trước khi Sanji kịp trả đũa.

"Nhưng-" Cậu đầu bếp vẫn cố gắng chỉ về phía cánh cửa đang đung đưa.

"KHÔNG." Zeff nói chắc nịch. "Hai đứa mày có thể thử nói chuyện lại sau khi đã làm nguội đầu. Hiểu chưa? Tao muốn giữ thiệt hại về tài sản ở mức tối thiểu."

"Quá là bất công mà!" Sanji khăng khăng, bực bội bước qua ông khi lời ông nói bị bỏ ngoài tai. "Con về phòng đây. Tối nay con không muốn nói chuyện với ai hết. Nếu không, con sẽ không chịu trách nhiệm về hành động của mình đâu."

*****

Sanji đang cuộn tròn trong cơn hờn dỗi thì có tiếng gõ cửa phòng cậu. Vì giờ đã muộn, nên chỉ có một người duy nhất tìm cậu, thò đầu ra khỏi chăn, cậu sẵn sàng bậc lại với mọi cơn giận mình có.

"Con nhớ rõ ràng đã nói là con muốn được ở một mình." Cậu nhổ, ngay lập tức quyết định tấn công trong hoàn cảnh đó. "Ông đang xâm phạm quyền riêng tư của con đó, ông già."

Có âm thanh giễu cợt ở phía bên kia cánh cửa cho thấy người đó không hề bị lay chuyển. "Vì tao là người trả tiền nhà nên tao sẽ làm theo ý mình. Mày có mười giây để thay đổi thái độ đó, Cà Tím. Nếu không thì tao xông vào đấy."

"Uầy, ông đúng là tồi tệ." Sanji tuyên bố, lúng túng khi cố gắng bò ra khỏi ổ chăn trước khi Zeff có thể nhìn thấy cậu trong trạng thái tệ hại nhất. "Con không hề nhận được sự tôn trọng nào ở đây, không hề!"

Cánh cửa mở ra với một tiếng cọt kẹt và một tiếng thở dài, Zeff lấp đầy lối vào như một khán giả đặc biệt gắt gỏng. "Kureha đã cảnh báo về hoóc môn tuổi dậy thì sẽ là một cơn ác mộng phải đối phó, nhưng tao không nghĩ mụ ta nhận ra mình đã đúng như thế nào. Nhóc tì à, tao không thể bảo mày phải sống một cuộc đời như thế nào được, nhưng mày có thấy là mày đang làm quá lên không?"

"Tại sao? Bởi vì con không muốn Zoro có nguy cơ gặp rắc rối nếu để lộ bí mật của mình cho hai tên ngốc mà cậu ta chỉ mới biết được vài giờ à?" Sanji khịt mũi thật mạnh. "Cứ gọi con là đồ điên đi, nhưng con khá chắc đó nên được gọi là 'bạn tốt' thì đúng hơn."

"Có lẽ nó sẽ được gọi như vậy nếu thực sự là những gì đang diễn ra." Zeff vặn lại. "Nhưng theo góc nhìn của tao, những gì mày đang làm được gọi là 'thằng ranh đang ghen tị'."

Sanji há hốc nhìn ông. "Con không có ghen." Cậu nói với chất giọng vô thức lạc tone. "Ông già ngu ngốc, con nghĩ cuối cùng thì ông cũng bị lão hóa thật rồi."

"Đó là bởi vì mày chỉ mới chui ra bụng mẹ có mười lăm năm, đơn giản là chưa đủ lâu để có thể lôi lí trí ra khỏi cái tôi gớm ghiếc của mày." Zeff trả lời, thể hiện thái độ phụ huynh theo cách độc đáo của riêng mình, đồng thời cũng từ chối nhượng bộ thằng nhóc. "Mày chắc chắn đã thấy ghen tị, và mặc dù điều đó có thể hiểu được, nhưng vẫn không có lý do gì cho việc đó. Zoro được quyền có những người bạn khác. Cả hai đứa mày."

"Nói ai?!" Sanji thắc mắc trước khi có thể dừng lại và nghĩ xem điều đó nghe có vẻ phi lý đến mức nào. "Lẽ ra chỉ có hai tụi con trên đời này. Con không cần bất cứ ai khác, và con không muốn có bất cứ ai khác."

Cậu chợt thấy muốn nuốt lại những lời đó ngay khi chúng vừa ra khỏi miệng, nhất là vì chúng khiến cậu nghe như một tên thảm hại. Thật không may lời nói đã vụt ra khỏi môi, và Zeff đã nghe thấy rất to và rõ ràng.

"Được rồi." Người đầu bếp già nói khô khan, rõ ràng là không muốn xem như chưa từng nghe thấy. "Nhưng mày thực sự lo cho sự an toàn của bạn mày, đúng không?"

"Đúng." Sanji khẳng định, phớt lờ mọi bằng chứng ngược lại. "Con đã nói với ông rồi."

Thở dài, Zeff đi vào phòng, để cánh cửa đóng lại sau lưng với một tiếng cạch nhỏ. Trong một khoảnh khắc, có vẻ như ông sẽ ngồi xuống cạnh Sanji trên giường, nhưng rồi đảo ngược hướng đi vào giây cuối cùng và thay vào đó là chiếc ghế gần bàn.

"Nghe nè." Ông mệt mỏi nói. "Tao biết là không thể nhồi vào đầu mày cảm nhận của tao. Trường hợp của mày và thằng Bắp Cải chết tiệt là một... ít nhất là đặc biệt, điều đó khiến mối quan hệ của tụi mày khác với hầu hết mọi người. Nhưng mày không có quyền nói với nó là nó có thể và không thể kết giao với ai, ngay cả khi mày dùng vỏ bọc của sự lo lắng để cố quản lí nó. Mặc dù một phần đúng là vậy, nhưng tao với mày đều biết chắc chắn đó không phải là toàn bộ."

"Vậy là con cũng không hoàn toàn sai." Sanji bướng bỉnh chỉ ra. "Nếu cậu ấy không cẩn thận, bí mật của cậu ấy có thể bị lộ ra ngoài, và không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào. Họ có thể không quan tâm, nhưng họ cũng có thể thực sự quan tâm."

"Cà Tím, đừng hiểu sai ý tao, nhưng vậy thì sao?" Bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Sanji, Zeff nhún vai. "Mày tưởng tao không nghe thấy chuyện hai đứa gặp mấy thằng đó à? Zoro đã hạ gục tụi nó trong một trận đấu kiếm, tao thực sự nghi ngờ việc tụi nó có thể hạ gục thằng nhóc khi nó là con hổ ba trăm cân."

"Đó không phải là vấn đề." Sanji nói. "Ngay cả khi đó là sự thật, càng nhiều người biết về cậu ấy, thì càng nhiều khả năng có kẻ có ý đồ xấu phát hiện ra. Con kh- con không biết mình sẽ làm gì nếu chuyện đó xảy ra."

"Trở thành chỗ dựa cho nó." Zeff trả lời. "Giống như cách nó đã làm cho mày. Có trời mới biết hai đứa mày sẽ thế nào nếu ở một mình, và tụi mày đã có những người khác hỗ trợ nếu chuyện xấu xảy ra."

"Con không muốn Robin bị kéo vào mớ hỗn độn mà chúng con tạo ra." Sanji nói với ông. "Hoặc là kéo theo ông. Đặc biệt nếu đó là chuyện có thể tránh được."

"Chà, thật lòng mà nói tao muốn tránh mọi rắc rối về ma thuật hơn." Zeff thừa nhận. "Nếu đã nói vậy thì tao thấy mày cũng không xử lí tốt mấy chuyện này rồi, tao không nghĩ kết bạn với vài người cùng tuổi khác là chuyện xấu với hai đứa mày."

"Ông nói đúng, con không muốn nghe nữa." Sanji nói một cách cứng nhắc. "Làm ơn để con có thể quay trở lại với việc đắm chìm trong những vấn đề rất quan trọng của mình đi."

"Chết tiệt, thử rồi đấy." Đứng dậy với một tiếng rên rỉ, Zeff di chuyển về phía cửa, nhưng dừng lại trước khi mở nó ra. "Nếu mày quan tâm, tao tình cờ nghe được Zoro và hai tên nhóc kia đang lên kế hoạch gặp nhau ở Kozuki vào ngày mai. Mày có thể bỏ ca làm của mình để tham gia với bọn nó nếu muốn."

"Không hứng thú." Sanji nói, giọng cậu bị bóp nghẹt bởi chiếc gối mà mình đã úp mặt vào. "Để con yên, được không?"

Một tiếng thở dài khác là câu trả lời duy nhất cậu nhận được.

*****

Sanji thức dậy vào sáng hôm sau, quyết tâm sẽ quanh quẩn ở Baratie và tránh xa võ đường Kozuki nhất có thể. Thật không may, giây phút cậu cố gắng đặt chân vào bếp để làm mình mất tập trung, cậu đã ngay lập tức gặp phải một vấn đề.

Hay đúng hơn, hai vấn đề.

"Ý anh là sao mà nói hôm nay tôi không được phép vào?" Khoanh tay trước ngực, Sanji lườm Patty và Carne, không ai trong số họ có vẻ bị ảnh hưởng. "Tránh đường cho tôi đi, đồ ngốc, nếu không các người sẽ bị tôi đá vài phát vào mông đấy."

"Bếp trưởng đã dặn bọn tôi là ổng sẽ đá mạnh chân hơn nhóc nếu để nhóc vào đây." Carne nói, trông không vui lắm về tối hậu thư này. "Ổng nói hôm nay nhóc được nghỉ, và nhóc không được đặt một chân vào bếp."

"Tôi còn chưa ăn sáng!" Sanji phản đối, bất chấp mọi cách để vào bên trong. "Tôi phải làm gì đây, ngồi trên lầu và chết đói à?"

Patty biến mất trong giây lát, để lại Carne ở lại chặn cửa một mình, chỉ xuất hiện trở lại sau chưa đầy một phút, lần này đem theo một khay thức ăn. "Cái này là cho bữa sáng." Anh nói, giơ nó lên cao. "Bếp trưởng Zeff nói nhóc có thể quay lại vào sau bữa trưa nếu vẫn còn ở đây."

"Tất nhiên là tôi vẫn sẽ ở đây." Sanji cáu kỉnh, chộp lấy cái khay và quay người bước lên cầu thang về phòng. "Tôi không còn nơi nào khác để đi!"

Ban đầu cậu định nói muốn đổi món, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết sạch. Nhiều năm sống dưới mái nhà của Zeff đã ăn sâu vào đầu cậu quy tắc số một, đó là không được lãng phí thức ăn. Cậu ném cái khay xuống bàn khi ăn xong, giận dữ nằm phịch xuống giường với vẻ bực bội khó chịu.

Lúc đầu, cậu có ý định ở lì trong Baratie. Zeff không có quyền nhúng mũi vào việc không phải của mình và cố ép Sanji giải quyết một vấn đề quan trọng như vậy.

Thật không may, ngày còn dài, và tâm trạng khó chịu của Sanji dường như càng khiến thời gian kéo dài hơn. Ngay cả việc lên kế hoạch cho công thức nấu ăn của riêng mình, một nhiệm vụ mà bình thường cậu rất thích làm, cũng chỉ có thể khiến cậu chú ý đủ lâu đến khi bụng cậu bắt đầu đòi ăn trưa, cậu đã cam chịu sự thật rằng mình sắp phải nhượng bộ.

"Tôi đi ra ngoài đây." Cậu càu nhàu sau khi trả lại khay thức ăn mới nhất của mình ở tầng dưới. "Tôi không biết khi nào tôi sẽ trở lại đâu."

"Mày định đi đâu?" Zeff hỏi, nhướng một bên mày theo cách cho thấy ông vốn đã biết câu trả lời.

"Đừng hỏi con những thứ ngu ngốc như thế." Sanji lầm bầm, đút tay vào túi và từ chối nhìn vào mắt người đàn ông lớn tuổi. "Đó không phải là việc của ông."

"Tao mong là mày nhận ra thái độ tồi tệ đó sẽ khiến tao muốn đôn lên thêm vài cái nguyên tắc nữa." Zeff nói khô khan. "Nhưng thực chất tao thấy tao đã đạt được những gì mình muốn rồi, lòng tốt của tao sẽ để mày yên. Cút khỏi đây đi, nhóc con. Tao không muốn gặp lại mày cho tới giờ ăn tối."

"Con cảm nhận được tình yêu ở đây này, lão già!" Sanji cáu kỉnh khi lê bước ra cửa sau.

"Ừm hửm." Zeff trả lời, không hề bối rối và đã quay đi. "Nói với thằng Bắp Cải tao gửi lời chào, và đừng để bị cảm nhé."

"Bây giờ là giữa trưa và cuối hè." Sanji nói với cánh cửa giờ đã đóng lại. "Đổi câu chú khác đi được không?"

Cánh cửa vẫn im lặng một cách vô ích, đến nỗi Sanji bực bội quay đi. Đá một cách cáu kỉnh vào vài cục đá gần đó trên mặt đất, cậu dậm chân rời khỏi nhà hàng, bực bội vì vô số lý do.

Cậu giữ lấy sự khó chịu đó khi đi qua các con phố. Dựa trên những chỉ dẫn mà Johnny và Yosaku đưa ra ngày hôm qua, võ đường Kozuki nằm ở phía đối diện cuối thị trấn, trong một khu vực đã từng khá sang trọng nhưng phần lớn đã rơi vào tình trạng xuống cấp trong vài thập kỷ qua.

Vào thời điểm võ đường xuất hiện, vết tích cuối cùng của sự thất vọng trong Sanji đã bắt đầu phai nhạt, thay vào đó là sự căng thẳng. Không phải là cậu nghĩ Zoro sẽ thực sự nổi giận vì cậu xuất hiện ở đây, nhưng nếu cậu ta cảm thấy như Sanji đang tỏ ra thiếu tôn trọng và xâm phạm thứ mà cậu ta vẫn luôn muốn làm cho chính mình thì sao? Vì đằng nào Sanji cũng không có ý định cầm một thanh kiếm lên và bước vào võ đài.

Ý nghĩ đó bám theo cậu đầu bếp đến khi cậu đẩy cửa trước và nhìn quanh để tìm ai đó hướng dẫn cho cậu biết mình phải đi đâu. Từ xa, Sanji có thể nghe thấy những giọng nói vang lên, thế nên cậu quyết định hướng tới đó.

Cậu đi theo một hành lang tồi tàn và cuối cùng đi ra một không gian rộng mở rải rác các vòng đấu và nhiều dụng cụ tập luyện khác nhau. Một số ít người đang lảng vảng xung quanh, theo dõi một cặp đấu đang đi vòng quanh nhau trong võ đài chính, và một tiếng hét thu hút sự chú ý của Sanji.

Cậu nhận ra đó là Yosaku. Anh chàng tóc vàng húi cua kia là một trong những khán giả theo dõi trận đấu trên võ đài. Tuy nhiên, khi phát hiện ra Sanji, hắn bỏ dở cuộc trò chuyện với hai người khác và chạy những bước sải dài đến với một sự phấn khích.

"Cậu thực sự đã đến!" Hắn nói khi đứng ở khoảng cách cậu có thể nghe được. "Johnny và tôi không chắc rằng cậu sẽ đến, nhưng Zoro đã nói đừng đánh giá thấp cậu. Cậu ấy nói cậu chỉ được cái mạnh mồm."

"Zoro, thằng đần đó." Sanji nói một cách cứng nhắc, lưng thẳng ra khi Yosaku tiến lại gần một chút.

Yosaku cười. "Cậu ta nói cậu cũng sẽ nói như thế." Hắn thừa nhận, vỗ vai Sanji. "Sau đó, cậu ta đập tôi và Johnny lần thứ hai để thể hiện kỹ năng của mình. Cái anh chàng đó thực sự không thèm nghĩ tới ai hết nhỉ, phải không?"

"Phải." Sanji nói đơn giản. Sau đó, khi tất cả những gì Yosaku làm là nhìn chằm chằm vào cậu, cậu càu nhàu. "Cậu ta đâu?"

"Đâ- ồ, cậu không để ý à?" Cười toe toét, Yosaku hất ngón tay cái về phía một vòng đấu. "Cậu ấy và Kiku đã vờn nhau rất lâu rồi. Tôi nghĩ họ đang thực sự vui vẻ."

Theo đường cánh tay của Yosaku, Sanji cuối cùng cũng nhìn rõ vòng tập luyện. Khi nhìn kĩ hơn, cậu nhận ra rằng một trong hai người ở đó chắc chắn là Zoro - với Wado trong tay, không gì hơn - trong khi người còn lại là người mà cậu chưa từng gặp trước đây.

Sanji ghi nhận hai điều. Đầu tiên, Kiku rất cao lớn, cao hơn Zoro mấy phân, việc đó khiến cậu chàng trông nhỏ bé hơn. Thứ hai, Kiku là con gái.

Mọi bản năng của Sanji đều hét lên muốn bảo Zoro biến khỏi vòng đấu đó ngay lập tức. Những bài học rút ra từ việc ăn vài cú thục gối của Zeff đã dạy cậu rằng việc đánh nhau với phụ nữ là sai lầm như thế nào, bất chấp những bài học do Robin dạy đã nói đó là điều nhảm nhí. Bị cuốn vào cuộc chiến nội tâm quá mãnh liệt khiến tất cả những gì cậu có thể làm là đứng nhìn trận đấu diễn ra.

Vóc dáng của Kiku chắc chắn là một lợi thế bởi vì những cú đánh mà cô ấy giáng xuống trúng Zoro đều khiến cậu ta loạng choạng. Mặt khác, cậu ta rõ ràng là người nhanh nhẹn hơn, nghĩa là những cú đánh như vậy rất ít xảy ra.

Cuối cùng, một người nào đó từ bên lề bảo trận đấu là hòa, khiến cả hai chiến binh phải thở hổn hển bởi nhiều nguyên nhân. Tuy nhiên, Sanji không mù. Cậu có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Zoro từ xa, và bụng cậu quặn lại khi nhận ra đó là biểu cảm mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây giành cho mình.

"Hay là..." Nhún vai thoát khỏi sự kìm kẹp của Yosaku, cậu tiến về phía vòng đấu. "Hay là tôi ra đó chào cậu ấy một tiếng để cậu ấy biết tôi ở đây."

"Tất nhiên rồi." Yosaku vui vẻ trả lời. "Cậu thậm chí có thể giữ cho cậu ta được nghỉ ngơi một chút không? Vài người khác có lẽ muốn có một lượt đấu trên võ đài."

"Chắc chắn rồi." Sanji lầm bầm. Bước ra khỏi tên tóc vàng húi cua, cậu cẩn thận bước đến vòng đấu tập, cảm thấy lúng túng khi từ chối giao tiếp bằng mắt với bất kỳ người nào khác đang lảng vảng xung quanh.

"Này, Marimo!" Cậu gọi với một sự tự tin mà đến bản thân còn không thực sự cảm nhận được. "Sao cậu không dừng ngó lơ tớ một chút và đi xuống đây được không?"

"Xoắn hả?!" Trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề khó chịu, Zoro nhếch môi với cậu. "Cậu đến thật à!?"

"Ừ." Sanji nói, lê chân một cách vụng về. Hôm nay cậu đã nghe câu này chỉ có hai lần, nhưng đã cảm thấy mệt mỏi. "Nên cậu mau qua đây trước khi tớ bắt đầu hối hận đi."

Nụ cười của cậu ta kéo dài đến khó tin, Zoro tra Wado vào vỏ rồi nhảy xuống sàn, nhận một vài cái vỗ lưng niềm nở từ Johnny, nhưng không dừng lại cho đến khi tiến tới đủ gần để cả hai không bị ai đó nghe thấy.

"Nghe này, về những gì tớ đã nói hôm qua." Cậu ta mở lời, nhưng bị Sanji ngắt ngang.

"Không sao." Cậu nói. "Ý tớ là, cậu không sai. Tớ đại loại là đã tỏ ra khó chịu thật."

"Không." Zoro lè nhè. "Cậu chỉ trông chừng tớ như mọi khi thôi. Tớ không nên làm cái giọng đó."

Những lời nói của cậu ta trong trường hợp này chỉ càng khiến Sanji cảm thấy tồi tệ hơn, chủ yếu là vì cả hai đều đã sai và Sanji biết điều đó. Phải nói rằng, cậu thực sự không muốn cãi nhau về chuyện này thêm một lần nữa, đặc biệt là khi giờ cậu đã không còn lý do chính đáng.

Thay vào đó, cậu nói. "Cậu trông rất tuyệt khi ở ngoài đó. Cậu và, ừm, Kiku, đúng không?"

"Ừ, Kiku." Zoro nói với một cái gật đầu. "Cậu nên đến gặp một lần. Cô ấy thực sự rất tuyệt."

"Ừm, được." Sanji nói, không thấy lí do để từ chối. "Cô ấ- cô ấy là cô gái duy nhất ở đây à?"

"Cô ấy là người duy nhất tớ gặp gần đây." Zoro nói, dẫn đường cho 'người bạn' mới của mình. "Nhưng Johnny nói có một cô gái tên là Tashigi thỉnh thoảng ghé qua, và một trong hai anh em chủ sở hữu nơi này cũng là một cô gái."

"Vậy à." Sanji nói, và trong thâm tâm cậu tự nhủ việc cậu lo lắng cho những cô gái có thể bị thương chính là cái cớ để cậu ghét ý nghĩ về việc Zoro đi chơi với không chỉ một mà ba người con gái cũng thích kiếm như cậu ta. "Tuyệt thật."

Zoro ném cho cậu một cái nhìn buồn cười, nhưng thay vì nói bất cứ điều gì, cậu ta đẩy cậu đến chỗ người thiếu nữ đang đứng. Đặt tay lên cánh tay của Sanji, cậu ta hất cằm lên và huýt sáo. "Oi, Kiku, đến gặp đứa bạn mà tôi đã kể này."

Chậm rãi quay lại, Kiku nghiêng đầu và nở một nụ cười nhẹ với Sanji. "Rất vui được gặp cậu." Cô ấy nói bằng một giọng trầm hơn nhiều so với những gì người ta có thể mong đợi từ một người có chiều cao như cô. "Sanji phải không? Tôi nhớ Zoro đã kể cậu là một đầu bếp ở nhà hàng Baratie."

"Ờm, phải." Sanji nói, trong khi Zoro lớn tiếng đính chính với cô rằng cậu là bếp phó. "Im đi, Marimo. Thật thô lỗ khi nói ngông với một quý cô."

"Tớ không nói ngông, tớ nói rõ." Zoro phản đối, giờ đang tì cằm vào đỉnh đầu Sanji. "Cậu không chỉ là một đầu bếp. Một ngày nào đó cậu sẽ điều hành chỗ đó."

"Đó là giả sử Zeff quyết định nghỉ hưu." Sanji nói, huých cùi chỏ vào bụng cậu ta để cậu ta buông ra. "Biết được vận mệnh của mình, lão già chết bằm đó không chỉ định sống lâu hơn tớ mà còn quyết định làm việc cho đến ngày ổng chết kìa."

"Nghe cũng đúng." Zoro thừa nhận, không hề tỏ ra khó chịu vì bị Sanji tấn công liên tục. Cậu hiếm khi thành công đẩy bạn mình ra. Trong những năm kể từ khi cậu ta có thể giữ được hình dạng con người của mình, Sanji đã phải chấp nhận sự thật rằng cậu ta không phải lúc nào cũng nhớ giữ khoảng cách phù hợp khi ở trong cơ thể này cũng như với hình dạng con mèo lớn của mình, và cậu đã phải chịu đựng tất cả điều đó.

May mắn thay, nếu Kiku nghĩ rằng có điều gì đó kỳ cục trong hành vi của họ, thì cô ấy rất lịch sự để không nói ra. Thay vào đó, cô chỉ đơn giản là giữ nụ cười dịu dàng trước khi hỏi Sanji rằng cậu thích dành thời gian ở Baratie như thế nào.

"Tôi nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon." Cô nói sau khi cậu không nói gì thêm ngoài những câu trả lời chỉ có một từ. "Thật không may, túi tiền của tôi thì có giới hạn. Nhưng anh trai tôi đã ăn ở đó và anh ấy nói mọi thứ đều rất ngon."

"Ồ, anh ấy thật tốt." Sanji nói một cách yếu ớt. Một phần trong cậu muốn nói với cô rằng thỉnh thoảng cô nên ghé qua và cậu có thể sắp xếp một món gì đó phù hợp, nhưng cũng vì một vướng mắc kỳ lạ nào đó đã trỗi dậy ngăn cản cậu thực sự tham gia vào cuộc trò chuyện. "Tôi sẽ chuyển lời khen cho Zeff."

Kiku mỉm cười với điều này, và họ tiếp tục nói chuyện nhỏ nhẹ cho đến khi cô ấy cuối cùng bị một vài khách quen khác gọi đi. Sanji nhìn cô đi với một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ, cảm giác đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn khi Zoro không đi theo cô.

"Cô ấy có vẻ... tử tế." Cậu nói ra một phần nhỏ những điều tốt cậu nhìn thấy.

"Bên ngoài sàn đấu thôi." Zoro đồng ý với một cái nhếch mép. "Cậu nên gặp cô ấy khi cô ấy thực sự chiến đấu với kiếm trong tay. Tớ đã có rất nhiều vết cắt và vết bầm tím từ các trận đấu với cô ấy hôm nay, tớ không biết có thể đếm hết được không."

Điều đó khiến Sanji hoảng hốt đứng thẳng dậy. Liếc nhìn từ bên này sang bên kia, cậu phát hiện ra một vài băng ghế gần đó có khả năng là dành cho khán giả khi các trận đấu thực sự đang diễn ra, và nắm lấy khuỷu tay Zoro. "Đi với tớ."

"Ngồi đi." Cậu nói thêm, chỉ vào băng ghế gần nhất. "Và cho tớ xem cô ấy đã đánh cậu thế nào."

"Cô ấy không có ý gì hết." Zoro nói, như thể cậu ta nghĩ đó là điều mà Sanji lo lắng. Tuy nhiên, thực sự thì đó không phải là vấn đề, bây giờ cậu lo về việc Zoro phải ngồi đây vì bí mật của cậu ta.

Phải mất một thời gian để mọi người nhận ra, nhưng bất kỳ vết thương nào mà Zoro phải chịu ở hình dạng này đều được chữa lành bằng việc chuyển sang hình dạng khác. Nhưng nếu đó là một vết thương nặng đến mức sẽ để lại sẹo, thì đó sẽ là những gì còn lại khi cậu ta biến đổi, còn không thì sẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy vết thương đã xuất hiện.

Theo nhiều cách, đây không phải là điều xấu và thật dễ dàng để chấp nhận nếu biết về lời nguyền của cậu ta. Nhưng nếu ngược lại thì chắc chắn sẽ phát sinh một số câu hỏi, đó là lý do tại sao Sanji nắm lấy cánh tay của cậu ta khi đưa nó lên để kiểm tra.

"Được rồi, không vết thương nào trong số này là quá tệ." Cậu nói, nhìn một số vết cắt với sự nhẹ nhõm. "Nhưng một vài trong số chúng không phải là loại sẽ mờ đi sau một đêm. Cậu phải cẩn thận hơn nếu định quay lại đây."

"Không phải 'nếu'." Zoro nói chắc nịch. "Đây là những người đầu tiên tớ gặp sẵn sàng tập luyện cùng. Tớ không thể bỏ lỡ được."

"Đừng lo lắng quá." Cậu ta nói thêm, huých đầu gối vào Sanji khi thấy cậu cau mày. "Tớ sẽ cẩn thận. Với lại tất cả họ đều có vẻ là người tốt, nên có thể không phải là vấn đề lớn ngay cả khi một người trong số họ phát hiện ra."

"Zoro." Sanji rít lên, liếc nhìn xung quanh một cách lén lút khi cậu cảm thấy một sự báo động rõ rệt ngay giữa hai bả vai của mình. "Mạo hiểm quá! Cậu mới biết họ có một ngày thôi đấy."

"Bình tĩnh đi." Giơ tay lên như thể cậu ta có thể xua đi những lo lắng của Sanji, Zoro nở một nụ cười nhếch mép. "Tớ không ngu đến mức tiết lộ bất cứ điều gì sớm thế đâu, được chưa? Tớ chỉ nói việc này đáng để tớ mạo hiểm."

Sanji có thể trả lời rằng 'nhưng còn tớ thì sao?', nhưng lời này nghe ra vừa thảm hại vừa vô nghĩa. Thế nên cậu giữ suy nghĩ đó cho riêng mình và thay vào đó thở dài.

"Hãy cẩn thận." Cậu nói, muộn màng buông tay cậu ta ra. "Cẩn thận với bất kỳ cú đánh nào giáng xuống cái mề đai nữa. Chắc chắn rằng nó được ban phép đầy đủ bất cứ khi nào cậu đến đây, và đừng để mất quá nhiều thời gian."

"Rồi rồi." Zoro đảm bảo. "Hơn nữa, cậu sẽ quay lại, phải không? Tớ biết là cậu sẽ không bao giờ dùng kiếm, nhưng cậu vẫn có thể đấu với mọi người."

"Tớ... để xem sao đã." Sanji nói, không nỡ từ chối khi trông cậu ta thật tràn đầy hy vọng. "Tớ đoán có lẽ vào những ngày tớ không bận rộn với Zeff hay Robin, tớ có thể ghé qua."

"Tuyệt." Zoro nói, ngả người ra sau với một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro