Shadow
Chap 2 : Nỗi Ám Ảnh
.
“Bữa trưa đã sẵn sàng” Usopp gào lên, đạp cửa nhà bếp xông ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề của Sanji
“Thịt” Luffy hét to, chạy bán sống bán chết về phía bếp, phóng vụt qua xạ thủ mũi dài “Cái gì mà dở thế này hả Usopp?”
“Này, đây có được tính là lời xúc phạm không nhỉ?” Tay chống vào hông, Usopp nhướn mày nhìn cái kẻ vừa chê bai vừa bốc thức ăn lia lịa nhét vào miệng
Mọi người uể oải bước vào phòng ăn. Thousand Sunny vẫn tiếp tục rong ruổi trên Đại Hải Trình
Zoro đứng trên boong tàu, tập luyện như bình thường anh vẫn làm, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi của Usopp từ phía đầu cầu thang. Anh cầm lấy khăn lau qua loa mồ hôi rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời. Trong vô thức, hình ảnh của Sanji lại ùa vào tâm trí anh
Thousand Sunny đã nhổ neo được một ngày, sau khi thiêu rụi hơn nửa cánh rừng. Tiếng thét đầy hãi hùng của người dân đảo lại thoáng qua bên tai. Họ căm thù hải tặc, cụ thể là băng Mũ Rơm. Thật lòng mà nói đây là lần đầu tiên anh không hề hối hận vì đã tàn phá cả một hòn đảo. Lần này anh cảm thấy thật hạnh phúc khi mình là hải tặc
Theo dự đoán của Chopper thì sớm nhất cũng phải đến ngày hôm sau Sanji mới tỉnh lại được. Các thành viên ai cũng quan tâm về tình trạng của Sanji nhưng Chopper không nói gì nhiều, nó hiểu đây không phải là chuyện đùa. Ít nhất cũng nên để cho Zoro giữ riêng chuyện này…nó biết Sanji sẽ không đời nào…kể cả không phải vì sợ Zoro thì nó cũng không bao giờ nói cho bất cứ ai hết
Khi Zoro xuống thang, anh thoáng thấy một bóng người bên khóe mắt mình. Anh lập tức quay lại, tay sẵn sàng rút kiếm. Mùi thuốc lá quen thuộc, từng làn khói trắng phả vào không trung rồi tan biến.
Zoro mở to mắt
“Mày!” Zoro ngạc nhiên, tay chỉ về phía bóng người
“Gọi tao ah?” Giọng Sanji nhẹ tựa gió thoảng qua, con mắt xanh thẳm hướng về phía anh. Trong một phút giây, kiếm sĩ cảm giác tim mình như lỗi mất một nhịp
“Mày làm gì ở đây? Chopper bảo mày cần nghỉ đến ngày mai cơ mà” Zoro
“Hút thuốc” Sanji buông một câu trả lời ngắn gọn, cậu đút tay vào túi quần rồi tiến về phía anh. Khi đã đứng bên cạnh anh, đầu bếp kẹp điếu thuốc vào giữa 2 ngón tay, phả ra một hơi rồi nói như thầm thì “Tao biết mày đã tìm thấy tao…nhưng tao sẽ không cảm ơn mày đâu…xin lỗi vì những rắc rối,…Zoro…”
Zoro cứng người khi nghe Sanji gọi tên mình. Anh nhìn theo bóng lưng cậu xuống thang, chầm chậm tiến về phía nhà bếp. Cả gian bếp như vỡ òa trong ngạc nhiên và mừng rỡ. Kiếm sĩ vẫn đứng chôn chân ở cầu thang, mắt đăm đăm nhìn vào một điểm vô định
Từ lần đó, Sanji có vẻ như là tránh mặt anh
Giữa hai người giờ đây tồn tại một bức tường dày nghiệt ngã. Đêm đó, anh đứng ngây người trên boong tàu, ngắm nhìn mặt biển rộng lớn và màn đêm bao la. Sanji cư xử bình thường đối với tất cả mọi người xung quanh. Cậu cũng đã nấu ăn trở lại (thực sự đây là một cuộc chiến kịch liệt vì Chopper muốn cậu có thêm thời gian dưỡng thương, Usopp có vẻ cũng khá hứng thú với việc bếp núc nhưng Luffy lại khăng khăng đòi Sanji nấu). Cậu đối xử bình thường với mọi người, tất cả mọi người, trừ kiếm sĩ
Cậu vẫn tươi cười, vẫn chiều lòng phái nữ, vẫn gây gỗ với Usopp và Luffy, chỉ có điều cậu không bao giờ nói chuyện với Zoro
Zoro mơ hồ hiểu vì sao Sanji lại lạnh nhạt với mình như vậy. Đó là bởi bí mật chỉ có anh và cậu biết. Khi có ai hỏi về chuyện ở đảo, Sanji chỉ trả lời đơn giản là chúng bắt cậu định nộp cho Hải quân để lĩnh tiền thưởng. Cậu đánh trống lảng khi mọi người có vẻ tò mò về việc này. Luffy khoác lác về trận đánh với bọn cướp và lúc nào cũng thắc mắc vì sao một lũ tép riu như thế lại có khả năng tóm được Sanji. Usopp đoán già đoán non là có sự nhúng tay của phụ nữ vào chuyện này (vì Sanji thà chết chứ không đời nào đánh lại phụ nữ). Sanji chỉ cười gượng rồi im lặng. Không ai chú ý đến bàn tay đang siết chặt và ánh mắt tối đen lại của cậu, trừ một người
Zoro không nói gì và cũng không có ý định nói ra…Anh tôn trọng lựa chọn của đầu bếp. Chỉ là, giá mà anh có thể xóa tất cả những kí ức khủng khiếp đó khỏi đầu Sanji
Có lẽ anh sẽ mãi mãi chỉ khoanh tay đứng nhìn, nếu đầu bếp của anh có thể tiếp tục sống như thế. Kể cả anh và cậu sẽ không bao giờ cãi nhau, gây lộn như ngày trước nữa cũng không sao. Cả hai người lúc nào cũng chỉ nghĩ về chuyện đó – bí mật duy nhất giữa họ, bất cứ khi nào nhìn thấy đối phương. Bây giờ cậu thậm chí còn chẳng gọi anh ra ăn tối nữa
Anh hoàn toàn có thể bỏ mặc và giữ im lặng với Sanji
Nhưng đêm đó, khi thức coi tàu, mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm, Zoro chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Hướng nguồn âm nhìn xuống, anh thấy một bóng người vừa run rẩy vừa cố gắng chạy đi. Đôi lông mày anh cau lại khi nhận ra mái tóc vàng
Đầu bếp?
Sanji trượt chân, ngã khuỵu xuống, tay cậu ôm lấy bụng. Zoro vừa ngoái nhìn theo đầu bếp từ chòi canh vừa bối rối trước hành động của cậu. Zoro nhướn mày khi thấy đầu bếp của anh oằn người trong đau đớn, cả người cậu run lên từng cơn. Tim Zoro thắt lại khi anh hiểu những gì đang diễn ra trước mắt mình
Sanji đang khóc
Trong đau đớn, cậu cố gắng không phát ra bất kì một âm thanh nào. Cậu vừa liên tục đấm lên mặt sàn lạnh lẽo, vừa đè chặt tiếng nấc nghẹ ngào. Âm thầm khóc, không có lấy một tiếng động, dù chỉ là nhỏ nhất
Phải chứng kiến cảnh này quả là cực hình đối với một kiếm sĩ. Tuy tên đầu bếp ngốc không nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được phần nào nỗi đau ấy…không đơn giản chỉ là nỗi đau về thể xác
Thật sự là không thể chịu nổi
Bờ vai Sanji run rẩy trong màn đêm, cậu vẫn cố kìm nén nỗi đau của mình. Chỉ khi cảm thấy như có người ở đằng sau, cậu mới ngước đôi mắt đã nhòa vì lệ của mình lên. Là Zoro
“Đi!” Sanji mạnh mẽ nói khi chống tay lên sàn tàu “Đi đi!”
Zoro vẫn chỉ đứng đó, không nói gì
Sanji nhắm chặt mắt lại, yếu ớt ra lệnh
“Đi đi, tao không cần mày ở đây…mày chẳng biết gì cả…”
Rồi Sanji cũng im bặt. Im lặng bao trùm lấy hai người. Zoro biết cậu vẫn nhớ…những gì anh đã biết…
Chết tiệt
Cơ thể Sanji tiếp tục run rẩy trên sàn. Zoro vẫn không nói gì, nhưng tay anh đã nắm chặt lại. Mong muốn được ôm người đồng đội vào lòng tiếp cho Zoro sức mạnh…anh có cảm giác muốn che chở cho con người này, hàn gắn những vết thương trong lòng cậu…nhưng bằng cách nào?
“Cậu…” Đầy ôn nhu, anh đặt một tay lên vai đầu bếp
“Đ…Đừng đụng vào tao…” Sanji khàn khàn rít lên. Bàn tay kiếm sĩ vẫn chơi vơi giữa không trung. Sanji rụt vai lại khi nhận ra anh muốn chạm vào cậu
“Đừng đụng vào tao” Đầu bếp lặp lại, mắt nhắm chặt, mặc cho dòng lệ tuôn rơi “…mày đừng…tao đã không còn là tao của trước đây nữa rồi…tao bẩn lắm…”
Câu nói làm đôi mắt Zoro càng thêm sâu, nhịp đập con tim anh cũng mạnh hơn, dồn dập hơn
Sanji xa…quá xa…và Zoro ghét điều đó
“Chết tiệt, đừng nói điều đó với tao” Anh mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Sanji, kéo cậu đứng dậy. Sanji ngạc nhiên đến cực độ khi thấy mặt mình áp lên một lồng ngực vững chãi. Kiếm sĩ ôm cậu thật chặt
“Z…Zoro…?” Sanji thì thầm trong nghi hoặc
“Đừng nói gì cả” Zoro nghiến răng rồi ôm đầu bếp chặt thêm chút nữa. Sanji thoạt nhìn trông khá mạnh mẽ nhưng khi ôm vào lòng lại thấy cậu gầy đấn đáng thương. Lần đầu tiên Zoro nhận ra con người ấy mong manh đến thế. Trong lòng anh lại hừng hực lửa hận thù. Tim anh sẽ vỡ tan thành từng mảnh mất, nếu anh không làm gì đó để bù đắp cho cậu. Zoro muốn thấy thanh kiếm của mình cắt đôi hắn ra. Anh muốn được ở bên cạnh, một lòng bảo vệ người anh yêu. Không phải đây là lí do anh bắt mình phải mạnh mẽ lên sao?
Trong lòng anh nảy sinh ham muốn có thể bảo vệ cho Sanji nhiều hơn nữa, không phải chỉ bằng thanh kiếm của anh. Tay anh kéo cậu vào sát mình hơn chút nữa
“Tôi sẽ bảo vệ cậu, ít nhất là vào lúc này” Zoro thì thầm vào tai Sanji rồi nhẹ nhàng tách cậu ra “Tôi hứa sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cậu nữa đâu”
Sanji ngước mắt lên nhìn anh, và đó là tất cả những gì Zoro muốn. Anh đã muốn được như thế này từ rất lâu rồi. Anh cúi xuống, đặt lên môi đầu bếp, báu vật của anh một nụ hôn
_____________________
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro