Silver Lining
Chap 3 : Vệt Sáng Màu Bạc
.
Zoro cảm tưởng như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình vậy, Nhưng nụ hôn không kéo dài đến một giây. Đầu bếp lập tức tung cước, đá anh bay về phía đầu kia của tàu
“Mày đang làm gì thế hả đồ khốn?!” Sanji gằn giọng, cả người run lên vì tức giận. Cậu bước đến bên anh, xách cổ áo Zoro lên và gằn từng chữ “Rốt cuộc là mày đang làm cái quái gì thế?”
Zoro không trả lời, ánh mắt anh nhìn Sanji như thể muốn xuyên thấu tâm can cậu. Cậu ném Zoro xuống rồi bồi thêm cho anh một cú đá trời giáng. Nền tàu bắt đầu nứt, kêu răng rắc
Đèn trên tàu bật sáng. Tiếp đó là những tiếng chân vội vã và tiếng của bật mở. Mọi người ra khỏi phòng và đập vào mắt họ là khung cảnh trên tầng thượng
“Ê này!” Usopp ngạc nhiên
“Cái gì thế?” Chopper lo lắng khi nhìn thấy Zoro và Sanji
“Hai thằng đần” Franky có vẻ cáu kỉnh “Bọn mày chơi không ai cấm, nhưng đừng có mà phá tàu”
“Sanji-kun…? Zoro?” Nami líu cả lưỡi lại
Bỏ ngoài tai tất cả những tiếng nói nhốn nháo, đầu bếp vẫn trừng mắt nhìn Zoro. Zoro nếm thấy vị mằn mặn tanh tanh của máu từ khóe môi dưới, trán anh cũng có cảm giác như hơi ươn ướt. Hình như vừa rồi Sanji cũng bị thương thì phải. Anh ngẩng đầu nhìn lên và nhận được một ánh mắt đầy căm phẫn. Linh cảm của anh hoàn toàn mờ mịt, tĩnh mạch như chực nổ tung. Đây là điều mà Zoro chưa từng gặp phải
Sanji vẫn túm chặt cổ áo Zoro đầy giận dữ, tay cậu không ngừng run rẩy
“Anh Sanji…” Chopper gọi vọng lên, giọng đầy lo lắng
Cậu cúi xuống nhìn Zoro khe khẽ rít lên “Đừng đến gần tao. Tao không cần mày thương hại…Đi đi, không cần quan tâm đến tao…”
Zoro không trả lời, anh vẫn lắng nghe những lời Sanji nói, không bỏ sót một từ. Anh lặng lẽ nhìn cậu quay ra với các thành viên khác
“Chuyện gì thế?” Usopp cất tiếng hỏi khi thấy Sanji tiến về phía mình
“Không có gì” Sanji điềm tĩnh trả lời rồi lướt qua
Chopper chạy về phía Zoro nhưng anh lại vẫy tay đuổi nó đi “Tao ổn”
“Anh đang chảy máu kìa!” Chopper gào lên làm mọi người quay ra nhìn anh rồi lại nhìn Sanji. Đầu bếp dừng chân nhưng vẫn không quay lại nhìn
“Tao ổn mà” kiếm sĩ lặp lại đầy kiêm định rồi lẳng lặng đứng dậy. Anh nhìn cậu, nhưng cậu không phản ứng gì hết. Cuối cùng, Sanji đi về phòng mình và đóng chặt cửa cho tới sáng
Vụ lộn xộn đêm qua ít nhiều làm xáo trộn tinh thần mọi người vào sáng hôm sau. Luffy và Usopp chơi với Chopper để giết thời gian còn Nami, Robin và Brook chỉ đứng nhìn. Không khí tẻ nhạt này chỉ kết thúc khi Sanji mở cửa bếp gọi mọi người vào với một nụ cười thật tươi
Nhưng Zoro bị bỏ ở ngoài
Anh không quan tâm, Anh đứng trên boong tàu chăm chỉ luyện tập, ngay cả khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần. Anh không nhìn ngó xung quanh, cũng chẳng hy vọng gì nhiều. Anh cũng dễ dàng cảm nhận được thuyền y đang bước đến bên mình
Chopper đứng đấy, tay cầm khay thức ăn chìa trước mặt Zoro. Anh không hỏi lại nó, cũng không nhận lấy đồ ăn, anh biết bây giờ mọi người đang nghĩ gì, về anh và về cậu
Zoro nghĩ anh không nhất thiết phải kể với họ. Dù Chopper có thể chỉ ra cả ngàn lí do để các thành viên khác trong băng cần được biết nhưng anh không nghĩ đây là lúc thích hợp. Zoro mong là theo thời gian, cậu sẽ phần nào tha thứ cho anh. Nhưng anh chỉ cũng dám mong vậy thôi, anh biết mình đã đi quá xa rời, với lại anh toàn làm cho mọi thứ rối tung cả lên
Nhưng tại sao mình lại làm vậy?
Suốt cả ngày, đầu anh chỉ quanh quẩn với câu hỏi này, anh đứng tập tạ mà tâm trí lúc nào cũng để đi đâu đâu. Tại sao anh lại hôn đầu bếp? Đứng trước tình yêu của đời mình nhưng tại sao con tim anh lại hành động sai lầm như vậy?
An ủi là tất cả những gì anh có thể nghĩ ra, để che chở cho cậu. Anh không mong đầu bếp sẽ dễ dàng đón nhận nó, anh cũng ngờ trước được cú đá như trời giáng của Sanji. Với tính cách của đầu bếp thì sẽ không có chuyện cậu để người khác hôn mình dễ dàng như vậy. Nhưng Zoro không hiểu vì sao mình lại làm thế. Anh biết nụ hôn của anh làm cậu khó chịu nhưng lẽ nào cậu không nhận ra anh làm như vậy là để xoa dịu cậu sao?
Zoro tiếp tục nâng tạ. Anh gần như kiệt sức vì suy nghĩ quá nhiều rồi
“Mình đúng là thằng ngốc” Anh lẩm bẩm một mình
Buổi trưa cũng vậy, Sanji không hề gọi Zoro vào ăn, mặc dù Luffy luôn miệng thắc mắc. Đầu bếp chỉ trả lời cụt lủn là cậu không hề cấm Zoro bước vào bếp
“Này, Zoro, xuống ăn với bọn này đi” Luffy gọi khi thấy Zoro vẫn đang luyện tập
“Khi nào muốn thì tao sẽ xuống” kiếm sĩ trả lời không suy nghĩ “Cứ mặc kệ tao, Luffy”
Luffy nhìn chằm chằm vào con người đứng trước mặt. Zoro thoáng ngừng một chút, quay đầu lại và hơi thắc mắc về ánh nhìn chằm chằm của Luffy, cứ như thể thằng nhóc này đã biết được điều gì đó. Nhưng chỉ vài giây sau, anh lại thấy Luffy bắt đầu tấn công khay thức ăn Chopper mang đến cho anh
“Haizzzzz” Anh tức giận lầm bầm
Mặt trời dần ngả bóng. Cuối cùng thì Zoro cũng hạ mấy dụng cụ thể dục xuống. Anh rốt cuộc cũng hiểu được tên đầu bếp ngốc đang làm gì. Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng mình đang sắp chết vì đói
Phòng ăn đang ồn ào bống dưng im bặt ngay khi anh mở cửa
Kiếm sĩ nhắm mắt lại, không nói không rằng ngồi xuống cuối bàn. Mọi người hết nhìn anh lại quay lại nhìn Sanji, cậu cũng im lặng từ khi Zoro bước vào phòng. Rồi, như được ra ám hiệu, mọi người lại tiếp tục truyện trò rôm rả
“Này Luffy, cái đùi gà đó là của tớ - ah, đừng có ăn chứ” Usopp gào lên
“Đồ ăn không phải để ăn thì để làm gì?” Luffy lí sự
“Nhưng không phải chỉ cho mỗi mình cậu ăn” Usopp bắt bẻ lại
“Nami-san, cô có thể cho tôi xem đồ lót của cô không?”
“Ông thích ăn đòn ah, xương khô hư hỏng”
“Nếu cậu tin rằng người máy không có vị giác thì e là cậu sai rồi đấy, xem này Chopper” Franky nói bằng âm thanh rè rè đặc trưng của robot
“Uwaaaaa, tuyệt quá!”
Trong gian bếp náo nhiệt, hai người vẫn lạnh như băng. Zoro ngồi khoanh tay trước ngực, còn Sanji lặng lẽ phả từng làn khói trắng
Usopp nãy giờ đã thấy không ổn, quay sang thì thầm với Luffy “Này, ta có nên làm phiền họ không nhỉ?”
Sanji lờ đi sự hiện diện của Zoro trong phòng. Cậu không nhìn anh, chỉ đứng dậy lấy cái đĩa đặt trước mặt anh. Kiếm sĩ thở dài, đứng dậy đi ra ngoài
“Anh Zoro, chờ đã!” Chopper gọi giật lại “Anh không định ăn gì ah?”
Zoro đóng cửa lại, không nói năng gì. Nami và Robin nhìn nhau rồi quay sang nhìn đầu bếp bằng ánh mắt tò mò
“Nhưng anh cũng bỏ bữa trưa rồi” Chopper lẩm bẩm sau cánh cửa đã đóng kín “hôm qua cũng vậy…”
“Cậu đưa bữa sáng cho anh ấy rồi phải không?” Usopp quay sang khi vừa giành được cái cánh gà từ tay Luffy
“Ah…”
Luffy ngẩng đầu lên “Hả, thế có nghĩa là đồ ăn trên cái khay đó là bữa sáng của Zoro ah? Tôi cứ tưởng đấy là bữa nhẹ của Zoro và anh ấy không muốn ăn, nên tôi trót ăn mất rồi”
Sau câu nói của Luffy là một bức màn im lặng bao trùm lên gian bếp. Sanji vẫn không nhúc nhích
* * *
Zoro ra ngoài boong tàu, anh ngồi xuống dựa lưng vào tường. Không ăn cũng không sao, nhưng anh vẫn mong mình có chút rượu. Đêm đã buông, anh không mong gì hơn một chút sake để làm ấm người
Đầu bếp chết tiệt
Mắt Zoro hơi hoa lên, anh lắc mạnh đầu mình. Chẳng còn gì phải lo lắng nữa, vì mọi thứ đã quá rõ ràng. Cho dù đầu bếp có nghĩ gì đi chăng nữa thì trong tâm trí cậu cũng không có chỗ dành cho anh. Sự hiện diện của anh không giúp gì được cho Sanji, trái lại, nó nhắc cho cậu nhớ đến những kí ức kinh hoàng
Zoro nhắm mắt lại, 3 thanh kiếm vẫn ở trên người. Nhưng chỉ vài phút sau, đoi mắt sắc lạnh của anh lại mở ra
“Mày đang mỉa mai tao đấy có phải không?” Anh nhìn con người đứng trước mặt mình một lúc rồi nói
Sanji thổi ra một luồng khói, đặt khay thức ăn xuống cho kiếm sĩ. Zoro nhìn xuống đồ ăn trước mặt rồi lại ngước lên nhìn Sanji
“Tao không có ý trách mày” Sanji nói mà không nhìn anh “Tao cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước một kẻ đang chết đói”
“Đúng như tao đoán, đó là lời mỉa mai” Zoro quay lưng đi, ánh mắt anh tối lại “Tao không đói”
Sanji lại thổi ra một luồng khói
“Mày lúc nào cũng thế” Cậu lẩm bẩm rồi lặng lẽ bước đi. Nhưng anh lại nhận ra cậu đã dừng bước, anh ngước mắt nhìn lên
“…”
“Chopper nói với tao rồi, mày muốn giữ kín chuyện của tao với mọi người. Tao đã nghĩ về nó suốt”
“…Nghĩ về cái gì cơ?”
“Tao nghĩ là tao không nên thắc mắc về nó…dù sao đó cũng là mày. Zoro, tao rất ngạc nhiên vì sao một thằng đầu rêu vô dụng như mày lại nghĩ được đến đó…”
Zoro vểnh tai lên. Sanji lại vừa gọi tên anh
“…Cái gì cơ?” Anh lặp lại một lần nữa, mong là mình hiểu được những ý nghĩ trong đầu cậu, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Vầng trăng bị mây mù che lấp, đối với một kiếm sĩ thì nó không đời nào là dấu hiệu của điềm lành
Sanji nhấc điếu thuốc khỏi môi khi thấy anh vẫn tiếp tục im lặng “Tao không muốn nhớ những gì đã xảy ra. Tao nghĩ mày sẽ giúp tao quên nó đi. Tao biết mày…nghĩ tao sẽ gục ngã bởi loại chuyện này…uhm, tao công nhận để vượt qua được nó chẳng dễ dàng gì…đối với tao…nhưng mày cũng không nhất thiết phải hôn tao …”
Zoro cau mày khi nhận ra giọng điệu của cậu đột nhiên lạnh băng
“Tao không cần thứ chết tiệt đó… Thậm chí tao còn chẳng cần mày thông cảm… Zoro…tao…”
Zoro đứng lên, nắm lấy cánh tay đầu bếp rồi xoay cậu lại đối diện với mình. Dưới mái tóc vàng là đôi mắt vừa kiên quyết vừa giận dữ
“Tao không muốn thảm hại trước mặt mày” Ánh mắt cậu vằn tia lửa giận “Tao đã cố gắng để được bằng mày…tao với mày luôn ganh đua nhau…và sau đó thứ chết tiệt này nhấn tao xuống…tao nghĩ tao không thể đứng ngang hàng với mày nữa…nụ hôn đáng ghét của mày khiến tao nhận ra…”
Cậu thô lỗ giằng cánh tay mình ra khỏi tay kiếm sĩ “Tao sẽ không hỏi vì sao mày lại làm vậy…tao thậm chí còn chả muốn biết tại sao…tao chỉ muốn giữ khoảng cách với mày…đừng lại gần tao nữa…”
“Cậu…” Zoro nghiến răng
Bất ngờ, bên mạn phải Thousand Sunny phá ra tiếng nổ lớn phá vỡ màu tĩnh lặng của màn đêm. Cột nước lớn dội xuống boong tàu như muốn nhận chìm nó.
“Cái quái gì thế?” Zoro đảo mắt nhìn xung quanh, tay vẫn nắm chặt cánh tay của Sanji
“Chúng ta bị tấn công” Sanji trả lời, tiếp theo đó là những tiếng bước chân hối hả của thủy thủ đoàn
“Cái gì vậy?” Usopp hét lên khi thấy boong tàu ngập nước. Sanji rút tay mình khỏi tay Zoro. Mọi người nhìn về phía đuôi tàu, nơi cái bóng của một con tàu khác đang tiến tới ngày một gần
“Chúng đủ can đảm để tấn công ta giữa đêm sao?” Franky nói, đôi mắt điện tử của ông phóng tầm nhìn ra xa hơn để trông rõ con tàu
“Có nghĩ là chúng quá hèn nhát để tấn công ta giữa thanh thiên bạch nhật, đồ đánh lén” Nami tức tối khi con tàu kia lướt về phía Thousand Sunny
“Này!” Luffy gào lên vs tàu bên kia “ Cái quái gì thế này? Ta sẽ đập nát các ngươi ”
“Haha, đáng lẽ ra câu đó phải để ta nói chứ” Một giọng nói sắc lạnh vang ra từ trong bóng tối, con tàu kia đã đến rất gần “Dám phá sào huyệt của ta lúc tao đi văng, giải cứu tù nhân của ta – coi như ngươi to gan”
Zoro mở to mắt rồi nhìn nhanh sang đầu bếp. Anh nhận ra ánh mắt kì lạ và từng đợt run rẩy của cậu, đôi môi cậu bắt đầu mấp máy “G…Giọng nói này…”
Ánh trăng đổ xuống con tàu. Hơn một chục thuộc hạ đứng sau gã đàn ông vừa nói. Hắn trông khá trẻ, nổi bật với mái tóc đỏ và kí hiệu bên mặt phải (tất nhiên không phải là Shanks đâu nhé) Nụ cười nửa miệng toát ra một vẻ nguy hiểm đầy độc ác. Tay Sanji nắm chặt lấy tay vịn trên thành tàu
“Ngươi…”
Đôi mắt hắn nhìn xuống Sanji, môi nở một cụ cười chiến thắng
“Ah, món đồ chơi của ta, em cũng ở đây sao?”
Sanji nghiến răng kèn kẹt
“Đồ chơi?” Usopp khó hiểu nhìn Sanji “Này, Sanji, hắn nói về cái gì vậy?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sanji, cậu thậm chí tức giận đến độ không nói nên lời. Cậu ném cho hắn một cái nhìn như muốn giết người, mặc dù rõ ràng là cậu vẫn còn đang run rẩy
“Anh Sanji…” Chopper gọi tên cậu, cố gắng lại gần đầu bếp “Anh không sao chứ?”
“Này” Luffy gầm gừ, bắn cho hắn một cái nhìn đe dọa “Ngươi là ai? Lảm nhảm cái gì vậy?”
“Gì thế này? Em không nói gì cho bọn này về ta sao, cậu bé?” Lại một tràng cười khác từ hắn và lũ thuộc hạ cũng bắt đầu khúc khích
“Bớt nói nhảm đi. Ngươi là thằng nào?” Luffy kiên quyết
Đôi mắt hắn lóe lên một tia đầy nham hiểm
“Ta là thủ lĩnh băng cướp trên núi mà các ngươi tấn công đêm hôm nọ đấy. Ta đến đây để trả thù…và bắt lại tù nhân xinh đẹp của ta”
“Vậy có nghĩa ngươi là kẻ bắt cóc đồng đội của chúng ta sao?” Brook im lặng sau một tràng cười man dại của gã cầm đầu, hắn lại quay sang cười ẩn ý với Sanji lần nữa
“Có vẻ như em không kể cho đồng đội của em về cuộc vui giữa chúng ta rồi phải không, hoàng tử nhỏ?”
Sanji nghiến răng, hai tay siết chặt
“Câm ngay…” Cậu lầm bầm “ngươi dám…”
“Có vẻ như ta đang đùa với lửa nhỉ” Hắn vẫn cười toe toét như lăng nhục cậu trước mặt băng mũ rơm vẫn đang chưa hiểu gì “Ta đã có một cuộc vui nóng bỏng khó quên với thủy thủ đáng yêu của các ngươi đấy. Cách em chống cự cũng thật quyến rũ ~”
“Sập bẫy rồi” Một giọng nói vang lại từ sau lưng hắn
Hắn quay lại, sửng sốt khi nhìn thấy mái tóc xanh với một hơi thở đượm mùi khát máu
“Zoro” Sanji mơ hồ nhận ra tiếng nói của chính cậu khi nhận ra anh đã ở tàu bên kia
Lũ cướp gầm lên, tất cả vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng tàu của chúng bắt đầu rung lắc dữ dội
“Cái quái gì…”
“Tàu”
“Bị cắt làm đôi”
“Không đời nào”
“Ahhhh”
“Ta đang chìm đấy!”
Giữa đam hỗn loạn, Zoro không hề di chuyển. Anh vẫn đứng đó, trừng mắt nhìn gã trước mặt. Hắn quay lại, rút kiếm ra
Đôi mắt Zoro mang tử khí rất rõ ràng
“Ta đứng đây không phải chỉ để nhìn ngươi đâu” Một giọng nói bình tĩnh đến khó tin phát ra từ Zoro, hoàn toàn đối lập với nét mặt đáng sợ “Ta cũng mừng là ngươi tự dẫn xác đến đây, tao đỡ mất công truy lùng mày”
Zoro tháo chiếc khăn đen bên tay phải buộc lên trán, tuốt vỏ 3 thanh gươm
“Thằng hải tặc khốn khiếp, 3 thanh kiếm không dọa được ta đâu, ta sẽ lấy đầu ngươi”
Zoro cười gằn trong cổ họng “Ngươi nên biết ta có nhiều hơn là 3 thanh kiếm đấy”
Trong một tích tắc, đôi mắt hắn lóe lên như vừa nhận ra điều gì đó
“Này Zoro, đừng có một mình chiếm hết trò vui vậy chứ” Luffy hét lên khi phá nát chiếc tàu kia. Sunny khe khẽ dạt ra khỏi chỗ con tàu đang chìm
“Dừng lại đi Luffy, tao nghĩ vụ này chú mày nên đứng ngoài” Franky nhấc kính lên “Với lại Zoro cũng vừa hạ xong thằng lắm mồm kia rồi”
Sanji vẫn nhìn chằm chằm vào con tàu kia
“Thế sau đó Luffy làm gì?” Nami thắc mắc
“Đứng nhìn đống đổ nát này thôi, tôi cược đấy” Usopp nhún vai “Nhưng này, không hiểu sao chúng lại đi theo ta nhỉ? Gan thật đấy…chúng không biết chúng ta là ai sao?”
“Tôi hơi nghi ngờ” Robin nói khẽ khi cô nhìn sang Sanji “Cậu không sao chứ Sanji-kun, cậu đang run kìa”
Sanji ngay lập tức tự trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn nhìn thất thần vào con tàu đang chìm. Từng dải mây đen nứt ra, ánh trăng tràn qua khe nứt tạo thành những vệt sáng lóng lánh như ánh bạc
‘Tôi cảm thấy…” Cậu thì thầm “Tôi…”
Một lúc sau, con thuyền kia đã chìm nghỉm dưới đáy đại dương. Luffy và Zoro trở lại thuyền
“Yoho ~ tuyệt vời”
Zoro dừng lại bên cạnh Sanji. Đầu bếp lặng lẽ nhìn anh
“Đừng đứng đó một cách vô nghĩa vậy nữa” Zoro nói mà không nhìn Sanji, mọi người vẫn đang đổ dồn chú ý vào Luffy “Nếu không muốn thảm hại trước mặt tao thì hãy mạnh mẽ lên đi…nếu muốn được bằng tao thì hãy mạnh mẽ lên…nếu không muốn mãi ngập chìm trong nỗi đau thì hãy mạnh mẽ lên. Chấp nhận quá khứ và mạnh mẽ hơn là tất cả những gì tôi khuyên cậu. Tôi không nghĩ tránh mặt tôi là một giải pháp đấu – đó chỉ là chạy trốn”
Sanji vẫn im lặng, ngay cả khi Zoro lướt qua cậu. Đêm dài, đã qua rồi
_______________________
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro