Chương 1
Gió nhẹ phất phơ, trời quang mây tạnh.
Trên bãi cỏ đang tổ chức hôn lễ, toàn trường nhỏ đều trang trí hoa hồng đỏ, cổng vòm xung quanh điểm xuyết hoa tươi, bóng bay màu xanh lá, thảm đỏ trải từ cổng vòm đến thẳng sân khấu, trên sân khấu, màn tơ trắng theo gió bay múa, hướng rủ xuống thạch anh nhẹ lay động, chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Hôm nay là hôn lễ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, bọn họ là quan hệ thông gia thương nghiệp, chỉ có bên ngoài là không biết, hiện trường hôn lễ sắp xếp một đám phóng viên, tạch tạch tạch, âm thanh bấm máy vang lên liên tục.
Người mới vào sân, hai người một hồng một nhạt trắng, đứng chung một chỗ vô cùng xứng. Bọn họ mười ngón tay đan lấy nhau, giẫm chặt lên thảm đỏ, đi về phía sân khấu, sau lưng hoa hồng vung lên, xung quanh tân khách mang theo nụ cười chúc phúc nhìn bọn họ, bọn họ trao nhẫn cho nhau, dưới ánh mắt của người thân bạn bè, bọn họ hôn nhau.
#Tiêu Chiến kết hôn cùng Vương Nhất Bác bạo.
#Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hôn nhau thành chủ đề nóng.
#Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác
nóng.
Hotsearch treo một tuần lễ, gần như toàn bộ ngành giải trí đều đưa tin chúc phúc, quần chúng ăn dưa nhìn thấy nhan sắc hai người đứng cạnh nhau, cũng tới tấp khen xứng đôi.
Tiêu Chiến mặc dù mới 28 tuổi, nhưng dựa vào diễn xuất tinh xảo, tuổi còn trẻ đã đoạt giải ảnh đế, nổi tiếng, vẫn đứng hàng đỉnh lưu không lui. Vương Nhất Bác lại là một ngôi sao mới, chạm tay có thể bỏng. Cậu là ca sĩ vừa hát vừa nhảy, 22 tuổi liền có được ca khúc tự sáng tác, giải thưởng ca sĩ tốt nhất, hơn nữa còn là toàn năng nhảy Vương. Từ nhỏ đã luyện nhảy, cái loại nhảy nào, cậu cũng có thể kiểm soát, vừa cool vừa ngầu, đứng tuyến một ngành giải trí.
Thời gian thấm thoắt, hôn lễ giống như ngày hôm qua.
Hai năm, Vương Nhất Bác mỗi lần nhớ lại cái ngày kết hôn vào ngày hôm đó, cậu đều có thể miêu tả rõ ràng cảnh tượng lúc đó, cùng với Tiêu Chiến mang theo nụ cười máy móc, tao nhã khéo léo.
Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến, là chuyện mà nhà họ Vương đều biết, lúc ấy tài chính của Tiêu thị xảy ra vấn đề, là Vương Nhất Bác hướng người trong nhà đưa ra quan hệ thông gia, người nhà họ Vương luôn yêu thương đứa con này, muốn cái gì cho cái đó, thấy cậu thích Tiêu Chiến như thế, hi vọng cậu vui vẻ liền đồng ý, Vương Nhất Bác không nghĩ đến chuyện thuận lợi như thế, Tiêu Chiến rất nhanh liền đáp ứng.
Bọn họ mặc dù đã kết hôn, nhưng mà thời gian ở cùng nhau ít đến thương cảm, nếu như tính toán theo giờ, có thể không nhiều đến 72 giờ, hai năm này đối với Tiêu Chiến chỉ là một cái vở kịch, cơ bản đều là ở bên ngoài, chính cậu cũng có hoạt động, bất quá thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn so với Tiêu Chiến, cho nên thời gian ở lại nhà cũng nhiều.
Bọn họ ở tại khu biệt thự, tất cả có ba tầng, lầu một là phòng bếp, phòng khách, lầu hai là phòng ngủ bọn họ, Tiêu Chiến ngủ phòng chính, cậu ngủ phòng phụ, cửa hai phòng đối diện nhau, lầu ba là phòng luyện nhảy, phòng âm thanh điện ảnh, đều là Vương Nhất Bác dùng.
Thời gian dài Tiêu Chiến đều không có ở nhà, thậm chí Vương Nhất Bác cảm giác cái nhà này chỉ có một mình cậu ở, ừ, kỳ thật cùng một người ở, hay hai người cũng không có gì khác nhau.
Cậu cũng đã quen.
Cho nên, khi sáng sớm cậu rời giường, giẫm lên dép lê xuống lầu, nhìn thấy ngồi trên ghế salon là người mà mấy tháng không thấy, đột ngột cảm giác nhiều hơn tới một người, để Vương Nhất Bác nhất thời không thích ứng kịp.
"Dậy sớm vậy." Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, thấy bộ dạng Vương Nhất Bác vừa mới rời giường, cùng cậu lên tiếng chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp lại, len lén liếc Tiêu Chiến một cái, cậu nhìn xuyên qua chiếc áo T shirt bên trong, bên ngoài phối hợp với áo khoác âu phục màu đen, anh lười biếng dựa vào trên ghế salon, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến tâm động. Cậu nhanh chóng thu lại tầm mắt, mặt không biểu tình, thật ra nội tâm bên trong sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, hướng phòng bếp đi đến.
A, a, Tiêu Chiến như thế nào đột ngột trở về? Mình mặc áo ngủ bò sữa, anh ấy không cảm thấy mình rất ngây thơ chứ? Tóc của mình vẫn chưa chải, rối bù, anh ấy sẽ không cảm thấy mình cực kỳ lôi thôi chứ? Sớm biết như vậy, mình đã mặc quần áo đàng hoàng, ít nhất giữ lại cái ấn tượng tốt cho anh ấy.
Tiêu Chiến dĩ nhiên là không nghe được nội tâm của cậu, chỉ thấy Vương Nhất Bác lạnh nhạt đi qua bên cạnh anh, anh cũng không nói nhiều hơn nửa lời, chỉ là lúc gặp Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ bò sữa, tóc rối bời nhếch lên mấy cọng, trông có chút ngốc, để cậu sinh ra một loại tương phản đáng yêu, cool nguy ở nhà lại mặc đáng yêu như thế? Không biết nếu để fan hâm mộ biết được sẽ có cảm tưởng gì?
Vương Nhất Bác thuần thục lấy trứng gà từ trong tủ lạnh ra, không biết Tiêu Chiến ăn hay chưa? Cũng không biết anh trở về lúc nào, Vương Nhất Bác từ phòng bếp nhô đầu ra, phòng bếp với phòng khách vẫn là có khoảng cách, cậu cảm thấy lớn tiếng gọi anh cũng có chút mất hình tượng, thế là liền đi ra.
"Tiêu Chiến, anh có muốn ăn bữa sáng không?"
"Ừm!" Tiêu Chiến nghe tiếng nhìn sang, thấy Vương Nhất Bác cầm trong tay trứng gà, có chút ngoài ý muốn, "cậu biết nấu cơm?"
"Biết....biết làm mấy món đơn giản." Phức tạp cậu cũng không biết.
"Được! Vậy làm phiền cậu." Tiêu Chiến cười cười.
"Không phiền phức." Vương Nhất Bác hướng phòng bếp đi đến, nội tâm tung tăng như chim sẻ, sau đó chú tâm làm bữa sáng, nhưng nghĩ lại, nếu làm màu mè quá vậy thì quá xấu hổ, vẫn là đơn giản thôi.
Kỳ thật lúc mới kết hôn, cậu có làm qua bữa sáng cho Tiêu Chiến, chỉ là lúc đó Tiêu Chiến cực kỳ vội vàng, cậu còn chưa kịp gọi anh, người đã liền đi mất, ngày hôm sau, Tiêu Chiến liền vào tổ quay phim.
Cho nên, cậu khó có được cơ hội làm điểm tâm cho Tiêu Chiến, lần này nhất định phải biểu hiện tốt một chút.
Bất quá cậu cũng chỉ là biết làm đơn giản, đem bánh mì bỏ vào trong lò nướng bánh mì, làm nóng sữa bò, trứng rán thêm cái lạp xưởng, chỉ chốc lát, trong thời gian ngắn đã chuẩn bị xong, xếp lên trên đĩa, đặt lên bàn ăn, trong lòng có chút ít khẩn trương, "Tiêu Chiến ăn cơm."
Đây là số lần không nhiều bọn họ ngồi ăn cơm chung, lúc trước đều là nghĩ lễ gặp gỡ gia đình.
Tiêu Chiến ở phòng khách đã gửi thấy mùi trứng thơm, còn có vị ngọt mùi bánh nướng, để anh cảm thụ được cái gì gọi là ấm áp lúc sáng sớm, mùi thơm của thức ăn cũng khơi gợi lên Tiêu Chiến muốn ăn.
Nghe thấy Vương Nhất Bác gọi anh, anh thu điện thoại đi đến, lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn, cười khen một câu, "thật là thơm."
Vương Nhất Bác khẩn trương đến mức không biết đáp lại như thế nào, mặc dù Tiêu Chiến chỉ là lễ phép tán thưởng, thế nhưng trong lòng cậu vẫn không khống chế được vui vẻ, cậu bất động thanh sắc, nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống.
Lúc hai người ăn cơm đều không nói gì, phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh nhai đồ ăn lẫn nhau, Vương Nhất Bác vài lần liếc trộm Tiêu Chiến, thấy anh ăn rất ngon, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng cậu thầm nghĩ, muốn gợi chuyện.
Tiêu Chiến không nghĩ đến, cool nguy Vương Nhất Bác lại làm bữa sáng ăn thật ngon, rán trứng gà cũng rất ngon, vỏ ngoài lạp xưởng cũng là rán giòn giòn, bánh mì nướng thoa salad lên ăn cũng rất mĩ vị, kỳ thật đối với anh ăn uống cũng rất cầu kỳ, nhưng cái bữa sáng này ngoài dự liệu đối với khẩu vị của anh.
"Lần này anh trở về ở lại mấy ngày? Vương Nhất Bác nhấp một hớp sữa bò, giả vờ hững hờ hỏi.
"Đóng xong phim rồi, bây giờ nghỉ ngơi, có thể là ở lại một tháng đi." Trong hai năm qua anh đóng vài bộ phim, đều không có phim để chiếu, cũng định cho chính mình nghỉ ngơi một chút, anh ngẩng đầu trả lời Vương Nhất Bác, vừa hay nhìn thấy Vương Nhất Bác dũi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm sữa đọng trên môi. Anh ngây ngốc một chút, thấy Vương Nhất Bác nhìn qua, nhanh chóng xoay đi ánh mắt.
"Ừm." Vừa vặn trong khoảng thời gian này cậu cũng không có hoạt động, vậy hai người có thể ở cùng một chỗ trong một tháng, thật vui vẻ.
Ăn sáng xong, Tiêu Chiến đảm nhiệm việc rửa bát, Vương Nhất Bác cũng không có từ chối, chính mình sau đó còn có hoạt động, là ký tên lên ca khúc mới đem bán, ký bán hết còn có phỏng vấn, cậu đi lên lầu thay quần áo, vì để lưu lại ấn tượng tốt với Tiêu Chiến, cậu ăn mặc đẹp một chút.
Bây giờ là mùa xuân, thời tiết ôn hòa, Vương Nhất Bác mặc một cái áo thun màu trắng, ở ngoài mặc một cái áo bóng chày điểm xuyết kim cương, dưới người, mặc một cái quần jean rộng rãi màu xanh, thắt lưng màu tím nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái lại dịu dàng.
Vương Nhất Bác đối với mình về mặt nhan sắc vẫn là cực kỳ tự tin, nhưng là đối mặt với Tiêu Chiến lại có chút thiếu tự tin, bởi vì trong tình yêu, thích một người cùng tướng mạo không có quan hệ, nếu không vì cái gì Tiêu Chiến không thích cậu.
Vương Nhất Bác hướng về phía tấm gương, vừa ngắm vừa làm tóc, cầm lên một chai nước hoa blue xịt lên một chút, quan sát trước sau, không có vấn đề gì mới xuống lầu, trong lòng khẩn trương, thậm chí mong đợi phảng ứng của Tiêu Chiến nhìn thấy cậu sẽ phản ứng thế nào.
Thế nhưng là dưới lầu đã không còn có người, Vương Nhất Bác nhìn chung quanh một lần, giày trước cửa vẫn còn, xem ra là anh đã trở về phòng, cậu có chút thất lạc, trong lòng chua xót trướng trướng, cậu cho rằng, sau khi kết hôn, bọn họ có thể gần hơn một chút, nhưng kỳ thật, cậu chưa có gần qua anh.
Người đại diện Dương Tình gọi điện thoại đến dục cậu, cậu nhìn thoáng qua chỗ cửa cầu thang, sau đó lên xe, ngồi ở vụ trí kế bên tài xế, Dương Tình gửi được mùi nước hoa trên người cậu, "hôm nay cậu thơm nha."
Vương Nhất Bác nhìn cô một cái không có ý định nói.
"Tiêu Chiến ở nhà?" Tâm tư của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến Dương Tình biết, còn có trợ lý bên cạnh Lâm Đông, bọn họ số lượng người không nhiều biết cậu thích Tiêu Chiến, Dương Tình nhìn thấy dáng vẻ im lặng không lên tiếng của cậu, nhịn không được quở trách cậu, "cậu nhìn cậu xem, tiền đồ đâu? Anh ta vừa về đến, cậu đã ăn mặc trang điểm lộng lẫy, anh ta đánh giá thế nào?"
"Không phải! Không phải hôm nay có buổi ký tên sao?" Cậu biết Dương Tình bởi vì quan hệ không ưa Tiêu Chiến, nhưng là kỳ thật, Tiêu Chiến cũng không có làm gì sai, cậu cảm thấy Tiêu Chiến có chút oan.
"Trong lòng cậu tính toán làm cái gì, tôi còn không hiểu sao?" Dương Tình ghét bỏ nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác là một tay cô nâng đỡ đến bây giờ, có khuôn mặt có giá trị, có dáng người có tiền, có gia thế, được yêu mến, có thanh danh, dựa vào cái gì mà Tiêu Chiến lại chướng mắt? "Tiêu Chiến mắt mù đến bây giờ, đoán chừng sau này cũng không có thấy, cậu vẫn nên là sớm chết tâm một chút, không cần biết treo cổ tại trên một thân cây."
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi." Vương Nhất Bác biết Dương Tình nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhưng thật ra là vì muốn tốt cho cậu nên mới nói như vậy.
Dương Tình nghe liền biết, Vương Nhất Bác lại lấy lệ với cô, cô biết không thể nào dựa vào năm ba câu nói của cô, mà Vương Nhất Bác từ bỏ Tiêu Chiến, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Đến nơi, Vương Nhất Bác thuần thục hát ca khúc mới, còn nhảy, không khí hiện trường rất nhiệt liệt, sau khi ký bán kết thúc, sẽ là phỏng vấn, rõ ràng là phỏng vấn của cậu, chủ đề lại không thể thiếu Tiêu Chiến, hỏi cậu và Tiêu Chiến có hay không định đi du lịch? Cậu cùng Tiêu Chiến định an bài tương lai như thế nào? Vân vân vân.
Sau khi kết hôn, hai người bọn họ liền buộc chặt lại với nhau, bất cứ lúc nào, chỗ nào, đều không thiếu được chủ đề Tiêu Chiến, cậu rất muốn nói, cậu cái gì cũng không biết, nhưng là cậu không thể, xảy ra bất ngờ một trận mệt mỏi, cậu không muốn lại đóng kịch.
Dương Tình ở một bên phát giác được trạng thái của Vương Nhất Bác không tốt, nhanh chóng kết thúc phỏng vấn mang người đi.
Trở lại trên xe, mỗi người đều không nói gì, Vương Nhất Bác tựa vào cửa sổ bên cạnh chợp mắt, Dương Tình nhìn cậu một cái, cô biết Vương Nhất Bác mệt mỏi, hai người kết hôn, lại không có can thiệp lẫn nhau, diễn xuất trước mặt truyền thông cùng người nhà, nếu như không có tình cảm thì tốt, nhưng Vương Nhất Bác lại thích Tiêu Chiến, còn thích nhiều năm như vậy.
"Nhất Bác, nếu không được vậy thì ly hôn đi." Cô thật sự không đành lòng nhìn thấy sư tử con kiêu ngạo cô mang theo nhiều năm như vậy, lại giống như con mèo ở bên trong góc liếm láp vết thương.
Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn sang giống như ngủ thiếp đi, Dương Tình biết cậu không ngủ, thở dài không nói thêm gì nữa.
Tiêu Chiến khó có được ngày nghỉ ở nhà, trong lúc rảnh rỗi liền lên mạng tiêu hao thời gian, nhìn thấy Vương Nhất Bác lên hotsearch, hôm nay là ngày ký tên bán ca khúc mới của cậu sao? Bọn họ là hai cái lĩnh vực không giống nhau, mặc dù anh thỉnh thoảng cũng hát, nhưng không phải chuyên ngành, đối với âm nhạc kỳ thật anh không hiểu rõ, hơn nữa bài hát của Vương Nhất Bác, anh cũng chưa từng nghe qua.
Cũng may thời gian này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mới có thể mở video đi xem một cái, chụp còn thật gần, anh nhìn thấy quần áo của Vương Nhất Bác, rất thiếu niên, cảm giác đầu tiên vừa đáng yêu lại có chút ngầu. Vương Nhất Bác ca hát, âm thanh rất sạch sẽ, thanh thúy êm tai, âm vực cũng cực kỳ rộng rãi, bài hát mà cậu hát là một bài hát trữ tình, Tiêu Chiến nghe một chút, lại nghe được một chút tinh thần chán nản.
Bạn nhỏ này ca hát không tệ, tình cảm cũng rất đúng chỗ, Tiêu Chiến trong lòng yên lặng điểm khen.
Một trận điện thoại gọi đến, là người đại diện Hứa Hân, "Tiêu Chiến, buổi tối cậu có xắp xếp gì không?"
"Không có, buổi tối tôi ở nhà nghỉ ngơi." Tiêu Chiến trả lời.
"Buổi tối có party, là Kỷ đạo diễn, mời cậu, cậu có đi hay không? Vừa vặn cho cậu thả lỏng một chút."
"Được." Kỷ đạo diễn hắn cũng hợp tác qua, đã mời hắn cũng không thể từ chối, thật lâu hắn cũng không có đi chơi, đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro