Chương 13
Sau khi Tiêu Chiến thổ lộ, Vương Nhất Bác không biết có bao nhiêu vui vẻ, thỉnh thoảng liền giương cái khuôn mặt tươi cười, trong công ty mấy nghệ sĩ khác nhìn thấy đều cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, người này cool guy đi đâu rồi?
Dương Tình cầm tập văn kiện im lặng gõ gõ bên người Lâm Đông, "Vẫn là giống nhau không có tiền đồ."
"Bác ca không có tiền đồ chị gõ em làm gì?" Lâm Đông im lặng sờ lên đầu của mình, bị Dương Tình trừng mắt liếc không dám nói tiếp nữa.
"Đi thay quần áo đi." Dương Tình thúc giục nói, chờ chút còn có hội gặp mặt cái đại ngôn nhãn hiệu.
Vương Nhất Bác đi đổi bộ quần áo, áo khoác sơ mi màu đen, áo thun ca-rô, quần thường màu trắng phối hợp đôi giày thể thao, ngầu khí thế mười phần.
Đổi tốt quần áo ngồi chuẩn bị tạo hình, thợ trang điểm đem tóc cậu nhuộm mấy chỗ thành xám trắng, không thể không nói, Vương Nhất Bác vô cùng thích hợp với kiểu tóc nhuộm, nhìn qua thật là tuyệt, soái một bức.
Chuyên gia trang điểm hóa trang cho Vương Nhất Bác, lúc hóa trang đến cái cổ, dừng tay lại, "Vương lão sư..."
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác buồn bực quay đầu.
"A không có việc gì, tôi che che lại, cái này dấu hôn hẳn là không nhìn ra." Chuyên gia trang điểm bình tĩnh mà nói, cũng may là dấu hôn ở phía sau cổ, bên ngoài nhìn không thấy được.
"Cái gì?" Vương Nhất Bác có chút sợ hãi, lúc buổi sáng cậu không thấy được, cậu nghiêng cái cổ nhìn tấm gương, xác thực có một cái, ở bên phía sau cái cổ.
"Cái này là do Tiêu Chiến làm ra phải không? Không biết cậu là nhân vật công chúng sao? Tại sao có thể ở trên thân thể cậu lưu lại dấu vết."
Dương Tình ở một bên nghe được đều muốn giơ chân, liền sợ đến lúc đó bị truyền thông viết linh tinh, nói bọn họ không biết tiết chế dạy hư fan hâm mộ gì gì đó, thật đau đầu.
"Lưu lại liền lưu lại thôi," Vương Nhất Bác một chút cũng không có cảm thấy có cái gì, trên người cậu còn gì nữa không, đối với chuyên gia trang điểm cười cười, "Vậy phiền phức lão sư."
"Không phiền phức không phiền phức, vị trí này không thật tốt nhìn, cũng nhìn không ra được."
Dương Tình liếc mắt, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Hứa Hân, rất bất mãn phê phán hành vi của Tiêu Chiến, để cho cô truyền đạt lại với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến sau khi nghe lại những gì Hứa Hân nói, vô tội mà nói, "Tôi đã cực kỳ tiết chế được không?"
Lúc tiếp thu được ánh mắt Hứa Hân cảnh cáo, Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, "được, được, được, tôi biết rồi, tôi sau này sẽ chú ý không ở cổ của cậu ấy lưu lại dấu hôn."
Hứa Hân bất đắc dĩ nghĩ, như thế nào cảm giác bọn họ sau khi ở cùng một chỗ, so với trước đó còn càng không để cho người khác bớt lo, nhưng mà còn có thể thế nào, chấp nhận thôi.
Hội gặp mặt cực kỳ thuận lợi kết thúc, Vương Nhất Bác về đến nhà nằm ở trên ghế sa lon, Tiêu Chiến vẫn chưa về, cậu nhắn cho Tiêu Chiến một cái tin nhắn, "Buổi tối anh có trở về ăn cơm không ?"
"Trở về."
Vương Nhất Bác thế là xung phong nhận việc xuống phòng bếp, lúc ở bên cạnh Tiêu Chiến đã thấy nhiều, cậu bây giờ trù nghệ so trước đó cũng khá không ít, đồ ăn thường ngày cậu vẫn là có thể làm.
Cho nên Tiêu Chiến khi về đến nhà liền ngửi thấy cả phòng đều là mùi cơm chín, nhìn thấy Vương Nhất Bác hướng anh cười ngọt ngào, "Trở về rồi sao, có thể ăn cơm."
"Hôm nay tạo hình thật là dễ nhìn."
Mặt Vương Nhất Bác trang điểm để Tiêu Chiến có một loại cảm giác kinh diễm, anh tiến lên ôm Vương Nhất Bác, cố ý ủy khuất nói, "anh bị người đại diện của em mắng."
"Mắng cái gì?" Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến cố ý, liền theo anh.
"Cô ấy nói anh ở trên cổ của em lưu lại dấu hôn, "Tiêu Chiến sờ lên cái cổ Vương Nhất Bác, nhìn thoáng qua, che còn thật tốt, chỉ có nhàn nhạt một chút đỏ, "nói anh sau này không được làm như vậy."
"Chị ấy nói như vậy nói, anh liền nghe lời như thế sao?" Vương Nhất Bác cố nén cười hỏi.
"Đương nhiên không, em là của anh, anh vì cái gì không thể lưu lại dấu vết." Tiêu Chiến nhìn mặt Vương Nhất Bác, nắm nắm má sữa của cậu, cái người này là thế nào làm đến vừa ngầu vừa đáng yêu.
"Đúng đúng đúng, của anh của anh, " Vương Nhất Bác ngước lên hôn lên môi Tiêu Chiến một nụ hôn, kéo lấy tay anh ở trên người mình rờ từ cái cổ, lồng ngực đến đùi, "Tùy anh như thế nào lưu lại."
"Em đừng trêu chọc anh." Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay Vương Nhất Bác đặt bên môi hôn một cái, nhớ đến tối hôm qua Vương Nhất Bác bị anh giày vò một phen, hôm nay liền thôi, sợ cậu không chịu đựng nổi, "Ăn cơm trước đi."
Bộ phim điện ảnh « mưu » của Tiêu Chiến chiếu, phòng bán vé hoàn toàn như trước đây vị trí ổn định, dù sao Tiêu ảnh đế chính là danh tiếng bảo hộ, Vương Nhất Bác còn kéo lấy Tiêu Chiến đi xem lần đầu, thẳng khen Tiêu Chiến diễn xuất tốt.
Tiêu Chiến đi tới trong cửa hàng gặp Tống Kế Dương, hắn trong khoảng thời gian này tương đối bận rộn, cũng có một đoạn thời gian không gặp, thời gian này trong cửa hàng không có khách, nhìn thấy Tống Kế Dương ở đó pha cà phê, "Anh họ, pha cho em một ly cà phê đi."
Tống Kế Dương không có cái gì phản ứng, Tiêu Chiến khó hiểu mà nhìn hắn, Tống Kế Dương đang ngẩn người, anh ở trước mặt hắn vỗ tay phát ra tiếng, "Hồi thần."
"A Chiến? Em tới rồi." Tống Kế Dương lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, đem cà phê trên tay giao cho Tiêu Chiến, "em giúp anh đưa cho khách bàn số 5 đi."
Tiêu Chiến liếc nhìn phương hướng bàn số 5, bàn số 5 ở gần bên góc cửa sổ, Vương Hạo Hiên? Tiêu Chiến liếc nhìn Tống Kế Dương, Tống Kế Dương không để ý anh, xoay người sang chỗ khác thu dọn đồ đạc, Tiêu Chiến mang lấy cà phê qua, cảm thấy tình huống này là như thế nào? Kỳ kỳ quái quái.
"Ca, cà phê của anh." Tiêu Chiến đem cà phê đặt xuống, ngồi ở phía trước hắn, bây giờ trong tiệm ngoại trừ hắn cũng không có người khác, thế là anh đem khẩu trang cởi xuống.
Vương Hạo Hiên lên tiếng chào cùng Tiêu Chiến, cầm lấy cà phê uống một cái, khẽ nhíu mày, đây cũng quá đắng rồi.
"Anh cùng anh họ em làm sao vậy?" Tiêu Chiến cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ không thích hợp, xuất phát từ việc quan tâm anh họ vẫn là nên hỏi.
"Anh đang theo đuổi hắn," Vương Hạo Hiên cũng không có ý định che giấu, "Nhưng là cậu ấy từ chối tôi."
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, ở trong ấn tượng của anh Tống Kế Dương lúc trước có kết giao qua bạn gái, có thích nam sinh hay không, bọn họ lúc trước thật đúng là không có thảo luận qua cái đề tài này, "anh nghiêm túc?"
"Đương nhiên, người nhà Vương gia chúng tôi cũng không có dễ dàng từ bỏ như vậy," Vương Hạo Hiên cầm thìa quấy lấy cà phê, "Nhất Bác thích cậu nhiều năm như vậy, nếu không thường ngày sẽ không cùng cậu cùng một chỗ."
Tiêu Chiến ngẩn người, trực giác cho anh biết, Vương Hạo Hiên khẳng định là biết một ít chuyện của Vương Nhất Bác, chẳng hạn như chuyện cậu thích anh, anh giả bộ như lơ đãng nói, "Thế nhưng là tình huống không giống nhau, chúng em là kết hôn, sau đó em mới biết được Nhất Bác thích em, nếu như cậu ấy nói cho tôi sớm một chút, liền không cần chờ nhiều năm như vậy."
"Em ấy sợ thôi, " Vương Hạo Hiên nghĩ đến người đệ đệ này liền bất đắc dĩ cười, "Lặng lẽ thích cậu rất nhiều năm, vừa sợ không dám đi quen biết cậu, lại càng không cần phải nói thổ lộ, chỉ có điều nói cứng rắn em ấy cũng cực kỳ cứng rắn, biết nhà cậu tình huống không tốt, còn cứng rắn muốn người nhà sắp xếp cậu cùng em ấy quan hệ thông gia, cậu biết chúng tôi đều rất thương em ấy, cũng chỉ có thể đáp ứng em ấy."
"Cũng may, cậu không có để chúng tôi thất vọng, Nhất Bác bây giờ rất vui vẻ, chúng tôi liền an tâm." Vương Hạo Hiên vừa bưng lên cà phê uống một ngụm, mặc dù cực kỳ đắng, nhưng đây là Tống Kế Dương tự tay pha cho hắn, cho dù đắng hắn cũng muốn uống hết.
Tiêu Chiến nghe xong ngơ ra ngay tại chỗ, anh có dự đoán qua, Vương Nhất Bác có thể trước khi cưới liền thích anh, nhưng anh không nghĩ tới, chuyện quan hệ thông gia này là Vương Nhất Bác nói ra.
Vương Hạo Hiên cho là bọn họ cùng một chỗ, Vương Nhất Bác hẳn là đem chuyện lúc trước đều nói cho anh biết, cho nên cũng không có quá chú ý phản ứng Tiêu Chiến, hắn bây giờ tâm tư đều đặt trên người Tống Kế Dương, mắt thỉnh thoảng hướng quầy bar bên kia nhìn.
"Ca, Nhất Bác là lúc nào bắt đầu thích em? Em hỏi cậu ấy, cậu ấy đều xấu hổ không nói cho em." Tiêu Chiến giả bộ rất bất đắc dĩ, diễn xuất với anh mà nói luôn thuận buồm xuôi gió, "em thật rất muốn biết."
"Tôi suy nghĩ một chút," Vương Hạo Hiên không nghi ngờ gì, "Tựa như là. . . Năm năm trước, đúng, năm em ấy 19 tuổi."
Sớm như vậy? Tiêu Chiến nội tâm rung động, anh có nghĩ qua sớm, nhưng không nghĩ tới sớm như vậy, "Xác định như vậy."
"Đương nhiên, bởi vì những năm kia, Nhất Bác em ấy trải qua không được tốt lắm, cậu cũng biết em ấy sợ tối, lúc ngủ đều phải mở đèn, lúc mới xuất đạo không muốn người nhà giúp đỡ, muốn chính mình từ mentor tiết mục làm lên, Nhất Bác ở bên trong kết giao được một người bạn tốt, nhưng là người kia sợ thua bởi Nhất Bác, lấy không được quán quân, lợi dụng em ấy sợ tối, lúc em ấy ngủ liền giả thần giả quỷ, khi đó tinh thần em ấy thật không tốt, tôi sau khi biết liền đi tra xét, sau đó Nhất Bác biết được chân tướng, tinh thần cực kỳ sa sút, cũng không còn cười."
"Nhưng là sau đó anh thường nhìn thấy em ấy hướng về phía điện thoại cười, còn tưởng rằng em ấy có phải hay không yêu đương, em ấy cho anh xem video của cậu, anh còn trêu chọc em ấy bắt đầu theo đuổi thần tượng, ai biết em ấy rất nghiêm túc nói với anh, "Đây không phải là ngôi sao, người này là ánh sáng của em ấy."
Vương Hạo Hiên nhìn thấy bộ dạng Tiêu Chiến giật mình, có lẽ Vương Nhất Bác hẳn là không cùng anh nói qua những thứ này, hắn nghĩ đến tính tình Vương Nhất Bác, xác thực sẽ không nói, nhưng hắn cảm thấy Tiêu Chiến hẳn phải biết những thứ này, "Khi đó anh từ ánh mắt của em ấy liền đã nhìn ra, em ấy thích cậu."
Tiêu Chiến thế mới biết nguyên nhân Vương Nhất Bác chuyển biến, cậu là bị thương, hơn nữa từ sớm như vậy cậu liền thích anh, Tiêu Chiến vẫn hi vọng là sau khi kết hôn cậu mới thích anh, dù là không phải cũng không muốn quá sớm, bởi vì anh sợ đoạn thời gian kia, chính mình cho cậu tổn thương quá nhiều, thế nhưng là, thế nhưng là Vương Nhất Bác lại thích anh sớm như vậy, thích sớm như thế, có thể trong lúc vô tình anh đã tự tay vẽ lên vết sẹo trong lòng cậu.
Nghĩ như vậy, tim của anh bắt đầu đau nhức.
"Kỳ thật cậu cũng không cần chú ý, dù sao lúc đó cậu cũng không quen biết Nhất Bác, bây giờ đối với em ấy thật tốt là được rồi." Vương Hạo Hiên nói xong đem cà phê đều uống hết, chậc lưỡi, thật đắng.
Tiêu Chiến nhẹ gật đầu rời đi, Vương Hạo Hiên thấy Tống Kế Dương vẫn là không để ý hắn, trong lòng có chút thất lạc, trong công ty gọi điện thoại tới hắn phải trở về giải quyết, thời điểm hắn rời đi, ở tại quầy bar cùng người kia tạm biệt, "Tôi đi đây, lần sau lại tới, em cũng đừng lại làm cà phê đắng như vậy cho tôi, tôi thích uống ngọt hơn một chút."
"A. . . Xin lỗi tôi quên thêm đường," Vương Hạo Hiên chọn không phải cà phê đắng, là hắn quên thêm đường, Tống Kế Dương có chút xin lỗi nói, từ bên trong bình trên bàn cầm một viên kẹo đưa cho người kia, "anh ăn viên kẹo liền không có đắng như vậy."
"Em cho tôi nhưng tôi không nỡ ăn." Vương Hạo Hiên cười cười đem đường bỏ vào túi, phất phất tay đi.
Tống Kế Dương nhìn bóng lưng biến mất ở cửa ra vào, yên lặng thở dài, chính mình đi thu dọn bàn, khi thấy một cái cái ly không liền ngây người xuống, hắn cho rằng cà phê đắng như vậy, Vương Hạo Hiên sẽ không đem nó uống hết.
Tiêu Chiến về đến nhà, trên đường đi anh nhớ đến cái việc kết hôn hai năm của bọn họ là trải qua thế nào, hai năm này anh đối với Vương Nhất Bác không được tốt lắm, không làm sao tiếp xúc, thậm chí không có nói qua mấy câu, ngoại trừ ở trước mặt cha mẹ diễn xuất, đúng rồi, diễn xuất, vậy lúc đó cậu thích anh, hẳn là cậu rất khó chịu đi.
"Chiến ca, anh trở về rồi." Vương Nhất Bác đang cuộn lại chân ngồi ở trên ghế sa lon chơi lego.
"Làm sao vậy?" thấy cảm xúc của Tiêu Chiến có chút không đúng lắm, Vương Nhất Bác đem lego buông xuống, đứng lên đi đđến trước người Tiêu Chiến, lại bị anh ôm lấy, ôm rất chặt, Vương Nhất Bác nhè nhẹ vỗ lấy sau lưng Tiêu Chiến , "Xảy ra chuyện gì?"
"Em thích anh vì cái gì không nói cho anh sớm một chút?" Tiêu Chiến cổ họng chua xót, rơi lệ, "Xin lỗi anh không biết em thích anh lâu như vậy."
"Đây không phải là lỗi của anh, là chính em muốn thích anh, "Vương Nhất Bác cảm nhận được trên vai ẩm ướt, cậu chính là sợ Tiêu Chiến như thế mới không muốn nói cho anh, "Hơn nữa bây giờ em cảm giác rất hạnh phúc, những thứ này đều là anh cho em."
Tiêu Chiến không nói gì, cũng chỉ là yên tĩnh ôm Vương Nhất Bác, qua một hồi lâu mới buông ra, anh không còn khóc nữa, chỉ là mắt còn hồng hồng, kéo lấy Vương Nhất Bác ngồi xuống ở trên ghế sa lon, "Vậy em nói cho anh, em là lúc nào, làm sao lại thích anh?"
"Vậy anh nói cho em biết trước, là ai nói cho anh biết?" Biết những thứ này cũng chỉ có người nhà của cậu, cậu ngược lại muốn xem xem là ai lớn miệng như thế.
"Là anh của em, như thế nào? Em còn muốn tìm anh ấy tính sổ?"
"A, ai bảo anh ấy để cho anh khóc, em cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ấy."
"Xin nhờ, anh khóc không phải là bởi vì anh ấy là bởi vì em."
"Em mặc kệ, nếu như anh ấy không nói anh liền sẽ không khóc, đều là lỗi của anh ấy!"
"Được được được, vậy em có thể trả lời vấn đề của anh không." Tiêu Chiến thua trận, không muốn cùng Vương Nhất Bác lại tiếp tục cái đề tài kia.
Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, nhưng Tiêu Chiến một mặt biểu cảm, em không nói không được, cậu vẫn là lên tiếng.
Năm đó Vương Nhất Bác mới vừa trải qua những sự tình kia, cả người trạng thái tinh thần đều không phải là đặc biệt tốt, khi đó cậu là tự mình ở bên ngoài thuê phòng ở, trong nhà vật dụng hàng ngày dùng hết, cậu liền định đi siêu thị gần đó mua một chút, đi siêu thị phải đi qua một cái hẻm nhỏ, Vương Nhất Bác thấy cái hẻm nhỏ có đèn đường, mặc dù có chút mờ tối, nhưng vẫn là thấy rõ, thế là liền đi qua, ai ngờ đi đến một nửa đèn bộp một tiếng, cả con đường liền tối, Vương Nhất Bác bị dọa giật mình, xung quanh đen sì, cậu theo bản năng ngồi xổm ở trên mặt đất.
Cậu nghĩ tới những cái kia trong đêm tối có người gõ cửa, xuyên thấu qua trong mắt lại không nhìn thấy một người, hoặc là phòng vệ sinh luôn truyền đến âm thanh giọt nước kỳ quái, cậu thật rất sợ, tối quá.
Cứu mạng, ai tới cứu cứu tôi với.
Đạp đạp đạp, có tiếng bước chân truyền đến, Vương Nhất Bác cả người kéo căng thân thể, thậm chí bắt đầu run, cậu ôm chặt lấy chính mình, cầu sống để cậu lộ ra mắt nhìn phía trước đang tới đến cùng là cái thứ gì, cậu nhìn đến ánh sáng, có người đạp trên ánh sáng hướng chỗ
cậu đi tới.
Người kia chiếu sáng đến chô cậu, dừng ở trước mặt cậu, lo lắng hỏi cậu, "em không sao chứ?"
Vương Nhất Bác cảm thấy mình được cứu, chân cậu có chút nhũn ra, ngồi xổm ở nơi đó đứng không dậy nổi, Tiêu Chiến thấy cậu ngốc ngốc không nói lời nào, cậu đeo khẩu trang chỉ có thể nhìn thấy mắt còn có chút đỏ, anh hướng cậu đưa tay ra, "Cần giúp đỡ sao?"
Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, dắt tay Tiêu Chiến đứng lên, tay Tiêu Chiến ấm áp, "em có chút sợ tối, đèn này đột ngột tối, cái kia, anh có thể dẫn em đi ra ngoài không?"
"Nơi này đèn thường như thế, anh cũng gặp phải nhiều lần, em muốn đi đâu anh dẫn em đi?"
"Em muốn đi siêu thị mua chút đồ vật." Vương Nhất Bác bây giờ có chút không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, "Nên đi bên nào?"
"Bên này." Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, mở đèn pin soi trên mặt đất, đi ở phía trước dẫn đường, Vương Nhất Bác nắm thật chặt cánh tay Tiêu Chiến, đi theo sau lưng anh.
Vương Nhất Bác nhìn gò má Tiêu Chiến nửa sáng nửa tối, cảm thấy không khỏi an tâm, giống như cậu vẫn tự giam mình ở một phòng đen như mực, căn phòng này bị người mở cửa, xuyên qua ánh sáng.
Chính là người này, đáy lòng của cậu có cái thanh âm nói cho cậu.
"Đến rồi." Đi ra cái hẻm nhỏ đèn đuốc sáng trưng, nhưng là Tiêu Chiến vẫn là cực kỳ tẫn trách nhiệm đem Vương Nhất Bác mang tới cửa siêu thị.
Vương Nhất Bác lúc này mới chính thức nhìn rõ ràng hình dạng Tiêu Chiến ra sao, tim cậu thình thịch nhảy, "Cám ơn."
"Em chờ chút phải làm sao trở về?" Tiêu Chiến có lo lắng liếc nhìn cái hẻm nhỏ.
"Không có việc gì, em quanh chút đường là được rồi." Vương Nhất Bác chờ đến lúc Tiêu Chiến đi rồi, mới hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình không hỏi anh tên gọi là gì.
Chỉ có không bao lâu sau cậu liền ở trên TV nhìn thấy Tiêu Chiến, hoá ra anh gọi Tiêu Chiến, vẫn là một diễn viên, cũng tại ngành giải trí, mặc dù vòng tròn không giống, nhưng là bọn họ cũng rất gần, thế là Vương Nhất Bác trở thành tiểu mê đệ của Tiêu Chiến, vẫn luôn theo dõi anh, nhìn anh chiếu lấp lánh cũng đốc thúc chính mình không ngừng nỗ lực, muốn trở nên nổi tiếng để có thể cùng anh sánh vai, xứng đáng là nam nhân bên cạnh anh, chỉ là cho dù cậu thành công cũng vẫn là không dám đến gần Tiêu Chiến, sợ muốn chết.
Sau đó cậu có nghĩ qua mua nhà ở cái hẻm nhỏ ngẫu nhiên gặp Tiêu Chiến, sau đó biết được, Tiêu Chiến vào tổ kịch mới, sẽ không xuất hiện tại ngõ nhỏ, cậu mới trở lại phỉ thúy viên ở.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro