Chương 6

Hoạt động kết thúc đã xế chiều, Vương Nhất Bác vừa mệt vừa buồn ngủ chỉ muốn về nhà ngủ, về đến nhà đặt mông nằm ở trên ghế sa lon, động cũng không muốn động.

Tiêu Chiến không biết chỗ ở trước kia của Vương Nhất Bác ở đâu, để trợ lý Giang Nam gọi điện thoại đến hỏi Lâm Đông, nhưng là Lâm Đông ấp úng không nói, Tiêu Chiến nghĩ tới nghĩ lui, hỏi người đại diện của cậu càng không có khả năng nói, không thể làm gì khác hơn là chính mình gọi điện thoại cho mẹ Vương, mẹ  Vương là người cực kỳ dịu dàng, đối với Tiêu Chiến ấn tượng cũng tốt, quan hệ bọn họ kỳ thật cũng không tệ lắm, tìm cái cớ cầm tới địa chỉ, mẹ Vương còn thân thiết cho người đưa tới chìa khóa cho anh.

Tiêu Chiến đến cửa tiểu khu, bảo an là chú đã có tuổi, nhìn Tiêu Chiến vừa mang khấu trang vừa đội nón nhìn lạ mắt, nghe thanh âm rất lễ phép, để anh ghi danh xuống liền thả anh đi vào.

Xuống dưới lầu  Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, anh biết Vương Nhất Bác bây giờ hoạt động kết thúc đang ở trong nhà, không biết vì cái gì, sau khi  nhìn đoạn video kia, tim của anh nóng nóng, hơn nữa nếu muốn không ly hôn, tốt nhất phải  đem Vương Nhất Bác mang về, lý do anh đều tìm tốt, mặc dù có chìa khoá nhưng là tùy tiện đi vào cũng không tốt lắm, vẫn là sớm gọi điện thoại, nhưng là Vương Nhất Bác không có nhận.

Vương Nhất Bác nghe được điện thoại vang lên, cậu thấy là Tiêu Chiến gọi tới, nhưng là  bây giờ  cậu đau dạ dày, cả người đều cuộn tại cùng một chỗ, đầu đầy mồ hôi toàn thân rét run, có thể đều nói không rõ ràng, cậu hoàn toàn không muốn lấy loại trạng thái này nhận điện thoại của  Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không có tiếp điện thoại, nghĩ đến người có phải hay không ngủ thiếp đi, anh sờ lên chìa khoá bên trong túi quần, vẫn là quyết định chính mình mở cửa đi vào, dù sao bọn họ là phu phu, cũng không tính là  vào nhà phi pháp đi.

Chỉ là sau khi  vào nhà,  anh bị  dọa giật mình, anh trông thấy Vương Nhất Bác ôm bụng đau đớn co quắp nằm ở trên ghế sa lon, anh lo lắng chạy đđến trước người Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác, cậu làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác cho là mình xuất hiện nghe nhầm rồi, cậu mở mắt ra nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của Tiêu Chiến, đều nhăn lại với nhau, một mặt  bộ dáng lo lắng, chỉ là Tiêu Chiến làm sao sẽ xuất hiện ở đây đây? Quả nhiên là chính mình xuất hiện ảo giác đi.

"Vương Nhất Bác? Nhất Bác? Cậu nghe được tôi nói không?" Thấy  Vương Bác nhìn anh nhưng không nói lời nào, Tiêu Chiến tâm bị nhấc lên, lắc lắc thân thể của cậu, sẽ không mất đi ý thức chứ?

Cảm nhận được  lực đạo cánh tay xô đẩy, Vương Nhất Bác mới ý thức tới, thật là Tiêu Chiến, bất quá  giờ phút này cậu không còn khí lực suy nghĩ, vì cái gì Tiêu Chiến sẽ xuất hiện ở chỗ này, chỉ cảm thấy ủy khuất trong lòng  tất cả dâng lên, cậu khàn lấy giọng mang theo tiếng khóc nức nở nói với Tiêu Chiến, "Tôi đau... Tiêu Chiến... Tôi dạ dày đau quá."

"Không có việc gì không có việc gì, tôi ở đây." Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác dạng này, yếu ớt lại bất lực, Tiêu Chiến đau lòng cúi người ôm Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cũng từng đau dạ dày qua, anh biết loại cảm giác đó, đau thật muốn mạng người, anh ngắm nhìn bốn phía, "Trong nhà bên cạnh có gì ăn không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, Tiêu Chiến nhanh chóng  đem Vương Nhất Bác đỡ dậy, để cậu dựa vào trong ngực chính mình, trong động tác đụng phải  tay của Vương Nhất Bác, tay của cậu  lạnh buốt, anh chà xát lòng bàn tay của mình, tay của anh vẫn tương đối ấm áp, tay trái thò vào quần áo vạt áo giúp Vương Nhất Bác sưởi ấm dạ dày, tay phải lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho trợ lý, "Tiểu Giang, cậu mua giúp tôi chút cháo mang qua, địa chỉ tôi gửi bên trên  điện thoại di động của cậu, tốc độ nhanh một chút."

Vương Nhất Bác cảm thấy  cả người mình  ấm áp, nhưng là  giờ phút này cậu vẫn là đau dữ dội, căn bản không có tâm tư suy nghĩ cái khác.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đau đến mức  đầu đầy mồ hôi, lấy tay áo giúp cậu đem mồ hôi gật gật lau khô, người trong ngực vẫn là nhíu chặt lấy mi, anh vội vàng đem tay phải cũng đưa vào đi cùng một chỗ sưởi ấm.

Qua một hồi lâu, Vương Nhất Bác mới cảm thấy không có đau đớn như vậy, qua một phen giày vò, cậu mệt mỏi mở mắt không ra, ấm áp ôm ấp cực kỳ thoải mái, cậu gần như lập tức liền ngủ thiếp đi.

Thấy người trong ngực thở dần dần vững vàng, cũng không nhăn mi, Tiêu Chiến mới yên lòng, lấy tay của mình ra giúp Vương Nhất Bác đem quần áo chỉnh lý tốt, anh nhìn thấy đáy mắt  của Vương Nhất Bác bầm đen, nhìn  là biết ngủ không ngon, quỷ thần xui khiến anh giơ  tay lên  sờ lên mặt của cậu, cảm giác lành lạnh.

Sợ Vương Nhất Bác ngủ ở ghế số pha nhiễm lạnh, Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí đổi tư thế, tay phải ôm lấy vai Vương Nhất Bác, tay trái quơ lấy  chân của cậu, đem cậu bế lên, lại ngoài ý muốn phát hiện, Vương Nhất Bác so với  trong tưởng tượng của anh thật nhỏ, như thế nào gầy như vậy? Tiêu Chiến nhíu nhíu mày.

Đem Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt vào trên giường, kéo chăn qua  đắp kín, anh đi đến phòng khách đi nấu một bình nước, mở ra tủ lạnh nhìn nhìn trống không, phòng bếp cũng là dấu vết chưa từng sử dụng  qua, thùng rác cũng là trống không, gia hỏa này là cũng chưa từng nấu ăn sao?

Giang Nam tới rất nhanh, Tiêu Chiến để cậu đem đồ vật bỏ xuống, liền để cậu trở về, anh cầm đồ vật đến bên giường Vương Nhất Bác, ngồi tại bên giường nhẹ giọng gọi cậu, "Nhất Bác, tỉnh lại."

Gọi mấy tiếng Vương Nhất Bác mới có phản ứng, mơ hồ trở mình cầm lấy chăn hướng lên trên đầu đắp, lại bị Tiêu Chiến nhấc lên, "Ăn chút đồ  lại ngủ, nếu không sau đó lại muốn đau."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày không có phản ứng, Tiêu Chiến xoa xoa tóc của cậu, "Ngoan, ngồi dậy ăn một chút."

Ngáp một cái không tình nguyện thức dậy, Tiêu Chiến lấy cho cậu đệm gối đầu, để cậu tựa vào đầu giường, Vương Nhất Bác yếu ớt, đưa tay với lấy tô cháo bên cạnh, thiếu chút nữa liền đổ.

"Để tôi đút cậu đi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như thế là không có cách nào ăn thật tốt, thế là chính mình bưng lên, múc một muỗng đưa lên bên miệng thổi thổi, rồi lại đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác, "Canh bí đỏ, tốt cho dạ dày."

"Không cần, tôi tự mình làm cũng được." Nhìn hành động của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, mặt đỏ rần, đưa tay muốn lấy tới.

"không cần khách khí với tôi, không có việc gì, tôi đút cậu." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác mặt đang tái nhợt, nhưng mà  bởi vì mặt đỏ cho nên  có một tia huyết sắc, đột ngột nghĩ tới  Vương Nhất Bác đêm hôm đó, tai của anh liền hồng hồng, giật mình, anh dịch ra khi  tay Vương Nhất Bác đưa tới, lại đem thìa đặt vào  bên miệng Vương Nhất Bác.

Không lay chuyển được Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn là mở to miệng đem cháo ăn, chỉ là cậu không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến, bởi vì có đến  vài lần nhìn sang, liền  đụng phải ánh mắt cùng anh, cậu đều sợ  tiếng tim đập của chính mình quá mức ồn ào náo động, sẽ bị Tiêu Chiến nghe được.

Vương Nhất Bác ở dưới tầm mắt của Tiêu Chiến giống như ngồi bàn chông, rất muốn nhanh đem cháo ăn xong, người mình thích đút cậu ăn đồ ăn, như thế nào cậu cũng không thể bình tĩnh, chỉ là  dáng vẻ đút đồ ăn của Tiêu Chiến nhìn rất lão luyện, trước kia có phải anh cũng đã từng  đút qua người khác ăn đồ ăn không?

Hẳn là có, giống như là vì nghiệm chứng phỏng đoán của chính mình, cậu dùng hết can đảm để hỏi, "trước kia anh cũng từng đút người khác ăn như thế sao?"

"Ừm?" Tiêu Chiến có chút khó hiểu,  vì cái gì  Vương Nhất Bác lại hỏi như vậy, anh tiếp tục động tác trên tay, cười nói, "Không có, cậu cho rằng ai cũng có  loại đãi ngộ này như cậu sao, làm sao lại hỏi vậy?"

"Không có việc gì." Mình cả nghĩ quá rồi, Vương Nhất Bác nuốt xuống  cháo bên trong miệng, trong lòng quanh quẩn lấy vẻ vui sướng.

Cậu không có cách nào, rõ ràng định từ bỏ Tiêu Chiến, nhưng nhất cử nhất động của Tiêu Chiến,  vẫn là tác động tới  tâm của cậu.

Ăn hết một bát cháo, Tiêu Chiến rút tờ khăn giấy đưa cho Vương Nhất Bác, cậu nhận lấy  lau miệng, sau khi  ăn uống xong, cả người thoải mái hơn, lúc này cậu  mới nhớ một chút chính mình đau dạ dày,  trong lúc đó xảy ra chuyện gì.

Tiêu Chiến ôm cậu, còn giúp cậu làm ấm áp dạ dày ... chờ một chút, cậu đang ở  trên giuường, vậy hẳn là Tiêu Chiến đem cậu ôm vào đặt lên giường sao? Còn có.....

"Anh vào nhà bằng cách nào?" Vương Nhất Bác sờ lên mặt, hướng Tiêu Chiến ném đi ánh mắt nghi vấn.

"Mẹ cho chìa khoá, tôi nói với bà cậu đem quần áo của tôi mặc đi, bỏ ở  chỗ ở lúc trước của cậu, chứng minh thư của tôi ở trong túi quần áo." Tiêu Chiến đem đồ vật tthu dọn xong, ở bên giường ngồi xuống, "trước tiên cậu cứ  ngủ một giấc thật tốt, tỉnh lại  cùng tôi về nhà."

"Tôi không..." Vương Nhất Bác cực lực chống lại mê hoặc, cậu biết Tiêu Chiến có ngàn vạn loại lý do muốn cậu về nhà, nhưng cũng không có một loại là bởi vì tình yêu.

"Cậu ở chỗ này đem chính mình làm thành hình dáng ra sao, từ tối hôm qua đến bây giờ, hẳn là cậu cái gì cũng không ăn, hôm nay nếu không phải tôi tới  đúng lúc, cậu đau chết cũng sẽ không có người biết, đừng cùng thân thể của mình gây khó dễ, về nhà  với tôi, tôi có thể chăm sóc cậu."

Cái bạn nhỏ này  thật đúng là không lấy thân thể của mình  coi ra gì, cái này đều gầy thành dạng gì.

Chăm sóc cậu? Không biết Tiêu Chiến là xuất phát từ nguyên nhân gì nói ra lời như vậy, chỉ có thật cực kỳ khiến người ta  tâm động, Vương Nhất Bác cúi đầu xuống xoắn lấy ngón tay của mình, cậu cảm giác chính mình thật vất vả mới nhấc lên dũng khí nói ly hôn,  bởi vì  dăm ba câu của người này  liền muốn sụp đổ.

"Bạn nhỏ, đến cùng cậu  vì cái gì lại tức giận?" Thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến thở dài, không nhịn được suy tư, có phải là anh thật hay không làm chuyện gì chọc tới Vương Nhất Bác?

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến, cổ họng động động, nhưng là chân chính nguyên nhân làm sao cậu nói ra được đây? Cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn là âm trầm, hẳn giờ phút này tham luyến sự dịu dàng của  Tiêu Chiến đối với cậu, vậy sau này có phải hay không liền càng khó thoát rời. "Tôi không có tức giận." Tôi chỉ là quá khó chịu.

Cô đơn Trrong mắt Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu, anh gõ gõ  cái trán của Vương Nhất Bác, cậu ai nha một tiếng che lấy cái trán lên án, "Anh làm gì?"

"Ách, cậu không nên tùy tiện hỏi một người nam nhân muốn làm gì." Không biết thế nào, Tiêu Chiến đột ngột liền nghĩ đến một chút tiết mục nhỏ.

Vương Nhất Bác lập tức get được trọng điểm trong câu nói của Tiêu Chiến, nghiêng mặt qua một bên, không nhìn anh nữa, rất khó tưởng tượng, Tiêu Chiến trong đầu đang suy nghĩ gì, "Thật là không nói."

"Tốt rồi, cậu nhanh đi ngủ đi." Tiêu Chiến xích lại gần chút, "cậu nhìn mình  một chút, quầng thâm  mắt đều hiện rõ  ra."

"Tôi ngủ tôi ngủ." Đừng đến cmn  gần tôi như vậy, Vương Nhất Bác đầu ngửa ra sau một chút.

Chú ý tới  động tác của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến  ẩn ẩn có chút thất lạc, Vương Nhất Bác giống như không phải cực kỳ thích cùng anh tới gần, anh kéo dài khoảng cách, đi đến ghế sa lon bên cạnh  ngồi xuống chơi điện thoại.

Buồn ngủ đánh tới, Vương Nhất Bác nằm không bao lâu liền ngủ mất.

Lách cách, truyền đến tiếng  nước mưa đập  ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến nhìn ngoài cửa sổ, trời vừa mưa, gió thổi đi vào có chút lạnh, nhìn Vương Nhất Bác ngủ một chút, Tiêu Chiến đứng dậy đem  cửa sổ đang mở ra  đóng kỹ, kéo lên rèm cửa sổ.

Vương Nhất Bác ngủ một giấc, cảm thấy cả người tinh thần tốt hơn rất nhiều, Tiêu Chiến không ở trong phòng, đại khái là trở về, cậu ngồi ở trên giường  một chút, nghe lấy bên ngoài  âm thanh sàn sạt trời mưa, nghĩ thầm trận mưa này thật là không dứt.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn xem thời gian, năm giờ chiều, hôm qua đau dạ dày, cậu đã không dám không ăn cơm, trong nhà cái gì đều không có, chỉ có thể gọi thức ăn ngoài, cũng không có cái gì khẩu vị, nhìn tới nhìn lui, sau cùng chọn một cái lồng cơm canh cộng thêm mấy món ăn sáng.

Lúc đứng dậy xuống lầu,  vừa đúng lúc  đụng phải Tiêu Chiến mở cửa đi vào, anh đem ô cất kỹ thả cửa trước, nước mưa theo  đỉnh ô cao chảy xuống rất nhanh lưu lại thành một vũng nước nước đọng, trong tay cầm theo một túi lớn đồ ăn, quần áo đều ướt một mảng lớn, Tiêu Chiến cởi giày thay dép lê, thấy Vương Nhất Bác đứng ở nơi đó, anh  cười với cậu một chút, "Tỉnh rồi, có đói bụng hay không?"

"Anh đi mua thức ăn sao?" Vương Nhất Bác nhìn nhìn  mưa bên ngoài còn rơi xuống rất lớn, lại nhìn một chút quần áo ướt nhẹp của Tiêu Chiến, "Đi thay quần áo khác đi, đừng để nhiễm lạnh."

"Ừm, tôi nhìn thấy trời mưa trong thời gian ngắn cũng không dừng được, tôi đem xe dừng ở bên ngoài  tiểu khu, về nhà cũng không tiện, tới lúc nhìn thấy cửa tiểu khu có siêu thị, liền đi ra ngoài mua chút thức ăn trở về, nếu không buổi tối cậu không ăn lại  đau dạ dày." Tiêu Chiến vừa nói vừa đem đồ ăn   lấy ra.

"Tôi kêu thức ăn ngoài." Vương Nhất Bác run sợ một chút, cậu không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ  quan tâm cậu như vậy.

"Thức ăn ngoài hơn không dinh dưỡng, khó trách cậu gầy như vậy." Tiêu Chiến lấy ra một quả táo rửa sạch đưa cho Vương Nhất Bác, "cậu ăn trước quả táo lót dạ, tôi rất nhanh liền nấu xong ."

Vương Nhất Bác nhận lấy quả táo  cắn một cái, rất ngọt.

Tiêu Chiến đem  tay áo sơmi  vén đến khuỷu tay, dụng cụ nhà bếp đều là sạch sẽ, Tiêu Chiến đem  đồ muốn nấu  đặt ở  phòng bếp, đồ không có nấu bỏ vào tủ lạnh, nếu là Vương Nhất Bác thực sự không muốn cùng anh trở về, cũng không đến mức không có đồ ăn.

Anh còn mua một chút quả táo cùng quả nho, rửa xong đựng ở trong đĩa đặt trên bàn trà.

"Anh đi  thay quần áo  trước đi." Cậu cũng không muốn Tiêu Chiến nhiễm lạnh sinh bệnh, nếu không, đau lòng vẫn là chính cậu.

Tiêu Chiến dừng lại động tác, quần áo ướt sũng dán ở trên người xác thực cực kỳ không thoải mái, anh nhẹ gật đầu đi theo Vương Nhất Bác đi tới phòng của cậu, quần áo của Vương Nhất Bác rất nhiều, cậu cũng không chuyển hết tất cả tới  nhà mới cùng Tiêu Chiến, hai người bọn họ thân cao cũng gần như nhau, quần áo ngược lại có thể mặc.

Tiêu Chiến chọn một bộ   quần áo ở nhà bằng bông, không e dè ở  trước mặt Vương Nhất Bác  cởi quần áo,  ngày thường  anh cũng có tập thể hình, đối với  dáng người  của mình vẫn là cực kỳ tự tin.

Vương Nhất Bác liếc một cái nhanh chóng xoay người, cậu còn mặc quần áo lúc hoạt động, này lại cũng muốn thay một chút, cậu ở trong tủ treo quần áo chọn quần áo, cố nén  kích động mình muốn nhìn lén Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thay xong quần áo, nhìn Vương Nhất Bác cầm quần áo định đi ra ngoài, "Cậu đi  làm gì?"

"Tôi đi thay quần áo."

"Cậu  thay quần áo đi ra ngoài làm gì?" Tiêu Chiến nghĩ tới điều gì âm thanh cười  cười, "Xấu hổ sao?"

"Ai xấu hổ!" Anh cho rằng ai cũng giống như anh  ở trước mặt người khác cởi quần áo!

"Nếu cậu không  xấu hổ cậu liền ở chỗ này thay đi!" Tiêu Chiến hôm nay mới vừa phát hiện một cái niềm vui, trêu chọc Vương Nhất Bác còn rất thú vị, đặc biệt là nhìn thấy  biểu cảm ngày thường lạnh nhạt của cậu, hôm nay trở nên phong phú đa dạng.

"Thay liền thay, ai sợ ai." Chẳng hiểu ra sao bị khơi dậy ham muốn thắng bại, để chứng minh cậu cũng không phải là xấu hổ, Vương Nhất Bác đem quần áo đặt vào trên giường, bắt đầu cởi cúc áo của mình.

Tiêu Chiến nhướng mày, Vương Nhất Bác  liền cởi hai viên cúc áo trên cùng của áo sơ mi, này lại vừa cởi ra viên thứ ba, ẩn ẩn lộ ra  lồng ngực trắng nõn, động tác mở nút áo của Vương Nhất Bác  rất chậm, giống như là cố ý trêu chọc,  Tiêu Chiến  nhìn cậu như vậy, rất muốn tiến lên đem quần áo  của cậu cởi ra.

Ái chà đm, nghĩ gì thế? Sẽ không bị mấy người  fan hâm mộ  kia  lây bệnh cho chứ?

Động tác Vương Nhất Bác  chậm như vậy là vì cậu bị Tiêu Chiến nhìn ý tứ không tốt, có thể hay không đừng nhìn cậu chẳm chằm như thế? Mặc dù thân hình của cậu không kém, nhưng là  ở trước  ánh mắt  ngay thẳng như vậy nhìn  chính mình cởi sạch, cũng quá xấu hổ đi. .. Nhưng là không dám nói ra ngoài, Vương Nhất Bác kiên trì đem áo sơmi cởi bỏ, nhanh chóng cầm lấy áo ngắn tay thay.

Thật xinh đẹp, đây là trực quan cảm nhận của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rất gầy,  eo hẹp bờ mông cong, không có thừa nhiều hơn một chút thịt, cũng có mấy khối cơ bụng, nhưng là cả người cậu nhìn rất mảnh, ánh mắt quét qua  hai điểm đỏ hồng trước ngực Vương Nhất Bác, anh nuốt nước miếng một cái, một trận miệng đẳng lưỡi khô.

Chỉ là Vương Nhất Bác mặc lại quần áo  rất nhanh, tất cả phong cảnh đều che giấu ở dưới lớp quần áo. Lúc Vương Nhất Bác  kéo khóa  quần xuống, cậu dùng ánh mắt còn lại cũng biết Tiêu Chiến còn nhìn cậu, bất quá cậu cũng không phải  người nhận thua đơn giản như vậy, cắn răng cởi quần ra, tự an ủi mình, khẩn trương cái gì, dù sao Tiêu Chiến đối với cậu lại không có cái ý nghĩ gì.

Hai cái  đôi chân trắng sáng vừa dài vừa mịn vừa thẳng, hơn nữa ngay cả lông chân đều không có, hoàn mỹ hoàn hảo, Tiêu Chiến thở trở nên trầm trọng, nhanh chóng dời đi ánh mắt, không còn dám nhìn xuống, chạy trối chết, "Tôi đi xuống trước nấu cơm."

Mặc quần áo tử tế, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi  giống như cậu nhìn thấy  tai Tiêu Chiến đỏ?

Giờ phút này trong lòng Tiêu Chiến  ngàn vạn cái con mẹ nó lao nhanh mà qua, tình huống như thế nào? mới vừa rồi đầu  đầu óc anh nghĩ đến một đống màu vàng phế liệu, Oát, không nên nhìn những lời nói của fan hâm mộ lưu lại.

Vương Nhất Bác cầm lấy  quả táo mới vừa rồi không ăn hết lên gặm,  cậu kéo màn cửa số ra thấy bên ngoài mưa rơi vẫn hung mãnh, liền không cho người  giao đồ ăn đi xe đến thêm phiền phức, thế là cậu hủy bỏ đơn đặt hàng. Dù sao  đã có Tiêu Chiến nấu cơm cho cậu ăn.

Trong lúc chờ ăn cơm, Vương Nhất Bác lên Weibo nhìn đến hotsearch, cậu thầm nghĩ,  Tiêu Chiến cũng nhìn thấy sao? Anh sẽ nghĩ như thế nào đây? Chỉ có nhìn anh hôm nay như thế, hẳn là chỉ là coi nó trở thành lời nói trong  kinh doanh, lại như cậu dự liệu đồng dạng.

Quá không sai biệt lắm 40 phút đồng hồ, Tiêu Chiến lên đến gọi cậu xuống lầu ăn cơm, anh nấu ba món ăn, một món canh, cá hấp, xào rau xanh, cà chua xào trứng cùng củ khoai canh gà, Vương Nhất Bác nhìn một chút liền muốn ăn.

"Ngày thường ba bữa cơm cậu đều phải  ăn, không được có bữa ăn bữa không, lúc trước tôi cũng như thế, bây giờ ngày ngày dưỡng sinh đây." Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác múc một chén canh, "Tôi có kinh nghiệm, vừa vặn có thể giúp cậu  điều dưỡng thật tốt  một chút."

"Không cần, tôi cũng không có thường đau, cái này chỉ là cái ngoài ý muốn." Vương Nhất Bác không dám, cậu sợ cậu sẽ nhớ nhung Tiêu Chiến đối  tốt với cậu, nhưng những thứ  tốt này, cùng tình yêu không quan hệ, thời điểm cậu rời đi  sẽ đau hơn, cậu thà rằng chưa từng có được qua.

Một cái không nói gì thêm, hai người nhìn nhau không nói gì ăn  cơm, bên ngoài sấm sét vang dội, Tiêu Chiến nhìn  mưa như thế này,  đoán chừng đêm nay  là không dừng được, "Trời mưa thật lớn, bạn nhỏ, đêm nay có thể hay không cho tôi ở lại một đêm?"

"Ừm." Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, dù sao người ta nấu một bàn đồ ăn cho cậu, không chứa chấp người ta cũng nói không được.

"Tôi không chiếm chỗ ngủ, cho tôi cái ghế số pha là được." Những phòng khác đều là trống không, bởi vì cửa phòng mở ra, lúc  đi qua Tiêu Chiến có nhìn vào, cho nên  nếu ở  lại, anh liền muốn cùng Vương Nhất Bác ngủ trên một cái giường, lại nghĩ tới Vương Nhất Bác không quá ưa thích cùng anh tới gần, anh vẫn là lựa chọn ghế số pha thuận tiện nhất.

"Ngủ cái gì ghế số pha, anh  ngủ phòng cho  khách..." Nói đến phòng cho khách mới nhớ tới lúc trước, đều là một mình cậu ở, những phòng khác mặc dù có quét dọn nhưng đều là trống không, đệm chăn đều không có, trời mưa xuống buổi tối sẽ lạnh, ngủ  ở ghế số pha một buổi tối khẳng định sẽ lạnh cóng, "Nếu anh không ngại, cùng tôi ngủ chung đi."

"Tôi là không để ý, tôi đây không phải là sợ cậu để ý sao?"  Tiêu Chiến nghiêng đầu một chút, "Được không."

Wc! Vương Nhất Bác ở trong lòng văng tục, có thể hay không đừng đối với tôi bán manh! Có thể hay không!

Khi tắm rửa xong lúc hai người nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác hối hận muốn chết, Tiêu Chiến cùng cậu ngủ cùng một chỗ, bọn họ là lần đầu tiên nằm trên một cái giường, cho dù là kết hôn đêm đó, cũng là ngầm hiểu lẫn nhau, mỗi người chọn một  cái phòng ngủ riêng, Vương Nhất Bác động cũng không dám động, khẩn trương muốn mạng.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng  Vương Nhất Bác hơi cứng ngắc, nghĩ thầm Vương Nhất Bác đúng là rất không quen cùng người khác ngủ một cái giường, kỳ thật Tiêu Chiến cũng là vậy, hai người bọn họ đều ngủ  ở bên  mép,  chỗ chính giữa bên trong còn có thể lại nằm thêm được  một người.

Phòng lưu lại cái đèn đêm, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nằm không có động tĩnh cho là cậu ngủ thiếp đi, anh hướng  bên kia Vương Nhất Bác  dịch mấy cái, đưa tay vượt qua cậu tắt đèn bàn, phòng thoáng cái rơi vào bóng tối.

Cơ hồ là tối xuống đồng thời Vương Nhất Bác cũng  mở mắt, cậu sợ tối, chỉ có điều người biết không nhiều. Phòng không có một tia sáng, cậu sợ níu chặt ga giường, nghe được bên cạnh truyền đến xoay mình sột soạt, cậu lập tức an tâm xuống.

Lại  nhớ năm đó ở trong  đường nhỏ đen như mực, Tiêu Chiến đạp trên ánh sáng mà tới, hỏi cậu "cậu không sao chứ?" Có Tiêu Chiến ở đó, cậu liền không sợ.

Lúc buổi sáng Tiêu Chiến  tỉnh lại, nhìn  Vương Nhất Bác  nằm trong ngực của anh, khiến anh có chút lúng túng, chân của bọn họ  đan xen lẫn nhau, tay phải của anh ôm lấy cậu, tay trái đặt trên eo cậu, anh lúng túng làm thế nào rút  thân thể ra sẽ không làm Vương Nhất Bác tỉnh lại.

Cũng không biết bọn họ là thế nào lại ôm đến cùng một chỗ, nếu như Vương Nhất Bác tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này, hai người bọn họ khẳng định cực kỳ xấu hổ.

Anh  thu hồi tay đặt trên eo Vương Nhất Bác, chỉ là cái  chân này không động đực, anh lấy ra một cái chân, một cái chân khác bị Vương Nhất Bác đè lên, anh thử di chuyển xuống, liền thấy đầu Vương Nhất Bác động động, còn ở trước ngực anh cọ cọ.

Thật đáng yêu, Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác yên tĩnh ngủ đến xuất thần, sau đó thấy lông mi thật dài của cậu hơi hơi vểnh lên động, cậu muốn tỉnh, vì để tránh cho ý thức không  xấu hổ, anh  nhắm mắt lại vờ ngủ.

Lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra, sửng sốt một chút, cậu có phải hay không chưa tỉnh ngủ? Nếu không cậu làm sao lại ở trong ngực Tiêu Chiến? Nhưng là  thân thể bọn họ   tiếp xúc cực kỳ rõ ràng nói cho cậu biết, tất cả những thứ này đều là thật.

A a a a a a a tại sao có thể như vậy! Tiêu Chiến không có động tác, tư thế của cậu bây giờ  không nhìn thấy mặt của anh, Vương Nhất Bác cho là anh còn chưa tỉnh, muốn ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, nhưng là bởi vì cậu tựa vào trong ngực Tiêu Chiến, cậu cúi đầu bên Tiêu Chiến, cho nên cậu khẽ động, bờ môi lại đụng phải cùng một chỗ.

Xong rồi.

Vương Nhất Bác bị dọa giật mình, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, còn may là  Tiêu Chiến không có tỉnh, nếu không cũng không biết làm như thế nào kết thúc.

Cậu ở trong lòng miêu tả lấy hình dáng môi Tiêu Chiến, còn có  nốt ruồi ở dưới môi, mỗi lần Tiêu Chiến cười, nốt ruồi cũng biến thành hoạt bát linh động lên, chiếu vào trong lòng cậu  chu sa nốt ruồi, cậu nhìn một chút cũng không thấy Tiêu Chiến có phản ứng, ngừng thở lại vươn người lên bên trên đụng chút, hôn nhẹ lên nốt ruồi ở dưới môi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác mày  đang làm cái gì? Điên rồi sao? Ở trong lòng điên cuồng ảo não hành vi  chính mình vừa rồi, nhịp tim Vương Nhất Bác  như sét đánh, càng sợ Tiêu Chiến tỉnh, nhẹ nhàng dời đi thân thể, trở mình một cái xuống giường chạy ra ngoài.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến mới mở mắt ra, anh không thể tin nhìn ra cửa, bên tai là anh tiếng tim đập rất nhanh, mạnh mẽ mà hữu lực, lần đầu tiên lúc môi  va  chạm nhau, anh cảm nhận được  động tác Vương Nhất Bác lùi về sau, Tiêu Chiến có thể nghĩ là do  ngoài ý muốn, nhưng lần nữa cảm nhận được sự mềm mại, anh không thể lại cảm thấy, cái này  là cái ngoài ý muốn.

Trong đầu anh cái thứ nhất nghĩ tới là, hoá ra Vương Nhất Bác nói yêu anh là thật. . . Trong lòng của anh rất loạn, có nghi hoặc có vui thích có mơ màng, anh không ghét Vương Nhất Bác, nói thích thì cũng có một chút, nói đúng ra là  cảm tình rất nhiều, muốn thân cận  cùng cậu.

Giờ phút này trong lòng anh càng nhiều hơn chính là khó hiểu, anh không biết vì cái gì, Vương Nhất Bác sẽ thích anh, vì cái gì thích anh lại không nói cho anh biết, vì cái gì thích anh còn muốn cùng anh ly hôn, Vương Nhất Bác với anh mà nói giống như một điều bí ẩn, anh không biết nên như thế nào đi đoán bí ẩn này.

Anh giơ tay phủ lên bờ môi của mình, dư vị vừa rồi vừa chạm vào  mềm mại xúc cảm, cũng bởi vì quá mức ngắn ngủi, mới  câu người như thế.

Mưa đã tạnh, ánh mặt trời rải vào trong phòng, để phòng trở nên càng thêm rộng thoáng, lúc Tiêu Chiến xuống lầu,  thấy Vương Nhất Bác bưng điểm tâm đi ra bỏ lên trên bàn, tai hồng hồng, đối với anh nói, "Tiêu Chiến, ăn cơm."

Anh nhớ tới cái kia ánh nắng tươi sáng sáng sớm, mùi thơm trứng gà, vị ngọt bánh mì, còn có nhìn Vương Nhất Bác nhìn anh. Anh nghĩ, chuyện  thích  Vương Nhất Bác là chuyện sớm hay muộn.

Tiêu Chiến mặt mày đều là dịu dàng, giống như một hồ nước  tan ra, hướng Vương Nhất Bác cười nói, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro