Chương 1
Ma tộc.
“Địa hỏa ngục” là ngục giam trước nay Ma tộc dùng để giam giữ phản đồ và người tu chân, kẻ nào đã tiến vào thì không thể ra được nữa, bất kể người hay ma cũng đều bị tra tấn đến sống không bằng chết mới đi đầu thai.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, hắn đã bị trói cả hai tay hai chân, mặt vô biểu tình nhìn nam nhân đeo mặt nạ đen đang tản mát ra ma khí mãnh liệt trước mặt.
Kẻ đó chính là Dạ vương của Ma tộc.
“Sao? Thu Dịch tiên tôn, giờ ngài có bằng lòng xin tha hay không, chỉ cần ngài xin tha, bổn tọa lập tức thả ngài.”
Tiêu Chiến “hừ” một tiếng, như thể rất buồn cười với những gì gã nói, sau đó quay đầu đi, không thèm liếc gã một cái.
Dạ vương cũng không lấy làm bất mãn, gã chỉ khẽ cười, sau đó dùng mắt ra hiệu cho hai ma tộc phía sau.
Hai kẻ kia nhận lệnh rồi lập tức ra ngoài, không lâu sau liền kéo một thiếu niên vào.
Tiêu Chiến nghe tiếng động nhìn qua, sau đó ánh mắt hắn tràn đầy không tin nổi.
“Thu Dịch tiên tôn, hẳn ngài biết đệ tử này chứ?” Dạ vương kéo thiếu niên đến trước mặt Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác?!
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, sao cậu lại ở đây?
Nhưng Tiêu Chiến không biểu hiện gì, chỉ dùng vẻ mặt vô cảm nhìn lướt qua.
“Tiên tôn…….” Vương Nhất Bác muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ cao lãnh của người kia lại dừng lại.
“Thu Dịch tiên tôn đúng là lạnh như băng sương, vị đệ tử này vào đây chính là vì muốn cứu ngài.” Dạ vương vừa nói, vừa khẽ cười nhìn về phía Vương Nhất Bác.
“Bổn tọa đã nói, chỉ cần ngươi chịu hình lục cốt thi châm mà vẫn có thể sống sót, vậy bổn tọa sẽ thả Thu Dịch tiên tôn mà ngươi vẫn tâm tâm niệm niệm.”
Tiêu Chiến trợn to mắt, khϊếp sợ nhìn Vương Nhất Bác.
Hình phạt lục cốt thi châm chính là một hình thức tra tấn của Ma tộc, ý nghĩa như tên, kẻ chịu hình sẽ bị kim châm đâm vào cổ chân, đầu gối, xương đùi, cả quá trình vô cùng đau đớn, sau khi rút châm, nửa người dưới sẽ bị phế hoàn toàn, mỗi ngày khi đến giờ Tý, người chịu hình sẽ phải chịu cơn đau buốt ở toàn bộ nửa người dưới, sống không bằng chết, phải qua giờ Tý mới dừng.
Một vài nhân loại hoặc ma tộc khi chịu hình từng muốn tự sát để kết thúc, nhưng một khi đã chịu lục cốt thi châm thì trừ khi bị người có linh lực cường đại hơn đánh đến hồn phi phách tán thì kẻ chịu tra tấn sẽ không thể chết.
Hình phạt này có thể khiến cả nhân loại lẫn ma tộc vừa nghe đã sợ vỡ mật.
Vương Nhất Bác lại không nhìn Tiêu Chiến mà quay sang nhìn Dạ vương, cậu nắm chặt tay, móng tay đè vào thịt cũng không cảm thấy đau đớn.
Đương nhiên cậu đã biết đến thứ gọi là lục cốt thi châm này, cũng biết dù là người hay ma thì cuối cùng đều sẽ sống không bằng chết.
Vương Nhất Bác im lặng vài giây, sau đó gật gật đầu.
Dạ vương cười cười nhướn mày.
Tiêu Chiến càng không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng hắn mở miệng: “Vương Nhất Bác, ngươi không cần làm vậy, dù ngươi có làm gì ta cũng sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ, sao ta có thể nhận một phế nhân làm đồ đệ được!”
Hắn cố ý nói lời tàn nhẫn, mong Vương Nhất Bác bỏ ý tưởng này đi.
Vương Nhất Bác nghe vậy liền nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt ngấn lệ quang, nhưng chỉ nháy mắt đã biến mất, cậu nói: “Con biết tiên tôn sẽ không nhận con làm đồ đệ, nhưng không sao cả, chỉ cần tiên tôn còn sống, dù con chết cũng không hối tiếc.”
Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó nhưng Dạ vương đã không còn kiên nhẫn nữa, gã điểm huyệt Tiêu Chiến, khiến hắn không thể nói thêm gì nữa.
“Nhanh lên.”
Hai ma tộc kia kéo Vương Nhất Bác lên một tấm ván gỗ cách đó không xa, dùng dây thừng trói cố định Vương Nhất Bác lại, để tránh lát nữa dụng hình cậu không chịu nổi mà giãy dụa.
Vương Nhất Bác không nói một lời, mặc cho chúng trói chặt mình, cậu im lặng nằm lên tấm ván.
Hai tên đó lấy châm ra, vừa mảnh vừa dài, thoạt nhìn lạnh buốt.
Trong đó một tên cầm châm đâm thẳng vào cổ chân Vương Nhất Bác.
Cảm giác đau đớn kịch liệt cùng lạnh buốt thấu xương đâm thẳng vào cổ chân Vương Nhất Bác, vừa châm vào cổ chân mà đầu cậu đã toát mồ hôi lạnh.
Một tên khác cũng đâm vào cổ chân bên kia của Vương Nhất Bác. Đau đớn cùng lạnh buốt gấp đôi đã phủ kín nửa thân dưới cậu, khiến nửa thân trên của cậu nóng vô cùng nhưng nửa dưới lại vừa đau vừa lạnh.
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, Vương Nhất Bác cắn môi, cố ngăn bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Dạ vương cũng hơi ngạc nhiên về khả năng chịu đau của Vương Nhất Bác, gã bước từ chỗ Tiêu Chiến đến chỗ Vương Nhất Bác, thở dài: “Ngươi là kẻ đầu tiên chịu hình mà không phát ra âm thanh, bổn tọa bội phục.” Sau đó gã lại ra hiệu cho hai kẻ kia tiếp tục.
Hai tên đó cầm ngân châm thứ ba và thứ tư đâm vào hai đầu gối của cậu.
Nhưng lần này đã không như trước nữa, cổ chân của cậu cơ bản đã bị phế bỏ, lúc này bị đâm vào đầu gối khiến cậu càng thêm thống khổ.
Tay Vương Nhất Bác nắm chặt lấy tấm ván gỗ, thậm chí bàn tay cậu đã bắt đầu chảy máu, nhưng vẫn cắn chặt môi, không muốn phát ra âm thanh.
“Ha ha……” Dạ vương cười lạnh, ra hiệu cho hai kẻ kia tiếp tục.
Hai châm cuối cùng đâm vào xương đùi cũng khiến Vương Nhất Bác không chịu nổi nữa, cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, môi cũng bị cắn nát, cả khuôn mặt trắng bệch đến dọa người.
Dạ vương đẩy hai kẻ kia ra, đột nhiên rút mạnh toàn bộ ngân châm, lượng máu lớn trào ra từ cả sáu chỗ, đau đớn kịch liệt khiến Vương Nhất Bác thất thanh kêu lên.
“A………!!!!”
Tiêu Chiến đã thấy toàn bộ quá trình, hai mắt hắn đỏ bừng, muốn gầm lên nhưng chẳng thể phát ra một tiếng, móng tay hắn đã cào vào thịt khiến cả đôi tay đầy máu, nhưng hắn vẫn gắt gao nhìn Vương Nhất Bác.
Vì sao, vì sao thiếu niên lại làm vậy, rõ ràng cậu không cần phải……vì sao?!!!
“Ha ha, không tồi.” Dạ Vãn nhìn Vương Nhất Bác đã đau tới mức toàn thân không thể động đậy, gã vung tay, dây thừng cũng đã rơi xuống dưới, “Bổn tọa trước nay vẫn luôn giữ lời, đã nói nếu ngươi sống sót sau khi chịu lục cốt thi châm, bổn tọa sẽ thả Thu Dịch tiên tôn, giờ bổn tọa sẽ thả hắn.”
Dứt lời, xích sắt chuyên dùng để trói người tu chân trên người Tiêu Chiến cũng rơi xuống, Dạ Vãn sử dụng ma lực đưa hắn ra ngoài.
Dạ Vãn nhìn Vương Nhất Bác đang thống khổ vô cùng, nói: “Bổn tọa đã đưa hắn về nhân gian, ngươi có thể yên tâm.”
Vương Nhất Bác nghe vậy liền nhắm hai mắt lại.
Giới tuyến giữa Ma tộc và Nhân gian.
Vương Nhất Bác nằm dưới đất, nửa người dưới của cậu đã hoàn toàn không động đậy nổi, đau đến mức mất đi tri giác, sau khi chậm rãi tỉnh lại, cậu mới phát hiện bản thân đang ở đâu.
Cậu nâng một bàn tay lên, nhận thấy nửa người trên của mình vẫn còn có thể động, sau đó cậu gian nan cố nâng người dậy, lại chạm chạm vào bộ quần áo đã bị máu thấm ướt, đột nhiên khẽ cười.
Tiên…..tiên tôn, hẳn là đã thoát rồi phải không…..?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi cảm nhận được một giọt nước rơi xuống trán, cậu liền ngẩng đầu nhìn trời.
Giới tuyến này đã mấy ngàn năm không có mưa, lần đầu tiên mưa mà cậu lại gặp được sao?
Vương Nhất Bác tuyệt vọng nhắm mắt lại, lòng nghĩ không biết mình may mắn hay xui xẻo đây.
“A! Đằng kia có người!”
Đột nhiên một giọng nói già nua truyền đến.
Vương Nhất Bác không tiếng động cười cười, xem ra cậu vẫn rất may mắn, dù sao dân cư nơi đây cũng rất thưa thớt, dễ gì mà thấy người sống.
*** 1 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro