Định luật Ohm - Chương 23

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tiêu Chiến, cmn anh bị bệnh hả !"

Vương Nhất Bác cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì sẽ bị Tiêu Chiến chọc tức chết mất, giận giữ liếc hắn một cái, ngay khi vừa chuẩn bị rời đi thì bị hắn kéo vào trong lòng.

"Đã bôi thuốc chưa ?" Tiêu Chiến kéo cổ áo cậu ra, ánh mắt rơi vào vết tích tình ái lớn trên ngực cậu.

"Tất cả đều ở phía sau, làm sao mà bôi được." Vương Nhất Bác vô thức hét lên một tiếng, sau đó khó chịu che cổ áo lại.

Tiêu Chiến bị động tác nhỏ của cậu làm cho buồn cười, nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu lại của cậu. "Che cái gì mà che, em còn cái gì mà tôi chưa thấy chứ ?"

"Cút ra." Vương Nhất Bác hất tay hắn ra, cổ áo lại bị vạch ra, "Anh làm cái gì vậy !"

Tiêu Chiến một tay ôm eo, một tay cầm lấy thuốc mỡ trong túi, "Đừng nhúc nhích, bằng không người bị đau cũng vẫn là em."

Vương Nhất Bác bị hắn ôm chặt, toàn thân đau nhức không có đủ sức lực, sau một hồi giãy dụa, ​​liền ngã vào lòng hắn để mặc hắn làm gì thì làm.

Tiêu Chiến ôm người vào lòng, chậm rãi xử lý những vết bầm trên người, rồi vén áo choàng tắm lên, nhẹ nhàng thăm dò nơi nhạy cảm phía sau.

Như ý thức được điều gì đó, Vương Nhất Bác vùi đầu vào vai hắn, hai tay từ từ siết chặt cổ người lớn hơn.

Tiêu Chiến nhìn vành tai đỏ bừng bất thường của cậu, liền cười một tiếng.

Y hệt một chú mèo con, dễ thương chết mất thôi. Nhưng hắn cũng biết rằng nếu hắn cười nhạo mèo con lúc này, mèo con sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ."

"Ai so chứ..." Vương Nhất Bác ủ rũ nói trên vai anh, toàn thân nhịn không được mà co rút lại khi thuốc mỡ vừa chạm vào cơ thể.

Tiêu Chiến cẩn thận bôi thuốc lên vòng tròn sưng đỏ phía sau, rồi tiến vào thăm dò bên trong, cảm giác ấm ấm mềm mềm lại khiến hắn nhớ đến đêm hôm qua.

Tựa như chiếc lá đơn độc quấn lấy dòng nước ấm, phiêu diêu trôi dạt trên biển, dần dần bị sóng đánh tan.

"Anh... anh làm gì vậy..." Vương Nhất Bác mẫn cảm run lên, giọng nói cũng mềm nhũn cả ra.

"Bôi thuốc..." Tiêu Chiến cắn cắn môi, dựa vào trí nhớ mà xoa xoa nhẹ vài lần điểm nhạy cảm nhất sâu bên trong ấy.

Vương Nhất Bác hắng nhẹ một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận nói, "Tiêu Chiến, cmn anh c.h.ị.c.h em rồi thì thôi đi, còn dùng ngón tay cưỡng hiếp em..."

"Này không phải là em tự nguyện sao." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, "Tôi là dựa vào thực lực mà làm "1"...".

"Fuck." Mới chửi bậy được vài câu, Vương Nhất Bác đã ngón tay của hắn làm loạn nơi lỗ nhỏ phía sau đến mức khó chịu cắn trên vai hắn một cái, còn có vài tiếng thở dốc nặng nề tràn ra từ mũi.

Tiêu Chiến nhìn cậu mơ màng nằm trong vòng tay mình, liền thỏa mãn thu tay lại, dùng khăn giấy lau sạch sẽ, nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve tấm lưng mịn màng của cậu.

Vương Nhất Bác thực sự không muốn để ý đến hắn, nhưng thật sự cảm thấy vô cùng thoải mái khi được hắn ôm vào lòng.

"Khi nào thì bay ?" Điều hòa trong phòng được bật thấp, Tiêu Chiến sợ cậu bị cảm nên giúp cậu mặc áo choàng tắm, đặt lên trán người nhỏ hơn một nụ hôn nhẹ.

"Chiều mai."

"Ngày mốt tôi đến Bắc Kinh để ghi hình một chương trình tạp kỹ, ghi hình xong tôi sẽ đi tìm em."

Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, Hứa Tiêu gọi đến, Tiêu Chiến ừ hai tiếng rồi buông Vương Nhất Bác ra, đi đến mở cửa.

"Tối hôm qua em có xem tập mới nhất của Chương trình " Trò chơi mùa hè " không ?" Hứa Tiêu vừa nói vừa bước vào, bị người trên sô pha làm cho giật mình.

Cô mơ hồ nhớ ra cô và Vương Nhất Bác lần đầu tiên gặp mặt cũng là trong cảnh tượng như thế này, nhưng lần này thứ người kia mặc lại là áo choàng tắm ... Hai người này quá kích động rồi, làm chuyện như thế này giữa thanh thiên bạch nhật, đây không phải là ép buộc cô tác nghiệp thu hút fan CP sao ?

Tiêu Chiến bắt gặp ánh mắt kỳ quái của cô, bước tới đóng kín cổ áo cho Vương Nhất Bác, mặt không chút thay đổi nói: "Em chưa xem, có chuyện gì sao ?"

"Nhất Bác cũng ở đây, vừa hay chị có chuyện cần tìm cậu ấy." Hứa Tiêu cười một tiếng, ngồi xuống ghế đối diện với họ, "Sau ba tập của " Trò chơi mùa hè " được phát sóng, rất nhiều người lập tức lọt hố thành fan của cậu, đoàn đội cũng đã chuẩn bị tài khoản Weibo và phương án marketing cho cậu, cậu chỉ cần thỉnh thoảng đi tác nghiệp là được. "

"Không cần..."

Hứa Tiêu không ngờ rằng cậu sẽ trực tiếp từ chối như vậy, không khỏi sửng sốt, "Tại sao ?"

"Em không có hứng thú với giới giải trí, lúc đầu em nhận lời tham gia chương trình tạp kỹ này cũng là vì anh ấy." Sau khi nói xong, Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn về phía Tiêu Chiến.

Hứa Tiêu nhìn sang Tiêu Chiến và thấy rằng Tiêu Chiến không có ý định nói gì cả, vì vậy cô phải kìm lại lời nói của mình, thôi để sau rồi tính tiếp vậy.

"Còn một điều nữa, độ hot và lượng fan CP của hai người trong chương trình này đã vượt qua Tô Bạch và Mục Thanh, đoàn đội Tô Bạch cũng đã có chút ý kiến ​​rồi đấy."

"Anh ta chắc không phải chỉ là vì chuyện này nên mới có ý kiến ​​với bọn em đâu."

Hứa Tiêu nghe đến đây thì hơi nhíu mày, không hiểu được ý trong lời nói của cậu, Tiêu Chiến lại nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực cùng cưng chiều sủng nịnh, "Em hiểu rồi, nếu cần thiết thì em sẽ nói chuyện với Tô Bạch."

Tựa như đang đáp lại Hứa Tiêu, nhưng cũng tựa như đang đáp lại Vương Nhất Bác.

"Được." Hứa Tiêu nói chuyện với bọn họ một hồi, "Chị còn có chuyện phải đi, em đưa chị xuống lầu nha."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu gật đầu rồi mới đi ra ngoài với Hứa Tiêu.

Hắn biết rằng đối phương có điều gì đó muốn nói, vì vậy hắn nhịn không được mà nói: "Đừng đưa Nhất Bác vào kế hoạch của chị, em không muốn em ấy trở thành một trong những quân cờ của đoàn đội, một khi nhiệt độ và lợi ích phân bổ không đồng đều, em ấy rất có thể sẽ trở thành mục tiêu công kích của bên phía đối thủ. "

"Đây chỉ là một trong những bước kinh doanh của đoàn đội, chỉ muốn lợi ích hoá tối đa tài nguyên hiện có trong tay. Việc Nhất Bác thường xuyên xuất hiện trước công chúng cũng không phải là điều tốt đối với em, như vậy rất dễ bị người khác dòm ngó mối quan hệ của hai người, nên em cứ yên tâm, bọn chị sẽ nắm bắt tốt độ hot, và sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến cậu ấy."

"Lợi dụng chương trình để giúp em ấy thu hút fan, sau đó sử dụng các thủ đoạn marketing để củng cố lượng fan hâm mộ cho bản thân em ? Nếu em là người mới trong ngành giải trí, em có khả năng sẽ tin vào lời biện hộ này của chị." Ánh mắt Tiêu Chiến rơi trên sàn khách sạn, "Rất ít người có thể rút lui khi đang đứng trên đỉnh thành công danh lợi, thứ các chị muốn là lợi nhuận, nhưng thứ em muốn chỉ đơn giản là em ấy có thể sống vui vẻ bình an mỗi ngày."

"Em thực sự đã thay đổi rồi, rất khác so với trạng thái trước khi tham gia Chương trình " Trò chơi mùa hè ", ban đầu chị cứ nghĩ là em chỉ không muốn bị Tô Bạch chèn ép nên mới cố tình diễn trước ống kính, không ngờ đó lại là sự thật. " Hứa Tiêu nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, dường như có chút thỏa hiệp," Nhưng em cũng đừng quên, một khi em bị buộc chặt CP với Nhất Bác, sẽ có nhiều người nhắm vào cậu ấy hơn, nếu em muốn bảo vệ cậu ấy, em phải tìm một thời điểm thích hợp để cởi trói CP ".

"Sự tuỳ hứng của cậu ấy cộng với sự bốc đồng của em đã mở đầu cho cuộc chơi này. Khi em có người mà bản thân muốn bảo vệ, đồng nghĩa với việc em đã có điểm yếu." Cửa thang máy mở ra, Hứa Tiêu rời đi ngay lập tức, "Trở về đi, không cần tiễn nữa. "

Câu nói cuối cùng văng vẳng bên tai Tiêu Chiến rất lâu, giống như âm thanh của tháp chuông cổ, gõ mạnh vào nơi mềm yếu nhất của con tim.

Hắn chậm rãi đi về phòng, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại, liền đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy ?"

"Đang nghĩ đó là giả, không thể là thật được."

"Nếu là thật thì sao ?" Tiêu Chiến nhìn vào đáy mắt cậu, không nhận được câu trả lời, tất cả thanh âm cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại thanh âm nhịp tim đập ngày càng mãnh liệt nơi lồng ngực.

Tiêu Chiến viện lý do là chiều mai cậu phải bay đi rồi, liền dỗ dành và dụ dỗ cậu cùng càn quấy làm loạn thêm mấy trận nữa, khi Tiểu Bành đến đón, hắn ta vẫn còn chưa trở lại bình thường được.

Sáng hôm sau thức dậy vẫn là toàn thân đau nhức, nhưng cũng không ảnh hưởng gì việc đi lại nữa, Vương Nhất Bác trở lại trường, rõ ràng cảm thấy có nhiều người chào hỏi mình hơn. Trên đường trở lại phòng học sau bữa tối, một vài nữ sinh liên tiếp nhận ra cậu, cậu liền mỉm cười chào họ, đi được vài bước thì bị người chặn lại.

Ban đầu cậu cho rằng đối phương cũng là fan nên kiên nhẫn dừng bước, chưa kịp mở miệng thì đã có hai chiếc điện thoại di động chìa ra trước mặt.

"Cậu có phải là Vương Nhất Bác không ?"

"Tại sao cậu lại muốn bước vào giới giải trí với tư cách là một nhà nghiên cứu khoa học ?"

"Trói buộc CP với Ca Ca của chúng tôi, còn hút máu Ca Ca, đúng là không biết xấu hổ !"

"Điên rồi à, đồ độc miệng độc mồm."

"Bắt nạt Nhất Bác Ca Ca của chúng tôi, chê Nhất Bác Ca Ca không có fan hả ?"

Vài nữ sinh bất bình nên đứng lên đấu tranh bênh vực cậu, nhiều người qua đường cũng dừng lại xem, tình hình đột nhiên có chút hỗn loạn. Vương Nhất Bác khẽ cau mày, tiến lên mở lời xoa dịu tình hình, sau lưng vang lên một giọng nói mạnh mẽ: "Đây là trường học, mọi người còn ồn ào nữa là tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."

"Giáo sư Tần..." Một học sinh nhận ra Tần Khải, ngoan ngoãn rời đi.

Tần Khải nhìn lại Vương Nhất Bác, thấy cậu không bị thương gì mới quay đầu nói với nhóm sinh viên: "Mọi người đi theo tôi."

Sau khi trở lại phòng làm việc, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, hắn nói lảm nhảm một hồi, bảo đảm cậu không bị thương gì vì chuyện vừa rồi mới chịu cúp máy.

Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quên suy nghĩ sâu trong lòng.

Mặc dù sự việc hôm nay đã gây ra một ít sóng gió nhỏ, nhưng những bình luận có liên quan trên mạng đã bị Hứa Tiêu dập tắt. Hai vị sư huynh tháp tùng giáo sư đến viện nghiên cứu họp, chỉ còn một mình cậu kiểm tra tính toán số liệu trong phòng làm việc cả buổi chiều, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhận ra Tần Khải đang ở đây.

"Tôi yêu cầu bọn họ xóa video rồi, không cần phải lo lắng." Bởi vì Tiêu Chiến, nên hai người họ cũng coi như là có quen biết, Tần Khải ngồi xuống đối diện cậu, liếc nhìn tin nhắn mà Tiêu Chiến đã gửi cho mình trước đó, "Tôi đưa cậu về nhà."

"Không cần đâu, sẽ có người đến đón em."

Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, Quý Tử Nhiên liền xuất hiện bên ngoài, Vương Nhất Bác chào tạm biệt Tần Khải và đến nhà Quý Tử Nhiên dùng bữa.

"Yebo, cậu có sao không ?"

Cố Tri Dữ vội vàng chạy tới ngay khi nhìn thấy cậu, cậu liền lách người qua và ngồi xuống, "Không sao, tôi chỉ cảm thấy hơi phiền phức, cũng không muốn tiếp tục tham gia ghi hình nữa."

Quý Tử Nhiên kéo Cố Tri Dữ đến bên cạnh mình, ngồi xuống nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu cảm thấy không vui vì chuyện hôm nay, thì đừng tham gia ghi hình nữa."

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, "Ngoài Tống Kinh Niên ra, trong chương trình này còn có một phiền toái khác."

"Vậy thì không ghi hình nữa, cậu còn do dự cái gì ?" Cố Tri Dữ có chút bối rối, "Thật không giống cậu chút nào."

"Bởi vì Tiêu Chiến ?" Quý Tử Nhiên nhìn cậu chằm chằm hỏi.

Vương Nhất Bác dựa vào ghế sô pha, một lúc lâu mới ừ một tiếng.

"Cậu với anh ta có tiến triển gì mới không ?" Cố Tri Dữ tò mò nghiêng người về phía trước mà hỏi.

Vương Nhất Bác ngẩn người hồi lâu không nói gì, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu giơ điện thoại ra hiệu với hai người họ rồi nhấn nút trả lời, một giọng nam trầm ổn vang lên từ đầu dây bên kia: "Xin chào, anh có phải là người nhà của Vương Mạc Đông không ?"

【Vương Mạc Đông: Chính là Tiểu Đông Đông đã xuất hiện lần đầu tiên ở Chương 17】

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối ngày cũng gắng vớt vát hoàn thành thêm được một chương rồi mới chịu đi ngủ ☺️☺️☺️☺️

13.12.2020 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro