Định luật Ohm - Chương 29
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi ghi hình ngày thứ hai diễn ra vô cùng suôn sẻ, Mục Thanh trầm ngâm nhìn hai con người đang trả lời phỏng vấn, liền chạy tới chỗ Tô Bạch và Tống Kinh Niên ngồi xuống.
Tô Bạch và Tống Kinh Niên cũng đang trầm ngâm không nói tiếng nào.
"Tại sao tôi cảm thấy bọn họ có chút giống với những tin truyền trên mạng nhỉ, không phải là sự thật chứ ?" Mục Thanh lẩm bẩm một hồi cũng không nhận được phản ứng nào, "Hai người sao không nói chuyện vậy, thật nhàm chán."
Tô Bạch mím môi, thu hồi tầm mắt đang nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, "Tôi lên lầu lấy chút đồ."
"Anh ta tại sao đột nhiên kỳ quái vậy chứ ?" Mục Thanh cau mày nhìn bóng lưng của anh ta mà lẩm bẩm, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn cuối cùng.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã có một cuộc phỏng vấn chung hai người, nội dung trả lời phỏng vấn đã sớm tập qua, trong lòng hai người đều có giới hạn riêng, cộng với phong cách trả lời ngắn gọn súc tích của Vương Nhất Bác, cuộc phỏng vấn rất nhanh liền đến phần kết, vì vậy người dẫn chương trình liền nhanh chóng bổ sung thêm một đoạn phỏng vấn mới.
Hứa Tiêu hôm nay theo dõi một sự kiện khác, cộng với việc câu hỏi bổ sung là được chọn từ một tin nhắn của fan, Tiêu Chiến hơi giật mình, nhưng cũng đành tiếp tục cuộc phỏng vấn.
"Hai vị lão sư chắc cũng biết là fan CP của hai vị trên mạng rất đông rồi nhỉ. Họ đều mong chờ lần hợp tác theo. Liệu hai vị có khả năng hợp tác nào trong tương lai không ?"
Không lâu sau đó, hai giọng nói đồng thời vang lên.
"Sẽ không."
"Nếu như có cơ hội..."
Người dẫn chương trình bật cười khi nghe câu trả lời thiếu ăn ý của hai người bọn họ: "Tại sao Nhất Bác lại trả lời là sẽ không vậy ?"
Vốn dĩ đây là vấn đề công việc, trong lòng Tiêu Chiến biết rõ hai người rất có thể sẽ không hợp tác nữa, nhưng trong lòng vẫn thất thố cùng hụt hẫng mà quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
"Tôi sẽ không định hướng phát triển trong ngành giải trí. Đây chắc là chương trình tạp kỹ đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi."
"Không cân nhắc đến việc đóng phim sao ?"
"Không ạ."
Sau một vài câu hỏi, người dẫn chương trình rút ra một câu hỏi về Vương Nhất Bác.
"Nhiều cư dân mạng cho rằng làm về nghiên cứu khoa học là một việc nghiêm túc. Cậu có nghĩ rằng sẽ có mâu thuẫn xung đột khi vừa tham gia chương trình tạp kỹ vừa nghiên cứu khoa học không ?" Hai vị trước mặt có quá nhiều hào quang, khí thế bức người, khiến người dẫn chương trình đột nhiên mất tự tin khi hỏi câu hỏi này, nhưng độ thảo luận của câu hỏi này lại quá cao đi, liền mặt dày đọc lên.
Nụ cười của Vương Nhất Bác nhạt đi rõ ràng. Ngay sau đó, cậu nhấc micro lên và nói: "Nghiên cứu khoa học là một công việc tỉ mỉ từng bước, chú ý từng dữ liệu, và thậm chí từng dấu thập phân nhỏ, quá trình này đòi hỏi lực chú ý của các nhà nghiên cứu khoa học, phải duy trì sự tập trung cao độ. Đối với tôi, đây là hai chuyện độc lập riêng biệt. Khi tôi làm việc này, thì trong lòng sẽ không nghĩ đến việc kia, tôi đối với việc gì cũng đều rất nghiêm túc. Nghiêm túc là một loại thái độ và không thể bao quát chính xác một loại sự việc. Có thể tôi tham gia chương trình giải trí trong khi nghiên cứu khoa học sẽ khiến mọi người cảm thấy rằng hai việc này sẽ có mâu thuẫn xung đột với nhau. Tôi lấy tâm thế nghiêm túc cố gắng ghi hình chương trình tạp kỹ, mặt khác tôi cũng luôn nghiêm túc đối với sự nghiệp nghiên cứu khoa học của chính mình."
Tiêu Chiến im lặng lắng nghe, một mặt cảm thấy tư duy và lập luận của cậu sinh viên khoa học rất nghiêm túc và dễ thương, mặt khác, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ người nhỏ hơn, bất kể người dẫn chương trình có hỏi hắn hay không, hắn liền thản nhiên tiếp lời.
"Thực ra, mỗi người có một định nghĩa khác nhau về sự nghiêm túc. Trong mắt tôi, đóng phim là một việc nghiêm túc. Ở một mức độ nào đó, sự nghiêm túc của nó không giống như sự nghiêm túc của việc nghiên cứu khoa học, nhưng thân là một tác phẩm, thì nó được xem là một sản phẩm nghiêm túc. "
Hắn vẫn mang vẻ ngoài ấm áp và dịu dàng đó, nhưng đôi mắt sâu thẳm của hắn lại có sức ngăn cản không thể giải thích được. Vương Nhất Bác không ngờ rằng Tiêu Chiến sẽ mở miệng nói giúp mình, sững sờ nhìn vào khuôn mặt sáng ngời ấy.
Tiêu Chiến với dáng vẻ như thế này dường như có một loại ma lực kỳ diệu, thu hút lấy toàn bộ tâm trí cậu.
"Đương nhiên, lời nhận xét của tôi không đủ khách quan." Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến rất bình tĩnh, "Càng nói càng đi xa rồi."
Người dẫn chương trình bị người nhìn chằm chằm đến nỗi sởn cả da gà, liền nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn.
Sau cuộc phỏng vấn, Tiêu Chiến bay về đoàn phim, Vương Nhất Bác đưa Quý Tử Nhiên và Cố Tri Dữ đi mua quà vào buổi tối rảnh rỗi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc túi ưng ý.
Tối ngày 17, Tiêu Chiến trở về để tham gia buổi tiệc từ thiện, Vương Nhất Bác vừa gặp được người, thì người lại phải chuẩn bị gấp rút chạy lịch trình tiếp theo.
"Người đại diện tạm thời thông báo rằng đạo diễn Chu Thanh Sơn muốn mời tôi đi ăn tối và nói về kịch bản phim mới, sau đó còn phải đến trường quay để diễn tập cho đêm hội tối mai, chắc 12h đêm nay tôi mới về tới, em ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi trở về."
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến luôn muốn hợp tác với đạo diễn Chu Thanh Sơn nên chỉ dặn anh một câu, sau đó không nói thêm nữa, trước khi đi còn tặng cho hắn món quà sinh nhật cậu chọn được vào hai ngày trước.
"Sao lại mua chiếc túi đắt tiền như vậy ?" Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, hắn căn bản đã quên mất chuyện quà sinh nhật, không ngờ đứa nhỏ lại còn nhớ.
Chiếc túi này là sản phẩm mới của thương hiệu Pháp hắn yêu thích nhất, lại còn rất đắt.
"Không được sao ?" Vương Nhất Bác nhìn thấy hắn bất ngờ, nên cứ tưởng rằng hắn không thích món quà này.
"Không phải là không được, mà vì em vẫn còn đang đi học, tôi không muốn nhận một món quà giá trị đắt đỏ như vậy từ em."
"Không sao, bình thường em cũng không dùng nhiều tiền sinh hoạt. Hơn nữa, quà sinh nhật anh tặng em không phải cũng rất đắt sao."
Tiêu Chiến nhạy cảm nắm bắt từ trọng điểm, "Cho nên ... em tặng túi cho tôi là vì tôi đã tặng em sợi dây chuyền ấy ?"
"Cũng không tính là như vậy, em luôn cảm thấy không hay nếu không tặng quà vào ngày sinh nhật cho anh." Vương Nhất Bác thản nhiên nói, tâm tư đều hướng về hắn, khi thấy hắn bất động, cậu liền nhìn chiếc túi mà tự khen: "Đẹp đấy, mắt nhìn của em không tồi a."
Tiêu Chiến muốn nói thêm gì đó, nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Hứa Tiêu gọi điện thoại đến thúc giục, hắn mấp máy môi muốn nói, cuối cùng không nói lời nào mà đi xuống lầu.
Màn đêm bao trùm mọi thứ, Vương Nhất Bác ôm gối ngồi buồn ngủ mà gật gật trên ghế sô pha, tay vẫn cầm chặt điện thoại di động, ánh đèn trong phòng khách khiến cậu lắc lư.
Trong lòng muốn gọi Tiêu Chiến để hỏi han nhưng công việc của hắn quá bận rộn, hơn nữa sợ gọi như vậy thì bản thân sẽ bị xem là không hiểu chuyện, sau một hồi do dự, cậu quyết định sẽ nói chuyện với Quý Tử Nhiên để giải quyết nỗi buồn chán.
Nhớ ra hai ngày nay Quý Tử Nhiên đi công tác rất bận rộn nên cậu đành gọi cho Cố Tri Dữ.
"Nhiên Nhiên nhà tôi đang đi công tác rồi, à nhân tiện anh trai tôi đang ở bên nhà, cậu qua đây ăn tối cùng đi."
Vương Nhất Bác kiểm tra thời gian, còn hơn hai tiếng nữa Tiêu Chiến mới quay lại, gửi tin nhắn WeChat thông báo cho hắn rồi mặc áo khoác, lái xe đến nhà Cố Tri Dữ.
Cố Tri Dữ và Cố Giang đã sắp xếp xong bữa tối và rượu vang trên ban công, chỉ còn ngồi đợi cậu đến.
Vừa ngồi xuống, Cố Tri Dữ không nhịn được liền trêu chọc: "Chiếc túi đắt tiền kia... cậu tặng cho người ta chưa ?"
"Tặng rồi, hôm nay anh ấy đã trở lại, nhưng có vẻ không thích lắm."
"Cậu không ở cùng vị người nhà của cậu hả, tối rồi còn gọi tôi ?"
"Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, gặp nhau chưa đầy mười phút thì anh ấy liền bận rộn đi mất rồi." Vương Nhất Bác chu chu môi mở một chai cocktail rót vào ly.
Cố Giang cụng ly với cậu, hỏi, "Khi nào em trở lại Mỹ ?"
"Chắc là tháng 1 năm sau, dù sao thì học kỳ này cũng đã hoàn thành rồi, giáo sư cũng hỗ trợ em hoàn thành đồ án ở đây trước khi đi."
Cố Giang trầm ngâm gật đầu, gõ gõ ngón tay lên ly, đẩy đồ ăn sang, ra hiệu cho cậu ăn thêm chút nữa.
Vương Nhất Bác ăn một đống rau mùi, lại uống một ly cocktail khác, rồi hài lòng ngả lưng vào ghế, "Tri Dữ, hay là tôi thử đầu tư vào một bộ phim nhỉ."
"Sao đột nhiên lại muốn đầu tư ?"
"Sau khi chương trình tạp kỹ kia kết thúc, tôi và Chiến Ca có thể sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài. Nếu tôi đầu tư, không phải tôi có thể đến gặp anh ấy thường xuyên hơn rồi sao ?"
"Cậu đây là đang muốn bao nuôi anh ta sao ?" Nụ cười trên mặt Cố Tri Dữ ngày càng đậm hơn, miệng buông lời trêu chọc.
"Không phải, tôi ..." Vương Nhất Bác do dự một hồi, cuối cùng thở dài không nói thêm nữa.
Cố Giang vội nở nụ cười, "Anh chưa từng thấy em để tâm đến ai nhiều như vậy."
Vương Nhất Bác thất thần nhìn ánh sáng trên bàn tay, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Càng đến gần anh ấy, em càng cảm thấy bất an, một người ưu tú như anh ấy... làm sao có thể thích em được chứ ?"
Bóng hồng trên thế giới nhiều vô kể... nhưng Tiểu Vương Tử chỉ có một mà thôi.
Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, Cố Giang liền có chút thất thần, nhưng vẫn gượng cười, "Chỉ là một nam nhân thôi mà, có rất nhiều người theo đuổi em, cảm thấy không được thì đổi người khác."
"Anh ấy không giống những người khác." Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu, không biết là do tác dụng của rượu hay cái gì khác, đầu óc liền choáng váng không ngừng, "Anh ấy đối với em quá tốt, tốt đến mức em lúng túng không biết phải đáp lại như thế nào, thậm chí còn tưởng rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, tất cả đều là giả..."
Nỗi lo lắng trong lòng nhờ rượu mà được trút ra hết, từng chai từng chai được uống cạn, thần kinh dần dần trở nên tê liệt, Cố Giang ngồi im lặng không lên tiếng, ngón tay mảnh khảnh từ từ nắm chặt lại.
Cố Tri Dữ cảm thấy những chai rượu dưới đất quá lộn xộn nên đã dọn sạch, thức ăn trên bàn cũng dọn dẹp mang vào bếp, khi bàn đã được dọn sạch sẽ, Vương Nhất Bác liền gục mặt xuống bàn không biết trời trăng gì nữa.
Điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, là điện thoại của Tiêu Chiến.
Cố Giang nhìn chằm chằm tên người gọi trên màn hình một lúc, sau đó nhấn nút trả lời.
Cố Giang vừa cất giọng, Tiêu Chiến đã nghe thấy có gì đó không ổn, "Anh là ai ?"
"Cố Giang." Ánh mắt Cố Giang rơi trên khuôn mặt đỏ ửng vì say của Vương Nhất Bác, "Nhất Bác đang ở nhà tôi, em ấy say rồi, lát nữa tôi sẽ đưa em ấy về."
Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa trầm vừa thấp, ngữ khí mạnh mẽ bức người: "Không cần, người của tôi...tôi tự đến đón."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
27.12.2020 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro