Chương 28
"Bên ngoài ồn ào cái gì?" Vương Nhất Bác cũng bị quấy nhiễu tỉnh, giấc ngủ không đủ hơn nữa đêm qua vận động quá sức, cộng thêm vất vả mấy ngày nay đánh úp lại, khiến y thoáng chốc vô củng mệt mỏi choáng váng, tính tình không khỏi có chút không tốt.
"Chủ tử." Nghe ra trong giọng nói chủ tử có chút hờn giận, Tiểu Hà Tử hung hăng tặng cho Vương Nghĩa một cái liếc mắt. Có Tiêu công tử ở cùng mà chủ tử còn bực tức như vậy, có thể thấy được quả thật là không quá thoải mái. Không truyền cũng không dám vào nhà, để tránh nhìn những thứ không nên xem, Tiểu Hà Tử chỉ có thể dán sát cửa đáp lời. "Vương Nghĩa hồi bẩm nói người mua bên kia đã liên hệ được, yêu cầu chúng ta ngay tức khắc sang đó."
"Tức khắc?" Vương Nhất Bác mi đầu nhíu lại, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tiêu thất.
"Thiếu gia," Vương Nghĩa không hiểu nỗi bộ dáng Tiểu Hà Tử, đã sớm dán sát người trên vách cửa "Người mua sáng sớm đã muốn đi thạch tràng, nói muốn ở đó gặp ngài, người truyền tin của đối phương sang, yêu cầu sang đó ngay. Ta là người liên lạc nên không trở về, Vương Trung đã chuẩn bị sang đó rồi."
Vương Nhất Bác "Đằng" một tiếng định đứng lên, thế nhưng lại quên thứ để bên trong cơ thể, không khỏi phát ra một tiếng kêu rên.
"Ngươi chậm một chút." Tiêu Chiến làm sao có thể không biết lí do tại sao, đỡ lấy hai vai Vương Nhất Bác, nhu nhu toàn thân y, khiến y thoải mái hơn một chút.
Tiểu Hà Tử là người biết chuyện, tự nhiên hiểu được trong phòng đang diễn ra chuyện gì, nhưng Vương Nghĩa nghe được trong phòng còn có người khác, trực tiếp bị dọa cho nhảy dựng. Trừng lớn ánh mắt nhìn sang Tiểu Hà Tử, kết quả lại bị Tiểu Hà Tử cho một cái liếc mắt xem thường.
Vương Nhất Bác cũng thực khó chịu nóng nảy, tại Nghiễm Hàn cung y là cái gì? Tại Vương gia y là cái gì? Đường đường Vương gia làm mua bán Ngọc Thạch mấy trăm năm, cho dù trước kia không có cùng võ lâm quan hệ sâu sắc, cũng không phải tùy tiện để cho người ta khi dễ.
"Vương Nghĩa chuẩn bị mã xa. Tiểu Hà Tử ngươi đi sắp xếp nhân thủ, chúng ta ngay lập tức khởi hành." Lúc này không cần hoài nghi nữa, người mua này là gộp y cùng thạch tràng lại cùng lúc quấy rối. Rõ ràng là khiêu khích, hướng đến bọn họ mà khiêu khích.
"Vâng."
"Rõ!."
Vương Nghĩa cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau ứng thanh, đều đi làm việc của mình. Vương Nhất Bác đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.
"Dù thế nào cũng phải đem thứ đó lấy ra chứ." Tiêu Chiến nhíu mày.
"Không còn kịp rồi." Vương Nhất Bác đã đem lí y (áo trong aka áo lót thời cổ đại của nam tử) của mình mặc vào, tùy tiện nhặt lên ngoại sam trên mặt đất chuẩn bị mặc vào.
"Được rồi, được rồi, để ta giúp ngươi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác tức giận đến loạn không phân biệt thứ tự, cũng biết ngày thường hẳn là Tiểu Hà Tử hầu hạ chu đáo, tự y mặc trông không quá thuận tay.
Từ trong hành lí lấy ra lý y sạch sẽ, trung y cùng ngoại sam, nhanh chóng giúp Vương Nhất Bác mặc vào, bao gồm cả mang giầy, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Vương Nhất Bác hoa mắt. Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác thu thập sẵn sàng, lại chỉnh lý chính mình, cũng như vậy nhanh chóng tựa gió xoáy. Đợi đến lúc Tiểu Hà Tử an bài người tốt quay trở về, hai người chẳng những quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc cũng buộc rất tốt, hai người cũng đã rửa mặt xong, tùy thời đều có thể xuất phát.
"Chiến, ngươi......"
"Ta muốn cùng đi." Tiêu Chiến trừng mắt, đánh gãy lời nói Vương Nhất Bác sắp xuất ra miệng.
"Nhưng mà lúc này đi chỉ sợ không an toàn." Hiện tại đã biết này kẻ quấy rối này là hướng về phía bọn họ mà gây, sợ là đối phương đã có mai phục trước, y như thế nào có thể lần nữa mạo hiểm để cho Tiêu Chiến đi theo.
"Có ngươi ở đây không phải sao?" Tiêu Chiến khẽ vuốt mái tóc chính mình tự tay vì Vương Nhất Bác mà chảy tốt. "Ngươi sẽ để ta bị thương sao?"
"Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn." Vương Nhất Bác cam đoan nói.
"Ta tin tưởng ngươi." Tiêu Chiến cười, tươi tắn như Triêu Dương.
Đoàn người đi ra ngoài, trên đường Tiêu Chiến dặn Tiểu Hà Tử đén phòng bếp làm hai loại điểm tâm dễ tiêu hóa, chuẩn bị cho Vương Nhất Bác ăn trên đường.
Xe đi hơn nửa đường, Tiểu Hà Tử rốt cục nhịn không được lại gần bên người Vương Nhất Bác, hỏi: "Chủ tử, buổi sáng ai thay y phục cùng chải tóc (nguyên văn "chỉnh y thúc phát") cho ngài a?" Phải biết rằng, Vương Nhất Bác tuy không phải là không tự mình chỉnh trang thay y phục, nhưng mà chỉ cần y ra tay, luôn khiến cho quần áo lộn xộn lại xốc xếch, ngay cả tóc cũng là dùng dây tùy tiện buộc tận gốc, rất ít thời điểm nhanh lẹ như lúc sáng.
"Khụ......" Vương Nhất Bác đang ăn gì đó chợt nghẹn, khó có được đỏ mặt cười cười, nhìn phía Tiêu Chiến.
"Ngươi nếu lại hại chủ tử nhà ngươi bị sặc, liền cút ra bên ngoài ngồi ngốc chỗ đó cho ta." Tiêu Chiến lạnh lùng liếc Tiểu Hà Tử một cái, ngữ điệu nghiêm nghiêm nói.
Tiểu Hà Tử cũng không sợ hắn, còn thích cùng Tiêu Chiến tranh cãi. Hé ra khuôn mặt a dua tươi cười, sửa lại nhích đến bên người Tiêu Chiến,"Ngài tay nghề so với ta còn hoàn hảo hơn, khiến chủ tử so với ta làm còn chỉnh tề hơn."
"Đừng đem ngươi ra so sánh với ta, lý tưởng của ta cũng không phải là làm tổng quản thái giám." Tiêu Chiến đảo mắt liếc hắn một cái.
"Sách, ngài như thế nào lại vạch áo cho người xem lưng a?" Nói cũng kỳ quái, từ sau khi Tiêu Chiến đến đây, Tiểu Hà Tử đối với chuyện trước kia không còn quá chú ý nữa, nói chuyện cũng không còn như trước cố ý kháp cổ họng, đại khái là vì Tiêu Chiến nói cho tới bây giờ đều là chẳng hề để ý sự kiện kia đi, cho nên làm cho hắn cũng hiểu được, việc đó kỳ thật không có gì đáng để ý.
"Không nói nhiều lời, ngươi trong chốc lát để cho ta hảo hảo quan sát chiếu cố chủ tử ngươi, đừng nhảy ra việc gì ngoài ý muốn là tốt rồi." Nai Con thân mình không thể so với bình thường, Tiêu Chiến là từ trong lòng lo lắng.
"Vâng vâng vâng." Tiểu Hà Tử cười đến mi cũng cong cong mắt cũng cong cong. Tiêu công tử thật đúng là để ý đến chủ tử a!
"Tiểu Hà Tử." Rốt cục đem số điểm tâm mang đến đều nuốt xuống, Vương Nhất Bác thủy chung không nói rốt cục mở miệng. "Nhân thủ an bài thế nào? Có thể xảy ra tình huống gì không?" Tiếp nhận túi nước Tiêu Chiến đưa qua, uống một ngụm thanh thanh cổ họng.
"Để lại hai ảnh vệ đi cùng chúng ta, những người khác đều đi trước. Ngoài ra chúng ta mang đến mười cao thủ hạ cung, phân đà bên này cũng đến hơn ba mươi người. Thêm vào nhà cũ mười mấy người, chúng ta lần này đến đây gần bảy mươi người, trong tối cũng sắp xếp hơn năm mươi người." Tiểu Hà Tử báo cáo việc công là vô cùng nghiêm túc.
"Phân đà cùng nhà cũ người cũng không hơn, chúng ta lần này mang đi hai mươi người phân phối rất ổn thỏa, đừng để xảy ra sự cố. Ảnh vệ đi thám thính có tin tức tùy thời trở về báo." Vương Nhất Bác lúc này, không là Nai Con đáng yêu trằn trọc rên rỉ trên giường, mà là một nam nhân chân chính. Hai mắt tinh quang ẩn hiện, cả người khí phách ẩn nhẫn, làm cho Tiêu Chiến nhìn xem ngay cả đôi mắt cũng phải mở to.
Đúng lúc này,"Đằng cộc cộc" âm thanh gõ cửa truyền đến. Cái này là ám hiệu của bọn họ cùng ảnh vệ, nghĩa là có hồi báo truyền đến. Tiểu Hà Tử đi mở cửa, khi trở về cầm trong tay cái ống trúc so với đầu ngón tay còn nhỏ hơn, mở ra lấy ra thứ gì đó khiến cho Tiêu Chiến xem đến mắt choáng váng. Những viên cầu nhỏ màu đen trên mười, màu trắng lại có gần mười khỏa, màu đỏ không đến năm khỏa.
"Cái này có ý gì?" Tiêu Chiến mờ mịt hỏi.
"Phía trước trong tối tả hữu có trăm người," Tiểu Hà Tử chỉ vào tiểu cầu màu trắng, "Mai phục trăm người bên ngoài," Tiểu Hà Tử lại chỉ màu đen, cuối cùng chỉ hướng màu đỏ, "Nhân vật trọng yếu ba đến bốn người."
"Không có ngọc châu, không tìm được người chúng ta?" Vương Nhất Bác nhìn những thứ trong tay Tiểu Hà Tử nhíu mày.
"Chỉ sợ là." Tiểu gì tử cũng nhíu mày. "Đối phương người không ít a? Lúc này kẻ quan trọng đến để làm chi?"
"Đáp ứng ta, chính mình phải cẩn thận." Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác.
"Nhất định." Vương Nhất Bác gật đầu.
Chờ đám người Vương Nhất Bác tới thạch tràng, đối phương đã hình thành thế úng trung tróc miết, chỉ chừa cho bọn hắn đường đi tới, mà tuyệt đối không có cửa ra. Mà cuối đường, là đám người Vương Trung đến trước, khiến cho bọn họ lại càng không thể không tiến.
Vương Nhất Bác cùng Tiểu Hà Tử kỳ thật là xem nhẹ, sóng to gió lớn hơn cũng từng thấy, trận này cũng không tính là hung hiểm, càng không tính là tuyệt cảnh, huống hồ song phương nhân số cách nhau cũng không quá lớn.
"Gọi người chủ sự của các ngươi ra." Vương Nhất Bác trong xe còn chưa hành động, người của đối phương liền kêu lên trước.
Vương Nhất Bác cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau đi ra, Tiêu Chiến đi theo cuối cùng cũng bước ra ngoài, nhìn thấy trận này mặt không khỏi nhíu mày. Đây là giang hồ đối chọi? Điện ảnh lý xem có lẽ phấn khích, đến phiên chính mình thật không tính là thoải mái, hơn nữa làm ngươi là bị nhân chỉ vào cái mũi kêu gào kia nhất phương.
"Ta là Vương gia gia chủ, ai muốn gặp ta?" Vương Nhất Bác hai bước bước về phía trước, toàn thân tản ra một loại khí độ thong dong. Ẩn nhẫn khí phách bừng bừng phấn chấn, hai mắt tựa như tia chớp, lạnh lùng đảo qua mọi người, nhưng lại như gió lạnh thổi qua khiến người lạnh run.
Nha! Tiêu Chiến lại cảm thấy chỗ ngực hung hăng đau xót, bộ dạng này của Nai Con hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Khí phách diệt thiên, đường đường nam nhi kiếm chỉ giang hồ tiêu sái, y không gió tự động, phát không gió tự dương, vừa xem thì trái tim lại không kềm chế được. Nai Con của hắn, Nai Con đáng yêu luôn ở trong lòng hắn rên rỉ làm nũng, thế nhưng lại có thể uy phong như thế khiến cho người ta sợ hãi.
"Ngươi là gia chủ?" Đối phương đi ra một người, thanh âm thấp trầm âm lãnh. "Ứng Thiên Hạo ở đâu?"
"Uống! Hạ Thiên?" Tiểu Hà Tử lỡ miệng nhanh nhảu hung hăng bịt mồm.
"Hạ Thiên? Là ai? Ngươi gặp qua Hạo?" Tuy rằng Tiểu Hà Tử thanh âm nhỏ nhất, nhưng hiển nhiên đối phương lỗ tai rất thính, hai tròng mắt gắt gao khóa trên người hắn, làm cho Tiểu Hà Tử không chỗ nào che giấu.
"Ngươi không cần biết Tất Thanh ở đâu, hắn không muốn gặp ngươi." Lục Đỉnh Nguyên đúng lúc vì Tiểu Hà Tử giải vây.
"Ngươi gọi hắn là Tất Thanh?" Đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác. "Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Ai cho phép ngươi gọi hắn như vậy!" Đối phương nghiễm nhiên đã bước vào trạng thái điên cuồng.
"Hừ!" Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không đem đối phương để vào mắt, cũng không có ý định trả lởi vấn đề của hắn. "Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn thấy hắn?"
Đối phương không nói lời nào, xem như cam chịu.
"Đáng tiếc Tất Thanh vĩnh viễn cũng sẽ không gặp ngươi." Vương Nhất Bác cười lạnh.
"Giết, một tên cũng không chừa." Đối phương đối với những kẻ bên người hạ lệnh, lửa giận đã muốn cháy sạch khiến hai mắt hắn đỏ đậm.
"Này......" Một người trong như phó chủ bên kia do dự một chút.
"Ta nói giết!" Một cái quát lớn, rốt cục đánh gãy do dự của thuộc hạ, chỉ thấy phó chủ kia làm một thủ thế, tiếng hò hét vang lên khắp núi, một mùi huyết khí tràn ngập. Hỗn chiến bắt đầu...
__________________________
Editor: có nhiều chỗ tui thấy vô lí hoặc không hiểu thì chém đại, thấy không giống thì đừng ném đá tui.
__________________________
Vương Nhất Bác hướng thủ hạ làm ra một thủ thế tốc chiến tốc thắng rồi lấy ra trường tiên đón tên xông lên đầu tiên. Trường tiên bay múa, nơi lướt qua đều là một mảnh kêu rên, Vương Nhất Bác không phải ngồi không, phút chốc, bên người đã ngã xuống một đống địch nhân hoặc tàn hoặc phế, hoặc ngất hoặc chết.
Người có bộ dáng giống Hạ Thiên hiển nhiên là thủ lĩnh của những người này, thấy không ai là đối thủ của Vương Nhất Bác, ngay cả phó thủ của mình cũng bị thương liền vung đao tiến lên, khí thế gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Nhìn đến thanh đao to lớn hơn đao của người bình thường một vòng, Vương Nhất Bác nhận ra biến cố, không dám chậm trễ, thu tiên lấy ra nhuyễn kiếm bên người, toàn lực ngăn địch.
Tiểu Hà Tử che chở Tiêu Chiến tránh ở sau xe, lại có ảnh vệ cùng người Hạ cung che chở nên không có ai đến gần bọn họ.
Tiểu Hà Tử là nhìn người giống Hạ Thiên như đúc kia mà ngẩn người, mặc dù có huynh đệ song bào thai Vương Trung Vương Nghĩa ở ngay trước mắt, nhưng hắn cũng không quá thích ứng nhìn thấy có người có khuôn mặt giống hệt Hạ Thiên đứng trước mặt mình, lại đầy mặt hàn sương chẳng quan tâm hắn còn dùng đao chống đối chủ tử.
Mà tình huống của Tiêu Chiến càng thêm nguy, nhìn Vương Nhất Bác đẫm máu giống như Tu La, biểu tình lạnh lẽo, vũ động trường kiếm, vạt áo tung bay, ngực của hắn liền truyền đến một trận đau đớn hít thở không thông, làm cho hắn nắm chặt vạt áo, cũng nháy mắt hiểu được một chuyện - hắn, yêu Vương Nhất Bác. Yêu cái kia Nai Con luôn ở dưới thân hắn thấp giọng khóc lại vẫn không được tự nhiên mà ra vẻ quật cường trước mặt hắn Yêu cái kia Vương Nhất Bác ở trong giang hồ tinh phong huyết vũ vẫn cao ngạo tuyệt luân. Cho nên hắn sẽ bắt đầu ôn nhu, cho nên hắn sẽ vì y mà khẩn trương, cho nên hắn có thể buông ngạo khí mà mang giày đổ nước cho y, cho nên hắn vì y làm tất cả những việc trước kia hắn không muốn cũng không thích. Cả trái tim, cứ vậy mà đánh mất, không chút dự báo.
Trước đây Tiêu Chiến không tin vào tình yêu, thậm chí hắn cho rằng đó là một thứ xa xỉ thậm chí hư ảo. Hắn vô luận yêu đương cũng tốt, trên giường cũng thế, hoặc là tình một đêm, đều cho rằng đó là quá trình tất yếu trong nhân sinh hoặc là nhu cầu của sinh lý, mới đi làm, chưa từng cảm thấy cần giả giá cảm tình gì. Điều động một chút nhiệt tình cùng tiêu tốn một chút thời gian, đó đã là cực hạn của hắn. Nhưng hiện tại, chân thật, cả một trái tim, bị đào đi toàn bộ, lại không biết mất đi khi nào! Khó trách, sẽ đau!
Đối với phát hiện này, Tiêu Chiến không thể nói rõ là vui vẻ hay buồn bực. Dù sao hắn chưa từng trải qua tình cảm quá mức mãnh liệt, nhưng "yêu" khác xa so với "thích", hắn xem như lĩnh giáo.
Trong lúc Tiêu Chiến cùng Tiểu Hà Tử đang ngẩn người, Vương Nhất Bác lại không hề thoải mái. Công phu của đối thủ không tầm thường, mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng đủ cho y phải mất một đoạn thời gian mới có thể giải quyết. Nếu là bình thường, Vương Nhất Bác đánh ra mười phần công lực, đối phương sẽ không vượt qua nửa canh giờ trong tay y. Nhưng hiện tại không giống, mệt mỏi ốm đau mấy ngày qua dần tích cóp lại, bủn rủn rời rạc sau trận kích tình tối qua, nhưng hạt châu trong cơ thể mỗi lần y di chuyển đều bắt đầu tác quái, va chạm lẫn nhau làm cho thân mình không chịu nổi của y càng tiến thêm một bước kích thích, làm cho y không thể không phân ra một phần tâm lực đi đau khổ áp chế tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi miệng, khiến cho y ngay cả bảy thành công lực cũng không phát huy được, Không đến hai khắc, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng áo, dán dính vào người khiến y càng thêm không thoải mái. Cắn chặt hàm răng đau khổ chống đỡ, Vương Nhất Bác vẫn mặt không chút thay đổi, chỉ là vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo mà thôi. Y biết chính mình không thể ngã xuống, thậm chí chỉ có thể thắng không thể bại. Chẳng những vì Tiêu Chiến, Tiểu Hà Tử ở phía sau cần sự che chở của y, mà còn Hạ Thương ở Hạ Cung nơi tổng đà, cũng không chấp nhận được việc y ngã xuống lúc này.
Lại qua một khắc, gấp không chỉ có Vương Nhất Bác, đối thủ của y càng gấp hơn y. Đối phương nhìn thấy bộ hạ mình đem đến tổn hại hơn phân nữa, hiển nhiên dần dần rối loạn chiêu thức. Nhìn trộm đến chỗ Tiêu Chiến cùng Tiểu Hà Tử được mọi người che chở, liền nảy ra ý hay.
Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy đối phương nhìn về phía Tiêu Chiến cùng Tiểu Hà Tử, chỉ biết tình huống không ổn. Quả nhiên, đối phương bắt đầu buông tha tấn công cùng tập kích vào bộ phận trí mạng của y, cũng là muốn tìm ra sơ hở đánh về phía bên kia. Lập trường biến đổi, nguyên bản Vương Nhất Bác đang có ưu thế lập tức trở nên bị động, chỉ có thể bị đối phương nắm mũi dẫn đi. Hiển nhiên đối phương đã tìm được tử huyệt chân chính của y!
Nếu hắn có thể phát hiện, cấp dưới của hắn tất nhiên cũng có thể nhìn ra manh mối, Vương Nhất Bác lo lắng tình huống của Tiêu Chiến cùng Tiểu Hà Tử, phân thần nhìn sang, trên người lập tức tăng thêm vài vết thương. Vương Nhất Bác vốn còn nhớ quan hệ giữa đối phương cùng Hạ Thiên, dưới tình huống như vậy, cũng bắt đầu không hề cố kỵ hạ sát thủ.
*** 28 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro