Chương 33
“Khônggggg” Ngay thời điểm tay Tiêu Chiến sắp chạm đến cơ quan của cánh cửa ngầm trong mật thất, tiếng rít của Vương Nhất Bác vang lên, thanh âm cơ hồ muốn xé rách yết hầu, tựa như phát điên xông lên ôm sát sau thắt lưng Tiêu Chiến, lại bởi vì cả người mệt mỏi bủn rủn, cuối cùng dán phía sau lưng Tiêu Chiến quỳ xuống, miệng lại vẫn không ngừng nỉ non như trước, “Không, Chiến, chớ đi, chớ đi…… Không……”
Ai! Tiêu Chiến thầm than, khẩu khí mệt mỏi.“Ta lưu lại còn có ý nghĩa gì sao?”
Ta lưu lại, đối với ngươi còn có ý nghĩa sao?
Đây là ý tứ chân chính của Tiêu Chiến trong lời nói, thế nhưng nghe vào tai Vương Nhất Bác thì lại nhuốm hương vị của sự khẩn trương. Y chỉ cảm thấy, Tiêu Chiến rốt cuộc ghét bỏ y, rốt cuộc chán y, rốt cuộc vẫn là không cần y.
Vương Nhất Bác hiện giờ, đừng nói là tự kiềm chế, ngay cả tâm trí cũng muốn không còn nữa, tràn ngập đầu óc cũng chỉ có tuyệt vọng, chỉ cảm thấy nếu Tiêu Chiến mất, toàn bộ thế giới tựa như sụp đổ, không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà hiện tại, này nam nhân muốn đi!
Từ bỏ, y cái gì cũng đều có thể từ bỏ, chỉ cần hắn không đi!
“Chớ đi, ta biết thân mình của ta dơ bẩn hạ đẳng, ngươi có thể không chạm vào ta Ngươi không thích ta đi ra ngoài uống rượu, ta tuyệt đối sẽ không đi Ngươi thích ai cứ việc đi, ta sẽ không hỏi đến Ngươi muốn ta làm nô lệ cũng tốt, nguyện đánh nguyện mắng cũng tốt, cái gì cũng đều có thể…… Chớ đi…… Chỉ cầu ngươi đừng đi……” Vương Nhất Bác căn bản không biết chính mình đang nói cái gì, đầu choáng váng tựa như sắp ngất, tai tựa như điếc, thân mình lạnh lẽo run run, trước mắt trừ bỏ nước mắt, cũng chỉ có từng mảng từng mảng màu đen, tuy là thanh âm kêu gọi tê rống, nhưng nghe vào tai Tiêu Chiến kì thật cũng chỉ là âm thanh nam thấp.
Lần này bất ngờ là Tiêu Chiến, hắn chưa từng như vậy lần nào, hắn là bác sĩ ngoại khoa, tố chất tâm lý tốt lại mạnh là có thể hiểu được. Nhưng mà lần này, từ hai chân Vương Nhất Bác dán sát vào người hắn vẫn run run đến tận đầu ngón tay. Nơi chân là một mảnh lạnh lẽo, hơn nữa phạm vi dần dần mở rộng, hắn biết đó là nước mắt của Vương Nhất Bác, không tiếng động mà khóc, thậm chí không có thanh âm nức nở. Mà loại khóc như thế này, chỉ sợ y đã khóc được một lúc, mà hắn lại, chết tiệt, vẫn không có phát hiện.
Tiêu Chiến từ lúc bắt đầu cẩm dao tay cũng chưa bao giờ run qua một lần, nhưng mà lần này, cư nhiên run rẩy tựa như trúng gió, suýt nữa nắm không được bả vai Vương Nhất Bác. Nai Con như thế nào lại cảm thấy bản thân mình bẩn? Y rõ ràng trừ bỏ hắn ra không bị bất luận kẻ nào chạm qua. Hắn hiện tại đã biết, Nai Con phải đi uống rượu, chính là uống rượu, vô luận địa điểm uống rượu là kỹ viện hay là tửu lâu cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là y muốn đi uống rượu (= =||||).
Người hắn yêu ư? Người hắn thích, hắn yêu, rõ ràng là ở ngay tại nơi này a! Hắn muốn đi là vì cái gì và đi đâu chứ? (mình chả hiểu chỗ này nên chém đại) Mà nô lệ? Lại là cái gì? Nhìn xem hắn đem người mình yêu bức thành bộ dáng gì!
Tiêu Chiến mất một phen kinh sợ, mới chuyển từ Lục Đỉnh Nguyên ôm thắt lưng hắn nhanh chóng kéo lại, hai tay chuyển thân thể y kéo vào, chờ đem Vương Nhất Bác rốt cục cũng kéo được vào trong lòng, mới phát hiện Vương Nhất Bác vẫn còn đang như trước thì thào “chớ đi” gì đó, căn bản thần trí đã muốn là không rõ, ánh mắt tan rã, dưới đáy mắt lệ giống như nước vỡ đê mà không ngừng trào ra bên ngoài.
Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác gắt gao khảm vào trong lòng, hận không thể đem cốt nhục chính mình tiến vào thân thể đối phương, như trước vẫn không dừng được thân mình run rẩy của Vương Nhất Bác. Thân mình y vẫn hàn băng như cũ, lệ vẫn không dừng, vẫn cứ thì thào như vậy, trừ bỏ tên của hắn cũng chỉ có “chớ đi” hai chữ ấy. Tiêu Chiến sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy, ngay cả chính bản thân mình lật xe lần đó cũng không có cảm giác chân thật như lúc này, ngay cả lần đối với Vương Nhất Bác khai đao (là lần phẫu thuật khi Nhất Bác bị thương đó) cũng không có, nhưng mà lần này, Tiêu Chiến muốn khóc! Và hắn cũng thật sự khóc, đem gương mặt đẫm lệ vùi vào trong tóc Vương Nhất Bác, vô thanh vô tức, cùng Vương Nhất Bác.
Hai thân mình đồng dạng run rẩy ôm lấy nhau, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đi vào trong gian mật thất có ôn tuyền, đem hai người đều ngâm vào trong nước ấm. Mặt dán mặt, cổ tương giao, hai thân người tương giao không chừa lại một khe hở, sau đó chậm rãi xoa bóp thân thể băng hàn của Vương Nhất Bác. Mãi đến khi thân thể ấy chậm rãi lấy lại nhiệt độ, trong mắt y mới hiện ra một điểm thanh minh. Lời nói lại vẫn cứ là “Chiến, chớ đi”, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, trong ánh mắt cũng như thế!
Tiêu Chiến dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt đã không còn rơi lệ của Vương Nhất Bác, yếu ớt mỉm cười: “Chỉ cần ngươi có thể cùng với ta từ trong ao này đi ra ngoài, ta sẽ không đi.” Tiêu Chiến đã sớm phao nhuyễn, sớm không còn khí lực, nếu không phải toàn tâm nghĩ đến Vương Nhất Bác, hắn hẳn là đã ngất.
Vương Nhất Bác căn bản không nhớ rõ chính mình đi vào ao này như thế nào, đoạn trí nhớ ngắn ngủi của y chỉ dừng lại tại bóng dáng xoay người rời đi của Tiêu Chiến. Thời điểm phục hồi tinh thần lại, đã thấy bản thân mình cùng với Tiêu Chiến ở cùng một chỗ lại còn dính sát vào nhau cùng ngâm mình ở nơi này (bản QT khác nhưng e thấy như vầy lãng mạn và dễ thương hơn ><), cho nên mở miệng là lời cầu xin cầu Tiêu Chiến chớ đi, mãi đến khi nghe được lời nói của Tiêu Chiến, mới phát hiện chính mình cũng cơ hồ sắp nịch tễ (chết đuối) ở trong này. Lúc hai người vừa túm vừa tha lên được trên bờ, cả hai đều có cảm giác mất đi nửa cái mạng. Dù vậy, sau khi lên bờ, Tiêu Chiến vẫn cố giãy dụa liều mạng dùng một chút khí lực cuối cùng đem Vương Nhất Bác kéo vào trong lòng. Vương Nhất Bác nằm gọn ở trong lòng Tiêu Chiến nghe tiếng hô hấp cùng nhịp tim đập cơ hồ là đồng dạng với nhau, có một loại cảm giác như được sống lại. Nhẹ nhàng thở ra, mang theo mong chờ cùng với run rẩy, Vương Nhất Bác thanh âm nho nhỏ hỏi:
“Ngươi…… Không đi đi?” Tiêu Chiến bật cười, nhưng ngay cả khí lực trợn mắt cũng không có, trong hơi thở gấp gáp mang theo một tia sủng nịch: “Không đi, ta ở ngay tại bên cạnh ngươi, chỗ nào đều không đi.”
“Chiến……” Vương Nhất Bác đem cơ thể chôn vào lòng Tiêu Chiến càng ngày càng sâu, lại muốn rơi lệ, thế nhưng ánh mắt thũng đau đến mức không thể rơi ra dù chỉ là một giọt hơi nước. Tuy rằng bị Ôn Tuyền ấm áp bao bọc khiến cho bản thân thật sự muốn ngủ, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy nên nhanh chóng đem một số việc nói rõ ràng cho thỏa đáng.
“Nai Con,” Chờ cho hơi thở của mình vững vàng đôi chút, Tiêu Chiến trợn mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác nằm thoải mái trong lòng mình, “Chúng ta nói chuyện.”
Vương Nhất Bác thân mình cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, lông mi run rẩy chớp nháy, trong ánh mắt chớp động khiếp ý vô vàn, hiển nhiên là do thời gian dài đã tích tụ e ngại quá sâu.
Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác, đưa qua một ánh mắt thâm tình an ủi, một bên tay vuốt dọc mái tóc Vương Nhất Bác, một bên nói: “Đến, chúng ta từng chuyện từng chuyện nói cho rõ ràng.”
Hai người người trần truồng ôm nhau ở Ôn Tuyền, thật sự cũng không phải thời cơ tốt nhất để nói chuyện, nhưng mà cũng chính là vì bộ dạng này, Vương Nhất Bác cũng không có biểu hiện ra càng thêm khẩn trương, mà là im lặng tín nhiệm chờ đợi trước Tiêu Chiến tiếp tục mở miệng. “Trước tiên là nói về chuyện ngươi đi uống rượu đi!” Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, phát hiện chuyện Vương Nhất Bác uống hoa tửu là chuyện hắn để ý nhất. “Biết vì cái gì ta sinh khí không?”
Vương Nhất Bác gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu.
Tiêu Chiến hàng mi nhướng cao, khiến y không hiểu. “Ta biết ngươi sinh khí ta đi kĩ quán,” Vương Nhất Bác gật đầu nói, “Kỳ thật ta là cố ý muốn ngươi sinh khí nên mới đi đến loại địa phương đó. Nhưng mà ta không có làm cái gì cả, thật sự là cái gì cũng chưa từng làm, một tên tiểu quan ta cũng không dính.”
Tiêu Chiến gật đầu, điểm này thì tuyệt đối tin tưởng, không chỉ vì Vương Nhất Bác khi trở về đã dễ dàng bắn hai lần, mà là hắn về những điểm cơ bản tự tin vẫn có, cơ thể đã bị hắn tỉ mỉ dạy dỗ qua, như thế nào lại có khả năng đi bính những người khác, y muốn bính cũng phải được lập trình rất tốt mới đến được a!
“Hảo, điểm ấy ta tin ngươi, nhưng về sau tuyệt đối không cho đi đến loại địa phương này nữa.” Nhớ tới Vương Nhất Bác đi đến kỹ viện, rõ ràng là không có gì, hơn nữa chính mình lúc ở hiện đại cũng không ít lần đi đến quán bar kêu MB (nếu mình k lầm là money boy, trai bao), nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn là một mảnh hoả dường như đau đớn. Đợi đến lúc Vương Nhất Bác không do dự mà gật đầu đồng ý, Tiêu Chiến mới tiếp tục nói: “Vậy ngươi vì cái gì muốn chọc ta sinh khí, nói việc này đi!” Tiêu Chiến vỗ nhẹ vai Vương Nhất Bác, cổ vũ nói.
“Này……” Vương Nhất Bác mặt đỏ lên,“Ngươi gần đây mỗi ngày đều đi tìm Hạ Thiên, ta, nghĩ đến……”
“Nghĩ đến cái gì? Đã cho rằng ta không cần ngươi? Đã cho rằng ta thích Hạ Thiên?” Kết hợp với việc lúc nãy Vương Nhất Bác thần trí không rõ mà nói mê sảng, Tiêu Chiến coi như hiểu được ý tứ của hắn, tức giận đến mức hai mắt trợn trắng, “Hơn nữa, ta khi nào thì mỗi ngày đều đi tìm Hạ Thiên?”
“Nhiều ngày nay ngươi đều đi sớm về trễ đến Vương gia trang chẳng lẽ không phải là đi tìm Hạ Thiên sao? Người khác ngươi lại không quen.” Vương Nhất Bác ủy khuất.
“Người khác không quen? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng Hạ Thiên cô đơn tới mức nào hả?” Tiêu Chiến so với Vương Nhất Bác còn ủy khuất hơn.
“Kia…… Vậy ngươi phải đi……” Vương Nhất Bác mờ mịt, lấy những hiểu biết của y đối với Tiêu Chiến mà nói, hắn chắc chắn là không phải đi chọn bí bảo, tiền tài linh tinh này nọ hắn căn bản còn thấy chướng mắt. Ngươi nghĩ a, ngay cả loại báu vật như dạ minh châu trong mắt người ngoài là vô cùng trân quý cũng bị hắn lấy đi tắc mông y, sẽ còn ai tin tưởng Tiêu Chiến đối tiền tài linh tinh động tâm.
“A……” Tiêu Chiến giãy dụa đứng dậy, với tay lấy quần áo của mình bên cạnh ao, đem ra một cái hộp gấm, đưa cho Vương Nhất Bác đồng thời nói: “Ta là đi làm này.”
Vương Nhất Bác mở hộp gấm ra, phát hiện bên trong đặt song song hai cái ngọc thế bất đồng chất liệu, còn có một vật hình tròn, hiển nhiên là lúc trước y đã từng dùng “hàng thật” rất nhiều lần. Mặt “Đằng” một cái liền đỏ lên như thiêu đốt, lẩm bẩm nói: “Sao, như thế nào không biết xấu hổ yêu cầu người ta tạo ra loại này này nọ.”
Kỳ thật loại này này nọ Vương Nhất Bác không phải chưa từng thấy qua, chính là loại này này nọ thường dùng ở kĩ quán, dùng đến thường là một ít vật liệu thứ đẳng, loại nguyên liệu tốt nhất như Ngọc Thạch này, sợ chỉ có hoàng thân quốc thích thích, nhưng là bao nhiêu năm mới có một lần, nhà ai mỗi ngày làm loại này này nọ đây? Mang danh là đứng đầu về Ngọc Thạch như Vương gia, cũng không tiếp nhận bao nhiêu loại này việc.
“Yêu cầu người ta tạo ra?” Tiêu Chiến quay về nằm bên người Vương Nhất Bác hừ lạnh,“Đây chính là ta tự mình lựa chọn nguyên liệu, tự mình mài.” Xoay người đem Vương Nhất Bác đặt ở dưới thân, “Hơn nữa là dựa theo bộ dáng kích thước của ta, không sai chút nào rập khuôn nguyên dạng.”
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……” Vương Nhất Bác kêu lên một loạt ba tiếng “Ngươi”, cuối cùng cũng là một câu cũng nói không nên lời. Khó trách mấy thứ này nọ ở trong thân thể khiến y hưởng thụ như vậy, sảng khoái đến mức khiến y vài lần mất hồn, nguyên lai vốn là bộ dạng y đã quá quen thuộc. Mà thứ này nọ lúc này ở trong mắt Vương Nhất Bác cũng không còn là khí cụ lạnh băng, vật chết tuyệt tình, mà thứ mang đậm hương vị của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tình ý bảo bối.
“Ngươi không biết lộng này này nọ có bao nhiêu gian nan.” Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác thưởng thức hai cái ngọc thế kia,“Mài là công đoạn tiếp theo, thời điểm làm khuôn đúc mới thật sự là muốn đòi mạng. Phải giữ cho chính mình cương trước khi khuôn đúc định hình, lại không thể bắn ra mới gọi là đau khổ.” Tiêu Chiến đoạn sau đặt ở trong lòng có chết cũng không nói ra, hắn là vẫn nghĩ Vương Nhất Bác bộ dáng ở trên giường kiều mỵ tự an ủi mới kiên trì làm đến cùng. “Chiến……” Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến cổ, thực không chịu thua kém, vừa muốn khóc.
______________________
Editor: Trước nay mình nghĩ chữ “ấy” là vạn năng. Nhưng nhờ tác giả mình đã hiểu, chữ “này nọ” mới bá đạo hơn cả =.=
______________________
“Trước tiên đừng vội cảm động,” Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác từ trên người ra, cứ như vậy, khó bảo đảm kẻ chưa phát tiết như hắn sẽ không đẩy Nai Con của hắn lên trên giường, vậy chuyện gì cũng dừng mong nói ra được. Nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề thì vẫn là nên nói rõ một lần, đỡ phải lần tới lại không tìm thấy thời cơ cùng dũng khí, bản thân hắn cũng không phải lúc nào cũng có thể thẳng thắn như thế. “Nào, giờ thì cùng ta nói rõ ràng, chuyện nô lệ gì đó, là chuyện gì xảy ra?”
“Chính là, ngươi bảo ta gọi là ngươi chủ nhân, không phải là…… ý tứ kia sao.” Nói đến chuyện này, Vương Nhất Bác buông xuống hạ mi mắt, mặc dù đã muốn hạ mình mà thừa nhận chuyện này, nhưng rốt cuộc vẫn cứ phải không cam nguyện, luôn vướng một khúc mắc tại nơi đó.
Tiêu Chiến là loại người thông minh cỡ nào, tuy rằng chưa từng nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng là một chủ nhân nhìn chút là thấu. Suy nghĩ qua một lượt, đại khái cũng có thể hiểu được vấn đề, nơi khúc mắc cùng Vương Nhất Bác.
“Nai Con,” sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Tiêu Chiến quyết định có một số việc nên nói cho Vương Nhất Bác biết, cũng đồng thời xem y có phản ứng như thế nào, sau đó mới đưa ra quyết định của chính mình vậy! “Có một số việc, ta không muốn tiếp tục lừa dối ngươi.” Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn Vương Nhất Bác, khiến y có thời gian chuẩn bị tâm lí trong lòng.
Nhìn Tiêu Chiến như vậy, tâm Vương Nhất Bác như mắc tại cổ họng “Cái gì?”
“Đối với hôm nay mà nói, ngày hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai, đúng không?”
Vương Nhất Bác gật đầu, không rõ vì sao Tiêu Chiến chuyển vấn đề đến chuyện này, chuyện này cùng với chuyện mà bọn họ đang nói, có quan hệ gì sao?
“Ta” Tiêu Chiến hít sâu một hơi, “đối với ngươi mà nói là một người đến từ tương lai xa xôi.”
“Có ý tứ gì?” Vương Nhất Bác trợn to mắt.
“Ta không phải người ở niên đại này của các ngươi, ở thời đại của ta, có một loại xe, gọi là ô tô, so với xe ngựa của các người nhanh hơn rất nhiều rất nhiều, ta bị tai nạn xe cộ, từ trên đỉnh núi rớt xuống, cũng không biết như thế nào lại rơi vào thời không của các ngươi, sau đó được ngươi cứu.” Những chuyện sau đó hắn nghĩ dù mình không nói Vương Nhất Bác cũng biết, trọng điểm là: “Đối với các ngươi mà nói, ta nguyên bản không phải là kẻ nên tồn tại.”
“Không, Chiến, chớ đi, đừng ly khai ta.” Vương Nhất Bác nhào vào trong lòng Tiêu Chiến gắt gao ôm chặt lấy hắn, thân mình vừa chuyển biến tốt một chút lại bắt đầu run run.
Nai Con của hắn a! Đây là câu trả lời của y sao? Tiêu Chiến gắt gao đáp lại cái ôm của người trong lòng, gắt gao bao lấy y.“Ta không đi, không đi……”
Chờ Tiêu Chiến rốt cục cũng trấn an được lòng kẻ đang run rẩy Vương Nhất Bác này, mới tiếp tục những lời còn đang dang dở. “Nào, Nai Con, nghe ta giảng giải cho ngươi.” Đem Vương Nhất Bác trong ngực chuyển thành một tư thế thoải mái, Tiêu Chiến thong thả nói tiếp “Ở chỗ đó của bọn ta, trong tình ái có một loại trò chơi, thường gọi là sắm vai.”
“Tình ái? Sắm vai?”
“Tình ái theo như các người nói chính là chuyện phòng the. Còn nhân vật sắm vai, là vì gia tăng tình thú chuyện phòng the, một loại trò chơi mà hai người sắm vai thành một thân phận khác.” Tiêu Chiến cẩn thận chậm rãi giải thích.
Vương Nhất Bác im lặng chờ đợi, y biết Tiêu Chiến muốn nói với y cái gì đó..
“Nai Con,” Tiêu Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Nhất Bác, “Ngày đó yêu cầu ngươi gọi ta là chủ nhân, bất quá là một loại trò chơi, ta không có ý muốn vũ nhục ngươi.”
Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, không rõ những mất mát đột nhiên từ từ nổi lên trong lòng này là gì. Trò chơi? Tiêu Chiến không phải chủ nhân của y, y cũng không phải nô lệ của hắn. Nô lệ là kẻ thuộc về chủ nhân, như vậy, y cũng sẽ không thuộc về hắn, phải không?
Thế nhưng Tiêu Chiến không dừng lại, hắn nói tiếp: “Ở nơi đó của chúng ta, xưng hô như vậy có nghĩa là hai người rất thân mật mà thôi, ý bảo ngươi là người của ta, tựa như chỉ có ta có thể gọi ngươi là Nai Con vậy, tỏ vẻ ta là đặc biệt. Cái kia cũng như vậy, chính là đại biểu cho xưng hô thân mật mà thôi, không có ý nghĩa như nơi này của các ngươi, ly khai nơi tình ái, tinh thần cốt cách ngươi cùng với thân thể vẫn là tự do.” Tiêu Chiến cũng thật sự không biết giải thích như vậy rốt cuộc Vương Nhất Bác có thể hiểu được hay không.
“Ta đây còn có thể gọi ngươi là chủ nhân sao?” Vương Nhất Bác hỏi có chút vội vàng. Y hiện tại xem như hiểu được: Ngươi muốn làm nô lệ của người khác? Người ta còn không nhất định sẽ đồng ý đâu!
Tiêu Chiến sửng sốt, như thế nào cũng không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ có câu trả lời như vậy, y rõ ràng vẫn còn rất để ý chuyện này không phải sao? Nhìn lại đôi mắt trong suốt mà vội vàng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhợt nhạt nở nụ cười, “Nai Con nguyện ý như thế nào thì cứ như thế ấy.”
Vương Nhất Bác cảm thụ được sự ôn nhu Tiêu Chiến, rất nhẹ rất nhẹ, cũng là lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thốt ra hai chữ kia: “Chủ nhân.”
“Nai Con ngoan,” Tiêu Chiến vuốt nhẹ tóc Vương Nhất Bác “Đừng để ý nữa được không?”
Vương Nhất Bác gật đầu.
“Cuối cùng còn có một vấn đề,” Tiêu Chiến thật nhanh bóp chặt cằm Vương Nhất Bác, khiến cho y không thể trốn tránh ánh mắt mình, “Ngươi tại sao lại có thể cho rằng bản thân mình bẩn?”
Vương Nhất Bác mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, lời nói thốt ra cũng có chút đau thương tự khổ. “Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thân thể của ta dâm tiện hạ tác sao?”
Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Nhất Bác, giống như gió nhẹ thương tiếc đóa kiều nhị đầu tiên của mùa xuân, “Như thế nào có thể như vậy chứ? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng nó khiến cho ta mê muội đến mức nào sao?”
“Chủ…… Chủ nhân.” Vương Nhất Bác thanh âm mềm mại run run, nháy mắt lại dẫn đốt dục vọng đã ẩn nhẫn thật lâu của Tiêu Chiến.
“Nga, ngươi yêu tinh này!” Tiêu Chiến nháy mắt hóa thân thành đại dã lang đói khát, lộ ra hai răng nanh được mài bén soàn soạt bắt đầu cắn xé con mồi trước mặt, cắn đến khi Vương Nhất Bác bên trên vết thương do roi lại đè đầy một tầng dấu răng xanh xanh tím tím, căn bản là thương tích đầy mình.
Vương Nhất Bác cũng không để ý nỗi đau ấy, dù đau đớn hơn nữa nhưng chỉ cần Tiêu Chiến nhiệt tình, y thậm chí hận không thể đem chính mình hóa thành nhất trì xuân thủy, chết chìm lòng Tiêu Chiến mới tốt. “Chủ nhân…… Chủ nhân……” Vương Nhất Bác thanh âm ngọt nị mềm yếu, thanh thanh không nghỉ.
Thời điểm Tiêu Chiến tiến nhập trong thân thể Vương Nhất Bác, mật huyệt của y đã sớm bị Tiêu Chiến cắn hôn đến mức sưng phù lên trông như trái hạch đào, hơn nữa thương thế phía trước, vốn nên đau tê tâm liệt phế, nhưng lúc này Vương Nhất Bác lại sớm hưng phấn bất chấp tất cả những thứ ấy, máu từng đợt từng đợt không ngừng chảy, Vương Nhất Bác lại quấn quít lấy Tiêu Chiến không ngừng làm “việc cần làm”, khiến cho Tiêu Chiến ngay cả chậm một chút cũng không làm được.
*** 33 ***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro