Chương 36


“Chắc không phải là có người thừa dịp đêm tối công kích Nghiễm Hàn cung của ngươi chứ?”

“Chuyện đó thì phải đi ra ngoài xem thử mới biết được.”

Hai người sóng vai hướng ra phía bên ngoài mà đi, đến chỗ cửa vào mật thất, Tiêu Chiến mới miễn cưỡng có thể coi là nghe được một ít tiếng chuông, tiếng chuông chặt chẽ, hơn nữa càng đi ra phía ngoài càng nghe được rõ ràng hơn. Không khỏi trong lòng thở dài Vương Nhất Bác quả nhiên công lực cao thâm, cách sau mật thất vài tầng cửa đá như vậy mà vẫn nghe được tiếng chuông vang bên ngoài.

Ra ngoài mật đạo, cùng Vương Nhất Bác mở ra những cái cửa đá cuối cùng của phòng ngủ, lúc này tiếng chuông mới được coi là thật sự nghe rõ ràng, hợp âm này có điểm giống với cách nói ma giáo lập đàn hoặc nhân, mỗi một chỗ đều vang ong ong, vang đến mức người ta tâm phiền ý loạn, nếu không phải người có định lực hoặc công lực thâm hậu, âm thanh này thậm chí có thể khiến cho người phát cuồng.

Tiêu Chiến nhíu mày, phát hiện Phi Ảnh đã hiện thân chờ ở ngoài cửa, biểu tình cũng trầm ngưng như Vương Nhất Bác, thậm chí càng ngưng trọng hơn một chút.

“Có chuyện gì mà vang linh? Người nào phát Trục Nguyệt linh?” Vương Nhất Bác tựa hồ đã sớm biết phi ảnh canh giữ ở ngoài cửa, không hề quay đầu lại nhìn, ra khỏi cửa liền hỏi Phi Ảnh ngay hai vấn đề.

Phi ảnh sắc mặt càng thối hơn, vứt cho Tiêu Chiến một cái liếc mắt, sau đó mới hồi báo lại Vương Nhất Bác “Ba vị trưởng lão đã tề tựu đầy đủ, Trục Nguyệt linh là Hạ Thiên phát.”

“Ba vị trưởng lão?” Vương Nhất Bác sửng sốt, vốn là đang hướng về phía bên ngoài đi, hai chân đột ngột ngừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn phía Phi Ảnh.

Cái gọi là trưởng lão kỳ thật bất quá cũng chỉ là tiền nhiệm tứ hộ pháp của cung chủ mà thôi. Khi cung chủ tại vị, hộ pháp vĩnh viễn là bốn người, cũ chết mới thay chỗ, tuy rằng nói sẽ không cách chức, nhưng cung chủ cũ rời vị trí, vô luận hộ pháp tiền nhiệm tồn tại bao lâu, đều sẽ bị tân chủ dùng hộ pháp mới thay thế, cựu hộ pháp sẽ biến thành trưởng lão. Nói cách khác, tứ hộ pháp vĩnh viễn là tâm phúc của cung chủ, lại nguyện trung thành với duy nhất một cung chủ, trưởng lão bất quá chỉ là cựu thần, nổi danh mà không hề có thực quyền mà thôi.

Mà từ khi Vương Nhất Bác tiếp nhận chức vụ cung chủ từ mẫu thân tới nay, bốn vị trưởng lão đã sớm mỗi người hồi hương dưỡng lão, trong đó có một vị từ năm kia đã tạ thế. Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà phải đem vài vị trưởng lão đã rời vị trí nhiều năm như vậy thỉnh ra? Phải biết rằng, trưởng lão lúc bình thường tuy rằng không có thực quyền, nhưng uy vọng rất cao, dù sao bộ hạ cũ thật nhiều, có vài người thậm chí là do một tay trưởng lão đề bạt lên. Mà người nào, cư nhiên một lần mời đến cả ba vị trưởng lão?

Vương Nhất Bác kỳ thật trong lòng đã có một vài cân nhắc, nhưng y vẫn không nói gì nhìn về phía Phi Ảnh.

“Là Vương tổng quản cùng đi với ba vị trưởng lão” Phi Ảnh cúi đầu.

Đáp án không nói cũng hiểu, đây cũng chính là lý do mà người vang chuông là Hạ Thiên.

“Biết là có chuyện gì không?” Vương Nhất Bác đột nhiên không hề vội vàng, cả người nháy mắt trầm tĩnh hẳn đi.

“Vì trong cung truyền ra lời đồn đãi.” Vẫn không dám ngẩng đầu.

“Lời đồn đãi như thế nào?” Thanh âm rất nhẹ, thực trầm.

“Về…… Tiêu công tử.” Phi Ảnh cảm giác đỉnh đầu hình như có ngàn cân đè nặng, ép tới mức cổ hắn như thế nào cũng thẳng không được, khó có thể biểu đạt rõ ràng, chỉ có thể nói như thế.

“Hừ……” Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, phất tay áo hướng ra phía ngoài mà đi, đi được một nửa, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại trở về kéo tay Tiêu Chiến cùng đi.

Tiêu Chiến mãi cho đến lúc này mới nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.

Kỳ thật đối với việc bên ngoài nói về hắn như thế nào, Tiêu Chiến cũng không để ý. Hắn để ý, đơn giản là Vương Nhất Bác nhìn hắn thế nào thôi. Hắn tuy rằng không có công phu để bản thân nương tựa, thế nhưng hắn vẫn hy vọng có thể cùng Vương Nhất Bác sánh vai mà đứng, chứ không phải tránh ở phía sau Vương Nhất Bác làm một người luôn được bảo hộ, vô luận là vấn đề gì, hắn hy vọng bọn họ có thể cùng nhau đối mặt.

Mãi đến khi hai người bước ra khỏi cửa phòng, Phi Ảnh rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhẹ thở ra một hơi bị nghẹn ở ngực, bước nhanh theo đi ra ngoài.

Ba người đi vào “Tụ sự đường”, người đầu tiên bước tới nghênh đón y là Tiểu Hà Tử.

“Chủ tử……” Tiểu Hà Tử vừa rồi đối mặt giáo chúng còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc đối mặt chủ tử nhà mình thì cũng là biểu lộ nóng lòng chân tình, hắn không sợ cái gì khác, chỉ sợ chủ tử bị thương.

Vương Nhất Bác nâng tay, ngăn lại Tiểu Hà Tử muốn nói lại thôi, mặt không chút thay đổi đi lên bục cao cao tại thượng. Đi theo phía sau là Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh, mà Tiêu Chiến, thủy chung chỉ đứng lệch bên tay trái của y.

Vương Nhất Bác ngồi xuống chủ vị, phía dưới lập tức trở về một mảnh yên tĩnh.

Trận trượng này thật quen thuộc, Tiêu Chiến không khỏi mỉm cười, lúc trước cũng là bởi vì hắn xuất hiện nên mới khiến cho Vương Nhất Bác làm cho không khí tĩnh lặng thành như vậy. Chẳng qua khi đó hắn còn đứng dưới đài mà ngưỡng mộ, nhưng giờ phút này, hắn đã ở bên cạnh Vương Nhất Bác.

Ngẩng mặt nhìn về phía Vương Nhất Bác, phát hiện lúc này Nai Con lại hiện ra khí thế vượt trội đâm thủng cả bàn thạch của mình, mặc dù không phả là bộ dáng hắn quen thuộc, thế nhưng lại là bộ dáng hắn yêu vô cùng. Vô luận là Nai Con xinh đẹp mị nhân trên giường, hay là Vương Nhất Bác trên giang hồ khí thế bàng bạc, đều là Nhất Bác hắn yêu tới tận xương. Tiêu Chiến hạ thấp mi mắt, che lại một mảnh ôn nhu như nước dưới đáy mắt, một lần nữa giương mắt nhìn xuống bên dưới đài, trong mắt chỉ còn lạnh nhạt cùng lạnh lùng.

Vương Nhất Bác ngồi trên chủ vị, nhìn toàn bộ chung quanh một lần, đợi nửa khắc chung, mới miễn cưỡng mở miệng: “Như thế nào? Mọi người đến đông đủ rồi à? Nói một chút đi! Ai vang chuông?”

Hạ Thiên quả thật rất bất đắc dĩ đứng ra, sau đó thực bất đắc dĩ buông tay xuống “Chuông là ta vang, nhưng là……” Hạ Thiên nhún nhún vai, nhìn về phía Vương tổng quản.

“Giáo chủ, là ta thỉnh Hạ hộ pháp vang chuông.” Ở Nghiễm Hàn cung, Vương tổng quản thân phận còn thấp hơn Hạ Thiên, cho nên không thể như ở Vương gia trang gọi Vương Nhất Bác là thiếu chủ, mà theo mọi người gọi giáo chủ hoặc cung chủ.

“Nga thế vang chuông là có chuyện gì?” Vương Nhất Bác tuy người chưa động, nhưng ánh mắt lại càng sâu trầm. Y đối với Vương thúc tôn kính có thừa, nhưng không có nghĩa là y có thể dung túng.

“Là muốn thỉnh giáo chủ đưa Tiêu Chiến Tiêu công tử ra cung.” Nói cách khác, muốn đem Tiêu Chiến đuổi ra khỏi nhà.

“Nga? Mọi người cũng đều có ý này sao?” Vương Nhất Bác đem vấn đề nói rõ ra, nhất thời khiến cho toàn trường một mảnh xôn xao.

“Hôm nay vang chuông là vì bức tên Tiêu Chiến đó đi sao?”

“Ta đã nói Tiêu Chiến đó là một tai họa.”

“Chỉ là một tên công tử mà thôi, như vậy là cũng đáng để lao sư động chúng sao? Hỏng cả một buổi tối.”

“Công tử cái gì, hắn làm gì có bộ dáng của một tiểu quan, nghe nói giáo chủ mới là người bị áp.”

“Như thế nào khả năng? Giáo chủ người sao lại như vậy.”

“Cho nên mới muốn đem hắn tống đi a!”

“Chẳng lẽ là sự thật?”

“Nghe nói giáo chủ bị mê hoặc đến mức cái gì đều nghe theo hắn.”

“Khụ ” Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, đợi cho phía dưới thật yên tĩnh, mới nói: “Ta nhớ rõ ta đã từng truyền lời xuống đi?”

“Vâng, Tiêu công tử là người của giáo chủ ở Thu phòng.” Trả lời như cũ vẫn là Vương thúc.

“Vì tiễn đi một người bên gối của bổn tọa, nửa đêm vang Trục Nguyệt linh, lại thỉnh ba vị trưởng lão đến đây, không biết là lao sư động chúng sao?” Ý tứ của Vương Nhất Bác thực rõ ràng, đây là chuyện nhà của y, cùng giáo vụ trong cung không có quan hệ.

Vương thúc cũng có chút xấu hổ, kỳ thật hắn nguyên bản là nghe nói, Vương Nhất Bác buổi tối trên cơ bản đều cùng Tiêu Chiến giam mình trong mật thất làm loại này sự tình này nọ làm cả đêm, cho nên chuẩn bị thừa dịp đêm liên hợp ba vị trưởng lão kích động giáo chúng, tạo áp lực cho tứ hộ pháp, sau đó đem hết thảy sự tình đều quyết định, chỉ chờ buổi sáng ngày hôm sau Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi ra, lấy cớ Tiêu Chiến làm chậm trễ giáo chủ chấp hành giáo vụ, trực tiếp đem Tiêu Chiến tống đi.

Nhưng hắn hiển nhiên đã quên mất hai chuyện quan trọng, thứ nhất chính là Vương Nhất Bác công lực thâm hậu, cho dù ở mật thất, như cũ có thể nghe được Trục Nguyệt linh Thứ hai, đó là Vương Nhất Bác có tự chủ siêu cường, Trục Nguyệt linh vang, đừng nói y vừa rồi là ở nơi đó làm tình, cho dù là thân tàn, dù phải nâng đi y cũng để người khác nâng y ra. Đây là Vương Nhất Bác-một cái giáo chủ tự chủ cùng trách nhiệm.

Cho nên thời điểm Vương Nhất Bác cộng với Phi Ảnh cùng Tiêu Chiến vẻ mặt lạnh nhạt đi vào Tụ sự đường, Vương thúc yếu ớt hiểu rõ sự tình không tốt, nhưng nên làm, hắn vẫn sẽ làm. Tiêu Chiến kia chính là một tai họa, hắn nhất định phải đem kẻ như thế bên người thiếu chủ trừ đi.

“Nguyên bản giáo chủ thu vài người làm vợ kế cũng tốt, thê thiếp cũng thế, chúng ta không thể xen vào,” Vương thúc chắp tay thi lễ, sau đó xoay người đối mặt toàn trường, “Nhưng nếu người này làm nguy hại đến giáo chủ, vậy những việc khác đừng bàn nữa.”

“lao” trong “lao sư động chúng” là làm phiền, Trong lời tiểu Bác thì “tiễn” anh đi còn trong suy nghĩ người khác là “tống”. không biết tự ý sửa thế này có sao không nhỉ

“Nguy hại cho bổn tọa?” Vương Nhất Bác híp mắt, chờ câu trả lời của Vương thúc.

“Giáo chủ có dám cởi bỏ y phục cho mọi người xem để minh bạch không?” Biện pháp vốn dĩ đã chuẩn bị chu đáo hiển nhiên không thực hiện được, muốn bức lui Tiêu Chiến chỉ còn cách hạ độc chiêu.

Bàn tay dưới áo của Vương Nhất Bác rất nhanh nắm chặt lại, không hé răng. Trên thân mình y là những vết roi cùng vết dây thừng chồng chất lên nhau, như thế nào có thể để cho mọi người xem? Chẳng lẽ trước mặt mọi người nói mình không bị người ta quất roi thì không thể dựng dậy hứng thú sao?

“Vương tổng quản đây là có ý gì?” Câu hỏi là từ phía Đông Ly, nàng luôn luôn cùng người của Hạ cung không có thâm giao gì, chưa nói tới cái gì mà thành kiến hoặc giao tình, cũng không thích bộ dáng mang khí thế bức nhân này của Vương tổng quản. Tuy rằng nàng cũng không thích Tiêu Chiến, nhưng nàng biết, ít nhất Vương Nhất Bác nhìn như là thích, mà chỉ cần chủ tử thích, nàng là một hộ pháp của Vương Nhất Bác, sẽ che chở trước. “Nay Nghiễm Hàn cung tuy là nam nữ nửa nọ nửa kia, nhưng ít nhất cũng có gần nửa sổ nữ tử, tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng bảo giáo chủ một đại nam nhân lại tại đây, trước mặt rất nhiều nữ tử cởi áo tháo thắt lưng cũng được coi là thỏa đáng sao?”

Đông Ly dùng lý lẽ bức Vương tổng quản đến tuyệt cảnh, nếu hắn dám mở miệng nói nhượng nữ tử tránh đi, chính là ngay cả ba vị trưởng lão đều đắc tội, bởi vì là bộ hạ cũ của tiền nhiệm giáo chủ, cho nên các vị trưởng lão đã thoái ẩn không chỗ nào không phải là nữ tử. Nhưng nếu hắn không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, trong những vấn đề khác giáo chúng cũng sẽ không quy củ, nào có người tùy tiện bức bách giáo chủ cởi y phục?

“Này……” Vương tổng quản trong nhất thời hơi do dự, nhưng rốt cuộc lão vẫn là gừng già, sao có thể dễ dàng bị đánh bại. “Vương mỗ nghe nói, từ sau khi Tiêu công tử đến đây, liên tiếp khiến giáo chủ bị trọng thương, cho nên chỉ muốn thay mọi người chứng thật một chút thôi.” Như thế nào gọi là nghe nói? Hắn nghe lén được rất rõ ràng được Tiêu Chiến hướng Hạ Thiên hỏi lấy thiên tàm ti, nói là làm cái gì dây thừng thân roi linh ***, là muốn sử dụng ở trên người Vương Nhất Bác. Nếu có thể cho giáo chúng nhìn thấy được bằng chứng Tiêu Chiến khi nhục thiếu chủ, như vậy tuy có làm nhục uy danh của Vương Nhất Bác, nhưng đồng thời cũng nhất định có thể đem Tiêu Chiến đuổi đi.

“Chỉ chuyện nhỏ này còn cần phải cởi y phục sao? Hà tổng quản ở ngay bên cạnh, có chuyện gì hỏi Hà tổng quản liền có thể rõ ràng mà?” Đông Ly cười nhạo, Vương tổng quản này nói dối lấp liếm cũng nói đến không cao minh như vậy.

“Cũng phải cũng phải!” Vương thúc mang theo ý cười đối mặt với nha đầu Đông Ly, nhưng thời điểm đối mặt với Tiểu Hà Tử, trên mặt mặc dù cười, trong ánh mắt lại mang theo áp lực, “Hà tổng quản, nhất định phải chiếu theo sự thật mà nói, chớ nên lừa gạt giáo chúng mới tốt a!”

Tiểu Hà tử không rõ Vương thúc luôn luôn hòa ái như cha như thế nào đột nhiên biến thành cái dạng này, không khỏi cùng Hạ Thiên đang đứng dưới đài nhìn nhau, lại phát hiện Hạ Thiên cũng là nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt mang biểu tình khó chịu, nghĩ đến cũng là bị Vương thúc ép buộc mới bất đắc dĩ vang Trục Nguyệt linh.

“Từ sau khi Tiêu công tử đến, chủ tử quả thật vài lần có vẻ bị trọng thương.” Tiểu Hà Tử chậm rãi nói.

Vương thúc nghe được đến đây, đã muốn vừa lòng cười cười, lại nghe Tiểu Hà Tử tiếp tục nói, “Nhưng trước lúc Tiêu công tử đến, chủ tử cũng bị thương không ít a, huống hồ, Tiêu công tử cũng biết y lý, lần trước nếu không phải Tiêu công tử ra tay tương trợ, cánh tay của chủ tử sợ là không tốt lên nhanh như vậy đâu!”

“Ngươi……” Vương thúc như thế nào cũng không nghĩ tới Tiểu Hà Tử mà mình nuôi sủng như con lại hướng về ngoại nhân. Nhưng hắn lại nào biết được rằng, hắn cho dù sủng Tiểu Hà Tử nhiều hơn nữa, lại nào có sánh được địa vị cực sâu của Vương Nhất Bác trong lòng Tiểu Hà Tử? Vương Nhất Bác là người tuy là trên mặt lãnh đạm nhưng đối xử với kẻ bên người vô cùng tốt, tuy rằng từ trước tính tình âm tình bất định, nhưng chỉ cần là người ở bên cạnh y vài năm, đều có thể hiểu rõ ra được cái tốt của người như y. Huống chi mạng của Tiểu Hà Tử là Vương Nhất Bác cứu, lại dựa vào Vương Nhất Bác ở Nghiễm Hàn cung tác uy tác phúc nhiều như vậy năm, chính là cha mẹ tái thế của hắn, tất cả mọi chuyện dù lớn cỡ nào cũng không thể so được với tình cảm hắn dành cho Vương Nhất Bác, huống chi chỉ là một Vương gia trang tổng quản? Cho nên người mà Tiểu Hà Tử hướng về, từ đầu đến cuối đều là Vương Nhất Bác. Mà hắn lúc này hướng về Tiêu Chiến, đó là thuyết minh Vương Nhất Bác hướng về Tiêu Chiến, hiểu được cái người trong cuộc nên hiểu rõ, chỉ là có chút trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi ── tỷ như, Vương gia trang Vương đại tổng quản.

*** 36 ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro