Chương 45 AND

Sau nụ hôn đậm sâu ấy, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, cảm nhận cơ thể anh đang dần lạnh đi vì nước mưa. Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng:
"Anh Chiến, chúng ta về nhà thôi. Anh không thể ở ngoài mưa lâu như vậy được."

Tiêu Chiến hơi gật đầu, cơ thể yếu ớt tựa vào người cậu. Mặc dù kiệt sức, anh vẫn cố mỉm cười, bàn tay nắm chặt lấy tay Nhất Bác như sợ mất cậu lần nữa.

"Anh xin lỗi, Nhất Bác. Anh không muốn làm em lo lắng nữa."

Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến đi về nhà mình, Trời vẫn mưa tầm tã, nước mưa lạnh giá xối lên hai người, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình ấm áp đến lạ.

.
.
.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến nhà mình để giải quyết mọi chuyện êm xui. Họ bước vào, tay nắm chặt tay như một lời tuyên bố, không giấu giếm, không ngần ngại.

Phòng khách sáng trưng, bà Tiêu và Yến Chi đã ngồi chờ sẵn. Ánh mắt họ đầy khinh thường và phẫn nộ khi nhìn thấy hai người bước vào.

Bà Tiêu cau mày, giọng nói gay gắt:
"Đàn ông với nhau mà dắt tay nhau vào nhà như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"

Tiêu Chiến nhếch môi cười khẩy, giọng lạnh lùng vang lên "Thể thống là cái gì hả? Trong cái nhà này, liệu còn chút thể thống nào mà bà đang nói không?"

Yến Chi chen vào, ánh mắt đầy bực bội
"Mẹ nói đúng đấy, anh."

Tiêu Chiến quay sang, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:
"Cô im miệng! Ở đây không đến lượt cô mở lời."

Bà Tiêu đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng quát:
"Thằng hư đốn! Tao là mẹ mày, tao nói thì mày phải nghe. Mày nghĩ cái nhà này ai cho mày mà dám cư xử như vậy?"

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ quan sát. Nhưng khi thấy Tiêu Chiến nhíu mày định bước lên đối chất, cậu lập tức kéo anh đứng sau mình, như một tấm chắn bảo vệ.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà Tiêu "Mẹ sao? Có người mẹ nào đối xử với con mình như cô không?"

Bà Tiêu tức giận đứng dậy, chỉ tay về phía Nhất Bác, giọng đầy khinh bỉ "Mày là thằng vô học nào mà dám bước vào đây?! Tiêu Chiến, mày đem cái thứ gì về đây hả?"

Tiêu Chiến định bước tới đáp trả, nhưng Nhất Bác đưa tay ngăn anh lại. Cậu nhìn thẳng vào bà Tiêu, giọng nói không lớn nhưng rất vững chắc với lời nói của mình sắp nói

"Cô có từng nghĩ anh ấy muốn gì chưa? Anh ấy có hạnh phúc khi bị ép buộc không? Nếu lần này anh ấy không nhớ lại, các người có định tiếp tục tìm bác sĩ làm mọi cách để anh ấy mãi mãi không thể nhớ lại nữa không?"

Lời nói của Nhất Bác khiến Tiêu Chiến bất ngờ. Anh quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy bối rối, vì anh không thể tin rằng gia đình mình lại làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.

Yến Chi vội vàng xen vào, giọng gấp gáp:
"Tiêu Chiến, anh đừng nghe cậu ta nói linh tinh! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi."

Bà Tiêu nhếch môi cười lạnh, cắt ngang lời Yến Chi:
"Mày định cướp tài sản nhà họ Tiêu đúng không? Bao nhiêu tiền, nói đi. Tao trả để mày cút ra khỏi đây!"

Vương Nhất Bác bật cười nhạt, ánh mắt không chút nao núng "Tôi không cần. Thứ tôi cần hiện tại là anh ấy. Cho dù anh ấy có thế nào đi nữa, có không phải là Tiêu Chiến của một gia tộc lớn, thì anh ấy vẫn sẽ là anh ấy. Và tôi yêu con người này."

Nói rồi, cậu quay lại nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến, em sẽ bảo vệ anh khỏi những người này. Chúng ta đi thôi, đến một nơi không ai có thể làm hại anh nữa."

Tiêu Chiến đứng im, ánh mắt nhìn cậu đầy xúc động. Trong lòng anh dâng lên cảm giác mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được: tình yêu thật sự.

Anh rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào:
"Nhất Bác... Cảm ơn em."

Bà Tiêu tức giận bước đến định tát Nhất Bác. Nhưng trước khi bàn tay ấy kịp chạm vào cậu, Tiêu Chiến đã nắm lấy cổ tay bà, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
"Bà có thể làm gì tôi cũng được, nhưng nếu bà động vào Nhất Bác, tôi sẽ không nể tình nghĩa gì nữa."

Bà Tiêu giận run, nghiến răng nói:
"Mày... đúng là đứa mất dạy, Tiêu Chiến!"

Không để bà tiếp tục lên tiếng, Tiêu Chiến đi đến tủ gần đó, kéo ngăn tủ ra lấy một tờ giấy ly hôn. Anh đặt nó lên bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Chi.

Anh nói, từng chữ một rõ ràng:
"Một là cô ký vào đây. Hai là tôi sẽ đơn phương ly hôn."

"Tiêu Chiến, anh có ý gì chứ?!"

"Ý tôi là cô không còn chỗ trong cuộc đời tôi nữa. Và tôi sẽ tự tay ném mọi thứ của cô ra khỏi nhà này nếu cô không tự giác."

Yến Chi bật khóc, gào lên "Anh từng yêu em chưa? Dù chỉ một chút?"

Tiêu Chiến quay đầu, ánh mắt lạnh lùng:
"Chưa từng."

Bà Tiêu hét lên, giọng đầy phẫn nộ:
"Tiêu Chiến, mày là đứa mất dạy! Mày phản rồi!"

Vương Nhất Bác không thể nhìn thêm được nữa. Cậu bước đến, nắm lấy tay Tiêu Chiến,
"Chúng ta đi thôi, Tiêu Chiến. Đừng phí thêm thời gian ở đây nữa."

Tiêu Chiến quay lại nhìn cậu, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy. Anh gật đầu, không nói gì thêm, cùng cậu bước ra khỏi căn nhà, bỏ lại phía sau những lời chửi rủa và quá khứ đầy rẫy đau khổ ở nơi này

Ngoài trời, nắng đã lên. Ánh sáng đầu ngày chiếu rọi, như một sự khởi đầu mới cho cả hai.

.
.
.

Về đến nhà, cánh cửa vừa khép lại, Vương Nhất Bác lập tức kéo Tiêu Chiến ôm lấy anh. Cậu siết chặt vòng tay, như sợ nếu buông ra anh sẽ biến mất.

"Cho dù thế nào, em vẫn sẽ luôn ở phía sau anh. Đừng sợ gì cả, anh không còn một mình nữa."

Tiêu Chiến dựa đầu vào vai cậu, Anh mệt mỏi lắm rồi. Cuối cùng cũng kết thúc mọi chuyện rồi:
"Cảm ơn em... cảm ơn em vì đã chờ anh."

Vương Nhất Bác khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiêu Chiến "Ừm. Vì chắc cả đời này em cũng chẳng thể yêu ai khác nữa rồi. Anh là tất cả đối với em."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác. Anh hôn lên môi Vương Nhất Bác rồi nói "Ừm. Chúng ta bắt đầu thôi. Một cuộc sống mới, không ai có thể làm tổn thương chúng ta nữa."

Cả hai mỉm cười, trong lòng tràn đầy sự an yên. Họ biết rằng, phía trước có thể vẫn còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần ở bên nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.

CÒN NGOẠI TRUYỆN

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro