Chương 4

Nếu có thể hãy đọc truyện gốc tên "A Different Kind of Switch" by CattoBabiiBunny viết bằng tiếng Anh đăng tải trên AO3 ủng hộ tác giả!!!
💚❤️
-------------------------------

❌Hành động của nhân vật đều có dụng ý của tác giả❌

Chương 4: Người bạn đời định mệnh

Sáng hôm sau, Nhất Bác mở mắt ra đã bắt gặp một cặp kính màu hạt dẻ đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Chào bảo bối", Tiêu Chiến mỉm cười ngọt ngào nói.

"Chào buổi sáng. Ah……Anh- anh đêm qua quá thô bạo. Cơ thể em đau nhức khắp người. Anh thật quá đáng, thao em rồi anh không thể kiểm soát được ham muốn tình dục." Nhất Bác nổi điên lên.

"Được rồi, bình tĩnh đi. Anh xin lỗi em nhưng anh hứa hôm nay anh sẽ bù đắp cho em."

"Hôm nay? Anh không nhớ anh có lớp học à?"

"Ồ. Xin lỗi, ý anh là sáng nay. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi. Em có thể đứng được không?"

"Ừm được."

Ngay khi Nhất Bác đứng dậy, cậu cứ nghĩ cơ thể mình sẽ trần trụi và bẩn. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho thứ chất lỏng màu kem sẽ chảy xuống chân mình nhưng không có gì xảy ra. Cậu nhìn xuống và nhận ra rằng cậu không có khỏa thân mà thay vào đó là một chiếc áo polo trắng cài cúc. Cậu liền kiểm tra cơ thể mình và cảm thấy ngay cả bên trong cũng rất sạch sẽ. Cậu nhìn Tiêu Chiến đang dựa vào khung cửa.

"Kiểm tra xong rồi?" Tiêu Chiến hỏi.

"Anh đã...?"

"Tất nhiên là anh đã vệ sinh cho em rồi. Anh không muốn em bị bệnh."

Nhất Bác cảm thấy xấu hổ. Trong khi cậu đang ngủ người bạn đời của cậu đã tắm sạch cho cậu, thậm chí cả lỗ nhỏ của cậu. Cậu che mặt và nói nhỏ "cảm ơn."

"Fu*k, đây thực sự là tra tấn. Chết tiệt sao em lại dễ thương như vậy chứ. Hãy ăn sáng trước đã và anh sẽ cho em món quà xin lỗi vì tối qua đã “làm” quá thô bạo." Tiêu Chiến nói xong liền vội vàng chạy vào phòng bếp. Trong đầu anh đang niệm chú 'kiểm soát bản thân, kiểm soát bản thân, mình phải giữ được lý trí.

Nhất Bác ngập ngừng bước vào bếp. Những gì cậu nhìn thấy trên bàn thực sự khiến cậu rất hạnh phúc. Đó là bữa ăn nấu tại nhà. Đã quá lâu rồi cậu không được ăn những bữa ăn kiểu đó. Có thể đã được 5 năm kể từ đó. Tiêu Chiến đang đứng sau chiếc ghế chờ cậu.

"Ngồi đây. Nào, anh thực sự đói quá. Anh sẽ chết đói nếu em trì hoãn việc này thêm một phút nữa đấy."

Nhất Bác cười khúc khích trước nét mặt của Tiêu Chiến khi nghe anh nói rằng thực sự đang chết vì đói.

Cả hai cùng ngồi xuống. Nhất Bác bất ngờ khi phát hiện tất cả đều là những món cậu thích ăn.

"Vì vậy, ... anh đoán linh cảm của anh đã đúng. Em thích những bữa ăn nấu tại nhà sao?"

Nhất Bác chỉ có thể gật đầu khi miệng cậu đã nhét đầy thức ăn.

"Em cẩn thận chút. Em có thể bị nghẹn đấy."

"Wow, món này ngon quá. Anh thực sự đã nấu món này sao? Tất cả đều là anh nấu ???"

"Ừm."

"Thật có tố chất của một người chồng tốt đấy." Nhất Bác buột miệng không suy nghĩ gì thêm.

"Anh chỉ có tố chất làm chồng của em, chứ không phải đối với ai khác." Tiêu Chiến nói một cách nghiêm túc.

Nhất Bác không thể trả lời cho điều đó. Tất nhiên anh sẽ là chồng của cậu rồi? Họ là định mệnh. Họ đã được định sẵn là thuộc về nhau. Làm sao chồng của cậu sẽ là ai khác được chứ?

"Bảo bối, em sẽ kết hôn với anh đúng không?" Tiêu Chiến nói với một chút lo lắng trên khuôn mặt của mình.

"Chúng ta là định mệnh của nhau, ngoài anh ra thì em có thể lấy ai chứ?" Nhất Bác đáp lại.

"Ừm, em nói đúng. Chúng ta sẽ kết hôn vào một ngày nào đó."

Ngay sau khi cả hai ăn xong, Nhất Bác khăng khăng yêu cầu được rửa bát, nhưng Tiêu Chiến từ chối nói rằng điều này là để bù đắp cho việc tối qua anh đã quá thô bạo và hiện tại Nhất Bác nên thư giãn.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

...

Nhất Bác trở lại nằm lên giường của họ. Đã hơn 20 phút chờ đợi nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa dọn dẹp xong. Nhất Bác tự hỏi món quà đó có thể là gì. Trong lúc chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Tiêu Chiến đã bước vào phòng.

"Bảo bối, em đã chuẩn bị xong chưa?"

Nhất Bác hơi ngạc nhiên, "G-gì, em cần chuẩn bị gì?"

Tiêu Chiến cười khúc khích, "Vậy thì, anh sẽ cho em cảm nhận tốt nhất mà em chưa từng có."

Vừa nói xong, Tiêu Chiến liền cởi bỏ tấm chăn che phần dưới của Nhất Bác. Anh đi tới chen mình vào giữa hai chân của Nhất Bác.

"Cắn cái này." Tiêu Chiến nâng gấu dưới của chiếc polo trắng. "Sẽ có chút khó khăn."
Nhất Bác làm theo lời anh ấy. Cậu cũng tò mò muốn xem đó là gì.

"Hãy cho đứa nhỏ này cảm nhận khoái cảm tốt nhất từ đôi tay nhỏ bé này." Tiêu Chiến vừa nói vừa bắt đầu vuốt “tiểu Nhất Bác” lên xuống bằng đôi tay nhỏ bé của mình.

Nhất Bác bắt đầu run rẩy. Cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé này đã thực sự làm rất tốt trong việc làm hài lòng khoái cảm của một người. Nhưng Nhất Bác không thích món quà này. Đây không phải là điều mà cậu muốn. Sự tức giận bùng lên trong cậu, nước mắt bắt đầu ứa ra ngập tràn khóe mắt. Cậu hất tay Tiêu Chiến ra.

"Cái này… Đây là món quà mà anh muốn làm cho tôi? Đây là 'món quà xin lỗi' của anh?"

Tiêu Chiến hoảng sợ. "Anh- ừm. Em không cảm thấy tốt sao?"

Nghe vậy Nhất Bác hét lên:  "ANH NGHIÊM TÚC SAO? ĐÂY LÀ ĐIỀU DUY NHẤT TRONG LÒNG CỦA ANH? ANH CÓ BIẾT RẰNG HIỆN TẠI ĐIỀU NÀY KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU TÔI MONG ĐỢI KHÔNG? ANH CÓ BIẾT RẰNG…TÔI…TÔI CHỈ MUỐN ANH…THÔI…KHÔNG CẦN NỮA..."

"Xin lỗi em, anh xin lỗi anh không biết. Hãy nói cho anh biết em muốn gì. Anh sẽ làm cho em, bất kể đó là gì."

"Hãy để tôi rời khỏi đây một thời gian để suy nghĩ lại tất cả những điều này. Làm ơn."

"KHÔNG! EM KHÔNG THỂ RỜI XA ANH!"

"Cái gì? Anh nói anh sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu! Tôi không muốn nghe anh nói nữa! Tôi đi đây!"

Gạt vội ngước mắt, Nhất Bác vội vàng lấy quần áo bỏ vào túi xách.

Tiêu Chiến trở nên tê liệt. Anh chỉ biết nhìn Nhất Bác thay quần áo và thu dọn đồ của mình. Suy nghĩ trong anh đang hỗn loạn, anh đã làm gì sai? Anh không hiểu nhưng nếu đây là điều Nhất Bác muốn, anh sẽ để cậu ở một mình nhưng chỉ trong một thời gian ngắn.

Trước khi đóng cửa, Nhất Bác trả lời cho những câu hỏi của Tiêu Chiến. "Đúng vậy, chúng ta là bạn đời của nhau nhưng chúng ta cũng là những người xa lạ với nhau. Tôi không biết anh và anh cũng không biết tôi. Anh hãy suy nghĩ lại điều này, chúng ta nên tạm xa nhau vài ngày."

Khi Nhất Bác đóng cửa, Tiêu Chiến chỉ ngồi đó và ngay sau đó mắt anh bắt đầu ngấn lệ.

-------------------------------

Cãi nhau là việc không thể thiếu trong tình cảm, vì hai anh quá vội nên chưa thực sự hiểu rõ nhau nhưng yên tâm truyện này không có ngược nhau lâu đâu!
Mai up tiếp chương 5!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro