Chương 6
Nếu có thể hãy đọc truyện gốc tên "A Different Kind of Switch" by CattoBabiiBunny viết bằng tiếng Anh đăng tải trên AO3 ủng hộ tác giả!!!
💚❤️
-------------------------------
Chương 6: Quá trình yêu đương đúng đắn
"Tôi nhận ra rằng tôi là định mệnh của anh ấy, tôi sẽ khiến anh ấy nhận ra rằng việc trở thành bạn đời không chỉ xoay quanh tình dục."
Những suy nghĩ đó là thứ duy nhất hiện ra trong đầu Nhất Bác khi lái xe.
...
Trở lại căn hộ của Tiêu Chiến, trên sàn có thể nhìn thấy rất nhiều vỏ lon bia. Cậu thấy Tiêu Chiến đang mở lon mới khi mở cửa bước vào.
"Nếu cậu không phải là bảo bối của tôi thì dừng lại ngay đó và cút ra ngoài!" Anh hét lên.
"Là em ... Em không biết em có phải là bảo bối của anh không nhưng em là bạn đời của anh ..."
“Nhưng bạn đời của tôi không còn là bảo bối của tôi nữa rồi.”
Nhất Bác bước vào phòng khách, cậu đau lòng khi thấy Tiêu Chiến trong tình trạng tồi tệ hơn. Trái tim cậu tan nát. Đây có phải là lỗi của cậu không? Không, đây là lỗi của cả hai và cả hai đều phải gánh chịu. "Chúng ta thực sự là những kẻ ngốc hoàn hảo đối với nhau." Nhất Bác nói thành tiếng và cười khúc khích.
"Tôi là đồ ngốc. Tôi cứ để mặc em ấy bỏ đi như vậy. Tôi hận chính mình, tôi không muốn mất em ấy. Cậu có thể cho tôi biết bảo bối của tôi đang ở đâu không?" Tiêu Chiến bĩu môi nói.
"Em là bảo bối của anh đây."
"Woah. Thật không? Em đã trở lại?"
"Mmhmm"
"Tôi không tin cậu." Tiêu Chiến nheo đôi mắt sưng vù của mình nhìn Nhất Bác.
"Chúng ta là cặp đôi chuyển đổi vai trò."
"Làm sao mà cậu biết được điều đó?"
"Tất nhiên em là người bạn đời định mệnh của anh."
"Ồ."
"Hiện tại anh tin em chưa?"
"Chưa. Chưa. Thật khó tin là em ở đây. Anh tưởng em bỏ rơi anh rồi."
"Cái gì? Em đã nói với anh rằng em sẽ chỉ rời đi một thời gian để suy nghĩ. Em sẽ không bao giờ rời xa anh."
Nói xong Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến.
"Mmhm, em thực sự là bảo bối của anh. Em có mùi thơm như kem vani. Anh muốn ăn em." Tiêu Chiến vừa nói vừa ngửi cổ Nhất Bác.
"N-Này nhột quá. Chờ đã? Đó là cách anh xác nhận em là bảo bối của anh?" Nhất Bác không thể tin được rằng ngay cả những lời nói khi say rượu của Tiêu Chiến cũng có thể khiến cậu cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
"Đúng vậy. Em là người duy nhất anh biết có mùi hương yêu thích của anh." Tiêu Chiến nói, vùi đầu sâu vào cổ Nhất Bác.
"Em không thể tin rằng anh là Dom của em khi anh lại cứ như một đứa trẻ khi xuống khỏi giường." Nhất Bác mỉm cười ấm áp vuốt ve lưng Tiêu Chiến.
Cả hai đều hài lòng khi cảm nhận được vòng tay của nhau. Vài phút trôi qua, sự im lặng thoải mái bao trùm họ, nhưng Tiêu Chiến phá vỡ nó chỉ để nói:
"Anh xin lỗi."
Nhất Bác gần như trả lời ngay lập tức:
"Em tha thứ cho anh."
Lát sau, cậu nghe thấy một tiếng ngáy yếu ớt. Tiêu Chiến ngủ thiếp đi trong vòng tay của Nhất Bác.
...
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến thức dậy với tiếng la hét của ai đó cùng với tiếng chiên rán phát ra từ nhà bếp. Đầu anh đau nhói nhưng tiếng ồn đang làm anh bận tâm. Anh lê mình để xem chuyện gì đang xảy ra. Những gì anh nhìn thấy đã khiến anh choáng váng.
"AAAAAAAAAAAAA CẬU LÀ AI VẬY ? TẠI SAO CẬU Ở CĂN HỘ CỦA TÔI?"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAA"
Khi Nhất Bác nghe thấy tiếng hét của Tiêu Chiến, cậu bị giật mình khiến cậu hét lên không kém Tiêu Chiến.
"NÀY, TẠI SAO CẬU CŨNG HÉT VÀO MẶT TÔI, TẠI SAO CẬU KHÔNG TRẢ LỜI???TẠI SAO CẬU LẠI ĐỘI MŨ BẢO HIỂM CỦA BẢO BỐI TÔI? ĐÓ LÀ THỨ QUÝ GIÁ ĐỐI VỚI TÔI - Ý TÔI LÀ NÓ QUÝ GIÁ ĐỐI VỚI EM ẤY!"
Tiêu Chiến đang cố gắng gỡ bỏ chiếc mũ bảo hiểm trên đầu Nhất Bác trong khi Nhất Bác đang cố gắng chống trả. "ĐAU QUÁ ĐẤY !!! CHỜ ĐÃ, ANH KHÔNG NHẬN RA GIỌNG NÓI CỦA TÔI SAO? AHHHH ĐẦU CỦA TÔI SẮP GÃY RỒI, ANH MUỐN GIẾT TÔI SAO??? DỪNG LẠIIIIIII !!!"
Nhận ra điều đó, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào khe hở của nón bảo hiểm, anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu: "Bảo bối? Thật sự là em sao?" Anh hỏi với một giọng rất nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với cách anh hét lên một lúc trước.
"A…Anh có thể tắt bếp trước khi em bỏ mũ bảo hiểm ra không?"
"Được chứ."
Anh liền tắt bếp và ngừng chiên, Nhất Bác bỏ mũ bảo hiểm xuống khỏi đầu.
"Em đây."
"Trời ạ, tại sao em lại đội mũ bảo hiểm khi đang chiên vậy chứ? Anh rất sợ ai đó đã đột nhập vào căn hộ của anh và lấy mất chiếc mũ bảo hiểm quý giá của em, em sẽ không tha thứ cho anh…."
Nhất Bác cắt ngang lời nói của Tiêu Chiến, "Em sợ dầu văng trúng ... "
"Chờ đã, vậy tại sao em lại nấu ăn? "
"Em…em chỉ muốn bù đắp cho anh vì đã bỏ anh đi ..."
"Em không cần phải làm vậy ... Nhưng em có biết nấu ăn không?"
"Không ..." Nhất Bác bĩu môi nói trong khi vẫn ôm mũ bảo hiểm.
"Chết tiệt. Em thật dễ thương, anh muốn ôm em ngay cả khi em sợ anh."
"Chỉ ôm?"
"Hửm? Đúng vậy. Anh có thể ôm em không?"
Nhất Bác gật đầu. Tiêu Chiến ôm Nhất Bác một cách dịu dàng.
"Cảm ơn...Cảm ơn...Cảm ơn... Cảm ơn vì đã trở lại. Anh xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm. Anh xin lỗi vì đã bỏ qua những điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ. Anh xin lỗi vì đã không thể kiểm soát bản thân. Anh xin lỗi vì đã thiếu suy nghĩ. Anh xin lỗi vì…. "
"Ngừng lại, em đã tha thứ cho anh rồi. Chúng ta hãy bắt đầu lại được không? Bắt đầu một quá trình yêu đương phù hợp? " Tiêu Chiến ôm Nhất Bác chặt hơn.
"Ừ. Anh sẽ không cho em bất cứ lý do gì để rời xa anh một lần nữa."
"Em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Truyện chỉ được đăng tại w.a t.t.p.a.d Hanhien55
Cả hai tách nhau ra. Tiêu Chiến nhìn “thành quả” chiên rán của Nhất Bác.
"Em đang cố nấu món gì vậy ...?" Anh hỏi khi không thể nhận ra đó là gì.
"Ừm ... Trứng chiên?"
"Cái này... Đây là trứng chiên?"
Nhất Bác gật đầu với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiêu Chiến cười khúc khích, "Chết tiệt, anh thậm chí không thể nhận ra nó là gì."
"Em xin lỗi ... Em thực sự không biết nấu ăn." Nhất Bác nói trong khi nhìn xuống.
"Không sao đâu, anh nấu cho em. Giờ ngồi đi để anh nấu. Em muốn ăn gì?"
"Vừa rồi, em đang cố gắng nấu món trứng tráng cá ngừ nhưng nó bị cháy rồi. Vì vậy, em quyết định chiên một mặt trước nhưng nó lại thành như vậy ... Nhưng em vẫn muốn món trứng tráng cá ngừ, có được không anh, xin anh đấy?"
"Không cần phải xin đâu. Anh sẽ nấu bất cứ thứ gì em muốn."
Khi Nhất Bác chờ đợi anh nấu ăn, cậu nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến. Anh ấy trông thật quyến rũ. Nhất Bác nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến điều đó.
"Anh có thể cảm thấy cái nhìn chằm chằm của em đấy. Em thích nhìn phía sau lưng anh à?"
"V…vâng."
"Chà. Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ trả lời. Vậy thì em có thể xem cảnh này mỗi sáng." Tiêu Chiến nhìn lại và nháy mắt với Nhất Bác.
Nhất Bác đỏ mặt. Tiêu Chiến thực sự ảnh hưởng đến cậu theo mọi cách.
"Ăn thôi?" Tiêu Chiến phục vụ món trứng tráng cá ngừ.
Nhất Bác có thể ngửi thấy nó thật hấp dẫn.
"Em thực sự thích những bữa ăn nấu tại nhà phải không?"
"Ừm. Mẹ em thường nấu cho em khi em còn ở nhà. Em thực sự nhớ những bữa cơm nhà nấu bởi vì năm năm qua em không được ăn một bữa cơm nhà nào cả."
"Anh sẽ nấu cho em mỗi ngày."
"Dù không phải mỗi ngày cũng không sao."
"Được rồi."
Khi ăn, cả hai hiểu nhau hơn một chút. Quá trình đầu tiên họ đã bỏ qua trong một mối quan hệ.
"Chết tiệt. Vậy đó là nơi em đang chuẩn bị đến khi anh kéo em đến khách sạn? chết tiệt thật, anh xin lỗi."
"Không sao đâu. Để bù đắp anh có thể giúp em tìm một công việc được không?"
"Được chứ. Đó là lý do tại sao em không sử dụng xe mô tô của mình vào ngày hôm đó?"
"Ừ. Em không muốn đi phỏng vấn với bộ quần áo và đầu tóc bù xù."
"Đó là định mệnh. Định mệnh để anh gặp em ở bến xe buýt. Anh sẽ không bao giờ gặp được em nếu em lái xe mô tô của mình."
"Vâng."
"Vậy, thứ hai anh dẫn em đi tìm công việc."
"Thứ hai? Anh không có lớp học sao?"
"À, cấp trên của anh bảo anh hãy nghỉ ngơi một tuần sau khi thấy anh như vậy vào tuần trước ..."
"Ồ. Vậy thì được rồi."
"Hôm nay em có muốn hẹn hò không?"
"Gì?" Nhất Bác dường như không ngờ anh sẽ hỏi vậy. Cậu nhận ra rằng đó là điều họ chưa bao giờ làm trước đây, ngay cả khi đó phải là điều đầu tiên họ làm. Họ thực sự bỏ qua mọi thứ hả?
"Đó là điều mà chúng ta đã thất bại khi bắt đầu chuyện này ... và đó là lỗi của anh. Vì vậy, em có muốn đi chơi không? Anh muốn đưa em đến nhiều nơi và chúng ta cùng nhau ghi lại những kỷ niệm đẹp."
Nhất Bác mỉm cười và gật đầu, "Tất nhiên là em sẽ đi với anh."
-------------------------------
Thật nhớ món dưa leo đập dập của Bo 🤣🤣🤣 bởi vậy anh Chiến không cho Bo vào bếp là đúng!!!
Để thấy anh Chiến đáng yêu thế nào, mời xem lại clip anh Chiến uống say, ngoan ngoan, dễ thương xỉu!!!
Truyện ngắn nên có nhiều tình tiết bị lướt qua nên đừng thấy nó phi logic nha 😂
Vậy là còn 2 chương nữa là hết rồi!!! Tiếc quá! 🥲
Mai lại up chương 7 nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro