Chương 21

     Chân Vương Nhất Bác bốn tháng sau đại khái đã khỏi. Bất quá Tiêu Chiến cứng rắn để cho cậu nghỉ ngơi nửa năm, mới để cậu tự do hành động.

Thầy vũ đạo của《 Dream up to you 2020 》cuối cùng không thể làm gì khác hơn là do người khác thay thế. Thời điểm tổng kết cuối cùng, Vương Nhất Bác ngồi xe lăn, lấy danh nghĩa lão sư, tham gia ghi hình. Người hâm mộ đau lòng cậu bị thương, mà người qua đường đã thấy được năng lực chuyên nghiệp, do đó đạt được không ít khen ngợi.

Kỳ Hạ Văn Võ làm khách quý, cuối cùng đều bị cắt bỏ.

Vương Nhất Bác nằm ở nhà ước chừng nửa năm. Quả thực quá nhàm chán, mới vừa hồi phục, liền không chút do dự lựa chọn ra cửa đi dạo. Ngại vì thân phận, rất nhiều chỗ không thể đi, cuối cùng ở chạng vạng tối dừng xe ở trước công ty Tiêu Chiến.

Hình ảnh lúc này, là tiểu thư trước sảnh thấy một người đàn ông thật cao thật gầy, võ trang đầy đủ, mang đồ che mũi miệng, thẳng xuyên qua trước sảnh, hướng thang máy riêng của tổng tài đi tới. Liền bận bịu chạy tới, " Xin lỗi tiên sinh, đây là thang máy riêng, ngài không thể..."

Chẳng qua là lời của nàng còn chưa dứt, ngón tay cái Vương Nhất Bác "tích " một tiếng, mở ra khóa vân tay. Vương Nhất Bác chân dài một bước vào thang máy. Mà bên ngoài thang máy, tiểu thư đang hơi khom người, cứng rắn đem lời trong miệng đổi thành, "Ngài đi thong thả..." Sau đó mặt đầy kinh ngạc nhìn cửa thang máy trước mắt chậm rãi khép lại.

Vân tay là sau khi cùng Tiêu Chiến lĩnh chứng, Tiêu Chiến buộc cậu để cho Tống Đường giúp cậu ghi vào, đó cũng là một lần duy nhất cậu đến phòng làm việc của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đi thẳng tới phòng của Tiêu Chiến, vị trí thư ký trống không. Cậu tư tâm là muốn cho Tiêu Chiến ngạc nhiên mừng rỡ, liền không chào hỏi, tháo mũ cùng khẩu trang xuống, sửa lại một chút tóc, đẩy cửa vào.

Tiêu Chiến lúc này đang đứng ở trước bàn làm việc. Vương Nhất Bác không suy nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, đưa tay trực tiếp ôm cổ đối phương, nãi thanh nãi khí mở miệng, " Anh, em tới đón anh tan làm."

Vương Nhất Bác bất ngờ xuất hiện, cùng với cử động lúc này, để cho Tiêu Chiến ứng phó không kịp, hơi có vẻ lúng túng một chút, sau đó nhìn Vương Nhất Bác, hướng ghế sa lon bên kia tỏ ý gật đầu một cái. Vương Nhất Bác lúc này mới theo tầm mắt Tiêu Chiến nhìn sang. Một người đang ngồi trên ghế sa lon, mặt mũi đẹp, khí chất ưu nhã, cặp mắt đào hoa đang cười nhìn hai người bọn họ. Vương Nhất Bác lúc này mới cuống quít buông cánh tay đang ôm cổ Tiêu Chiến, hướng người nọ gật đầu hỏi thăm, "Từ, Từ lão sư, ngài khỏe."

Từ Thanh đứng dậy, cười trở về nhìn cậu, "Nhất Bác em trai đã lâu không gặp. Chân khỏi hẳn rồi chứ?"

"Tốt lắm tốt lắm. Cám ơn Từ lão sư quan tâm." Vương Nhất Bác lúc này thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến không ở trong vòng công khai. Mà lúc này lại để cho người khác phát hiện, đều do mình, một lòng chỉ nhìn thấy Tiêu Chiến, không lưu ý đến xung quanh có người. Nhưng giờ phút này ảo não đã sớm không kịp.

Tiêu Chiến cùng Từ Thanh nhìn Vương Nhất Bác nhỏ biểu tình, tự nhiên nhìn nhau cười một tiếng, "Tiêu tổng, vậy tôi liền đi trước. Không quấy rầy hai vị. Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ. Hoan nghênh gia nhập công ty của chúng tôi." Tiêu Chiến tiến lên hai bước, cùng Từ Thanh bắt tay tạm biệt.

Cho tới khi đưa Từ Thanh tới cửa rời đi. Tiêu Chiến mới xoay người lại, ôm Vương Nhất Bác đang đi theo phía sau mình, "Đừng cắn môi nữa, người ta đều nhìn thấy, cũng không phải là không nhận ra."

Vương Nhất Bác một quyền rơi vào trước ngực Tiêu Chiến, "Anh còn cười, đều do anh, không nhắc nhở em."

"Vương lão sư, em cảm thấy anh có cơ hội nhắc nhở sao." Tiêu Chiến cười nói, thuận thế kéo Vương Nhất Bác ở bên ghế ngồi xuống.

"Anh cùng nàng có phải hay không sớm biết nhau. Nàng đều biết anh là tổng tài." Theo lý thuyết nếu như Từ Thanh cùng công ty Nhất Bác ký hợp đồng, trên mặt nổi hẳn cùng Lưu Vũ Nam ký mới đúng, mà không phải qua đây tìm Tiêu Chiến. Sau đó Vương Nhất Bác liền nhớ tới buổi lễ trao giải ngày đó, hai người ở sau hậu trường cúi đầu cười nói chuyện, một bộ có tư tình.

" Ừ, biết nhiều năm." Tiêu Chiến không nghi ngờ cậu, thuận miệng đáp lới.

"Em biết ngay mà. Có phải hay không lại là một đào hoa của anh a."

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền lên tay bóp sống mũi cậu, "Em cái túi giấm nhỏ này. Anh lấy ở đâu ra nhiều hoa đào như vậy. Anh đây không phải là mới vừa thành niên đã ngã ở trên người em sao."

Vương Nhất Bác thật ra thì trong lòng luôn rõ, biết Tiêu Chiến sẽ không, nhưng trên miệng không thể nhận thua. Hơn nữa lấy tướng mạo Tiêu Chiến, anh không trêu chọc người khác, không có nghĩa là người khác sẽ không chủ động tới trêu chọc anh.

"Em a, trí nhớ thật kém. Từ Thanh là biểu muội Cố Ngụy, em khi còn bé chắc ra mắt mấy lần. Người ta đã sớm nhận ra em là Vương tiểu thiếu gia, là em không trí nhớ."

"A? Em là thật không nhớ rõ."

"Được rồi, giấm của Từ Thanh em không cần ăn. Hợp đồng của nàng cùng công ty trước sắp hết hạn. Lần trước ở phía sau hậu trường gặp, liền trò chuyện mấy câu. Anh vừa vặn thuyết phục đến ký với công ty. Em không nên suy nghĩ nhiều. Trong lòng anh đã sớm bị em lấp đầy. Không có cơ hội cho bất kỳ ai khác, người bạn nhỏ Vương Nhất Bác nha." Tiêu Chiến vừa nói, vừa đem người kéo vào trong ngực.

Nãi phiêu Vương Nhất Bác lặng lẽ leo lên gò má. Trước kia làm sao không biết Tiêu Chiến sẽ thâm tình như vậy. Cả người theo bản năng hướng trong ngực Tiêu Chiến chui.

Tiêu Chiến vuốt ve cánh tay Vương Nhất Bác, "Cún con, nếu bây giờ em tới, anh có chuyện muốn cùng em thương lượng. Vốn là định tối về nhà sẽ nói cho em sau."

"Thế nào? Anh nói."

"Cún con, đầu tiên anh muốn thẳng thắn. Năm ngoái tới làm người đại diện của em, là bởi vì thời hạn hôn nhân của chúng ta chỉ còn lại một năm, em lại vội vàng, không nhận ra tình cảm của anh. Anh bất đắc dĩ chỉ có thể tới làm người đại diện của em, muốn mượn cơ hội đến gần em, nước ấm nấu ếch, đem em đuổi tới tay. Nhưng bây giờ..."

"Nga, Tiêu Chiến. Ý anh bây giờ là người đã đuổi tới, liền không làm người đại diện của em nữa có đúng hay không." Vương Nhất Bác chu cái miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu không thèm nhìn Tiêu Chiến .

"Em trước đừng nóng giận, em nghe anh nói. Em cũng biết anh luôn muốn thay đổi hiện trạng vòng giải trí, lần đó ở NewYork anh cũng nói qua, anh muốn cho vòng giải trí trở về hình dáng vốn có. Cộng thêm lần này em bị người ta ác ý làm bị thương nặng, anh càng cảm thấy chuyện này không thể kéo dài nữa. Phải tốc chiến tốc thắng. Thay đổi hiện trạng này, như vậy cũng có thể bảo vệ em tốt hơn.

Nhưng em biết, vòng giải trí phức tạp như vậy, chỉ dựa vào một mình anh khẳng định là không được. Anh muốn đem những thứ kia quét sạch. Như vậy cả vòng giải trí phải đoàn kết lại.

Một năm qua anh cũng làm rất nhiều an bài, bây giờ là thời điểm thu lưới. Khi nào anh có hành động, sẽ có rất nhiều người để mắt tới công ty, để mắt tới anh. Nếu như anh vẫn làm người đại diện của em, sẽ để cho những thứ đó trực tiếp hay gián tiếp làm tổn thương em, đem mũi dùi hướng về em. Cho nên anh tạm rời đi em, đợi thu lưới thành công, chúng ta lần nữa quang minh chính đại cùng nhau đứng trước ống kính."

Vương Nhất Bác biết dụng ý Tiêu Chiến, mặc dù không có Tiêu Chiến lấy thân phận người đại diện ngày ngày bầu bạn, nhưng cũng không phải là không thể gặp mặt. Hơn nữa cậu là một người nghệ sĩ, cũng muốn thấy được Tiêu Chiến lọc sạch vòng giải trí thành công, vì vậy gật đầu một cái, "Anh, mặc dù em không muốn xa anh, nhưng em đáp ứng anh. Bất quá anh cũng phải đáp ứng em, không để cho em chờ quá lâu, có được hay không?"

" Được. Anh nhất định không để cho cún con chờ quá lâu."

"Còn có anh, chờ khi đó, chúng ta liền công khai, có được hay không?"

" Được. Thật ra thì anh đã sớm muốn công khai. Anh muốn nói cho toàn thế giới, Vương Nhất Bác em là tiểu vương tử của một mình anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro