Chương 13
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo cổ áo theo sau vào nhà họ Tiêu, tiểu hài tử đạp mạnh bắp chân nhỏ nhắn, vẻ mặt không muốn, bị Tiêu Chiến chặn ngang khiêng lên mới yên tĩnh một lát, Vương Nhất Bác ngồi trước bàn xoa xoa eo, sức của thỏ khổng lồ thật kì lạ!
Tiêu Chiến kéo ghế, nhốt Vương Nhất Bác giữa bàn làm việc và ghế: "Bọn em học đến đâu rồi? ”
"Không biết." Vương Nhất Bác trợn trắng mắt.
"..." Tiêu Chiến im lặng, trực tiếp buông tha hỏi cậu, "Dựa theo tiến độ bình thường cũng phải bắt đầu chuẩn bị ôn tập, anh trực tiếp bắt đầu dạy em, còn có một năm rưỡi là thi, vẫn còn kịp. ”
“Tiêu Chiến, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Vương Nhất Bác có chút bực bội bới tóc: "Anh làm những việc này có ý nghĩa gì chứ? ”
"Làm sao nó không có ý nghĩa?" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu: "Em còn một năm rưỡi nữa sẽ thi đại học đấy! ”
"Cho nên thì sao?!" Vương Nhất Bác bật cao giọng: "Mẹ tôi cũng mặc kệ tôi, anh dựa vào cái gì để quản tôi? ”
“Vương Nhất Bác em đủ rồi đấy!” Tiêu Chiến cũng trầm mặt, hôm nay khi nghe được cô giáo chủ nhiệm kia nói xấu Vương Nhất Bác nói cậu không đáng một xu anh liền đè nén sự tức giận của mình: "Từ khi anh trở về, câu em nói nhiều nhất chính là anh dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì em không biết sao? ”
["Ba không cần Bo Bo... Mẹ cũng không cần Bo Bo..."
"Không sao đâu! Ca ca sẽ luôn ở bên cạnh Bo Bo! ”
"Vậy, sau này ca ca sẽ luôn luôn chăm sóc Bo Bo sao?"
“Sẽ!”]
Lời hứa của trẻ con đồng thời vang lên bên tai hai người, Vương Nhất Bác cười trào phúng: "Là ai phản bội lời hứa trước? ”
Tiêu Chiến xoa xoa sống mũi, "Nhất Bác, em đừng náo loạn nữa, cho dù là lúc ấy anh không nói gì đã bỏ đi hai năm, em cũng không cần phải vì loại chuyện này mà buông thả bản thân mình..."
Là như vậy sao? Vương Nhất Bác đạp mạnh vào bàn, tiếng vang thật lớn trấn áp Tiêu Chiến: "Ai lại vì những chuyện chó má như anh mà buông thả mình chứ? Tiêu Chiến anh ra nước ngoài 2 năm, sao da mặt càng ngày càng dày vậy chứ? ”
"Tôi nói cho anh biết một lần nữa, cách xa tôi một chút!"
Tiêu Chiến bình thản nằm trên giường, chỉ cảm thấy một trận vô lực lại xông lên, hồi tưởng lại một chút, hôm nay đúng là anh không tốt, đem tức giận đối với lão sư kia trút lên người Vương Nhất Bác, nhưng tính tình tiểu tử này cũng quá lớn đi?
Tiêu Chiến cuối cùng vẫn nhận mệnh cầm áo khoác ra cửa, gõ cửa Vương gia nửa ngày, cuối cùng là Tần Sương Chi mở cửa.
Tần Sương Chi hôm nay thay một bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, càng có vẻ cả người tái nhợt mà gầy yếu, cô dựa vào bên cửa, trong tay cầm một ly rượu, mùi rượu đập vào mặt làm cho Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "Tần lão sư. ”
"..." Tần Sương Chi híp mắt, kề chân kế sát Tiêu Chiến, "Là A Chiến a. ”
Tiêu Chiến không dấu vết lui một bước, "Là tôi, lần trước đi sớm, không chào hỏi ngài*. ”
*Raw là chữ 您: ngài, xưng hô một cách trang trọng
"Không có việc gì không có việc gì." Tần Sương Chi khoát tay áo, lảo đảo hai bước, Tiêu Chiến đỡ lấy cô mới đứng vững, "Cậu tới tìm Vương Nhất Bác sao? ”
Tiêu Chiến gật gật đầu: “Đúng, vừa rồi… em ấy có ở trong phòng không?”.
Tần Sương Chi "hắc hắc" cười lắc đầu, "Nó trở về cầm một thứ liền đi ra ngoài, các người là cãi nhau sao? " Cô dựa vào cửa, uống cạn ly rượu, "Cậu đừng chấp nhặt với nó, nó bị bệnh thần kinh. ”
Tiêu Chiến lạnh mặt nhìn Tần Sương Chi, Tần Sương Chi không thèm để ý chút nào quay đầu đi vào phòng, lại rót cho mình một ly rượu, "Cậu trừng ta như vậy làm gì nha, hì hì, nó thật sự bị bệnh tâm thần.” Cô chọc vào đầu mình, "Có vấn đề ở đây. ”
Tiêu Chiến không nói lời nào, đứng ở giữa phòng khách, nơi này cùng trong trí nhớ của anh cơ hồ giống nhau như đúc, chỗ không giống là có bình rượu rải rác chung quanh, trong phòng tràn ngập mùi rượu không tan.
"Cậu nói cậu, rõ ràng đã đáp ứng ta, cậu là đứa nhỏ nói dối xấu xa." Tần Sương Chi cười lại uống cạn một ly, lảo đảo nằm xuống.
"Ngài cũng không giữ lời hứa của ngài." Biết rõ không nên tranh cãi với một người say rượu, Tiêu Chiến vẫn nói ra, "Đây là điều ngài nói, ngài sẽ gánh vác trách nhiệm làm mẹ sao? Đây là cách ngài chăm sóc em ấy sao? Em ấy là con trai ruột của ngài đấy. ”
"Hiện tại nó không phải rất tốt sao?" Tần Sương Chi nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Chiến, "Nó càng lớn càng giống ba nó. ”
"..." Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mình đang nói chuyện với gà cùng vịt, trong lòng Tần Sương Chi vẫn chỉ có Vương Cẩn Ngôn, Vương Nhất Bác cho tới bây giờ cũng chỉ là phụ phẩm, năm đó anh còn trẻ, chỉ bởi vì cô ta nhận ra tâm ý không thể cho ai biết của anh, mà Vương Nhất Bác lại nói như vậy, liền sinh ra tâm lý lùi bước. Cô ta nói cô ta muốn bù đắp cho Vương Nhất Bác, cô ta nói Tiêu Chiến không thể thay thế được cô ta, sẽ cản trở cô ta.
Anh đã đưa ra lựa chọn tốt cho Vương Nhất Bác, nhưng không ngờ lại đẩy Vương Nhất Bác xuống vực thẳm đen tối hơn.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
Hoàng hôn đã đến, trên trời nổi lên mưa phùn, Tiêu Chiến từ Vương gia chạy ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.
Không ai trả lời.
Tần Sương Chi cũng không biết Vương Nhất Bác ở đâu, cô chỉ không ngừng lặp lại Vương Nhất Bác bị bệnh thần kinh, nói đầu óc cậu có vấn đề, không có một chữ nào mà Tiêu Chiến thích nghe.
Anh muốn gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng đã tắt máy. Đột nhiên nhớ tới mũ bảo hiểm đặt trong phòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó gọi điện thoại cho Kỷ Lý.
"Cái gì? Đường đua? Tôi không phải tôi không có cậu đừng nói bậy, để cho đại ca tôi nghe thấy không đánh chết tôi mới lạ đấy! ...... À Vương Nhất Bác à, tôi cũng không biết, bình thường cậu ta lại không chơi với tôi... Ai không phải, sao hôm nay cậu lại nổi giận như vậy? Được rồi, tôi nghĩ, nếu không cậu đi Tây Sơn bên kia xem một chút, lần trước tôi có ở bên kia nhìn thấy cậu ta... Mẹ kiếp! Đại ca không phải anh nghe em giải thích, lần trước em chỉ đi ngang qua, em thật sự không đi đua xe... Này! ”
Tiêu Chiến chặt đứt tiếng kêu rên của Kỷ Lý, bắt xe, đi thẳng về phía Tây Sơn.
Tài xế taxi nhìn Tiêu Chiến vài lần, thanh niên ăn mặc đặc biệt văn chất nho nhã này thật sự không liên quan đến hai chữ Tây Sơn này, "Cậu trai trẻ, đi tìm người à? ”
"Ừm, đệ đệ của tôi." Hiện tại Tiêu Chiến không có tâm tư gì để nói chuyện phiếm với ông, anh trầm mặt, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Tần Sương Chi.
"Ồ, đệ đệ cậu, cậu ấy đi xem xe hay đua xe? Đường Tây Sơn này mười tám khúc cua, nếu như là đua xe, rất nguy hiểm, lần trước tôi đón một vị khách, chính là bị thương trong khi đua xe, nửa cánh tay đều bị mài mòn, chỗ này không tiện gọi xe cứu thương, chở xe đến bệnh viện, đúng là dọa chết người. ”
Sắc mặt Tiêu Chiến càng kém, anh nhớ tới lần đầu tiên sau khi về nước gặp Vương Nhất Bác, cậu là cả một thân bị thương.
-------------------------------
Có ai đọc phần Hạ lái xe chưa??? 😌 Hot lắm đấy, blog thẳg tiến nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro