0. Phần đệm

"Nếu em yêu một đóa hoa nở rộ giữa tinh hải mênh mông, thế thì, mỗi lúc ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, em sẽ cảm thấy vừa lòng thoả ý."

"si tu aimes une fleur qui se trouve dans un etoile, c'est doux, la nuit , de regarder le ciel."

***

"Cái kính đệ đệ đang mang là của ca ca sao?"

"Ha ha, lần này lại muốn nói là ai copy ai vậy?"

"Tiêu Chiến đeo kính là chuyện thường tình, ai cũng biết lúc ca ca nhà chúng ta lên đại học đã bị cận thị, không giống như ai đó, cấp ba còn chưa tốt nghiệp lại cố vác lên mình cái tạo hình sứt sẹo kia làm gì không biết."

#Weibochidạ

***

Bắc Kinh.

Màn hình điện thoại di động loé lên rồi lại tắt, khói bếp lượn lờ trong phòng, nước đã sôi.

Mì Hà Nam nức tiếng xa gần, hầu như gia đình nào ở đây cũng biết cách làm sợi mì tươi, nhưng từ bé đến giờ Vương Nhất Bác vẫn luôn cảm thấy món sủi cảo do mẹ mình nấu là ngon nhất. Bà không bao giờ dùng thứ bột tinh luyện trắng phao, sủi cảo gói ra lúc nào cũng là màu mạch trầm tĩnh ôn hoà, rất có mùi vị gia đình.

Trên TV đang chiếu tiết mục cuối năm, trong phòng khách bật máy sưởi ấm áp. Vương Nhất Bác gác đôi chân trần lên bàn trà, đầu tóc hơi loạn, mắt cá chân trắng nõn lộ ra dưới quần ngủ, sau gáy có một nhúm tóc không nghe lời, mang theo vẻ đẹp suy yếu đặc thù của thiếu niên.

Nước sôi ùng ục, sủi cảo được cho vào nồi, cậu tính toán thời gian.

Vương Nhất Bác biết rõ tiết mục đơn đêm nay, tổ đạo diễn đã bàn bạc với người đại diện của cậu từ trước. Bọn họ tính toán cái gì kỳ thực không khó đoán, tiêu đề 《Sân khấu kết hợp của Tiêu Chiến - Vương Nhất Bác》hoàn toàn có thể cứu vãn rating thảm hại của tiết mục Xuân Vãn trong mấy năm gần đây, nhưng cuối cùng bởi vì hai nhà đài tồn tại xung đột lợi ích, công ty cân nhắc liên tục vẫn là từ bỏ, dù sao hiện tại Vương Nhất Bác vẫn cần mượn lực đài Mango.

Người đại diện đành phải vui vẻ làm người tốt mà thả cậu về nhà ăn Tết, mặc dù cái này kỳ thật cũng không có gì đáng nói. Từ lúc Vương Nhất Bác xuất đạo đến nay, trạng thái gặp gỡ thì ít xa cách thì nhiều giữa cậu với gia đình cũng đã sớm tạo thành thói quen.

Anti fans không ngừng trào phúng việc "muốn dựa hơi để lên Xuân Vãn" nhưng cậu cũng lười so đo, việc mà công ty an bài, trên nguyên tắc chỉ cần đừng làm ra chuyện gì khiến cậu không thoải mái, thường thường Vương Nhất Bác sẽ không có ý kiến.

Cậu đã chờ hết bài hát này tới bài hát khác, cho đến khi tiết mục kế tiếp chính là tiểu phẩm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại đột nhiên tắt TV. Phòng bếp đã đủ náo nhiệt, không có âm thanh lạo xạo này làm nền cũng không sao.

Vương Nhất Bác mò vào trong bếp, gia nhập với bầu không khí gia đình.

Tiêu Chiến nổi tiếng hơn cậu, cậu thật sự rất vui.

Người ngoài giới đều đánh giá đường công danh của Vương Nhất Bác quá lận đận, bản thân cậu lại không thấy vậy, thanh danh quá lớn thật ra chính là một loại gánh nặng. Về phần tiền bạc, đủ là được, ngoại trừ vài niềm đam mê thì cậu cũng không tiêu xài gì nhiều.

Người ta nói trong lòng thư thái thân thể phì nhiêu, nhưng Vương Nhất Bác gầy như vậy, kỳ thực lòng dạ cũng rất lớn.

Nội tâm thiếu niên luôn mang theo chút ngông cuồng bất chấp, fan hâm mộ hay trêu là cậu mắc bệnh thẳng nam, ừ, Vương Nhất Bác cũng thừa nhận, nhưng còn phải xem là đối với ai.

Điện thoại đột nhiên truyền đến âm báo cuộc gọi video, Vương Nhất Bác cầm di động lên xem.

"Là Chu Nghệ Hiên." Cậu nói với ba mẹ.

"Hello, Hiên ca." Vương Nhất Bác nhận điện thoại.

"Hey, Yebo, đang làm gì vậy..." Chu Nghệ Hiên có uống chút rượu, hai gò má đều hồng "Anh gọi đến để chúc Tết gia đình, ba mẹ cậu đâu? Chú ơi, dì ơi, chúc mừng năm mới!"

"Nghệ Hiên! Ai u, lâu quá mới gặp con..."

Sau khi để Chu Nghệ Hiên hàn huyên vài câu với ba mẹ mình xong, Vương Nhất Bác mới cầm di động đi ra ban công, không hổ là Hiên ca, chọn thời cơ để gọi đến cũng thật xảo diệu.

"Anh uống rượu à?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Có uống chút chút..." Chu Nghệ Hiên cứ tươi cười như vậy, một mực híp mắt nhìn cậu.

Đối phương không thực sự say.

"Chúc cậu em trai ngoan của anh năm mới vui vẻ!"

Không hiểu vì sao, một câu nói sướt mướt có thêm men rượu gia trì lại nghe không ra bất kỳ cảm giác gì không hài hoà.

Sống mũi đột nhiên có chút chua xót, Vương Nhất Bác cảm thấy bất kể là ở nơi nào, dù có dấn thân vào nơi ô long hỗn tạp đến đâu, Chu Nghệ Hiên vẫn là người coi trọng tình nghĩa nhất mà cậu từng gặp.

Trên đời này có rất nhiều loại người, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào đoán được người ngồi bên cạnh mình đang nghĩ cái gì trong đầu, ta với họ khác biệt đến đâu.

"Chúc mừng năm mới, Hiên ca."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro