Chương 113.


"Sáng sớm hôm nay tivi thông báo Trần Thiên ra giá cao mua một nhóm châu báu, lúc bắt đầu em cũng không để ý, không nghĩ tới trong lúc vô tình nhìn thấy châu báu kia, trong đó có một dây chuyền màu tím rất giống của mẹ cho em." Vương Nhất Bác cảm thán nói, một ngày không tìm được dây chuyền đã mất, trong lòng cậu một ngày không an tâm, tình huống đã kéo dài hơn mười năm, đều do ban đầu cậu sơ ý lơ là, nếu không làm sao có thể biến mất không tung tích đây?

"Ha ha! Vào đúng dịp như vậy?" Tiêu Chiến từ phía sau ôm lấy cậu, bàn tay rộng theo thói quen trên bụng nhỏ hơi nổi lên, cảm nhận động tĩnh bên trong, khóe miệng gợi lên ý cười không rõ, tròng mắt thâm thúy lúc sáng lúc tối, làm người ta không thấy rõ anh đang nghĩ gì, thời gian cứ như vậy tích tắc trôi qua, không khí dị thường tường hòa.

"Em biết ý của anh, em cũng nghĩ chuyện này không khỏi quá đúng dịp, tại sao dây chuyền em muốn tìm hai lần đều xuất hiện trong tay Trần Thiên, hơn nữa Trần Thiên này, nói thật, em mặc dù không hiểu rõ hắn nhưng hắn không đến mức là một người hiền hoà như người ta vẫn nói, cho dù hắn mua châu báu trân quý, cũng không cần loan truyền trên báo, làm như thế nhất định là có mục đích, chỉ là mục đích của hắn là gì?" Vương Nhất Bác cau mày lâm vào suy nghĩ của mình, như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ.

"Em rất hiểu hắn ta sao!" Tiêu Chiến nghe người mình yêu nói về người đàn ông khác, hơn nữa cái đầu nhỏ cũng vì cái tên chết tiệt kia gây khó khăn mà lâm vào suy nghĩ riêng, hoàn toàn không để ý đến anh, trong lòng anh nhất thời bốc lên khó chịu, giọng nói âm dương quái khí, dứt lời còn trừng phạt khẽ cắn vành tai trắng noãn của cậu, nghe cậu không kìm chế được rên nhẹ, suy nghĩ của cậu rốt cuộc hồi lại, trong lòng anh lúc này mới tràn đầy cảm giác tự hào.

"Ừ. . . . . . Anh mới vừa nói gì?" Vương Nhất Bác mơ hồ quay đầu mặt nghi ngờ nói, cậu nghĩ chuyện đến nhập thần, người đàn ông này không phải trong lòng khó chịu chứ? Nếu không đang êm đẹp thế nào lại cắn vành tai cậu, hại cậu run lên, không kìm chế được kêu thành tiếng, kể từ khi mang thai, thân thể cậu càng ngày càng nhạy cảm, sức miễn dịch đối với anh cũng càng ngày càng kém, mọi người đều nói nam nhân tuổi ba mươi mốt như cành hoa, ông xã cậu chính là Nhất Chi Hoa rồi, hiện tại thật tốt, cậu bị anh mê hoặc cũng là bình thường, nam sắc a nam sắc!

"Không chuyên tâm, anh hỏi em rất hiểu rõ Trần Thiên sao!" Tiêu Chiến nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của cậu một cái, làm bộ không vui nói.

'Mặc dù em không hiểu rõ hắn, nhưng hắn cũng không phải người tốt, ' giọng nói của ông xã thân ái không bốc lên mùi chua mới là lạ, cậu phân tích thấu đáo như thế, nên nói cậu tỉ mỉ, hay là cậu cố ý giận anh mới tốt.

Mặc dù trong lòng vô cùng chua xót, anh cũng không thể phát tiết trước mặt cậu, cậu và tiểu bảo bảo là bảo bối trong lòng anh, hù cậu và tiểu bảo bảo trong bụng sẽ không tốt, tất cả đều là lỗi của Trần Thiên, cái tên khổng tước nam gây họa, đang êm đẹp dám mơ ước bảo bối của anh. Anh không quên ánh mắt tên tiểu tử kia nhìn bảo bối ngày đó, rõ ràng chính là tình yêu của người đàn ông dành cho người mình thích làm cho người ta nổi da gà đồng thời cũng cảm thấy ghê tởm. Biết rõ cậu là người có chủ, còn dám làm nhiều chuyện như vậy, thật không bình tĩnh rồi, ngày đó nên đá chết hắn, hiện tại cũng không làm lòng anh chua chua.

"Ha ha! Cái này ghen nha? Em nói không phải sự thật, mặc dù bình thường không biết Trần Thiên, nhưng chuyện về hắn em biết một chút, hơn nữa A San chính là một người ái mộ Trần Thiên, luôn thích ở bên tai em càu nhàu chuyện của hắn, em không muốn biết cũng rất khó." Vương Nhất Bác khó khăn xoay người, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt anh tuấn, mặt cười ha hả nói. Người đàn ông này giống như rất thích ghen, lại bá đạo muốn chết, không cho phép như vậy không được phép cái kia, những thứ này đều là thứ cậu thích, nói cậu tính tình cổ quái cũng tốt, dù sao cậu quan niệm nếu một người không thèm để ý ngươi, hắn cần gì để ý, bởi vì trong lòng để ý, cho nên đối với ngươi yêu cầu càng nhiều, mỗi khi anh biểu hiện bá đạo hoặc ghen, trong lòng cậu cũng cảm giác ngọt ngào, đời này, Vương Nhất Bác gả cho một người xuất chúng như vậy hơn nữa còn thương cậu, thật là khó kiếm.

"A San là ai?" Tiêu Chiến mê hoặc hỏi, ý của cậu là người gọi là A San cả ngày ở bên cạnh lỗ tai thân ái lẩm bẩm Trần Thiên cho nên cậu mới hiểu hắn, nhưng A San là nơi nào nhô ra, cho dù muốn nói thầm cũng là anh nói thầm bên tai thân ái được chứ, mà không phải người đàn ông khác, cậu đã có chủ rồi.

"A San chính là bằng hữu trong bang của em, ngoại giới xưng là 'Tử Hạt tử', họ đều có năng lực rất cường đại, hơn nữa họ còn biết còn anh, hôm nào em giới thiệu cho anh." Vương Nhất Bác cười đắc ý nói, bằng hữu cậu cũng không phải cái dù, đừng xem họ bình thường ôn thuận, lúc thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài đều cường hãn làm người ta giận sôi gan.

"Tử Hạt tử? Ha ha! Thật đúng là làm người khác tò mò em đến tột cùng còn biết những người nào." Tiêu Chiến cưng chiều nói, anh chỉ biết bảo bối thân ái nhất định có bằng hữu ở bên ngoài, chỉ là không đoán được đường đường 'Tử Hạt tử' đều là bạn tốt của cậu, nghe cậu nói muốn giới thiệu mình cho bạn tốt của cậu thật sự anh có chút mong đợi.

"Cái này anh về sau sẽ biết." Vương Nhất Bác cười hì hì nói, nói hết lời trong lòng, cậu nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, có lẽ trước kia quan điểm của cậu sai, luôn cho rằng cái gì cũng gạt anh mới tốt, không biết như vậy lại làm anh càng thêm lo lắng, xem ra giữa vợ chồng quan trọng nhất không đơn thuần là tin tưởng lẫn nhau, mà còn phải thẳng thắn.

"Cái này trước không nói, nếu Trần Thiên tung tin tức như thế, khẳng định rắp tâm không ổn, mấy ngày nay em không được đi đâu, về phần sợi dây chuyền mẹ cho em liền giao cho anh, anh nhất định đem nó về cho em, biết không?" thần sắc Tiêu Chiến nặng nề nói, anh thật lo lắng cậu lại gạt mình lén chạy đi, đến lúc đó bị thương cũng phiền toái, mà anh và con gái chưa ra đời càng thêm bi kịch.

Trần Thiên có chủ ý gì, anh rất rõ ràng, người trong cuộc là cậu lại mơ mơ hồ hồ, đêm đó Trần Thiên ái mộ cậu cộng thêm thời gian này Khổng Tước nam kia làm ra chuyện chấn động, rõ ràng tiểu tử kia có chuẩn bị, đặc biệt muốn dẫn cậu đi trộm dây chuyền tương tự kia, nhưng có anh ở đây, tên kia chết tâm đi! Anh tuyệt đối không để cho cậu ra ngoài thấy người khác, cho dù muốn gặp người cũng muốn chọc tức tên Trần Thiên, trong lòng người đàn ông thầm nghĩ.

"Nhưng em không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nếu dây chuyền thật sự là của mẹ thì thế nào?" Vương Nhất Bác uất ức cắn cắn môi của mình, một bộ dáng giống như bị người khi dễ, tim người nào đó đập rộn lên đồng thời cũng rất nhức đầu, Trần Thiên chính là nhìn trúng nhược điểm của cậu cho nên mới không chút kiêng kị, ngay cả anh là phu quân chân chính đều không để trong mắt, tốt, thật là rất tốt! Nếu Trần Thiên kiêu ngạo như vậy, anh phải gặp hắn một lần.

"Tóm lại chuyện này giao cho anh, em nha, hảo hảo ở nhà dưỡng thai, đến lúc đó sinh đứa bé trắng trẻo mập mạp cho anh." Tiêu Chiến cưng chiều nhéo lỗ mũi ngạo nghễ ưỡn lên của cậu một cái, tình huống hiện tại xem ra anh nhất định phải tăng cường thiết bị phòng thủ trong bang thật tốt mới được, để ngừa trong lòng cậu quá mức gấp gáp mà tự chủ trương.

"Nhưng. . . . . ." Vương Nhất Bác nóng nảy mở miệng còn muốn nói, nhưng bị một ngón tay út thon dài che miệng môi, ngăn chặn lời nói của cậu.

"Hư. . . . . . Không có nhưng nhị gì hết, năng lực của anh em còn chưa tin sao? Chuyện này liền giao cho anh xử lý." Tiêu Chiến cưng chiều lấy tay đặt trên môi mềm đỏ tươi của cậu, thanh âm trầm thấp giống như rượu quý trăm năm, làm người ta không nhịn được bị mê hoặc.

Trong lòng Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, năng lực của anh là có con mắt nhìn, nếu cậu dám nói đường đường người giàu nhất thế giới, lại ngồi ở vị trí thứ nhất hắc bang có năng lực không được, đoán chừng người ái mộ anh sẽ mắng chết cậu, xem ra giao cho anh đi làm, dù sao bây giờ cậu cũng không phải một mình.

Nhìn môi anh đào phấn hồng khẽ cong lên, điềm đạm đáng yêu đang nhìn mình, hầu kết Tiêu Chiến nhẹ nhàng giật giật, cánh tay dài vừa thu lại, thuận thế chế trụ eo thon của cậu, ôm cậu vào trong ngực, cuồng nhiệt hôn môi, hơi nghi ngờ gấp gáp thăm dò sự ngọt ngào của cậu, rốt cuộc đứa nhỏ này có biết bộ dáng cậu tuyệt đối có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng hóa thân làm sói, nuốt cậu vào bụng hay không, huống chi anh bị cấm dục lâu như vậy, trong lòng đã sớm chịu đựng không nổi, tất cả chỉ có thể theo suy nghĩ của mình đi.

Nụ hôn của anh tùy ý cướp lấy tất cả, cậu từ từ cảm thấy sự khó thở, thân thể hư mềm vô lực tựa sát anh, anh quyến luyến không thôi rời đi môi cậu, bàn tay nóng bỏng đặt tại trên eo có thể cháy da thịt cậu, thanh âm dị thường khàn khàn hỏi: "Có thể không? Anh sẽ tận tâm.", anh điều tra rất nhiều sách, mang thai đến giai đoạn này là có thể tiến hành chuyện phòng the vợ chồng, chỉ cần cẩn thận là tốt, ban đầu có được tin tức này, trong lòng anh không biết kích động bao nhiêu.

"Ừ." Vương Nhất Bác ngượng ngùng gật đầu một cái, phấn hồng trong nháy mắt tràn ngập vành tai cậu, kéo dài tới cần cổ, khoe khoang cực kỳ, nhìn thấy trong lòng anh một hồi kích động, nụ hôn lần nữa rơi xuống môi đỏ mọng, tay đã hành động, mang theo chút kích động và cẩn thận.

26/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro