Chương 118.


Vương Nhất Bác vô cùng bất đắc dĩ, không phải cậu không khẩn trương muốn lấy sợi dây chuyền mẹ cậu để lại nhưng áp lực trên vai cậu rất lớn, căn bản cậu bị anh vây trong ngực, không đi được nơi nào.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút, tiểu mỹ nhân sẽ tự mình tới bên cạnh hắn, để hắn tỉ mỉ nhìn rõ cậu. Đều do tên áo đen chết tiệt, nếu không phải bàn tay hắn ta quấy rối cản trở bước chân tiểu mỹ nhân, hiện tại cũng không trở thành như vậy. Vốn khóe miệng Trần Thiên không tự giác cong lên, con ngươi nháy mắt tản mát ra sự tức giận, cứ gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay to trên vai Vương Nhất Bác, hắn hận không được lập tức đem nó chém xuống.

Nhưng vừa nghĩ, đột nhiên Trần Thiên trấn định lại, dù sao trong tay hắn còn có dây chuyền này, hắn lại không ngăn được tên áo đen bên người cậu, sự tồn tại của người áo đen này thật sự là một uy hiếp lớn, tựa như cậu rất nghe người kia, điều này làm hắn không thể không nhìn kỹ tên mặc áo đen này đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Nhìn thấy ánh mắt tình địch muốn giết hắn cho thống khoái, trong lòng Tiêu Chiến đắc ý, anh chính là muốn chọc giận Trần Thiên ai bảo hắn dám mơ ước bà xã, quả thực là chán sống.

Tiêu Chiến nhanh chóng lắc mình, đánh úp về phía Trần Thiên, không ai nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác có một trận gió thoáng qua, một hai giây sau anh đã đứng ở vị trí cũ, mà dây chuyền màu tím mới còn trong tay Trần Thiên không biết đã bị Tiêu Chiến cầm trong tay từ lúc nào.

Trần Thiên đứng trên đất nhìn bàn tay mình rỗng tuếch, trong lòng khiếp sợ không cần nói cũng biết, hắn ta quá đáng sợ rồi, dù gì Trần Thiên cũng là một cao thủ, không nghĩ tới tên áo đen trước mắt lại có thể vô thanh vô tức lấy đồ trong tay hắn, chỉ cần hai giây, này. . . . . . Này nói ra hắn muốn như thế nào, tên áo đen này là siêu nhân sao? Trần Thiên không thể không cười khổ trong lòng, đối thủ của mình đúng là mạnh mẽ, nhưng đối với cậu bất luận thế nào hắn cũng sẽ không buông tay. Một thiếu niên mới gặp qua vài lần lại giống như một cây xương sườn trên người hắn, rút ra rất đau, lấy được tinh thần liền thoải mái.

Tiêu Chiến không ngờ từ trong mắt Trần Thiên nhìn thấy vẻ khiếp sợ, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, dám uy hiếp anh, không biết tự lượng sức mình. Không phải nói Tiêu Chiến anh cuồng vọng, mà là Tiêu Chiến anh xác thực có tư cách cuồng vọng, dám cùng anh đấu chính là tự tìm chết.

Không nhìn thẳng bất kỳ gì, khóe môi Tiêu Chiến nhếch lên nụ cười thâm tình cưng chiều, đưa dây chuyền màu tím lấy từ trong tay Trần Thiên cho Vương Nhất Bác, gương mặt anh hữu ý vô ý đến gần cậu, thần thái cực kỳ giống đưa bé đòi kẹo người lớn, nhưng Vương Nhất Bác một lòng muốn có dây chuyền màu tím nơi nào chú ý được những thứ này, điều này không khỏi làm dục vọng độc chiếm rất mạnh trong lòng người nào đó thất bại, anh cảm thấy mình ngay cả đám sợi dây chuyền cũng không bằng, kể từ lúc đi vào căn phòng kia, tất cả suy nghĩ của cậu đều đặt vào sợi dây chuyền.

Vương Nhất Bác run rẩy cầm sợi dây chuyền, trong lòng vừa muốn nhanh chóng coi đây có phải sợi dây chuyền đã mất hay không, nhưng đồng thời cũng sợ sợi dây chuyền này giống cái trước, đều là công dã tràng, như vậy cậu không thể chịu được.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Vương Nhất Bác thận trọng quan sát sợi dây chuyền, vô cùng tinh xảo, ánh sáng chói mắt, trong lòng cậu đã có đáp án, đây có thể là sợi dây chuyền của cậu, nhưng vẫn muốn kiểm chứng lần nữa. Cậu thận trọng đẩy mặt trong dây chuyền, quả nhiên có một chuỗi tiếng Anh quen thuộc, đó là sợi dây chuyền của cậu, cảm giác mất mà tìm lại được trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, Vương Nhất Bác kích động, trong mắt toát ra hơi nước, bộ dáng vừa kích động lại vui vẻ, nhìn qua khiến người khác nhìn đều cảm thấy trìu mến.

Tiêu Chiến rất thành thực thừa nhận anh đối mặt với một ái thê kích động như thế, xác thực rất ghen tị, cậu xem dây chuyền thì được, thế nào còn hướng môi đỏ mọng nũng nịu không ngừng hôn cái dây chuyền đáng ghét kia? Anh không quên cái sợi dây chuyền kia là tên Trần Thiên vừa chạm qua, đó không phải là hôn tay hắn ta sao? Thật là tức chết anh, trong lòng anh không ngừng khuyên mình, để cho cậu hạ tâm tình, dù sao cậu tưởng niệm sợi dây chuyền đó đã lâu, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, Tiêu Chiến cảm giác mình rộng lượng như vậy.

"Là sợi dây chuyền này, chính là sợi dây chuyền này, tìm được rồi, rốt cuộc tìm được rồi. . . . . ." Vương Nhất Bác kích động nói với anh, muốn cùng chia sẻ với anh nội tâm của mình, sợi dây chuyền yêu thích rốt cuộc tìm được, như vậy cuộc đời này của Vương Nhất Bác cậu cái gì cũng không thiếu, có thể nói là một thiếu niên hạnh phúc nhất mà người người hâm mộ.

"Anh biết rồi, anh biết rồi, không nên kích động như vậy, tổn thương bảo bảo sẽ không tốt." Tiêu Chiến cưng chiều sờ sờ mái tóc cậu, anh lo lắng nói, hiện tại cậu đang mang thai, tâm tình quá mức kích động cũng không hay. Thật lâu không nhìn thấy cậu cao hứng như vậy, mặc dù bình thường anh hay làm cho cậu cười đến rất vui vẻ, nhưng hiện tại anh thấy cậu càng vui vẻ hơn.

Nhìn thấy bộ dáng vui mừng của cậu, khóe miệng Tiêu Chiến không kìm chế được gợi lên một độ cong đẹp mắt, nhu tình trong mắt quả thật có thể chìm chết người.

"Đúng a, thiếu chút nữa em quên mất, tâm tình không thể quá kích động, nhưng em chỉ là kích động quá mà quên, chắc là bảo bảo không có chuyện gì đâu!" Vương Nhất Bác khẩn trương nói, cậu mới chỉ kích động, huống chi tâm tình người mang thai có đôi khi rất khó khống chế, bảo bảo cũng sẽ không yếu ớt như vậy!

"Ha ha! Em biết là tốt rồi, về sau phải luôn luôn chú ý cảm xúc của mình, có biết không? Không cần lo lắng, hiện tại bảo bảo không có việc gì, nhưng mà chúng ta có phải nên về hay không, đã ra ngoài cả đêm, cho dù em không phải ngủ, bảo bảo cũng muốn ngủ." Tiêu Chiến cưng chiều nói, cậu quan tâm bảo bảo trong bụng tuyệt đối không kém anh, cho nên chỉ cần anh lấy bảo bảo làm cớ, cậu liền tuyệt đối đầu hàng. Đây là chuyện anh mới phát hiện những ngày gần đây, không thể phủ nhận, Tiêu Chiến đối với ham muốn giữ lấy cậu mà nói, anh đang ghen, hơn nữa anh có thể là người đàn ông đầu tiên trong lịch sử ăn giấm chua với con mình, thật là bất đắc dĩ hơn nữa còn chân chính tồn tại.

"Ha ha! Đi thôi." Vương Nhất Bác cầm sợi dây chuyền màu tím giữ trong lòng bàn tay, cười híp mắt hướng về phía Tiêu Chiến nói, hoàn toàn không thấy một người đàn ông yêu cậu, dáng vẻ như vậy không thể nghi ngờ khiến Tiêu Chiến vui vẻ, Trần Thiên ảm đạm.

Tiêu Chiến chớp mắt một cái cũng không rời khỏi người cậu, dịu dàng ôm lấy thân thể mềm mại, tính toán lát nữa trên đường trở về tuyệt đối không cho cậu cử động, anh ôm cậu là được rồi. Để tránh tổn thương đứa nhỏ

"Chờ một chút! Các người không hi vọng ngày mai báo chí sẽ viết 'Tổng giám đốc Tiêu Chiến của tập đoàn Thần Thoại đêm khuya xông vào nhà dân ' sao!" Trần Thiên nửa người tựa trên đất, cả người không có một tia nhếch nhác, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) ngược lại giống như có thể khống chế tất cả mọi việc trong lòng, hắn nhẹ nhàng nói một câu thành công ngăn trở đôi phu phu đang nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.

Có lẽ lúc trước hắn không có biện pháp tra thân phận người áo đen kia, nhưng qua đối thoại của bọn họ và thân mật khiến hắn ghen tỵ, kết hợp với điều tra trước, Trần Thiên suy đoán người áo đen trước mắt có khả năng là anh. Cho nên khi tiểu mỹ nhân muốn đi, hắn mới không kìm chế được nói câu này, muốn giữ cậu lại, nhưng chỉ sợ bộ dạng này để lại ấn tượng không tốt với cậu! Nhưng không sao, cái này về sau có thể từ từ thay đổi, hiện tại quan trọng nhất là hắn vất vả chuẩn bị kế hoạch, tuyệt đối không thể cứ thất bại như vậy, hắn làm tất cả đều vì cậu, vì muốn cậu ở lại bên cạnh mình, hắn bất chấp tất cả thủ đoạn.

Vương Nhất Bác nghe hắn nói như vậy lập tức xoay người, rốt cuộc lần đầu tiên cậu nhìn về Trần Thiên, nhưng trong đôi mắt phượng xinh đẹp chỉ có sự tức giận, cậu cũng biết mình không có lý do gì trách tội người khác, bởi vì chính bọn họ không được đồng ý đã xông vào, nhưng đó cũng là vô tình, nhiều lắm thì lấy tiền mua dây chuyền trả lại cho hắn, dù sao dây chuyền trước kia là của cậu, hắn cũng chỉ là nhặt được ở đâu đó thôi.

"Anh cho rằng tôi sẽ chịu để anh uy hiếp sao?" Tiêu Chiến kéo nhẹ miếng vải đen che mặt, nhất thời lộ ra khuôn mặt anh tuấn khiến cho nhiều người say mê, khóe miệng khêu gợi treo nụ cười khinh miệt, giống như Trần Thiên trước mắt chỉ là con kiến hôi, chỉ cần anh giẫm nhẹ sẽ chết không nơi chôn thân.

"Tôi không thông minh như Tổng giám đốc Tiêu, tất nhiên biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này." Trần Thiên ý vị không rõ nói, không chút nào đặt lời của anh ở trong lòng, thật là một công tử nho nhã, không trách phụ nữ thành phố A ái mộ anh như vậy.

"Không biết thị trưởng đại nhân có cao kiến gì? Ngài cũng biết nếu chuyện này truyền ra ngoài đối với ngài mà nói cũng không có ích lợi gì, không phải sao?" Vương Nhất Bác vừa cười cầm tay Tiêu Chiến, an ủi vuốt ve hắn, cười ha hả nói suy nghĩ của cậu, muốn hắn nghĩ phương pháp xử lý có lợi để cho tất cả mọi người đều không có tổn thất gì.

Người đàn ông này là trung tâm quyền lợi thành phố A, tuyệt đối không thiếu tiền, vậy đến tột cùng muốn xử lý chuyện này như thế nào? Chẳng lẽ nể mặt mũi cũng không được? Thần đánh hắn té xuống đất? Nhưng thế giới từ trước đến giờ chính là cường giả vi tôn (kẻ mạnh thì thắng), hắn sẽ thua không dậy nổi sao? Chẳng lẽ muốn đem Thần đánh ngã lại? Vương Nhất Bác tưởng tượng, chân mày cũng theo suy nghĩ của cậu mà nhíu lại.

"Ha ha! Là không có ích lợi gì, nhưng đường đường tài phú đệ nhất chọc phải quan tòa hình như cũng rất vui, anh cảm thấy thế nào?" Trần Thiên cười ôn hòa, nhưng ý tứ lại làm người ta không ngừng nhíu mày, giống như hắn chỉ khách quan nhìn người đùa giỡn, mà bọn họ là vai chính của vở kịch này, trong lòng Vương Nhất Bác vô cùng không thích.

28/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro